Web Novel

Chapter 28: Mưa thu nhuộm máu (1)

2025-11-05

3

Bae Hu-ryeong lẩm bẩm điều gì đó, nhưng rồi im bặt. Lão chỉ lặng lẽ nhìn vào người từng là đệ tử của mình bằng ánh mắt pha lẫn tiếc nuối.

Có lẽ lão ta đang ngầm nói rằng sẽ để cho tôi tự quyết chuyện có tha thứ Kiếm Thánh hay không.

“Ừm.”

Khi thấy lão không nói thêm gì, tôi lên tiếng.

“Ngài Kiếm Thánh.”

“Xin hãy nói.”

“Xin hãy dạy tôi kiếm thuật.”

“······.”

Kiếm Thánh ngẩng đầu nhìn tôi.

“Không cần phải dạy… nhưng nếu có dịp, mong ngài chấp nhận lời mời tập luyện của tôi. Tuy đã có người truyền dạy, nhưng tôi vẫn thiếu một người để giao thủ luyện tập. Nếu người đó là ngài thì tốt quá.”

Và tôi cũng từng hứa với Bae Hu-ryeong ở tầng 11.

Rằng trước khi vượt tầng 20 sẽ bắt đầu luyện tập.

Nếu có thể tập luyện cùng Kiếm Thánh thì còn gì bằng.

Tôi sẽ được cọ xát và sẽ trưởng thành hơn…

“······.”

Không.

Không phải như thế.

Đó không phải là cách tôi muốn mọi chuyện diễn ra.

Tôi lắc đầu.

“Xin lỗi. Để tôi nói lại cho rõ hơn.”

“······?”

“Thật lòng thì, tôi có thể tha thứ cho ngài. Nhưng mà...”

Tôi mở lời.

“Như thế lại hơi kỳ một chút. Vì trông như tôi lại có vẻ là người rộng lượng. Tôi vốn dĩ cũng chẳng phái là người xuất chúng gì. Tôi chỉ mừng vì giờ đây sẽ không phải là kẻ thù của một thợ săn mạnh như ngài thôi.”

“······.”

“Nhưng cũng lại hơi kỳ khi mà vừa nãy chúng ta vừa giương kiếm vào nhau mà giờ lại tha thứ như thế chưa có chuyện gì xảy ra. Và giả bộ tử tế cũng chẳng phải kiểu của tôi. Tôi cũng không thích điều đó. Vậy nên hãy dạy cho tôi thứ gì đó hữu dụng nhất trong số những gì ngài có. Một chiêu thức kiếm thuật chẳng hạn.”

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Không, má tôi giật giật.

“Như vậy thì tôi sẽ đỡ ngượng hơn… và danh dự của ngài cũng không bị tổn hại.”

“······.”

“······.”

Khỉ thật!

Nói ra được suy nghĩ thật lòng sao lại xấu hổ đến vậy?

Trời ạ. Kiếm Thánh đã cầu xin được tha thứ, vì mạng sống đối với ông ấy rất quý giá, đúng không? Trông ông thật kiêu hãnh. Cũng đúng thôi, ông rất mạnh. Nhưng để mà hạ mình xin tha, nài nỉ ư? Tôi thì chịu. Thà chết còn hơn.

“… trời đất.”

Thập Tự Quân thì thào.

“Thật ngạc nhiên…tất cả đều là thật.”

Không khí trong phòng tiếp kiến lại rơi vào im lặng.

Vẫn là sự im lặng như trước, nhưng cảm giác hoàn toàn khác.

“Ờ…”

Xà Độc lên tiếng trước.

“Thật à? Cậu vốn dĩ có thể yêu cầu bất cứ điều gì từ Kiếm Thánh, nhưng tỏ ra kiêu ngạo thì lại ngượng lắm…? Và rồi chỉ dám xin làm đối thủ tập luyện thôi?”

“Tôi biết nghe hơi khó tin nhưng ít nhất là theo kỹ năng của tôi thì là thật.”

“Cái quái gì vậy. Tên tân binh này sinh ra đã được trời ban trọn bộ nhân nghĩa à?”

Im đi trước khi tôi nấu anh thành món súp rắn bây giờ.

“…tươi mới thật.”

Hắc Phù Thủy nói, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Tôi nên nói như thế nào đây nhỉ? Sau khi thấy bao kẻ bằng mọi giá giành giật được từng chút lợi ích cho bản thân… thì đã lâu lắm rồi mới gặp một thợ săn như Kim Gong-ja. Hóa ra vẫn còn những người như vậy tồn tại.”

Họ đã chết rồi. Chết hết rồi.

Cụ thể là hơn 4000 lần. Vui chưa?

“Ôi trời.”

Không hiểu vì sao, Kẻ Dị Giáo lại khóc.

“Một người chân thành xin lỗi, và một người thực lòng tha thứ! Thật đẹp đẽ. Quả thực là nhân loại luôn tranh đấu không ngừng, nhưng cũng chính điều đó mới khiến họ có thể tha thứ không ngừng! Đây quả là một kỳ tích thiêng liêng! A, mọi người ơi. Tôi…”

"Im mồm đi."

“Vâng.”

Chỉ một câu của Xà Độc, Kẻ Dị Giáo liền im bặt.

Quả là một điều kỳ diệu.

“Thứ lỗi, xem ra sự việc đã kết thúc êm đẹp rồi. Nhưng thế có phải 10.000 vàng của tôi coi như đổ sông đổ biển à?”

Không ai lắng nghe cô ấy.

Ta thở dài. Bây giờ mà có chai soju thì tuyệt.

“Dù sao thì, ngài Kiếm Thánh. Giờ thì tôi chưa cần học kiếm thuật ngay. Ngài có thể giúp khi tôi nhờ. Xin hãy làm đối thủ luyện tập của tôi.”

“······.”

Kiếm Thánh im lặng một lúc, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, rồi chậm rãi mở lời.

“Ta.”

Râu mép và môi ông khẽ run.

“Ta không thể tin được bản thân lại hiểu lầm một đứa trẻ tử tế như thế này!”

“Ờ…”

“Ồ! Cậu bảo muốn ta dạy kiếm sao? Hay là làm bạn luyện tập? Đương nhiên, đương nhiên rồi! Ta sẽ làm bạn luyện kiếm cùng cậu!”

Ông ấy nắm chặt tay tôi.

“À, xin lỗi. Ngài Kiếm Thánh?”

“Hãy gọi ta là ông nội Marcus!”

“Xin lỗi?”

“Gong-ja nhà ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Hừm, chắc chưa đến ba mươi đâu ha. Ở thế giới bên ngoài, ta có một cô cháu gái rất ngoan. Con bé thật sự rất tốt bụng. Nếu con bé mà vào Tháp, ta sẽ mai mối hai đứa với nhau cho!”

“Không… không cần đâu ạ…”

Tôi không hứng thú với chuyện hẹn hò. Bàn tay tôi đau dã man. Đau thật sự.

Sức của ông chẳng phải dạng vừa, thật xứng đáng với hạng 1.

“Sao thế? Không hứng thú với cháu gái ta à?”

“Ờm… vâng. Xin lỗi nhưng không phải chỉ cháu gái ngài đâu mà tôi không có hứng thú với chuyện hẹn hò…”

“Ối trời! Thế là không ổn rồi!”

Lực siết tay ông lại tăng lên.

“Người trẻ tuổi thì nên yêu đương! Không nhất định phải kết hôn, nhưng hẹn hò là cần thiết! Khi bắt đầu yêu, cậu sẽ nhìn thấy những điều trước đây chưa từng thấy, học được những nhiều điều mới mẻ! Đúng vậy. Và cậu sẽ nhận ra bản thân có thể thảm hại đến mức nào!”

“Ồ, tôi hiểu rồi…”

“Biết mình có thể thảm hại đến đâu thì quan trọng đến mức nào ư? Để ta kể cậu nghe trường hợp của ta. Hồi ta mười sáu, ta từng ngạo nghễ nhìn đời. Nhưng rồi cho đến khi gặp cô ấy, người cùng tuổi…”

Hả?

Ông già này sao đột nhiên phiền phức vậy.

Mặt ông cũng sát quá. Tôi thấy rõ cả lỗ chân lông trên mũi, còn cả mụn đầu đen nữa.

Thật sự quá ngột ngạt.

Tôi uớc gì ông sẽ nhanh chóng buông tay.

— Ta đã bảo lão già này đúng là kiểu những lão già thời xưa.

Bae Hu-ryeong lè lưỡi.

— Dù có nói khéo hay nói thẳng thì ông ta vẫn là kiểu già cố chấp. Nhóc có biết “già cố chấp” là gì không? Là dạng người chẳng bao giờ chịu nghe ai cả. Lão già Marcus đó chẳng nghe ai bao giờ cả. Nói cho tử tế thì gọi là có chính kiến. Còn nói thật thì là cứng đầu đến mức chẳng uốn nổi nữa.

Tôi chẳng hiểu.

Mà cũng chẳng muốn hiểu.

“Dù sao thì, yên tâm đi. Gong-ja! Từ nay, ta sẽ chăm sóc cho cậu thật chu đáo. À, cậu có muốn chút tiền tiêu vặt không? Ta đã gửi quá trời vàng trong kho của Sangryun đến mức chẳng biết dùng vào đâu cho hết!”

“Ừm. Tôi có thể tự kiếm tiền được. Với cả tiền tiêu vặt á? Tôi đã là người lớn rồi…”

“Nhìn bộ đồ của cậu kìa, trông xuề xòa quá mức! Khụm. Người ta mặc gì cũng ảnh hưởng đến tâm thái đó. Ta biết một thợ may rất giỏi. Hay là đặt một bộ vest nhé!”

Gì vậy trời.

Lẽ ra tôi nên thấy vui khi được hạng 1 để mắt tới. Nhưng không. Trái lại, tôi chỉ thấy xấu hổ. Cảm giác y như thể đang nghe chính ông nội khoe khoang về mình vậy.

Tại sao tôi lại thấy xấu hổ?

‘Giờ làm sao đây? Có nên tự sát rồi quay lại đầu ngày không nhỉ?’

— Đồ tâm thần…

Ngay lúc ấy.

Chào mừng, thợ săn Kim Gong-ja.

Bạn đã vượt qua tầng 11 với tư cách là người đứng hạng nhất.

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Như thể nó đã chờ sẵn đến khi cuộc chiến kết thúc.

‘À…’

Tôi bất giác nhìn quanh.

Mọi người đều đang thở phào nhẹ nhõm. Họ trông có vẻ mừng khi Kiếm Thánh đã ngừng tấn công. Hình như không ai nghe thấy giọng nói đó cả.

‘Mình là người đứng đầu!’

Tôi mỉm cười.

‘Tôi không biết vì sao mà thông tin về các tầng từ 12 đến 20 lại cực kỳ ít ỏi đến vậy.’

Có phải vì bị phong tỏa truyền thông? Không có bất cứ thông tin cụ thể nào cả. Trước khi tôi hồi quy 4000 lần, khác với các tầng khác, thông tin về tầng 12 đến tầng 20 hầu như chẳng ai rõ.

Giống như thể các đại công hội đều cố tình giấu giếm vậy.

Phần thưởng vượt qua tầng 11 đang được trao.

Và tôi đã sớm hiểu ra lý do.

Nữ thần Hộ vệ đang đề xuất một phần thưởng cho bạn.

|  Quỷ vương Thu vũ đang đề xuất một phần thưởng cho bạn.

Hãy chọn một trong hai phần thưởng.

‘Hả?’

Tôi chớp mắt.

‘Chọn phần thưởng á?’

Tôi nghe thấy một giọng nói mà trước đó chưa từng xuất hiện trên sân khấu.

Như để đáp lại phản ứng ngạc nhiên của tôi, một bảng lựa chọn hiện ra trước mặt.

__________________________

[Nữ thần Hộ vệ]

Tóm lược: Nữ thần bảo hộ Đế chế Aegim đã xúc động trước sự cống hiến tận tụy của bạn! Người đã quyết định bổ nhiệm bạn vào một chức vụ trọng yếu.

Bạn có thể trở thành tể tướng, tổng tư lệnh hoặc đại hiệp sĩ.

Dù chọn chức vụ nào, bạn cũng sẽ nhận được những quyền hạn tương ứng.

Hỡi chiến binh của nữ thần! Hãy cùng các đồng đội sát cánh chiến đấu!

Và phá hủy nguồn gốc của Quỷ vương ở tầng 20!

※ Tuy nhiên, nếu bạn chọn phần thưởng của Quỷ vương, bạn sẽ không thể nhận phần thưởng của Nữ thần.

__________________________

Tôi từ tốn đọc phần thưởng và gật gù.

‘Giống như những gì tôi đã biết.’

Nhập vai!

Thợ săn sẽ trở thành một thành viên của Đế chế Aegim. Một số thì có thể trở thành tể tướng, một số khác thì lại là đại hiệp sĩ.

Đây không chỉ là danh xưng suông. Bạn sẽ nhận được quyền lực và năng lực tương ứng.

Những chức vụ đặc biệt có thể chọn tại tầng 12 đang được đánh dấu.

Và phần thưởng cũng sẽ ưu ái cho những thợ săn có thứ hạng cao hơn.

Quyền lựa chọn trước người khác!

__________________________

[Tể tướng Đế chế Aegim]

[Tổng tư lệnh quân đội Aegim]

[Bộ trưởng tài chính Aegim]

[Bộ trưởng ngoại giao Aegim]

[Đại hiệp sĩ Aegim]

[Đội trưởng đội cận vệ Đế chế Aegim]

__________________________

Những chức vụ nghe hoa mỹ hiện ra thành từng hàng.

‘Chết tiệt’

Tôi tự nhủ.

‘Trước đây mình chỉ có thể chọn vai vệ sĩ A thôi…’

Ngay cả trước khi hồi quy, tôi cũng từng leo lên tầng 12. Nhưng hoàn cảnh lúc đó hoàn toàn khác. Những thợ săn xếp hạng cao đã chiếm hết những vị trí tốt.

Nhưng bây giờ thì sao?

‘Tôi đoán phần thưởng lần này đúng là cực kỳ hấp dẫn.’

Tôi có thể chọn từ tể tướng đến tổng tư lệnh.

‘…Nhưng phần thưởng của Quỷ vương là gì vậy?’

Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Những phần thông tin mà tôi chưa từng thấy bao giờ hiện ra trước mắt.

__________________________

[Quỷ vương Thu vũ]

Tóm lược: Quỷ vương rất ấn tượng với bạn. Quỷ vương đề nghị thành lập một liên minh bí mật. Những gì Nữ thần đưa ra, Quỷ vương cũng có thể cho bạn, cùng với cả một món quà khác.

Hãy giết hết những người xếp hạng khác!

Nếu làm được, bạn sẽ nhận được quyền năng của Quỷ vương và tiến thẳng lên tầng 99.

※ Tuy nhiên, chỉ một trong mười người mới có thể nhận phần thưởng này.

※ Nếu có nhiều hơn một người lựa chọn, phần thưởng sẽ được trao ngẫu nhiên.

※ Nếu không ai chọn, lời đề nghị sẽ biến mất.

__________________________

“…”

Tôi không nói lên lời.

Khi phản ứng lại được, đã có hai giọng nói vang lên đồng thời trong đầu.

‘Gì cơ?’

— Hả?

Là tôi và Bae Hu-ryeong.

Cả hai cùng chớp mắt và đọc lại phần thưởng của Quỷ vương.

Mọi thứ vẫn y nguyên.

[Hãy giết hết những người xếp hạng khác!]

[Nếu làm được, bạn sẽ nhận được quyền năng của Quỷ vương và tiến thẳng lên tầng 99.]

Nó thực sự ghi như vậy.

Tôi nhìn quanh. Kiếm Thánh. Hắc Phù Thủy. Kẻ Dị Giáo. Nữ Bá Tước. Xà Độc. Và cả Thập Tự Quân. Tất cả đều là những cao thủ hàng đầu.

‘Nếu mình…’

…giết hết đám người đó.

‘...thì có thể lên thẳng tầng 99 sao?’

Tôi nuốt khan.

Lần cuối cùng, giọng nói vang lên trong đầu tôi:

Thợ săn Kim Gong-ja.

Hãy lựa chọn phần thưởng.

Hai chúng tôi im lặng.

Một sự tĩnh lặng chỉ giữa tôi và Bae Hu-ryeong. Phần thưởng Quỷ vương. Tầng 99. Tôi đọc đi đọc lại phần thưởng của Quỷ vương. Những dòng chữ nói rằng tôi có thể được đưa thẳng lên tầng 99 cứ quanh quẩn trong đầu.

— Đây là một cái bẫy.

Bae Hu-ryeong cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi như thể lão đọc được tâm trí tôi vậy.

— Chắc chắn là bẫy rồi. Zombie à, đừng mắc bẫy.

‘Tôi… biết. Tất nhiên đây là bẫy. Dĩ nhiên là…’

Tôi lẩm bẩm trong đầu.

Phần thưởng đó rõ ràng là một cái bẫy.

Bởi vì...

‘Không có lý gì Viêm Đế lại không chọn phần thưởng của Quỷ vương.’

Vì dẫu gì hắn cũng là kẻ tâm thần nhất thế kỷ mà.

‘Hắn ta chắc chắn sẽ chọn phần thưởng của Quỷ vương. Vì hắn ta vốn chẳng bận tâm tới mạng sống của kẻ khác. Nhưng… hắn vẫn chỉ đang ở tầng 40 chứ không phải là tầng 99. Điều đó có nghĩa là...’

Tôi cố gắng suy luận một cách bình tĩnh.

‘Phần thưởng của Quỷ vương là một cái bẫy. Có lẽ Viêm Đế đã chọn nó, rồi sau đó phát hiện ra đây là một cái bẫy và quay lại từ đầu. Tôi không biết chính xác đây là loại bẫy gì, nhưng...’

Nhưng...

‘…Phải nói thật là, tôi vẫn rất muốn biết.’

Tim tôi đập mạnh.

‘Đây là cơ hội để có được kỹ năng của trùm tầng 99.’

Tôi không giống Yoo Soo-ha. Tôi không cần phải đánh bại trùm.

Chỉ cần chết dưới tay nó được.

‘Nó là con trùm mạnh nhất ngoại trừ tầng 100 ra…’

Bảo tôi không bị cám dỗ thì là nói dối.

‘Tầng 99…’

Phải mất bao lâu nữa tôi mới lên được tầng 99 theo cách thông thường?

Một năm? Năm năm? Mười năm?

Thậm chí có thể còn lâu hơn. Ngay cả một kẻ tâm thần như Viêm Đế sau mười năm cũng mới chỉ đến tầng 40.

Nhưng tất cả những thứ đó sẽ đến trong chớp mắt.

— Gong-ja.

Bae Hu-ryeong nhìn chằm chằm vào tôi.

— Đừng làm vậy.

Đó là giọng nói mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.

Lão nhìn tôi với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

— Nhìn ta này. Ta là Kiếm Đế. Ta đã từng một mình tiến đến tầng 99, và thất bại. Ta nói rồi, đây chắc chắn là bẫy. Một cái bẫy kinh khủng.

“…”

— Với kỹ năng hiện tại của nhóc, muốn giết mấy tên kia quá khó. Cho dù có giết được hết tất cả, nhóc cũng không thể vượt qua nổi tầng 99. Từ bỏ đi.

Tôi im lặng.

Có phải vì lão là người duy nhất từng chạm tới tầng 99 trong tòa tháp này? Câu nói của lão nghe rất đáng tin.

‘Chẳng lẽ trùm tầng 99 lại mạnh đến vậy?’

Bae Hu-ryeong nhăn mặt.

— Không có trùm.

‘Hả?’

— Không có quái vật trùm ở tầng 99. Nhưng có thứ còn khủng khiếp hơn… khục. Vừa nghĩ đến là rợn cả người. Dù sao thì, đây là một cái bẫy!

Lão quay lưng lại, ngồi phệt xuống như một đứa trẻ bị lấy mất kẹo. Tôi hơi bối rối.

‘Khoan đã, rốt cuộc tầng 99 có thứ gì vậy? Ông khiến tôi sợ đấy. Tôi chưa từng thấy ông như thế này bao giờ. Không phải quái vật thì là Ma Thần chăng?’

— Hừm. Không nói đâu!

Tôi đã nói sai rồi.

Lão không giống một đứa trẻ mà chính xác là một đứa trẻ.

— Ta không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại nhóc đang làm khá tốt, Kim Zombie. Cứ tiếp tục như vậy đi. Rồi nhóc sẽ vượt qua được tầng 99 thôi.

“Ừm.”

Tôi chìm vào suy nghĩ, đưa tay chạm vào thanh kiếm trong vỏ. Đó là thanh kiếm đã giết tôi hơn bốn nghìn lần. Đó là thanh kiếm mà tôi từng dùng để giết Yoo Soo-ha. Nó chỉ là một thanh kiếm rẻ tiền, nhưng khi chạm vào tôi thấy yên lòng lạ thường.

‘Được rồi.’

Tôi đã quyết định.

‘Tôi sẽ từ bỏ lần hồi quy này.’

Tai lão khẽ giật.

— Từ bỏ?

‘Ừ. Tôi sẽ chọn con đường an toàn nhất. Bỏ qua mọi thứ như phần thưởng và lợi ích. Tôi sẽ đứng ngoài và quan sát mọi thứ trước đã.’

— Bỏ qua phần thưởng và lợi ích hử… Nhóc định từ chối cả phần thưởng của Nữ thần sao? Vì cái gì chứ? Đâu cần cực đoan đến vậy.

‘Không sao. Tôi lùi một bước, để có thể tiến xa hơn.’

Lúc lòng sốt ruột nhất, là lúc cần đi con đường vòng nhất.

Tôi từ từ cất tiếng.

“Mọi người.”

Tất cả các thợ săn trong phòng chờ đều nhìn về phía tôi.

“Phần thưởng tầng 11 vừa mới xuất hiện với tôi.”

“Thật sao? Tốt quá.”

Người phản ứng đầu tiên là Hắc Phù Thủy. Có lẽ vì cô ấy chưa từng thấy phần thưởng của Nữ thần hay Quỷ vương, nên vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

“Tôi bắt đầu thấy chán vì không biết phải đợi nhiệm vụ bao lâu. Cậu chọn trước đi, sau đó tụi tôi sẽ chọn theo thứ hạng. Cứ từ từ mà chọn.”

“Vâng, tôi đã quyết định rồi.”

Tôi tuyên bố trước mặt các thợ săn cấp cao.

“Tôi quyết định không chọn phần thưởng nào cả.”

Căn phòng tiếp kiến chìm trong im lặng. Kẻ Dị Giáo và Xà Độc đang chơi bài ở góc phòng cũng quay sang nhìn tôi. Ba giây. Hai giây. Một giây. Sau một thoáng im lặng, Hắc Phù Thủy nhíu mày.

“Gì cơ?”

Nhưng đã quá muộn.

|  Bạn đã không lựa chọn phần thưởng.

|  Bạn sẽ không thể lựa chọn chức vụ đặc biệt.

Nếu từ bỏ phần thưởng, bạn chỉ được chọn vai trò sau tầng 13.

|  Bạn thật sự muốn chọn điều này?

Tôi trả lời một cách chắc chắn.

“Đúng vậy. Tôi, Kim Gong-ja, sẽ không lựa chọn bất cứ phần thưởng nào.”

Bảng lựa chọn trước mặt tôi vỡ vụn như thủy tinh. Không chỉ vậy. Một giọng nói linh thiêng, một giọng nói tà ác vang lên trong đầu tôi.

Nữ thần Hộ vệ đang nghi ngờ quyết định của bạn.

Quỷ vương Thu vũ bật cười đầy nham hiểm.

Các thợ săn đều tròn mắt ngỡ ngàng.

“Kim Gong-ja? Cậu vừa nói gì…?”

“Hmm.”

Sau đó, Kiếm Thánh nhíu mày. Đôi mắt già dặn của ông nhìn lên giữa không trung. Sau tôi, hạng 1, ông là người đứng thứ hai. Lúc này, ông đang nhìn vào phần thưởng.

“…Ừm. Ta hiểu rồi. Cậu chọn phương án an toàn nhất.”

Kiếm Thánh nhìn tôi.

“Nhưng cũng không cần phải từ bỏ phần thưởng hẳn vậy đâu. Chàng trai à, đây có thể chỉ là suy nghĩ của một lão già thôi, nhưng ta không nghĩ cậu phải từ bỏ đến mức ấy chỉ vì sự an toàn đâu.”

“Cảm ơn ngài đã lo lắng. Nhưng tôi không hối hận.”

“Mmmm. Nếu cậu không hối hận thì tốt…”

Ông im lặng. Các thợ săn khác nhìn chúng tôi đầy hoang mang. Họ có vẻ không hiểu chúng tôi đang nói gì.

“…Không.”

Ông lắc đầu.

“Chỉ từ bỏ phần thưởng thì quá nhẹ. Xin lỗi, chàng trai trẻ. Ta sẽ chọn phần thưởng của Nữ thần. Và nhận vai trò [Đại hiệp sĩ của Đế chế Aegim].”

Két!

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng chờ mở ra, một nhóm hiệp sĩ bước vào, mặc giáp trụ sáng loáng, đồng loạt quỳ xuống trước mặt ông.

“Thề trung thành với thanh kiếm tối thượng của đế quốc!”

“Oho.”

Kiếm Thánh nhìn xuống các hiệp sĩ với vẻ thích thú.

“Thì ra đâu là cách vai trò được quyết định.”

“Ừm? Aha? Ra vậy sao?”

Tiếp theo là Kẻ Dị Giáo. Người đứng thứ 3. Cậu ta nghiêng đầu, rồi khẽ ‘À’ một tiếng.

“Ra vậy. Giờ thì hiểu rồi! Ha ha. Giống trò chơi Mafia ấy mà.”

Ngoài chúng tôi ra, những thợ săn khác vẫn còn vẻ mơ hồ. Hắc Phù Thủy nheo mắt.

“…Tôi chẳng hiểu mấy người đang nói cái gì cả.”

“Đừng lo! Tôi sẽ giải thích ngay đây!”

Kẻ Dị Giáo giơ tay lên. Mặt đất bắt đầu hiện ra những dòng chữ. Cậu ấy đã dùng aura để khắc chữ lên nền đá cẩm thạch.

“Mọi người, nhìn đi!”

Các thợ săn tụ tập lại nhìn xuống mặt đất.

__________________________

[Nữ thần Hộ vệ]

Tóm lược: Nữ thần bảo hộ Đế chế Aegim đã xúc động trước sự cống hiến tận tụy của bạn! Người đã quyết định bổ nhiệm bạn vào một chức vụ trọng yếu.

.

.

.

__________________________

Các thợ săn bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Gì cơ?”

“Tầng 99 á? Thiệt hả…?”

Họ không có nhiều phản ứng khi đọc phần thưởng từ Nữ thần. Nhưng đến khi thấy phần thưởng của Quỷ vương, ánh mắt họ lập tức thay đổi.

Đặc biệt là ánh mắt của Hắc Phù Thủy trở nên u tối hơn hẳn.

“Cái này…”

“Phải đó! Giống như trò mafia vậy! Cho tiện thì tôi sẽ gọi những ai chọn phần thưởng của Nữ thần là chiến binh, còn ai chọn phần thưởng còn lại là kẻ phản bội.”

Cậu ấy cười một cách hiền hòa.

“Nhưng có một sự khác biệt lớn đấy nhé. Kẻ phản bội còn yếu thế hơn mafia rất nhiều! Vì có tới 9 chiến binh, nhưng chỉ có duy nhất 1 kẻ phản bội thôi. Mà chúng ta lại còn có cả Phó hội trưởng của Dân quân nữa cơ mà!”

Kẻ Dị Giáo chỉ tay về phía Thập Tự Quân.

Cô ấy nhìn xuống sàn đá cẩm thạch với nét mặt lãnh đạm.

“Nghĩ mà xem! Phó hội trưởng sở hữu kỹ năng [Phát hiện nói dối]. Haha, so với trò mafia thì cô ấy chẳng khác gì cảnh sát. Thế nên, kể cả có người chọn phần thưởng của Quỷ vương cũng chẳng sao! Vì kẻ phản bội sẽ bị lật tẩy ngay lập tức!”

“Ừm… cũng có lý.”

Thập Tự Quân chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Nếu mọi người tin tôi.”

“Dù sao đi nữa, trò chơi này rõ ràng là có lợi cho phe chiến binh! Thợ săn Kim Gong-ja, việc từ bỏ phần thưởng là một hành động đầy quyết đoán!”

Kẻ Dị Giáo chỉnh lại vành mũ.

“Cậu đã không nhận bất kỳ phần thưởng nào dù là người hạ tầng 11 với hạng 1. Ừm! Điều đó thật khó tưởng tượng. Với lòng tôn trọng dành cho quyết định của cậu, tôi sẽ chọn [Tổng tư lệnh quân đội Aegim]!”

Két…

Cánh cửa phòng tiếp kiến lại mở ra. Các NPC tướng lĩnh bước vào, áo choàng đỏ rực tung bay phấp phới.  Họ đứng trước mặt Kẻ Dị Giáo và cúi chào.

“Thần xin trung thành với cờ hiệu tối cao của Đế quốc!”

“Ồ, tuyệt thật. Vậy giao cho các người đó!”

Đám tướng lĩnh NPC liền xếp hàng đứng sau lưng Kẻ Dị Giáo.

Đây chính là yếu tố then chốt.

“Tch. Ta ghét phải động não lắm. Vậy tức là chọn phần thưởng thì hơn chứ gì? Thế thì ta chọn [Đội trưởng đội cận vệ Đế chế Aegim].”

Xà Độc nói.

“Vậy thì tôi sẽ chọn [Bộ trưởng ngoại giao Aegim]. Trông nó có vẻ bình thường nhất.”

Thập Tự Quân lên tiếng.

“…Tôi sẽ chọn [Tể tướng]. Xin đừng ai chọn phần thưởng của Quỷ vương. Nếu không có ai chọn, nó sẽ biến mất. Đó là lựa chọn khôn ngoan nhất. Mọi người hãy cẩn trọng.”

Hắc Phù Thủy nói với vẻ nghiêm nghị.

“Đừng lo. Hừm. Tất nhiên là tôi sẽ chọn [Bộ trưởng tài chính] rồi.”

Nữ Bá Tước cười khẽ.

Những người thợ săn còn lại cũng lần lượt chọn xong phần thưởng cho mình.

Căn phòng tiếp kiến giờ đây chật kín NPC. Sau lưng Kiếm Thánh là đoàn kỵ sĩ ngày một đông hơn. Còn sau lưng Hắc Phù Thủy thì hàng loạt sứ giả đã hiện diện.

— Woa…

Chỉ còn một chỗ trống duy nhất. Sau lưng tôi.

— Nhóc thật sự là người duy nhất không nhận phần thưởng đấy. Nhóc sẽ ổn chứ, Zombie? Biết là nhóc định vứt bỏ lần hồi quy này rồi, nhưng thế này chẳng phải quá tệ không?

‘Không sao cả.’

Tôi chắc chắn.

Có lẽ là bản năng của một thợ săn.

‘Đây chính là đáp án.’

Khi nào nên tấn công. Khi nào cần rút lui.

Tôi—

Việc lựa chọn phần thưởng đã hoàn tất.

— cảm thấy rằng lúc này chính là thời điểm để lùi lại một bước.

|  Những người xếp hạng cao nhất đã hoàn thành lựa chọn.

Kim Gong-ja, Kiếm Thánh, Kẻ Dị Giáo, Xà Độc, Thập Tự Quân, Hắc Phù Thủy, Nữ Bá Tước…

Một giọng nói vang lên trong phòng tiếp kiến.

Các thợ săn lặng lẽ nhìn nhau khi tên mình được xướng lên.

|  Số người từ chối nhận phần thưởng: 1 người.

Tất cả đều quay đầu nhìn về phía tôi. Trong số họ, chỉ có mình tôi là người tuyên bố từ bỏ phần thưởng.

Ánh mắt họ như không tin nổi việc tôi vừa làm.

|  Số người nhận phần thưởng của Nữ thần: 8 người.

Và chẳng mấy chốc, gương mặt họ bắt đầu trở nên căng thẳng.

|  Số người nhận phần thưởng của Quỷ vương: 1 người.

Cả nhóm thợ săn nhìn nhau.

Tổng cộng 10 người.

|  Tất cả những người xếp hạng cao nhất đã đưa ra lựa chọn của mình.

Xin nhắc lại một lần nữa.

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

|  Số người từ chối nhận phần thưởng: 1 người.

|  Số người nhận phần thưởng của Nữ thần: 8 người.

|  Số người nhận phần thưởng của Quỷ vương: 1 người.

|  Tất cả những người xếp hạng cao nhất đã đưa ra lựa chọn của mình.

Đó là một sự im lặng kéo dài.

|  Cầu chúc may mắn sẽ đến với tất cả mọi người.