– Ngài Gong-ja! Sảnh kìa! Kết liễu hắn đi!
“Chết đi.”
– A, ngài Gong-ja. Hắn đang diễn thôi. Tội nghiệp quá. Vạch mặt hắn đi rồi giết luôn!
“Theo.”
– Ui chà, bài y chang bài của ngài Gong-ja. Nhưng như vậy thì sao? Hai đôi của ngài Gong-ja lớn hơn đúng không? Hí hí hí. Chơi đến cùng đi ngài Gong-ja.
“Tố.”
– Ôi trời. Định gom bài để có cù lũ à? Ngài Gong-ja đừng lo. Nãy ta liếc dưới bàn rồi, hắn không thể nào có được đâu. Cứ tin ta, xông lên đi!
“Tất tay."
Ván poker cứ thế kéo dài hơn 30 lượt.
“...”
Người đối diện tôi run rẩy. Xà Độc. Thợ săn độc nhãn trông như sắp phát hỏa.
“Khốn kiếp! Chắc chắn là gian lận!”
Xà Độc đập bàn bật dậy. Rầm! Cả cái bàn rung lên. Mấy thợ săn khác chỉ cầm cốc cà phê lên như thể đã đoán trước được chuyện này. May mà không đổ cốc nào. Ừm. Đúng lúc ghê.
“Không thể nào! Đã hơn ba mươi ván rồi mà hắn chưa thua lấy một lần! Cả khi lừa bài cũng không ăn thua! Rõ ràng là dùng kỹ năng gì đó! Gian lận! Là gian lận!”
“Có bằng chứng không?”
Tôi nhấp một ngụm socola nóng. À không, giờ thì nó nguội, trở thành một ly latte socola lạnh rồi. Nhưng cũng ngon theo một cách riêng.
“Có thể tôi là một cao thủ poker. Bị vu khống thế này thì oan lắm. Xin hãy nhìn tôi bằng ánh mắt khoan dung, tiền bối à.”
“Này, đây mà là thợ săn hạng F à?”
Xà Độc gào lên, ánh mắt đảo quanh những người xung quanh.
“Cái thể loại gì mà bảo là hạng F chứ! Nói là Hiệp hội Thợ săn nhận hối lộ và làm sai cấp bậc còn hợp lý hơn. Ít nhất cũng phải là hạng B.”
“Ồ. Anh biết rồi à? Rằng tôi không phải hạng F?”
“Đấy! Biết ngay mà...”
“Thật ra thì, hôm qua tôi mới lên hạng E. Nhưng bận đi công phá tầng 10 nên chưa kịp báo lại cho Hiệp hội.”
“...”
Tôi mỉm cười.
“Cảm ơn vì đã đánh giá tôi cao đến vậy. Và sư phụ à, ngài hết xèng rồi.”
“Ể...”
Xà Độc quay lưng bỏ đi, lết về khu vực bị loại, nơi những người hết xèng ngồi.
“Chào mừng đến với hội thất bại, sư phụ Chen-mu!”
Kẻ Dị Giáo, người bị loại đầu tiên, nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
“Tôi đoán là anh cũng sắp thua nên đã gọi thêm một ly espresso rồi! Không cần khách sáo đâu. Uống thoải mái nhé!”
“Tôi ghét espresso...”
“Vâng! Tôi biết. Nhưng kén chọn là không tốt đâu!”
“Tên cuồng tín chết tiệt...”
Xà Độc ngồi phịch xuống ghế, mặt như muốn khóc.
Bây giờ, ván bài chỉ còn lại ba người chơi. Tôi. Hắc Phù Thủy. Và bất ngờ thay, Thập Tự Quân.
“Hừm.”
Thập Tự Quân nhìn bài rồi cau mày. Cô là phó hội trưởng của Dân quân, một nữ thợ săn nổi tiếng là chính trực. Dân quân là công hội được thành lập để bảo vệ thủ đô của tầng 1, gần giống như lực lượng cảnh sát. Có lời đồn rằng cô còn quyên góp toàn bộ tài sản cho một cô nhi viện hay gì đó.
“Tôi bỏ.”
Cô đặt bài xuống, thở dài.
“Tôi cứ tưởng rằng mình che dấu cảm xúc khá giỏi. Kim Gong-ja. Cậu có kỹ năng tiên tri hay sao?”
“Có thể lắm. Tiên tri, hoặc là đọc suy nghĩ. Thử đoán xem?”
“Giới trẻ bây giờ...”
Cô cười nhạt, cúi đầu rồi rời bàn.
“Này! Sao lại từ bỏ nhanh vậy?”
Xà Độc gào lên, mép còn dính chút espresso.
“Dù không thắng được thì cũng phải bám lấy như chó săn chứ! Sao lại để yên cho thằng lừa đảo đó vậy hả?”
“Lừa đảo à? Anh nói thế thì nặng lời quá với vị anh hùng mới rồi đó.”
“Cậu ta rõ ràng đang dùng kỹ năng!”
Thập Tự Quân nhún vai.
“Tôi biết từ đầu rồi.”
“Hả? Biết gì?”
“Sẽ rất kỳ lạ nếu tôi không biết. Một tân binh lại chủ động đề nghị chơi một trò may rủi mà không có chuẩn bị gì ư? Việc cậu ấy thách thức chơi trò như thế này chính là lời tuyên bố ngầm ‘Tôi có kỹ năng, và tôi đủ tự tin để qua mặt mọi người mà không bị phát hiện’. Và chúng ta thì chấp nhận cuộc chơi đó.”
Xà Độc há hốc mồm
“T-Thì ra là vậy...?”
“Sư phụ Chen-mu... chăm chỉ luyện võ thì tốt, nhưng anh cũng nên dùng thêm cái đầu nữa.”
Thập Tự Quân nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy cảm thông.
“Ngay từ đầu, chúng ta đâu có gì để mất. Thắng thì tuyệt đấy, nhưng dù có thua... như cậu tân binh kia đã nói, cậu ấy sẽ tham gia vào tất cả các công hội ở đây. Và điều đó, bản thân nó đã là kết quả khá tốt rồi.”
“N-Nhưng... còn danh dự thì sao! Sao lại để bị đối xử ngang hàng...”
“Danh dự có ăn được không?”
Xà Độc nghẹn họng.
“Còn espresso thì uống được đấy! Nào, sư phụ Chen-mu. Uống thêm ly nữa cho tỉnh táo!”
“Chết tiệt...”
Cuối cùng, chỉ còn hai người. Hắc Phù Thủy, người đứng hạng hai trên bảng xếp hạng.
Và tôi
“...:”
Hắc Phù Thủy chăm chú nhìn bài rồi lên tiếng.
“Cũng nhẹ nhõm phần nào.”
“Hửm?”
“Vì cậu là người có thể hiểu cho bọn tôi.”
Cô đẩy một nắm xèng vào giữa bàn. Tố. Tăng cược. Cô ấy đang kiêu khích tôi chăng?
“Tôi đến từ Ukraine. Chính xác thì, từ nơi từng là Ukraine. Sau chiến tranh, mất gia đình, tôi đã phải trải qua rất nhiều. Cậu biết đấy, là phụ nữ, còn sống một mình, dù là bên ngoài hay trong Tòa Tháp thì đều không dễ dàng gì.”
“Tôi đoán là vậy.”
Tôi vui vẻ chấp nhận lời khiêu khích của cô ấy. Tố thêm. Tôi nâng mức cược.
“...”
Cô ấy do dự một chút rồi gõ hai lần xuống mặt bàn. Đó là dấu hiệu cô chấp nhận theo cược. Nữ Bá Tước trải bài ra như một người chia bài chuyên nghiệp.
“Thế cậu đang cố nói điều gì?”
Tôi đưa tay xoa cằm, giả vờ như đang trầm ngâm suy nghĩ.
“Mọi người trong Tòa Tháp này, đặc biệt là những người thuộc thế hệ đầu tiên, gần như ai cũng có một quá khứ đau lòng. Tôi cũng chỉ là một cô nhi bình thường.”
Tôi đang có một đôi.
“...Ván bài này khiến tôi nhớ đến quê nhà.”
Còn cô ấy thì đang sở hữu một sảnh đồng chất.
“Trong Tháp, chẳng có ai hỏi rằng ‘Cậu tới từ đâu?’. Không, phải nói là, chúng tôi đã cố tình khiến nó thành ra như vậy. Tôi đến từ Ukraine. Sư phụ Chen-mu đến từ Trung Quốc. Còn cậu là người Hàn Quốc... Những điều đó, trong Tòa Tháp, chẳng hề quan trọng.”
“Vậy à?”
“Phải. Nhờ phúc lành của Tòa Tháp, chúng ta có thể hiểu nhau. Ở đây, tất cả đều bình đẳng. Ít nhất thì... bình đẳnh hơn thế giới bên ngoài.”
Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ thua.
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh nâng mức cược.
“Người bên ngoài nhìn nơi này như một bãi rác.”
“Ngay cả trong một bãi rác, những bông hồng cũng có thể khoe sắc.”
Hắc Phù Thủy ra hiệu theo cược.
“Kim Gong-ja. Khoảnh khắc mà chiếc đống hồ trên bầu trời điểm [00:00:00], giới truyền thông sẽ ồ ạt đưa tin về cậu. Một cuộc đời mới sẽ được bắt đầu. Mong rằng cậu có thể ứng phó khôn ngoan.”
“Nghe tuyệt đấy.”
Một lá bài khác được lật trên bàn.
“Tôi không định khoe khoang, nhưng tôi thích được chú ý. Tôi tích khi người khác khen ngợi mình, ghen tị với mình. Đó là sự thật. Chỉ vậy thôi.”
Giờ thì tôi có hai đôi.
“...Cậu thật thà đấy. Có vẻ hoàn toàn trái ngược với Kiếm Thánh.”
Bài của cô ấy vẫn là sảnh đồng chất. Bài của tôi yếu hơn, nhưng-
“Tất tay.”
“...”
“Tôi khá tự tin.”
Rời mắt khỏi mấy lá bài, tôi nhìn thẳng vào cô ấy.
“Nhân tiện đây, tôi muốn nói rõ luôn. Tôi không muốn được đối xử đặc biệt chỉ vì tôi vừa vượt qua tầng 10. Tầng 20, tầng 30, tầng 40, tầng 50... và cả tầng 100. Tôi muốn chinh phục hết tất cả, bất kể có mất bao nhiêu thời gian đi nữa.”
“...”
“Tôi biết cô xem Tòa Tháp là một điều đặc biệt. Tôi tôn trọng điều đó. Tôi cũng không có ý định đối đầu một cách vô nghĩa với mọi người. Nhưng tôi vẫn sẽ coi mọi người là đối thủ.”
Rằng ai sẽ người đầu tiên leo tới đỉnh Tháp?
Rằng ai sẽ được ngợi ca là anh hùng?
Rằng ai sẽ được nhớ tới, được tán dương, được người người ghen tị? Ai sẽ xây nên tòa tháp hoàng kim mà mọi người đều ngưỡng vọng?
“Tôi muốn được nhìn thấy thế giới bên kia Tòa Tháp thay vì bị mắc kẹt trong nó.”
Vì thế tôi sẽ tiếp tục leo lên.
“Dân tị nạn? Nạn đói kém? Tôi không có thời gian để lo mấy thứ đó. Thật lòng đấy. Nếu mọi người cần sử dụng tên của tôi, hãy cứ sử dụng nó. Bao nhiêu lần cũng được. Chỉ cần ủng hộ tôi trong việc leo Tháp là được.”
Cảm giác khi chinh phục Tòa Tháp. Tôi muốn được trải qua một lần nữa. Mới chỉ mới trải qua một lần mà tôi đã cảm thấy nghiện mất rồi.
Vì nó thực sự quá đỗi tuyệt vời.
“... Vậy ra đó là điều cậu hướng tới.”
Hắc Phù Thủy thờ dài sau một hồi im lặng.
“Tôi sai rồi. Cậu không hề trái ngược với Kiếm Thánh, mà là y hệt.”
Cô đẩy hết đống xèng vào giữa bàn. Lách cách. Tất cả chúng tụ lại thành một ngọn núi nhỏ.
Tất tay.
“Câu đó là lời khen đấy à?”
“Không, là một lời nguyền. Những kẻ tham lam.”
Lá bài cuối cùng được lật. Bài của cô vẫn là sảnh đồng chất, còn của tôi là... cù lũ.
“Vậy thì là lời khen rồi.”
Tôi mỉm cười.
“Cảm ơn.”
Tôi đã thắng.
“Vậy thì, như đã hứa, tôi mong mình sẽ được đối xử ngang hàng với mọi người.”
“Tôi có thể hi vọng rằng, cậu càng có nhiều quyền lực thì cũng sẽ nhận thêm nhiều trách nghiệm chứ?”
“Hử? Công việc của một thợ săn là leo tháp mà, đúng không? Đừng lo. Tôi sẽ làm tròn bổn phận của mình.”
“Cái đồ lười biếng...”
Hắc Phù Thủy cười nhạt.
– Hừm. Kim Zombie đúng là lười thật. Nếu có kỹ năng lười biếng thì chắc nó đã đạt đến cấp S luôn rồi.
‘Trò chơi mới kết thúc thôi mà ông đã quay lại gọi tôi là Zombie rồi sao?’
– Chứ còn gì nữa, cái tên xác sống đột biến kia! Ngài Gong-ja cái con khỉ! [note80797]
Bae Hu-ryeong bay lượn quanh tôi đầy phấn khích.
– Zombie! Zombie! Cái đồ xác sống chết tiệt! Trời ơi, ta không ngờ lại nhớ cái cảm giác này đến vậy! Ta thề sẽ không bao giờ đánh cược với cái đống lười biếng như nhóc nữa!
‘...Thật là đáng thương...’
Một kẻ từng được ca tụng là Kiếm Đế mà lại thành ra như vậy, đúng là khiến người ta muốn thở dài.
Tôi tặc lưỡi trong lòng và đứng dậy.
“Cậu đi rồi à?”
“Ừm. Tầng 11 sắp mở rồi. Tôi phải chuẩn bị ngay nếu không muốn bị tụt lại phía sau.”
“Nhưng cậu đâu biết trên đó có gì. Chuẩn bị kiểu gì?”
Ừm.
‘Giờ tiết lộ một chút manh mối cũng chẳng sao.’
Nếu tôi được đối xử như một trong số họ, thì khiến họ mắc nợ một chút cũng chẳng thiệt. Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đó là một [Vở kịch].”
“Hử?”
“Chủ đề từ tầng 11 đến tầng 20 là [Kịch].”
Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt rực sáng. Cũng dễ hiểu thôi. Chỉ cần một gợi ý nhỏ thôi cũng có thể đi trước người khác một bước. Mà thông tin tôi vừa đưa ra thì đúng là vô giá.
“Họ cho tôi gợi ý đó như phần thưởng tầng 10.”
Đó là lời nói dối.
Thật ra tôi vẫn chưa nhận phần thưởng tầng 10. Cõ lẽ nó sẽ đến khi đồng hồ điểm [00:00:00]. Nhưng dù vậy, tôi vẫn biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra.
Tri thức về tương lai. Không có lý do gì để không tận dụng.
“Tôi chỉ biết đến đó thôi.”
“... Cảm ơn vì đã chia sẻ.”
Hắc Phù Thủy gật đầu.
“Tôi nhất định sẽ đáp lại ân tình này.”
Tôi thực sự mong chờ điều đó.

