Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 733 - Nasdell ở Rentaro

2025-10-02

1

*Trans+Edit: Lắc

Vào tháng Nghiêm Đông, màn đêm buông xuống sớm hơn hẳn thường ngày. Bản thân thành phố Rentaro lại thiên Bắc, vậy nên gió lạnh rít gào khiến những người đi đường đều kéo chặt áo khoác, giữ chặt mũ và gia tăng nhịp bước.

Đối với bọn họ mà nói, khác biệt lớn nhất giữa hiện tại và trước kia nằm ở chỗ: đèn hai bên đường đã tràn ngập khắp các con phố lớn nhỏ của Rentaro. Những chiếc đèn pha lê ma thuật sáng trong thắp sáng lối về nhà, khác hẳn ngày xưa, chỉ một vài con phố sầm uất mới có đèn hồ quang, còn phần lớn người dân trong những đêm đông đều phải dựa vào ánh trăng, ánh sao, mang theo đèn lồng hoặc mò mẫm trong bóng tối, thành thử trên đường thường hay xảy ra té ngã.

Người sói Nasdell theo dòng người bước xuống chuyến tàu hơi nước ma thuật cuối cùng trong ngày và giẫm lên mặt đất lát đá trơn nhẵn của sân ga Hexagram. Do các thành phố ở thế giới này vốn là một phần của hệ thống phòng ngự ma thuật hoặc thần thuật, nên ngoại trừ vài nơi cực kỳ đặc biệt như Allyn ra, còn lại thì đa số đều không thể dỡ bỏ tường thành, cổng thành các loại, cũng không thể tự tiện từ bỏ phòng thủ.

Chính bởi lẽ đó, tàu hơi nước ma thuật không thể vào thành khi đêm xuống, đâm ra mới có cách nói “chuyến cuối cùng trong ngày”. Sau khi cổng thành đóng lại, bọn họ chỉ có thể ở tạm sân ga bên ngoài.

“Phù, tàu hơi nước ma thuật quả nhiên giống hệt như lời đồn và sách vở ghi lại, vừa thoải mái, vừa nhanh chóng, tiện lợi, đúng là một vật phẩm giả kim tuyệt hảo.” Nasdell thở ra một hơi rồi nhìn chúng tạo thành “sương trắng” trước mặt.

Gã vận trên người bộ trang phục điển hình của Vương quốc Holm: sơ mi trắng, áo len nâu, suit đen dài hai hàng khuy, mũ chóp cao cùng màu, trong tay còn cầm một cây gậy ba toong dùng trang trí. Thân hình vạm vỡ khiến quần áo gã căng chặt, thoạt nhìn đã biết ngay là một người đàn ông cường tráng.

Nasdell đưa mắt nhìn bốn phía sân ga, trong lòng thầm nghĩ: ‘Tiếc là tàu hơi nước ma thuật không thể chạy xuyên qua Dãy núi Hắc ám, đành phải nghĩ cách tới Bình nguyên Ngân Nguyệt vậy.’

Khắp nơi trong Dãy núi Hắc ám đều đầy rẫy khe nứt không gian và ma vật, tàu hơi nước mà chạy vào thì 80% là chỉ có vào mà không có ra.

Còn Bình nguyên Ngân Nguyệt là dị độ không gian do tộc người sói kiểm soát. Cái tên này thật ra không hề phù hợp với cảnh vật thực tế. Nơi đó không phải là vùng hoang vu dưới ánh trăng bạc, mà là một đồng bằng phì nhiêu và sầm uất. Tuy nhiên, người sói lại cứ khăng khăng gọi dị độ không gian này như vậy, thế nên trải qua thời gian mấy nghìn năm, tên gốc của nó đã bị mọi người lãng quên.

Quan sát xong sân ga và chẳng thấy điều gì đáng chú ý, Nasdell kéo lại quần áo rồi bước ra ngoài, dáng vẻ vẫn có phần chưa quen với trạng thái này.

‘Thân vương Dubenal giao phó nhiệm vụ này cho mình tức là đã coi trọng mình. Ngài ấy nhất định đã cho rằng mình là một trong số ít thành viên tộc người sói có đầu óc sáng suốt, giỏi suy xét và quan sát. Mình không thể phụ sự coi trọng ấy được.’ Nasdell vừa hãnh diện vừa cảm kích nghĩ, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.

Dubenal xưa nay vẫn luôn cho mình là người sói xảo quyệt, đa mưu, lắm thủ đoạn nhất. Trong mắt Nasdell, hắn chính là “thần tượng” để gã bắt chước theo cử chỉ và cách làm việc ở khắp mọi nơi – Mặc dù Thân vương khác và cả các ma cà rồng đều châm chọc rằng Dubenal là sinh vật thực chất chỉ biết suy nghĩ theo đường thẳng, hấp tấp và chẳng có kế hoạch, nhưng điều đó không thể làm thay đổi cái nhìn của Nasdell. Bọn chúng nhất định chỉ đang bôi nhọ sự sáng suốt của Ngài Thân vương!

Vừa mới rời khỏi sân ga, trước mắt Nasdell bất chợt rực sáng, vẻ lấp lánh lấp đầy tầm mắt, như thể bầu trời sao bên trên đã rọi xuống thành phố Rentaro.

Những ngọn đèn pha lê ma thuật lung linh tỏa sáng khắp nơi lọt vào tầm mắt gã: từ cột đèn đường, ánh sáng ấm áp trong mỗi ngôi nhà cho đến đèn xe của xe hơi giả kim, đèn lồng của xe ngựa, tất cả đều gợi nên cảm giác bình yên, ấm cúng. Những ánh sáng ấy nối liền thành một dải, vừa huyền ảo vừa choáng ngợp, tựa hồ đến cả bầu trời sao cũng bị che khuất đi.

Còn ở một hướng khác, hai tòa kiến trúc hình tháp cao sừng sững nhìn xuống toàn bộ thành phố Rentaro. Trên thân tháp còn gắn đầy đèn pha lê sáng trưng, làm cho toàn thân chúng toát lên vẻ tráng lệ và cao quý, đồng thời khắc sâu ấn tượng vào lòng một kẻ mới đặt chân đến Rentaro như Nasdell. Đây quả thực là một vẻ đẹp trực quan.

“Đây là…” Nasdell khựng lại, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Đầu óc gã nhất thời trống rỗng, chẳng khác gì những lúc không kiềm chế được kích động trong lòng vào những đêm trăng tròn.

“Chưa tới Rentaro bao giờ à? Tòa cao hơn là ma tháp Vương thất Holm, còn tòa thấp hơn chút là Đài Phát thanh Holm kiêm Ủy ban Quản lý Sóng điện từ Quốc gia…” Một du khách đi ngang qua bên cạnh buồn cười liếc Nasdell một cái rồi thuận miệng giải đáp thắc mắc trong lòng gã.

Ủy ban? Chẳng phải chỉ có Ma pháp Nghị viện mới có cơ cấu tổ chức này sao? Lẽ nào phía trên Ủy ban Quản lý Sóng điện từ của Vương quốc Holm còn có Ủy ban Quản lý Sóng điện từ của bốn quốc gia eo biển và Hành lang Ven biển phía Bắc? Trụ sở thì tại Allyn? Một chuỗi nghi vấn dấy lên trong lòng Nasdell, nhưng gã không hỏi gì thêm, bởi ánh nhìn giễu cợt của người du khách kia đã làm tổn thương sâu sắc tâm hồn gã.

‘Đó nhất định là ánh mắt nhìn một kẻ quê mùa!’ Nasdell tin chắc mình đoán không sai, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ Ngài Thân vương giao phó, gã chỉ đành cưỡng ép dằn lòng xuống để không xông tới đấm cho tên du khách kia một trận. ‘Tuyệt đối không thể để lộ thân phận người sói! Lát nữa khi dò hỏi những chuyện khác, làm sao giả vờ cho giống là mình không phải lần đầu đến Rentaro đây?’

Gã là một kẻ có lòng tự tôn rất lớn, ngay cả trong tộc người sói cũng hiếm thấy.

Tay xách hành lý, Nasdell gọi một cỗ xe ngựa rồi đi vào phố xá tấp nập.

“Người gì mà lắm thế? Không sợ lạnh à?” Khi đi ngang qua một quảng trường, Nasdell nhìn thấy có đến mấy trăm, thậm chí cả mấy nghìn người dân đang đứng tụ tập giữa gió rét. Trong lòng gã liền lấy làm ngạc nhiên: bọn họ nào có khả năng chịu lạnh như người sói chứ…

Sau khi cho xe ngựa dừng lại, Nasdell bước xuống và đứng ở rìa quảng trường. Gã nhìn thấy một chiếc loa khổng lồ đặt ở trung tâm và nghe thấy một giọng nói ngọt ngào lay động lòng người:

“Tiếp theo là chương trình mà mọi người đều vô cùng yêu thích: [Bí ẩn Cơ thể]. Chúng tôi đã hân hạnh mời được ngài Tử tước John Wellesley, một Đại hiệp sĩ có kinh nghiệm rèn luyện thân thể vô cùng phong phú. Ngài ấy sẽ cho chúng ta biết khi cơ thể còn chưa phát triển hoàn chỉnh thì nên tránh những quan niệm tập luyện sai lầm nào, đồng thời cần dùng phương pháp gì để tăng cường thân thể…”

Nasdell hai mắt sáng rực, sau đó liền lôi từ trong hành lý ra một tập tài liệu rồi nhanh chóng lật xem.

Rất nhanh, gã lật tới một trang cụ thể, kế đó không ngừng nghiêng tai lắng nghe, chốc chốc lại cúi xuống nhìn tài liệu. Cuối cùng, gã bật cười ha hả, trong lòng cực kỳ đắc ý: ‘Thì ra đây chính là [Thanh âm Arcana], tình báo quả nhiên không sai!’

Nghe Tử tước Wellesley nói đầy lưu loát, Nasdell há hốc mồm: ‘Đây chẳng phải là phương pháp rèn luyện hiệp sĩ chính quy sao? Thế mà lại đi tuyên truyền thẳng thừng trên radio vậy!’

Điều đó khiến gã cực kỳ kinh ngạc. Ngay cả ở nơi cởi mở nhất như Aalto cũng chưa từng có chuyện thế này bao giờ. Muốn có được phương pháp ấy thì nhất định phải trở thành một cận hiệp sĩ.

‘Các quý tộc không kháng nghị sao? Hay là bọn họ có cái gì tốt hơn rồi? Lẽ nào vì muốn đối kháng với giáo hội nên mới công bố?’ Nasdell tự suy đoán nguyên nhân, nhưng chẳng mấy chốc, tâm trí gã đã bị nội dung đặc sắc của [Thanh âm Arcana] cuốn hút mà lắng nghe hăng say. Đây là phương thức giải trí mà gã chưa từng được trải nghiệm bao giờ!

Ở Dãy núi Hắc ám, do bị khe nứt không gian, sương mù và môi trường khắc nghiệt ảnh hưởng, sóng của [Thanh âm Arcana] rất khó có thể thu được.

‘[Thanh âm Arcana] thật quá xuất sắc. Nó hay hơn gấp trăm lần so với tình báo mô tả. May mà mình đã đến Rentaro!’ Nasdell phấn khích nghĩ. Bất tri bất giác, chương trình đã kết thúc.

Đợi đến khi dân chúng trong quảng trường tản đi, gã mới tò mò lẻn ra phía sau chiếc loa khổng lồ. Thế nhưng, ngoài dây điện và vài bộ phận đơn giản thì chẳng có gì giá trị.

“Ô, cái gì vậy?” Men theo đường dây điện, Nasdell đi đến bức tường phía bên kia quảng trường. Gã phát hiện trên tường có hơn chục cái lỗ kỳ quái, cứ ba cái thành một nhóm, thẳng hàng một trên, hai dưới.

Nasdell cẩn thận ngó nghiêng quan sát một hồi mà vẫn chẳng nhìn ra công dụng. Gã định hỏi người qua đường, nhưng lại sợ bị chê là tên quê mùa, thế là bèn quyết định tự mình “nghiên cứu”.

Sinh ra và lớn lên ở Dãy núi Hắc ám, Nasdell hiểu rất rõ một nguyên tắc: một thứ cho dù có trông vô hại đến đâu cũng không được tùy tiện chạm vào. Vì vậy, gã vô cùng thận trọng lấy từ hành lý ra một cây kim thép, tính dùng nó thay cho ngón tay, ngộ nhỡ có gì nguy hiểm thì còn kịp né.[note81253]

‘Mấy cái lỗ này ngang nhiên đặt ở quảng trường mà không lo dân chúng chạm vào, vậy rõ ràng là không quá nguy hiểm…’ Tự cho mình thông minh, Nasdell đưa ra một phán đoán vô cùng hợp lý.

Nhìn ngó bốn phía xung quanh, xác nhận đêm đã khuya, mọi người đều đã yên tĩnh, gã mới cắm cây kim thép vào lỗ.

“Xẹttt!” Tia điện màu trắng bạc bắn ra từ trong cái lỗ, men dọc theo cây kim thép mà đánh thẳng vào người Nasdell, tốc độ nhanh đến mức gã không thể nào né tránh.

“Xèo xèo xèo!” Vô số dòng điện chạy loạn khắp người Nasdell, khiến gã không kiểm soát nổi thân thể mà giật lên đùng đùng, thân thể có mùi khen khét lặng lẽ bốc lên. Tay phải gã muốn buông cây kim thép ra, thế nhưng nó lại cứ như thể bị dính chặt, không sao buông ra được.

Một lúc lâu sau, trên người Nasdell xuất hiện lông thú, cơ bắp căng lên, khí đen quấn quanh. Gã đột nhiên dùng sức vùng ra, cuối cùng mới thoát khỏi cây kim thép.

“Điện, điện giật… Pháp trận… Đám, đám pháp sư và quý, quý tộc ở Rentaro này nghĩ cái gì vậy? Thứ… thứ nguy hiểm như thế này mà lại đặt tùy tiện trên, trên tường…” Nasdell toàn thân tê dại, nói năng lắp ba lắp bắp, trong lòng tức giận và ức chế vô cùng. Pháp trận nguy hiểm như thế này sao có thể khắc ở nơi công cộng mà không che chắn gì vậy chứ? Không sợ người dân hay quý tộc bình thường vô ý chạm vào sao? Nếu gã mà không phải người sói trưởng thành thì vừa rồi đã đi đời nhà ma rồi!

Đúng lúc gã vừa khôi phục lại hình người, một thanh niên trẻ quần áo sang trọng đi đến bên bức tường. Hắn lấy từ túi lưu trữ ra một vật có đầu cắm kim loại rồi gắn nó vào lỗ, sau đó nối đầu kia vào một vật phẩm giả kim hình chữ nhật cầm trong tay có vẻ ngoài đẹp đẽ.

“Đây là vật dụng liên lạc di động mới nhất. Nó không dùng pháp trận hồi phục năng lượng cố định mà kích hoạt bằng điện năng dự trữ, nhờ thế mà giá thành giảm sâu. Ngay cả quý tộc không mấy giàu có như tôi cũng có thể sử dụng.” Thấy Nasdell “ánh mắt đờ đẫn” nhìn mình, hắn liền đắc ý khoe “bảo bối” yêu thích trong tay. Sau đó, ánh mắt chợt ngưng lại, hắn cười hề hề nói: “Người anh em, mặt anh hình như có hơi cháy xém, lại còn có mùi khét nữa. Anh vừa dùng tay trần chạm vào pháp trận điện này đấy à?”

“Không… Không có.” Nasdell theo bản năng chối bay.

Thanh niên nọ bật cười: “Thế thì tốt. [Thanh âm Arcana] và cơ quan quản lý đô thị tuyên truyền cái này lâu rồi. Ở Rentaro, ngay cả đứa trẻ con mấy tuổi cũng biết sử dụng điện an toàn. Chỉ có những ai chưa từng sống trong môi trường này mới phạm phải những sai lầm ấu trĩ thế thôi.”

Sử… Sử dụng điện an toàn? Trẻ con mấy tuổi? Nasdell thầm lấy làm mừng vì mình vừa mới phủ nhận, bằng không mất mặt chết mất!

Sợ bị vị quý tộc trẻ kia nhìn thấu, gã liền vội vàng rời đi. Lê thân thể hẵng còn trong trạng thái tê dại của mình, gã bước chân khó nhọc rời khỏi quảng trường, đi về phía con phố hẻo lánh vắng người.

Đang đi, cái đầu chậm chạp vì bị điện giật của gã bất chợt phát hiện bản thân giẫm lên hư không.

“Bịch!”

Trên quảng trường, dường như nghe thấy tiếng động, vị quý tộc kia liền ngoảnh đầu ra sau, thế nhưng lại chẳng thấy gì. Hắn bèn tự giễu: “Nửa đêm có thể có tiếng gì được chứ? Bộ tưởng có ma chắc?”

Đến khi “sạc điện” xong và rời khỏi quảng trường, hắn mới chợt nhớ ra rồi tự nhắc nhở mình: “Không được đi vào đường tối hẻo lánh. Dạo này có một bọn từ ngoài tới chuyên trộm nắp cống…”

Ghi chú