User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 95
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Địa Ngục Băng Giá – Phòng Hồi Sinh
Lời Khuyên Hiền Triết: X
- Han Kain
Lời “bào chữa” của Hậu Thuẫn Giả đã vẽ nên một bức tranh rằng anh ta là người cần mẫn, và ít nhất thì cũng không phải có dã tâm. Anh Jinchul nghe mà thấy nghi ngờ.
“Mình có tin được không? Từ những gì anh biết thì các Hậu Thuẫn Giả muốn người chơi của họ leo cao hơn trong Khách Sạn. Nghe không giống một ý kiến công tâm lắm.”
“Đúng vậy ạ. Vấn đề là mình chưa rõ mình sẽ mang ai trở lại.”
“Chính xác.”
“Thế mình có nên thực hiện nghi thức Cầu Nguyện An Nghỉ cho Kim Sanghyun nữa không?”
Anh Jinchul, người đã sụt 10kg sau lần Cầu Nguyện trước, trầm đi sau khi nghe tới nghi thức khắc nghiệt đó.
Ahri khẽ thở dài.
“Em nghĩ em cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Khách Sạn lại yêu cầu ‘Cầu Nguyện An Nghỉ’ rồi. Nó là một cách để tìm hiểu thêm về người đó, trước khi hồi sinh cho họ.”
“Và đó là một phương pháp cực kì tàn khốc. Kể cả chúng ta có muốn thì hôm nay cũng không thể làm vậy được.”
Tôi liếc về phía anh Jinchul, người quá đuối để có thể chịu được thêm một nghi thức nữa.
Thật tình, mình không chắc là mọi người có đủ linh động để thực hiện nghi thức Cầu Nguyện trong tương lai nữa không.
Khi lần đầu thực hiện nó thì mọi người không biết tới hiểm nguy, và cũng tuyệt vọng muốn Khách Sạn trở về trạng thái ban đầu.
“Nó không chỉ khó nhằn, mà kể cả khi có thực hiện nghi thức đi nữa, thì vẫn không biết gì nhiều về người chơi đó.”
Luận điểm của Ahri cũng có lý. Nếu mà một người chơi vào Khách Sạn khi đã 40 tuổi, còn tổn thương của họ xảy ra khi còn tuổi teen, thì nghi thức cầu nguyện sẽ cho chúng tôi gặp họ khi tuổi teen.
Biết họ là người thế nào khi tuổi teen, không có nghĩa là chúng tôi sẽ biết họ khi 40 tuổi thế nào.
Đó là một nghịch lý không thể giải đáp.
Cuối cùng, Ahri hỏi Hướng Dẫn, thứ mà cuối cùng cũng đã trở về nguyên trạng sau khi Hậu Thuẫn Giả rời đi.
“Ngươi có thể nói về giới hạn chữa trị của Kim Sanghyun không? Ví dụ, liệu anh ta có thể chữa trị ngang với cấp độ của Phòng 105 không?”
“Năng lực cá nhân của Kim Sanghyun sẽ được giữ nguyên.”
“Năng lực cá nhân?”
“Những công cụ được cung cấp cho NPC đóng vai bác sĩ sẽ không còn khả dụng nữa.”
Và thế là, Hướng Dẫn ra hiệu nó không còn thông tin gì nữa, rồi biến mất lên bầu trời.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 95
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 105 – Phòng Nghỉ
Lời Khuyên Hiền Triết: X
- Han Kain
“Đây là thông tin bọn em đã thu thập được. Mọi người nghĩ sao ạ?”
Tới bữa trưa, tôi đã chia sẻ những chi tiết tìm được trong Địa Ngục Băng Giá với mọi người.
Ngay khi tôi dứt lời, ông lên tiếng.
“Dựa theo cơ chế của Phước Lành ‘Cần Mẫn’ thì năng lực chữa trị của Kim Sanghyun khả năng là có được sau nhiều năm kinh nghiệm làm bác sĩ, rồi được Phước Lành cường hóa.”
“Chính xác ạ.”
“Vẫn chưa rõ ràng lắm. Nếu không có công cụ của Khách Sạn, thì năng lực chữa trị gần với thần y của anh ta sẽ bị giảm sút. Nhưng mà trong danh sách các ứng viên mà chúng ta tìm thấy thì anh ta là lựa chọn tốt nhất rồi.”
“Nếu xét bản chất của Phước Lành thì anh ấy chắc cũng có nhiều điểm mạnh khác nữa. Phước Lành này đâu chỉ làm ra cho riêng y thuật đâu.”
“Đúng vậy. Năng lực thể chất hay bắn súng của anh ta có thể sẽ tốt hơn dự kiến đây.”
Chị Eunsol xen vào, kết thúc cuộc thảo luận.
“Mọi người nói chuyện hết hơi nhưng suy cho cùng thì chẳng có ứng viên nào là hoàn hảo hết. Tới một lúc thì cũng phải quyết định thôi. Mình nên mang anh ta trở lại vào buổi chiều nay, để có thời gian giới thiệu bản thân rồi làm quen trước ngày mai.”
Tới mai là chúng tôi phải vào một Phòng Nguyền Rủa rồi.
Vào một Phòng Nguyền Rủa với một bạn đồng hành mới mà chúng tôi không biết gì sẽ rất rủi ro.
Ít nhất 1 ngày làm quen là cần thiết.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định bỏ phiếu ẩn danh để ra quyết định.
Vé bầu có 5 lựa chọn: 4 ứng viên và giữ vé để dành.
Kết quả được chốt ngay lập tức.
Kim Sanghyun: 5 phiếu.
Miro: 1 phiếu.
Estavio: 0 phiếu.
Cha Seungjin: 0 phiếu.
Giữ vé để dành: 2 phiếu.
Ngạc nhien là có một người khác với anh Jinchul lại muốn để dành vé.
Một phiếu cho Miro là tới từ Ahri sao?
Nhưng Ahri có vẻ giật mình và nhanh chóng lên tiếng.
“Em đã bỏ cho bác sĩ!”
Chị ngay lập tức ngắt ngang.
“Không quan trọng ai bỏ cho ai nữa. Nếu mà muốn làm vậy thì mọi người đã bỏ phiếu mở rồi. Quan trọng là Kim Sanghyun đã nhận được 5 phiếu.”
Buổi họp cuối cùng về chuyện hồi sinh đã kết thúc.
***
Trong khi chúng tôi bước về phía Địa Ngục Băng Giá, một sự căng thẳng không lời phảng phất trên không.
Sau nhiều tháng trong Khách Sạn, chúng tôi đang chuẩn bị có thêm người bạn đồng hành thứ 9, bác sĩ Kim Sanghyun.
Anh ấy sẽ là người thế nào?
Không lâu sau khi chúng tôi vào Địa Ngục Băng Giá, con drone hạ cánh xuống, lần thứ 2 trong ngày hôm nay.
“Các vị đã quyết định chưa?”
Cùng một cú gật đầu đồng nhất, chúng tôi đã ra hiệu rằng chúng tôi chọn hồi sinh Kim Sanghyun.
Một thoáng sau, một bức tượng băng trồi lên từ dưới lòng đất.
Đồng thời, tấm vé trong tay chị nổi lên trên không.
“Một lần nữa, ta phải hỏi các vị, quyết định này là không thể rút lại. Các vị có muốn hồi sinh cựu thí sinh, ‘Kim Sanghyun’ không?”
“...Có.”
Tấm vé bùng cháy.
Ngọn lửa trôi nổi trên không như ma trơi, nhưng rồi sớm rơi xuống bức tượng phía dưới.
Băng bắt đầu tan, và chúng tôi tập trung vào người đàn ông bên trong.
Anh ta nhìn trông có vẻ mới ở đầu 4 chục tuổi, không quá già.
Cơ thể anh ta rất rắn rỏi, rõ ràng là không hề lười biếng.
Cho dù có thân hình đó, nhưng tổng quan thì anh ta lại mang đến cảm giác của một học giả.
Trông mặt mà bắt hình dong thì có hơi nông cạn thật, nhưng tôi thấy nhẹ nhõm khi thấy vẻ tri thức của anh ta.
Ở bên cạnh thì chị Eunsol quay sang Ahri.
“Giờ thấy được mặt thì em không nhận ra anh ấy sao?”
“Em không. Kể cả cái tên cũng không quen luôn.”
“Mặt của anh ấy vặn vẹo hết rồi.”
“Chắc anh ấy còn đang trong địa ngục của bản thân. Mọi thứ sắp kết thúc sớm thôi.”
Cuối cùng, khối băng cũng tan chảy hoàn toàn, và người đàn ông đó bắt đầu cử động lần đầu tiên.
Kim Sanghyun mở đôi mắt của mình ra.
***
Phản ứng của một người đàn ông đã dành rất nhiều thời gian mắc kẹt trong địa ngục của cá nhân mình, sống lại khoảnh khắc tồi tệ nhất, chính là khóc.
Anh ta bật khóc.
Anh ta khóc rồi khóc, như một đứa trẻ, nước mắt tuôn trào bất tận.
Nhìn anh ta mà chúng tôi lặng đi.
Kể cả anh Jinchul, người phản đối việc hồi sinh bác sĩ nhất, cũng thấy cảm động và tới nắm lấy vai anh ta.
Sau gần 10 phút khóc lóc không lời, người đàn ông đó bắt đầu nói, chật vật với từng lời.
“C..Cảm ơn mọi người. Tôi thật sự cảm ơn mọi người. Không có từ ngữ nào trên thế giới này có thể biểu đạt được lòng biết ơn của tôi lúc này. Tôi thật sự...”
Giọng của anh ta lạc đi, và đột nhiên, anh ta nắm chặt vai tôi, người đứng gần nhất.
“Cảm ơn mọi người! Tôi còn không biết dùng từ thế nào nữa.”
Là tưởng tượng của mình hay là cách phát âm lẫn cách dùng từ của người này có hơi lạ nhỉ?
Nghe có vẻ hơi lạ, cứ như anh ta là người Hàn Quốc sống ở nước ngoài.
Có thể chỉ là vì anh ta đã khóc suốt nãy giờ.
“À không, không phải chỉ là lựa chọn của em - ”
“Rất lâu rồi. Tôi đã bị kẹt trong địa ngục đó rất lâu rồi. Tới khi mọi người tới Khách Sạn, thì tôi chẳng có hi vọng được cứu rỗi.”
“Anh có trở thành ‘NPC bác sĩ’ khi chúng tôi tới đây không?”
“Có. Nhưng... tôi gần như không có kí ức nào về thời gian làm bác sĩ trong Phòng 105.”
Mình cũng nghĩ vậy.
Các NPC rồi cũng sẽ biết được bí mật của Khách Sạn.
Việc kí ức của họ về khoảng thời gian đó sẽ bị tẩy đi khi được hồi sinh là hợp lý.
“Thế nhưng, tôi cũng nhớ được vài thứ rõ ràng. Ví dụ, tôi nhớ việc cầu xin sự cứu rỗi từ cậu hết sức rõ ràng, như thể nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nếu cậu không nhớ tới nguyện vọng của tôi, thì tôi còn chẳng đang đứng ở đây nữa.”
Tôi chẳng biết cách trả lời.
Một người đàn ông tứ tuần đang nắm tay tôi và òa khóc, không ngừng cảm ơn tôi.
Mình phải nói gì cơ chứ?
Giữa bầu không khí im lặng kì quặc đó, thì chị Eunsol nhảy vào.
“Ô kê! Kim Sanghyun à? Bây giờ mọi người xuống tầng 1 để kiếm cái gì đó ăn rồi nói chuyện đi. Không khí ở đây căng thẳng chết đi được ấy nhỉ?”
“Được... được.”
Và thế là, Kim Sanghyun bắt đầu lấy lại phong thái.
Tiếng khóc đầy trẻ con của anh ta nhường chỗ cho một biểu cảm đĩnh đạc và điềm đạm hơn.
Anh ta bắt đầu nhìn tất cả mọi người, từng người một.
Chúng tôi tò mò về anh ta thế nào, thì anh ta cũng tò mò về chúng tôi như thế.
Rồi ánh mắt của anh ta dừng lại nơi Ahri.
Trong lúc đó, biểu cảm trên khuôn mặt Kim Sanghyun trở nên không thể diễn tả.
Niềm vui, sầu muộn, sự sùng bái gần như tuyệt đối, nỗi sợ quấn chặt tâm can, nuối tiếc và gắn bó – tất cả những cảm xúc một con người có thể cảm nhận được đang xoáy lên trong mắt anh ta.
Như một người bị sét đánh, anh ta run rẩy và lẩm bẩm như bị mê hoặc.
“Sao... sao cô ở đây... lần này nữa chứ?”
Anh ta đã nhận ra Ahri, hay chính xác hơn là nhận ra Miro.

