*Trans+Edit: Lắc
Trời cao mây trắng, gió mát trong lành. Khung cảnh tháng Hoàng Kim ở Allyn chính là như vậy.
“Thế nên, tôi thích nhất là tháng Mười ở Allyn.” Thompson, thành viên của Ủy ban Công vụ, cầm tách trà đen đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn và nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Vừa thở dài cảm thán, ông vừa quay người lại, đẩy cặp kính gọng vàng lên rồi nói với học trò Conden của mình: “Cậu chỉ mới gõ cửa có một cái đã tự vào. Có việc gấp sao?”
Thompson là người dễ gần, đối với bạn bè, học trò và cấp dưới đều hòa nhã, dễ chịu, không câu nệ lễ nghi, vậy nên ông không trách mắng nhiều về hành vi hấp tấp xông vào của Conden.
Vừa nói, ông vừa đóng báo cáo nhiệm vụ trên bàn lại. Đây là quy định của Ủy ban Công vụ. Bất kỳ ai không có phận sự, cho dù có là học trò của ông, cũng không được phép xem.
Báo cáo nhiệm vụ này chính là bản mà Katrina đã đệ trình. Vì “tiền căn hậu quả” của sự kiện thờ phụng ác ma đều đã được cô điều tra minh bạch, vậy nên báo cáo này không được coi trọng ở Vùng Nhiệm vụ. Pháp sư cấp cao trực lúc ấy chỉ lướt qua một lượt liền cho rằng mọi việc đã rõ ràng, bèn xác nhận Katrina đã hoàn thành nhiệm vụ, báo cáo đương nhiên cũng được xếp vào phòng hồ sơ.
Tuy nhiên, bản thân Thompson lại coi trọng sự kiện thờ phụng ác ma này, bởi nó có độ tương đồng nhất định với một loạt các vụ việc phát sinh trong vài năm gần đây liên quan đến việc triệu hồi ác quỷ viễn cổ, tôn thờ các Công tước Quỷ ở bốn quốc gia bên này eo biển như Rentaro, Cocus và Hành lang Ven biển phía Bắc, nhưng đồng thời cũng có những khác biệt về mặt bản chất.
Vì vậy, sau khi hoàn tất những công việc còn đang dang dở, ông liền lấy báo cáo này ra, chuẩn bị tiến hành phân tích và so sánh chi tiết, xem xem liệu có thật sự là các Quân chủ Ác ma cũng đã bắt đầu phát triển sức mạnh tín ngưỡng hay không, hay là có mục đích khác. Nhưng quan trọng nhất chính là, ông muốn làm rõ xem sự kiện này là độc lập hay nằm trong chuỗi những vụ việc phát sinh dưới phạm vi kiểm soát của Ma pháp Nghị viện, từ đó tìm ra “Chim Báo Tử”[note80345] đứng phía sau.
Đáng tiếc, bản báo cáo này chỉ cho thấy sự thực là một Đại hiệp sĩ đã được gia tăng thực lực thông qua thờ phụng ác ma.
‘Nhưng mà, có vài chi tiết ở đây quá mức trùng hợp. Nhân vật liên quan đều đã chết hết, thời gian cũng đã trôi qua quá lâu, căn bản không thể tiếp tục điều tra. Chứ chẳng lẽ mình lại có thể tới Vực thẳm hỏi Chúa Tể Hắc Ám xem có phải Tử tước Andrei thờ phụng hắn hay không, hay là tóm Bão Táp Tử Vong Ninel lại rồi bắt hắn khai ra sự thật, rằng vì sao hắn lại nhận Tử tước Andrei làm học trò?’ Thompson đè tay phải lên bản báo cáo, ngón trỏ khẽ gõ nhịp.
Conden ở đối diện ông là một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy, gò má hóp lại, làn da vì phơi nắng quá nhiều mà trông như bị “thiêu đốt” thành đỏ sậm, mắt phải thì đeo kính độc nhãn thời thượng. Anh cất lời, giọng nhanh và gấp gáp như thể tiếng mưa rơi dồn dập trên lá cây: “Xin lỗi thầy, em vừa gõ cửa một cái thì cửa đã tự mở ra một khe hở rồi. Em tưởng là thầy đã cho phép em vào…”
Hiểu rõ tính cách bộp chộp nhưng thật thà của học trò mình, Thompson bèn nghi hoặc hỏi: “Cửa tự mở? Tôi không đóng sao?”
“Em không biết… Ờ… Em vừa gặp Alferris ở ngoài hành lang, trông nó có vẻ thỏa mãn lắm…” Conden chợt nhớ ra một chuyện.
Thompson nhăn nhó nhe rằng đầy xót ruột:
“…Mặc kệ nó đi. Có chuyện gì?”
Một thời gian trước, ông từng đánh cược với Alferris, rằng một người đã gần bậc chín như ông sẽ không đời nào bị ảo ảnh của nó qua mặt, nhất là khi ở trong ma tháp Allyn, thế nên nếu như Alferris có thể lấy đi bất cứ món đồ nào trong văn phòng của ông mà không nhờ ai giúp đỡ, ông sẽ mở bảo khố cho nó chọn thật nhiều thật nhiều đá quý. Nhưng giờ xem ra… Thôi thì cũng tốt, ông có thể buông lỏng cảnh giác được rồi.
“Thầy, Ngài Evans đã đệ trình một luận án gọi là ‘Thuyết Tất định, Tự Ý thức và Nguồn gốc của Ma thuật’, ở đó xây dựng một mô hình về bản chất của ma thuật. Mặc dù vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, chẳng hạn như tại sao hoa văn ma thuật lại có thể giúp kết nối với ‘thế giới thực’, nó rốt cuộc ẩn giấu nguyên lý gì, nhưng luận án này vẫn mở ra cho chúng ta một cánh cửa mới trong việc nghiên cứu bản chất của ma thuật và sức mạnh phi phàm… Sau khi có người tình cờ phát hiện ra luận án này trong thư viện arcana hôm nay, nó đã ngay tức thì gây chấn động…”
Conden tựa hồ có chút kích động, lại cộng thêm tính tình hấp tấp, anh bèn tuôn một tràng như thể vừa có bão táp quét qua, khiến cho Thompson nghe mà gần như không phản ứng kịp. “Khoan khoan khoan, đưa luận án cho tôi trước!”
Đối với một Arcanist cấp cao mà nói, trực tiếp đọc luận án còn dễ hiểu hơn nhiều so với nghe mấy lời miêu tả kích động thế này.
Đón lấy tập luận án Conden mượn về, Thompson liếc qua ngày tháng, liền vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhõm nói: “Đệ trình ba ngày trước? Thảo nào vẫn chưa thấy đăng trên [Arcana] hay [Ma thuật]…”
Thông thường mà nói, chỉ cần luận án của một Grand Arcanist có chút giá trị, các tập san sẽ không bao giờ từ chối, thậm chí còn tranh nhau để có được. Nhưng Lucien về cơ bản chỉ đăng bài trên [Arcana], [Ma thuật] và [Nguyên Tố], thỉnh thoảng thì viết bài theo lời mời của [Nguyệt san Common Arcana]. Vì vậy, với một luận án quan trọng như thế này, [Arcana] nhất định sẽ không bỏ qua. Chưa kể, do nó giải thích về bản chất của ma thuật, cho nên tập san [Ma thuật] đương nhiên cũng sẽ không để mặc cho bên khác đăng tải.
Ông tiếp tục lật xem, lông mày thoáng cau lại trước phần mở đầu. Thuyết tất định xem ra thực sự đang lung lay trước bão táp rồi!
Nhưng sau những trình bày của Lucien, lông mày ông lại hoàn toàn giãn ra, cặp kính gọng vàng chốc chốc lại được đẩy lên. Ông trầm giọng nói: “Hiệu ứng người quan sát cũng không hẳn là vô lý. Nền tảng của vật chất không ‘kiên cố’,[note80346] cách nói này mới mẻ thật. Nhưng nếu đúng thật là vậy, tại sao trong trường hợp không có ma thuật hay sức mạnh phi phàm, mọi thứ lại vẫn bình thường như thế? Lẽ nào khi chuyển từ tầng cấp vi mô sang vĩ mô lại vẫn phải quy về giai đoạn thần bí? Ồ, Lucien cũng đã suy xét về phương diện này… Người quan sát yếu và người quan sát mạnh…”[note80347]
Ông hoàn toàn đắm chìm trong luận án. Dù cho nó chưa có bất kỳ thí nghiệm hay hiện tượng nào để chứng thực, “hiệu ứng người quan sát” cũng bị xu hướng chủ đạo trong nghị viện bài xích, nhưng bản thân nó đã tự nhất quán về logic, thoạt nhìn cứ như có chuyện như thế thật vậy.
Conden chẳng lấy làm ngạc nhiên với phản ứng của thầy, chỉ cầm cây bút lông trên bàn lên, sau đó ghi lại một vài nghi vấn và quan điểm của thầy lên giấy nháp.
“…Năng lượng bổ sung cho linh lực đến từ ‘thế giới thực’? Những vật chất bổ sung[note80348] dư thừa trong ma thuật đến từ ‘thế giới thực’? Ồ…”** Trong khi ngờ vực, Thompson tựa hồ sực nhớ ra điều gì, bèn vội vàng xoay người, rút từ trên giá sách xuống ấn bản mới nhất của [Nguyên Tố]. Kế đó, ông đẩy gọng kính viền vàng lên, ngữ điệu tràn đầy kích động nói: “Đây chẳng phải là vấn đề mà ‘Biển chân không trạng thái năng lượng âm’ có thể giải
quyết sao?”
“Đúng vậy! Các Arcanist lúc đọc luận án này đều không tự chủ được mà liên tưởng đến ‘Biển chân không trạng thái năng lượng âm’. Nó vừa hay giải quyết được mấy vấn đề căn bản nhất trong luận án liên quan đến bản chất ma thuật này của Ngài Evans!” Conden tai thính, vừa nghe thấy thầy mình lẩm bẩm liền hưng phấn nói. “Chúng nối tiếp nhau, một bên thì tập trung vào nguồn gốc năng lượng của ma thuật, bên kia lại đưa ra phỏng đoán về bản chất của ma thuật. Cả hai kết hợp lại, cùng nhau tạo nên một hệ thống ma thuật hoàn chỉnh!”
Hệ thống ma thuật mà anh nói đến ở đây không giống với hệ thống thần chú.
“E rằng đây chính là mô hình bản chất ma thuật chính quy đầu tiên từ trước đến nay có lý luận chèo chống. Không, phải là mô hình của tất cả các sức mạnh phi phàm mới đúng.” Thompson cũng bị nhiễm chút phấn khích.
Trong lịch sử ma thuật, những pháp sư thời kỳ đầu đã từng đặt ra câu hỏi về việc bản chất của ma thuật là gì và đưa ra phỏng đoán của riêng mình, chẳng hạn như hệ thống tứ đại nguyên tố thổ, hỏa, phong, thủy – Các pháp sư cổ đại đã xây dựng nên một giả thuyết về tầng sâu của thế giới. Họ cho rằng ở đó tồn tại những plane năng lượng thuần túy do cùng một nguyên tố cấu thành và đặt tên cho chúng là quốc gia Hỏa Nguyên tố, hải dương Thủy Nguyên tố, v.v., hoặc như hệ thống căn nguyên – Họ cho rằng ma thuật có một nguồn gốc, và nó là một bộ phận thực sự của thế giới…
Những bức họa cảnh ma thuật này mãi cho đến ngày nay vẫn còn ảnh hưởng đến từng thế hệ pháp sư, các danh từ như “hỏa nguyên tố” chính là một minh chứng. Nhưng do việc khám phá thế giới của các pháp sư cổ đại vẫn chưa đủ, những họa cảnh ma thuật ấy toàn là tưởng tượng vô căn cứ, không có bất cứ cơ sở lý luận nào, chỉ thuộc về phạm trù huyễn tưởng chứ không phải mô hình theo định nghĩa arcana.
Đến thời kỳ đỉnh cao của Đế chế Ma thuật cổ đại, các pháp sư đã chú trọng hơn đến nghiên cứu và ứng dụng thực tế, chẳng còn ai đi suy ngẫm về những vấn đề hư vô, huyễn hoặc như bản chất của ma thuật nữa. Suy cho cùng, chỉ cần biết linh lực là điều kiện để thi triển ma thuật thôi là đủ. Chính vì vậy, ngay cả một người vĩ đại như Vua Mặt Trời Thanos cũng chưa bao giờ đề xuất ra mô hình bản chất của ma thuật.
Còn Ma pháp Nghị viện, kể từ khi được thành lập cho đến nay, việc nghiên cứu bản chất của ma thuật vẫn luôn tiếp diễn, nhưng do những lý luận khác không đủ, tiến triển nghiên cứu của nghị viện cực kỳ chậm chạp. Bởi vậy, những người nghiêm cẩn như Douglas chưa bao giờ vội vàng đề xuất ra mô hình bản chất ma thuật của riêng mình, tránh cho những tư tưởng nhuốm sắc thái huyễn hoặc ảnh hưởng đến các Arcanist khác.
Mãi đến hôm nay, Thompson mới thực sự được nhìn thấy một mô hình có thể miêu tả ma thuật về cả bản chất lẫn căn nguyên. Hơn nữa, nó còn được xây dựng dựa trên những thành quả tiên phong nhất trong lĩnh vực vi mô hiện tại!
Bất luận mô hình này có chính xác hay không, nó cũng vẫn mang ý nghĩa lịch sử đủ trọng yếu… Thompson bất chợt có chút ngẩn ngơ. Ông lại một lần nữa được chứng kiến lịch sử, mà trong mười mấy năm gần đây, chuyện này hình như xảy ra hơi bị thường xuyên rồi.
Conden kích động nói: “Thế cho nên đã có người gọi thành quả được miêu tả trong hai luận án này là ‘mô hình Evans-Traviv’, là mô hình bản chất ma thuật đầu tiên rồi đấy ạ!”
Sau khi hai người thảo luận một hồi, Conden xin phép rời đi, bảo muốn về nghiên cứu thật kỹ.
Thấy anh cẩn thận gấp gọn tờ giấy nháp rồi cất vào trong túi lưu trữ, Thompson có chút buồn cười, sau đó nhìn theo anh đi tới cửa.
Đột nhiên, Thompson bừng tỉnh, bèn lớn tiếng quát: “Đứng lại!”
Thế nhưng lúc này, Conden đã bước ra hành lang!
Anh đột nhiên xoay người lại, quanh thân bốc lên một tầng sương trắng. Sau khi sương trắng tan đi, anh đã biến thành một con rồng pha lê nhỏ với lớp vảy xinh đẹp.
Nó lôi từ dưới bụng ra một ly kem to tổ chảng, sau đó thè lưỡi liếm với vẻ thỏa mãn vô cùng. Chất giọng non nớt mà đắc ý của nó vang lên: “Ông thua rồi nhé, Thompson!”
Thừa dịp ông đang mải suy nghĩ, nó liền dùng việc phát hiện cửa chưa đóng và việc “Alferris” đi ngang qua để phân tán sự chú ý của ông, sau đó lấy luận án ra hòng làm ông mê muội đắm chìm vào đó. Tính cách và biểu hiện của nó giống hệt với Conden, chỉ là lại lấy đi tờ nháp ghi nội dung thảo luận… Nghĩ lại những điều này, Thompson đành phải thừa nhận, Alferris quả thực đã có đột phá mới về ảo thuật. Cơ mà người phải chịu tổn thất lại chính là ông!
Sau khi mặt mày khó coi nhìn theo Alferris rời đi, Thompson vẫn không nhịn được mà tiếp tục nghiên cứu nội dung trong luận án của Lucien: ‘…Người quan sát yếu… người quan sát mạnh…’
Đột nhiên, ông ngẩn người ra. Nghĩ đến vụ việc điều tra gần đây, ông thầm có chút sợ hãi nói: “Việc tích tụ sức mạnh đức tin, nhìn bề ngoài là sự hội tụ của các loại sóng điện từ đặc thù, nhưng trên thực tế lại là sự tập hợp của những người quan sát yếu, từ đó tiến hóa thành người quan sát mạnh? Việc này…”
Những cường giả giỏi “chơi đùa” với sức mạnh đức tin kia sẽ nhìn nhận thế nào về luận án này đây?
–––––––––––––––––––––––––––––––––
** “Thế giới thực” ở đây là gì?
Chân không theo nghĩa thông thường là khoảng không tuyệt đối, không có gì bên trong. Nhưng chân không trong cơ học lượng tử không thật sự rỗng mà vẫn có dao động năng lượng ở tầng vi mô, nó xuất hiện trong một khoảng thời gian cực ngắn rồi biến mất, đó chính là “chân không lượng tử”. Đó là trạng thái thấp nhất của một trường lượng tử, tưởng như trống rỗng nhưng thực ra đầy dao động năng lượng và hạt ảo. Và ở đây tác giả đang cố ma thuật hóa lý thuyết vật lý lượng tử, bằng cách coi chân không lượng tử chính là “thế giới thực”, tức là đằng sau thế giới hiện tại mà các nhân vật đang sống còn có một “thế giới thực” khác ở tầng vi mô.

