| [00:00:00].
Chiếc đồng hồ trên bầu trời chỉ đúng vào con số không.
“Không!”
Các thợ săn reo hò vui mừng. Có người thậm chí còn tung cả mũ lên không. Hàng ngàn chiếc mũ bay vút lên như muôn hoa nở giữa tiết xuân.
Và trước khi tất cả những chiếc mũ ấy kịp rơi xuống đất.
| Thông báo tới toàn thể.
Một giọng nói vang lên giữa không trung.
Giọng nói ấy đang truyền đạt một điều gì đó cho tất cả mọi người.
| Bắt đầu từ bây giờ, phần hướng dẫn sẽ chấm dứt.
Tức là khúc dạo đầu đã chính thức khép lại.
| Một lần nữa, xin thông báo.
| Từ hôm nay, phần hướng dẫn sẽ chính thức kết thúc.
Nghĩa là mọi thứ bây giờ mới thực sự bắt đầu!
“Oaaa!”
Tiếng reo hò vang lên náo nhiệt. Phấn kích. Nhiệt huyết. Cuồng nhiệt. Đã bao lâu rồi những người thợ săn mới lại sục sôi đến vậy? Cả ông lão bán hàng lề đường, lẫn người đàn ông trung niên từng bỏ cuộc ở tầng 2, lúc này đều bật cười sung sướng giữa quảng trường.
Giây phút ấy, tất cả đều là thợ săn.
“Tầng 11! Tầng 11! Tầng 11!”
“Mở tầng 11 đi!”
“Này này, vừa có tin tức mới này... cái này...”
Và như thể đang hồi đáp lại sự cuồng nhiệt của họ.
Chiếc đồng hồ trên trời chợt phát nổ trong quầng sáng rực rỡ. Một luồng sáng chói lòa như ánh mặt trời. Các thợ săn nhíu mắt, giơ tay che đi ánh sáng, nhìn lên bầu trời qua kẽ ngón tay. Tôi cũng không phải ngoại lệ.
| Hỡi các chiến binh. Những người đã bước vào Tòa Tháp.
| Chúc mừng các bạn đã vượt qua tàn dư tiếc nuối của tầng Hỏa Ngục.
Một nhân ảnh khổng lồ hiện lên giữa không trung. Nói là thiên thần hay nữ thần thì đúng hơn. Nàng tỏa ra thánh quang, tà áo trắng tung bay giữa trời.
Cảnh tượng ấy chẳng khác gì một bức bích họa tạc trên tường đền thờ.
“Whoa...”
“Đẹp quá...”
Toàn bộ quảng trưởng vang lên tiếng trầm trồ. Đa phần thợ săn đều ngẩn người ngước nhìn. Vẻ đẹp ấy như mê hoặc cả thời gian.
– Này, đồ xác sống. Tỉnh lại đi. Đó không phải nữ thần thật đâu.
Nhưng giọng Bae Hu-ryeong thì lạnh băng.
– Chỉ là hệ thống hướng dẫn nhiệm vụ thôi.
“... Kiểu NPC ấy hả?”
– Đúng rồi. Dù có gọi là nữ thần đi nữa, thì cũng chỉ là một đoạn hình ảnh được ghi lại. Tự động phát khi tầng 10 bị chinh phục. Tsk, tsk. Đúng là ngây thơ.
Tôi chợt thấy tò mò.
“Làm sao ông biết chuyện đó?”
– Hử? Thì là...
Ngay lúc Bae Hu-ryeong định trả lời.
| Hỡi các chiến binh! Thế giới bên kia đang cần sự trợ giúp của các bạn. Ở đó, một Quỷ Vương đáng sợ đang hoành hành. Từ giờ, các bạn sẽ được triệu gọi tới thế giới ấy và được giao nhiệm vụ bảo vệ nhân loại. Nếu chấp nhận sứ mệnh này, hãy nói ‘Truyền tống’...
Nữ thần vừa dứt lời, có người lập tức nhảy lên không trung.
“Hup!”
Vị thợ săn ấy nhẹ nhàng dẫm lên một tòa nhà. Tầng ba, tầng năm, tầng bảy. Trong chớp mắt, người ấy đã đứng trên đỉnh tháp chuông giữa quảng trường. Rồi từ đó bật người lên cao.
Kiếm Thánh.
Marcus Calenberry.
“Haaa!”
Một chiêu kiếm của người đang giữ vị trí số một xé toang bầu trời. Đường kiếm lướt qua hình ảnh nữ thần, chém đôi thân ảnh kia ra làm hai.
Một đường kiếm vừa đẹp mắt vừa thần tốc.
Tất cả nhưng người tận mắt chứng kiến chiêu kiếm ấy đều sững sờ há mồm.
“Hở, hở?”
Nhưng khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong tíc tắc.
Hình ảnh nữ thần nhanh chóng liền lại như chưa từng bị tổn hại. Cũng giống như việc chém vào mặt nước chỉ là vô nghĩa, nàng tiếp tục cất giọng du dương như ban đầu.
| Nếu chấp nhận nhiệm vụ, hãy nói ‘Truyền tống’. Các chiến binh. Khi đó mọi người sẽ đặt chân lên tầng 11.
Nữ thần vẫn tỏa sáng.
Nhưng ánh sáng ấy không còn mang vẻ thần thánh nữa.
Bởi một khi Thần bị phàm nhân chạm đến, thì đã chẳng còn là Thần nữa rồi.
“Hừm.”
Kiếm Thánh đáp nhẹ lên một mái nhà. Ông vẫn mặc bộ vest đen như hôm tôi gặp ở quán bar. Ngước mắt nhìn bầu trời với vẻ chẳng mấy hài lòng, ông từ từ đảo mắt xuống phía quảng trường bên dưới.
“...”
Quảng trường chìm trong tĩnh lặng.
– Ừm.
Bae Hu-ryeong lên tiếng.
– Ta cũng từng làm thế trước kia đấy. Nhìn xem, là NPC đúng không?
Tôi sững người.
‘...Ông thực sự phải kiểm tra mới yên tâm được à?’
– Chứ sao nữa. Ta không hiểu nổi mấy người không thử kiểm tra. Khi có thứ gì to lớn xuất hiện trước mặt, chẳng phải bản năng đầu tiên là muốn vung kiếm chém thử một phát à? Ai mà chẳng thế?
‘Haizz.’
Đúng là đồ thần kinh.
Tôi tăng cường thị lực bằng aura rồi nhìn về phía Kiếm Thánh, cẩn thận tránh giao ánh mắt.
“Truyền tống.”
Kiếm Thánh kẽ lẩm bẩm. Thứ ánh sáng rực rỡ giống như của nữ thần bao phủ lấy ông. Chỉ một khoảng khắc sau, ông biến mất hoàn toàn, không để lại một dấu vết.
“Ahahaha!”
Một tràng cười đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề. Các thợ săn ngoảnh đầu lại.
Người vừa bật cười là hội trưởng của Thiên Vạn Tự, Kẻ Dị Giáo.
“Lại thua rồi! Ha! Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời!”
Kẻ Dị Giáo bỏ mũ xuống, cúi đầu nhã nhặn chào những người đang nhìn mình.
“Vậy hẹn gặp lại mọi người ở tầng 11 nhé! Truyền tống!”
Ánh sáng trắng bao phủ lấy cậu ấy. Ngay khoảng khác tiếp theo, thân thể Kẻ Dị Giáo biến mất. Những thợ săn lúc đó mới nhận ra...
“Ơ...”
Kiếm Thánh và Kẻ Dị Giáo đã đi trước họ một bước, lên tầng 11.
Và đó là điểm khởi đầu.
“T-Truyền tống!”
“Truyền tống!”
“Truyền tống!”
Vô số thợ săn đồng loạt gào lên. Quảng trường tràn ngập ánh sáng. Mỗi lần ai đó hô lên, ánh sáng liền đổ xuống nơi họ đứng. Ánh sáng ấy càng nhiều, từng đợt, từng đợt như sóng, chiếu rực cả bầu trời.
| Hỡi các chiến binh. Những người đã bước vào Tòa Tháp.
Giữa biển ánh sáng. Giọng nữ thần vẫn đều đều cất lên lời chào mừng.
| Từ tầng 11 đến tầng 20, các bạn sẽ đối mặt với một thử thách. Một thử thách của đức tin.
Nữ thần chắp tay trước ngực.
Tựa như đang cầu nguyện.
| Rồi các bạn sẽ tìm thấy đáp án của chính mình. Sẽ có người tháp sáng con đường, để mọi người hiểu rõ bản thân...
Nhưng chẳng còn mấy ai lắng nghe nữa. Mọi người đều vội vã, chỉ sợ chậm chân.
Chỉ một vài người còn sót lại, lặng lẽ giơ điện thoại quay.
“Đáng tiếc thật.”
Một người tiến lại bên tôi, khẽ lẩm bẩm.
Phó hội trưởng của Dân quân, Thập Tự Quân.
“Đáng tiếc?”
“Hãy nghĩ mà xem. Ai đó đã đổ rất nhiều tâm huyết để tạo ra cái Tháp này. Tất cả mọi thứ đều là thông điệp gửi tới chúng ta. Vậy mà chẳng ai quan tâm.”
Gương mặt cô lộ vẻ xót xa.
“Mọi người đáng ra nên cảm thụ điều này bằng cả trái tim. Việc tồn tại một Tòa Tháp, việc chúng ta có kỹ năng... tất cả đều là kỳ tích. Nhưng mọi người đã quá quen thuộc, chẳng còn thấy nó là phép màu nữa.”
“Cô đúng kiểu người sống thiên về cảm xúc nhỉ.”
“Ừm. Ngoài đời tôi học chuyên ngành âm nhạc mà.”
Cô mỉm cười, nhếch nhẹ khóe môi.
“Giờ nghe tôi từng học nhạc, cậu có thấy tôi quyến rũ hơn chút nào không?”
“À... tôi chỉ cảm thấy việc kiếm sống chắc sẽ hơi vất.”
“Á, nói thật mà đau tim quá.”
Cả hai cũng bật cười.
Bae Hu-ryeong lén lút len vào giữa.
– Zombie, cẩn thận. Con người này khả nghi lắm. Hửm?
‘Lại gì nữa đây?’
– Không thể nào có chuyện có người chủ động bắt chuyện với nhóc. Đẹp trai? Nhân cách tốt? Nhóc làm gì có. À há, ta hiểu rồi! Đây là lừa đảo! Một trăm phần trăm!
Cái lão này... Thôi bỏ đi.
“Xin lỗi!”
Đúng lúc ấy, một nhóm người ập đến chỗ chúng tôi.
Không phải phóng viên, mà là những phát thanh viên.
“V-Vị thợ săn kia là... thợ săn Kim Gong-ja đúng không ạ?”

