“...Nói chuyện ư?”
“Phải. Thật lòng mà nói thì tôi đang khá bối rối.”
Trên sân khấu của tầng 12, tại cung điện, chúng tôi đang ở trong phòng tiếp kiến. Giọng tôi vang lên giữa căn phòng.
“Tôi không hiểu vì sao ngài lại tấn công. Có thể đây là lần đầu tiên hai ta gặp nhau, nhưng tôi từng rất ngưỡng mộ kiếm pháp của ngài. Giờ thì ngài lại rút kiếm nhắm vào tôi thế này, thực sự khiến tôi thấy khó xử.”
Sắc mặt Kiếm Thánh chợt cứng lại.
Dù những lời tôi nói đều là sự thật.
‘Tôi đoán ông ấy sẽ như thế.’
Vẻ mặt ấy không phải vô cớ.
Ngay trong lần đầu tiên gặp tôi, lần mà ông không còn nhớ, Kiếm Thánh đã nói thế này:
‘Ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi là sát thủ do Hắc Long phái đến sao?’
‘Ta không biết có phải mụ phù thủy sai ngươi đến không, nhưng dù sao đi nữa ta cũng sẽ dốc hết sức để giết ngươi!’
Ông ấy tưởng tôi là sát thủ.
‘Lại còn là sát thủ do Hắc Long phái đến nữa chứ.’
Có lẽ lúc này ông ấy cũng đang nghĩ điều tương tự. Rằng tôi là một sát thủ do Hắc Long thuê, kẻ đã lấy mạng vô số người vô tội. Không, có khi lần này ông còn tin chắc hơn nữa.
‘Hoặc nghĩ tôi là sát thủ đặc biệt do Ngũ đại Công hội phái tới.’
— Ừm, đúng vậy.
Bae Hu-ryeong gật đầu.
— Từ góc nhìn của người ngoài, nhóc trông thật kỳ quặc.
‘Chính xác.’
Một anh hùng mới xuất hiện một cách đầy bất ngờ!
Một thợ săn hạng E vượt qua tầng không thể vượt qua. Và rồi ngay sau đó, anh ta đã ký một thỏa thuận với Ngũ đại Công hội và được hứa sẽ được đối đãi ngang hàng như các hội trưởng...
‘Nghe đã thấy không ổn rồi.’
— Ừm. Theo như lão già Marcus, nhóc không phải dạng thợ săn tự thân nỗ lực để vươn lên. Nhóc chỉ là anh hùng giả tạo do mấy công hội lớn dựng lên mà thôi. Tsk tsk.
Bae Hu-ryeong chặc lưỡi.
— Zombie, nhóc giết bao nhiêu Zombie rồi nhỉ? 4090 à?
‘Giờ chắc là 4093 rồi.’
— Đúng vậy. Con số 4093 mà lão già Marcus thấy chỉ là số mạng nhóc đã giết. Vì nhóc không phải là một thợ săn độc lập, mà là con rối do các công hội nhào nặn nên.
Đó là kết luận duy nhất mà Kiếm Thánh có thể nghĩ đến.
— Và...
‘Phải.’
Cùng một nhóm.
‘Chắc ông ấy cho rằng đó là số người tôi giết theo lệnh của mấy công hội lớn.’
Những công hội đang thao túng cả tòa tháp này.
Là chúng đã giết chết 4093 mạng người.
Dù chỉ là hiểu lầm... nhưng với ông ấy, đó chắc chắn là một cảnh tượng đầy ghê tởm.
“Haha”
Nếu ông ấy không phải là kẻ cứng đầu theo chủ nghĩa chính nghĩa, có lẽ đã lùi bước.
“Babylon cũng chẳng khác gì thế giới bên ngoài.”
Nhưng Kiếm Thánh chưa bao giờ biết lùi bước.
Hoặc nếu có, thì ông cũng đã chối bỏ điều đó.
“Kể từ khi vào tháp, các người ngày nào cũng lôi kéo ta gia nhập công hội. Nhưng ta luôn từ chối. Các người có biết vì sao không?”
Kiếm Thánh siết chặt thanh kiếm hơn nữa. Đôi tay ông đã già. Da nhăn nheo. Nhưng những đường gân nổi lên vẫn cứng cáp như xưa.
Răng nanh của sư tử đâu vì tuổi tác mà mòn đi.
“Ta muốn chứng minh điều đó trong tòa tháp này. Rằng trong thế giới mới này, dù chỉ một mình cũng có thể đứng trên đỉnh.”
Ông đảo mắt nhìn quanh với ánh mắt dữ tợn.
“Gia đình, quốc gia, xuất thân... Khác với thế giới bên ngoài, ở đây, ngươi có thể tự sinh tồn bằng thực lực. Chỉ cần nỗ lực, ngươi ắt sẽ thành công.”
“…”
“Để gieo hy vọng đó tới mọi người, ta đã từ chối mọi công hội cho đến tận hôm nay. Nhưng còn các ngươi thì sao?”
Ông nhấc kiếm lên.
“Chẳng khác gì một vũng nước thối trộn đầy bùn.”
Các hội trưởng bắt đầu nhúc nhích.
Phẫn nộ. Nhục nhã. Hận thù.
Những cảm xúc ấy dâng trào trong đôi mắt họ. Những lời Kiếm Thánh vừa nói chẳng khác nào lời tuyên chiến.
Có người vẫn nở nụ cười như chẳng có chuyện gì xảy ra, giống như Kẻ Dị Giáo, nhưng phần lớn khuôn mặt các Hội Trưởng đều lộ vẻ không vui.
“Kiếm Thánh à. Ta không biết người khác như thế nào, nhưng ông…”
“Ha! Ông quên luôn chuyện ông trốn biệt trong lần chinh phạt tầng 5 à? Hay là bị lú lẫn rồi?!”
“Phải đấy, ông Calenberry! Nếu ông chịu tận dụng quan hệ từ thế giới bên ngoài, chúng ta đã có nhiều lương thực hơn, rồi cả Sangryun…”
Tất cả đều hét lên.
Tất cả những thợ săn ở đây đều quen biết nhau từ thủa ban đầu tiến vào Tháp. Có lẽ họ đã có quá nhiều cảm xúc tiêu cực bị đè nén bao lâu nay. Giờ thì ai cũng nổ tung. Cảm xúc chồng chất lên nhau, khiến không khí trong phòng tiếp kiến nhanh chóng trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
“Nếu ông là hạng 1 thì phải cư xử cho ra dáng kẻ đứng đầu. Nhưng ông chỉ lo sống cho riêng mình. Ông có biết chúng ta có thể cứu được bao nhiêu thợ săn nếu ông không tỏ ra ngạo mạn như vậy không?”
Hắc Phù Thủy của Hắc Long nghiến răng, giọng như rủa xả.
“Không chỉ tầng 5. Nếu ông chịu giúp ở tầng 7 hay tầng 9, tổn thất có thể đã giảm một nửa!”
Xà Độc từ Chen-mu Mun lộ sát khí ngùn ngụt.
“Một người xuất thân từ một gia đình giàu có ở thế giới ngoài kia, nếu ông chịu giúp đỡ một bước, tòa tháp này đã ổn định hơn rồi. Tụi này là nước thối ư? Được thôi. Vậy thì ông là một đứa trẻ vô trách nhiệm.”
Nữ Bá Tước trừng mắt nhìn.
Tình hình hoàn toàn hỗn loạn.
Ngay cả trước những lời nguyền rủa và bị nhìn bằng ánh mắt đầy sát khí, Kiếm Thánh chỉ nhăn mặt. Mỗi lời ông nói ra chỉ khiến mâu thuẫn thêm sâu.
"Im đi."
“…”
“Các người lớn rồi mà còn lảm nhảm lắm lời. Tưởng ta là ông nội các người chắc? Im miệng đi. Nếu muốn tấn công thì dùng kiếm mà tấn công.”
Phòng tiếp kiến nay đã chẳng khác gì chiến trường.
— Oách thật! Đúng là lão mà! Đây chắc chắn là đệ tử duy nhất của ta.
Bae Hu-ryeong chẳng đọc nổi bầu không khí, vẫn hào hứng reo lên.
— Không gì đáng khinh bằng đám người chuyên lo chuyện chính trị, phe phái. Nếu có thời gian cãi nhau, sao không cầm kiếm mà đánh đi cho rồi!
Nghe cũng có lý.
Nhưng…
Tôi cảm thấy thật tiếc nuối.
“Chỉ có mười người thôi mà cũng chẳng thể hòa hợp.”
Tất cả các thợ săn đều nhìn tôi.
Tôi thở dài.
“Ngay cả những NPC ở tầng 11 còn biết đồng lòng bảo vệ đế quốc của mình. Nhưng nhìn xem, những kẻ được gọi là thợ săn như chúng ta lại chỉ giỏi đổ lỗi cho nhau. Mọi người thật sự không thấy xấu hổ khi thua kém hơn cả NPC à?”
“…Thợ săn Kim Gong-ja.”
Hắc Phù Thủy lên tiếng.
“Việc này không liên quan đến cậu. Nó còn tệ hơn cả những gì cậu…”
“Tôi biết. Tôi hiểu nhưng... nhưng nếu là thợ săn, có một điều mà ta nên đặt lên trên hết.”
Tôi nhìn quanh căn phòng.
“Trước hết là tập trung vượt tầng 12 đi đã.”
"…"
“Trao hy vọng cho người khác là điều tốt, giảm thiểu thương vong cũng là điều đáng trân trọng. Nhưng làm ơn, hãy tập trung vào việc dọn sạch cửa ải trước mắt đi đã.”
Tôi đặc biệt nhìn về phía Kiếm Thánh.
“Dù bọn họ chỉ là NPC… nhưng đế quốc của họ đang bên bờ diệt vong. Họ cần được giúp đỡ. Nếu chúng ta đã được triệu hồi với tư cách là chiến binh, mà lại chỉ đứng đây cãi nhau bằng lời nói, thì thật là thảm hại.”
“Ngươi…”
Tôi không đùa.
Dù gì thì ở đây, Kiếm Thánh cũng không thể giết tôi. Chênh lệch sức mạnh đã quá rõ ràng. Vì thế thứ duy nhất tôi quan tâm lúc này là vượt qua tầng 12.
Tôi chẳng mấy hứng thú với chuyện chính trị hay cảm xúc cá nhân của bọn họ.
“Chiến binh là gì? Là người đứng ra giải quyết những gì người khác không thể. Chúng ta đã vượt qua tầng 11 rồi, vậy thì hãy tiếp tục giải quyết các tầng còn lại.”
“Kim Gong-ja nói đúng.”
May thay, vẫn còn một thợ săn đứng về phía tôi.
Đó là Thập Tự Quân.
Phó hội trưởng của Dân quân tiến lên một bước.
“Tôi không hiểu vì sao Kiếm Thánh lại tấn công Kim Gong-ja. Nhưng đây không phải lúc để chúng ta đánh nhau. Điều đó thì rõ như ban ngày. Tất cả mọi người đang quá căng thẳng.”
“…”
“…”
Thập Tự Quân bước vào giữa vòng vây. Nhưng chẳng ai hạ cảnh giác. Kiếm Thánh, Xà Độc, Nữ Bá Tước, và Kẻ Dị Giáo vẫn sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Bọn họ đã quá mất lòng tin vào nhau để có thể giải quyết mọi chuyện chỉ bằng lời nói.
Bởi vì những cảm xúc bị dồn nén quá lâu.
“Haizz…”
Nhận ra điều đó, Thập Tự Quân khẽ thở dài.
“Được rồi. Tôi sẽ hy sinh một chút.”
Nghe đến từ “hy sinh”, ánh mắt của các thợ săn đều hướng về cô.
Thập Tự Quân lẩm bẩm một mình giữa trung tâm mọi sự chú ý.
“Mở thẻ kỹ năng.”
Vù!
Ánh sáng bùng lên từ bàn tay cô. Chỉ giây lát sau, một tấm thẻ bạc hiện ra. Đây là tấm thẻ mà chỉ có chủ nhân cho phép thì người khác mới có thể nhìn thấy. Và giờ, thẻ kỹ năng của Thập Tự Quân đang hiện rõ giữa không trung.
“...Phó hội trưởng.”
Hắc Phù Thủy có vẻ lo lắng cho cô. Những thợ săn cấp cao thường không bao giờ tiết lộ kỹ năng của mình. Đó là bí mật sinh tử, là con át chủ bài. Phơi bày nó ra chẳng khác gì vạch trần điểm yếu.
“Không sao. Không sao cả.”
Sau đó Thập Tự Quân lật ngửa tấm thẻ.
“Nhìn kỹ nhé.”
__________________
[Phát hiện nói dối]
Cấp bậc: A-
Hiệu ứng: Bạn có thể nhận biết được ai đó có đang nói dối hay không. Điều này không chỉ áp dụng cho con người, mà còn cho cả NPC và quái vật! Tuy nhiên, điều mà họ tin là “sự thật” có thể thực chất lại là “giả dối”. Tin tưởng. Nghi ngờ. Tất cả nằm ở quyết định của bạn.
※ Tuy nhiên, kỹ năng này không bảo đảm rằng người khác sẽ tin lời nói của bạn là thật.
__________________
Mắt tôi mở to.
‘Phát hiện nói dối?!’
Đây chính là kỹ năng mà Viêm Đế từng nói dối rằng mình sở hữu. Thì ra, người thực sự có nó lại là Thập Tự Quân chứ không phải hắn!
“Quả thật rất hợp với vị trí Phó hội trưởng Dân quân…”
Dân quân là một tổ chức chuyên duy trì trật tự. Nơi mà tội phạm có thể hoành hành trong Tháp. Nơi mà Viêm Đế hay Kiếm Thánh có thể giết người trong bóng tối mà không bị phát hiện.
Đó chính là nơi này. [Phát hiện nói dối] có thể được sử dụng để phân biệt tội phạm.
“Như mọi người thấy đó.”
Thập Tự Quân cầm thẻ kỹ năng, cất lời.
“Tôi có khả năng xác định ai đang nói dối. Nói không ngoa thì đây chính là kỹ năng đã đưa tôi đến vị trí ngày hôm nay. Kiếm Thánh.”
“…Gì.”
“Nếu ông tin tôi, cứ hỏi Kim Gong-ja bất cứ điều gì ông muốn. Tôi sẽ xác nhận cậu ấy có đang nói thật hay không.”
Ánh mắt của Thập Tự Quân nhìn tôi và Kiếm Thánh một cách thờ ơ.
“Kim Gong-ja. Với cậu cũng vậy. Nếu cậu tin tôi, tôi có thể bảo chứng cho lời nói của cậu.”
“…”
“Sự hoài nghi là chất độc nuốt chửng lòng người. Và sự thật chính là liều thuốc giải mạnh nhất. Niềm tin đã mất thì khó lấy lại, nhưng nhờ kỹ năng này, chúng ta có thể hợp tác cùng nhau vượt tầng 12.”
“Hmm…”
Kiếm Thánh trầm ngâm, vuốt chòm râu dưới cằm.
‘Ồ…’
Tôi thầm nghĩ.
‘Đúng là tốt thật.’
Đây là cơ hội hiếm có. Thật may mắn, tôi không ngờ nó lại đến với mình. Nhưng đúng là hợp lý. Lý do Kiếm Thánh nghi ngờ tôi vì kỹ năng của ông. Vậy thì, cũng phải dùng kỹ năng để gỡ bỏ nghi ngờ đó!
“Tôi đồng ý.”
Tôi đáp lời ngay không chút do dự.
Vì kẻ gật đầu trước luôn chiếm ưu thế.
“…Thập Tự Quân. Ngươi là người duy nhất ở đây chưa làm tổn thương ai cả. Được thôi. Ta cũng sẽ tin ngươi.”
Kiếm Thánh đáp lời bằng những lời lấp lửng khó hiểu.
Thập Tự Quân gật đầu.
“Vậy tôi coi như cả hai người đều đồng ý. Kiếm Thánh, xin mời. Hãy hỏi Kim Gong-ja điều ông muốn biết. Tôi sẽ lấy danh dự mình ra để đảm bảo sự công bằng.”
“Ừm…”
Kiếm Thánh trừng mắt tôi.
Khuôn mặt ông như đã chuẩn bị sẵn cho giây phút này từ lâu. Phải chăng, vì ông ấy đang mong được chứng minh rằng tôi là kẻ xấu? Đôi mắt ấy đầy vẻ đắc thắng.
— Không…
Bae Hu-ryeong thì thào bên tai tôi.
— Đừng mà, lão già Marcus. Lão già lạc hậu. Ta đã bảo đừng quá tin vào kỹ năng rồi mà. Kẻ sống nhờ kỹ năng thì cũng sẽ chết vì kỹ năng! Khônggg, đừng thế!
‘Làm ơn im lặng giùm cái…’
Tiếc thay, ông ấy chẳng thể nghe thấy tiếng Bae Hu-ryeong. Con ma này là ma của tôi cơ mà.
“Thợ săn Kim Gong-ja.”
“Vâng.”
“Ngươi đã giết hơn bốn ngàn người. Có đúng không?”

