Chương 201-300

Chương 231: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – Nàng Tiên Cá' (9)

2025-10-07

2

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 101

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

-         Han Kain

-         Kéeeet!

Vào một đêm đầy sao, bộ đếm ngày đã thay đổi, và số lượng Lời Khuyên cũng đã được làm mới.

Chúng tôi cuối cùng cũng đã tới bệnh viện.

Cơ sở được nhét vào một góc hẻo lánh của hòn đảo, chẳng có biển hiệu nào lẫn thứ gì đó chỉ ra mục đích của nó.

Bọn họ duy trì hoạt động ở đây kiểu quái gì chứ?

Tình huống cập nhật sau khi tới đây đã trả lời câu hỏi kia một cách ngắn gọn.

Bệnh viện này được thiết kế chỉ để chăm sóc Con Gái Của Hải Thần.

Con Gái Của Hải Thần là những người gần nhất với “kí ức của tổ tiên” đối với ngư tộc mà nói, và họ có những năng lực phi thường.

Thế nhưng, vì họ gần như vậy nên cái giá cũng rất khủng khiếp – họ bị các cơn ác mộng vô tận giày vò hàng đêm, chịu phải những cơn đau không thể kể xiết.

Vì không ai muốn lãnh đạo của họ bị đồn là bị điên, nên các Con Gái Của Hải Thần cần phải được điều trị một cách ‘bí mật’, và rồi bệnh viện này được xây nên.

Ngạc nhiên là cơ sở vật chất ở đây không có một chút lỗi lầm nào.

Những bức tranh cổ treo trên tường, thảm mềm lót sàn, và những bức tường sạch bong kin kít đều nói lên mức độ đầu tư đáng kể vào bệnh viện này. Suy cho cùng, những kẻ thống trị hòn đảo, những kẻ đã xây nên bệnh viện này cho chính họ, cũng phải đổ vào đây không ít tài nguyên.

Khi Liringanaur xuất hiện, số ít nhân viên và bác sĩ hết mực chăm sóc cho cô ta, gần như là đối xử với vương tộc.

Họ không cản đường chúng tôi, chắc là nghĩ chúng tôi chỉ là một phần của phái đoàn.

Không lâu sau, chúng tôi tới phòng bệnh của Elena.

“Tại sao Elena unni không tỉnh lại được vậy?”

“Thưa cô, vì bệnh tình của cô ấy đã trở nặng, nên Thánh Nữ đã yêu cầu phải điều trị đặc biệt.”

“Điều trị đặc biệt? Là gì vậy?”

“… Cô đã nhận được sự cho phép của Thánh Nữ chưa ạ?”

Viên bác sĩ muốn che giấu sự thực, nhưng đó chỉ là vô ích.

Chúng tôi có một người cực kì thấu triệt ở đây.

“Các anh đang sử dụng thuốc gì vậy? Morphine? Hay kia là Fentanyl? Các anh đang bơm đầy thuốc phiện với thuốc giảm đau để giữ cô ấy ngủ say vĩnh viễn. Logic của các anh là nếu ác mộng là nguyên nhân, thì giải pháp sẽ là giữ cô ấy ngủ mà không gặp mộng sao? Tới nước này thì để cô ấy chết trong giấc ngủ còn nhân đạo hơn.”

“A-anh đang làm gì vậy? Ai cho phép anh động chạm vào các thiết bị - ”

Bác sĩ Kim Sanghyun hờ hững dỡ bỏ đống thiết bị và tiết lộ bản chất phương thức “trị liệu” mà Elena đang nhận được, khiến cho tên bác sĩ kia bối rối.

“Ta cho phép.”

“Thưa cô…!”

“Cứ để chị ấy tỉnh lại đi.”

“Thưa cô, đây là mệnh lệnh trực tiếp của Thánh Nữ -”

“Ta biết Elena-unni. Chị ấy hoàn toàn ổn chỉ mới ba tháng trước. Chị ấy đã thức tỉnh làm Con Gái Của Hải Thần gần 10 năm trước rồi.”

“…”

“Ông đang nói nhảm rồi. Ông đang bảo ta là một người đã chịu đựng ác mộng hơn một thập kỉ, còn chuẩn bị đính hôn, lại phát cuồng chỉ trong vài tuần sao? Vô lí.”

“… Tôi – ”

“Người phát điên không phải chị Elena. Là chị Serenade. Ta chắc chắn về điều đó. Giờ thì khiến chị ấy tỉnh lại đi!”

Bác sĩ đá mắt về các nhân viên gần đó đầy lo lắng.

Rõ ràng đây là một chiêu trò. Nó chỉ khẳng định rằng Serenade, mặc dù cũng là một Con Gái Của Hải Thần, lại sở hữu quyền lực áp đảo so với Liringanaur và Elena đang ngủ say.

Nhìn thế, chị Eunsol đội “Mũ Bếp Trưởng” lên.

“Đây chính là lúc sử dụng thứ này.”

Tôi nhanh chóng bịt tai.

“Này! Thằng oắt con mặt chuột kia! Mày nghĩ mày đá con mắt xếch kia thì mày lừa được ai hả? Muốn tao rút xương mày ra nấu canh gamjatang không?”

“C-c-c-c-c-cô định – ”

“Câm cái mỏ thối của mày lại trước khi tao cắt lưỡi mày và bỏ vào chảo dầu. Mày có ba giây để đánh thức Elena. 3, 2 - ”

“C- chờ đã! Phải mất nhiều hơn 3 giây để đánh thức cô ấy!”

“Á à cái thằng chó đẻ này. Được rồi, để bố mày cho mày - ”

“E-Eunsol noona à, họ đang thao tác cái máy đó rồi.”

“… Thật hả?”

Sau một tràng chửi bới sảng khoái, thì tình huống cũng có tiến triển.

Quả nhiên là công dụng của cái mũ thật sự đáng kinh ngạc.

Chị Eunsol sở hữu cái gọi là “Sức Hút Đặc Biệt Của Bếp Trưởng”, thứ có thể tỏa ra một áp lực uy hiếp, gần như siêu nhiên, khiến người thường phải nghe lệnh chị ấy, tuy nó chỉ là tạm thời, và không có tác dụng với những mục tiêu có sức phòng ngự tinh thần cao.

Cỗ máy trong phòng Elena kêu ro ro, phát ra một âm thanh u ám, và những chiếc ống kết nối vào cơ thể cô ấy tách ra từng cái từng cái một.

Cuối cùng, phong ấn của Elena cũng bị phá bỏ.

“Unni! Chị có nhận ra -”

Lời Khuyên: 3 2

Cúi xuống!

-         Rầm!

Một con cá mập nhảy bổ ra từ một “bức tranh” trên tường, cách tôi trong gang tấc và cắn phập vào đầu của tên bác sĩ, nghiền nát nó với một chuyển động đầy kinh hãi.

                                                                        ***

Tôi thở dốc lấy hơi, nhưng với mỗi hơi thở, thì một con đau không thể chịu nổi tấn công hệ hô hấp của tôi.

Mọi người trong phòng đều bị đánh gục chỉ với một hơi thở.

Chuyện quái gì đang diễn ra?

Những chiếc ống đã tách rời ra rồi.

Elena đã tỉnh lại.

Và rồi…

Cả thế giới đã trở thành đại dương.

Chuyện này có còn là thật không nữa?

Không có cảnh báo trước, không khí xung quanh đặc lại thành nước, tràn vào mũi tôi và nghiền nát phổi tôi.

Không khí còn có mùi mặn và tanh của biển.

Biển cả, nơi tràn đầy sự sống nhất hành tinh này.

Theo tự nhiên, thì cá – dường như là từ thinh không – xuất hiện đầy quanh chúng tôi.

Và rồi con cá mập đó hiện ra.

Nó nhảy ra từ bức tranh treo tường của bệnh viện, và xé xác tên bác sĩ trong một nốt nhạc, rồi quay ánh nhìn sang chúng tôi.

Những đồng đội của tôi, quằn quại trong đau đớn vì không thở được, đều tái mét đi.

Mình nên nhập vào thứ gì sao?

Trước khi tôi kịp hành động, run rẩy, thì Songee đã từ từ bơi tới trước, đưa tay ra để vuốt ve đầu con cá mập.

Con cá mập, ban đầu còn bối rối, bắt đầu bơi vòng vòng quanh em ấy đầy thích thú, có vẻ là để thể hiện tình cảm.

                                                                        ***

Con cá mập nhai nhai cái đầu bị cắn đứt của tên bác sĩ rồi đặt vào tay của Songee.

Nó đang mời một miếng “mồi ngon” à?

Ít nhất thì con cá mập này có vẻ đã được thuần hóa.

Kinh ngạc là Songee còn nhận về cái đầu, cùng một cái gật biết ơn!

Khi hiểm nguy trước mắt đã không còn, tôi quay ánh nhìn sang Elena.

Đó là khi tôi nhận ra một chuyện hệ trọng.

Elena vẫn chưa tỉnh lại!

Dù những cái ống đã tách rời khỏi cơ thể, nhưng Elena vẫn còn quằn quại và rên rỉ trên giường. Tôi cuối cùng cũng hiểu – hiện tượng kì quái này chính là kết quả từ cơn ác mộng của cô ấy.

Khi mà đống thuốc phiện lẫn thuốc mê còn giúp cô ấy ngủ say không mơ, thì mọi thứ còn nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng giờ khi chỗ ống truyền không còn nữa, và trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thì tai ương đã ập tới.

Trong một tích tắc, vô số suy nghĩ xẹt qua đầu tôi.

Mình có nên nhập xác Elena để ổn định lại tình hình không?

Không, quá nguy hiểm.

Elena đang trong trạng thái điên cuồng do kí ức của tổ tiên ùa về. Nếu tôi mà nhập xác, thì có thể sẽ tới lượt tôi phát điên. Khi mà nhập vào cơ thể của người khác, tôi sẽ không thể hưởng lợi từ phép bảo hộ tinh thần của bộ lọc.

[Lời Khuyên: 2 1]

‘Tôi phải làm gì!’

[Bình tĩnh chờ đợi. Mọi thứ sẽ sớm kết thúc.]

Chờ đợi? Chỉ cần đợi thôi sao? Thế là tất cả những gì mình cần làm thôi sao?

                                                                        ***

-         Elena

Phong Ấn Đã Được Phá Bỏ!

Một khoảng không vô tận. Tâm trí tôi, bơi trong khoảng không đó, dần hạ xuống. Khi trí óc tôi dần trở về, thì tôi thấy mình đang ở dưới nước.

A……

Từ lâu rồi, sự sống đầu tiên được sinh ra nơi biển cả. Thế nên, tất cả chúng ta đều là con cháu của biển cả. Trong thế giới tràn ngập sự sống này, tôi có thể cảm nhận được chu kì bất tận của dòng chảy khổng lồ.

Một hệ sinh thái chính là một chu kì.

Có kẻ ăn, và có kẻ bị ăn. Cá mập ăn bạch tuộc, và bạch tuộc ăn cua.

Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là vấn đề về thứ tự.

Tới một ngày, cơ thể của cá mập cũng sẽ phân hủy và chìm xuống đáy sâu, trở thành dưỡng chất cho loài cua biển.

Chấp nhận chu kì đi.

Chấp nhận chu kì đi.

Chấp nhận chu kì đi.

Đây là một điều luật duy nhất những đứa con của biển cả phải tuân theo.

Những đứa con của ta, hãy biết rằng, cả con nữa, cũng là một phần của chu kì vĩ đại này.

Thế nên –

[Minh Kính Tĩnh Thủy được Kích Hoạt!]

Cứ như là ai đó đã dội một xô nước đá lên đầu tôi, khi tôi nằm ngủ trên ghế sofa.

Sương mù trong tâm trí tôi lập tức tan biến, và suy nghĩ tôi lại trở nên sắc bén.

Mình ở đâu?

Mình là ai?

Mình là Elena Ivanova, một người chơi của Khách Sạn Pioneer, chủ nhân của Công Lý và Tưởng Tượng U Ám.

Tôi mở đôi mắt của mình và quan sát xung quanh.

Những ánh đèn chói mắt, một chiếc giường thoải mái đầy sang trọng, vô số máy móc phức tạp nằm rải rác xung quanh, và những ống truyền đã tách khỏi tay tôi.

Chuyện quái gì đang diễn ra?

Những đồng đội của tôi, những người mà lẽ ra nên trả lời câu hỏi của tôi đều đang vùng vẫy tay, như  thể là đang thực hiện một điệu nhảy kì quái quanh phòng.

Trong khi đó thì Songee, đứng đó một cách khó hiểu, một tay cầm một bức tranh và tay kia thì cầm -

“Á! Songee, cái gì trong tay phải em kia?!”

“…”

“Songee?”

“Chị Elena, chị tỉnh rồi à. Đừng lo về cái này ạ.”

“Đó là – một cái đầu!”

“Không có gì to tát đâu à. Chút tai nạn nhỏ thôi.”

“Chị Elena? Mọi người ở đây đều biết chị Elena sao?”

“À, lỡ miệng ấy mà.”

“Xin lỗi?”

Cô gái trẻ với vẻ mặt ngây thơ nghiêng đầu, không biết tại sao những đồng đội của tôi lại nhận ra tôi.

Cô ấy là ai?

Những đồng đội khác, có vẻ cuối cùng cũng tỉnh lại, lại gần tôi.

“Cô ổn chứ?”

“Vâng, nhưng – ”

Trước khi tôi kịp dứt lời, một cơn bão thông tin nổ ra trong đầu tôi như một quả bom.

Vô số cơn sóng dữ liệu tấn công tâm trí tôi, khiến tôi run rẩy dữ dội.

Những đồng đội của tôi nháo nhào nắm lấy tôi, nhưng tôi không thể đáp lại.

Mọi thứ đều đổ ập xuống. Thông tin đổ vào tôi như một cơn bão thủy triều, khắc ghi sâu thẳm trong tâm trí tôi.

Giờ tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra với Elena, Con Gái Của Hải Thần.

Tôi đã hiểu tại sao Serenade lại giam cầm tôi ở đâu.

Và tôi hiểu tai ương đang treo trên đầu hòn đảo.

“Chúng ta phải rời khỏi đây! Ngay! Bây giờ luôn! Đã quá trễ rồi!”

“Elena? Chị đang nói gì vậy? Mình đang định tới chỗ Serenade, nhớ không - ”

Ông lập tức gạt phăng cô gái đang lải nhải trước mặt ra bằng một tay.

“Chúng ta phải đi đâu?”

“Bến cảng!”

Cơ thể tôi lảo đảo.

Tôi có thể thấy rõ cơ thể tôi đã bị tàn phá cỡ nào do sử dụng thuốc phiện và thuốc mê trong thời gian dài.

Ông hết sức dễ dàng bế tôi lên và bắt đầu chạy.

“…”

Cơ thể tôi quá yếu. Trong thoáng chốc đó, trí óc tôi lại trở nên mịt mù. Giọng nói. Giọng nói. Giọng nói. Những giọng nói kì lạ lại vang lên trong tai tôi lần nữa.

Chấp nhận chu kì đi.

Biết rằng sự sống sẽ kết thúc bằng cái chết.

Và từ cái chết đó, sự sống mới sẽ được sinh ra.

Đầu tôi nhức lên. Kain nắm tay tôi với vẻ tuyệt vọng.

“Elena! Tình trạng của cô không ổn rồi? Nhưng cô phải nói với tôi một chuyện! Chuyện quái gì đang diễn ra tại bến cảng?”

“… Lee Suho”

“Hả? Con trai đã mất của Chủ tịch?”

“Anh ta vẫn còn sống.”

“Cái gì?”

Sự sống kết thúc bằng cái chết, vậy cái chết cũng báo hiệu một khởi đầu mới.

Và thế là, cái chết của anh ta chưa bao giờ là kết thúc.

-         Raàooooo!

Mưa bắt đầu rơi – mưa có mùi mặn và tanh của cá.

Trong khi tâm trí tôi mờ đi, một suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong tôi.

Đã quá trễ rồi.

Vị Thánh Của Hải Thần đời đầu tiên đã đạt được mục tiêu của hắn rồi.

Không lâu sau, vận mệnh của mọi người sẽ bị lật đổ.

Một thế giới mà kẻ ăn mồi sẽ bị ăn, còn kẻ bị ăn lại đi ăn, đã tới.