“...chú ý kĩ những lời ta sắp nói – đừng có bỏ qua dù chỉ là một từ.”
Ngay khi tôi nghe những lời đó của Con Cú, một sự căng thẳng tới mức ngạt thở quấn chặt lấy tôi.
Tôi tập trung toàn lực.
“Trước tiên, những gì đã xảy ra lần này đã đi quá giới hạn của Trí Tuệ. Trong Phòng Nguyền Rủa tiếp theo, ta sẽ không thể cho ngươi Lời Khuyên. Hình phạt sẽ bắt đầu vào hôm nay. Thứ hai, hình phạt áp dụng cho một căn phòng sẽ được quyết định khi ngươi lần đầu tiến vào trong. Vậy nên phải chọn phòng một cách cẩn thận. Thứ ba - ”
“...”
Con Cú ngừng nói.
Mỏ của nó có cử đọng vài lần nữa trước mặt tôi, nhưng không có âm thanh nào nữa vang lên trong tai tôi.
Nếu nó là người thì tôi chắc có thể đoán ra nội dung bằng cách đọc môi, nhưng có là bậc thầy đi nữa thì cũng không thể đọc mỏ chim được.
Con Cú im lặng, và tôi nhìn quanh.
Chúng tôi đang ở trong một căn phòng trắng không có gì.
Chỉ mới giây lát trước, tôi đã trở về Phòng 105 sau một chuyến thám hiểm đầy mệt mỏi, và chắc là đã say ngủ, nên tôi nghĩ đây là một giấc mơ.
Vẻ mặt của Con Cú có chút biến chuyển.
Kể cả tôi cũng hiểu được biểu cảm đó: Bất lực.
Một thế lực vô hình nào đó đang ngăn không cho Con Cú giao tiếp.
Có lẽ là thế lực đã nhốt Con Cú vào trong lồng cũng đã cho rằng thông điệp thứ ba vừa rồi là đi quá giới hạn.
Hoặc là, vì tôi đang bị phạt, nên nội dung của hình phạt là được phép thông báo, bởi hai thông điệp trước là nói về bản chất và cách áp dụng hình phạt trong thực tế.
Nhưng thông điệp thứ ba có thể là về gì?
- Cạch!
Đột nhiên, tôi lại có thể nghe được lời của nó.
“Thứ ba, ta có thể thấy được đà phát triển của ngươi. Có lẽ là nên giở lại sách vở học bài lần nữa.”
- Cạch!
Sau những lời đó, một âm thanh không rõ vang lên, và tâm trí tôi nhòe dần.
Kể cả khi tôi mất tỉnh táo, thì tôi vẫn luôn miệng nhắc lại ba thông điệp đó nhiều lần.
Tôi phải phân tích ý nghĩa của chúng ngay khi tỉnh dậy.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 95
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 105 – Phòng Nghỉ
Lời Khuyên Hiền Triết: X
Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng, thứ đầu tiên tôi làm là kiểm tra Cửa Sổ Hệ Thống.
“...”
Một dấu X hiện lên nơi mà số lượng Lời Khuyên Hiền Triết vẫn thường hay xuất hiện.
Nó là một dấu hiệu tôi chưa từng gặp phải.
Chắc hẳn đây là “hình phạt”.
Liệu các tính năng khác có biến mất không?
Nếu bộ lọc hay Nắm Bắt Tình Huống cũng biến mất thì đây là vấn đề nghiêm trọng đó.
Tới giờ thì Cửa Sổ Hệ Thống vẫn cuộn quanh tôi như bình thường, nên có lẽ bộ lọc vẫn còn tác dụng.
Thế nhưng, tôi cần phải thử nghiệm mới xác mình được liệu tính năng phòng ngự tâm trí có còn đó không.
Còn việc Nắm Bắt Tình Huống thì bây giờ tôi không thể biết được.
Ngày thứ hai trong ba ngày nghỉ đã bắt đầu, và chủ đề của cuộc họp buổi sáng đã được ấn định.
***
Tới giờ ăn sáng, những khuôn mặt quen thuộc đều trở lại.
Dù những đồng đội của tôi, những người đều đã bị Trầm Hương Cứu Rỗi hút cạn sinh lực trông vẫn mỏi mệt, nhưng họ cũng đã phục hồi đủ để chuyện trò vui vẻ.
Như thể kể lại một câu chuyện hùng tráng, Ahri, Ông, anh Jinchul và tôi chia sẻ lại hành trình phá tan bức tường ngoài của Tầng 2, phát hiện ra quả cầu tuyết, và khám phá thế giới bên ngoài.
Mọi người đều bị câu chuyện vĩ đại này hớp hồn.
Khi câu chuyện kết thúc, Elena lo lắng hỏi.
“Vậy là, sau khi biết rằng cả tầng 2 này nằm trong một quả cầu tuyết, tôi phải hỏi – Sẽ ra sao nếu một ai đó ngoài kia quyết định vứt đi, hay phá vỡ quả cầu tuyết này?”
Ahri hờ hững trả lời.
“Chà? Ai mà biết được? Nhưng mà dựa theo cái cách Khách Sạn này vẫn hoạt động, thì em không chắc nó sẽ kết thúc theo cái cách mà chúng ta không thể làm gì.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Tôi bổ sung những suy nghĩ của mình.
“Tôi cũng không thể chắc chắn, nhưng tôi nghĩ rằng kết nối của chúng ta với thế giới ngoài kia đã bị cắt bỏ vĩnh viễn. Anh Jinchul hôm qua cũng đã xác nhận là chúng ta không thể rời khỏi quả cầu tuyết nữa rồi.”
“Vậy là, chúng ta không thể rời đi, và thế giới bên ngoài cũng không thể tác động tới bên trong này nữa sao?”
“Có lẽ là như vậy.”
Chị cũng lên tiếng.
“Chị đồng ý, nhưng còn một chuyện nữa chị vẫn tò mò. ‘Thợ Thủ Công’ và ‘Vật phát sáng’ đó đâu rồi?”
“Chắc là hai thứ đó sẽ xuất hiện tại quầy lễ tân hay gì đó sau bữa sáng thôi, hoặc là ở trên tầng 2. Việc sửa chữa chắc tới giờ cũng đã xong rồi ạ.”
“Có lẽ vậy. Ăn xong thì mọi người đi kiểm tra đi. Chị đang rất nóng lòng với tầng 2 đấy. Giống như lời Ông có nói thì Khách Sạn sẽ không lấy đi một thứ chúng ta đã vất vả có được đâu. À này, mọi người cũng biết rồi, thì chúng ta vẫn còn một quyết định trọng đại -”
“Chờ đã! Chị ơi, em biết chị định nói gì, nhưng vẫn còn một chuyện phải kiểm tra đã.”
Tôi nhanh chóng ngắt lời chị ấy, rồi chia sẻ ba thông điệp nhận được từ Con Cú đêm qua. Tôi viết lên bảng trắng, không bỏ sót bất cứ từ nào.
1, Chuyện xảy ra lần này đã đi quá giới hạn của Trí Tuệ. Trong Phòng Nguyền Rủa tiếp theo, ta sẽ không thể đưa ra Lời Khuyên. Hình phạt bắt đầu từ hôm nay.
2, Hình phạt áp dụng cho căn phòng tính từ lúc tiến vào trong đó lần đầu tiên. Chọn căn phòng kế tiếp cho cẩn thận.
3, Ta có thể thấy được đà phát triển của ngươi. Có lẽ là nên giở lại sách vở học bài lần nữa.
Sau một thoáng im lặng ngắn, Ahri cẩn thận đưa ra suy nghĩ.
“Ý nghĩa của thông điệp đầu tiên cũng dễ hiểu. Con Cú đã cho ta lời khuyên về việc khám phá tầng 2 trước khi chúng ta kịp nhận ra bất cứ điều gì, phải không? Chắc đó là vấn đề.”
“Ừ. Có vẻ chúng ta bị phạt do Con Cú đã đưa ra lời khuyên về một thứ chúng ta vừa không hỏi tới, vừa không nhận ra. Phần sau đó cũng dễ hiểu. Con số ghi cạnh Lời Khuyên hiện giờ đang bị đánh là X. Có lẽ rằng, chúng ta sẽ không thể sử dụng Lời Khuyên hôm nay, lẫn mai, và cũng bị chặn trong Phòng Nguyền Rủa tiếp theo.”
Chị thở dài một hơi sâu.
“Haaa, hình phạt đó quá khắc nghiệt rồi chứ? Lời Khuyên là quá nửa Phước Lành của em rồi. Không dùng được nó trong thời gian nghỉ thì cũng chẳng phải chuyện to tát, nhưng mất đi nó trong Phòng Nguyền Rủa tiếp theo là chuyện lớn đó.”
Ông, người vẫn nhìn chằm chằm bảng trắng một lúc, lên tiếng.
“Chuyện này không có vẻ giống như Lời Khuyên sẽ chỉ bị chặn cho lần thử đầu tiên trong Phòng Nguyền Rủa tiếp theo.”
“Cháu đồng ý ạ. Nếu mà như vậy, thì nó đã phải nói ‘Lần thử đầu tiên’.”
“Thế là, chúng ta phải phá giải một Phòng Nguyền Rủa mà không có Lời Khuyên. Và, giờ tới thông điệp thứ hai.”
Thông điệp đầu tiên có nghĩa là trong những ngày nghỉ này, và Phòng Nguyền Rủa tiếp theo chúng tôi vào, tôi sẽ không thể đưa ra Lời Khuyên.
Vậy Phòng Nguyền Rủa nào thì Lời Khuyên sẽ bị chặn?
Đáp án nằm ở thông điệp thứ hai.
Nó sẽ được quyết định vào khoảnh khắc chúng tôi vào một Phòng Nguyền Rủa tiếp theo lần đầu tiên.
Nói cách khác, nếu chúng tôi vào Phòng 202, thì ngay lập tức sẽ được quyết định rằng tôi không thể sử dụng Lời Khuyên trong Phòng 202.
Nếu chúng tôi có trốn thoát và tiến tới Phòng 203 sau đó, thì sẽ không có hình phạt nào cho Phòng 203.
Ahri, người đã hiểu ra lỗ hổng này, trả lời.
“Chúng ta phải cực kì cẩn thận khi chọn phòng nào tiếp theo. Thực tình thì có vẻ là chúng ta cũng có đáp án rồi – Là phòng 104, phải không?”
Songee, người bị câu nói của Ahri làm bối rối, yêu cầu giải thích kĩ hơn.
“Hả? Ý em là sao?”
“Chúng ta không thể dùng Lời Khuyên của Kain cho phòng kế tiếp, phải không? Có hơi mạo hiểm nếu phải thách thức một căn phòng chưa biết gì trên tầng 2.”
“Ồ! Vậy là chúng ta nên vào Phòng 104 như anh và Ahri nói hả? Nếu em nhớ đúng thì Phòng 104 có một gợi ý. Nó là cái gì đấy như kiểu, ‘Là lẽ tự nhiên nếu ____ ____ cha.’”
Ahri đáp lại.
“Chị nhớ hả? Trí nhớ ấn tượng đó. Ừ, đúng vậy. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, nhưng có vẻ là Phòng 104 chính là lựa chọn tốt nhất. Vào một phòng trên tầng 2 không lí tưởng chút nào, bởi chúng ta chẳng biết gì. Em cũng nghĩ ra một thủ thuật rồi.”
Tôi có thể đoán ngay ra thủ thuật đó là gì.
“ ‘Thủ thuật’ tức là chúng ta kiểm tra Phòng 104, và nếu mọi thứ trông có vẻ vô vọng thì trốn thoát rồi thử một phòng trên tầng 2 chứ gì?”
“Chính xác. Mình vẫn còn Nút Trốn Thoát nếu mọi thứ đi theo chiều hướng xấu mà. Một khi trốn thoát thì chúng ta chỉ việc quên Phòng 104 đi thôi, nơi mà Lời Khuyên bị chặn. Như em đã nói thì chúng ta không phải phá giải mọi căn phòng đâu.”
Ahri vẫn cho rằng Phòng 104 là một thứ không thể cứu vãn.
Em ấy tin rằng là bởi sức mạnh của “Giáng Lâm”, thứ mà vượt quá cả một Di Sản, nên Phòng 104 không còn có thể phá giải theo cách bình thường nữa.
Hình phạt mới này chắc cũng bám theo logic tương tự - một Phòng Nguyền Rủa sẽ không có Lời Khuyên hỗ trợ để phá giải.
Và tôi hiểu ra “kế hoạch thực sự” của Ahri – tại sao em ấy lại háo hức muốn trở về Phòng 104 tới vậy, sau khi né tránh nó đã rất lâu rồi.
Cứ tống cái hình phạt này vào Phòng 104 – một nơi không còn có thể cứu vãn được nữa, rồi bỏ kệ đi thôi!
“...”
Chúng tôi vẫn còn thời gian nghỉ ngơi, nên chúng tôi vẫn có thể suy nghĩ thêm.
Ít nhất thì kế hoạch này không phải là vô căn cứ.
Ông, người vẫn im lặng, mở miệng nói.
“‘Ta có thể thấy đà phát triển của ngươi. Có lẽ là nên giở lại sách vở học bài lần nữa.’ Câu này nghĩa là sao nhỉ? Nơi này đâu có thích hợp để học hành?”
“Cháu sẽ giải thích ngữ cảnh của thông điệp đó. Khi con Cú định nói gì đó, thì một thế lực khác đã chặn họng nó. Sau một lúc im lặng, thì Con Cú đã nói câu đó rồi cuộc nói chuyện của cháu kết thúc.”
Chị lẩm bẩm với vẻ khôi hài.
“Ra là cách nó đưa ra thông điệp. Có hơi vòng vo.”
Sự im lặng lại bao trùm lấy căn phòng. Ông cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cứ bẻ từng chữ một ra xem nào. ‘Ta có thể thấy đà phát triển của ngươi’. Đây là một lời khen. Nhưng mà không có vẻ là Con Cú sẽ đi quá giới hạn chỉ để đưa ra lời khen.”
“Vâng, nó cũng cho cháu một lời khen khi nãy rồi...”
“Cháu nghĩ ‘đà phát triển’ mà nó đang nói là gì? Nhưng mà... ta cũng có một suy đoán rồi.”
“Hả?”
Khi tôi nhìn lên với vẻ bối rồi, tôi nhận ra Ahri cũng đã nhận ra gì đó rồi.
“Kain, anh đã nghe tới khái niệm ‘thứ hạng linh hồn’ bao giờ chưa?”
“Cái gì?”
Ahri khẽ lẩm bẩm.
“ ‘Học’ nghĩa là một chuyện anh phải làm bằng cách đọc sách. Lấy Quỷ Thư của anh ra đi.”

