Web Novel

Chapter 24: Hỡi các chiến binh! Tiến lên đi! (3)

2025-10-01

1

Vị tướng quân mở to mắt kinh ngạc.

“Cậu vừa nói gì cơ?”

“…Thật ra, tôi có một thứ vũ khí bí mật. Nó giống như nút tự hủy vậy. Nếu tôi chết, một phước lành từ Thần linh sẽ giáng xuống chiến trường. Một khi phước lành đó được kích hoạt, đế quốc sẽ có thể giành được chiến thắng.”

Tôi làm ra vẻ mặt nghiêm túc. Diễn xuất của tôi không ngờ lại tốt như thế. Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc bị Viêm Đế thiêu sống, gương mặt tôi lập tức đanh lại, giọng nói cững trở nên trầm hơn.

— Hự! Dối trá! Hắn làm gì có nút tự hủy!

Hừm.

Tên hồn ma bại trận ngay trước tầng 100 nên biết im miệng thì hơn.

“P-Phước lành kiểu đó… không được. Nhưng mà giết cậu sao? Ta không thể!”

“Tướng quân Sarbast Aegim. Xin ngài hãy cân nhắc tới những thứ quan trọng. Dù ngài có rút kiếm hay không, tôi vẫn sẽ tự kết liễu. Bởi đó là cách chắc chắn nhất để đảm bảo thắng lợi cho đế quốc.”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi chỉ cầu xin ngài giúp tôi việc này.”

“Cầu xin…?”

“Ngài là thủ lĩnh nơi thành cảng này. Ngài khao khát chiến thắng cho đế quốc hơn bất kì ai ở nơi đây. Thay vì để tôi tự kết liễu bản thân hoặc chết dưới móng vuốt quái vật, tôi muốn phó thác sinh mạng mình vào tay ngài.”

“…”

“Thời gian không còn nhiều. Mau lên!”

Khuôn mặt vị tướng quân lộ rõ vẻ thống khổ.

“Sự tồn vong của đế chế chúng ta đang bị đe dọa, nhưng ra tay sát hại một chiến binh đến từ thế giới khác…”

— Này! Này! Ngươi tin à? Mẹ nó! Tin vào tên Kim Zombie này thật hả? Thật luôn?

“Thế giới này chắc chắn đã bị nguyền rủa. Quỷ Vương từ truyền thuyết lại xuất hiện cùng với đàn thú ma tấn công liên miên… Đến cả việc đoạt mạng cậu, hẳn cũng là do lời nguyền ấy…”

— Cái đầu ngươi mới bị nguyền rủa ấy!

“Ôi, Thần linh, xin Người đừng dung thứ cho tội lỗi của chúng con…”

Tướng quân cất giọng đầy bi ai như thể chính mình là nhân vật chính trong bi kịch. Lưỡi kiếm mảnh mai, sắc bén từ từ rút ra.

“…Ta sẽ tiễn cậu đi không chút đau đớn.”

“Cảm tạ ngài.”

Tôi thực lòng biết ơn.

Có chết thì cũng chẳng sao nhưng đau thì tôi rất ngại.

“Xin cho biết tên của cậu.”

“Kim Gong-ja.”

“Kim Gong-ja… Thay mặt đế quốc, ta xin cảm tạ cậu. Cậu là một chiến binh chân chính!”

Xoẹt!

Đúng như lời nói, đó là một nhát cắt gọn gàng. Lưỡi kiếm tẩm aura chém ngang cổ tôi trong chớp mắt.

__________________________

Bạn đã chết.

Kỹ năng của NPC Sarbast đang được sao chép ngẫu nhiên

__________________________

Đúng như mong đợi, kỹ năng của NPC hoàn toàn có thể sao chép được.

Và khi bóng tối bao trùm, tôi nghe tiếng Bae Hu-ryeong gào lên:

— Ngừng chết đi đồ thần kinh! Nhóc thích gian lận kiểu này lắm hả!

Tôi lặng lẽ đáp lại trong đầu:

Ngồi xuống mà nghe Gong-ja nói này. Thật là tuyệt vời.

Một ngày đầy hứng khởi nữa lại bắt đầu.

Người ta thường nói thế này

Khi có kẻ đang chạy, sẽ luôn có kẻ bay trên đầu họ.

Và cả điều này nữa.

Bên cạnh một thợ săn cầm kiếm, sẽ luôn có một thợ săn đã nằm xuống.

Ngài Gong-ja đã nói như vậy.

“Này! Cái gì thế kia vậy?!”

“Hử? Nhìn quần áo thì hình như là thợ săn…?”

Trên chiến trường, những thợ săn đang vung kiếm chiến đấu đồng loạt ngoái lại. Đó là hành động liều lĩnh giữa chiến trường. Nhưng hiện tại họ đã có chút khoảng trống để làm điều đó.

Khoảng trống ấy là do tôi tạo ra.

“Chiến binh!”

Vị tướng quân hét lớn.

“Có chắc đây là hướng đi đúng không?!”

Người ông ấy run lên. Người tôi cũng vậy. Vì cả hai đang cưỡi chung một con ngựa.

Ông nắm lấy dây cương còn tôi thì ngồi phía sau.

Mông thì ê ẩm nhưng trong lòng lại phấn khích vô cùng.

“Nếu đi theo hướng này rồi rẽ phải, đó chính là nơi đóng quân của chỉ huy quân địch. Có vài con quái vật ở gần đó. Nhưng ổn thôi. Chúng ta có thể xử được.”

“Ồ! Được rồi!”

Bởi vì phía sau chúng tôi có hàng ngàn binh sĩ đang nối bước.

“Quân binh! Theo ta!”

Ông giơ cao cây quyền trượng.

“Chiến binh của Nữ Thần sẽ bảo vệ chúng ta!”

“Wooooo!!”

Những người lính hô vang rồi lao theo vị tướng quân. Những binh sĩ vốn chỉ quen tử thủ, nay đã bắt đầu phản công. Dù goblin hay orc có chắn đường, chúng đều bị hạ gục.

“Hehe.”

Đó là tác dụng của bản đồ thu nhỏ.

Tôi đã chỉ huy tướng quân tấn công nơi lực lượng địch yếu hơn.

“À, rẽ phải tại chỗ này.”

“Đã rõ! Chiến binh của Nữ Thần!”

Dĩ nhiên, tôi không thể lấy được lòng tin của vị tướng quân chỉ nhờ mỗi bản đồ thu nhỏ. Có nên nói là nhờ vào việc lặp lại ngày hôm đó không nhỉ?

Tôi đã phải chuẩn bị rất nhiều.

Tôi đã trải nghiệm chấn thương tâm lý của vị tướng quân khi học kỹ năng… nhưng chuyện đó để sau đi.

‘Cửa sổ trạng thái.’

Bởi vì đã đến lúc tập trung vào những gì trước mắt.

__________________________

Tên: Kim Gong-ja

Cấp bậc:Hạng E

Kỹ năng (5/5)

- Tôi Cũng Muốn Được Như Thế (S+) 

- Chiếc Đồng Hồ Của Hồi Quy Giả (EX)

- Chòm Sao Kiếm Đế (A+)

- Xã hội thượng lưu Goblin (F)

- Nhận Thức Chiến Trường (B)

__________________________

‘Kỹ năng mới có liên quan đến chiến tranh.’

Đúng như tên gọi, đây là kỹ năng giúp tôi đọc được chiến trường. Biết rõ phe ta có lợi thế hay không. Làm thế nào để tấn công vào kẻ địch. Cảm giác chiến thuật tự động ùa đến.

Tôi như biến thành một chuyên gia thực thụ.

‘Và đó chưa phải tất cả kỹ năng đâu.’

Tôi mỉm cười toe toét và giơ kiếm.

Đó không phải thanh kiếm thường, cũng chẳng phải thanh tôi dùng để tự sát. Thân kiếm sáng loáng. Trên chuôi kiếm là hình con sư tử há rộng hàm răng. Ánh bạc lan ra bốn phía khiến bao chiến binh phải há hốc mồm.

“Đó là ánh sáng từ Nữ Thần!”

“Thánh kiếm truyền thuyết…! A, vậy là đế quốc chưa bị bỏ rơi!”

“Đế chế Aegim vạn tuế!”

Đúng vậy.

Thanh kiếm này chính là mảnh ghép cuối cùng để tôi lãnh đạo đại quân.

Là thứ tôi chọn nhờ Phúc Lành của Thương Thần.

__________________________

[Thánh Kiếm Hộ Mệnh của Lefanta Aegim]

Độ hiếm: Huyền thoại

Tóm lược:Kẻ nắm giữ Thánh Kiếm sẽ nắm giữ cả đế quốc.”

Thánh kiếm truyền lại từ tổ tiên. Tương truyền, vị tổ khai sáng Đế quốc Aegim đã được ban tặng thanh kiếm từ Nữ Thần. Kẻ nắm giữ Thánh Kiếm cũng sẽ bị định mệnh chi phối.”

Vị tổ tiên ấy đã lựa chọn người kế vị rồi biến mất. Ông ấy đã tự sát? Hay là bị quân phản loạn sát hại? Khi ranh giới giữa truyền thuyết và lịch sử trở nên mờ nhạt, tung tích của ông cũng như thanh kiếm này đều chìm vào quên lãng. Chỉ còn lại một dòng ghi chép duy nhất trong sử sách:

“Ngày định mệnh giáng lâm cũng là ngày người nắm giữ Thánh Kiếm sẽ xuất hiện.”

※ Kẻ nắm giữ Thánh Kiếm Hộ Mệnh sẽ được người dân Đế quốc Aegim tuyệt đối tin tưởng và ủng hộ.

__________________________

Hiệu quả của món vũ khí huyền thoại quả thực phi thường.

“Hoan hô đế quốc! Hoan hô chiến binh!”

“Nữ thần phù hộ cho chúng ta!”

“Xung phong! Tiêu diệt lũ quái vật bẩn thỉu kia!”

Những binh sĩ chạy về phía trước.

“Kya.”

Trong mắt họ, tôi chẳng khác gì một chiến binh huyền thoại. Người chỉ huy thực sự là vị tướng NPC, nhưng... cảm giác như tôi mới là người đang dẫn dắt cả đạo quân.

Tôi cảm thấy minh như đang bay lên trời.

“Tuyệt quá. Phải nói là quá tuyệt. Cảm giác cứ như mình vừa phá đảo màn phụ ẩn luôn vậy.”

— Là một món đồ vô dụng chết tiệt thì có!

Bae Hu-ryeong bay tới bên cạnh tôi, đúng lúc tôi đang lâng lâng.

— Chỉ là thanh kiếm phát sáng với chút sức mạnh thôi!

“Hừ. Là linh hồn thì tình cảm cũng bị bào mòn nhỉ? Đây là một thanh kiếm phát sáng khiến tất cả NPC từ tầng 11 đến tầng 20 phát cuồng đấy. Hiểu chưa? NPC không chỉ là công cụ để nhận nhiệm vụ đâu.”

Đó là một lý thuyết về sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Họ là cầu nối để giúp chúng ta tiến sâu vào tầng tháp!”

Và thực tế đã chứng minh điều đó.

Khi các thợ săn đang đổ mồ hôi hột, tôi lại ung dung cùng vị tướng lướt qua chiến trường.

“Gì thế kia…?”

Mỗi lần tôi vượt qua một thợ săn, họ đều ngạc nhiên. Có người còn sững người ra.

“Sao hắn lại đi cùng với tướng quân?”

“Hắn là NPC à?”

“Khoan đã, nhìn như đang chỉ huy cả tướng quân…”

“Không, nhìn quần áo kìa, rõ là thợ săn!”

“Rốt cuộc hắn là ai vậy…?”

Những giọng nói ngạc nhiên. Những giọng nói nghi ngờ. Những giọng nói ghen tị.

Đó là phản ứng thường thấy khi người ta ngước nhìn kẻ ở tầm cao hơn mình.

“À…”

Tôi lâng lâng.

“Chính là nó. Chính là nó. Chết tiệt, tuyệt vời quá.”

— …Tên tâm thần này không chịu luyện tập aura như ta dạy mà lại dùng nó để nghe lén thiên hạ buôn chuyện. Zombie à. Nhóc đúng là một con xác sống đấy…

“Thì sao nào!”

Cuộc tấn công đã có hiệu quả. Lũ quái vật liên tục bị hạ gục.

Chúng cố gắng chặn chúng tôi nhưng…

“Hự!”

Những cao thủ như Kiếm Thánh tung hoành nơi tiền tuyến đã tàn sát lũ orc và-

“Hahaha! Ôi, thật cảm động biết bao! Một trận chiến mới! Một kỷ nguyên mới! Một—”

“Im đi! Nếu có thời gian để lảm nhảm thì đi kiếm thêm một con goblin nữa đi!”

Thành viên các đại công hội như Kẻ Dị Giáo, Xà Độc cũng tham chiến, áp sát hai bên.

Quân địch như cánh chim đang bị vặt lông. Chẳng có lực lượng nào có thể ngăn cản chúng tôi. Lốp cốp! Đầu lũ goblin bị nghiền nát dưới vó ngựa, những ngọn giáo đâm xuyên qua da thịt lũ orc.

“Chúng ta sẽ thắng!”

“Đi theo tướng quân! Đi theo chiến binh!”

Tấn công. Và tấn công không ngừng nghỉ!

Từ lúc nào, trận tuyến địch đã bị phá vỡ. Chúng tôi sắp tiến gần đến chỗ kẻ chỉ huy. Trên bản đồ thu nhỏ, hắn hiện lên là một điểm đỏ.

— Go-Gorrr…

Qua vai vị tướng, tôi thấy một Goblin Đại Vương.

“Hừm.”

Tôi khẽ bật cười.

“Tưởng tên thủ lĩnh là ai, hóa ra chỉ là một tên Goblin Đại Vương?”

Tất nhiên, nó có lẽ mạnh hơn tên Goblin Đại Vương ở tầng 5 tôi từng đánh bại. Dù gì cũng là đang chỉ huy cả nghìn quân. Nhưng xét cho cùng thì vẫn chỉ là một con goblin. Nếu thuộc hạ bị quét sạch, nó cũng chẳng còn gì.

Hơn nữa

Kỹ năng của bạn đang được kích hoạt.

Tôi có kỹ năng chuyên trị goblin.

— Gorrk! Gor!

Tên Goblin Đại Vương vung gậy ra hiệu, lũ quái vật liền lao về phía chúng tôi. Nếu dịch ra tiếng người thì chắc là “Lũ ngu kia, cản bọn người lại mau!”

Và tôi hét lên với tên Goblin Đại Vương.

“Gorrrk!”

Bằng ngôn ngữ goblin trôi chảy.

— Go-Gork?

“Gorrrr!”

— Gorrk?

Tên goblin hoảng hốt thấy rõ. Thủ lĩnh rối loạn, quân lính cũng lúng túng theo. Trong khi bọn chúng còn đang bối rối, quân binh đã tiến sát. Hy vọng cuối cùng của kẻ thù đã tan thành mây khói.

— Gorrrk!?

Tên Goblin Đại Vương lắp bắp, rồi nhận ra bản thân đã bị lừa.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi rót aura vào Thánh kiếm và chém mạnh một đường.

“Thật là gork!”

Lưỡi kiếm cắt tên goblin như đậu phụ. Đầu hắn bay vút mà không kịp phát ra một tiếng hét.

“Ồ!”

Vị tướng hét lớn, ghì cương ngựa chậm lại.

“Chiến binh đã tiêu diệt được ma vật!”

Ông không nói với tôi, mà là hét cho toàn quân nghe thấy. Ông đã đưa aura vào để giọng nói vang vọng khắp chiến trường náo loạn.

Mọi người xung quanh đều nghe thấy những gì ông nói.

“Ma vật bị tiêu diệt rồi!”

“Chiến binh của Nữ Thần đã chém đầu thủ lĩnh quân địch!”

Từ tướng quân truyền đến phó tướng, từ phó tướng đến các đội trưởng và từ đội trưởng đến các binh sĩ. Âm thanh lan rộng như tiếng vọng.

“WOAAAAA!”

Những lá cờ tung bay trên không trung. Tiếng hò reo của những người lính bùng nổ.

“…”

Tôi xuống ngựa, nhìn quanh.

Ánh mắt tôi gặp một người lính mang cờ. Anh ta bị mất cánh tay trái trong trận chiến, đang vẫy cờ bằng tay phải. Khi ánh mắt chạm nhau, anh mỉm cười rạng rỡ và phất cờ mạnh hơn nữa.

Ánh nắng chiếu rực rỡ trên lá cờ.

“Đế quốc Aegim vạn tuế!”

Chúng tôi đã thắng.

“Quét sạch tàn quân!”

“Tấn công! Tấn công!Không để một tên nào trốn thoát!”

Tình thế hoàn toàn xoay chuyển.

— Krek, kerrr…

— Grrrr!

Lũ quái vật bắt đầu tháo chạy.

“Hử?”

“Nhìn bọn chúng kìa.”

Ánh mắt các thợ săn cũng thay đổi. Những trận đánh đông người có thể còn lạ lẫm, nhưng truy đuổi quái lẻ lại là sở trường của họ. Miệng họ nhếch lên rồi lập tức xông lên đuổi theo goblin và orc.

“Giết sạch chúng!”

Giờ là lúc săn mồi.

Cuộc tàn sát không kéo dài lâu.

Một lúc sau, một giọng nói vang vọng khắp chiến trường.

|  Hoàn tất chinh phục tầng.

Hôm nay, tầng 11 đã được chinh phục.

Đó là giọng nói của chiến thắng.

Một lần nữa xin thông báo.

Hôm nay, tầng 11 đã được chinh phục.

Tiếng reo hò bùng nổ.

“Woohoo! Thật không vậy?!”

“Chúng ta không phải quá mạnh sao?”

“Hắc Long Hội muôn năm!”

Giờ đến lượt các thợ săn ăn mừng. Người thì tung mũ lên trời như ở quảng trường, kẻ thì ôm chầm lấy nhau.

Vượt tầng 11 chỉ trong chưa đầy một ngày!

Đó là một cuộc chinh phục đáng kinh ngạc.

Đang tính toán thành tích… Tính toán hoàn tất.

|  Đã vượt qua giới hạn.

|  10 người có thành tích cao nhất sẽ được công bố.

Mọi ánh mắt ngước lên.

Từng hàng chữ ánh sáng dần hiện trên trời.

__________________________

[Bảng xếp hạng thành tích]

Hạng 1: Kim Gong-ja

Hạng 2: [Kiếm Thánh]

Hạng 3: [Kẻ Dị Giáo]

Hạng 4: [Xà Độc]

Hạng 5: [Thập Tự Quân]

Hạng 6: [Hắc Phù Thủy]

Hạng 7: [Nữ Bá Tước]

__________________________

Những cái tên quen thuộc dần hiện ra.

Nhưng khi danh sách hoàn thiện, những người thợ săn bắt đầu xì xào.

“Hở? Hạng 1 không có danh hiệu à?”

“Kiếm Thánh mà chỉ hạng 2 thôi sao?”

“Kim Gong-ja…”

Tên tôi mới được xuất hiện trên truyền thông nên mọi người có vẻ ngạc nhiên. Nhưng rồi ai đó hét lên:

“À, người chinh phục tầng 10!”

“Đúng rồi! Họ nói tên là Gong-ja mà!”

“Người chưa có danh hiệu mà lại giành hạng 1 nữa?”

“Chẳng lẽ là cao nhân ẩn thế?!”

Bae Hu-ryeong nhăn nhó.

— Hừ, cao nhân cái khỉ gì. Chỉ là một thằng nhóc khôn vặt thôi…”

“Vậy là ông thừa nhận đó là nhờ kỹ năng rồi hả?”

— Không! Tuyệt đối không!

Lão quay ngoắt đi. Có vẻ đang tức vì tôi không chịu luyện kiếm. Tên hồn ma này… đúng kiểu người tập trung vào những thứ căn bản hơn mọi thứ khác.

Tôi cười khổ.

“Trước khi vượt tầng 20, tôi sẽ luyện kiếm đàng hoàng nên đừng giận nữa.”

— Thật chứ?

Tai lão giật giật.

“Thật mà. Tôi không thể ngồi yên khi ở cạnh Kiếm Đế được, đúng không? Ông là người đã vượt qua tầng 99 đấy. Tôi nên chủ động xin học mới phải.”

— Đúng vậy!

Lão xoay vòng giữa không trung như thể tâm trạng tồi tệ chưa bao giờ xuất hiện.

— Kyaa, cuối cùng Zombie cũng hiểu được giá trị của ta! Dù cái Tháp này có hơi khác, nhưng ở thế giới của ta, ta cũng đã leo Tháp như thể chẳng còn ngày mai vậy. Tầng 11 hồi đó đúng là dễ như ăn kẹo…!

Ừ. Dễ thật.

Dễ đến đáng ngờ luôn ấy.

“Chiến binh của Nữ Thần.”

Khi Bae Hu-ryeong còn đang bay lượn, vị tướng quân tiến lại gần tôi. Người ông nhuốm máu quái vật, chỉ có khuôn mặt là sạch sẽ như vừa lau qua.

“Nhờ có cậu mà chúng tôi mới chiến thắng được. Thật sự cảm tạ.”

“Không có gì. Đây là chiến công của tất cả mọi người.”

“Ahaha…”

Ông xoa lòng bàn tay, có vẻ ngượng ngùng.

“Tôi đã quá lo xa.”

“Sao ạ?”

“Từ lâu rồi, chúng tôi đã được nghe lời tiên tri. Rằng khi Quỷ Vương xuất hiện, sẽ có chiến binh từ thế giới khác đến nên không cần lo lắng… Nhưng tôi không tin. Sao có người lại dám liều chết chiến đấu cho một thế giới không phải của mình chứ?”

Ông mỉm cười.

“Nhưng hóa ra là tôi đã lo thừa. Một lần nữa, cảm tạ.”

Ông chìa tay ra.

Dù là dị giới, nhưng cái bắt tay vẫn mang cùng ý nghĩa. Có phải vì con người ở cả hai thế giới đều có bàn tay?

“Tôi mong chờ những chiến công tiếp theo của cậu.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Chúng tôi bắt tay nhau.

Đang tính toán phần thưởng… Hoàn tất..

Phần thưởng sẽ được trao cho những người có thành tích cao nhất.

Từ bầu trời, một luồng sáng đổ xuống bao phủ lấy tôi cùng với giọng nói.

Không chỉ mình tôi. Ánh sáng còn chiếu xuống chiến trường. Một, hai, ba… Tổng cộng mười tia sáng chiếu rọi từ trên cao.

Những người có thành tích cao nhất sẽ được tiến vào tầng 12 trước.

Cho đến khi họ nhận được phần thưởng, những người còn lại không thể vào tầng tiếp theo.

Một lần nữa xin thông báo…

Những người đóng góp nhiều nhất sẽ được nhận phần thưởng trước. Tôi có hơi áy náy với những thợ săn hạng 11 hay 12, nhưng đây là một cơ chế hợp lý.

Trước khi ánh sáng hoàn toàn bao phủ lấy tôi, vị tướng quân lên tiếng.

“Xin hãy bảo vệ đế quốc của chúng tôi.”

Và chúng tôi được đưa lên tầng 12.