Chương 201-300

Chương 243: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – ‘Nàng Tiên Cá' (21)

2025-10-16

1

-         Park Seungyub

"Đặc vụ Seungyub, anh có câu hỏi gì sao?"

"Tôi đến để kiểm tra yêu cầu tôi đã gửi hôm qua."

"Yêu cầu đó đã được đánh giá là thông tin tuyệt mật, nên hiện tại không thể truy cập được."

"...Tôi hiểu rồi."

Lại thế rồi.

Đã bốn ngày kể từ khi tôi chia tay với các anh, các chị, và đến trụ sở Seoul một mình.

Vào ngày đầu tiên, tôi chỉ thư giãn.

Cảm giác như chẳng có nhiều việc cho tôi làm, và vì tôi được coi là một "đặc vụ," Trụ Sở cũng đã cấp cho tôi một nơi ở xa hoa giống như khách sạn.

Tôi thậm chí còn có những suy nghĩ vô tư như kiểu

"Có lẽ nếu mình chỉ ngủ một chút, các đồng đội của mình sẽ phá giải xong Phòng 202, rồi khi tỉnh dậy sẽ lại quay về thế giới ngoài kia."

Nhưng rồi dòng chảy thời gian khó hiểu vẫn tiếp tục trôi đi.

Vào sáng hôm sau, tin tức không đề cập chút nào tới sự giáng lâm của Kadaru'dah hoặc trong nội bộ Cục Quản Trị.

Tôi cho rằng các đồng đội của tôi đã chặn đứng được nó.

Sau đó, vào ngày thứ ba, khi tôi đang thong thả nghỉ ngơi gần phòng họp, một người đàn ông lớn tuổi đột nhiên nắm vai tôi và nói ra mấy vô lý,

"Phải mạnh mẽ lên. Cậu phải vượt qua nỗi buồn từ việc mất đi những người đồng đội của mình."

Chỉ khi đó tôi mới bắt đầu xâu chuỗi lại được thông tin.

Hầu hết các đồng đội Khách Sạn của tôi đã chết.

Có lẽ tôi là người duy nhất còn sống.

Tôi đã gửi hai đề xuất mở điều tra chính thức để tìm hiểu những gì đã xảy ra, và tại sao các đồng đội của tôi lại chết, nhưng mỗi lần cũng chỉ nhận về cùng một câu trả lời.

"Tuyệt mật."

Tóm lại, đó là một cách để nói, "Đừng hỏi, đừng kể."

Tôi cuống cuồng thu thập thông tin, nhưng chuyện này không hề dễ dàng.

Trong hai ngày qua, tôi nhận ra rằng trong nội bộ Trụ Sở của Cục Quản Trị, tôi được đối xử như một người có "năng lực đặc biệt, xứng đáng với tư cách đặc vụ, nhưng vẫn chỉ là một tên nhóc."

Chuyện quái gì đã xảy ra?

Nếu các đồng đội của tôi đã có thể ngăn chặn sự giáng lâm của Kadaru'dah, điều đó phải có nghĩa là họ đã thành công, theo một cách nào đó rồi chứ?

Ngay cả khi tất cả mọi người, trừ tôi, đã chết giữa chừng đi, thì theo cách vận hành của Khách Sạn sẽ phải có một thông báo xuất hiện nói về việc phá giải căn phòng chứ.

"..."

Suy nghĩ đơn giản làm cho câu trả lời trở nên rõ ràng.

Tại sao thông báo phá giải chưa xuất hiện?

Có phải vì sự giáng lâm của Hải Thần không bị chặn đứng sao?

Nếu vậy, tại sao mục tiêu trốn thoát chưa xuất hiện?

Vì sự giáng lâm đã cận kề.

Ngoài ra, sự thực rằng thông báo trốn thoát vẫn chưa xuất hiện, ngay cả sau khi đến Trụ Sở Cục Quản Trị ám chỉ một điều quan trọng: nếu Hải Thần giáng lâm, ngay cả Trụ Sở Cục Quản Trị cũng sẽ không còn an toàn nữa.

Thế này cơ bản là, không còn nơi nào an toàn trên Trái Đất nữa.

Lạ lùng là, nhận ra điều này lại làm cho tôi yên tâm.

Nếu Trụ Sở của Cục Quản Trị còn không an toàn thì không có lý do gì để tôi phải ở lại đây nữa.

Mình nên quay lại Busan và tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy, tôi nảy ra một ý tưởng hay ho.

"Đặc vụ? Anh có một yêu cầu khác sao?"

"Vâng, tôi cần kinh phí hoạt động."

"Xin lỗi? Một nhiệm vụ? Là kiểu gì—"

"Các đặc vụ được phép tự mình thiết lập ‘Chiến Dịch Ứng Phó Thảm Họa Hỗn Mang' dựa trên tình hình hiện trường, đúng không?"

"Ừ, chà... trong trường hợp đó, anh sẽ cần cung cấp chi tiết—"

"Tuyệt mật."

"..."

"..."

"Anh cần bao nhiêu?"

"10 triệu won."

Đã đến lúc gọi taxi từ Seoul đến Busan!

                                                                        ***

"Bộ Trưởng, ngài có nhớ về đặc vụ trẻ mà chúng ta đề cập tới cách đây vài ngày không?"

"Ah, cậu nói về Park Seungyub?"

"Cậu ta vừa khởi hành đến Busan."

"...Không phải cậu là người báo cáo rằng, cậu ta nhiều khả năng không biết gì về tình hình Hải Thần Đảo sao?"

"Tôi xin lỗi. Tôi cho rằng sẽ không có vấn đề gì vì cậu ta còn trẻ."

"Không sao. Ai cũng có thể mắc lỗi. Chuẩn bị một chiếc xe đi."

"Ngài định đích thân đi sao?"

"Tôi không muốn cậu mắc lỗi lần hai thì hơn. Hơn nữa, tôi đã nghe đồn rằng đặc vụ đó có năng lực kỳ lạ."

                                                                        ***

Ngay khi cậu bé bước ra khỏi taxi, cậu ta đã nghe thấy ai đó gọi mình.

"Này~! Cậu là Seungyub?"

Ngạc nhiên rằng ai đó ở Busan nhận ra mình, Seungyub quay đầu.

Phía bên kia con đường là một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc sảo.

"Ông là ai?"

"Tên ta là Park Jinseong."

"Ồ! Cháu đã nghe về ngài từ chỗ Ông. Ông nói ngài đã giúp đỡ chúng cháu rất nhiều ạ."

"Haha... Cũng được một thời gian rồi. Chuyện liên quan đến Đặc Vụ Mooksung thực sự vô cùng đáng tiếc. Ta cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm rất lớn về nó. Họ, không nghi ngờ gì, chính là niềm tự hào của Cục Qu—"

"Không sao đâu ạ."

Biểu hiện của cậu bé khi nói ra câu đó là hoàn toàn không quan tâm.

Trong đầu cậu ta, cái chết bên trong các Phòng Nguyền Rủa không phải là "cái chết thực sự", mà chỉ giống như đăng xuất khỏi một trò chơi.

Miễn là cậu ta còn sống, Tổ Đội Khách Sạn vẫn chưa bị diệt vong.

"...Cậu thực sự ổn chứ?"

"Cháu bảo là cháu ổn mà. Ngài có điều gì muốn nói không ạ?"

Park Jinseong do dự một lúc.

Sự thực rằng cậu bé này hoàn toàn không bận tâm về những cái chết ám chỉ cậu ta không quen biết sâu xa với các đặc vụ vừa bị tiêu diệt kia.

Có lẽ cậu bé này thực sự không biết gì cả.

Không lâu sau, ông ta sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Khi nói đến "Dự Án," mọi thứ phải là hoàn hảo.

Không thể để lại bất kỳ sơ hở nào.

"Ta có chuyện cần thảo luận với cậu. Có một chiếc limousine đang chờ phía bên kia đường. Sẽ tốt hơn nếu nói chuyện ở đó."

"Cháu hiểu rồi."

"..."

Park Jinseong bước đi trong khi quan sát cậu bé.

Cậu ta đang trầm ngâm sao?

Cậu ta trông bị hớp hồn tới mức như thể cậu ta sẽ không nhận ra nếu ai đó bắt cậu ta đi luôn.

Cảnh tượng vừa đáng yêu vừa vô tội đến mức khiến Park Jinseong cảm thấy đôi chút tội lỗi.

Mình có thực sự phải giết cậu trai trẻ này bằng chính đôi tay mình không?

Một làn sóng nghi ngờ đột nhiên trào lên trong người ông tga.

Ông ta muốn lệnh cho các cấp dưới của mình tránh những thiệt hại không cần thiết, những lời đó gần như đã chạm tới đầu lưỡi rồi.

Mình đang theo đuổi cái vinh quang nào thế này? Thậm chí còn đến nước phải sát hại một đứa trẻ như thế này?

Ông ta thở dài nhiều lần, cố gắng hạ quyết tâm của mình.

Dự Án không phải là vì lợi ích cá nhân.

Nó là một tầm nhìn vĩ đại, để vượt qua cái tuyệt vọng dai dẳng của nhân loại và những khuyết điểm vốn có.

Đột nhiên, ông ta nhận ra rằng những cái thở dài của mình có thể sẽ trông kì lạ với cậu bé, nên ông ta quay đầu lại.

Và Park Jinseong hét lên,

"Ahhh! Seungyub! Cẩn thận! Này! Thằng nhóc điên rồ này!"

Giữa sự hỗn loạn của các cao tốc sáu làn tại Busan—nơi hàng tá chiếc xe dường như đang tham dự cuộc đua với tử thần, bỏ qua giới hạn tốc độ như thể chúng chỉ dành cho bọn tài xế thấp kém—cậu bé đó lại đang bình tĩnh băng qua đường.

Những nhân viên quan sát gần đó muộn màng chạy đến hiện trường, và sự tức giận của Park Jinseong bùng nổ.

"Các cậu mù à? Làm sao các cậu để cậu ta chạy xuống đường?"

"Bộ Trưởng! Ngài có thấy chuyện gì vừa xảy ra không?"

"Ý cậu là gì?"

"À, cậu ta đã đánh rơi một con xúc xắc trong túi khi đang đi trên vỉa hè, và sau đó cậu ta chỉ đơn giản là đuổi theo nó khi nó lăn xuống lòng đường!"

Kiệt sức đến mức không thể giữ được cơn giận, Park Jinseong thẫn thờ nhìn xuống lòng đường.

Cậu bé lang thang vô định, mắt dán xuống mặt đất, tìm kiếm con xúc xắc của mình.

Trong khi đó, những chiếc xe, như thể có ma thuật, tự nhiên tránh khỏi cậu ta mà không gặp bất kì tai nạn gì.

"...Nhắc lại cho tôi năng lực của đặc vụ này?"

"Tôi tin cậu ta được gọi là 'đứa trẻ may mắn nhất thế giới."

"Có vẻ như năng lực của cậu ta sẽ kích hoạt ngay khi chúng ta cố gắng lặng lẽ trừ khử cậu ta. Cách tiếp cận này không ổn rồi."

"Nếu chúng ta không thể dụ cậu ta đến một nơi vắng vẻ, thì sao không sơ tán thường dân khỏi khu vực này luôn là được?"

"Không chắc nó sẽ có tác dụng. Cứ đà này, ngay cả khi chúng ta bắn thẳng vào cậu ta, thì vẫn có khả năng thất bại."

"Sao cơ?"

"Ngài có thể rút súng bắn cậu ta, nhưng ngay khi ngài kéo cò, tay ngài có thể trượt, và viên đạn sẽ bắn trúng người bên cạnh ngài."

"Quá vô lý rồi!"

"Nó có vô lý hơn một cậu bé đi qua sáu làn cao tốc, nhìn chằm chằm vào một con xúc xắc, mà không có một vết xước trên người không ạ?"

"..."

"À, Bộ Trưởng này, tôi đã nghe kể năng lực này có một 'điểm yếu'..."

                                                                        ***

-         Park Seungyub

"Ah! Tại sao nó đột nhiên lại rơi ra chứ!"

Con xúc xắc mà tôi luôn giữ kể từ khi gặp Hậu Thuẫn Giả của mình đột nhiên rơi xuống mặt đất.

Hoảng loạn, tôi chạy theo nó mà không suy nghĩ, cuối cùng cũng nhặt được nó về.

Nhưng... mình đang ở đâu thế này?

Sau khi nhặt con xúc xắc và lấy lại ý thức, tôi nhận ra rằng Bộ Trưởng, người đã đi cạnh tôi, chẳng biết ở đâu nữa rồi.

Tôi có cảm giác rằng, ông ta đã có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với những đồng đội mất tích của tôi...

-         Ring ring!

Đột nhiên, smartphone của tôi kêu lên trong túi.

"Alô?"

"Seungyub, cậu chạy đi đâu thế? Cậu làm tôi giật mình đấy."

"Ah! Cháu rất xin lỗi. Con xúc xắc quý giá của cháu đột nhiên rơi xuống mặt đất."

"Vậy thôi sao? À, nếu nó là thứ gì đó đáng quý, ta cho rằng cũng là chuyện bất khả kháng.”

"Cháu thực sự rất xin lỗi. Cháu sẽ quay lại chỗ ngài—"

"Seungyub, đừng cúp máy. Nghe ta một lúc này."

Rồi Bộ Trưởng cho một tràng về những gì ông ta bảo là "kiến thức thiết yếu đối với một đặc vụ trẻ," bắt đầu bằng mấy chủ đề "phức tạp".

Ông ta ban đầu nói về bản chất của những Thực Thể Hỗn Mang mà chúng ta đang đối đầu, và rồi bằng cách nào đó kết thúc bằng cách thảo luận về tình hình hiện tại ở Nga.

Đầu mình đau muốn nổ tung rồi!

Các đặc vụ thực sự có phải biết tất cả những điều này không?

Tôi từng nghĩ rằng tôi có thể thử trở thành đặc vụ sau khi tôi ra khỏi Khách Sạn, nhưng bây giờ tôi đang suy nghĩ lại.

Cuộc trò chuyện dài dòng tiếp tục thậm chí sau khi Bộ Trưởng quay lại với tôi.

Ông ta không thể ngừng nói, giống như một ông già lắm mồm điển hình.

Ông ta nói về đủ mọi thứ khi còn ở trung học và chia sẻ những câu chuyện hoàn toàn vô nghĩa, khiến tôi cảm thấy kiệt quệ về mặt tinh thần.

Hơn nữa là, bất cứ khi nào ông ta thấy tôi có vẻ mất tập trung, ông ta sẽ kiểm tra tôi xem tôi có nhớ gì mà ông ta vừa nói không.

"B-B-Bộ Trưởng!"

"Năm ngoái khi tôi tới Pháp—hmm? Cậu có câu hỏi gì sao?"

"Đầu cháu đau quá. Đây thực sự có phải là cái chuyện ngài định nói cho cháu biết không?"

"Haha! Seungyub, cậu cần phải học được tính kiên nhẫn."

"Cháu xin lỗi ạ..."

"Tất nhiên, cũng có những câu chuyện khác thú vị hơn. Cậu có tò mò về câu chuyện Hải Thần Đảo không?"

"Vâng ạ!"

"Đó là một câu chuyện tốt nhất là nên được kể trong một bữa ăn."

Vào thời điểm đó, tôi cuối cùng nhận ra chúng tôi đã đến một nhà hàng nhỏ.

Nhưng tại sao chúng tôi lại đến một nơi vắng vẻ như vậy?

Ông ta không phải là một viên chức cấp cao với rất nhiều tiền sao?

Ngay cả sau khi vào nhà hàng, nhịp điệu cũng không thay đổi mấy.

Giám đốc vẫn nhìn tôi chằm chằm trong khi thao thao bất tuyệt mấy câu chuyện khó hiểu, và tôi không thể biết liệu thức ăn đang vào mũi hay miệng tôi nữa.

"Seungyub."

"Vâng ạ?"

"Bây giờ đầu cậu có đau lắm không? Vì tất cả mấy câu chuyện phức tạp khó hiểu này ấy?"

"Vâng ạ..."

Có chuyện gì đó lạ.

Thái độ của giám đốc đã thay đổi.

Vẻ ấm áp, thân thiện như hàng xóm của ông ta trước đó đã hoàn toàn biến mất, thay thế bằng một bầu không khí lạnh lẽo, nghiêm khắc.

Bàn tay ông ta di chuyển bên trong áo khoác.

Ông ta sắp lôi cái gì đó ra sao?

-         Xoảng!

Với âm thanh cửa sổ vỡ vụn, một con vẹt bay vào phòng.