Chương 201-300

Chương 219: Nghỉ Ngơi – Hell’s Hotel Kitchen (1)

2025-10-06

1

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 100

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

-         Han Kain

Sau bữa tối, tôi lang thang quanh tầng 2 để kiểm tra xem có thay đổi gì không.

Không may là chẳng có thay đổi gì với “Gói hàng” hay “Thợ Thủ Công Thần Bí” mà tôi phát hiện bên ngoài tầng 2. May là năng lực giải quyết những vấn đề này của tôi đã trở lại.

Tôi có cần làm một nhiệm vụ cụ thể nào để kích hoạt gói hàng và thợ thủ công không?

Lời Khuyên: 3 2

Thời gian sẽ trả lời.

Câu trả lời mà tôi nhận được từ lời khuyên đã lâu mới dùng chỉ gọn gàng mấy chữ, nhưng thế là đủ.

Câu trả lời nói rằng chẳng cần làm gì khác ngoài chờ đợi. Cũng hợp lý khi tôi nghĩ kĩ hơn về nó. Cả gói hàng và thợ thủ công là các yếu tố được phát hiện ra khi chúng tôi khám phá tầng 2, nên chúng chắc là những khía cạnh sẽ được mở khóa khi tiến độ khám phá tầng 2 của chúng tôi được đẩy lên.

Vì chúng tôi đã vào Phòng 104, thứ mà không liên quan tới tầng 2, nên sẽ không có thay đổi gì.

Tiếp theo, tôi hỏi về những vấn đề cảm nhận được khi nhập xác Perro mất một lúc lâu.

Rất khó để sử dụng năng lực đặc biệt của mục tiêu bị nhập xác. Liệu có tip nào không?

Lời Khuyên: 2 1

Cần nỗ lực rèn luyện trong thời gian dài. Không có đường tắt.

“Vậy là… cần phải nỗ lực trong thời gian dài và không có đường tắt sao…”

Trong khi tôi đang trầm ngâm thì bác sĩ gần đó hỏi tôi có chuyện gì, vậy là tôi giải thích.

“Hmm, tôi nghĩ là tôi biết tại sao rồi. Em có muốn tôi giải thích không?”

“Anh nói đơn giản thôi ạ.”

“Cũng dễ hiểu thôi. Phần lớn các chuyển động mà sinh vật sống thực hiện sẽ không đi kèm với kiến thức và cơ chế đằng sau nó. Con người bắt đầu bước đi từ độ tuổi là 1, thế nhưng sao chép lại chuyển động đó trên một con robot khó khăn tới mức cần nhiều bằng Tiến sĩ chuyên ngành robot hợp tác cùng nhau trong nhiều năm.”

“Ồ, em thấy trên TV khi còn nhỏ rồi! Nó là về một đội nghiên cứu khoa học Nhật Bản phát triển một con robot biết đi bằng hai chân.”

“Nếu bước đi bằng hai chân đã khó vậy thì tưởng tượng xem bay lượn còn khó cỡ nào nữa. Và cả hai hành động đó, thì con người lẫn chim đều không biết thực hiện nó như thế nào. Người ta thực sự không biết cách họ đi trên hai chân thế nào, và chim cũng không biết làm sao chúng có thể bay. Tất cả chỉ được sinh ra với hướng dẫn bước đi, hay bay lượn được khắc ghi vào đầu.”

“Vậy lí do em không thể bay trong cơ thể của Perro là bởi vì em không có hướng dẫn bay lượn mà bọn chim sinh ra đã sở hữu.”

“Chính xác. Logic tương tự áp dụng cho việc em không thể sử dụng dạng biến hình quái đản. Em không có hướng dẫn sử dụng cho chuyện đó trong đầu luôn.”

“Hmm…”

Tôi hiểu nguyên lí rồi. Dù có là bay lượn, biến hình hay sử dụng các siêu năng lực khác, thì nếu không có hướng dẫn sử dụng thì tôi có mượn xác một thực thể mang các năng lực đó cũng chỉ phát huy được phân nửa sức mạnh.

Thế chỉ có cách khó chứ không có cách dễ à? Không giống một vấn đề có thể giải quyết trong thời gian ngắn lắm. Lời khuyên còn lại được sử dụng cho cách vận hành Quỷ Thư, nhưng không mang lại kết quả.

                                                                        ***

-         Lee Eunsol

Sau khi trốn thoát khỏi Phòng 104, tôi tận hưởng một ngày nghỉ ngơi ngọt ngào.

Buổi sáng hôm sau, mọi người xuất hiện từ phòng của mình để ăn sáng.

Vì nó là một lần trốn thoát, không phải phá giải nên sẽ không có Thời Gian Tiệc Tùng.

Mọi người cũng hiểu, nên trông họ đều mệt mỏi và im lặng thấy rõ.

Và rồi một món quà bất ngờ chờ đợi chúng tôi.

Hôm nay là ngày nghỉ của khách sạn. Đồ ăn sẽ được cung cấp.

Chúng tôi gào thét trong sung sướng!

Họ không thông báo chuyện này hôm qua chỉ để tạo ra khoảnh khắc vui sướng này sao?

Cứ như là vừa nhận được món quà bất ngờ.

Songee và Kain nói bên cạnh tôi.

“Có vẻ chỉ là một ngày nghỉ chứ không phải Thời Gian Tiệc Tùng.”

“Anh nghĩ Thời Gian Tiệc Tùng là phần thưởng nhận được khi phá giải Phòng Nguyền Rủa. Mình cũng có một ngày nghỉ trước đây, khi trốn thoát khỏi Phòng 101 và 102 liên tiếp.”

Ahri có thêm một câu.

“Nếu không phải là Thời Gian Tiệc Tùng thì không thể tới Thánh Địa Phước Lành hay khám phá nhỉ?”

Cuối thông báo dành cho mỗi Thời Gian Tiệc Tùng, thì Khách Sạn có hiện thêm dòng tin nhắn sau.

Có những bí mật trong khách sạn mà chỉ xuất hiện trong Thời Gian Tiệc Tùng.

Nói cách khác, các bí mật ẩn trong Khách Sạn sẽ không xuất hiện bên ngoài Thời Gian Tiệc Tùng.

Thế nên hôm nay thì chúng tôi chẳng làm gì nhiều được nữa. Chúng tôi không cần phải vào Phòng Nguyền Rủa trong một ngày nghỉ, chúng tôi không thể tới Thánh Địa Phước Lành, và khám phá thì cũng chẳng tìm ra một cái gì mới mẻ.

Nó là kế hoạch hoàn hảo để làm một thứ tôi vẫn đang chờ.

Tôi ngay lập tức kéo ra một tấm bảng trắng trước mặt mọi người.

“Mọi người chú ý đây! Chị có tin tốt.”

Mọi người tò mò nhìn tôi.

“Bàn Tay Dục Vọng của chị đã sẵn sàng kích hoạt!”

“Ồ! Cũng tới lúc rồi nhỉ.”

“Bàn Tay Dục Vọng giống một kĩ năng dùng để farm nhỉ. Nó cần phải được dùng thường xuyên mỗi khi hồi chiêu xong.”

Mọi người gật đầu hiểu ý.

“Mọi người cho chị ý tưởng đi. Chị nên yêu cầu thứ gì?”

“Là yêu cầu của chị mà, nên chị cứ làm theo ý mình đi, Noona.”

“Chị thích câu trả lời của em đấy Kain. Thật tình thì chị cũng nắm được đại ý rồi. Thế nhưng, chị muốn là chỉ ước một món đồ tương đối hữu dụng lần này thôi.”

“Tương đối?”

“Khi chị ước thứ gì đó lớn lao quá thì kết quả có hơi đáng sợ.”

Với những lời đó thì tôi chỉ vào mắt mình.

“Chị nhận ra sau khi nhận được con mắt này. Cái khái niệm ‘rủi ro’ của Khách Sạn hẹp hơn chị nghĩ. Ví dụ, khi chị có con mắt này, thì chị mất con mắt thật của mình, và con mắt mới trông… chà – nói thẳng thì – gớm thật đấy.”

“Em nghĩ cái chuyện kiểu vậy không được coi là rủi ro theo tiêu chuẩn Khách Sạn.”

“Vì thị lực của chị được cải thiện nên con mắt thật mất đi sẽ không phải là rủi ro.  Mù lòa sẽ chỉ xuất hiện sau khi trốn thoát khỏi Khách Sạn. Bề ngoài thay đổi chắc chỉ là thứ yếu theo tiêu chuẩn Khách Sạn.”

Ông gật đầu hiểu ý.

“Ta hiểu ý cháu rồi. Cháu muốn thứ càng lớn lao thì cái giá phải trả càng lớn, và cộng thêm cái tính khinh rẻ mạng người của Khách Sạn vào thì chẳng khác nào nói, ‘Mất có một bàn tay thôi mà?’, và rồi ban thưởng.”

“Vâng ạ.”

“Nghe hợp lý đó. Ước thứ gì đó bình thường thôi nhé.”

Mọi người gật đầu. Trong khi tôi tập trung, một thông báo hiện lên trên không.

Bàn Tay Dục Vọng.

“Cho ta một món đồ tương đối hữu dụng!”

“…”

“Và ưu tiên không có rủi ro về cơ thể.”

“…”

“Và nếu được nữa thì đừng làm trạng thái tinh thần của ta tổn thương!”

“…”

“Nếu các đồng đội của ta phải chịu khổ thì ta sẽ bị tổn thương đó, hiểu không?”

“Noona, thế có hơi – ”

“Trật tự!”

“…”

“Một yêu cầu cuối cùng!”

[Thật tình, ngươi ước hết một lần không được à!]

Tôi ngỡ rằng mình đã nghe một giọng nói khó chịu vọng lên từ đâu đó.

“Ta có thể nhận được hai món thay vì một không?”

[Thật sự là một kẻ tham lam. Ngươi chỉ biết há miệng chờ sung! Thế nhưng ta thích cái sự tham lam đó. Và… há miệng chờ sung à? Ngồi mát ăn bát vàng? Hmm, nghe hay đấy chứ.]

Nó đang nói về gì vậy?

Đừng có nói cái kiểu thiếu suy nghĩ vậy chứ?

Một tiếng cười vang vọng, sâu thẳm lấp đầy không gian, như thể vang lên từ khắp phía.

Có vẻ yêu cầu cuối cùng của tôi đã khiến Hậu Thuẫn Giả hứng thú.

Toàn bộ Khách Sạn rung chuyển như thể đáp lại tiếng cười đó.

Có vẻ là đang có một sự thi công bí ẩn nào đó đang được diễn ra.

Một vẻ căng thẳng hiện ra trên mặt của tất cả mọi người.

Kain làu bàu với tôi giữa sự hỗn loạn.

“Noona! Chị có bảo chị chỉ ước cái gì vừa phải thôi mà!”

“Cũng vừa phải mà.”

“Ước ‘Tầm 100 tỉ vừa phải thôi’ thì cũng được ấy hả?”

“Nếu em xét tất cả những gì chị phải trải qua với cái Phước Lành vô dụng này thì hợp lý đó.”

Câu đó khiến Kain câm nín. Một thoáng sau, có một thông báo hiện lên trước mặt tất cả mọi người.

Thể theo nguyện vọng của một người chơi, một sự kiện bất ngờ sẽ xảy ra.

.

.

.

Sự Kiện Bất Ngờ: Hell’s Hotel Kitchen

“…???”

“Gì thế này?”

“Nó nói gì vậy?”

“Hell’s Hotel Kitchen.”

“Thế nghĩa là thế quái nào?”

Các người chơi, vui lòng tập trung tại sảnh tầng 2!

Làm theo chỉ dẫn, chúng tôi lên tới sảnh tầng 2 và lặng đi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, không gian đã hoàn toàn biến đổi!

Cây thông Giáng Sinh đã biến mất, và thế chỗ của nó là một cái bàn khổng lồ.

Trên bàn là một bộ bếp hoàn chỉnh, với bếp đun, lò nướng, dao – cơ bản là tất cả mọi thứ cần trong bếp.

Những căn phòng trống trơn trên tầng 2 hồi trước giờ đầy ắp nguyên liệu.

Và trước mặt tất thảy là tên “Thương Nhân” mặc bộ đồ đầu bếp trắng phau, mỉm cười.

“…”

“…”

“Ahahahaha! Quả là một sự kiện đầy niềm vui! Tuy nhiên, để công tâm, thì kể từ khi các vị tới Khách Sạn này, ngày nào cũng là ngày đầy ắp niềm vui mà! Giờ thì! Bếp trưởng Lee Eunsol, cô vui lòng bước lên trước nhé?”

“… Ta không phải bếp trưởng.”

“Làm ơn cứ vui lòng bước lên trước đi.”

Tôi làm theo mệnh lệnh một cách trống rỗng và ngồi ở bàn ăn.

Trên bàn là một chiếc mũ trắng.

“Như các vị có thể thấy, nơi này đầy ắp nguyên liệu thượng hạng và các dụng cụ nấu ăn có thể sử dụng cho các món. Các người chơi, các vị phải sử dụng chúng để tạo nên món ăn tuyệt hảo nhất mà các vị có thể nấu!”

“… Ta là người phải đánh giá chúng à?”

“Chính xác, người chơi Lee Eunsol à. Một người phải đánh giá những món ăn đó. Chúng ta yêu cầu cô đánh giá công tâm.”

Trong khi mọi người kinh ngạc nhìn quanh, thì tên Thương Nhân tiếp tục.

“Chắc hẳn mọi người đang nghĩ, ‘Khách Sạn này đang giở trò quái quỷ gì nữa đây?’”

“…”

“Khách Sạn không bao giờ yêu cầu quý vị phải lao động không công! Người chiến thắng cuộc thi nấu ăn hôm nay sẽ nhận được phần thưởng. Thế nhưng, cũng sẽ phải có một hình phạt thích đáng cho người nấu ra món ăn tệ nhất.”

“Còn ta thì sao?”

“Haha! Đương nhiên là Người chơi Lee Eunsol sẽ nhận được một phần quà xứng đáng, do cô đã đóng vai giám khảo.”

Trong vòng chơi đầu tiên, tám người chơi, trừ tôi ra, sẽ chuẩn bị mỗi người một món. 2 người xuất sắc nhất và tệ nhất sẽ được chọn. Trong vòng 2, thì 2 người xuất sắc nhất sẽ đối đầu để chọn ra người chiến thắng, và trong vòng 3 thì 2 người tệ nhất sẽ đối đầu để tìm ra người thua cuộc.

Trong khi mọi người vẫn còn bị sốc, thì Ahri, người luôn hồi phục nhanh nhất mỗi khi gặp phải tình huống hỗn loạn, giơ tay.

“Khi nào thì bắt đầu? Và có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị một món ăn?”

“Chúng ta sẽ bắt đầu trong 10 phút. Và một giờ sẽ là đủ để nấu ăn, cô nghĩ thế không?”

Như lời hắn nói thì 10 phút sau, chuông đồng hồ vang lên.

Đồng đội của tôi, vẫn còn kinh ngạc, bắt đầu từng người từng người một chạy vào những căn phòng chứa nguyên liệu.

Một thoáng sau, những tiếng thét bắt đầu vang ra từ trong đó.

“Aaaaaaa! Con cá này vẫn còn sống! Nó đang cố cắn em!”

“Thế quái nào mà khoai ngọt lại có tay?!”

“Mình vừa tưởng tượng ra hay cái chân lợn đó vừa chuyển động vậy?”

“…”

Vậy ra các nguyên liệu không phải là bình thường. Và tôi phải ăn những món ăn làm ra từ chúng.

“Ta không cần ăn những món đó mà, phải không?”

Miệng của tên Thương Nhân cong lên trên.

“Nào nào, bếp trưởng Lee Eunsol à, chúng ta vừa mới nói là phải ‘đánh giá công tâm’ cơ mà? Cô phải ăn hết, từng – món – một !