*Trans+Edit: Lắc
Hư ảnh vỡ tan, vô số con dơi đen ào ào lao ra khỏi hư không, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ khắp đại sảnh, khiến cho đám hiệp sĩ và người sói mí mắt nặng trĩu, đầu óc mụ mị, toàn thân rã rời, chỉ muốn nằm xuống đất đánh một giấc thật ngon. Và nơi đám dơi hư ảo bu đông nhất chính là quanh gã hiệp sĩ mang huyết mạch Cự Nhân Băng Sương và Tước sĩ Duda.
Ngay khi Katrina dùng Đại Hỏa Cầu Lucien phá tung cánh cửa, thân thể Duda đã ngay tức thì biến đổi. Thân hình cao lớn vốn dĩ đã gần hai mét của hắn tiếp tục phình lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn, trên da mọc ra từng mảng vảy đen, sương máu nhàn nhạt quấn quanh, hai mắt đỏ ngầu như thể đã mất hết lý trí, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy là giết chóc và hủy diệt.
“Huyết mạch Ác Ma!” Ở giữa màn sương máu dày đặc bao quanh tế đàn, đám người Yakov, Anna nhìn cảnh tượng này mà trong lòng kinh sợ, thành thử tỉnh táo ra đôi chút.
Luồng khí màu máu xoáy quanh Duda ngăn lại đám dơi hư ảo. Sau lưng hắn nứt ra hai vết thương sâu đến tận xương, từ trong đó mọc lên một đôi cánh dơi đen sì. Đôi cánh kia nhẹ nhàng vỗ, nâng hắn bay lên khỏi mặt đất, sau đó từ trên cao nhìn xuống đại sảnh và tế đàn.
Đây chính là cái lợi của những huyết mạch như Ác Ma, Ác Quỷ: cho dù chỉ mới ở cấp bậc Đại hiệp sĩ cũng vẫn có thể bay thấp, chiếm quyền kiểm soát bầu trời.
Đột nhiên, một cơn cuồng phong ập đến, làm cuốn tung làn sương máu lên, khiến chúng chỉ trong nháy mắt đã bị xua tan. Anna, Yakov và những lính đánh thuê khác ngay tức thì tỉnh táo trở lại, tựa hồ vừa thoát ra khỏi ác mộng. Nhớ lại những sát ý và nỗi căm hận vừa rồi, trong lòng ai nấy đều run sợ vô cùng. Nếu còn tiếp tục, họ chắc chắn sẽ biến thành quái vật giết hại đồng đội.
“Chị Katrina!” Anna bật ra một tiếng kêu kinh ngạc, bởi giữa không trung bên kia đại sảnh, đối diện với Duda chính là Katrina dáng người cao ráo. Cô giẫm lên hư không, chẳng cần đến điểm tựa, mái tóc vàng tung bay giữa cơn cuồng phong, tay phải giơ cao pháp trượng khảm những viên đá quý bán trong suốt, khói sương màu trắng nhạt tỏa ra và bao phủ bên trên.
Màn sương ấy nhanh chóng lan ra, không hề bị cơn cuồng phong kia ảnh hưởng.
Chứng kiến khung cảnh khó tin, Anna có cảm giác mình vẫn còn đang nằm mơ, mơ về những pháp sư hùng mạnh trong truyền thuyết: bọn họ bay lượn giữa không trung, tạo lửa, tạo băng, thần bí mà đáng sợ!
Màn sương trắng nhạt phân tán, ngoài khu vực quanh tế đàn nơi Anna và Yakov đang đứng ra, những phần còn lại của đại sảnh đều nhanh chóng bị màn sương bao phủ.
Những hiệp sĩ và người sói đang lao thẳng về phía Katrina lập tức khựng lại, đôi mắt mất đi thần thái, trong miệng phát ra những tiếng thở “hà hà”, khóe miệng không kiểm soát được mà dãi chảy ròng ròng.
Bọn họ tựa hồ đã đánh mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ còn là những cái vỏ xác rỗng tuếch.
Nhìn gã người sói đáng sợ trong mắt mình và tên hiệp sĩ mà chỉ ý chí của hắn không thôi cũng đã khiến bản thân run rẩy giờ đây hóa thành dáng vẻ ngờ nghệch chỉ bởi bị bao phủ trong vỏn vẹn một tầng sương mù, Anna ngẩng đầu, có chút ngây ngẩn trông lên khung cảnh giữa không trung: “Chị Katrina là pháp sư? Lại còn là một pháp sư rất mạnh nữa!”
Dáng vẻ Katrina trước mắt cô lúc này hoàn toàn khớp với những gì mà cô hình dung về pháp sư, chỉ khác ở chỗ Katrina không hề toát ra vẻ âm hiểm, tàn độc và hung ác.
‘Mê Vụ Tâm linh? Pháp sư trung cấp… Katrina chính là vị pháp sư đáng sợ mình gặp đêm đó…’ Với nhiều năm lăn lộn làm lính đánh thuê, Yakov đã nghe được không ít mô tả về ma thuật. Sau khi trở thành hiệp sĩ chính thức, gã còn được ban cho nhiều tài liệu, nhờ đó mà cũng có được nhiều nhận thức mới mẻ và toàn diện hơn. Cộng thêm việc từng hợp tác với một pháp sư, gã mới dễ dàng nhận ra đặc điểm của thần chú này. Đương nhiên, hiểu biết của gã vẫn chỉ giới hạn ở những loại phổ biến.
Nhìn lên Katrina tóc vàng tung bay đang ở giữa không trung, nhìn cô được một lớp phù văn ma thuật trong suốt bao phủ, rồi lại nhìn Tước sĩ sau khi tung một quả cầu lửa màu đen lên lớp phù văn kia, chẳng những không gây ra được vụ nổ dữ dội nào mà còn bị chúng hấp thụ hoàn toàn, đầu óc Yakov trống rỗng, vừa chấn động vừa mất hết tinh thần, chẳng nghĩ nổi bất cứ điều gì nữa.
Đại hiệp sĩ mang huyết mạch Cự Nhân Băng Sương thân thể phình to, tuyết trắng cuồn cuộn xoáy quanh. Một vầng hào quang băng giá bán trong suốt lan ra, xua tan Mê Vụ Tâm linh. Đúng lúc này, từ sau lưng gã lặng lẽ xuất hiện một bóng người: áo trong màu đen, áo ngoài màu đỏ, đôi tay thon dài trắng trẻo với móng tay lấp loáng ánh sáng lạnh lẽo. Ngay sau đó, bóng người kia từ phía sau vươn tay ra, tựa như lướt trên dây đàn thất huyền cầm, và rồi nhẹ nhàng rạch ngang cổ họng gã “cự nhân băng sương”.
“Aaaaah!”
Gã “cự nhân băng sương” bật ra một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi tuôn trào từ cổ họng. Gã vung đại kiếm ra phía sau, nhưng chỉ chém trúng một ảo ảnh. Tử tước Carendia xuất hiện ở một hướng khác, tay phải đưa lên miệng khẽ liếm một cái: “Vị máu cũng không tệ… và không có độc.”
Một hành vi biến thái như vậy, anh lại biểu hiện vô cùng tao nhã và tự nhiên, cứ như thể thực chất chỉ đang nếm thử một món ăn ngon được chủ nhân khoản đãi.
Cùng lúc đó, khí đen nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất. Lớp băng dày ở cổ họng gã “cự nhân băng sương” vô thanh vô tức khép lại.
Cự nhân băng sương có sức mạnh khủng khiếp, tinh thông các loại phép thuật hệ băng tuyết, cơ mà cũng phải đánh trúng mới có tác dụng. Đứng trước Tử tước Carendia, một người sở hữu tốc độ và sự linh hoạt vượt xa bất kỳ Đại hiệp sĩ cấp năm nào, gã chẳng khác gì một đứa trẻ bất lực, không tài nào chạm tới được đối phương, thi thoảng còn bị cào phải, bị phép thuật loại hắc ám đánh trúng. Tử tước Carendia thậm chí còn tranh thủ quét sạch đám người sói đã hóa “đần” quanh đó – Anh quả thực rất ghét cái mùi hôi hám của bọn chúng.
Anna nhìn xuống người đàn ông tuấn tú chỉ có thể thấy được tàn ảnh cùng thực lực bá đạo kia, rồi lại ngước lên nhìn Katrina quanh người hào quang rực rỡ với vô số thần chú kỳ quái đang bay loạn, nỗi sợ hãi và lo âu trong lòng không hiểu sao bỗng nhiên bay biến. Cô thầm nghĩ: ‘Pháp sư và ma cà rồng không hổ là tổ hợp phản diện bất diệt trong câu chuyện của các du ca. Quá đẹp đôi, quá soái!’
‘May mà có chị Katrina, không thì…’
Cô vỗ vỗ ngực đầy vui mừng, trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ và khao khát đối với biểu hiện thực lực và dáng vẻ khi chiến đấu của Katrina.
Duda dù rằng là một hiệp sĩ cấp năm sở hữu huyết mạch Ác Ma, nhưng trước mặt một pháp sư đã có chuẩn bị chu toàn, hắn chẳng thể phát huy nổi thực lực, hết lần này đến lần khác bị các thần chú như Giáng Chú Thuật, Lời nguyền Maskelyne, Chậm Chạp ảnh hưởng, để rồi càng lúc càng đến gần bờ vực thất bại. Còn mỗi một đòn công kích của hắn, hoặc là bị ảo ảnh tác động mà đánh chệch, hoặc là bị các thần chú như Tường Hấp thụ Douglas, Thạch Bì chặn đứng, chẳng để lại chút hiệu quả nào.
‘Không thể cứ thế này được…’ Do chỉ mang huyết mạch Ác Ma, Duda phải miễn cưỡng lắm mới duy trì được khả năng suy nghĩ trong khi chiến đấu. Thấy tình cảnh ngày một bất lợi, gã “cự nhân băng sương” cũng đang gần bị tên ma cà rồng tiêu diệt, hắn bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi cục diện này.
Anna, người đang có phần thả lỏng, Yakov, kẻ đang ôm tâm tình phức tạp, cùng với những lính đánh thuê đang ngơ ngác khác thì ở một bên quan chiến. Đột nhiên, họ sửng sốt trông thấy Duda đưa tay phải nắm chặt lấy cánh tay trái của mình rồi thô bạo xé toạc cả cánh tay ra, sau đó gầm lên một tiếng điếc tai.
“Hắn đang làm cái gì thế?”
“Là năng lực đặc biệt của ác ma à?”
Giữa cơn sửng sốt, họ chỉ thấy cánh tay trái của Duda nổ tung, hóa thành những mảnh máu thịt bay tán loạn. Đám máu thịt đang ngọ nguậy kia không ngừng trung hòa làn sương mỏng, khiến nó tan biến không một dấu vết.
Mê Vụ Tâm linh tan đi, những người sói và hiệp sĩ còn lại khôi phục lý trí. Một số hoặc giương cung lắp tên hoặc thi triển năng lực tương tự như ma thuật để tấn công Katrina, số khác thì vung những vũ khí phi phàm như trường kiếm, chùy gai, gậy sắt các loại lao về phía đám Yakov, hòng phân tán sự chú ý của Katrina và Tử tước Carendia.
Trước khí thế hung hãn của người sói và ý chí hùng mạnh của các hiệp sĩ, toàn đội lính đánh thuê đều run lên lẩy bẩy, đến cả sức lực để cầm vũ khí cũng bay biến, tiếng leng keng vang lên liên tiếp.
Trong khi Duda đang không có thời gian để khống chế mình, Yakov đã khôi phục lại được một phần sức mạnh hiệp sĩ. Gã siết chặt trường kiếm, đặt nó chắn trước mặt rồi nhẹ nhàng trấn an những người đang hoảng loạn như Anna: “Đừng hoảng, anh sẽ ngăn bọn chúng lại. Chỉ cần cầm cự vài chục giây thôi, Katrina sẽ có thể kết thúc cuộc chiến.”
“Đội trưởng, để em giúp anh.” Bất chấp thực lực còn yếu cũng như đôi chân đang run rẩy, Anna nói.
Đúng lúc này, trong tầm mắt cô bỗng xuất hiện một luồng sáng lấp lánh hình mũi dùi, trông như thể hoàn toàn được tạo nên từ băng. Nơi luồng sáng ấy lướt qua, mấy tên người sói và hiệp sĩ liền hóa thành tượng băng.
“Mạnh quá…” Anna nhỏ giọng trầm trồ.
Yakov cũng có chung cảm nhận, song kinh nghiệm dày dạn giúp gã không bị đờ người ra, lập tức nhảy lên chém xuống, đánh nát mấy bức tượng băng kia.
“Rầm, rầm, rầm!” Đám hiệp sĩ và người sói vỡ vụn thành từng mảnh lấp lánh ánh sáng, tựa như khắp mặt đất đều rải đầy kim cương!
“Cẩn thận!” Bất chợt nhìn thấy một tên người sói đang lén lút áp sát rồi nhảy vọt lên cao, định bụng tóm lấy mắt cá chân của Katrina, Anna bèn hoảng hốt kêu lớn.
Lời còn chưa dứt, cái bóng của tên người sói kia bỗng nhiên chuyển động. Nó ôm chặt lấy tên người sói rồi lôi tuột hắn xuống một cái giếng bóng bất chợt hiện ra, từ đó không còn âm thanh nào vang lên nữa.
“Ma thuật thần kỳ quá đi…” Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim Anna rộn ràng, thiếu điều muốn quỳ lạy trước ma thuật.
Cùng lúc đó, Duda ở giữa không trung liền thừa cơ đập cánh bay xuống phía dưới, nhắm thẳng đến cánh cửa khắc đầy những hoa văn cổ quái.
Nhưng khi cánh cửa đã ở ngay trước mặt, hắn bỗng cảm thấy tim gan đảo lộn, máu trào ngược lên, đầu óc choáng váng, và rồi cả người rơi thẳng xuống đất.
‘Cộng hưởng Hạ âm của Giáo Sư?’ Hắn kinh hoàng nghĩ.
Kế đó, trước khi hắn kịp phản ứng, Katrina giơ tay chỉ ra, bộ giáp và lớp vảy phòng ngự bao phủ toàn thân hắn ngay tức thì hóa thành những vật chất đỏ, trắng, đen, vàng đủ màu sắc, có chất rắn, chất khí, cả chất lỏng cũng có.
‘Trật tự Nguyên tố? Sao ả có thể thi triển nhanh đến vậy? Chẳng có thời gian hoãn xung giữa các phép luôn?’
Duda trơ mắt nhìn khôi giáp và lớp vảy phòng ngự tự nhiên trên người mình cứ thế mà biến mất với vẻ mặt không tin nổi. Hắn biết đây là ma thuật độc quyền của Thao Túng Nguyên Tử Lucien Evans, việc học trò của cậu sử dụng được nó cũng không có gì kỳ lạ. Tuy nhiên, điều kỳ lạ ở đây chính là giữa hai thần chú lại chẳng hề có khoảng nghỉ, khiến cho hắn không cách nào né tránh!
Điều hắn không để ý, chính là trên ngực trái của Katrina, một huy hiệu hình trăng khuyết đang khẽ chớp lóe một luồng sáng giống như tia điện.
Kế đó, hắn không dám nghĩ nhiều thêm nữa, liền kéo thân thể lảo đảo của chính mình lao bổ vào cánh cửa phía sau.
Cùng lúc đó, trong mắt Anna, Katrina lúc này mái tóc đã thôi tung bay ngay khi gió lặng. Bàn tay phải cô duỗi ra, một quả cầu lửa to lớn và nóng rực hơn hẳn bình thường liền xuất hiện và bay thẳng vào lưng Duda.
“Ầm!”
Duda bị nổ tung thành một đống máu thịt bầy nhầy, nhưng hắn cũng đã phá được cánh cửa. Cùng lúc đó, ở bên kia, Tử tước Carendia rút ra một chiếc khăn tay màu trắng rồi chậm rãi lau bàn tay. Nằm trước mặt anh là thi thể với đôi mắt trợn trừng của gã “cự nhân băng sương”.
Cánh cửa mở ra, để lộ một tế đàn y hệt trước đó. Điểm khác biệt duy nhất là pho tượng ở đây rõ nét hơn: đó là một ác ma hình người tuấn tú với nước da ngăm đen.
Đứng ngay bên dưới ác ma ấy là một người đàn ông trẻ mang biểu cảm sợ hãi, vẻ ngoài sở hữu đủ mọi đặc trưng của gia tộc Vladimir.
“Tử tước Andrei?” Anna buột miệng, trong lòng cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Andrei lắc đầu, dáng vẻ thất thần nói: “Các ngươi không nên vào đây… Đều là do các ngươi ép ta, ép ta…”
“Nhanh như vậy đã gặp được hung thủ thực sự đứng phía sau rồi cơ à?” Vừa ném chiếc khăn tay bẩn xuống đất, Tử tước Carendia vừa buồn cười nói với Katrina.

