*Trans+Edit: Lắc
Lucien khẽ nheo mắt lại, kính độc nhãn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của tiết trời đầu xuân. ‘Đừng tưởng chỉ vì ngươi gửi thư ẩn danh, cắt ghép các từ ngữ trên báo chí và tập san rồi dùng phép tiên tri để xử lý bức thư mà ta sẽ không truy dấu được định mệnh của ngươi. Ngươi đánh giá quá thấp sức mạnh của chiêm tinh cấp cao rồi. Đây không phải là đang dự đoán một tương lai hão huyền đâu!’
Lấy lá thư nặc danh ra và đặt nó bên dưới quả cầu Pha Lê Ánh Sáng Ban Mai, Lucien đặt tay lên quả cầu và xoa xoa nó theo một nhịp độ nhất định.
Ánh sáng bên trong quả cầu pha lê phân tán rồi nhanh chóng tối đi, những vì sao bên trong tỏa sáng rực rỡ. Cùng lúc đó, một lớp ánh sao nhàn nhạt bao phủ lấy chiếc đồng hồ Quyền trượng Arcana trên cổ tay trái của cậu. Biểu tượng mặt trời và các cung hoàng đạo trên đó lặng lẽ quay.
Ánh sao đan dệt vào nhau, một loạt những hình ảnh mờ nhòe lần lượt hiện ra nối tiếp, cho thấy từng bước, từng bước lá thư nặc danh được gửi đi.
“Cú”, “Bưu điện Động vật Allyn”, “Công ty Tàu Hơi nước Ma thuật”, “tàu hơi nước ma thuật”, “đường ray”, “cảnh tượng khu rừng, cánh đồng, đồi núi”, “Cocus, thủ đô Calais”, “người học việc lạ mặt”, “yêu cầu của một người bạn”…
Các phân đoạn tổng quát của bức thư được chiếu ra từng chút một. Cuối cùng, bức thư lại quay về Allyn, về Bưu điện Động vật Allyn rồi về tay một người phục vụ nhà hàng bình thường.
Tới lúc này, hầu hết linh lực của Lucien đều đã tiêu hao, hình ảnh càng ngày càng mờ đi, chực chờ tiêu tan.
Bất thình lình, một hình ảnh hiện ra, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người mặc áo choàng với mũ trùm đầu đen đưa thư và Thale cho một người phục vụ nhà hàng.
Lucien chợt cảm nhận thấy chiếc nhẫn Khởi Nguyên trên tay trái mình phản chiếu vô số tia sáng thuần khiết, sau đó linh lực của cậu ngay tức thì được phục hồi một chút. Tay phải cậu buông quả cầu pha lê ra và cầm Quyền Trượng Mặt Trời khảm viên Đá Mặt Trời khổng lồ lên.
Quyền Trượng Mặt Trời có thể tăng hiệu quả của các thần chú Chiêm tinh dưới bậc chín lên thêm một bậc!
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, hình ảnh kia đột nhiên trở nên rõ ràng. Đằng sau tên pháp sư đội mũ trùm đầu đen che kín mặt kia, một vì sao hư ảo, lúc ẩn lúc hiện, méo mó, bất định hiện ra một cách quỷ dị. Chỉ bằng mắt thường, Lucien có thể trực tiếp nhìn thấy một quỹ tích sáng rỡ trông như tinh vân nối liền với Sao chủ Định mệnh của hắn.
“Bắt được rồi.” Cậu trầm giọng nói, sau đó ghi lại đặc điểm và quỹ tích Sao chủ Định mệnh của hắn. Đợi linh lực hồi phục thêm một chút, cậu lại một lần nữa sử dụng Quyền Trượng Mặt Trời và Quyền trượng Arcana để cải thiện hiệu quả chiêm tinh và xác nhận sơ bộ danh tính của tên pháp sư kia.
“Peavy Belges, thành viên của Liên minh Moonsong, chuyên về ma thuật Điện từ, tự phụ và có khuynh hướng quá khích…”
Lucien cảm thấy cái tên này quen quen. Sau khi nghĩ kỹ lại một hồi, cậu chợt nhớ ra, đây chính là cái tên “Grand Arcanist nhà quê” có luận án không được thông qua mà cậu đã “chữa” cách đây không lâu.
“Vì chuyện đó mà ngươi ôm thù, sau đó lại bị giả thuyết lượng tử ánh sáng kích động nên viết thư đe dọa?”
Trong một tương lai không thể nhìn rõ nếu không tiên đoán, khi trong tay có một vật phẩm quan trọng đã được gia công qua vô số khâu, năng lực chiêm tinh, đặc biệt là chiêm tinh cấp cao, chắc chắn vượt ngoài sức tưởng tượng của các pháp sư trung và sơ cấp. Đó là chưa kể, Lucien còn có sự trợ giúp từ Quyền trượng Arcana và Quyền Trượng Mặt Trời, vậy nên chiêm tinh của cậu gần như chẳng khác gì thần chú do một Đại pháp sư thi triển. Nhưng quan trọng nhất, Peavy là một thành viên của Ma pháp Nghị viện, Sao chủ Định mệnh của gã chẳng có gì là bí mật hết, việc tìm kiếm và đối chiếu thân phận là điều không chút khó khăn – Mỗi người đều có Sao chủ Định mệnh của riêng mình, nhưng nếu một người không nghiên cứu chiêm tinh, Sao chủ Định mệnh sẽ không hiện lên hình chiếu bên trong linh hồn của người đó.
Chính bởi vậy, mỗi khi làm gì, Lucien luôn cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết quan trọng về Sao chủ Định mệnh của bản thân. Nếu không thể, cậu sẽ dùng thần chú cấp cao để che giấu Sao chủ Định mệnh đi hoặc quay mặt có hố đen ra phía trước, thứ mà chỉ có Fernando và Thompson biết.
‘Có nên nộp lá thư nặc danh và kết quả tiên đoán này cho Ủy ban Công vụ không? Đe dọa chỉ là một lỗi vi phạm nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt điểm arcana hoặc ngồi tù mười lăm ngày là cùng, chẳng những không có tác dụng cảnh cáo mà còn khiến gã điên lên thêm.’ Lucien nhìn kết quả chiêm tinh và tự hỏi nên xử lý cái kẻ rõ ràng đã đi quá xa này như thế nào.
Lucien, người được mọi người đánh giá là dịu dàng và ôn hòa, thực chất chưa bao giờ là một kẻ mềm lòng, nhất là khi đối mặt với những loại cực đoan có thể gây hại cho bạn bè và học trò của mình như thế này.
‘Ngươi quá khích chứ gì, vậy ta cũng có thể quá khích!’
‘Có lá thư nặc danh và kết quả chiêm tinh này chứng mình, hành vi tự vệ quá mức của mình sẽ chỉ bị phạt bằng điểm arcana hoặc giam trong ngục ma thuật nửa năm mà thôi.’ Cậu mím môi suy tính, sau đó tìm vật liệu và dựa vào thông tin của Peavy để tạo ra một “phương tiện thi triển phép”.
Nửa ngày sau, Lucien cầm trong tay một con rối màu nâu bí ẩn có đôi mắt dài và hẹp, miệng ngậm chặt, hai tay buông thõng xuống đầu gối. Cả khuôn mặt và cơ thể nó phủ đầy những họa tiết độc đáo, trông rất giống với quỹ tích Sao chủ Định mệnh của Peavy.
“Ngươi tốt nhất đừng nên có tâm tư gì, bằng không…” Quấn lá thư nặc danh quanh con rối mặt mũi vô hồn này, Lucien điềm nhiên lẩm bẩm, sau đó kích hoạt đồng hồ Quyền trượng Arcana trên tay trái.
Họa tiết mặt trời trên kim giờ và các cung hoàng đạo ở vị trí mốc thời gian sáng lên, cái thì rực rỡ, sinh động, cái lại lấp lánh, thanh khiết, cũng có cái trải rộng, lạnh lẽo, cái thì cứ liên tục sáng mãi…
Thần chú Chiêm tinh bậc bảy, Can thiệp Định mệnh!
Một lớp da người bỗng nhiên mọc lên bên trên khuôn mặt vô hồn của con rối. Sau khi vặn vẹo, ngọ nguậy một lát, nó nhanh chóng biến thành khuôn mặt của Peavy. Tuy nhiên, đôi mắt của nó vẫn nhắm chặt, không cảm thấy bất kỳ điều gì.
Sau đó, Lucien bắt đầu thi triển các loại thần chú lên con rối Peavy.
……
Bên trong một căn biệt thự sân vườn.
Peavy đang vui vẻ ngân nga giai điệu của vở opera mới nhất. Mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt tím tái của Lucien Evans khi đọc lá thư nặc danh của gã, rằng cậu sẽ hoảng sợ và hỏi thăm sự an toàn của bạn bè, học trò mình, hay cậu sẽ tức giận ra sao khi nộp lá thư nặc danh cho Ủy ban Công vụ, Peavy lại càng cảm thấy phấn khởi. Ngươi đố kỵ với ta, công kích ta, áp chế sự phát triển của ta! Ai bảo ngươi tùy tiện chỉ trích thành tựu vĩ đại của ta? Ngươi đã thất bại trong việc làm ủy viên xét duyệt! Ngươi dám công kích hệ thống Brook vĩ đại!
Gã đã sử dụng mọi phương pháp mà mình biết để né tránh chiêm tinh, cộng thêm từ những thông tin về chiêm tinh mà gã đã đọc, ít nhất phải là một Pháp sư huyền thoại mới có thể dò ra được gã từ một lá thư nặc danh không thể phá hủy – Nếu như lá thư nặc danh được ép vòng phép tự hủy, Lucien Evans chắc chắn sẽ nhìn thấy dao động ma thuật tỏa ra từ nó và không động đến nó nữa. Khi đó, việc gửi lá thư sẽ mất đi mục đích ban đầu.
Chưa kể đến việc gửi thư đe dọa không đáng để một Pháp sư huyền thoại phải dùng đến chiêm tinh, mà cho dù có bị tìm ra thật, cùng lắm gã cũng chỉ bị phạt chút điểm arcana, bị giam giữ hơn chục ngày và phải trực tiếp xin lỗi mà thôi, chẳng thiệt hại gì đáng kể cả.
“Hơn nữa, tất cả các pháp sư trung thành với lý thuyết sóng đều sẽ đứng về phía ta và đặt vô số áp lực lên ngươi! Ta không tin bạn bè và học trò của ngươi sẽ không ra ngoài thám hiểm. Sau khi lên trung cấp, tất cả đều sẽ phải thực hiện nhiệm vụ bắt buộc, đúng chứ? Ta không tin là ta không tìm ra được cơ hội. Đây chính là cái giá mà ngươi phải trả vì đã dám báng bổ thành tựu vĩ đại của ta và công kích hệ thống điện từ tuyệt vời của Ngài Brook. Chỉ có trả giá bằng máu thì ngươi mới tỉnh táo lại được!”
Khuôn mặt gã vặn vẹo đầy thù hận, cứ như thể Lucien là kẻ thù giết cha của gã, cứ như cậu đã chặn đứng con đường trở thành Grand Arcanist của gã hay đã tấn công nền tảng thế giới nhận thức của gã không bằng. Là một pháp sư bậc bốn dày dạn kinh nghiệm và giỏi chiến đấu, gã có đủ tự tin trong việc giết người. Bên cạnh đó, ở một số địa điểm hay di tích nhất định, chỉ cần xử lý dấu vết cẩn thận, có là Pháp sư huyền thoại thực hiện chiêm tinh đi chăng nữa cũng chẳng thể tìm ra được kết quả.
“Nhưng trước đó, mình phải thực hiện một thí nghiệm hiệu ứng quang điện chuẩn xác đã, vừa mới có cảm hứng xong.
Haha, thời điểm mình khiến cho Lucien Evans nổ tung đầu bằng kết quả thí nghiệm này, bộ óc thiên tài của mình đây sẽ được tất cả mọi người coi trọng. Tới lúc đó, lý thuyết của mình sẽ là trụ cột của nghị viện giống như hệ thống điện từ của Ngài Brook, còn mình sẽ trở thành một Grand Arcanist cao cao tại thượng!”
Bước vào phòng thí nghiệm của mình, Peavy cảm thấy bản thân tỉnh táo một cách bất thường, các quy trình và phương pháp cải tiến khác nhau hiện lên rõ mồn một trong đầu. Sau đó, gã bắt đầu tiến hành tinh chỉnh vòng phép.
“Khoan, kiểu tinh chỉnh này bình thường phải ngốn mất mấy tháng của pháp sư cao cấp, vậy mà mình chỉ mất có mười phút đã hoàn thành xong rồi. Chẳng lẽ tài năng của mình cuối cùng đã thoát khỏi áp chế để bung nở ra rồi?”
Sau khi tinh chỉnh xong vòng phép và thiết bị giả kim, Peavy bắt đầu thu thập dữ liệu và quan sát hình ảnh huỳnh quang.
Càng quan sát, vẻ mặt gã càng trở nên đờ đẫn, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ròng ròng như mưa. Gã lẩm bẩm: “Làm… Làm sao có thể? Sao nó lại biểu hiện đặc tính lượng tử rõ ràng như vậy? Không, không, chắc chắn mình đã làm sai cái gì rồi!”
Peavy vội vã tiến hành lại thí nghiệm. Tuy nhiên, sau khi thu thập lại xong dữ liệu và hình ảnh, gã trở nên suy sụp, ủ rũ như thể cả người đã mất hết khí lực, chỉ biết lắc đầu mù mịt: “Sai rồi, sai rồi…”
“Bùm!” Đầu gã nổ tung, máu đỏ óc trắng văng tung tóe khắp phòng thí nghiệm.
“Aaaaa!” Peavy hét rú lên rồi từ ghế dựa bật dậy. Trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã run rẩy lẩm bẩm: “Giấc mơ vừa rồi thật quá! Không thể tin được là dữ liệu và hình ảnh thí nghiệm trong giấc mơ của mình lại khớp với giả thuyết lượng tử ánh sáng của Lucien Evans đến vậy. Haha, xem ra mình lo lắng quá nên làm ảnh hưởng đến cả cảnh mơ rồi.” Gã cười khan.
“May mà chỉ là mơ… May mà chỉ là mơ… Mình còn đang tự hỏi làm sao việc tinh chỉnh mà các pháp sư cao cấp phải mất cả tháng mới hoàn thành này lại có thể xong chỉ trong mười phút…” Peavy quệt mồ hôi lạnh trên trán rồi lảo đảo đi về phía phòng thí nghiệm. “Nếu không nhờ cái giấc mơ này, mình chắc đã quên mất tiêu là còn có một thí nghiệm về sét phải hoàn thành hôm nay nữa.”
Sau khi tiến vào trong phòng thí nghiệm, Peavy vẫn còn có chút xây xẩm do nỗi sợ hãi mà giấc mơ kia mang tới. Vừa bật vòng phép và giả kim trận lên, gã vừa cố gắng tỉnh táo trở lại.
Bên trong vòng phép, vô số tia điện nhảy nhót, sau đó bắt đầu nảy lên khắp phòng thí nghiệm. Peavy theo bản năng muốn bật vòng phép phòng ngự gần cấp cao của mình lên để chặn tia sét lại và ghi chép dữ liệu.
Tuy nhiên, sắc mặt gã bỗng nhiên tái nhợt!
“Sao không hoạt động? Phải rồi, nó hỏng hôm qua rồi…” Peavy đột nhiên nhớ ra rằng vòng phép phòng ngự đã bị hỏng ngày hôm qua. Gã còn định bỏ chút điểm arcana ra để thuê một pháp sư cao cấp từ Bộ phận Kỹ thuật Ma pháp tới sửa cho mình, kết quả lại quên béng đi mất…
“Không!” Từng lớp vòng phép phòng ngự được kích hoạt, các ma cụ cũng tỏa ánh sáng rực rỡ, nhưng dưới những tia sét đáng sợ, tất cả đều nhanh chóng bị xuyên thủng, chỉ để lại tiếng thét dài chói tai của Peavy.
……
Sau khi sử dụng Dệt Mộng để xác nhận suy nghĩ thực sự của Peavy và làm yếu đi năng lực suy nghĩ của gã, Can thiệp Định mệnh cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Song, ngay đúng lúc này, một tia sáng chợt lóe lên, và rồi Thompson, thành viên của Ủy ban Công vụ, xuất hiện trong thư phòng của Lucien. “Vừa rồi cậu dùng ma thuật tấn công ai vậy?”
Ở Allyn này, chỉ đơn giản sử dụng chiêm tinh thì không có vấn đề gì, nhưng một khi đã có khuynh hướng bạo lực, khóa ma thuật bao trùm toàn bộ bầu trời thành phố sẽ có thể cảm ứng được, và Ủy ban Công vụ sẽ lập tức can thiệp ngay.
“Một tên pháp sư khốn kiếp.” Lucien mặt mày u ám đáp, đồng thời ném lá thư đe dọa cùng kết quả tiên đoán cho Thompson. Có vẻ trong Ủy ban Công vụ, ông chính là người phụ trách mọi sự có liên quan đến cậu.
Thompson nhìn lá thư nặc danh và kết quả tiên đoán, gương mặt cũng hiện lên chút tức giận: “Làm tốt lắm!”
Sau đó, ông bình tĩnh lại và nói: “Với những thứ này làm bằng chứng, cậu sẽ có thể được kết luận là tự vệ quá mức. Được rồi, cậu muốn trả mười nghìn điểm arcana hay vào ngục ma thuật một năm?”
“Điểm arcana.” Lucien đau lòng nói. Cậu lại phải dùng tới lợi nhuận từ đèn pha lê ma thuật và tiền bản quyền sáng chế than củi, nhưng loại bỏ được một tên thần kinh thì cũng đáng giá!
Khi Thompson đang chuẩn bị rời đi, Lucien không nhịn được hỏi: “Tôi nghĩ những pháp sư cực đoan và điên cuồng như vậy không nên cho sống chung với người bình thường. Sao không mở một nơi kiểu như ‘Trung tâm Điều trị Tâm thần Thanh Sơn’ để chăm sóc và quản lý bọn họ?”
Thompson bất đắc dĩ nhún vai: “Cậu phải hiểu là các pháp sư đều hoặc ít hoặc nhiều có vấn đề về thần kinh do phải trường kỳ khám phá những nơi nguy hiểm hoặc tiến hành thí nghiệm một cách cô độc. Sẽ không có nhiều pháp sư tán thành với đề nghị này đâu.”
‘Mình có nên đề xuất tổ chức một buổi hội thảo về sức khỏe tâm thần không nhỉ?’ Lucien nghĩ thầm.
……
“Một trong những cái chết ngu ngốc nhất ở Allyn đã được thêm vào danh sách và đứng ở vị trí thứ mười bảy: Peavy đã dùng cái chết của mình để nhắn nhủ chúng ta rằng không bao giờ được quên quy tắc đầu tiên trước khi thí nghiệm: ‘Kiểm tra vòng phép và giả kim trận một cách cẩn thận để đảm bảo chúng còn nguyên vẹn’.” Một người đàn ông có nụ cười ôn hòa đang giới thiệu cho những pháp sư và người học việc mới trên tàu hơi nước ma thuật. Đối diện anh là một cô gái xinh đẹp với một con sói trắng nằm bên cạnh.