User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 100
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’
Lời Khuyên Hiền Triết: 0
- Han Kain
Sau khi rời khỏi hang động, và trở về văn phòng chính phủ, chúng tôi lên chiếc limousine để thảo luận những gì đã tìm ra.
“Hự, ĐỊT MẸẸEEEEEEE! Thật sự đấy! Bác sĩ ơi, anh chắc tay em ổn không vậy?”
… Tôi giờ mới nhận ra anh Jinchul có một khả năng chịu đau phi thường.
Kể cả với khả năng hồi phục cường hóa nhận được thông qua Phước Lành, thì gắn liền lại bàn tay như thể là đất sét cũng phải gọi là đáng suy ngẫm.
Hóa ra là, khả năng hồi phục chưa thể hoàn thành chữa trị ngay tại đó được.
Anh ấy chỉ cắn răng chịu đau để không lộ ra điểm yếu trước mặt “kẻ thù”.
“Da, xương và thần kinh đều tương đối được nối lại rồi. Vấn đề là nó chỉ ở mức ‘tương đối’ thôi.”
“Ý anh là sao ạ? Ahhhh, đau quá…”
“Nếu mà coi việc chữa trị là xong ở giai đoạn này, thì hai tay của em sẽ dài ngắn khác nhau đó. Em có nói là bị một con quái vật chém lìa đúng không? Bọn quái vật không có chém ngọt tới mức dễ dàng nối liền đâu.”
“Chết tiệt…”
“Tôi chỉ có thể nói là cố chịu đựng đi thôi. Một khi chúng ta giải quyết xong căn phòng này, thì Khách Sạn sẽ chữa trị cho em một cách hoàn chỉnh.”
Trong khi bác sĩ kiểm tra và chỉnh sửa thêm vết thương, những người còn lại đều chìm vào suy tư.
Chị mệt mỏi phá vỡ sự im lặng.
“Mình đã biết thêm rất nhiều, thế nhưng cứ giống như là không biết gì cả. Địa điểm của Elena lại một lần nữa là chưa rõ ràng.”
Tôi nói lên một câu hỏi còn dai dẳng với mình.
“Thực ra, có một điều em vẫn suy nghĩ một lúc rồi. Chính xác thì, ‘lời nguyền’ của Phòng 202 là gì?”
Cả nhóm chìm trong suy nghĩ.
“Chắc chắn họ sẽ không gọi chuyện ai đó ám sát Lee Suho là một ‘lời nguyền’.”
“Dựa vào kinh nghiệm trước đây của chúng ta thì lời nguyền thường sẽ liên quan tới một thứ gì đó đe dọa tới toàn bộ nền văn minh nhân loại. Một hay hai cái chết sẽ không được coi là lời nguyền trong mắt của Khách Sạn.”
“Đó là lí do tại sao chuyện này không hợp lí. Ai, hay cái gì đang đe dọa tới thế giới ở giai đoạn này.”
Ông phản bác lại.
“Chà, có lẽ là thực thể đe dọa tới Trái Đất vẫn chưa thức tỉnh. Ít nhất thì, chúng ta đã khám phá được tên của một thực thể siêu việt.”
“Ông đang nói về Kadaru’dah sao?”
Songee quay về phía Ahri.
“Em nói em đọc được ngôn ngữ của ngư tộc. Em còn biết gì nữa không?”
“Không. Ngư tộc ở đây chẳng giống ngư tộc em biết chút nào. Những ngư tộc em biết chỉ là loài cá có trí tuệ thôi – cùng lắm là trông giống loài lợn biển. Họ không phải những sinh vật giống người, có vảy như nơi này.”
“Nhưng ngôn ngữ lại giống vậy nhỉ?”
“Thì, Khách Sạn thường chuyển thể ngôn ngữ cho tiện mà. Có thể nó chỉ tương đồng với một ngôn ngữ mà em quen thuộc thôi.”
“Cũng đúng nhỉ…”
Một bầu không khí nặng nề bao trùm chiếc limousine. Cho dù chúng tôi đã thu được rất nhiều thông tin, đề ra vô số giả thuyết, nhưng cốt lõi vấn đề vẫn còn là ẩn số.
Chính xác lời nguyền của Phòng 202 là gì? Con Gái Của Hải Thần – và bản thân Hải Thần – đang che giấu bí mật gì?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Và Elena đâu rồi?
…
Ngay khi tôi cảm thấy được sức nặng của sự mệt mỏi, thì mọi người đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Park Seungyub: Mọi người nghe thấy em chứ? Em nên lại gần hơn không?
Seungyub, người đáng ra phải ở lại Busan, giờ đã nằm trong tầm của nhóm chat!
***
- Park Seungyub
Trong sự hỗn loạn của một Busan bị sóng thần tàn phá, giữa những cơn sóng không ngừng cuốn trôi mọi thứ, thì tôi không thể đáp lại yêu cầu lấy lại cây sáo mắc kẹt trên chiếc lốp xe của Liringanaur.
“Tất cả những gì tôi cần làm là lấy cây sáo từ chiếc lốp xe kia, phải không?”
“Chính xác!”
“Chờ đây đi. Tôi sẽ lấy nó cho cô.”
Kệ mẹ đi!
Tôi buột miệng ra một câu cực kì tự tin.
Chắc chắn là nếu tôi nhảy xuống nước trong khi có Vận May Nghịch Thiên, thì một phép màu như kiểu một con rùa sẽ xuất hiện, rồi chở tôi qua đó.
Trong khi tôi quay lưng lại chuẩn bị nhảy xuống, thì thực tế phũ phàng ập đến.
Sự ủng hộ của vũ trụ - Vận May Nghịch Thiên khiến tôi tràn đầy tự tin – giờ đang dần biến mất.
Cái niềm vui sướng từng trào dâng bên trong tôi giờ tắt ngúm như một ngọn lửa bị dập.
Vận May Nghịch Thiên đã chấm dứt.
Tôi bị sốc, và gào thét trong lòng.
Tại sao lại là bây giờ?!
Tao vừa mới hứa là sẽ lấy lại cây sáo mà!
Giá như mà có thêm năm giây nữa thôi!
“…”
“…”
“…”
“Cao thủ ơi? Nếu ngươi không nhanh lên thì cái xe đó sẽ trôi mất đó?”
Đây là một tình huống cấp bách.
Tới nước này, tôi chỉ biết dựa vào một cái tên.
Bám chặt vào cổ Perro, tôi thì thầm vào tai nó.
“Mày thấy cây sáo không? Lấy nó lấy nó lấy nó lấy nó lấy nó – ”
- Bùm!
Chờ đã, âm thanh gì vậy?
Nó không giống tiếng kêu bình thường của Perro. Không, nó không thể nào…
Cuối cùng, Perro kêu lên một tiếng bất bình, đẩy chúng tôi về phía một tòa nhà gần đó cho an toàn, rồi biến lại về hình dạng con vẹt.
Nó bay lại chỗ cây sáo, luồn lách qua các chướng ngại vật nhanh nhẹn một cách đáng kinh ngạc.
Liringanaur, người vừa chứng kiến một con chim khổng lồ biến thành một con vẹt, mở to mắt kinh ngạc.
“Wow! Ta chưa từng thấy một con chim tuyệt diệu như vậy! Cục Quản Trị đã nuôi nó sao?”
“Không.”
“Nó có phải là thần điểu truyền lại trong tông môn của ngươi không? Thánh thú ấy?”
“Chắc chắn là không rồi.”
Dù cô ta có sở hữu một danh hiệu cao quý như Con Gái Của Hải Thần, thì cách cư xử của cô ta vẫn có chút gì đó suồng sã, nên tôi cũng cảm thấy thoải mái khi giao tiếp không cần kính ngữ.
Cô ta cũng có vẻ thoải mái chấp nhận.
“À này, ta cũng xin lỗi vì khi nãy nhé.”
…???
“Sao cô lại còn phải xin lỗi - ”
“Giờ nghĩ lại, nhà ngươi chắc cũng phải tiêu tốn hết Khí Lực để sử dụng các tuyệt chiêu như Hư Vô Bộ Pháp, và triệu hồi con thần điểu đó. Có hơi quá sức nếu ngươi phải dùng một tuyệt chiêu cao cấp khác như Đằng Thủy Thuật để chạy ngang qua mặt nước. May là con chim của ngươi đã lấy về cây sáo.”
Tôi còn chẳng biết cô đang nói gì nữa!
Hư Vô Bộ Pháp là cái gì?
Và Đằng Thủy Thuật là gì nữa? Cô còn nói về chiêu Ngự Khí Xung Tố khi nãy nữa cơ.
Tôi còn đang chật vật với sự khó hiểu thì Perro đã mang cây sáo trở lại.
Liringanaur mỉm cười rạng rỡ.
“Vì ngươi tới từ Cục Quản Trị nên chắc là ở đây để cứu người mà, phải không? Thế giúp ta nhé!”
***
Trong gần nửa ngày, khi tôi giúp cô gái đó, thì tôi không thể không băn khoăn.
Tại sao Vận May Nghịch Thiên lại được kích hoạt?
Ban đầu, tôi nghĩ nó được kích hoạt để cứu tôi không bị con sâu biển đó nuốt chửng.
Nhưng giờ đây, tôi lại đang cưỡi trên đầu nó, cùng nó giải cứu người dân.
Kể cả không có Vận May Nghịch Thiên, thì Liringanaur cũng sẽ can thiệp để cứu chúng tôi.
Thực ra, cú nhảy đột ngột của tôi lên đầu “Kongi” còn khiến cô ta giật mình tới mức trượt chân, vô tình tạo ra một sự việc mà đáng lẽ không nên xảy ra.
Có lẽ nào Vận May Nghịch Thiên được kích hoạt vì tôi nghĩ nó là một thảm họa, tuy nó vốn không phải vậy?
Tôi có cân nhắc chuyện này thoáng chốc nhưng rồi cũng dẹp sang một bên.
Khi tôi chủ động dùng Vận May Nghịch Thiên, nó có thể bị chi phối bởi nhận định của chính mình, nhưng khi nó tự kích hoạt – như vừa xong – thì nó không liên quan tới nhận thức của tôi.
Kể cả khi còn ở trong Phòng 101, khi tôi không biết gì về Phước Lành, Vận May Nghịch Thiên cũng tự mình kích hoạt.
…
Một chuyện đã rõ : Cô gái này, con gái thứ 3 của Hải Thần, Liringanaur, có niềm tin sắt đá rằng tôi là một kiểu siêu nhân tới từ Cục Quản Trị.
Cho dù Vận May Nghịch Thiên đã mất đi từ lâu, và tôi cũng không thể hiện ra bất kì năng lực siêu nhiên nào một thời gian rồi, thì cô ta cũng đã chứng kiến tôi thực hiện các năng lực màu nhiệm như bay, và lộn người trên không.
Cộng thêm con chim bí ẩn đang hỗ trợ tôi, thì nó đã thúc đẩy trí tưởng tượng vô biên của cô ta.
Tôi vẫn chưa hiểu mấy từ như kiểu “Cải Lão Hoàn Đồng” hay gì gì đó mà cô ta cứ dùng, nhưng tôi cũng hiểu được cái kiểu nói chuyện của cô ta.
Liringanaur có vẻ tin rằng tôi đang che giấu năng lực thực sự, hoặc là tôi không thể thi triển năng lực khác do đang dùng Khí Lực để điều khiển Perro.
Đằng nào thì, giữa chúng tôi đã hình thành nên một liên kết độc đáo, và trong quá trình giải cứu người dân cùng nhau, thì chúng tôi đã trở nên khá thân thiết.
Có vẻ là Vận May Nghịch Thiên kích hoạt đã mang lại kết quả cuối cùng là tình bạn mới với người Con Gái Của Hải Thần này.
Mình có thể dùng mối quan hệ này như thế nào?
…
Trong khi tôi còn đang bận tâm với những suy nghĩ đó, thì Kongi – mệt mỏi vì những nỗ lực của mình – cũng đã chìm xuống mặt biển.
Chúng tôi cũng tự nhiên mà rút về một tòa nhà an toàn hơn, cao hơn để nghỉ ngơi.
“Cây sáo em đang cầm đó… là gì vậy? Một thánh vật từ Hải Thần sao?”
“Kiểu như vậy.”
“Nó có khiến em kiểm soát được động vật không?”
“Ừm… không phải động vật nào cũng được đâu. Nó chỉ có tác dụng lên những sinh vật đặc biệt được Kadaru’dah ban phước thôi.”
“Giống như con sâu biển đó à?”
“Ừ, nhưng mục đích ban đầu của cây sáo không phải để kiểm soát sinh vật. Đó chỉ là những gì mà chị em của em đã phát triển theo thời gian.”
“Mục đích ban đầu sao?”
“Mục đích ban đầu của nó là xoa dịu những cơn ác mộng.”
Ác mộng.
Cụm từ đó tôi nghĩ là rất quan trọng.
“Ai mà lại cần tới một thánh vật để giải quyết ác mộng chứ?”
Liringanaur đột nhiên lặng đi. Phóng tầm mắt về mặt biển xa xăm, cô ta lẩm bẩm
“Mọi người.”
“Mọi người?”
“Tất cả ngư tộc đều gặp phải ác mộng hàng đêm. Không ai biết vì sao bọn em bị nguyền rủa như vậy. Già trẻ, gái trai, cao thấp gì – nó không chừa bất kể ai. Mọi ngư tộc, không có ngoại lệ, đều bị những cơn ác mộng đeo bám. Kể cả vị thần chúng em tôn thờ cũng bị nó ám ảnh. Đó là một thách thức chúng em phải chịu đựng muôn đời muôn kiếp.”
“Em cũng gặp ác mộng sao?”
“Đêm qua, em mơ mình là một con cá mắc cạn, ngạt thở tới khi chết đi. Em không thể thở được, dù có cố gắng tới đâu đi nữa. Em tuyệt vọng vùng vẫy để chạm tới mặt nước, nhưng mang của em, hay phổi đi, cảm giác như sắp nổ tung trước khi em ngất đi.”
Đau đớn tột cùng?
Hay là ngược lại?
Đằng nào thì nó thật sự khủng khiếp.
“Ba đêm trước, em nằm mơ mình bị một con cá mập nuốt chửng. Em chỉ biết chạy và chạy, nhưng cuối cùng cũng không thể trốn thoát.”
“Và mọi ngư tộc đều gặp phải ác mộng kiểu này mỗi ngày hay sao?”
Em ấy lắc đầu.
“Không phải ác mộng của ai cũng rõ nét như vậy. Nếu mà là thế thì ngư nhân nào cũng phát điên mất. Phần lớn chỉ là những giấc mơ hơi khó chịu, mờ nhạt thôi. Nó không khác lắm với những cơn ác mộng của người bình thường. Đương nhiên là phải trải nghiệm những cơn ác mộng nhẹ hằng đêm thôi cũng là một kiểu tra tấn rồi.”
“Vậy tại sao những giấc mơ của em lại rõ nét vậy – ”
“Không chỉ là riêng em đâu. Đó là một đặc tính của ‘Con Gái Của Hải Thần’. Đó là một trong những thứ định hình nên bọn em.”
Thế nghĩa là sao?
Thấy tôi có vẻ bối rối, Liringanaur khẽ cười và giải thích
“Cả chị Serenade và chị Elena đều giống em.”
“Elena?”
“Vâng ạ?”
“K-không có gì. Chỉ là anh hơi ngạc nhiên khi nghe một cái tên quen thuộc thôi. Cứ tiếp tục đi.”
“Danh hiệu Con Gái Của Hải Thần không phải là di truyền. Bố mẹ em chỉ là các quan chức chính phủ bình thường.”
“Vậy nó được truyền lại thế nào?”
“Bọn em hiểu những cơn ác mộng vô biên này như những kí ức tổ tiên, những người đi trước truyền lại. Phần lớn những cơn ác mộng này phản ánh lại sự chịu đựng của loài cá.”
Những kí ức xa xưa…
“Với nhiều người, thì chỉ có vài đoạn kí ức nhỏ trồi lên, hình thành nên những giấc mơ nhạt nhòa không rõ ràng. Thế nhưng cũng có những người có thể nhớ được phần lớn những kí ức xa xưa đó vô cùng rõ nét. Những cá nhân như vậy nhận được sức mạnh, và được mọi người tôn sùng.”
Tới lúc này thì Liringanaur khẽ cười.
Cơn bão chuẩn bị lắng xuống, và đợt sóng cũng rút đi, thì những giọt nước rỏ xuống trên thân hình em ấy có vẻ khô đi dưới ánh mặt trời đang xuyên qua tầng mây.
Dười bầu trời đang quang đãng dần, báo hiệu sự kết thúc của thảm kịch, người con gái của Hải Thần trông hết sức vô thực.
“Các câu hỏi của anh đã được giải đáp chưa, hỡi cao thủ vô song tới từ Cục Quản Trị. Chúng ta có nên coi đây là phần quà báo đáp sự tương trợ của anh không?”

