- Park Seungyub
Không biết từ đâu ra, con vẹt đã bay xuyên qua cửa sổ đã biến thành một sinh vật quái đản, và nghiền nát hai nhân viên quán ăn vào tường.
"Ahhh!"
Khi tôi giật lại vì sốc, một chuyện lạ đã xảy ra.
Những khẩu súng xuất hiện từ thắt lưng của mấy nhân viên quán ăn!
Chờ đã, những nhân viên quán ăn bình thường ngày nay vẫn mang theo súng như này à?
Tôi bối liếc qua phía bên kia bàn.
Ngay cả giữa sự hỗn loạn, Bộ Trưởng vẫn bình tĩnh, lôi một khẩu súng từ trong áo khoác ra và nhắm vào tôi.
Tôi đờ ra, chỉ biết nhìn ông ta, như một thước phim quay chậm, trong khi ngón tay ông ta siết cò—
- Rầm!
Cơ thể tôi bị phóng lên không trung.
Trong chớp mắt đó, tôi nhận ra sinh vật quái đản đã đẩy tôi khỏi quỹ đạo của viên đạn bằng một cú húc đầu.
Mặt Bộ Trưởng méo đi vì tức giận, và những nhân viên nhà hàng khác đồng thời cũng chĩa súng vào Perro Quái Đản.
Tâm trí tôi còn đang rối tung lên, thì may là tay tôi lại đủ thông minh để tự chúng phản ứng.
Nhờ vào vô số trận chiến cùng Perro, tôi bịt tai lại theo bản năng!
- Gầmmmmm!
Tòa nhà rung chuyển với tiếng gầm chấn động!
Ngay cả khi tôi đã chuẩn bị trước và bịt tai lại, sức mạnh thuần túy của âm thanh đó cũng khiến tôi hưng phấn, bùng nổ adrenaline và sút văng một cái bàn.
Lấy lại bình tĩnh, tôi quay đầu và chạy biến ra ngoài.
Họ là kẻ thù.
Cục Quản Trị giờ lại là kẻ thù của mình vì lý do nào đó?
Tại sao?
Làm thế nào chuyện này lại xảy ra?
Tôi không thể hiểu được chút nào.
Cảm thấy như một con thỏ bị bầy sói đuổi, tôi cuống cuồng chạy khỏi căn phòng riêng, và vào khu vực chính của nhà hàng.
- Kẹt!
Cánh cửa mà tôi vừa mới chạy qua đã bắt đầu mở ra.
Nhanh vậy sao?
Họ hồi phục từ tiếng gầm của Perro nhanh tới vậy sao?
Mình phải làm gì? Mình phải—
- Àooooo!
"Ối, nóng! Đéo gì, tại sao lại nóng thế?!"
"Aaaaargh!"
"Rất xin lỗi ạ!"
Tôi không hối lỗi chút nào, nhưng những lời đó tự động thoát ra khỏi mồm tôi!
Ngay trước mặt tôi là một nồi hải sản đang sôi sùng sục.
Tôi cầm lấy nó bằng tay trần, rồi quẳng nó thẳng vào người đối phương, bỏ qua cơn đau rát khiến cảm giác như tay tôi đang tan chảy.
Chiếc nồi nóng bỏng đó trúng vào người Bộ Trưởng, người mà sụp xuống sàn, quằn quại trong đau đớn.
Tôi tiếp tục chạy.
Xô đổ những chiếc ghế và bàn cản đường, tôi chạy về hướng lối ra của nhà hàng.
Một khi ra ngoài, tôi nghĩ mình có thể hướng tới một nơi đông đúc mà—
- Bùm!
Ah...
Cảm giác bị sét đánh có phải như thế này không?
Giống như một que kim loại nóng đỏ rực xiên qua cơ thể mình vậy.
Trong phim, các nhân vật chính sẽ ăn một hoặc hai viên đạn và tiếp tục chỉ với một chút băng gạc, nhưng mình nghĩ mình không phải nhân vật chính gì cả.
Viên đạn trúng vai tôi, nhưng tôi cảm thấy sức mạnh bị rút khỏi toàn bộ cơ thể, và tôi sụp xuống trên vỉa hè ẩm ướt.
- Whoooosh!
Mưa xối xuống từ trên trời, và tôi nghe thấy những bước chân ẩm ướt tiến lại gần từ phía nhà hàng.
Đau.
Đau quá.
Tới thời điểm này, cơn đau còn vượt qua cả nỗi sợ rằng một khi tôi chết đi, mọi thứ sẽ chấm dứt.
Tôi không quan tâm nếu mọi thứ sẽ kết thúc; tôi chỉ muốn nỗi đau dừng lại.
"Mẹ..."
"..."
"Mẹ... Mẹ... Hic..."
"Xin lỗi nhóc nhé. Ta sẽ kết thúc mọi thứ sớm thôi."
Sau đó, đèn đường tắt ngúm.
Thần chết đang đến chiếm lấy tôi, nên đã cướp đi thị lực của tôi sao?
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một đèn đường khác phía bên kia cũng vụt tắt.
Sau đó tất cả những cái đèn gần đó cũng tắt theo.
Con hẻm hoang vắng bị bao trùm trong bóng tối.
- Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân vang vọng qua làn mưa và gió rít.
Lạ lùng là, ngay cả nỗi đau đang thiêu đốt cơ thể tôi dường như cũng tắt ngúm, bị áp đảo bởi sự hiện diện của... một ai đó đang tới gàn.
"Lại gì nữa đây? Một tên quái lạ nào khác—"
Khi Bộ Trưởng nghiêng đầu khó hiểu và bước về phía tôi, cơ thể ông ta đột nhiên đông cứng lại như thể biến thành đá.
Ai đó đang lại gần đây.
Vóc dáng của người đó không cao hơn tôi, mặc một thứ giống như áo mưa, những bước chân của người đó chậm rãi và có chủ ý.
Người đó dường như chỉ là một cô gái nhỏ.
"Xin chào?"
"..."
Tôi không thể thốt ra một lời để đáp lại.
Cô gái trồi ra từ bóng tối kia quay mắt nhìn Bộ Trưởng đang bị đông cứng.
"Ah! Ahjussi! Tôi nhìn thấy ông chú trong giấc mơ đêm qua. Suho-oppa rất sợ ông chú đó."
Mắt cô ta hướng lên trên.
Trên đầu giám đốc, biển hiệu nhà hàng ướt đẫm bắt đầu kêu kẽo kẹt một cách u ám.
"Chú à, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những biển hiệu nhà hàng cũ như thế này, tôi không thể không nghĩ... nếu nó đột nhiên rơi thì sao? Không phải là không thể mà, phải không? Mỗi năm, mọi người ở Hàn Quốc bị thương bởi mấy tảng băng rơi nữa."
- Kẹt!
Lạ lùng.
Chắc chắn có rất nhiều đặc vụ Cục Quản Trị bên trong nhà hàng và được bố trí gần đó nữa, nhưng không một ai tiếp cận.
Có phải là vì bầu không khí áp đảo phát ra từ "Tưởng Tượng U Ám" của cô gái đã khiến con hẻm chìm trong bóng tối?
Chiếc biển hiệu cũ kĩ bắt đầu khẽ rung động.
Bộ Trưởng không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.
Cô gái từ từ tiếp cận, nâng cái mặt cứng như đá của ông ta lên.
"Nhìn kĩ nhé. Tốt hơn là biết chuyện gì đang xảy ra trước khi sang thế giới bên kia mà, phải không?"
Biển hiệu chầm chậm nghiêng về phía trước cho đến khi cuối cùng cũng rơi xuống, nghiền nát Bộ Trưởng thành một đống bầy hầy không thể nhận ra được nữa.
Ông ta không thể cử động dù chỉ một bước, ngay cả trong những khoảnh khắc cuối cùng.
- Click-clack!
"Tạm biệt nhé!"
"..."
"Không trong tâm trạng để nói chuyện sao? Seungyub... hmm. Có vẻ như anh sẽ không qua khỏi đâu. Thật đáng tiếc. Nếu anh mà đi thẳng đến bệnh viện, thì may ra là có cơ hội."
"..."
"Tối qua, tôi đã nằm mơ. Một giấc mơ... vô cùng, vô cùng xa xưa. Tôi nghe được những giọng nói. Những tiếng rên là vô tận của đồng loại tôi vang vọng khắp thế giới. Và sau đó, tôi có được đôi tai mới."
"..."
"Chuyện này lạ thật đó. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra tai tôi hoàn toàn vô dụng. Chúng chưa từng nghe thấy những gì thực sự quan trọng. Tại sao tôi đến bây giờ mới nhận ra điều đó? Vì vậy tôi đã dứt bỏ đôi tai vô dụng của mình đi. Bây giờ... bây giờ tôi có thể nghe được rồi. Seungyub, anh có nghe thấy những giọng nói không?"
Đó là lúc tôi nhận ra đôi tai của cô gái đã bị xé bỏ.
"Cha! Cha của tôi. Cha có nghe thấy lời cầu nguyện của chúng con không? Cuối cùng, con cũng đã nghe thấy giọng cha. Ban phước cho con, như cha đã ban cho Lee Suho. Ban phước cho con."
Với những lời đó, cô gái đưa tay lên đôi mắt của mình.
Tôi nhắm chặt mắt tôi lại theo bản năng, chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra.
Một âm thanh kinh hoàng vang lên.
Liringanaur đã móc mắt mình ra để nhìn thấy những gì trước kia không thể thấy à?
Bước chân của cô ấy trở nên xa xôi.
Khi thế giới xung quanh tôi mờ đi, tôi nhận ra cái mạng của mình sắp kết thúc.
"..."
Cô ấy là gì?
Thử thách cuối cùng của căn phòng này?
Lá bài cuối cùng của Hải Thần trong trường hợp Lee Suho thất bại?
Tôi không biết.
Nhưng tôi cảm thấy một chút của sự phản bội.
Liringanaur có thể không nhớ, nhưng trong lần thử đầu tiên, chúng tôi đã gắn bó với nhau khi cứu mọi người ở Busan.
Tất cả chỉ là một trò bịp sao?
Hay có lẽ cô ấy thậm chí không biết vai trò của mình cho đến khi Lee Suho thất bại.
Có lẽ tôi chỉ là đang bám víu vào những hi vọng mong manh.
Tôi ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Rốt cuộc thì dự đoán là vô nghĩa, trừ khi chúng tôi có được một cơ hội nữa.
Khi ý thức của tôi mờ đi, tôi tuyệt vọng mong rằng sẽ có một "lần kế tiếp" nữa cho tôi, cho tất cả chúng ta.
***
- Elena
Mới sáng sớm, tôi bất ngờ bị ai đó lay mình tỉnh dậy, vẫn còn hơi ngái ngủ, và rồi lập tức nhận được tin sốc: Bộ Trưởng Park Jinseong, người đứng đầu thực sự của viện nghiên cứu, đã chết một cách vô cùng bất ngờ!
"Uh... vậy, chính xác thì ông ta chết như thế nào?"
"Họ nói ông ta chết khi một biển hiệu nhà hàng rơi vào đầu ông ta trong một nhiệm vụ."
Tôi nhất thời câm nín.
Chắc chắn rồi, con người ta có thể chết vì sặc cơm hoặc vấp phải một hòn đá trên đường, nhưng mình không bao giờ tưởng tượng được một người cấp cao như Bộ Trưởng của Cục Quản Trị sẽ gặp cái kết lố bịch như vậy.
Chia sẻ sự vô lý của tình huống đó với chị Serenade, chúng tôi cố gắng đánh giá tình hình, và chúng tôi nhận ra một điều gì đó thực sự đáng ngại đang bắt đầu hé mở.
"Các Rudah đang phát ra những luồng sóng lạ! Các cô cần phải nhanh chóng hành động!"
Một nhân viên hoảng loạn vội vã chạy đến chỗ chúng tôi, giọng nói run rẩy.
Thậm chí không có thời gian để thay quần áo, ba Con Gái Của Hải Thần—Serenade, Imelda, và tôi—vội vã hướng tới những bể chứa Rudah.
Hiển nhiên rồi, tất cả các Rudah đang đồng thời vặn vẹo và phát ra những luồng sóng âm lạ, gây ra cơn đau kinh hoàng cho những "nhân loại cấp cao" trong cơ sở đps.
Điều lạ hơn nữa là khả năng kiểm soát các Rudah của chúng tôi đã bị vô hiệu.
Ngay cả Imelda, người giỏi nhất trong việc kiểm soát chúng, cũng không thể ngăn chặn chúng phát ra những luồng sóng lạ.
Không chỉ vậy, những luồng sóng cũng đã bắt đầu ảnh hưởng đến chúng tôi.
Tôi có một cảm giác kinh hoàng như thể có cái gì đó dưới da tôi đang cố gắng trồi ra ngoài.
Vào thời điểm đó, tôi nhận ra điều không thể tránh khỏi đã đến.
Nghĩ lại thì tất cả đều hợp lý.
Tại sao tình huống không được phá giải, hoặc không có sự kiện trốn thoát nào được công bố, sau khi cái chết của Lee Suho được cho là đã ngăn chặn Hải Thần giáng lâm?
Hải Thần vẫn còn một viên đạn cuối cùng.
Giờ đây, mọi chuyện đã rõ ràng, rằng có một phương thức bí hiểm, một phương thức cuối cùng để giáng lâm, vẫn còn tồn tại.
Viên đạn duy nhất đó vừa xuyên thủng cả thế giới.
Lý do chúng tôi mất quyền kiểm soát các Rudah cũng rõ ràng.
Một cái gì đó có quyền hạn cao hơn đối với chúng giờ đang nắm kiểm soát.
"..."
Vì vậy mình không cần phải tiết chế nữa.
"Tại sao chúng lại không phản ứng cơ chứ?"
"Imelda, chị không có một biện pháp khẩn cấp nào sao? Chắc chắn chị không thực hiện thí nghiệm lên những sinh vật siêu nhiên đáng ngờ này mà không chuẩn bị một biện pháp cuối cùng, phải không?"
"Tất nhiên, chúng ta có đấy. Nhưng nó cần các nhà lãnh đạo của viện phải họp—"
"Elena, chị biết giải pháp cuối cùng đó là gì."
Serenade bất ngờ ngắt ngang Imelda và nhìn vào tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng tôi là người duy nhất khám phá cơ sở này trong vài ngày qua, thế mà Serenade cũng âm mưu gì đó à?
Ánh nhìn đầy ý nghĩa của Serenade quay sang tôi. Tôi cũng cảm thấy một chút phấn khích.
"Cái quái gì—"
Trước khi tôi kịp dứt lời, Imelda đã đông cứng lại như thể cô ta đã biến thành đá.
"Imelda, với một người đã đưa ra quyết định táo bạo để phản bội chúng ta và cộng tác với Cục Quản Trị, tại sao cô lại bất cẩn như vậy? Cô trốn tại cái cơ sở ‘an toàn’ này quá lâu nên ngu đi à?”
Serenade vẫn cay cú chuyện bị bắt cóc và mang tới đây khi bất tỉnh à?
Cô ta giày xéo lên chân của Imelda không hề thương tiếc.
- Bùm!
Một tiếng súng vang lên. Mạng sống của cựu Thánh Nữ, kẻ đã hằng ao ước bình yên và sự ổn định sau nhiều năm bị ác mộng đay nghiến, đã kết thúc theo một cách vô vị bất ngờ.
“Elena, nếu mà em thấy ‘lá bài cuối cùng’ mà cơ sở này đã chuẩn bị, thì em sẽ thấy nó quen thuộc đáng buồn cười đấy.”
“Quen thuộc sao ạ?”
“Ừ. Nó là một thứ em vô cùng quen thuộc luôn. Cục Quản Trị chỉ đưa ra vài ‘cải tiến’ đáng kể thôi. Chị cũng ngạc nhiên vì sự sáng tạo của chúng.”
Những tiếng thét vang lên quanh chúng tôi.
Bên trong viện nghiên cứu, tràn ngập những luồng sóng kì lạ, thì những tên “nhân loại cao cấp”, “tương lai của nhân loại”, “Hi vọng của loài Homo sapiens” đều đang quằn quại dưới đất như sâu bọ.
Tôi có thể cảm nhận được lần thử thứ hai đang dần đi tới kết thúc.
Có khi tôi sẽ là người sống sót cuối cùng.
Liệu mình có thể trốn thoát không đây?

