User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 101
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 0
- Han Kain
Khi cụm từ "Kẻ Hủy Diệt" thoát ra từ miệng Songee, đôi mắt Ahri mở to vì sốc.
"...Chị đang không nói về bộ phim có sự tham gia của Thống Đốc bang California, phải không?"
Songee bắt đầu giải thích về vũ khí hủy diệt đáng sợ mà em ấy gặp phải, mà theo lời Lee Suho là, biện pháp an toàn tối thượng của Cục Quản Trị, chỉ được triển khai khi tình hình đã rơi vào trạng thái tồi tệ nhất có thể.
"Kẻ Hủy Diệt" đã tấn công vị trí của Hải Thần Đảo vào thời khắc cuối cùng.
Nó không phải là một tên lửa hay bất kỳ vật thể vật lý nào khác, mà là một khối ánh sáng rực rỡ, giống như một ngôi sao thu nhỏ, tỏa ra năng lượng dữ dội.
Nghe vậy, cả Ahri và Ông đều vô cùng sửng sốt.
"Họ đã phát triển nó rồi sao?"
"Cứ nghĩ là nó sẽ không thể thực hiện được trong ít nhất 50 năm nữa cơ."
"Ta thì cho rằng sẽ mất 100 năm."
Đó là loại vũ khí gì mà gây ra những phản ứng như vậy?
Khi mọi người tò mò, Ahri đưa ra một lời giải thích đơn giản,
"Đó là một trong những vũ khí tối thượng mà Cục Quản Trị đang nghiên cứu. Về mặt lý thuyết, nó có thể gây ra sức mạnh áp đảo không chỉ đối với các thực thể vật lý mà còn đối với các sinh vật vô định hình."
Ông giải thích thêm,
"Cục Quản Trị thường so sánh thế giới loài người với đất liền và lãnh thổ của các sinh vật siêu nhiên với biển. Từ góc độ này mà nói, một thế giới đầy rẫy ma quỷ và quái vật giống như đất liền trở nên quá 'ẩm ướt', kiểu vậy. Vũ khí này được thiết kế để làm 'bay hơi' độ ẩm đó bằng nhiệt lượng bá đạo. Nghe có hiểu không?"
"Nó có vẻ hợp lý... nhưng cũng không hẳn."
"Thật tình thì bên này cũng vậy luôn."
Không lạ khi cả hai người họ đều không nắm rõ về cơ chế của vũ khí tối tân thuộc Cục Quản Trị này.
Ahri và ông cơ bản là các đặc vụ thực địa.
Cũng giống như những người lính trong chiến tranh hiện đại không hiểu rõ các nguyên tắc đằng sau vũ khí tiên tiến của họ, thì hai người đó cũng không.
Tuy nhiên, mối quan tâm của họ dường như xuất phát từ điều gì khác.
"Vấn đề là, theo hiểu biết của ta, Kẻ Hủy Diệt vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm và chưa sẵn sàng để triển khai thực tế."
Chị Eunsol có vẻ không bị lay động.
"Chuyện đó có quan trọng không? Thế giới của chúng ta và thế giới trong Phòng 202 khác nhau, đúng không? Có lẽ nền văn minh đã phát triển nhanh hơn một chút bên trong Phòng 202."
"Eunsol, cháu nói có lý, nhưng chuyện này vẫn có điều gì đó không ổn."
Ahri tóm tắt ngắn gọn sự lo lắng này.
"Giống như đột nhiên tìm thấy một thang máy vào vũ trụ ở Hàn Quốc thế kỷ 21. Nếu nền văn minh phát triển đủ để tạo ra thứ như vậy, nó cũng sẽ thể hiện ra ở các lĩnh vực khác. Nhưng Phòng 202 không có vẻ khác biệt đáng kể so với Trái Đất mà em biết, trên bất kì phương diện nào khác."
"Vậy sao?"
Cuộc trò chuyện trở nên đình trệ, vì cứ tiếp tục sẽ chẳng đi tới đáp án.
Không rõ liệu chủ đề này thậm chí có liên quan đến việc phá giải Phòng 202 hay không.
Đánh giá từ phản ứng của Ahri và Ông, "Kẻ Hủy Diệt" có vẻ là một vũ khí khoa học viễn tưởng mà, trong thế giới của chúng ta, sẽ không tồn tại trong vòng 50 đến 100 năm nữa.
Liệu sự phát triển sớm của nó trong Phòng 202 có liên quan đến bối cảnh của căn phòng?
Tôi có nghĩ về nó, nhưng không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào.
Khi căn phòng trở nên im lặng, Elena đặt ra một câu hỏi quan trọng.
"Còn tôi thì sao? Phong ấn của tôi đã bị phá bỏ rồi. Lần này tôi sẽ bắt đầu trong xe limousine à?"
Trong Phòng 201, khi phong ấn của tôi bị phá vỡ, chúng tôi đã giải quyết căn phòng ngay sau đó.
Nhưng tình huống của Elena yêu cầu tiến triển thêm ngay cả sau khi phong ấn của cô ấy được gỡ bỏ.
Tất cả các ánh mắt hướng về Ahri, người có vẻ không chắc chắn.
"Tổ đội trước kia đã không tiến xa lắm trên tầng hai. Họ quá lo sợ về việc một trong những nhân vật chủ chốt của họ bị phong ấn, đến nỗi không thực hiện bất kỳ lần thử nào nữa… "
Sau một lúc suy nghĩ, tôi đưa ra hai khả năng.
"Có hai kịch bản có khả năng xảy ra. Thứ nhất, Elena bắt đầu với chúng ta, và một NPC khác đảm nhận vai trò ‘Con Gái Thứ Hai’. Thứ hai, cô ấy bị phong ấn trở lại. Ngay cả khi là trường hợp sau, nó không phải là vấn đề lớn vì chúng ta đã biết nơi tìm ra cô ấy. Chúng ta chỉ cần quay lại bệnh viện."
Suy đoán thêm sẽ chỉ là vô nghĩa, chúng tôi sẽ chỉ xác minh được sau khi tự mình trải nghiệm.
Chúng tôi dành phần còn lại của buổi tối để lên kế hoạch cẩn thận cho các bước tiếp theo.
Đã có lúc, một ai đó đề xuất rằng nên thử một phòng khác, nhưng ý tưởng đã bị bác bỏ.
Trong những ngày đầu ở Tầng 1, khi chúng tôi còn chưa hiểu rõ cách vận hành của Khách Sạn, chúng tôi thường xuyên chuyển phòng.
Nhưng bây giờ chúng tôi đã nắm bắt mọi thứ tốt hơn, thì chuyện này có vẻ là vô nghĩa.
Mọi phòng đều nguy hiểm, và việc chuyển đổi chỉ khiến chúng tôi rơi vào tình thế bất lợi.
Phòng 202 đã cung cấp thông tin có giá trị, trong khi chúng tôi không biết gì về các phòng khác.
Trên thực tế, chuyển sang phòng khác có khi còn nguy hiểm hơn.
Việc chuyển phòng chỉ đáng cân nhắc nếu chúng tôi không có thông tin hữu ích nào từ lần thử đầu tiên, hoặc nếu chúng tôi đã thất bại bốn lần và căn phòng bắt đầu có chuyển biến.
Sáng hôm sau, mọi người lại tập trung trở lại.
"Mọi người đều nhớ những gì chúng ta đã thảo luận hôm qua chứ? Đây là một căn phòng mà tốc độ là then chốt, vì vậy phải nhớ kĩ mọi thứ và luôn giữ đầu óc tỉnh táo."
Đúng như dự đoán, Seungyub giơ tay một cách thận trọng, hỏi xem mình cần làm gì.
May mắn thay, vai trò của em ấy là rõ ràng, vì vậy không cần giải thích dài dòng.
Elena, với vẻ lo lắng, lên tiếng,
"Mọi người nghĩ chúng ta có thể vào mà không sử dụng Lời Khuyên của Kain không? Có quá nhiều điều không chắc chắn."
Tôi trả lời,
"Có bất an thật, nhưng hãy nghĩ về lời nguyền trên Hải Thần Đảo lúc chúng ta mới tới ấy. Nó có lẽ đã được Lee Suho cài cắm. Có thể vẫn còn nhiều lời nguyền như vậy, vì vậy tốt hơn là nên giữ Lời khuyên cho những lúc sau."
Và thế là, lần thử thứ hai của chúng tôi tại Phòng 202 bắt đầu.
- Lee Eunsol
"Sếp, ông đã đọc tài liệu do Tập đoàn Cheongseong gửi chưa?"
"Tôi đã đọc rồi, nhưng chính xác thì họ đang cố nói gì vậy?"
"Có vẻ như lập trường công khai và lập trường thực tế của họ hơi khác nhau."
"Không phải vì vậy mà chúng ta đang đi gặp chủ tịch trực tiếp sao? Ôi, người đàn ông đó—"
"Sếp, xin hãy thận trọng tại Tập đoàn Cheongseong. Dù sao đi nữa, con trai của chủ tịch đã chết một cách bi thảm."
- Beep!
Cuộc trò chuyện quen thuộc lại diễn ra một lần nữa, và khi mọi người lấy lại được ý thức, chiếc xe dừng lại.
Một cái đảo mắt nhanh xung quanh xác nhận rằng Elena không ở đây.
Kain gọi cô ấy qua Cửa sổ Chat.
Han Kain: Elena?
Sau khi đợi một lúc mà không có phản hồi, rõ ràng là Elena đã trở lại với giấc ngủ của mình trong bệnh viện.
"Elena có vẻ đang ở bệnh viện. Không sao—chúng ta đã tính đến điều này trong kế hoạch. Mọi người đều nhớ vai trò của mình chứ?"
Rất may, mọi người gật đầu. Ông và tôi là những người đầu tiên bước ra khỏi xe.
"Fighting!"
"Fighting!"
Chìa khóa để khai phá thành công Phòng 202 đã rõ ràng: tiết kiệm thời gian.
Không thiếu nhiệm vụ để xử lý.
Điều tra Tập đoàn Cheongseong, đưa Liringanaur trở về, thu thập thông tin từ Serenade trên Hải Thần Đảo, và truy tìm Lee Suho—tất cả những điều này phải hoàn thành trước khi trời tối.
Vì việc tách đoàn là không thể tránh khỏi, Ông và tôi, những người quen thuộc nhất với hoạt động doanh nghiệp, quyết định điều tra Tập đoàn Cheongseong.
Khi chúng tôi đi thang máy đến văn phòng chủ tịch, tôi cảm thấy một làn sóng căng thẳng và không thể không lên tiếng.
"Ông ơi, ông nghĩ chuyện này sẽ ổn chứ?"
"Eunsol à, cháu có còn là cái người vẫn thường rất tự tin, nói với mọi người phải làm gì và làm như thế nào không?"
"Lần này vai trò của cháu có hơi... độc mồm."
Khi tôi chỉ vào ‘chiếc mũ’, Ông gật đầu.
"Đúng vậy. Mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn nếu có Elena ở đây, nhưng đừng lo lắng. Một nửa công việc của đặc vụ thực địa chính là làm du côn mà."
"..."
"Ta đã từng đấm thẳng vào mặt một tên nghị sĩ."
"...Điều đó có nên làm cháu cảm thấy tốt hơn không?"
"Ông ta không phải là tổng thống—chỉ là chủ tịch tập đoàn thôi. Cứ tự tin lên."
Tôi thở dài nhưng đồng ý với quan điểm của ông.
Sự tự tin là chìa khóa.
- Ting!
Chúng tôi đã tới văn phòng chủ tịch.
Những lời chào hỏi quen thuộc được trao đổi giữa ông nội và Chủ tịch Lee Moonchun.
Chủ tịch nhắc đến vụ việc ở cảng và bày tỏ nỗi buồn về cái chết của con trai mình.
Ông ta cũng gợi ý rằng, việc con trai ông bị nhân ngư tộc sát hại có thể sẽ là đòn bẩy, mang lại cho họ lợi thế trong việc đàm phán về bến cảng, xét trên Giao Ước Hòa Hảo giữa nhân ngư tộc và Cục Quản Trị.
Nghe mấy chuyện này với thông tin chúng tôi có được trong lần thử trước, tôi không thể không bật cười.
Nhận thấy tiếng cười của tôi, chủ tịch nói với tôi.
"Quý cô trẻ tuổi ở phía sau nãy giờ vẫn im lặng à. Cô có điều gì muốn nói không?"
"Ồ, xin lỗi. Chỉ là... buồn cười thôi."
"Tôi không biết đây là một chuyện cười đấy. Tôi coi nó là bi kịch."
Ông ta dường như muốn nói rằng, cười trong khi thảo luận về cái chết của con trai ông ta là vô cùng khiếm nhã.
Phản ứng của ông ta chỉ khiến tôi muốn cười nhiều hơn.
Con trai ông còn sống khỏe sống đẹp đấy, lão già ngốcạ!
"Có lý do gì để buồn không?"
"..."
"Ồ, xin lỗi. Ông nói con trai ông đã chết rồi à? Ông có tự mình nhìn thấy xác không?"
"Thật kỳ lạ khi cô hỏi tôi điều đó. Không phải Cục Quản Trị đã thực hiện khám nghiệm tử thi sao?"
Vậy đó là câu chuyện chính thức sao?
Tò mò thậtđấy.
Lee Suho, giờ là Đại Tư Tế của một tà thần, có thể dễ dàng chế tạo một cái xác giả.
Nhưng ngay cả Cục Quản Trị cũng bị lừa?
- Cách!
Cảm thấy thời điểm đã tới, Ông khóa cửa văn phòng chủ tịch.
Chủ tịch ngay lập tức hoảng loạn.
"Ô-ông đang làm gì vậy?"
Liệu người đàn ông này có biết con trai của ông ta có mối quan hệ với Con Gái Thứ Hai Của Hải Thần không?
Đến lúc tìm hiểurồi.
"Lee Moonchun."
"Gì—"
Sức Hút Đặc Biệt Của Đầu Bếp được kích hoạt!
"Thằng mồ côi chó đẻ này! Nhìn mặt mày là biết bố mẹ mày chết lâu rồi, đúng chứ? Từ giờ tao không muốn nghe bất cứ cái gì từ cái mồm thối của mày nữa, hiểu chưa? Mày có biết mày đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho bọn tao, với cái mớ xàm lồn của mày chưa hả?"
"G, g-gì vậy—"
"Cúi cúi cái mặt xuống, thằng khọm già này! Hay là muốn tao lấy dĩa khoét nó ra hả? Hả?! Mày nghĩ mày còn có thể tiếp tục vận hành cái công ty chíp hôi này nữa à, sau khi lừa dối Cục Quản Trị?!"
"X-xin hãy bình tĩnh! Ít nhất giải thích tại sao—"
"Giải thích à? Có nhiều lý do lắm. Ngoài kia đồn là, thằng con của mày phang Con Gái Hải Thần ễnh bụng luôn rồi, nhưng mày lại cố che đậy chuyện đó. Đừng có bảo là mày không biết đấy nhé. Tao sẽ thất vọng lắm nếu mày nói vậy đó."
Chủ tịch tê liệt như thể bị sét đánh.
Cảm thấy chiếc mũ đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi kín đáo tháo nó xuống.
Một lúc sau, chủ tịch bắt đầu thú nhận những bí mật mà ông ta đã che giấu.
"Nó không kịch tính như cháu mong đợi. Cháu cứ nghĩ là sẽ có lý do hoành tráng hơn."
"Đôi khi sự thật đơn giản hơn vẻ bề ngoài."
Chủ tịch đã giấu mối quan hệ của con trai với con gái của Thần Biển vì sợ rằng Cục Quản Trị sẽ không tán thành chuyện này.
Chỉ vậy thôi.
Không tin câu trả lời chỉ vớ vẩn như vậy, tôi đội mũ trở lại và ép ông ta thêm, nhưng câu trả lời không thay đổi.
Ông ta cũng không muốn chúng tôi nói đùa, khi chúng tôi gợi ý rằng con trai ông ta vẫn có thể còn sống.
"Liệu chủ tịch có thể chống lại ảnh hưởng của chiếc mũ để lừa dối chúng ta không? Ông ơi, ông và Ahri đã có thể xử lí được nó trong những thí nghiệm trước kia mà."
"Eunsol, chủ tịch chỉ là một người bình thường mà thôi. So sánh ông ta với chúng ta là quá khập khiễng. Hơn nữa, ông ta đã đái ra quần vào lúc cuối—nếu đó mà là diễn xuất, ông ta xứng đáng nhận giải Oscar."
"Đúng vậy nhỉ."
"Điều làm ta bận tâm là điều khác."
"Là gì ạ?"
"Thế giới này được cai trị bởi Phái Kiểm Soát, đúng không? Mấy kẻ lý tưởng ngây thơ đó sao?"
Ông rõ ràng không đánh giá Phái Kiểm Soát cao cho lắm.
"Bọn chúng luôn rao giảng về tồn tại chung sống giữa con người và các chủng tộc khác. Đối với bọn chúng, mối quan hệ giữa Lee Suho và người con gái thứ hai sẽ không phải là cái gì xúc phạm—nó sẽ là điều bọn chúng thậm chí còn tích cực tuyên truyền cơ."
Tôi hiểu quan điểm của Ông.
Từ góc nhìn của Phái Kiểm soát, sự hòa hợp giữa cậu ấm của một tập đoàn, và một nhà lãnh đạo phi nhân loại sẽ là lý tưởng cho mục tiêu của họ.
"Có lẽ chủ tịch không hiểu rõ về Cục Quản Trị?"
Thành thật mà nói, tôi không biết triết lý mà Cục Quản Trị trong thế giới của mình làm theo.
"Có thể, đó là lý do ta không ép chuyện đó thêm nữa."
Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, tôi thận trọng hỏi Ông,
"Từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ như một đặc vụ Cục Quản Trị vừa đe dọa, ép một chủ tịch tập đoàn phải phục tùng đấy ạ. Điều này thực sự ổn chứ ạ?"
"..."
"Ông ơi?"
"Nghe này, đừng có sử dụng chiếc mũ đó một cách thiếu suy nghĩ khi chúng ta trở về thế giới thực đấy nhé."
"Hả? Ông vừa bảo cháu phải tự tin mà?"
"Ta không nghĩ ra chuyện này sẽ đi xa tới vậy. Làm sao những từ ngữ thô tục có thể chảy ra một cách tự nhiên như vậy?"
- Park Seungyub
"Ơ, đây không phải địa chỉ à?"
"..."
Bác sĩ bên cạnh tôi bắt đầu soi tôi với ánh mắt hình viên đạn

