Chương 201-300

Chương 233: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – ‘Nàng Tiên Cá' (11)

2025-10-09

2

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 101

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

-         Han Kain

Nhìn thấy Cửa Sổ Chat khiến tôi thoáng nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là ít nhất hai người khác vẫn còn sống. Elena, người gửi tin nhắn, và ông, chủ nhân của năng lực này. Cả hai người họ vẫn còn sống.

Nhưng tôi sắp phát điên rồi!

Bị cuốn vào những dòng triều chảy xiết, và chỉ đang bám trụ vào Bộ Đồ Bảo Hộ, tôi không thể nào trả lời tin nhắn của Elena.

Giờ sao?

Bộ đồ này nặng hơn 200kg!

Tôi biết chỉ còn một phương pháp cuối cùng.

Tôi không thể biết nó sẽ thành công không, nhưng chẳng còn thời giờ để do dự.

Tôi tập trung vào hình xăm lông vũ trên vai. Tôi đột nhiên thấy sau cổ của mình bị kéo lôi đi và xây xẩm mặt mày.

Khi tỉnh lại, thì tôi đã ở trong Bộ Đồ Bảo Hộ.

Han Kain: Thành công!

Elena: Gì cơ?

Han Kain: Không có gì. Đi đâu?

Elena: Vui lòng đi theo ánh đèn vàng dưới nước.

Trong khi tôi di chuyển, thì tôi cảm thấy một sự bất đồng kì lạ.

Bình thường, Cửa Sổ Chat vẫn được chúng tôi sử dụng theo một cách “tiết kiệm”, giảm thiểu số lượng kí tự, nhưng Elena vừa rồi có sử dụng cách nói tự nhiên bình thường hơn.

Đương nhiên, bản thân Elena cũng có thể đang trong trạng thái không ổn định.

Tôi mặc Bộ Đồ Bảo Hộ và chầm chậm đi theo ánh đèn.

Bộ đồ không có tính năng tạo ra oxy, nên tôi thỉnh thoảng phải trồi lên mặt nước để lấy dưỡng khí.

Khung cảnh hỗn loạn quanh tôi, đầy rẫy sinh vật đại dương kì lạ, khiến việc đi về ánh đèn hết sức nguy hiểm và khó khăn.

Sau khoảng 15 phút – một khoảng thời gian tương đối ngắn – tôi phát hiện ra một cánh cửa kì lạ.

Giữa khung cảnh hỗn loạn mà Hải Thần trỗi dậy, biến toàn bộ đất liền thành đại dương, thì cánh cửa này vẫn còn nguyên vẹn.

Nó không thuộc về một thứ gì đó trên cạn, mà gắn liền với một hang động dưới biển.

Bên trong, một túi khí đã được hình thành, đi cùng một hệ thống thông khí bí ẩn nào nữa luôn.

“Nơi này là chỗ quái nào thế nhỉ…”

“Anh đây rồi. Mừng là anh không tới trễ.”

“Elena?”

“Đi lối này.”

Một giọng nói vang lên từ bên kia hang động. Elena mà tôi biết có tông giọng rất khác.

Nghĩ kĩ thì, chúng tôi đã cho Elena mặc Bộ Đồ Bảo Hộ để bảo vệ cô ấy khỏi cơn mưa, thứ mà đã tàn phá cơ thể của ngư tộc do ảnh hưởng của Kadaru’dah.

Giờ thì tôi lại mặc bộ đồ đó.

Elena đang trong trạng thái thế nào?

Ít nhất thì tôi nghĩ rằng, cơ thể cô ấy còn xa mới bình thường.

Một suy nghĩ khác nảy ra trong đầu tôi:

Tính năng đặc biệt của Minh Kính Chỉ Thủy.

Nhiều người trong Tổ Đội Khách Sạn sở hữu các năng lực bảo vệ tâm trí.

Songee có thể tạm thời nâng sức phòng ngự tinh thần lên mức độ không ai sánh bằng nhờ vào chiếc vòng tay. Tôi cũng có thể sử dụng Cửa Sổ Hệ Thống để bảo vệ tâm trí, tuy nó yếu hơn chiếc vòng tay nhưng lại không có giới hạn thời gian. Ahri cũng có thể tạm thời nhận được phép bảo hộ tinh thần giống tôi, bằng cách sử dụng máu của chính mình.

Elena thì sao?

Nó lại khác với cả 3. Minh Kính Chỉ Thủy không phải là một năng lực mang tính bảo vệ, nó phục hồi minh mẫn cho một tâm hồn đã bị vụn vỡ.

Nếu năng lực của chúng tôi giống khiên, thì Minh Kính Chỉ Thủy của cô ấy chính là điều trị cho bệnh nhân tâm thần.

Cô ấy đã sử dụng Minh Kính Chỉ Thủy khi mới tỉnh lại trong bệnh viện, và trở về làm Elena chúng tôi biết trong Khách Sạn.

Nhưng giờ thì sao?

Tôi không biết. Lo âu cuốn chặt lấy tôi, khiến mỗi bước chân về phía trước trở nên nặng nề hơn.

Thiếu đi Lời Khuyên Hiền Triết là một gánh nặng trông thấy – tôi đã sử dụng hết cả ba: Một là khi con cá mập tấn công, một là để đánh thức Elena, một lần nữa để nắm lấy Bộ Đồ Bảo Hộ.

-         Ào!

“Kain, chúng ta không có nhiều thời gian nữa.”

Tôi hạ quyết định. Đi xa thế này rồi thì chẳng còn đường lui nữa.

Rút lui sẽ không thể giúp tôi tìm ra đường thoát.

Giờ thì, tôi chỉ có thể hi vọng “Elena” này vẫn là Elena tôi quen.

“Tôi đang tới đây.”

Mỗi bước chân của tôi đều đi kèm những hình ảnh kinh hãi, được chiếc đèn đầu của Bộ Đồ chiếu tới – hang động này chứa đầy xương. Không khó để biết chỗ xương này thuộc về sinh vật nào.

Chỗ xương này là của ai?

Tại sao ở đây có nhiều xương người như vậy?

“Anh Kain, anh nghe thấy tôi nói không? Anh còn hiểu lời tôi không đó?”

“Đương nhiên rồi.”

Giọng nói và cách phát âm của Elena ngày một nhiễu loạn.

Thanh quản của cô ấy đang biến đổi sao?

“Tôi nghĩ là anh vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại dẫn anh tới bến cảng, nơi mà ác linh đã thức tỉnh, và rồi gọi anh tới hang động này.”

“Cô nói đúng – chính là vậy đó.”

“Không may là tôi tỉnh lại quá trễ. Ngay trước khi tỉnh lại, tôi nghe thấy giọng của Kadaru’dah. Vì là Con Gái Của Hải Thần, tôi đã phải hứng chịu những cơn ác mộng trong hơn một thập kỉ, nhưng đây là lần đầu tiên. Đó là khi tôi nhận ra, hắn cũng rất gần với thức tỉnh.”

“… Chúng tôi đánh thức cô trong vòng chưa đầy 24 giờ sau khi vào Phòng 202 mà, phải không?”

“Đúng vậy, nhưng kể cả chậm trễ một ngày cũng là quá lâu theo tiêu chuẩn Khách Sạn, vậy đó.”

“Vậy thì chúng ta cần phải ra ngoài kia và lên kế hoạch kĩ càng. Nếu chúng ta không hành động trong 1 ngày thì sẽ là quá trễ.”

“Dù sao thì, Kadaru’dah thức tỉnh cũng đã là chuyện bất khả kháng. Thế rồi, tôi chuyển mục tiêu sang việc đưa mọi người thoát ra ngoài an toàn. Đó là câu hỏi đặt ra trong đầu tôi.”

Nghe nói là có một lối thoát. Tôi vô thức thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Để tôi nói thẳng. Kain, anh phải trở thành một nhân ngư.”

Tôi lập tức lùi về hai bước.

“Chắc anh nghĩ tôi phát điên rồi. Nhưng bình tĩnh lại và nghe tôi này. Kadaru’dah đã trỗi dậy, và lí do là sự thù hận dành cho nhân loại. Nói cách khác, nếu anh trở thành nhân tộc, anh sẽ tránh được mục tiêu trừng phạt của hắn.”

Cô ấy trả lời, và tôi bước lùi thêm ba bước nữa.

“Vô lý! Tôi đã gặp vô số ngư tộc đang phải chịu giày vò trên đường tới đây – ”

“Bọn họ là hậu duệ của tội nhân. Những nhân ngư đầu tiên đã phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ, và Kadaru’dah đang trừng phạt hậu duệ của bọn chúng. Nhưng anh không phải là một trong số đó. Nếu anh trở thành ngư tộc, Kadaru’dah sẽ chấp nhận anh như một người con, y như đã chấp nhận Lee Suho.”

Chuyện này rất lạ. Cô gái kia không phải Elena. Tôi chắc chắn là như thế. Con Gái Của Hải Thần đã chiếm lấy cơ thể của cô ấy.

Những tưởng tượng khó coi xẹt qua tâm trí tôi. Serenade từng kiểm soát những nhân ngư thất bại dưới hầm ngầm văn phòng chính phủ.

Con Gái Của Hải Thần có thể ra lệnh cho ngư tộc.

Cô ta đang âm mưu biến mình thành chúng, để rồi kiểm soát mình sao?

Ngoài kia là ngư tộc đang bị tàn sát, và người đàn bà trước mặt tôi muốn biến tôi thành một trong số chúng, trong khi sở hữu năng lực kiểm soát sao? Tôi sao có thể chấp nhận được.

Tôi phải ngay lập tức rời khỏi đây –

“Anh có nhớ chuyện gì xảy ra trong Phòng Cửa Ngõ không?”

“…”

“Phòng đầu tiên – là Đoàn Tàu Song Trùng thì phải? Tới giờ, khi nhớ lại kí ức đó, tôi không thể không bật cười.”

“…”

“Không nhé! Tôi vẫn đang trên tàu rất bình thường, rồi đột nhiên mọi người xung quanh bắt đầu tới gần, và bảo họ sẽ giết tôi. Lúc đó thì đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi phải làm gì? Và rồi, tôi nhớ về những cảnh ưa thích trong drama.”

“…”

“Mỗi khi mà thiếu đi sự căng thẳng thì một cú tát sẽ khiến mọi thứ tốt hơn nhiều. Kịch bản cần xung đột à? Mẹ chồng tát con dâu chính là vũ khí lợi hại nhất.”

“Cô trốn chạy gần mười năm rồi, vậy thì sao cô biết những thứ này?”

“Kể cả khi tôi có lưu vong thì tôi vẫn còn điện thoại mà. Hơn nữa, tôi có đi đâu thì nơi đó vẫn có một chiếc TV. Này nhé, có một phân cảnh mà tôi rất ấn tượng khi tới Hàn Quốc. Tát vào mặt ai đó thì ở đâu cũng có, và tôi cũng gặp nhiều trong drama rồi, nhưng mà dùng kimchi để tát thì – ”

“Á á á! Cô xem mấy thứ như vậy ở chỗ quái nào thế hả!”

“Tôi chưa từng tưởng tượng được có một show drama mà người ta bị một cây bắp cải tát vào mặt.”

“Eo! Thôi được rồi! Tôi tin cô! Đủ rồi! Đủ rồi!”

“Này nhé, mấy drama Hàn Quốc còn có cảnh mà người ta bị tát bằng doenjang, kimbap, rong biển, và còn cả pasta nữa.”

Cuộc trò chuyện lố bịch này báo hiệu với tôi một điều: Đây không phải Con Gái Của Hải Thần.

Đây là Elena đang cố trấn an tôi.

…Nhưng mà thật tình, sao K-Drama bị ám ảnh với việc tát vào mặt người ta thế nhỉ?

“…”

Sau khi băng qua hang động, một thứ gì đó trắng, giống với xúc tu bạch tuộc xuất hiện.

“Anh không cần lại gần hơn nữa đâu.”

Tôi hiểu rồi.

Hình hài của Elena chắc đã biến đổi rất nhiều, không còn là con người nữa.

Cô ấy chắc không muốn tôi nhìn thấy cô ấy trong hình dạng đó.

Ở đầu của xúc tu là một sinh vật kì lạ.

Nó là một con ốc khổng lồ à? Hay một con sên?

Khối thịt cọ quậy là xúc tu à? Tôi chưa từng thấy sinh vật này bao giờ.

“Đây là Rudah.

“Rudah sao?”

“Thủy tổ của tất cả. Được tìm thấy ở dưới đáy biển sâu 800 năm trước bởi những ngư dân, rồi họ trở thành những ngư tộc đầu tiên.”

Trong khi xúc tu chầm chậm tiến tới tôi, tôi cũng cởi Bộ Đồ Bảo Hộ và chuẩn bị tinh thần.

“…”

Sợ hãi. Kinh tởm.

Mọi bản năng trong người tôi đang thét gào, bảo tôi hãy nghiền nát sinh vật như sên đó bằng bàn chân đi. Nhưng tôi không thể.

Xúc tu tiến tới, sinh vật không xác định đó nằm ở cuối đầu xúc tu.

Chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể của tôi?

Tuy đã trải qua rất nhiều chuyện ở Khách Sạn, nhưng phản ứng chối bỏ sinh lý cũng áp đảo lấy tôi.

Tôi nhắm chặt mắt.

“Nó sẽ đau một chút đấy. Anh cố chịu nhé.”

Đó là một lời nói dối.

Cơn đau chưa có lúc nào là “một chút” cả.

                                                                        ***

Đây là cảm giác khi bị lột da à? Chuyện quái gì đã xảy ra?

Tôi hiểu rằng phần thân của tôi đã bị xúc tu đâm xuyên.

Ngay sau đó, một thứ gì đó bắt đầu cựa quậy trong tôi.

Tôi có thể cảm thấy sự biến đổi – trút bỏ nhân tính của mình, từng chút, từng chút một.

Nhưng cảm giác của tôi khi đó không phải đau đớn, hay giận dữ.

Mà là kinh tởm.

Tôi đang dần biến thành một thực thể quái đản không thể hiểu được. Một cảm giác kinh tởm ập lên đầu tôi. Thế nhưng…

Nếu chịu được nó đồng nghĩa với việc trốn thoát khỏi Phòng 202 đầy kinh hoàng, thì mọi cơn đau đều sẽ biến mất như bọt xà phòng. Kết thúc của mọi khổ đau, giải phóng khỏi mọi sự kinh tởm – chỉ có một cụm từ có thể ban cho tôi sự cứu rỗi.

Trốn thoát.

Bấu víu lấy hi vọng duy nhất đó, tôi cắn răng chịu đựng.

Tay tôi đã biến mất.

Chân tôi đã biến mất.

Phổi tôi đã biến mất.

Không, không đúng – không có gì biến mất cả. Chúng chỉ đơn thuần trở thành một thứ gì đó khác.

Tôi không thể thu nổi dũng khí để tự mắt mình nhìn vào cơ thể mình.

Ngay trước khi mất tỉnh táo, tôi thấy một đôi mắt khổng lồ phát sáng.

[Ngươi, kẻ đến từ bên ngoài.]

“…”

[Hãy chấm dứt khổ đau của ta.]

Đó là kí ức cuối cùng tôi có.

Bạn đã trốn thoát!