Vol 04 - Dãy núi Hắc ám (256-324)

Chương 282 - Aalto lâu ngày không gặp

2024-04-25

383

*Trans+Edit: Lắc

Lucien rất vui khi ngay mới đầu đã được hay tin về thầy dạy nhạc Victor của mình. Nở một nụ cười vui vẻ, cậu hỏi: “Ngài Victor đã chơi những bản nhạc nào?” Được mời đến biểu diễn ở Thánh vịnh Thính phòng tại Nhạc hội Aalto có nghĩa là các tác phẩm của ông đã được đánh giá cao.

Glinton, người vốn đang khoe khoang hiểu biết của mình với những vị khách khác trong bàn, cũng trở nên phấn khích khi thấy Lucien tỏ ra hứng thú, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tổng cộng có bốn nhạc phẩm, bản nào cũng là kiệt tác hết. Cá nhân tôi thích nhất là Bản giao hưởng số 8 cung Đô thứ với chủ đề là ‘Tình yêu’. Hình thức nhạc chủ đề ban đầu đã được ngài ấy cải cách và biến thành một tác phẩm tự truyện. Mỗi chương đều truyền tải những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu: sự ngọt ngào, ấm áp, buồn bã, đau đớn và khắc khoải, khiến cho các thính giả đều không cưỡng lại được mà trở nên hoài niệm về những câu chuyện tình tràn đầy hương vị ngọt ngào, cay đắng khó quên của riêng mình.”

“Nhạc phẩm này vừa được trình diễn xong, cả Thánh vịnh Thính phòng và quảng trường thành phố đều lặng thinh suốt một lúc lâu. Sau đó tiếng vỗ tay của mọi người mới vang lên, không rào rào nồng nhiệt mà lại tràn đầy sự dịu dàng và bình yên, như thể trong lòng mỗi người cũng đều đã trở nên an bình, thư thái hơn vậy.” Dường như cũng đang nghĩ đến người con gái mình yêu khi còn trẻ, trên môi Glinton không khỏi nở một nụ cười dịu dàng. Sau đó ông hạ giọng nói: “Tôi nghe nói ngài Victor soạn tác phẩm tuyệt vời này để tưởng nhớ người vợ Winnie của mình và phải mất hơn mười năm mới hoàn thành được nó đấy. Đó là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đối không nên bỏ lỡ, hoàn toàn có thể sánh ngang với Định mệnh, Chiến tranh Bình minh, Pathétique và Ánh trăng trong lòng tôi.”

Một bản giao hưởng tuyệt đẹp và một câu chuyện tình cảm động, đây chính là sự kết hợp khiến hầu hết các quý cô đều không thể cưỡng lại. Người phụ nữ duy nhất trong bàn rút một chiếc khăn tay trắng ra lau khóe mắt rồi nói với vẻ đặc biệt ao ước và tiếc nuối: “Bởi vì bậc thầy Christopher và ngài Lucien Evans không tham dự Nhạc hội lần này nên chúng tôi đã không đến Aalto. Thật không ngờ lại bỏ lỡ một bản nhạc cảm động như vậy. Tiếc quá… Giờ thì chỉ có thể mua Phê bình Âm nhạc với Tin Giao hưởng rồi mời ban nhạc chơi nó mà thôi.”

Lucien cũng cảm thấy lòng mình bình yên. Cậu biết rõ thầy Victor yêu vợ mình đến nhường nào. Có thể sáng tác ra được thứ âm nhạc mà ông luôn mong muốn sáng tác và nhận được nhiều lời ngợi khen như vậy chắc chắn chính là niềm an ủi lớn nhất trong cuộc đời ông.

Cậu hỏi tiếp, thanh âm cũng vô thức trở nên dịu dàng hơn: “Ngoài những nhạc sĩ nổi tiếng đã biết ra, còn có nhạc sĩ mới nổi trội nào trong Nhạc hội Aalto lần này không?”

Ba năm đã trôi qua. Không biết Elena, Felicia, Pierre, Grace, Lott và Herodotus thế nào rồi. Họ vẫn đang đi trên con đường âm nhạc chứ? Họ đã đạt được những thành tựu gì rồi?

“Bên cạnh những nhạc sĩ nổi tiếng, người để lại nhiều ấn tượng nhất chính là một nữ nhạc sĩ mới có tên Louise. Không chỉ sáng tác hai bản sonata piano và bốn bản piano bagatelle[note57832] rất hay, tràn đầy phong cách nữ tính, tinh tế độc đáo, mà cô ấy hình như còn có vẻ là một hiệp sĩ hay sao ấy. Cô ấy có nuôi một con sói trắng xinh đẹp cực kỳ bắt mắt.” Khi nói đến những người không phải là nhạc sĩ nổi tiếng, là đàn ông, Glinton đương nhiên luôn chú ý đến mỹ nữ trước tiên.

‘Mình chưa từng nghe nói đến cô ấy, nhưng Aalto dù sao cũng là thành phố của âm nhạc. Việc một nhạc sĩ mới xuất sắc xuất hiện là điều bình thường.’ Lucien vừa nghĩ vừa nhấp một ngụm nước chanh. “Còn ai khác không?”

“Còn nhiều lắm. Nhạc hội Aalto luôn là dịp để có thể khám phá ra rất nhiều người mới bị chôn vùi tài năng hoặc không nổi tiếng mà.” Glinton bắt đầu phô trương kể về những gì ông ta đã trải nghiệm ở Aalto, sau đó liệt kê từng nhạc sĩ, nghệ sĩ piano, v.v. mà ông ta cho là giỏi.

Mãi tới khi Lucien sắp mất hết kiên nhẫn, Glinton cuối cùng cũng nhắc đến một người mà cậu quen. “Nữ học trò của ngài Victor, đồng thời là bạn cùng lớp của ngài Lucien Evans, Felicia, đã tổ chức buổi hòa nhạc solo đầu tiên trong nhạc hội lần này. Cô ấy đã lồng ghép nhiều khung cảnh khác nhau và nhiều phong cách âm nhạc đa dạng mà bản thân đã trải nghiệm trong chuyến du hành của mình và đặt vào một bản giao hưởng, một bản sonata piano và một số bản piano bagatelle. Ngoài ra, cô ấy còn phối lại bản sonata piano Ánh trăng của ngài Evans rồi đem lên biểu diễn để thể hiện kỹ thuật của mình nữa.”

“Âm nhạc của cô ấy mặc dù vẫn chưa thực sự có thể được coi là xuất sắc nhưng chắc chắn cũng đã ghi dấu ở một trình độ nhất định. Là thành viên của gia tộc Hayne và là bạn tốt của Công nương Natasha, chẳng mấy nữa cô ấy sẽ nhận được nhiều lời ca ngợi trong giới âm nhạc Aalto thôi.”

Lucien khẽ gật đầu. Đối với một tiểu thư quý tộc như Felicia, điều quan trọng nhất trong buổi hòa nhạc đầu tiên của cô là không được thất bại. Cô hẳn đã phải rất nỗ lực trong suốt vài năm qua mới có thể đạt được thành tích như hiện tại.

Niềm vui từ sự thành công của bạn bè mình khiến Lucien nổi cơn thèm ăn, trong khi đó Glinton khẽ thở dài: “Cứ mỗi lần nhắc tới Ánh trăng lại làm tôi nhớ đến một điều đáng tiếc. Chưa ai từng được nghe ngài Evans tự tay chơi bản nhạc vừa buồn bã vừa ngọt ngào này cả. Không biết tác phẩm được coi là bản piano hay nhất này sẽ tạo ra được âm thanh như thế nào khi được chơi bởi người đại nhạc sĩ ấy. Mặc dù học trò của ngài, tiểu thư Grace, cũng đã biểu diễn tác phẩm này rất xuất sắc tại nhạc hội và nhận được nhiều lời khen ngợi, nhưng như vậy lại càng làm người ta tò mò hơn rằng nếu ngài Evans mà là người biểu diễn thì sẽ thế nào…”

Nhắc đến vị nhạc sĩ tài năng nổi tiếng khắp Công quốc Orvarit này, người phụ nữ gật đầu đồng tình. “Ngài Evans đã sáng tạo ra phong cách chơi piano mới, đồng thời cũng là người đặt nền móng cho kỹ thuật piano fingering[note57833] hiện nay. Ngài ấy chắc chắn là một trong những nghệ sĩ piano giỏi nhất. Mà Ánh trăng lại còn là do ngài ấy sáng tác, vậy nên tôi nghĩ không một ai có thể hiểu những cảm xúc chứa đựng trong đó bằng chính ngài ấy được. À mà, tôi nghĩ có người đã từng nghe ngài Evans chơi Ánh trăng trước đây rồi.”

Nghe người phụ nữ khen ngợi, Lucien có chút ngượng ngùng. Xem ra Grace thực sự đã đến Aalto và kỹ năng chơi piano của cô cũng đã tiến bộ rất nhiều.

Glinton và hai người đàn ông còn lại nghe được câu cuối cùng liền cười khùng khục nói: “Đương nhiên Công nương Điện hạ đã nghe trước rồi. Thấy bảo ngài Evans đã viết chương đầu tiên trước khi rời đi và chơi cho Điện hạ nghe một cách rất chi là riêng tư đấy…”

Cả đám đàn ông phát ra những tiếng cười rộ đầy mùi khả nghi.

Lucien có chút xấu hổ. Cậu cắt một miếng bít tết nhỏ, cho vào miệng nhai nhai một hồi, sau đó giả vờ tùy ý hỏi: “Ngài Evans đã đi du hành được ba năm rồi, khi nào ngài ấy mới trở về nhỉ?”

“Chắc là một, hai năm tới. Ngoại trừ Công nương Điện hạ ra, làm gì có ai biết ngài Evans hiện tại đang ở đâu đâu. Nhưng thôi thì ít ra ngài ấy vẫn đang không ngừng sáng tác nhạc. Ánh trăng thì quá kinh điển rồi, còn Bão táp cũng là một tác phẩm vô cùng xuất sắc.” Glinton chân thành khen ngợi. “Tôi tự hỏi ngài ấy sẽ mang đến cho chúng ta những tác phẩm như thế nào khi quay trở lại đây.”

Đối với một nhạc sĩ, việc mỗi năm chỉ có thêm một tác phẩm là điều bình thường, đặc biệt là khi họ còn đang du hành.

Và chẳng có một nhà phê bình âm nhạc hay người yêu âm nhạc nào lại bắt một nhạc sĩ phải làm sao cho tác phẩm sau của mình hay hơn tác phẩm trước, mà chỉ cần nó vẫn cao hơn tiêu chuẩn là được. Xét cho cùng, âm nhạc là thứ phụ thuộc nhiều vào việc bùng nổ cảm hứng hoặc dựa trên sự tích lũy kinh nghiệm sống mà ra.

Thấy những vị khách khác gật đầu đồng tình, Lucien trầm tư suy nghĩ: ‘Cho dù giáo hội có nhận ra nhạc sĩ thiên tài và pháp sư tà ác là cùng một người đi chăng nữa, ít nhất họ cũng sẽ không công khai cho người thường biết…’

Sau đó, tất cả đã cùng trò chuyện rất lâu, nhưng cậu không nghe thấy được tin tức gì về Elena cả. Tuy nhiên, điều này dù sao cũng không nằm ngoài dự đoán. Cô chỉ mới học nhạc được ba năm, dĩ nhiên không thể giỏi bằng Felicia, Grace và những người đã học nhạc từ khi còn nhỏ được. Cùng lắm cô cũng chỉ mới là một nhạc sĩ khá tài năng mà thôi.

Còn về phần anh em John, chú Joel và dì Alisa, bởi vì bọn họ không liên quan gì đến Nhạc hội Aalto nên Lucien không dám tùy tiện hỏi.

Ngày hôm sau, khi ánh sáng màu cam dần dần xuất hiện từ cuối đường chân trời.

Lucien đang dùng linh lực vẽ nốt đường cong cuối cùng trong linh hồn, thành công xây dựng nên một mô hình thần chú có cấu trúc phức tạp.

Ánh sáng bọc lấy mô hình thần chú và chập chờn biến mất. Khi xuất hiện trở lại, nó đã bắt đầu quay theo quỹ đạo xoay quanh Sao chủ Định mệnh giống như những mô hình thần chú khác.

Đây chính là Cộng hưởng Hạ âm của Giáo Sư, có khả năng làm choáng, làm tổn thương hoặc thậm chí giết chết kẻ thù dựa vào cộng hưởng hạ âm. Điểm đặc biệt của thần chú này là nó có khả năng xuyên thấu cực kỳ cao, có thể xuyên thủng hầu hết các lớp phòng thủ năng lượng và nguyên tố. Tuy nhiên, nó lại không thể đối phó được với những thần chú phòng thủ loại vô hiệu hóa ma thuật và loại trường lực chống ma thuật.

Nếu đủ năng lượng sóng hạ âm, Lucien tin chắc rằng nó thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cả các pháp sư cao cấp. Tuy nhiên, chỉ với sức mạnh của một pháp sư bậc bốn như hiện tại, cậu không thể cung cấp đủ năng lượng cần thiết để làm được điều đó.

‘Cuối cùng cũng xong.’ Cậu thở dài và nhìn vào trong linh hồn mình, ở đó là 36 thần chú bậc một, 28 thần chú bậc hai, 20 thần chú bậc ba và 5 thần chú bậc bốn.

Trước đây, Cộng hưởng Hạ âm của Giáo Sư đã thất bại hai lần. Bởi vì độ phức tạp của thần chú này rất gần với bậc năm nên phải thử đến tận ba lần Lucien mới thành công. Nếu không phải vì bản thân uyên bác trong lĩnh vực arcana hơn những pháp sư bậc bốn khác thì không đời nào cậu có thể hoàn thành xong nhanh như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi được nửa tiếng, Lucien nghe thấy tiếng có người gõ cửa.

“Leo hả, mời vào.” Trường linh lực của cậu cảm nhận được đó là Leo.

Leo mở cửa và kính cẩn nói: “Chủ nhân, đã đến giờ dùng bữa sáng rồi. Sau đó chúng ta còn phải khởi hành tới Aalto nữa.”

“Được.” Lucien đứng dậy và chỉnh trang lại quần áo. Nhìn lên bầu trời xanh ngắt bên ngoài, cậu hít sâu một ngụm không khí trong lành.

Do Dãy núi Hắc ám là nơi vô cùng nguy hiểm, Lucien đã luôn không ngừng nỗ lực xây dựng mô hình thần chú kể từ khi trở thành pháp sư bậc bốn. Đó chính là lý do vì sao cậu có thể phân tích và xây dựng được những năm thần chú bậc bốn chỉ trong hai tháng của cuộc hành trình. Ngoài Cộng hưởng Hạ âm của Giáo Sư, bốn thần chú còn lại là Tường Hấp thụ Douglas, Cự Thủ Douglas,Ánh sáng ArcanaMắt Arcana.

Sau bữa sáng, Lucien lên xe ngựa và hướng đến Aalto.

Trên đường đi, bắt gặp khung cảnh quen thuộc, trong lòng cậu dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp, vừa có hoài niệm, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.

‘Tạm thời mình không thể liên lạc với gia đình chú Joel được, phải tìm Natasha trước đã.’

Ở Aalto, Natasha là người duy nhất Lucien có thể tiết lộ thân phận pháp sư của mình mà không cần đắn đo. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, đôi lông mày của cậu lại díu vào nhau, bởi vì cậu không biết làm cách nào để liên lạc với cô.

Natasha là Công nương của Orvarit, là người mai sau sẽ kế thừa cả Công quốc này. Dù là một Hào quang hiệp sĩ, nhưng cô đi đâu cũng luôn có vô số người hầu, hiệp sĩ và hộ vệ kè kè đi theo một tấc không rời. Những nơi cô ghé đến đều là những địa điểm được canh gác cẩn mật như cung điện Ratacia, trang viên riêng của cô, không thì cũng là những nơi trang nhã như Hiệp hội Nhạc sĩ. Hiện chỉ là một người bình thường, Lucien thật sự rất khó để có thể “vô tình đụng mặt” cô.

‘Vả lại, từ sau cái chết của Silvia, có lẽ Natasha sẽ không còn muốn đến Hiệp hội Nhạc sĩ nữa… Nên đi đâu để ‘vô tình đụng mặt’ cổ bây giờ? Công nương với dân thường làm thế nào để tiếp xúc với nhau nhỉ?’ Lucien chợt nhận ra mình đã tịt ngay từ bước đầu. Đồng thời, trong lòng cậu cũng không khỏi dâng lên chút cảm khái. Nếu ngày ấy không chọn học âm nhạc và dấn thân vào con đường âm nhạc, sẽ rất khó để cậu gặp được Natasha và các đại quý tộc khác. Hai người họ về cơ bản đến từ hai thế giới khác nhau. Cuộc sống hàng ngày của họ chính là hai đường thẳng song song.

‘Mặc dù trước khi bắt đầu khởi hành, mình đã viết một lá thư cho Natasha và bảo cô ấy rằng mình sẽ quay trở lại Công quốc Orvarit rồi, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng chẳng biết chính xác khi nào mình sẽ tới nơi, cũng chẳng biết mình sẽ dùng bộ dạng gì để quay về…’ Lucien có chút buồn bực nghĩ thầm. Cậu quyết định trước hết phải tìm hiểu tung tích của Natasha như một sát thủ cái đã, sau đó mới tính đến việc tạo dựng cơ hội để gặp cô.

Tới buổi chiều, bức tường thành cao cao hùng vĩ cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Lucien. Aalto vẫn tráng lệ và thịnh vượng như ngày nào.

“Mình đã về...” Lucien tự lẩm bẩm, sau đó xuống xe và chuẩn bị vào thành kiểm tra.

Đúng lúc này, đám đông phía trước dạt ra cho một nhóm hiệp sĩ chầm chậm đi qua. Dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ giáp màu trắng sữa. Ở cô toát ra một phong thái anh hùng và quả quyết, trong đôi mắt tím mộng mị kỳ ảo lộ ra vài phần điềm tĩnh và lãnh đạm, tựa như một đóa hoa violet xinh đẹp.

‘Natasha?!’ Lucien không ngờ sẽ gặp được Natasha ngay khi vừa mới đến Aalto. Thật quá trùng hợp!

Các hiệp sĩ từ từ băng qua đám đông. Khi đi ngang qua cậu, Natasha đột nhiên quay lại nhìn Lucien “tóc vàng mắt xanh”.

Nở một nụ cười đầy quyến rũ, cô khẽ nháy mắt với cậu rồi dẫn các hiệp sĩ ra khỏi thành phố.

‘Trùng hợp thật... Rắc rối mà mình lo lắng suốt cư nhiên lại được giải quyết như vậy...’ Lucien khó tin nghĩ thầm, tưởng mình đang nằm mơ.

Ngay lúc này, có mấy người qua đường bắt đầu xì xào bàn tán: “Công nương Điện hạ lại đến trang viên à?”

“Đúng vậy, lạ thật đấy. Kể từ khi Điện hạ kết thúc việc tu hành trong tu viện, chiều nào người cũng đến trang viên rồi sáng hôm sau mới quay lại Aalto. Thế không phải vòng vèo quá sao?”

Khóe môi Lucien vô thức nhếch lên thành một nụ cười. Cô nàng này…

Ghi chú

[Lên trên]
Cho ai quên: Bagatelle là một khúc nhạc ngắn, thường dành cho piano và có tính nhẹ nhàng, êm dịu.
Cho ai quên: Bagatelle là một khúc nhạc ngắn, thường dành cho piano và có tính nhẹ nhàng, êm dịu.
[Lên trên]
Piano fingering: chap 38
Piano fingering: chap 38