- Elena
Nơi mà Serenade dẫn chúng tôi tới nằm ở cuối một hành lang kết nối trực tiếp tới nơi ở của Imelda.
Và khi chúng tôi đứng trước cánh cửa đó, chúng tôi mới nhận ra rằng chúng tôi đã mắc một sai lầm khá lớn khi nãy.
"..."
"..."
"Unni, em nghĩ khi nãy chúng ta không nên giết Imelda."
Serenade không trả lời.
Cánh cửa dẫn tới nơi đặt quân át chủ bài cuối cùng của Cục Quản Trị lại yêu cầu sinh trắc học của Imelda khi cô ta còn sống.
Nhìn lại thì, hệ thống bảo mật yêu cầu thông tin sinh trắc học của các quan chức cấp cao rất phổ biến mà phải không?
Sau một lúc, Serenade đưa một người đàn ông đang khiếp đảm tới. May mắn thay, có vẻ như có một người khác ngoài Imelda có thể mở được cánh cửa.
Người đàn ông đó, hơi bất ngờ là anh ta lại mang một chức vụ cao cỡ Phó Bộ Trưởng – cũng là người liên quan tới việc phát triển cái gọi là “Tân Nhân Loại”.
Thế nhưng trớ trêu là bản thân anh ta vẫn là con người bình thường, nên không bị những đợt sóng kia làm ảnh hưởng.
Người đàn ông đó, đổ mồ hôi đầm đìa, van xin chúng tôi không giết anh ta. Có vẻ như khi anh ta đã nhìn thấy cảnh Serenade giết Imelda một cách không thương xót.
Tất nhiên, Serenade cũng không định giết một tên béo ịch nhãi nhép như anh ta nên đã hứa sẽ tha chết cho anh ta.
Ở trung tâm viện nghiên cứu là một bể nước khá lớn.
"Cái này là gì? Một con Rudah khổng lồ?"
Những con Rudah mà tôi từng thấy thì chỉ tương đương với một con ốc sên cỡ bự mà thôi, nhỏ hơn cả nắm tay của trẻ em. Trong khi đó, con Rudah trước mặt tôi lại to bằng cả đầu người.
"Cái này là cái quái gì vậy? Unni, vừa nãy chị nói nó là ‘một vật’ mà em quen biết phải không? Rudah không phải là vật dụng -"
"Chắc chắn chị được bảo nó là một cây sáo mà? Nhưng đây là lần đầu tiên chị thấy nó trực tiếp."
"Đó là cây sáo thật, không sai. Nó cũng là một vật dụng luôn. Xin hai vị Con Gái Của Hải Thần hãy nhìn lên phía trên."
Phó Bộ Trưởng nhấn nút trên tường như thể đã chờ sẵn. Đồng thời, ánh sáng phát ra từ trần nhà tỏa ra, tôi quay quanh nhìn xem và không thể nói nên lời.
Các bể nước.
Vô số bể nước được gắn những dây điện bí ẩn treo xuống từ trần nhà.
Bên trong mỗi bể nước có một cái gì đó giống con người.
Tôi nghe thấy giọng nói của Phó Bộ Trưởng, đầy phấn khích và nhiệt huyết.
"Một cây sáo! Các cô gọi cổ vật đó là Sáo An Tịnh phải không? Những cây sáo thực sự là một vật dụng kỳ lạ. Nhưng các cô có hiểu chính xác chức năng của cây sáo không?"
"... Nó làm cho những ác mộng dịu đi."
Đó là những gì Seungyub nghe từ Liringanaur trong lần thử đầu tiên.
"Haha! Câu trả lời đúng, nhưng chưa đủ. Không phải phần 'bằng cách nào' vẫn bị thiếu sao? Cây sáo làm cho ác mộng dừng lại, bằng cách nào?"
Thời gian vô cùng gấp rút. May mắn thay, có vẻ như Phó Bộ Trưởng cũng không định chơi trò hỏi đáp với chúng tôi.
"Đây là sự thật đau lòng nhé: Chính tôi cũng không biết. Hay nói đúng hơn là, không ai biết. Không một ai trên thế giới có thể hiểu được nguyên lý của cây sáo! Tại sao? Bởi vì cây sáo là do thần ban tặng. Làm sao một con người hèn mọn có thể hiểu được nguyên lý của thần vật? Một con mèo nhà có thể hiểu được cơ học lượng tử không? Cũng như vậy thì, chúng ta không thể hiểu được sức mạnh của thần."
"Chính xác thì ông định nói cái gì -"
"Nhưng chúng ta cũng không phải là hoàn toàn bất lực. Ít nhất chúng ta đã tìm ra rằng cây sáo làm suy yếu đi sức mạnh của Hải Thần! Việc ác mộng dịu lại chỉ là tác dụng phụ từ chuyện sức mạnh Hải Thần bị suy yếu."
Cây sáo làm suy yếu sức mạnh của Hải Thần.
Ngay khi nghe vậy, vẫn có điều gì đó không thỏa đáng.
"Nhưng cây sáo được Hải Thần ban tặng mà?"
"Đúng vậy. Thần Biển đã ban tặng cho con người một vật khiến chính sức mạnh của mình suy giảm. Đây chính là bí ẩn lớn nhất còn tồn động của cây sáo. Nhưng thôi, bỏ qua mấy chuyện dài dòng đi. Thời gian không còn nhiều. Nhìn lên trần nhà đi! Các cô thấy gì?"
"Con người bị giam trong các bể nước..."
"Người? Con người sao? Không! 'Những thứ' đó đâu phải là con người gì đâu? Đừng chỉ nhìn vào hình dạng của chúng. Đó chỉ là 'sáo sinh học' mà thôi. Đó là phát minh vĩ đại nhất của chúng tôi! Vật liệu của cây sáo gốc mà các cô dùng không tồn tại ở bất kỳ nơi nào trên Trái Đất. Vì lý do này, việc sản xuất hàng loạt trở thành một vấn đề khó giải."
"Đừng bảo..."
"Nghiên cứu! Ngân sách cần nhiều hơn! Thời gian tốn nhiều hơn! Mất hơn 10 năm để phát hiện ra rằng cơ thể con người có thể thay thế cây sáo. Phải mất nhiều năm gian nan lắm đó. Nhưng chúng tôi cuối cùng cũng đã thành công. Đó là một bước nhảy! Một bước nhảy vĩ đại!"
Phó Bộ Trưởng lại nhấn nút, và những 'cây sáo sinh học' bắt đầu thức tỉnh trong các bể nước, và bắt đầu vùng vẫy.
"Ugh!"
... Lần đầu tiên, tôi cảm thấy muốn nôn mửa.
Đồng thời, tôi cực kì muốn cho nổ tung đầu của người đàn ông này, kẻ đang tự hào với 'tác phẩm' của anh ta.
Như để nói rằng tôi nên ngừng những suy nghĩ vô ích đó, những 'cây sáo sinh học' trong các bể nước bắt đầu cựa quậy.
Có vẻ như chúng không có trí tuệ tử tế. Rõ ràng cần phải có một phương tiện nào đó để kiểm soát những thứ kia.
Chỉ khi đó, tôi mới hiểu được lý do tồn tại của con Rudah khổng lồ ở trung tâm viện nghiên cứu.
"Vậy là dùng thứ này để kiểm soát những 'cây sáo' đó? Làm thế nào?"
Phó Bộ Trưởng trả lời một cách thản nhiên.
"Từ giờ trở đi, các cô sẽ phải tự mình tìm ra chuyện đó."
"..."
"..."
Gì chứ?
Khác với tôi đang sốc nặng, Serenade không nhịn được nữa!
"Thằng con lợn này! Thực sự đấy à! Tao nghe mày nói nhảm nãy giờ rồi đấy?! Mày -"
"Chờ đã! Dừng lại! 'Dàn giao hưởng' vẫn chưa hoàn thành mà!"
"Unni, chị chờ chút được không. Vậy chỗ nào chưa hoàn thành?"
"Chúng tôi đã tạo ra một 'nhạc trưởng' để kiểm soát những cây sáo sống, nhưng lại không tìm ra cách kiểm soát chính nhạc trưởng đó."
"... Là giống như ông tạo ra một chiếc điều khiển từ xa để điều khiển một cỗ máy, nhưng lại không thể điều khiển chiếc điều khiển từ xa đó."
"Chính xác. Cô rất sắc bén đó chứ."
Serenade, người vẫn đứng yên, đột nhiên bật cười.
"Chuyện này có gì khó đâu?"
"..."
"Ý tôi là, chúng ta đã biết cách kiểm soát Rudah rồi mà, phải không? Tổ tiên chúng ta đã tìm ra điều này 800 năm trước và truyền lại kiến thức. Ngay cả Cục Quản Trị các ông cũng đã học được và sử dụng thành thạo rồi."
"..."
"Phải cấy ghép nó vào cơ thể con người."
- Xoảng!
Serenade đập vỡ bể nước và nắm lấy Rudah “nhạc trưởng” kỳ lạ đang vùng vẫy bên trong.
Sinh vật nhớp nháp quằn quại và xoắn lại quanh cánh tay của chị ấy.
Serenade từ từ bước về phía Phó Bộ Trưởng.
"Cái... cô đang làm gì? Tại sao cô lại đi về phía tôi?"
"Để cấy ghép cái này vào cơ thể của ông."
"K-không! Không được! Đã có rất nhiều nỗ lực cấy ghép rồi và—"
"Và họ đều chết, đúng chưa?"
"..."
"Tất nhiên, không một con người nào có thể sống sót khi có quái vật kiểu này được cấy ghép vào. Vậy thì các ông đã giết bao nhiêu người rồi? Các ông đã hy sinh bao nhiêu mạng người trong nỗ lực điên rồ để cấy ghép vật này?"
"Cô đã hứa không giết tôi—"
Trước khi ông ta kịp dứt lời, cơ thể Phó Bộ Trưởng cứng lại như thể đã biến thành đá.
Serenade, không thay đổi nét mặt, ép sinh vật giống ốc sên khổng lồ vào cơ thể ông ta.
Không lâu sau, cơ thể Phó Giám đốc bắt đầu co giật và vặn vẹo như một cục thạch.
Tôi không cảm thấy đặc biệt tiếc nuối cho ông ta.
Mỗi nhà nghiên cứu ở cái viện này đã vượt quá các ranh giới đạo đức đến mức họ gần như không còn là con người nữa.
Thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm rằng "Nhạc trưởng" đã tiến vào cơ thể ông ta mà không bị vỡ vụn.
Bây giờ, tôi nên làm gì?
Ban đầu, tôi cân nhắc sử dụng phương pháp trốn thoát mà Kain đã dùng: "trở thành cá."
Nhưng rõ ràng là chuyện này không thể xảy ra.
Theo kịch bản thì Kain là một thực thể hoàn toàn không dính tội lỗi gì trong mắt Hải Thần.
Là một sinh vật không bị tội lỗi vấy bẩn, anh ta có thể biến thành nhân ngư và tránh được cơn thịnh nộ của Hải Thần.
Nhưng tôi là con cháu của tội nhân.
Ngay cả khi bỏ qua tội lỗi của tổ tiên, chỉ từ việc rằng tôi đang làm việc tại cơ sở nghiên cứu này cũng đã khiến tôi có tội.
Dường như không có cách dễ dàng nào để tôi trốn thoát khỏi cơn thịnh nộ của Hải Thần.
Từ bỏ ý định biến thành cá, tôi nghĩ rằng tôi có thể dựa vào chiếc sáo, thứ được cho là có thể làm suy yếu sức mạnh của Hải Thần.
Nếu tôi có thể bằng cách nào đó kiểm soát "Nhạc trưởng" và khai thác được sức mạnh của "sáo sinh học" trong viện nghiên cứu này, tôi có thể sẽ trấn áp được sự điên cuồng đang lan rộng khắp viện nghiên cứu.
Có lẽ, tôi thậm chí còn có thể ngăn chặn được những thế lực u ám đang báo hiệu sự giáng lâm của Hải Thần.
Tôi cố gắng kết nối với "Nhạc trưởng" trong một nỗ lực để kiểm soát nó, nhưng chỉ là vô ích.
"Rudah Chúa" trong người Serenade và tôi có thể thống trị và chỉ huy các Rudah yếu hơn, nhưng "Nhạc trưởng" này mạnh hơn nhiều—mạnh mẽ gấp nhiều lần so với Rudah Chúa.
Đương nhiên, mệnh lệnh của tôi không có tác dụng.
Cảm thấy chóng mặt, tôi dựa vào tường, hoa mắt, trong khi Serenade rời khỏi phòng và bắt đầu mang những con người không bị ảnh hưởng bởi những đợt sóng tới..
Dần dần, ngày càng nhiều những sinh vật lai tạp—nửa con người, nửa slime—bắt đầu xuất hiện tại đây.
"..."
Thật ngạc nhiên là mình chưa nôn mửa đó.
Eunsol-unni từng nói đùa rằng sống sót ở Khách Sạn đã làm chị ấy chai sạn đi một cách không cần thiết, và bây giờ tôi hoàn toàn hiểu ý của chị ấy.
Khi đã có bốn sinh vật slime, tôi nắm lấy cánh tay của Serenade.
"Unni, đủ rồi. Mấy nhà nghiên cứu này sẽ chết sớm thôi nếu cứ bỏ họ lại mà."
"Vậy em tính sao? Chẳng lẽ chúng ta cấy ghép nó vào chính mình?"
"Chúng ta đã có Rudah ở trong người rồi. Liệu hai Rudah có thể cùng tồn tại trong một cơ thể không? Nghĩ kỹ hơn tí xem—"
"Elena, em cũng đã quay ngược thời gian sao?"
...Liệu cô ấy vẫn còn bám vào cái gọi là lời nói dối của Kain?
Nhưng, nhìn lại, có lẽ nó không hoàn toàn là lời nói dối.
"..."
"Em cũng vậy mà đúng không? Chị nghĩ em rất khác trước."
Serenade thở dài một cách cam chịu, nét mặt có vẻ xa xăm.
"Lần này, chị sẽ thử. Nếu chị thất bại, hãy chắc chắn chặn nó lại vào 'lần tới'. Hiểu chưa?"
"Serenade..."
"Chị rất vui. Chị thực sự rất vui khi biết rằng em có thể du hành thời gian. Thực sự—thực sự mừng đó."
Tôi có thể nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Serenade.
Một đời người dành ra để tin rằng Rudah là những sinh vật thiêng liêng, chỉ để phát hiện ra chúng không khác nào chuột thí nghiệm trong một viện nghiên cứu.
Cảnh tượng vô số sinh vật lai tạp, nửa người nửa cá, những thí nghiệm kỳ quái rải rác khắp nơi, sự giáng lâm sắp ập tới của Hải Thần, và sự hủy diệt không thể tránh khỏi—tất cả đều quá ngưỡng mà bất kỳ ai có thể chịu đựng nổi.
Thêm vào đó là những đợt sóng gây nhiễu đang tỏa ra khắp cả viện, rồi những "Tân Nhân Loại" quằn quại trên sàn như sâu bọ.
Serenade rõ ràng đã đạt đến giới hạn của mình.
Cô ấy đã vượt qua ranh giới của những gì tâm trí của cô có thể chịu đựng.
"..."
Và rồi có thêm một sinh vật nhầy nhụa nữa.
Tôi giờ là người cuối cùng còn lại trong nơi điên cuồng này.
Dựa vào tường của cơ sở, tôi nhìn chằm chằm vào không gian.
Thực sự, hoàn toàn một mình.
Dường như tất cả các đồng đội của tôi đều đã chết.
Không chỉ các đồng minh mà ngay cả những NPC vẫn có thể tỉnh táo cũng chẳng còn đâu nữa.
Cảnh tượng địa ngục này thì chính từ đó mới có thể mô tả tốt nhất: địa ngục.
"..."
Thích hợp thay, tôi lại có năng lực hoàn hảo cho một nơi như vậy.
"Tưởng Tượng U Ám" của tôi bắt đầu lấp đầy toàn bộ cơ sở.
Trớ trêu thay, môi trường ở đây là hoàn hảo cho năng lực của tôi.
Ngay cả người lạc quan nhất cũng sẽ cảm thấy như thể họ đã rơi vào địa ngục ở nơi này.
Tôi chỉ cầu nguyện, tuyệt vọng, cầu xin được cứu rỗi.
Cho tôi, cho mọi người.
Rằng đứa trẻ mà tôi sẽ tạo ra ở địa ngục này sẽ đủ mạnh để chấp nhận "Nhạc trưởng".
Rằng chúng sẽ dẫn dắt dàn nhạc sống và kết thúc tất cả sự hỗn loạn này.
Và rồi, trong bóng tối, một con bướm đêm xuất hiện.

