- Elena
"Elena, em có ổn không?"
Đột nhiên, tôi tỉnh lại.
Ngồi trước mặt tôi là một khuôn mặt quen thuộc.
"Ồ, anh Suho... Em chỉ hơi đau đầu một chút."
"Lại là cơn ác mộng đó à?"
"Em không nghĩ vậy."
Tôi đang ở đâu...?
Một nhà hàng.
Ký ức ùa về—đây là một nhà hàng cao cấp, phục vụ độc quyền cho khách hàng VVIP. Trong không gian thanh lịch, một giai điệu tuyệt đẹp phát lên ở dưới nền.
Thức ăn trên bàn cũng được trình bày chu đáo cẩn thận.
"Em phải chăm sóc bản thân chứ. Em có trách nhiệm quan trọng trên đảo mà."
"Chị gái em mới là người làm những công việc quan trọng."
"Điều đó có thể đúng bây giờ, nhưng ai mà biết điều đó sẽ luôn như vậy? Ngay cả Vua Taejong của Joseon cũng không phải là con cả—"
"Đủ rồi đấy. Chuyện đó thậm chí còn chẳng buồn cười."
Lại đến rồi, khiếu hài hước tồi tệ của anh ta.
Người đàn ông này thực sự nghĩ Serenade và tôi là đối thủ chính trị hay gì đó à?
Đây không phải là Triều đại Joseon.
Tôi quyết định hôm nay phải mạnh tay hơn.
"Mỗi lần em nghe những điều vô nghĩa như vậy, em cảm thấy chỉ muốn tát anh và bỏ đi."
"...Xin lỗi. Anh đã được bảo là không cẩn thận với lời nói cho lắm từ khi còn trẻ."
"Không phải là anh không giỏi ăn nói, anh Suho ạ. Vấn đề là anh đang ảo tưởng rằng anh có khiếu hài hước."
"Cái miệng lưỡi sắc bén này... đã lâu rồi anh mới nghe được nó đấy. Cảm giác thật là hoài niệm."
"Tôi không nói điều đó để làm anh cảm thấy hoài niệm."
"Xin lỗi. Thật không may, có vẻ như hôm nay sẽ là lần cuối cùng chúng ta trò chuyện như thế này."
"Gì cơ?"
Giờ anh ta lại nói gì nữa?
Một trò đùa kỳ lạ khác—
"Elena, anh xin lỗi, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian để hồi tưởng đâu. Xin hãy tỉnh táo lại nhé."
"..."
"Tập trung và suy nghĩ cẩn thận về những gì đang xảy ra ngay trước đây thôi."
Chuyện gì đã xảy ra hôm nay?
Tôi thức dậy trong bệnh viện sau khi bị tiêm thuốc trong thời gian dài.
Cơ thể tôi rất yếu, và các đồng đội của tôi từ Khách Sạn—
Khách Sạn.
Đó là lúc tôi nhận ra.
- Keng!
Giật mình, tôi nhảy ra khỏi ghế ngồi, làm đổ đĩa và dĩa khắp nơi.
Đột nhiên, không gian xung quanh tôi vỡ vụn, lộ ra một quán cà phê phong cách cổ điển.
"Haha! Nơi này cũng thật là hoài niệm."
"Cái... Cái quái gì đang xảy ra!"
"Chẳng có gì phi thường đâu. Elena, em đã bị Cục Quản Trị làm cho bất tỉnh, và anh đang sử dụng sức mạnh của các kí tự cổ đại để gửi cho em thông điệp này ngay trước khi anh chết."
"Ngay trước khi anh chết?"
"Xin lỗi, nhưng anh sắp chết. Không có cách nào tránh khỏi đâu. Đối thủ của anh đơn giản là đã chuẩn bị quá kĩ lưỡng."
Với những lời đó, Lee Suho mang một biểu hiện có phần trống rỗng.
Kỳ lạ thay, sâu thẳm bên trong tôi, tôi cảm thấy một làn sóng u buồn dữ dội.
Đây có phải là cảm xúc của "Con Gái Thứ Hai Của Hải Thần" không?
Từ quan điểm của cô ấy, việc có người yêu tuyên bố một cái chết không thể tránh khỏi thực sự sẽ làm cô ấy rung động đến tận tâm can.
Tôi uống cốc nước đá trên bàn để lấy lại bình tĩnh.
Rốt cuộc, từ quan điểm "của tôi", anh ta chỉ là một NPC khác trong Phòng 202.
"Anh có điều gì muốn nói không? Anh không đến đây chỉ để nói lời từ biệt, phải không?"
"Tất nhiên là không. Xin em hãy lắng nghe cẩn thận. Mọi thứ xuất phát từ một sự kiện 21 năm trước, do cựu Thánh Nữ Biển Sâu, Imelda, khởi xướng."
Chính xác thì Con Gái Của Hải Thần là gì?
Về mặt chính trị, họ là các nhà lãnh đạo của Hải Thần Đảo.
Với một hòn đảo đã đón nhận văn hóa của đại lục và được tích hợp vào Hàn Quốc, Thánh Nữ Biển Sâu chính thức nắm giữ chức danh "Thống Đốc."
Về mặt sinh học, hoặc có lẽ là siêu nhiên, các Con Gái Của Hải Thần là điều giữ cho nhân ngư tộc là "con người".
Không có họ, nhân ngư sẽ tự nhiên mà biến đổi thành sinh vật biển không thể sống trên đất liền.
Biết là như vậy, thì làm thế nào nhân ngư tộc có thể "nổi loạn" và chống lại các Con Gái Của Hải Thần?
Chức danh Thống Đốc chỉ là một cái tên mượn về để bắt chước dân chủ.
Trên thực tế, Thánh Nữ Biển Sâu, Con Gái Của Hải Thần nắm giữ vị trí cao nhất, chính là nữ hoàng thực sự của hòn đảo.
Đồng thời, họ là những nhân vật bi thảm nhất trên đảo.
Mỗi Con Gái Của Hải Thần phải chấp nhận một số phận bi thảm từ khoảnh khắc thức tỉnh: họ sẽ chịu đựng sự tra tấn tinh thần không thể chịu đựng nổi mỗi đêm trong suốt cuộc đời.
Không có lối thoát, và khả năng chịu đựng có hạn.
Hầu hết không sống quá 40 tuổi, bị cơn điên khuất phục và bị giam giữ trong bệnh viện hoặc kết liễu cuộc đời của chính họ.
Điều này giải thích làm thế nào Serenade lên nắm quyền ở cái độ tuổi trẻ vô lý cuối hai chục của cô ta.
Chỉ có các Con Gái Của Hải Thần, những người về mặt sinh học nắm giữ sinh mệnh của nhân ngư tộc, mới có thể nắm quyền.
Và bởi vì họ không bao giờ sống lâu, ở tầm cuối đầu 2 là quá đủ.
Hai mươi mốt năm trước, Thánh Nữ Biển Sâu Imelda, đã cảm thấy tuyệt vọng về số phận khốn khổ của mình.
Đó là lúc sự cứu rỗi đến từ đất liền.
Và từ đó, tội lỗi lớn nhất trong lịch sử của nhân ngư tộc đã được phạm phải.
***
"... Là như vậy đó. Em đã hiểu chưa? Dòng chảy thời gian ở nơi này khác, vì vậy cứ dành thời gian để suy nghĩ đi. Nếu em có bất kỳ câu hỏi nào, cứ thoải mái hỏi đi."
Tôi hiểu rồi.
Đây không phải là một câu chuyện đặc biệt khó hiểu.
Phần khó hiểu không nằm trong thông tin tôi nắm giữ—nó nằm ở nơi khác.
"Em tò mò hơn về những gì anh đang nghĩ. Và chính xác thì anh muốn em làm gì?"
Thay vì trả lời, Lee Suho chỉ mỉm cười.
Với nụ cười đó, cơ thể anh ta bắt đầu tan rã.
Những chiếc vảy ban đầu bao phủ nửa cơ thể anh ta, giờ đã bao phủ anh ta hoàn toàn, và sau đó ngay cả hình dạng của anh ta bắt đầu biến dị.
Chuyện đó cũng đủ để làm câu trả lời rồi.
...Sau khi thức tỉnh với tư cách là Vị Thánh Biển Sâu, anh ta đã đào sâu vào ký ức nguyên thủy đến mức mất đi danh tính nhân loại của mình.
Bây giờ, anh ta không còn là “con người” Lee Suho mà chỉ là một "Rudah" giữ những tiếng vọng mờ nhạt của ký ức Lee Suho.
Anh ta đã yêu cầu tôi trả thù cho đồng tộc của anh ta.
Khi tôi thức dậy, ba ngày đã trôi qua.
***
"Elena, đừng căng thẳng. Từ từ thôi. Không phải là sử dụng lực mạnh mà là phải thả lỏng ra. Chị có nên làm lại không?"
"...Không, không sao."
"Đừng ngại nhé. Chỉ cần nhìn tay chị kĩ vào nhé."
Đôi tay của Imelda, nhẹ nhàng chạm vào bể nước trước mặt tôi, mềm mại và tinh tế.
Từ đôi tay của cô ấy, một rung động kỳ lạ, như thể cộng hưởng với nhịp tim, lan tỏa một cách nhẹ nhàng.
"Em thấy chưa?"
"...Như thế này à?"
"Ồ nhìn kìa! Tốt hơn nhiều so với lần trước rồi! Đó là cách làm đó."
Vài ngày trước, trong cuộc trò chuyện cuối cùng với Lee Suho, anh ta tự tin dự đoán rằng Cục Quản Trị sẽ không làm hại tôi.
Trên thực tế, họ sẽ nỗ lực hết mình để chiêu mộ tôi.
Dự đoán đó là chính xác.
Trên giấy tờ thì tôi đã bị bắt cóc đến một cơ sở nghiên cứu bí ẩn, nhưng mọi người đối xử với tôi rất lịch sự.
Từ nhân viên đến các nhà nghiên cứu, không ai dám coi nhẹ tôi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ "quản lý Rudah" buổi sáng, tôi ngồi xuống trong một phòng nghỉ.
Nhiều năm trước, Imelda, tuyệt vọng về số phận bi thảm của các Con Gái Của Hải Thần, đã đi đến một thỏa thuận với Cục Quản Trị, giao nộp tất cả các bí mật của nhân ngư tộc.
Khi làm như vậy, Cục Quản Trị đã phát hiện ra sự tồn tại của sinh vật siêu nhiên được gọi là "Rudah", có thể biến con người thành nhân ngư.
Sự tiết lộ này đã mang lại cho Cục Quản Trị nguồn cảm hứng khổng lồ.
Khả năng vô hạn của một sinh vật có thể biến đổi con người—bất kể tuổi tác, giới tính, hoặc tình trạng thể chất—thành cá!
Nếu nó có thể biến người thành cá, chắc chắn nó có thể chữa lành "bệnh tật" đơn thuần.
Nhưng đó không phải là tất cả.
Nhân loại có thể vượt qua sự mỏng manh vốn có của cơ thể con người không?
Chúng ta, với tư cách là một loài, có thể trở nên nhanh hơn, và mạnh mẽ hơn không?
Chúng ta có thể đạt được những tiến bộ nào bằng cách tăng cường nhẹ khả năng ghi nhớ và tốc độ nhận thức?
Để hoàn thành "bước nhảy" đáng chú ý này, một yếu tố không thể thiếu được chính là: một Con Gái Của Hải Thần, vật chủ của "Rudah Chúa", có thể giao tiếp với Rudah và kiểm soát tốc độ lẫn hướng của sự tăng trưởng cũng như đột biến.
Tất nhiên, mượn lời Bộ Trưởng Park gọi, "Bước Nhảy Vĩ Đại" này, tương tự như việc thám hiểm không gian, sẽ gặp phải một số trở ngại.
Trở ngại đầu tiên, không ngạc nhiên gì, chính là vị thần của Rudah, Kadaru'dah.
Theo quan điểm của Cục Quản Trị, đặc biệt là Phái Kiểm Soát, cái chết của "một vài con ốc bí ẩn" trong các thí nghiệm với Rudah cho bước nhảy vĩ đại của nhân loại là không đáng kể.
Tuy nhiên, Bộ trưởng Park cũng đã thừa nhận rằng Hải Thần có thể sẽ có quan điểm khác.
Trở ngại thứ hai là những thành kiến tầm thường của con người.
Một vài vảy mọc trên cơ thể, hoặc một chút "đau nhẹ" vào ban đêm, hoặc kết nối tinh thần với một vị thần biển sâu không xác định có là gì, so với vinh quang của "Bước Nhảy Vĩ Đại" của nhân loại?
Tuy nhiên, có một số cá nhân nhạy cảm với những "vấn đề nhỏ" này, vì vậy giữ bí mật là tối quan trọng cho đến khi kế hoạch hoàn thành.
"..."
"Ah, càng nghĩ về nó, những người này thực sự điên rồi."
"Sao cơ?"
"Không có gì. Hãy bắt đầu lại nào."
"Tôi ở đây để hỗ trợ cô, cô Elena."
"Hỗ trợ? Không phải giám sát sao?"
"...Tôi xin lỗi."
Làm phiền nhân viên nghiên cứu ở đây cũng chẳng có nghĩa gì.
Tốt hơn là nghĩ một cách thực tế.
Một số câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi.
Thứ nhất, tại sao mục tiêu "Trốn Thoát" hoặc "Phá Giải" còn chưa xuất hiện?
Đặt tham vọng cao cả của Cục Quản Trị sang một bên, không phải Hải Thần là căn nguyên của lời nguyền sao?
Vì bất kỳ lý do gì, Cục Quản Trị cũng đã thành công trừ khử được Lee Suho, ngăn chặn Hải Thần giáng lâm.
Kết quả là, tôi giờ bị mắc kẹt ở đây, xem những con ốc biển tội nghiệp bị tra tấn trong phòng thí nghiệm của Cục Quản Trị cả ngày.
Đó không phải là một thảm họa kết thúc thế giới.
Vậy tại sao chưa có sự kiện trốn thoát hoặc phá giải được kích hoạt?
Thứ hai, tôi nên làm gì tiếp theo?
Thổi bay phòng thí nghiệm và trốn thoát?
Thành thật mà nói, nếu tôi muốn trốn thoát, tôi có thể đã làm từ lâu rồi.
Cơ quan Quản lý chỉ dường như biết về khả năng "Tưởng Tượng U Ám" của tôi.
Trong bối cảnh này, nó được coi là một sức mạnh tôi đã nhận được sau khi thức tỉnh làm Con Gái Của Hải Thần.
Nhưng họ hoàn toàn không biết gì về "Công Lý" của tôi.
Khi trước, tôi có thể còn chưa chắc chắn, nhưng sau khi phải chống lại một Tù Nhân trong Phòng 104, kẻ hoàn toàn hiểu rõ và khắc chế Công Lý, tôi có thể tuyên bố Cục Quản Trị không biết về nó.
Ví dụ, có nhiều tên lính trong nhóm đã giết tổ đội Khách Sạn, hiện vẫn đang ở đây trong phòng thí nghiệm.
Mỗi tên trong số đó đều là một ngòi nổ cho Công Lý.
Nếu Cục Quản Trị biết về Công Lý, họ sẽ loại bỏ những tên lính đó và chỉ bố trí trẻ vị thành niên xung quanh đây để khắc chế tôi.
Nhưng trốn thoát có ý nghĩa gì?
Nếu rời khỏi phòng thí nghiệm này là đủ để kích hoạt Trốn Thoát, nó đáng lẽ đã xảy ra rồi.
Đầu tôi bắt đầu đau.
Hiện tại, có vẻ tốt nhất là ở đây, thu thập thêm thông tin, và chờ đợi.
Thứ ba, có ai trong số các đồng đội của tôi còn sống không?
Khi tôi hỏi một trong những tên lính tham gia vào việc tàn sát tổ đội Khách Sạn, hắn thản nhiên tuyên bố rằng tất cả mọi người ở đó đã chết.
Đối với chúng, tôi chỉ là Con Gái Của Hải Thần, và các thành viên tổ đội Khách Sạn là đặc vụ Cục Quản Trị.
Chúng không bao giờ tưởng tượng được tôi sẽ có bất kỳ sự oán giận hay căm thù nào về cái chết của họ.
Tôi khéo léo hỏi về Seungyub và Perro.
Có vẻ như Seungyub đã bỏ đi sớm và không phải là mục tiêu trừ khử, vì em ấy không biết gì về "dự án."
Về con vẹt có mặt tại hiện trường, nó đã biến mất không một dấu vết.
"Elena, em quên uống liều ‘Giấc Mơ An Lành’ của mình này."
"Cảm ơn chị, Imelda."
Tôi uống chén thuốc nhỏ mà Imelda đưa cho tôi.
Kể từ khi uống nó, tôi không gặp phải bất kỳ cơn ác mộng nào.
Khi cô ta nắm tay tôi một cách ấm áp trong khi cho tôi thuốc, tôi suy ngẫm về điều gì đó mà Lee Suho đã từng nói: Imelda là một phù thủy vượt thời gian.
Đối với tôi, Imelda chỉ đơn giản là một con người.
Cô ta tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi sự tra tấn tâm lý không ngừng nghỉ mỗi đêm là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
Việc bán đi những con "ốc biển huyền bí" làm đối tượng nghiên cứu cho Cục Quản Trị trông có vẻ tàn nhẫn đấy, nhưng nhân loại vẫn luôn sống sót bằng cách hy sinh các sinh vật khác.
Imelda thậm chí còn thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với các Con Gái Của Hải Thần khác, như Serenade và tôi, những người cũng chia sẻ đau khổ với cô ta.
Tóm lại, nếu chỉ còn Imelda, tôi cảm thấy tôi có thể hành động tự do.
Vấn đề thực sự là Bộ Trưởng Park Jinseong, người căn bản là đang điều hành phòng thí nghiệm.
Nếu tôi có thể xử lý ông ta, tôi có thể lật đổ phòng thí nghiệm này.
Ngày hôm sau, có tin báo Park Jinseong đã chết trong một hoàn cảnh bí ẩn.
Tôi biết khoảnh khắc của tôi đã đến.

