Chương 201-300

Chương 230: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – Nàng Tiên Cá' (8)

2025-10-07

1

- Park Seungyub

Tôi nắm lấy tay Liringanaur ngay khi cô ta chuẩn bị rời đi.

“Không đời nào. Câu chuyện về ác mộng kia hay thật đó, ừ, nhưng mà thảm họa thật sự giờ mới đang diễn ra, phải không?”

“…”

“Đừng có giả ngu. Cơn sóng thần kia kìa! Chúng ta đã giải cứu được khá nhiều người rồi, thế nhưng bao nhiêu người đã phải bỏ mạng vì thảm họa này? Ít nhất phải là hàng nghìn người! Và đừng để anh bắt đầu kể về tổn hại vật chất! Chắc chắn là không thể đo đếm được.”

“Nó không phải chỉ là một thảm họa tự nhiên thôi sao?”

“Đừng có mà nói vậy. Anh thấy rõ ràng khi cơn sóng thần ập tới! Nó không chỉ là nước biển dâng trào, mà mặt đất cũng nứt ra rồi nước trào lên. Với em thế có phải là tự nhiên không? Và cả em nữa! Em cưỡi con quái vật đó mà tới – ”

“Kongi.”

“- cưỡi Kongi tới cứu người chỉ trong vòng 10 phút sau khi cơn sóng ập tới. Tốc độ phản ứng đó chỉ có thể xuất hiện nếu em biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Chỉ từ những bằng chứng anh nhận ra trước giờ cũng đủ đáng nghi rồi. Nếu Cục Quản Trị mà điều tra thì tất cả cũng vỡ lở thôi, nên em cứ nói thật với anh đi.”

“Em chẳng che giấu điều gì cả… Chỉ là bản thân em cũng không biết nhiều lắm. Em chỉ phản ứng nhanh vì em có thể giao tiếp với sinh vật của đại dương. Khoảng 15 phút trước khi cơn sóng ập đến thì biển cả đã có phản ứng rồi.”

“Được rồi, là em phản ứng nhanh nhạy. Thế còn vụ mặt đất nứt ra và nước trào lên thì sao?”

“Chắc chắn chuyện này là phi tự nhiên.”

“Thì?”

Cô gái ngập ngừng như thể cẩn thận lựa chọn từ ngữ, trước khi lẩm bẩm.

“Nếu ngư tộc bị liên lụy vào thảm họa này, thì sẽ chẳng phải là ý muốn của toàn bộ ngư tộc.”

Kể cả Liringanaur cũng nhận ra rằng cơn sóng thần không phải là tự nhiên, và đang nghi ngờ một cá nhân hoặc một nhóm nào đó bên trong nội bộ ngư tộc phải chịu trách nhiệm cho một tai ương siêu nhiên thế này.

“Nếu không phải là toàn bộ ngư tộc, thì là ai?”

“Chị Serenade… Chị ấy đang hành động một cách… kì lạ, một thời gian rồi.”

Serenade. Tôi nhớ lại những gì chị Eunsol có nói khi nãy – cô ta là Thánh Nữ Biển Sâu, và là lãnh đạo của Hải Thần Đảo.

“Chị ấy luôn được coi là một nhà lãnh đạo tuyệt vời, vì là người lớn tuổi nhất, và sở hữu trí tuệ lẫn lý trí. Nhưng chị ấy không phải lúc nào cũng cứng đầu như vậy. Chừng hai tháng trước, mọi thứ đã thay đổi. Chị Elena biến mất, còn anh Suho, người phản đối, cũng bị lưu đày. Không lâu sau thì bọn em nghe rằng anh ấy đã chết. Khi em bắt đầu dò hỏi mọi thứ, thì em cũng bị đày về phía đất liền.”

“Anh Suho? Con trai của chủ tịch Tập đoàn Cheongseong nhỉ? Tại sao anh ta phải phản đối sự biến mất của Elena?”

“… Khi đó thì còn là bí mật, nhưng giờ anh ấy mất rồi thì chẳng còn lí do gì để giữ kín nữa. Anh Suho và chị Elena là người yêu của nhau.”

“Cái gì?! Đây là một phần của cốt truyện à?!”

“Hả? Cốt truyện?”

“K-không có gì đâu. Anh chỉ ngạc nhiên thôi. Em nói tiếp đi.”

Có vẻ là Elena, con gái thứ của Hải Thần, và Lee Suho đang trong một mối quan hệ.

Tại sao Tập đoàn Cheongseong lại không thêm vào một chi tiết trọng yếu như vậy trong bản tóm tắt?

Câu trả lời nhanh chóng tới với tôi.

Tại vì xung đột nảy lửa về quyền sở hữu bến cảng giữa Tập đoàn Cheongseong và Hải Thần Đảo, nên sự kiện Con Gái Hải Thần lẫn con trai của Chủ tịch đang dan díu với nhau mà lộ ra sẽ bất lợi cho cả đôi bên.

Chắc bản thân Lee Suho cũng đã cố tình che đậy chuyện này.

… Nhưng mà nhé, tưởng tượng ra vẻ mặt của chị Elena khi mà tỉnh dậy rồi biết về chuyện này trong “bối cảnh NPC” của mình sẽ hay đây.

Chắc chị ấy sẽ nghĩ rằng đây là một phần của vai diễn.

“Ý là, chị Serenade bắt đầu cư xử kì lạ tại một thời điểm nào đấy. Chị ấy không phải là kiểu người đối xử với chúng em tàn nhẫn như vậy – những người gần như là gia đình rồi, cho dù bọn em không có quan hệ máu mủ.”

Nghe về hành vi đáng ngờ của Serenade với tư cách con gái trưởng, và lãnh đạo của Hải Thần Đảo khiến tôi nảy ra một ý tưởng.

Mang Liringanaur tới Hải Thần Đảo!

Tôi không biết rõ chi tiết những gì đồng đội của tôi ở đó phải đương đầu, nhưng ngày càng có khả năng rằng, Serenade chính là vai phản diện của tình huống này.

Mang theo Liringanaur, một nạn nhân của Serenade, tới hòn đảo đó có thể sẽ trở thành một dạng đòn bẩy.

“Liringanaur, đi cùng anh tới Hải Thần Đảo đi.”

“Cái gì? Anh không nghe em nói sao? Em bị chị lưu đày rồi!”

“Những đồng đội của anh đã lên đảo điều tra rồi. Chị của em sẽ không thể hành động như một tên độc tài nữa đâu.”

“… Anh nhờ em giúp Cục Quản Trị hạ bệ chị gái em sao?”

“Liringanaur, nhìn quanh đi.”

Busan đã bị hủy diệt.

Không phải nghĩa bóng, mà là nghĩa đen.

Xe hơi và xác người nổi lềnh phềnh khắp nơi.

Mọi tòa nhà có thể nhìn thấy đều chật ních người dân chờ ứng cứu.

Đã bao nhiêu người phải bỏ mạng rồi?

Đã bao nhiêu thiệt hại thành phố phải hứng chịu?

“Nếu ngư tộc thật sự gây ra chuyện này, Cục Quản Trị sẽ đảm bảo rằng họ phải trả giá bằng máu. Giao Ước Hòa Hảo sao? Nó đã thành giấy vụn từ lâu rồi.”

“…”

“Anh nghĩ em cũng nghi ngờ chị gái mình góp phần gây ra thảm họa này, phải không?”

Chỉ với một cuộc đối thoại ngắn ngủi, tôi có thể nói rằng Liringanaur đã tin rằng chị gái mình hoặc mất trí hoặc phát cuồng rồi.

“Anh tin là việc loại trừ chị gái của em ra chính là con đường tốt nhất cho toàn thảy ngư tộc. Nếu em không thể, thì toàn bộ ngư tộc sẽ phải gánh chịu hậu quả của thảm họa này.”

Chà. Mình thể hiện quá tốt đi rồi.

Kể cả mình cũng phải công nhận mình vừa nói một câu rất đỉnh.

“Eugh! Đừng có nói như thể anh đang đe dọa em nữa! Và đừng có ngộ nhận rằng bọn em là người chịu trách nhiệm chứ!”

“Thế em có đi hay không?”

“Em đi! Được chưa! Chắc là cũng tới lúc em gặp bà chị của mình lần nữa rồi!”

                                                                        ***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 100

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

-         Han Kain

Tôi có hơi giật mình, trước tiên là vì Seungyub đột nhiên hiện ra trong khung chat, và rồi lại một lần nữa khi Nắm Bắt Tình Huống thông báo với tôi rằng “Con Gái Của Hải Thần, Liringanaur, đang đến.”

May là gặp Seungyub trực tiếp cũng đã giúp chúng tôi làm rõ những nghi vấn.

“… Đó là những gì xảy ra ạ. Mọi người giờ hiểu hết rồi chứ ạ?”

Seungyub, người vừa đến hòn đảo, giải thích chi tiết mọi chuyện đã xảy ra với mình.

Tóm tắt thì: Em ấy định trốn thoát, gặp Liringanaur, con gái thứ ba của Hải Thần, thu được thông tin quý giá từ chỗ cô ta, và rồi cưỡi một con sâu biển khổng lồ cùng cô ta đến hòn đảo.

Ba điểm chính lộ ra từ lời kể của Seungyub:

1, Nguồn căn của mọi thứ - Lee Suho, có liên quan về mặt tình cảm với Con Gái Thứ Của Hải Thần, Elena.

2, Một cơn sóng thần khủng khiếp đã hủy diệt Busan, và gốc rễ của nó có vẻ liên quan tới Hải Thần Đảo.

3, Ngư tộc đều phải hứng chịu những cơn ác mộng không thể giải thích.

“Seungyub, Liringanaur đâu rồi?”

“Em ấy có một chỗ trốn trên đảo ạ. Em ấy không muốn lọt vào tầm mắt của Serenade. Em có địa chỉ rồi ạ.”

“Thế thì đi luôn thôi. Chúng ta phải hỏi cô ta vài chuyện.”

Trong khi chúng tôi đi tới chiếc limousine, chị Eunsol quay sang Seungyub với một giọng hơi lo lắng.

“Nhưng Seungyub à, vai trò của em không phải trốn thoát sao? Em mang Liringanaur tới đây là vô cùng xuất sắc, nhưng em ở đây rồi thì đường thoát không phải là đã mất đi sao?”

Sau một thoáng ngần ngừ, Seungyub nhanh miệng trả lời.

“Nó không phải lựa chọn của em – là Vận May đã làm.”

“Vận May?”

“Em có cảm giác không ổn khi phải ở lại Busan. Nghĩ lại thì, do cơn sóng thần nên trực giác của em đã đúng!”

“Làm tốt lắm.”

“Nên em đã book một chuyến bus đường dài để rời khỏi đó. Nhưng ngay khi em định lên xe – ”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Một chuyện rất kì lạ và khó giải thích đã xảy ra, và em đã bỏ lỡ chuyến bus. Không lâu sau, cơn sóng thần ập tới, và xe bus cũng bị cuốn trôi.”

“Thế sao? Thế thì không thể tránh khỏi được rồi. Làm tốt lắm ~ !”

Sau chừng 30 phút lái xe, chúng tôi tới địa điểm trú ẩn của Liringanaur, mặt trời cũng vừa bắt đầu lặn.

Trong cuộc trò chuyện của chúng tôi với cô ta thì chúng tôi có khám phá ra thêm vài sự thật nữa.

Trước tiên, kể cả hồi 3 người con gái của Hải Thần còn hoạt động, thì phần lớn quyền lực vẫn nằm trong tay Serenade.

Gặp mặt trực tiếp với Liringanaur đã làm rõ chuyện này – cô ta không già hơn tầm giữa tuổi teen là bao, và diện mạo cũng không phù hợp để cai trị một hòn đảo.

Elena, mặt khác, lại liên quan sâu hơn tới chuyện hành chính của hòn đảo, cũng có chút ảnh hưởng, và có các phe phái ủng hộ riêng.

Ahri, chăm chú nghe, hỏi.

“Nếu chúng ta tìm được Elena thì dùng cô ấy để chống lại Serenade được không?”

“Xin lỗi? Cô biết chị Elena ở đâu à?”

“Cứ trả lời câu hỏi đi.”

“Chị Elena có tầm ảnh hưởng lớn hơn vì bản thân chị ấy liên quan tới chính trị. Chị ấy cũng có những người ủng hộ riêng. Nói ngắn gọn thì đối với người dân trên đảo, chị ấy có thể coi là một giải pháp thay thế khả thi so với chị Serenade.”

“Cây sáo này – nó là một thánh vật từ Hải Thần, phải không?”

“Trên giấy tờ thì nó đã được truyền lại nhiều đời – ”

“Có phải các Con Gái Của Hải Thần kia đều sở hữu cùng thứ này không?”

“Đúng vậy.”

“Chờ ở đây. Bọn tôi cần thảo luận vài thứ.”

Ở căn phòng bên cạnh, Ahri nói lên suy nghĩ của mình.

“Có vẻ đây là một hướng đi hợp lí cho tình huống này. Chúng ta vẫn chưa biết toàn bộ bí mật của Serenade, nhưng mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng cô ta là Địch Thủ. Và cô ta cũng không đơn thuần là một thực thể tà ác dùng sức mạnh hắc ám – cô ta còn là một lãnh đạo chính trị, với một địa phận hành chính làm nơi chống lưng.”

Chị Eunsol đáp lời.

“Vậy là chúng ta mang Elena trở lại, để khiến vị thế của Serenade lung lay?”

“Chúng ta có cáo buộc Serenade vi phạm pháp luật hay thế nào đi nữa thì vẫn sẽ không đủ, nếu không có giải pháp thay thế. Đối với người dân trên đảo, chỉ có Con Gái Của Hải Thần mới đủ khả năng lãnh đạo. Liringanaur còn quá trẻ để được coi là giải pháp. Thế nhưng nếu chúng ta mang Elena trở lại, người mà có được sự ủng hộ, và rồi vạch trần Serenade, thì chúng ta sẽ khiến cô ta lung lay.”

Ông gật đầu.

“Xa hơn với logic trong bối cảnh, từ góc độ kể chuyện của Khách Sạn mà nói, thì giải phóng một thành viên bị phong ấn lúc nào cũng là mấu chốt để phá giải một căn phòng. Giả thuyết của Ahri cũng hợp lý với điều này. Trong phòng này thì vai trò của Elena nhiều khả năng chính là đối trọng của Serenade.”

Chị Eunsol đồng tình.

“Elena có khi còn biết tới những điểm yếu hay vi phạm của Serenade thậm chí chúng ta còn chưa biết tới nữa. Serenade chắc hẳn đã giam cầm Elena không chỉ để bịt miệng, mà còn là để cứu lấy bản thân mình.”

Ahri tổng kết lại mọi thứ.

“Chúng ta giờ đã có cách để tìm ra địa điểm của Elena. Con Gái Của Hải Thần đều sở hữu một cây sáo đó, phải không? Em sẽ dùng sáo của Liringanaur để truy vết. Cái La Bàn sẽ chỉ về hai hướng – một là của Serenade, hai là của Elena.”

Kế hoạch được thực thi. Ahri bắt đầu truy vết cây sáo của Liringanaur, và Liringanaur thì bị ý tưởng giải cứu chị gái mình làm hứng thú nên cũng nhập bọn trên chiếc limousine.

                                                                        ***

Chiếc limousine tăng tốc trên những cung đường tối đen của Hải Thần Đảo.

Một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong tôi: Tại sao Elena lại bị phong ấn?

Phong ấn đâu phải chuyện ngẫu nhiên.

Người chơi bị phong ấn luôn là người mang năng lực chủ chốt nhất cho phòng nguyền rủa đó.

Ví dụ, trong Phòng 201, tôi bị phong ấn vì tôi là người duy nhất có thể vào không gian phong ấn “Con Mắt Không Thứ Nguyên”, nhờ vào phép bảo hộ tinh thần của Cửa Sổ Hệ Thống.

Thế thì lí do Elena bị phong ấn là gì?

Là vì Công Lý sao?

Vẫn chưa chắc kẻ địch còn là con người hay không mà?

Hay một thứ tà ác như Tưởng Tượng U Ám?

Liệu một khái niệm mập mờ như vậy có phải là năng lực chủ chốt nhất hay không?

Mọi giả thuyết tôi vẽ ra đều có vẻ khả thi, nhưng không có gì giống như là chắc chắn cả.

Thêm nữa, hiện tượng “ác mộng” mà Liringanaur nói đến cũng còn đó.

Trong thoáng chốc, tôi nghĩ rằng liệu phá bỏ phong ấn của Elena có phải là sai lầm không.

Nhưng tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên. Suy diễn kiểu này giống như chối bỏ chính những điều luật Khách Sạn đã đặt ra vậy.

Suy cho cùng, mối tương quan trực tiếp giữa việc phá giải phong ấn, và phá giải căn phòng chính là một luật lệ mà Khách Sạn đặc biệt đề ra.

“A!”

Liringanaur thốt lên, phá vỡ bầu không khí im lặng, khiến mọi người chú ý. Cô ta lắp bắp đầy lo lắng, vì chính cô ta cũng giật mình khi bản thân nhận ra.

“E- em nghĩ em biết c-chúng ta đang đi đâu rồi. Em từng tới đó trước đây…”

“Đâu?”

Câu trả lời của cô ta khiến mọi người bất ngờ.

“Một bệnh viện tâm lý. Em không thường xuyên đến đó cho lắm.”