Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827)

Chương 731 - "Máy bay"

2025-09-28

2

*Trans+Edit: Lắc

Trên đại lộ Rentaro đông đúc, tấp nập lúc này náo nhiệt lạ thường.

“Nhìn kìa, đó là cái gì vậy?” Đột nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên giữa đám đông, khiến những người dân xung quanh đồng loạt đưa mắt theo ánh nhìn của hắn.

“Cái gì thế kia?”

“Xe hơi giả kim có thể bay rồi à?”

Bọn họ cũng sửng sốt kêu lên, chỉ thấy ở độ cao chừng ba tầng lầu, có một vật thể toàn thân màu xám bạc đang bay lơ lửng. Hình dáng của nó giống với xe hơi giả kim đang chạy trên đường phải đến bảy, tám phần, cũng có đầu xe, thân xe, cửa xe, cũng có bánh xe, đèn xe, chỉ là nhìn qua thấy mỏng nhẹ hơn nhiều, khiến người ta hoài nghi kim loại không phải dạng bình thường. Nhưng đương nhiên, điểm khác biệt lớn nhất nằm ở chỗ, chiếc “xe hơi giả kim” kỳ quái này thế mà lại có thể bay! Đây chẳng phải là năng lực mà chỉ những ngài pháp sư bậc ba và Hào quang hiệp sĩ trở lên mới có sao?

Sau khi những tiếng kinh hô vang lên, ngày càng nhiều người dân ngước nhìn lên không trung. Chỉ trong chớp mắt, Rentaro đã có thêm vô số “pho tượng” với cái đầu ngửa lên trời.

Chuyện này cũng chỉ ở Rentaro mới có. Đổi lại ở nơi khác, thường dân đã sớm vừa gào lên “quái vật” vừa hoảng loạn bỏ chạy rồi, nói không chừng còn gây ra sự cố giẫm đạp nữa.

Trên chiếc “xe hơi bay”, Tử tước Ribeiro ngậm xì gà trong miệng và hài lòng nhìn cảnh tượng bên dưới, chỉ cảm thấy những tiếng kinh hô kia chính là lời ca tụng tuyệt vời nhất dành cho mình.

“Có gì mà phải ngạc nhiên? Đúng là một đám nhà quê.” Tử tước Ribeiro cười khinh miệt. “Chỉ là thuật lơ lửng cố định kết hợp với động cơ của xe hơi giả kim thôi mà.”

Hắn là con trai một bá tước, vì dựa vào ma dược để thức tỉnh huyết mạch nên không thể tự mình bay lượn. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy dựa vào những vật phẩm giả kim tầm thường để bay thì quá khó coi, chẳng khác nào trần truồng cho thiên hạ thưởng lãm. Quý tộc thì phải có “phong thái” bay của quý tộc, nhất định phải thong dong, bình thản, nhất định phải tao nhã, cao quý.

Ý tưởng này vẫn luôn chôn chặt trong lòng hắn nhưng chẳng cách nào thực hiện. Mãi đến khi “xe hơi giả kim” ra đời, hắn mới hiểu rõ mình thực sự muốn gì. Một quý tộc chân chính thì tất phải lái loại “xe hơi” như thế, phải bay giữa không trung để đám thường dân phải ngửa mặt ngước nhìn nhưng không thể thấy rõ dung mạo của quý tộc bên trong. Đương nhiên, nếu không phải đây là lần thử đầu tiên, hắn chắc chắn sẽ trang bị thêm một “gã tài xế”, chứ quý tộc ai lại tự mình lái!

Vì thế, hắn tìm đến một vài pháp sư có nhiều hứng thú với tiền bạc và vật liệu, lấy “xe hơi giả kim” làm khuôn mẫu, chọn lại vật liệu kim loại để trọng lượng giảm xuống thật nhiều, tính an toàn chống xóc cũng giảm theo. Sau đó, dựa trên cơ sở này, họ sẽ duy trì thuật lơ lửng cố định, khiến cho “xe hơi giả kim” lơ lửng theo điều khiển của họ – Bay cố định là thứ mà chỉ có cao cấp mới làm được, còn pháp sư trung cấp cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cho vật phẩm giả kim kích hoạt vài lần Bay mỗi ngày, hoàn toàn không đáp ứng được nhu cầu của Tử tước Ribeiro.

Cuối cùng, bọn họ cải tạo động cơ của chính “xe hơi giả kim”, khiến cho nó có thể phun khí và giúp người điều khiển tự do đổi hướng. Bằng cách này, bọn họ không cần dùng Bay cũng có thể làm xe hơi giả kim “bay” lên, đồng thời cũng có thể chạy trên mặt đất.

Dĩ nhiên, loại “xe hơi bay” này cũng có khuyết điểm riêng. Thứ nhất, thuật lơ lửng không phải là thuật bay thật sự, thời gian bay lên đáp xuống rất chậm. Thứ hai, năng lượng tiêu hao cực kỳ khủng khiếp. Ví dụ như Lơ Lửng, nói là cố định, nhưng nó vẫn cần cần ma thạch và các nguồn năng lượng khác bổ sung, dân thường không thể nào kham nổi.

Xét về điểm này, Tử tước Ribeiro lại rất hài lòng. Phải khiến cho đám quê mùa kém sang kia không dùng nổi “xe hơi bay”, thế mới có thể phô bày rõ được phong thái tao nhã và cao quý của quý tộc!

Nhìn xuống những chiếc xe hơi giả kim đang chạy “chậm rề rề” vì sợ va chạm bên dưới, lại nhìn những khuôn mặt mang theo vẻ sửng sốt của bọn họ, Tử tước Ribeiro đưa tay trái lên búng tàn điếu xì gà, sau đó nhả một ngụm khói rồi nửa ngạo mạn nửa đắc ý nói:

“Một lũ nhà quê.”

Vừa ra vẻ “cao quý”, hắn vừa hưng phấn đạp mạnh “cổng năng lượng”, tính bay vụt qua khe hở giữa mấy tòa nhà cao tầng, để cho lũ nhà quê kia chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của hắn cùng chiếc xe hơi bay mà thèm thuồng!

Thế nhưng vừa mới bay qua “lối đi”, ánh mắt hắn bỗng nhiên cứng lại, bởi từ phía đối diện, một chiếc xe giống hệt “bảo bối” của hắn cũng đang bay tới, bên trong cũng có một gã đàn ông với vẻ mặt hoảng hốt đang ngồi, cũng bay với tốc độ cực nhanh đó, ở cùng độ cao đó!

“Chết tiệt, lũ pháp sư đó đã lén lút bán sáng kiến của mình cho kẻ khác!”

Một khắc ấy, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lại chính là điều này. Ngay sau đó, hắn “thuần thục” kéo cần lái, định tiếp tục bay lên cao để tránh va chạm.

Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất của Lơ Lửng nằm ở chỗ bay lên bay xuống đều chậm chạp, mà hắn, một kẻ chẳng phải pháp sư, lại nhất thời sơ ý bỏ qua vấn đề này.

Hai gương mặt sửng sốt kinh hãi cùng nhìn nhau, và rồi hai chiếc xe hơi bay đâm sầm vào nhau.

‘Đáng lẽ không nên bay thấp như thế chỉ vì muốn được người khác nhìn thấy…’ Đồng tử của Tử tước Ribeiro co lại dữ dội. Một kẻ không thực sự thức tỉnh huyết mạch, cũng không có ý chí kiên cường như hắn chẳng kịp nhớ tới “thực lực hiệp sĩ” của mình vào lúc nguy cấp.

“Rầm!”

Một quả cầu lửa khổng lồ bùng nổ giữa không trung, mảnh vỡ của xe hơi giả kim liền trút xuống mặt đất như mưa.

“Cái…” Lần này, tất cả những người dân đang ngửa mặt ngước nhìn đều hoàn toàn chết lặng. Đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy?

“Ruỳnh!” Một khối vật thể bốc cháy dữ dội rơi xuống ngay trước mặt Ali, người đang xách chiếc vali màu đen. Cậu hốt hoảng lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì giẫm lên miệng cống ven đường.

‘Vụ nổ đáng sợ quá…’

‘Xém tí là rơi trúng mình rồi…’

‘Rentaro đúng là nguy hiểm quá…’

Đủ mọi suy nghĩ bùng nổ trong đầu Ali. Cậu, kẻ ôm mộng mà tới Rentaro, giờ đây đã thấm thía cái gọi là “nguy hiểm” của nơi đây. Khoảnh khắc này, cậu chợt ngộ ra, rằng bản thân muốn đạt được thành tựu thì tuyệt đối không thể không vấp ngã mà xuôi chèo mát mái mãi được. Nếu bất cẩn, rất có thể chỉ một sự cố nhỏ nào đó thôi cũng đủ sức cướp đi tính mạng của cậu.

Do sự cố kỳ lạ này, những cảm xúc xốc nổi trong lòng cậu liền nhanh chóng bị ép xuống.

“Mau, mau báo cảnh sát!” Người dân bừng tỉnh trở lại.

Họ đã quen với sự tồn tại của Sở Cảnh sát Holm.

……

Tại Vũ trụ Nguyên tử.

“Cười gì thế?” Natasha, người vừa kết thúc buổi tập kiếm thuật chiều, tay cầm trường kiếm từ ngoài bay vào và trông thấy nụ cười kỳ quái của Lucien.

Lucien không đáp thẳng mà nhẹ nhàng gật đầu: “Quả thật là có người đang theo dõi nhất cử nhất động của anh.”

“Vụ tượng Yuri có kết quả rồi à?” Natasha phản ứng nhanh nhạy nên ngay tức thì liên tưởng đến vụ đó. Việc Lucien để Katrina đem bức tượng đến đặt ở Vương quốc Dumute bản thân nó đã bao hàm hai tầng mục đích, và một trong đó chính là để thăm dò!

Lucien “hê” một tiếng: “Nếu ‘hắn’ mà không ra tay, anh sẽ phải tự tìm cách khiến cho Heit phát hiện. Nhưng giờ thì hắn lại tự mình nhảy ra rồi.”

“Có thể xác định là ai không?” Natasha nghiêm nghị hỏi.

Lucien lắc đầu: “Anh chỉ dựa vào hướng sự kiện diễn ra mà suy đoán nên không thể xác nhận là ai, chỉ có thể chắc chắn là đích thực có một tên như thế. Dù sao thì bất cứ cách thức bổ sung pháp trận không cần thiết nào vào trong bức tượng cũng đều rất dễ bị phát hiện, mà như vậy sẽ khiến Katrina rơi vào nguy hiểm.”

Lucien không hề có ý định để cho người học trò đến cả cấp cao còn chưa đạt tới của mình bị liên lụy vào loại nguy hiểm này.

“Anh hình như không mấy lo lắng nhỉ.” Thấy Lucien biểu cảm ung dung, Natasha cũng thả lỏng, bèn từ từ thu Kiếm Chân Lý lại.

“Cảnh giác thì có, nhưng lo lắng thì tuyệt đối không cần. Một kẻ còn phải dựa vào việc bám riết lấy anh, dõi theo từng cử chỉ hành động của anh mới có thể đột phá tầng cấp Á Thần thì có gì mà phải sợ?” Hai vợ chồng trò chuyện, Lucien vừa nói vừa bông đùa. “Em nhìn anh mà xem, toàn tự mình nghiên cứu tự mình thăm dò, chẳng bao giờ phải phụ thuộc vào ai. Đó mới là phong thái của cường giả.”

“Tsk, là cường giả thì biến thành Hiệp sĩ huyền thoại rồi luyện kiếm với em đi!” Natasha nhướng nhướng lông mày bên trái.

Lucien “chẳng chút sợ hãi” nói: “Không thành vấn đề, nhưng không được dùng Kiếm Chân Lý và Khiên Chân Lý.”

Sau khi đùa giỡn một hồi, hai người lại thảo luận về tên thần bí kia và Thần Thủ Công Heit. Đúng lúc này, quản gia Leo bước vào: “Phu nhân, nữ quan cung Nekso gọi người ạ.”

Ông trước nay vẫn luôn gọi cô là “phu nhân” chứ không gọi “Nữ Vương Bệ hạ”.

“Gọi ta? Có chuyện quan trọng gì sao…” Natasha ngờ vực đi vào thư phòng. Vương quốc Holm gần đây chẳng có việc gấp nào cần nữ vương phải đích thân xử lý hết.

Một lát sau, Natasha đi ra, vẻ mặt cổ quái nói với Lucien: “Cái ‘tai nạn xe’ anh hay nhắc đến xảy ra rồi, nhưng mà là ở… trên trời.”

“Trên trời?” Là người từ Trái Đất xuyên tới, Lucien quá hiểu sự nguy hiểm của tai nạn xe. Sau khi xe hơi giả kim được phát minh, cậu đã đặc biệt dặn dò việc giới hạn tốc độ đi trong thành phố. Cộng thêm số lượng xe hơi giả kim ít ỏi, vậy nên đến nay vẫn chưa xảy ra vụ “tai nạn xe” nào. Nhưng ai mà ngờ, vụ tai nạn xe đầu tiên lại xảy ra ở trên trời!

Natasha kể lại từ đầu đến cuối một lần: “Tử tước Ribeiro đã chết kia cũng khá có ý tưởng đấy chứ.”

‘Trẻ hư đúng là chỉ biết chơi, cuối cùng chơi đến chết luôn…’ Lucien âm thầm xấu miệng một câu. Quý tộc và pháp sư ở thế giới này “tay nghề” đúng là cao, đến cả thứ cậu chưa từng nghĩ ra như “xe hơi bay” mà bọn họ cũng mày mò làm ra được.

Natasha vỗ tay nói: “Em phải đến Nghị viện Quý tộc chủ trì cuộc họp đây. Hai quý tộc đã chết kia nhất định sẽ khiến mấy lão già bảo thủ đề nghị cấm loại xe hơi bay tương tự cho mà xem. Nếu mà chiếu theo logic của bọn họ thì xe ngựa đáng lẽ cũng nên ném xuống biển từ lâu rồi.”

Cô vẫn tràn đầy hứng thú đối với ý tưởng xe hơi bay này. Ai bảo chồng cô là một Arcanist giỏi phát minh ra đủ thứ kỳ quặc chứ?

“Ừ, với những thứ có tiềm năng phát triển như vậy, cấm đoán không bằng chấn chỉnh. Cứ dứt khoát ban hành ‘Quy định Quản lý Máy bay’ và ‘Điều lệ An toàn Giao thông’ là được. Sở Cảnh sát tốt nhất cũng nên phân ra đội ngũ chuyên môn để phụ trách thực thi hai quy định này.” Lucien thuận miệng đề xuất.

“Haha, thế này chẳng phải cũng giống Allyn sao, cấm pháp sư bay trong thành phố ấy? Ờm, là ‘Dự luật Quản lý Pháp sư Bay’ thì phải?” Natasha bật cười đùa giỡn, sau đó liền dùng dịch chuyển trận trong đại sảnh để trở về cung điện Nekso.

Lucien khẽ lắc đầu cười rồi đứng dậy đi tới Địa ngục Sấm sét, định cùng thầy và ngài Brook thảo luận về arcana.

Nhưng vừa mới đặt chân vào Địa ngục Sấm sét, cậu liền nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất, và rồi chỉ thấy trong ma tháp của Fernando lóe lên một vầng ánh sáng chói mắt, cơn bão năng lượng cuốn phăng hết thảy, hệt như thể tận thế giáng xuống. Sau đó, tất cả liền bị ma tháp chặn lại.

“Chết tiệt, lại nổ nữa!” Fernando tóc tai rối bù xuất hiện trước mặt Lucien.

Lucien bất lực nói: “Thầy à, thầy cẩn thận chút đi. Đổi lại là Arcanist khác thì đã chết cả trăm lần rồi.”