Chương 101-200

Chương 192: Thời Gian Tiệc Tùng – Bí Mật Của Tầng Hai.

2025-08-31

14

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 94

Địa Điểm Hiện Tại: Địa Ngục Băng Giá – Phòng Phục Sinh

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

-           Han Kain

Sau khi nghe gợi ý của con drone, chúng tôi quay lại tầng 2.

Nhưng trước hết, chúng tôi kiểm tra nhanh tổ đội đã quay trở lại tầng 1.

Họ đã trải qua những thử thách còn khắc nghiệt hơn chúng tôi.

Mọi người trừ anh Jinchul đều đang nghỉ ngơi trong Phòng 105.

Ông đã thử gọi họ qua Cửa Sổ Chat, nhưng chỉ có anh Jinchul đáp lời – tất cả đều đang say ngủ.

May thay, là theo Cửa Sổ Hệ Thống thì mọi người vãn còn sống, nên chúng tôi không cần quá lo lắng.

Suy cho cùng, thì Phòng 105 nổi tiếng về việc mang người ta trở lại dù có  thương nặng thế nào đi nữa.

Chỉ cần mọi người ở trong đó thì sẽ hồi phục thôi.

Thế nên, chúng tôi quyết định tập trung khám phá tầng 2.

Thời gian không ngừng trôi đi.

Kim Ahri: Thấy gì chưa?

Kim Mooksung: Thấy lạnh.

Chúng tôi chẳng thấy gì cả. Hoàn toàn không có gì.

Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi lục soát tầng 2 nữa.

Chị Eunsol, người có thị lực mạnh mẽ từ Độc Nhãn Điểu, đã giúp một tay thị sát khu vực rồi, và chỉ suýt soát tìm được Địa Ngục Băng Giá.

Chúng tôi không thể trông mong vào việc tìm ra gì đó chỉ bằng cách ngẫu nhiên tìm kiếm được.                                           

Phần lớn những khu vực có thể trở thành phòng đặc biệt thì giờ vẫn chỉ là những khoảng băng trắng. Kể cả khu vực Phòng 201, nơi duy nhất đã hoàn thành xong, thì cũng chẳng có bí mật gì.

Địa Ngục Băng Giá là phát hiện quan trọng duy nhất.

Kể cả sau khi tìm kiếm bên ngoài Địa Ngục Băng Giá, thì chúng tôi chỉ tìm thấy băng và tuyết.

Tới một lúc nào đó, Ông tuyệt vọng tới mức bắt đầu đào xuống nền tuyết, lẩm bẩm cái gì đó như là tìm thấy nhân sâm mười ngàn năm tuổi, nhưng cũng chỉ là công cốc.

Những nỗ lực tìm kiếm của chúng tôi chỉ có thể tiếp tục bởi những quãng nghỉ trong Địa Ngục Băng Giá, nơi mà chắn được gió từ bên ngoài.

Nếu mà không có lớp bảo vệ từ Bộ Đồ Bảo Hộ thì không ai có thể tồn tại lâu như vậy ngoài kia được.

Quanh 5 giờ tối, và khi bữa ăn dần tới, chúng tôi cuối cùng cũng trở về Địa Ngục Băng Giá để nghỉ ngơi.

Ahri, người đã tự mình quay lại khi nãy , thở dài một hơi sâu và mời chúng tôi cà phê nóng.

“Này mọi người. Uống một ly đi. Không ai tìm ra gì sao?”

“Không... Nhưng có cơ hội tìm ra gì chắc?”

“Em cũng nghĩ vậy. Nếu có gì đó tìm ra được thì Eunsol với thị lực của mình cũng đã tìm ra rồi. Cứ như là chúng ta tìm một thứ bằng mắt thường, còn kính tiềm vọng siêu mạnh lại không tìm ra được ấy.”

“Còn Ông thì sao ạ? Ông có tìm ra nhân sâm đó không?”

“...”

“Mooksung, ông không tìm ra rồi lén ăn hết đấy chứ?”

Ông chỉ thở dài để đáp lại trò đùa không mấy vui của Ahri.

“Sao nơi này vẫn còn lạnh chứ? Chẳng phải ‘bối cảnh’ của Khách Sạn này là hoàn toàn mơ hồ sao? Cái lạnh đại diện cho hận thù của những linh hồn dưới địa ngục, phải không?”

“Ừ.”

“Nhưng rồi chúng ta ở đây, đứng trong một căn phòng ấm kết nối thẳng với địa ngục đó, còn tuyết vẫn tiếp tục rơi. Tầng 2 này còn không có trần nhà nữa! Thứ đó có xuất hiện sau khi sửa chữa không đây?”

“À ừ, ông nói vậy thì tôi cũng cảm thấy logic ở đây khá là hỗn loạn. Tuyết vẫn rơi, không liên quan gì tới địa ngục, và khu vực gần cái lạnh nhất lại là nơi ấm nhất.”

Trong khi ông và Ahri vẫn đang tranh cãi về ‘bối cảnh’ không nhất quán của Khách Sạn, tôi bắt đầu có một cảm giác kì lạ.

Khách Sạn vẫn luôn khó đoán như vậy, nên chẳng đáng để tôi phải lăn tăn.

Suy cho cùng, trong một Khách Sạn bình thường, thì chuyện gọi khách tới nơi chưa xây xong là không thể có.

Chúng tôi đang ở giữa một chuỗi nhiệm vụ game gắn với tiến trình khai phá Khách Sạn, nên chẳng cần phải suy nghĩ thêm về bối cảnh nữa.

Mà đúng ra phải là, liệu sự thiếu nhất quán trong bối cảnh này có phải đã được sắp đặt trước không?

Nó có phải là một cái bẫy che giấu điều gì không?

Bối cảnh của Khách Sạn rõ ràng là được thêu dệt, nhưng nếu lí do thật sự của cái lạnh trên tầng 2 này không liên quan tới Địa Ngục Băng Giá thì sao?

Sự thật chỉ đơn thuần là cơn bão tuyết tới từ bên ngoài thôi thì sao?

“...!”

-           Hự!

“Kain? Gì đấy?”

“Cơn bão tuyết.”

“Hả?”

“Sao lại có một cơn bão tuyết?”

“Anh đang nói cái gì vậy – ”

“Bên ngoài cổng chính của tầng 1 không có gì ngoài bầu trời. Những đám mây còn ở dưới chúng ta rất xa! Khó mà nói được chúng ta đang ở đâu, nhưng nếu xét chuyện chúng ta đang ở tít trên không thì rõ ràng Khách Sạn ở nơi rất cao, phải không?”

“Uh... chắc vậy?”

“Khách Sạn ở trên cả các tầng mây, nhưng tuyết lại hình thành bởi các đám mây. Sao lại có thể có bão tuyết ở trên các đám mây được, kể cả nếu tầng 2 không có trần nhà đi nữa?”

Cả Ahri và Ông há hốc miệng, và tất cả các cặp mắt dồn về phía bầu trời.

Tôi nhớ lại về ‘Đỉnh núi’ mà chị Eunsol đã nhìn thấy bên ngoài trần nhà, trong lần đầu chúng tôi khám phá.

Tôi cũng nhớ rằng Ông và tôi không thể giao tiếp bằng Cửa Sổ Chat khi ông ấy ở dưới tầng 1, còn tôi ở trên tầng 2.

Tại sao lại như vậy?

Chúng tôi đã xác nhận tầm hoạt động của Cửa Sổ Chat trong các sự kiện như Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức và Dinh Thự Kinh Hoàng, và nó lớn tới mức đáng ngạc nhiên. Nếu chúng tôi chỉ đơn thuần là khác tầng thì sẽ không tới mức bị chặn lại.

“Chị có nói rằng chị thấy một thứ như ngọn núi bên trên trần nhà, phải không ạ? Tầng 2 không nằm ngay phía trên tầng 1 đâu. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi – ”

Tầng 2 thực ra lại nằm trên mặt đất.

                                                            ***

Khoảng 5h30 chiều, chúng tôi quay trở lại tầng 1 và gọi anh Jinchul lần nữa. Ngạc nhiên là ông, người không hay nói lời xin lỗi, lại làm vậy.

“Xin lỗi vì ngắt ngang quãng nghỉ của cháu. Nhưng tình hình có chút cấp bách...”

Anh Jinchul bật cười trước thái độ không giống mọi khi của Ông.

“Sao thế này? Ông bác học cách xin lỗi từ khi nào vậy? Cứ nói cho cháu chuyện gì đang xảy ra đi.”

Tôi nói cho anh ấy những gợi ý có được từ Con Cú và con drone, cách mà cơn bão tuyết theo logic sẽ không thể tồn tại trên tầng 2 nếu nó ở trên mây, và chuyện chúng tôi muốn phá tường để ra ngoài điều tra.

“Wow! Chúng ta đã lên tầng 2 nhiều lần lắm rồi, và đã biết nó không có trần nhà, nhưng chưa từng nghĩ tới việc phá tường để ra ngoài. Anh cứ nghĩ là chúng ta sẽ rơi tới chết thôi, bởi Khách Sạn ở trên trời mà.”

“Bọn em cũng nghĩ vậy. Vì tầng 1 ở trên trời, nên cứ nghĩ là toàn bộ Khách Sạn cũng vậy. Nhưng giờ thì có thể tầng 2 lại ở một nơi hoàn toàn khác.”

“Thế thì, mình ra ngoài bằng cách nào? Mọi người thật sự định phá tường sao? Nếu mà để nói thì, Kain này, chẳng phải em cũng từng phá nhiều phần của Khách Sạn rồi mà?”

“Vâng ạ. Độ bền của Khách Sạn thì giống một tòa nhà bình thường thôi. Phá tường thì là chuyện khả thi.”

Tất nhiên, không phải như là tôi có thể phá tường bằng tay không.

Nhưng mà lại có một người có thể làm vậy.

                                                            ***

Một khi chúng tôi quay lại tầng 2, mọi chuyện diễn tiến rất nhanh. Cho dù anh Jinchul đã bị yếu đi khá nhiều do cầu nguyện với Trầm Hương Cứu Rỗi, nhưng sức mạnh của anh ấy cứ như là không hề suy giảm.

Anh ấy ban đầu định sử dụng Ngôi Sao Dị Giới để phá tường, nhưng vì lo lắng cho an nguy của chúng tôi lẫn giới hạn bản thân, thì anh ấy dùng phương pháp hồi ở trong The Cube.

-           Ầm! Ầm! Rầm!

Ahri thả ra một tiếng cười kinh ngạc.

“Em có nhìn thấy nó lần nữa thì cũng vẫn ngạc nhiên như cũ. Không biết Khách Sạn có tình chuyện một người dùng Bộ Đồ Bảo Hộ làm cái búa tạ không thể bị phá hủy không nhỉ?”

Bình luận đó khiến tôi nổi hứng tò mò.

“Có chuyện tương tự xảy ra tại tổ đội Khách Sạn trước đây à?”

“Không. Giờ khi em nghĩ lại, tầng 2 của nơi đó chắc cũng là một nơi khác hoàn toàn như bây giờ luôn, nhưng chẳng ai nhận ra cả. Mọi người chỉ cho rằng nó nằm ở dưới nước, và chẳng ai nghĩ tới việc phá tường.”

Giờ tôi mới nhận ra rằng, chuyện phân biệt được tầng 1 và 2 thuộc hai không gian khác nhau là khó tới cỡ nào.

Đó là một chuyện không thể nào có, nếu xét với một tòa nhà thông thường.

Những cánh cửa kính trong suốt của tầng 1 cho phép chúng tôi thấy rằng bản thân đang ở tít trên không trung, và mọi người đều cho rằng toàn bộ Khách Sạn đều chia sẻ cùng địa điểm đó.

Tổ đội đầu tiên của Ahri chắc cũng đã nghĩ rằng toàn bộ Khách Sạn khi đó ở dưới nước, y như chúng tôi bây giờ.

Về sau này, thì tôi nhận ra là đã có nhiều gợi ý.

1, Chị Eunsol tìm ra  một ngọn núi phía sau trần nhà của tầng 2. Nhưng rất hiếm có một ngọn núi có thể cao tới mây xanh, mà có thì cũng chỉ ngang tầm mây thôi, không thể nào cao vượt mây xanh như ở đây.

2, Tầng 1 nằm trên cả tầng mây, nhưng tuyết, thứ được hình thành từ mây, lại rơi ở tầng 2.

3, Khoảng cách giữa các tầng thông thường chỉ là 10m. Khoảng cách ngắn đó sẽ không thể chặn Cửa Sổ Chat.

4, Tầng 2 rộng hơn tầng 1 rất nhiều.

Tất cả các manh mối đó chỉ ra rằng, tầng 2 không được kết nối một cách vật lý với tầng 1, mà là một không gian khác hoàn toàn.

“Chúng ta đã bị đánh lừa bởi chuyện chúng ta di chuyển giữa các tầng bằng thang máy.”

“Mình cứ nghĩ là đi lên giống một tòa nhà bình thường.”

“Có lẽ đó là lí do Con Cú bắt chúng ta phải chú ý tới thời gian sửa chữa khác nhau?”

Ahri gật đầu.

“Nếu công việc sửa chữa mà hoàn thành và trần nhà xuất hiện, thì chúng ta sẽ không thể tìm ra được. Chúng ta sẽ không thể thấy ‘ngọn núi’ hay tuyết rơi nữa.”

“Em nghĩ ngoài tầng 2 là cái gì?”

“Em không biết... nhưng hi vọng là không phải quái vật. Còn nữa thì...”

“Còn nữa?”

“Em không muốn dội gáo nước lạnh, nhưng em không nghĩ đây là cách để trốn thoát khỏi Khách Sạn. Chỉ là linh tính vậy thôi.”

-           Rầm! Ầm!

Một âm thanh điếc tai vang vọng, và bức tường đổ sập xuống.

Anh Jinchul cuối cùng cũng đã đánh sập bức tường ngoài cùng của Khách Sạn, tạo ra một lối đi dẫn ra ngoài.

Thế giới bên ngoài nhìn rất giống với bản thân tầng 2 – tuyết rơi và lạnh giá, đi kèm những cơn gió gắt khiến tôi khó mà nhìn thấy gì.

Nhưng có mặt đất.

Chúng tôi đều đứng đó, há hốc miệng,  và cảm thấy một chút sững sờ trong khi cẩn thận bước chân lên nền đất cứng bên ngoài bức tường của Khách Sạn.

Vào ngày thứ 94 kể từ khi bắt đầu hành trình trong Khách Sạn Pioneer, chúng tôi cuối cùng cũng đã tìm thấy thế giới bên ngoài.