Web Novel

Chapter 20: Sự xa xỉ của một tách cà phê (2)

2025-09-22

1

“Hmm. Cậu có gan đấy.”

Nữ Bá Tước khẽ nhếch mép cười.

“Với cả, cậu cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy một con mèo biến thành người… Cậu không giống bọn trẻ thời nay. À, đây là lời khen đấy.”

“Cảm ơn. Tôi đúng là to gan thật. Tôi thậm chí còn từng thấy ma rồi đủ thứ nữa cơ mà.”

“Ahahaha. Vẫn còn đủ bình tĩnh để đùa được nữa. Đáng nể đấy.”

Nữ Bá Tước phẩu cây quạt trong tay, bật cười khanh khách. Dù cho câu nói của tôi lại không hề có ý đùa.

“Ờ thì…”

“Ừm…”

Các thợ săn liếc nhìn nhau. Chỉ có Nữ Bá Tước là cười. Những đội trưởng vừa nãy còn đang hô giá ầm ĩ, nay ai nấy đều im bặt như chuột khi cô xuất hiện.

“Umm… thưa quý cô. Xin mạn phép nhưng mà…”

Một thợ săn to lớn, tóc vàng cất tiếng dè dặt.

“Cứ nói đi.”

“Chuyện năm vạn vàng và chức phó hội trưởng chẳng phải là hơi quá sao? Đ-Đương nhiên là việc công phá tầng 10 rất đáng kinh ngạc, nhưng mà… thực lực của Kim Gong-ja thì… vẫn chưa rõ ràng…”

Anh ta càng nói, giọng càng trở nên lắp bắp. Là vì giữa chừng, anh ta dường như quên mất cách mở miệng. Nữ Bá Tước đưa quạt che miệng, ánh mắt sau cây quạt cong lên đầy ý nhị.

“…”

“Anh xin xong chưa?”

“… Rồi ạ.”

“Vậy thì trước khi xin gì thêm nữa, mời về gọi cấp trên đến đây. À, tôi biết mấy người chắc không hiểu tôi đang nói gì đâu, mà cũng không sao. Nếu có ai đó có thể ra giá cao hơn 50.000 vàng, thì cứ ngồi lại thoải mái.”

Lời lẽ thì lịch sự, nhưng ý thì rõ ràng bảo 'biến đi'.

Và khi đã bị bảo phải biến, thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Họ lặng lẽ rút lui, từng người một.

Mười phút sau, chẳng khác gì kẻ trước chuyền gậy tiếp sức cho kẻ sau, một nhóm thợ săn khác bước vào quán cà phê.

“Cái đồ Ssangryun chết tiệt!” [note80759]

Hạng 5. Xà Độc. Hội trưởng công hội Chen Mu-mun

“Ừm. Chậm chân rồi. Thôi thì nhận sai vậy.”

Hạng 4. Hội trưởng của Thiên Vạn Tự. Kẻ Dị Giáo. [note80760]

“Nói nhận sai nghe không đúng lắm. Bổn phận của chúng ta đâu phải đi hoan nghênh anh hùng mới, mà là ngăn không cho những thợ săn hiện tại không bị hoang mang. Lần này cô hành xử hơi quá tay rồi.”

Hạng 8. Phó hội trưởng của Dân quân. Thập Tự Quân.

“...”

Hạng 2. Cả hội trưởng của Hắc Long Hội. Hắc Phù Thủy cũng có mặt.

‘Quào.’

Tôi thốt lên trong lòng.

‘Tề tựu đủ cả rồi.’

Tôi thấy tự hào với chính mình. Những nhân vật tầm cỡ chỉ từng xuất hiện trong các video phỏng vấn, giờ đang ngồi ngay trước mặt tôi. Tôi bắt đầu cảm nhận được giá trị ‘cái thân xác’ này đã tăng đến mức nào.

“Hoan nghênh.”

Nữ Bá Tước chống cằm, cười tủm tỉm.

“Không biết bao lâu rồi chúng ta mới tụ họp thế này nhỉ. Cảm giác như mới hôm qua còn cùng nhau đi dọn dẹp tầng hai. Vậy mà giờ, ai nấy đều đã già cả rồi.”

“Ssangryun. Trước khi ta đem cô đi nấu canh, thì câm mồm lại cái đi.”

Xà Độc gầm gừ.

Hội trưởng công hội Chen Mu-mun. Thợ săn độc nhãn. Người đầu tiên thành công chinh phục tầng 2. Anh ta luôn đeo bịt mắt để che đi vết sẹo sau trận chiến với Kiếm Thánh.

“Trên đường tới đây ta có nghe rồi. Cái gì nhỉ? Năm vạn vàng? Phó hội trưởng? Cô cosplay dã thú lâu quá nên não cũng bị nhiễm dã tính à? Vụ năm vạn vàng thì còn hiểu được là chiêu vung tiền của Ssangryun. Nhưng phó hội trưởng á, cái đầu cô...”

“Thôi được rồi, gọi đồ uống đi đã.”

Kẻ Dị Giáo nói một cách vui vẻ.

“Và quán cà phê mà không gọi gì thì thật bất lịch sự. Là người đứng đầu một trong những đại công hội trong Tòa Tháp, lẽ nào lại tệ đến thế? Tôi gọi một lý mocha đá. Còn mọi người?”

“À, tôi xin một americano nóng.”

“Tôi thì thấy latte lạnh nghe ổn đấy.”

“... latte hạt phỉ. Nóng. Thêm shot. Size grande.”

Mấy vị hội trưởng lần lượt gọi đồ như thể đã chờ từ lâu. Chỉ có Độc Xà là mặt nghệt ra.

“Cái gì? Cà phê á? Cái thế giới này vừa mới bị đảo lộn vì có người công phá tầng 10, thế mà mấy người còn nuốt trôi cà phê à? Lũ khốn nghiện caffeine chắc?”

“Chen Mu-mun gọi một espresso đặc biệt, hiểu rồi.”

“Cái đồ cuồng đạo chết tiệt...?”

“Chủ quán! Ghi giùm tôi mấy món gọi nhé!”

Kẻ Dị Giáo phớt lờ lời lẩm bẩm của Xà Độc và hô to. Nhân viên pha chế ở quầy khẽ giật mình, mặt tái mét. Làm cà phê cho mấy vị xếp hạng cao nhất trong tháp đâu phải là chuyện bình thường.

“Q-Quý khách... muốn gọi món gì... không ạ...?”

“Có chứ!”

Kẻ Dị Giáo tươi cười rạng rỡ.

Hội trưởng công hội Thiên Vạn Tự. Một thợ săn tóc vàng. Chàng trai trẻ chuyên phụ trách chuyện dẹp yên xung đột tôn giáo giữa các phe phái trong Tòa Tháp, nổi tiếng là luôn nói chuyện rất lịch sự với mọi người.

Nghe đâu anh ta còn nói chuyện lễ phép với cả những kẻ khủng bố bị bắt để tra khảo.

“Một mocha đá cỡ vừa. Một americano nóng cỡ vừa. Một latte lạnh cỡ vừa. Một latte hạt phỉ nóng, thêm một shot, cỡ grande. Và một espresso. Đó là phần của chúng tôi!”

“V-Vâng! Dạ... vâng...!”

“À đúng rồi-”

Kẻ Dị Giáo quay sang phía tôi.

“Thợ săn Kim Gong-ja muốn gọi gì ạ?”

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Không khí trên bàn bỗng lặng đi như tắt thở. Có ánh nhìn thích thú. Có ánh nhìn lạnh nhạt. Có cái nhìn hung hãn. Rồi thì lạnh lùng, vô cảm. Năm khuôn mặt, mười con mắt lặng nhìn tôi.

Tựa như đang thăm dò phản ứng của tôi.

– Đừng hoảng.

Lúc ấy, Bae Hu-ryeong, người nãy giờ vẫn im lặng, khẽ lên tiếng.

– Mấy đứa này chẳng là cái đinh gì. Cứ nghĩ thế đi! Nhóc còn bị lão già Marcus giết nữa kìa. Mấy đứa này còn chẳng bằng một sợi tóc của lão ấy.

‘Tôi biết.’

Tôi hiểu rõ điều đó.

‘Chỉ là một ván cờ tâm lý thôi.’

Một ván cờ đầy hiểm hóc và toan tính.

Tôi nhún vai.

“Chủ quán, cho tôi xem menu được không?”

“Dạ?”

“Hồi nãy uống macchiato rồi nên giờ không thèm cà phê lắm. Tôi định xem menu rồi chọn... mà thôi, cho tôi một ly socola nóng nhé.”

“D-Dạ, có ngay.”

Bình tĩnh.

Giờ thứ tôi cần nhất là sự bình tĩnh.

‘Không đời nào chuyện này là trùng hợp.’

Lúc nãy thì là các đội trưởng, còn giờ lại là các hội trưởng hàng đầu.

Tất cả đều ‘tình cờ’ đến cùng lúc?

‘Không thể nào.’

Chiêu bài ẩn dưới cái mác ‘trùng hợp’.

Họ đang diễn.

‘Họ muốn mình rối trí.’

Một nước cờ cao tay, giống như kiểu đám lưu manh tụm lại dọa dẫm kẻ yếu.

‘Nhưng mà, dù có hung tợn hơn thợ săn chút đỉnh...’

Không khí căng như dây đàn.

‘Vẫn chẳng là gì so với bị thiêu sống.’

Mấy trò này chỉ như mớ băng lạnh vặt vãnh.

Trước khi bị Viêm Đế thiêu chết, tôi sẽ run rẩy sợ hãi khi đứng trước mấy người này... nhưng giờ thì điều đó không còn nữa. Tôi không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

Lý do thì cực kỳ đơn giản.

‘Muốn giết thì cứ thử đi.’

Giết thì đã sao? Tôi đâu có chết!

Bae Hu-ryeong gật đầu.

– Ừ, ta đã nói rồi mà. Cái tài năng đó chính là sức mạnh của nhóc! Cứ nhìn bọn chúng như thể “Có giỏi thì giết ta đi!”. Ánh mắt phải có hồn, phải toát ra khí chất! Như kiểu “Lũ thất bại các người còn lâu mới giết nổi ta!”.

‘Ờ, cảm ơn vì cổ vũ. Nhưng nó không giúp ông không thoát được đâu.’

– Chết tiệt...!

Bae Hu-ryeong ôm đầu, đầy tuyệt vọng.

“Ừm.”

Trái lại, vẻ mặt của Kẻ Dị Giáo khẽ thay đổi.

“Thú vị đấy. Có vẻ như cậu chẳng làm gì nổi bật trước khi chinh phục tầng 10 cả. Một bước ngoặt bất ngờ... Đúng là không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với ai!”

“Không đâu, cậu ta cũng có làm vài việc đấy.”

Nữ Bá Tước khẽ đưa quạt che miệng, ánh mắt ánh lên ý cười.

“Cậu ấy chính là người trúng thưởng xổ số của công hội tôi. Cậu ấy có vận khí. Có can đảm. Và không rõ bằng cách nào, nhưng khi đã vượt qua được tầng 10, thì cũng phải có bản lĩnh. Vận may, dũng khí, thực lực. Một kẻ có đủ ba thứ ấy thì sớm muộn gì cũng thành công.”

“Haaa... bởi vậy nên tôi mới bảo từ đầu rồi còn gì!”

Xà Độc thở dài từ phía bên kia bàn.

“Đừng vòng vo nữa, chiêu mộ cậu ấy luôn đi! Người có thể công phá được tầng 10 mà lại là kẻ tay mơ chẳng biết gì sao? Tsk. Diễn cho lắm mà cũng chẳng lừa nổi ai...”

“Chuyện đó giờ không còn quan trọng.”

Hội trưởng Hắc Long Hội nãy giờ vẫn lặng im, bỗng đứng dậy.

“Danh tiếng một vài người bị tổn hại không đồng nghĩa với việc danh dự của tất cả chúng ta đều bị ảnh hưởng. Ai nấy đều bận rộn cả. Đừng phí thời gian đổ lỗi cho nhau nữa.”

“Mmmm...”

“Thợ săn Kim Gong-ja.”

Hắc Phù Thủy quay sang nhìn tôi.

“Tôi sẽ hỏi thẳng. Cậu dự định gia nhập công hội nào?”

Ánh mắt cô bình thản mà sâu sắc.

“Nếu cậu dự định không gia nhập bất kỳ công hội nào, giống như Kiếm Thánh, thì nói trước cho chúng tôi biết. Trong trường hợp đó, chúng tôi còn phải tính đến cách xử lý truyền thông.”

“Còn nếu tôi có ý định gia nhập thì sao?”

“Một cuộc đấu giá ác liệt sẽ bắt đầu.”

Hắc Phù Thủy bình thản đáp.

“Chúng ta đã bị kẹt lại tầng 9 quá lâu. Mọi thứ đều khó khăn cho mọi người. Nhưng giờ khi tầng 10 đã được khai thông, cơ hội để một lần nữa quảng bá giá trị của Tòa Tháp với thế giới bên ngoài lại xuất hiện.”

“Một cơ hội à?”

“Phải. Một cơ hội. Để thu hút những con người không chỉ là dân tị nạn chiến tranh từ bên ngoài bước vào.”

Người phục vụ mang khay cà phê ra và đem đến cho từng người. Không ai lên tiếng. Hắc Phù Thủy nhấp một ngụm latte hạt phỉ.

“Và hơn hết. Những thợ săn đang sống an nhàn ở tầng 1 sẽ lại có lý do để phiêu lưu. ‘Không biết thế giới phía sau tầng 10 sẽ ra sao nhỉ?’. Cho dù có thực dụng đến đâu, họ cũng sẽ tò mò, hi vọng.”

“Vấn nạn thiếu hụt lương thực cũng sẽ được giải quyết.”

“...”

Hắc Phù Thủy khẽ nhướn mày, dường như không ngờ tôi sẽ nói điều đó.

“...cậu hiểu nhanh đấy. Đúng vậy. Với chỉ 9 tầng thì thật sự rất khó để quản lý nguồn cung thực phẩm.”

“Tôi đã phải liên tục tạo con đường để kết nối thế giới bên ngoài và nơi đây suốt ngày đêm.”

Nữ Bá Tước mỉm cười.

“Tôi không còn sung sức như xưa nữa. Càng có tuổi càng dễ mệt.”

“Chúng ta cần một ‘sản phẩm’ mới.”

Hắc Phù Thủy tiếp lời.

“Phải đưa những thợ săn đến vùng đất phía bên kia tầng 10. Và cần tìm ra những thứ chỉ có ở phía bên kia mà thôi.”

“Vậy tức là phải tạo ra hình ảnh tích cực để quảng bá cho thế giới bên ngoài. Kiểu như ‘Một ký nguyên mới đã bắt đầu!’ ấy nhỉ. Và mấy người chọn tôi làm nhân vật trung tâm cho chiến dịch đó?”

“Đúng vậy. Chính xác là thế.”

Tất cả những chuyện đó đều sẽ xảy ra trong tương lai.

Và cũng chính vì thế mà các Hội trưởng không thể động vào Viêm Đế. Kẻ trở thành anh hùng. Trở thành biểu tượng cho kỷ nguyên mới. Bởi để Tháp tiếp tục phát triển, cần phải có những anh hùng mới!

‘Nhưng Hắc Long Hội vẫn cố ám sát Viêm Đế.’

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện mình từng nghe lén ở khu ổ chuột.

– Là ai ra lệnh giết ta? Trả lời đi.

– Hắc Phù Thủy của Hắc Long Hội à?

Thánh Nữ lúc đó đã khẽ gật đầu.

Nếu đó là sự thật, thì Hắc Phù Thủy đang ngồi trước mặt tôi từng có ý định đầu độc Viêm Đế. Hiện giờ thì tôi chưa biết vì lý do gì, nhưng...

‘Chắc sẽ hợp nhau đấy.’

Tại sao ư?

‘Một người ghét Viêm Đế thì chắc không phải người xấu rồi!’

Kẻ thù của kẻ thù là bạn mà. Tôi bỗng thấy có cảm tình với cô ấy.

“Tôi hiểu rồi. Ý mọi người là công hội nào chiêu mộ được tôi sẽ trở thành biểu tượng mới cho sự phát triển của Tháp. Còn những công hội khác có lẽ sẽ chỉ là tay chân xung quanh.”

“Chính xác.”

“Nghe hơi áy náy... nên thế này đi.”

Tất cả thợ săn đều dồn ánh mắt về phía tôi.

Tôi đưa ra một bộ bài Tây.

“...chơi bài à?”

Hắc Phù Thủy nghiêng đầu.

“Ý cậu là lựa chọn công hội bằng cách chơi trò gì đó?”

“Đúng thế.”

“...”

“Tôi sẽ gia nhập vào công hội của người chiến thắng. Không cần chức vụ, cũng chẳng cần phí hợp đồng. Nhưng!”

Tôi nhếch môi cười.

“Nếu tôi thắng, thì tôi sẽ gia nhập tất cả công hội của mọi người cùng lúc.”

“...”

“À, chỉ trên danh nghĩa thôi nhé. Thực tế thì, mọi người cần phải đối đã với tôi ngang hàng. Còn về mặt truyền thông, hình ảnh của tôi vẫn là ‘Người của các công hội’. Tức là tôi sẽ ngang cấp với lãnh đạo của các công hội. Sao nào, không tệ nhỉ?”

Ngay lúc đó, ánh mắt của các Hội trưởng thay đổi.

“Ha ha ha.”

Nữ Bá Tước bật cười lớn.

“Một thằng nhóc vừa mới chinh phục một tầng mà dám đòi ngang hàng với bọn ta à?”

“Phải. Nếu tôi thắng.”

“Thú vị đấy. Ta đồng ý.”

Nữ Bá Tước đặt ly cà phê xuống, đưa mắt nhìn quanh.

“Còn mấy người.”

“Miễn là không chơi gian, tôi cũng không phản đối.”

Kẻ Dị Giáo là người đầu tiên gật đầu.

“... chúng ta không dùng kỹ năng nhé. Nếu không, mấy người sẽ có lợi thế. Ai dùng kỹ năng mà bị phát hiện thì bị loại luôn.”

Tiếp theo là Xà Độc.

“Công hội tôi nghèo lắm, nếu đấu giá thì chắc chắn sẽ thua thôi. Trò chơi này chẳng tổn thất gì, thắng thì lời to. Ngon lành.”

Cả Thập Tự Quân cũng gật đầu.

“...”

Cuối cùng, Hắc Phù Thủy cũng đồng ý.

“Được. Tôi chấp nhận đề nghị của cậu.”

Ván cược bắt đầu.

Chúng tôi thống nhất sẽ chơi poker. Luật chơi phổ thông. Các Hội trưởng đích thân kiểm tra các lá bài để chắc chắn không ai gian lận.

‘Kiếm Đế.’

Và khi bài được chia ra.

– Gì...?

‘Ông không muốn gọi tôi là ngài Gong-ja phải không?’

Tôi gọi thầm Bae Hu-ryeong, người vẫn đang tuyệt vọng.

‘Vậy thì hãy làm cho tôi thứ này.’

– Thứ gì...?

‘Ông chỉ cần gọi tôi là ngài Gong-ja cho tới khi ván bài kết thúc.’

Đôi mắt Bae Hu-ryeong mở to.

– Hả? Thật đấy à?

‘Tất nhiên rồi.’

Tôi mỉm cười.

‘Đổi lại, ông phải nói cho tôi biết mấy người kia đang cầm những lá gì.’

– Được! Được luôn!

Bae Hu-ryeong phấn kích nhảy dựng lên.

– Tưởng trò mèo gì chứ, chuyện này dễ như ăn bánh! Quả là ngài Gong-ja! Nhìn ngài kìa, oai phong lẫm liệt chưa từng thấy! Không hiểu sao ngài lại tốt bụng thế này luôn đó! Ngài muốn biết bọn khốn kia cầm gì đúng không? Yên tâm, ta báo hết! Kể cả lúc tụi nó có chơi ăn gian! Thưa ngài Gong-ja!

Được rồi.

Đến lúc bắt đầu rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
trong tiếng Hàn thì ssangryun nghe giống như bitch trong tiếng Anh
trong tiếng Hàn thì ssangryun nghe giống như bitch trong tiếng Anh
[Lên trên]
Eng là Heretic Question: Kẻ chất vấn dị giáo: kẻ ko tin vào bất kì tín điều nào, chỉ tin vào câu hỏi của chính mình. Để là Kẻ Dị Giáo cho vắn tắt, ngắn ngọn nhé.
Eng là Heretic Question: Kẻ chất vấn dị giáo: kẻ ko tin vào bất kì tín điều nào, chỉ tin vào câu hỏi của chính mình. Để là Kẻ Dị Giáo cho vắn tắt, ngắn ngọn nhé.