Chương 101-200

Chương 199: Thời Gian Tiệc Tùng – Đồng Đội Thứ 9 (1)

2025-09-09

7

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 95

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Cánh Đồng Tuyết Snow Globe

Lời Khuyên Hiền Triết: X

-           Han Kain

Trong khi hồi tưởng lại trải nghiệm bên trong Địa Ngục Của Miro, tôi kiểm tra của sổ hệ thống và chú ý rằng, địa điểm của tôi đã được thay thành “Cánh Đồng Tuyết Snow Globe”.

Khu vực tuyết phủ này hôm qua còn không có tên tử tế, nhưng giờ thì có rồi hả?

Thế nghĩa là thế nào?

Tôi đẩy mấy suy nghĩ đó sang một bên, rồi quay trở lại với Miro.

“Chị ơi...”

“Ừ. Em đã sắp xếp xong suy nghĩ của mình chưa?”

“Chà, người mà chúng ta biết tới với cái tên ‘Miro’ sẽ chia làm 3 loại. Em nghĩ mình có thể chia thành: 1, Miro bị tẩy não thành trẻ em. 2, Miro Sơ Trung. 3, Miro Trưởng Thành.”

“Em gọi thế cũng hơi lạ, nhưng nghĩ lại thì khá phù hợp. 1 là Miro mất trí sau khi sinh ra Ahri. 2 là Miro còn trẻ trong Địa Ngục đó. Và 3 là Miro sau khi dành nhiều năm cùng Cục Quản Trị. Thế chuẩn chưa nhỉ?”

“Mọi người đều không muốn hồi sinh Miro thứ nhất, nên chúng ta không cần phải cân nhắc nữa. Kể cả Ahri còn bảo là không muốn hồi sinh cô ấy cho tới khi chúng ta tìm ra cách để phục hồi lại tâm trí. Một người sở hữu trí tuệ của một đứa trẻ còn nguy hiểm hơn cả kẻ thù, vì người đó thực sự không thể đoán trước.”

“Chính xác. Một kẻ thù đầy toan tính còn biết cách hợp tác với chúng ta để thoát khỏi Khách Sạn, còn một đứa trẻ sao? Thế thì sẽ không ổn.”

“Còn với trường hợp 2, thì em không nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại cô ấy nữa. Nên là chúng ta phải quyết định với Miro thứ 3 là mục tiêu trong đầu, thế nhưng chưa có ai gặp cô ấy cả.”

“Đúng vậy.”

“Còn với người em đã gặp thì em hoàn toàn không cảm thấy rằng cô ấy là người xấu xa đâu.”

“Em không nói thế vì cô ấy là một người xinh đẹp đấy chứ?”

Tôi nhất thời giật mình.

Nếu bảo tôi không đánh giá người khác qua vẻ ngoài sẽ là nói dối.

“Chắc chắn... Có lẽ là không”

“Thế ‘chắc chắn’ và ‘có lẽ’ có dùng được trong cùng 1 câu không?”

“Em nghiêm túc đấy ạ. Em không cảm thấy được ác ý hay lòng ích kỉ cực độ từ phía cô ấy. Nghe thì có vẻ lạ, nhưng nếu chị bỏ qua những năng lực kì lạ đó đi, thì cô ấy chỉ là một em gái trẻ tinh nghịch trong tầm tuổi thôi.”

“Thế thì có khi cô ấy không phải là kẻ ác, kể cả khi đã trưởng thành?”

“Khó nói đấy ạ... Nhưng...”

“Nhưng?”

“Chị nghĩ về hoàn cảnh mà xem. Khi Miro thoáng tỉnh lại, thì cô ấy có nói rằng em cần nghĩ về tại sao phước lành của cô ấy lại là ‘Công Lý’.”

“Phước Lành thường liên quan tới tính cách của một con người mà nhỉ?”

“Một kẻ tâm thần sẽ không nhận được Công Lý. Và từ những gì em thu thập được, thì Miro đã từng nắm vị trí khá cao trong Cục Quản Trị.”

“Sẽ khó có chuyện để một kẻ điên hay tà ác leo tới chức vụ cao cấp, trong một tổ chức mà mục tiêu của họ là cứu lấy nhân loại. Chị hiểu quan điểm của em rồi. Nhưng với thông tin này thì chị không nghĩ là chúng ta cần phải thay đổi kế hoạch ban đầu.”

“Vậy là lần hồi sinh đầu tiên sẽ dành cho bác sĩ?”

“Ừ. Vẫn còn nhiều câu hỏi về Bác Sĩ Kim Sanghyun, ví dụ như việc người đó là một người tốt, hay có tinh thần hợp tác không. Nói theo cách nào đó, thì chúng ta biết về anh ta ít hơn cả về Miro.”

“Nhưng không giống Miro thì anh ấy có một lợi thế cực kì rõ rệt.”

“Anh ấy không giống một người khó kiểm soát lắm nhỉ. Do không phải thành viên Cục Quản Trị, nên anh ta sẽ không muốn tách đoàn lắm. Ahri và Ông sẽ có thể nương tay với Miro, nhưng sẽ không làm vậy với bác sĩ. Nếu mọi thứ chuyển biến xấu thì chúng ta chỉ việc giết anh ta, và coi như tấm vé đã bị bỏ phí. Nhưng mà nếu anh ta lại là một người mạnh kinh ngạc thì sao?”

Chúng tôi thoải mái bàn chuyện giết một người thế này cũng đáng kinh ngạc đấy nhé.

Tôi vừa nhận ra bản thân chúng tôi đã tách biệt với con người bình thường nhiều thế nào rồi.

“Giờ chị nói thì...”

“Sao?”

“Mình không biết nhiều lắm về năng lực của bác sĩ, phải không? Chúng ta cho rằng anh ấy có thể chữa trị, nhưng lại không biết bằng cách nào, hay là anh ấy có Di Sản hay không.”

“Đúng nhỉ.”

“Sao không hỏi Hướng Dẫn xem?”

“...”

“Em vừa nhận ra một chuyện. Thông tin chúng ta biết về Miro trưởng thành – dạng như sở hữu 3 Di Sản và là chủ nhân trước đây của Công Lý – đều được Hướng Dẫn cung cấp mà nhỉ?”

“Chị đúng là đã hỏi vậy. Chị quên mất đó. Khách Sạn này giữ nhiều bí mật tới mức chúng ta đã hình thành thói quen xấu là tự mình giải quyết vấn đề, thay vì chỉ việc đi hỏi. Vậy em và Jinchul đi hỏi đi.”

                                                            ***

May là Thời Gian Tiệc Tùng vẫn chưa kết thúc, nên chúng tôi vẫn có thể vào cánh cổng dẫn tới Địa Ngục Băng Giá.

“Em và chị đã quyết định xem hồi sinh ai ở ngoài đồng tuyết chưa?”

“Mọi người sẽ chốt lại trong buổi họp ạ.”

“Anh không nghĩ là sẽ có người phản đối lại quyết định của em lẫn chị đâu. Chuyện này là chọn giữa bác sĩ và Miro, và anh còn chưa gặp ai trong số hai người đó. Chỉ có em là người đã gặp cả hai rồi.”

“Em cũng chưa gặp bác sĩ ạ. Em chỉ nghe được giọng nói của anh ấy thôi.”

Chúng tôi trò chuyện, và một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi.

“À này, Ahri, em cũng được bác sĩ điều trị một lần rồi chứ?”

“Ừ, cái hồi mà em đổi chân tay của mình để lấy khẩu súng từ tên thương nhân.”

“Anh ta có để lại tin nhắn nào cho em không?”

“Không.”

“Hmmm... Anh nghi là bởi vì hai người biết nhau rồi.”

“Tại sao anh lại dùng từ ‘nghi’? Và sao em biết được. Em còn chưa gặp anh ta.”

“Nếu bác sĩ nhận ra em thì anh ta sẽ nói gì không? Chờ đã, trong tổ đội hồi trước, có bác sĩ không thế?”

Ahri thoáng ngẫm nghĩ trước khi trả lời.

“Em thoáng nhớ là có một người khá bất thường. Em không hỏi thêm gì nữa.”

“Một người bất thường sao?”

“Họ nói rằng anh ta tới từ một đội đặc nhiệm, và cũng tốt nghiệp trường y.”

“Thật sự ấn tượng đó.”

“Và anh ta cũng là một ứng viên cho các nhiệm vụ ngoài không gian.”

“Anh ta có còn là người không thế? Em có chắc anh ta không phải là nhân vật truyện tranh không?”

“Đáng nể ở chỗ anh ta vẫn là con người. Nhưng em chưa từng gặp anh ta.”

Những lời của Ahri làm tôi nhớ tới một chuyện em ấy từng nói. Trong tổ đội hồi trước của em ấy, hai người đã chết trước khi họ tới được tầng 2.

Vì Ahri đã được sinh ra trên tầng 2, nên em ấy sẽ không gặp được những người đã chết trước khi tới đó.

“Anh đã nghe tổ đội khi đó toàn những con người ấn tượng, nhưng thế này thực sự là một đẳng cấp khác.”

“Em không nghĩ bác sĩ chúng ta đang nói ở đây là cùng một người đâu. Người mà em nghe kể tên là Jonny hay gì đó. Anh ta không phải người châu Á, và chắc chắn không phải tên Kim Sanghyun.”

“Chắc họ là hai người khác nhau. Nếu một người mà có kinh nghiệm quân ngũ lẫn ứng viên phi hành gia, thì chắc chắn họ sẽ nhắc tới chuyện này khi xin được hồi sinh.”

Ahri nghiêng đầu, có vẻ bối rối.

Anh Jinchul hắng giọng, rồi tập trung lại về chủ đề ban đầu.

“Nhớ là anh đã nói gì trong buổi họp không?”

“Anh bảo là dành vé cho bản thân chúng ta.”

“Thế mọi người giờ nghĩ sao? Anh vẫn nghĩ là nên để dành cho chúng ta sử dụng.”

“Em cũng đã tính chuyện đó rồi. Nhưng xét về bản chất Khách Sạn, trong một Phòng Nguyền Rủa đi, thì là tất cả hoặc không gì cả - hoặc tất cả mọi người sống sót, hoặc là chết hết cả đoàn. Khó mà có chuyện chỉ một người chết và cần hồi sinh anh ạ.”

“Em phải nhớ là không phải tất cả các mối nguy đều tới từ các Phòng Nguyền Rủa.”

“Nhưng Phòng Nguyền Rủa phải chiếm tới 90% mối nguy.”

“...”

“Và chi phí cơ hội còn đó nữa. Nếu anh để dành tấm vé, thì việc đó cũng đi kèm rủi ro. Anh sẽ phải bỏ qua cơ hội gia tăng lực chiến, tới từ thành viên mới. Một tổ đội yếu hơn cũng có nghĩa là tỉ lệ diệt đoàn trong Phòng Nguyền Rủa tăng lên, đây là mối nguy lớn hơn cả.”

Anh Jinchul gật đầu, bỏ chủ đề đó lại sau lưng.

Chúng tôi giờ cũng tương đối quen với Địa Ngục Băng Giá rồi.

Trong khi chờ đợi, và những tiếng thét đau đớn từ nơi xa xăm vọng lại thay cho lời chào, thì một con drone hạ xuống.

“Các người chơi! Các vị đã quyết định sử dụng tấm vé như thế nào chưa?”

“Trước tiên thì chúng ta có vài câu hỏi.”

“Vui lòng hỏi.”

“Ngươi có thể nói về Kim Sanghyun không? Ý là, vị ‘bác sĩ’ xuất hiện khi một người bị thương trong Khách Sạn ấy.”

“Các vị muốn biết gì về cựu người chơi Kim Sanghyun?”

“Câu hỏi đầu tiên. Kim Sanghyun là người chơi, nhưng cũng trở thành một NPC phải không? Nếu chúng ta hồi sinh anh ấy, thì vai trò NPC của anh ấy sẽ ra sao? Chúng ta có thể cần hỗ trợ y tế kể cả nếu anh ấy gia nhập. Và cũng có thể là bản thân anh ta sẽ bị thương nữa.”

“Các vị không cần lo về chuyện đó. Nếu Kim Sanghyun được hồi sinh, một cá nhân khác sẽ được phân vào vai bác sĩ của Khách Sạn.”

“Ngươi có thể nói về năng lực chữa trị của anh ta không?”

“Các vị đang hỏi về Phước Lành của anh ta sao?”

“Chữa trị có gắn liền với Phước Lành của anh ta không? Thế còn Di Sản thì sao?”

“Anh ta không nhận được Di Sản trong quá trình tham gia ở đây.”

Anh Jinchul lẩm bẩm với vẻ thất vọng nhẹ.

“Không có Di Sản sao? Thế có hơi thất vọng nhỉ.”

“Mình cứ nghe thêm đi. Đằng nào thì mình cũng không trông đợi anh ta là một chiến binh mạnh ngay từ đầu rồi mà.”

Ahri bật cười.

“Miro quá mạnh, nên việc anh ta không mạnh phải là tin tốt đấy chứ? Đôi khi việc mạnh quá cũng là vấn đề đó.”

“Thế còn Phước Lành của anh ta thì sao?”

“Cựu người chơi Kim Sanghyun sở hữu Phước Lành ‘Cần Mẫn’. Do hiện tại không ai sở hữu Cần Mẫn, anh ta sẽ nhận lại nó sau khi được hồi sinh.”

“Cần Mẫn? Phước Lành kiểu gì vậy?”

“...???”

[Nhật tân, hựu nhật tân! Trách nhiệm của nhân loại là trui rèn bản thân thành một con người ngày một giá trị hơn. Thế nhưng, những thành tựu lớn lao lại không thể đạt được chỉ bằng nỗ lực, đó là sự thật.]

“...???”

Cả anh Jinchul và tôi đều bị giật mình.

Lời nói này tới từ đâu vậy?

Đây không phải con drone Hướng Dẫn!

[Một con người dù có cần mẫn tới đâu đi nữa, thì nếu không có tài năng thiên phú, sẽ không thể đạt được thành tựu lớn lao. Nhưng Phước Lành ‘Cần Mẫn’ vượt qua rào cản đó! Những kẻ chuyên tâm tu luyện không ngừng sẽ đạt được tài năng tương xứng với nỗ lực của mình.]

Tôi nhanh chóng đáp lời, vẫn còn bối rối.

“Vậy, nó là một Phước Lành biến con người thành thiên tài sao ạ?”

[Chàng trai trẻ, ngươi chỉ mới hiểu được một nửa sức mạnh Phước Lành của ta. Nó không chỉ đơn thuần biến chủ nhân thành thiên tài. Khi một người rèn luyện không ngừng, với tâm lý phải nghiền xương cốt thành tro bụi, họ sẽ chắc chắn đạt được đỉnh cao. Phước Lành của ta ban thưởng cho sự nỗ lực. Ngươi đã hiểu chưa?]

Tôi ngạc nhiên nhận ra thực thể đang nói qua loa của Hướng Dẫn không ai khác chính là Hậu Thuẫn Giả “Cần Mẫn”!

“Ồ, vậy ngài là Hẫu Thuẫn Giả. Tôi hiểu rồi. Tôi có thể hỏi thêm một câu được không ạ?”

[Ngươi có thể.]

“Kim Sanghyun là một con người như thế nào?”

Có một thoáng ngừng trước khi Hướng Dẫn trả lời.

[...Ta đã nghĩ ngươi sẽ hỏi về Phước Lành, nhưng giờ ngươi lại hỏi về người chơi sao? Thật gian xảo. Ngươi làm ta nhớ tới con cú đó.]

“Tôi xin lỗi nếu đã xúc phạm ngài ạ.”

[Đừng lo về chuyện đó. Tên đó là một trong những người phàm cần mẫn nhất ta từng biết. Và, chí ít thì, tên đó không phải một người xấu xa.]

Và thế là Hậu Thuẫn Giả ngừng nói qua bộ loa của Hướng Dẫn.