Web Novel

Chapter 19: Sự xa xỉ của một tách cà phê (1)

2025-09-22

8

Rì rầm, rì rầm.

“Rốt cuộc thì ai là người chinh phục tầng 10 vậy?”

“Tôi theo dõi tin tức suốt mà vẫn chưa thấy gì ngoài lời đồn. ”

“Có khi nào Hắc Long Hội cố tình giấu đi không? Để rồi chờ cơ hội công bố một cách hoành tráng.”

“Ai da, tôi nói rồi mà. Nhất định là Kiếm Thánh!”

Thành phố ở tầng một của Tháp đang náo nhiệt.

Mọi người đều vui mừng vì tầng 10 khó nhằn cuối cùng cũng đã bị nhân loại chinh phục. Nhưng đồng thời, ai ai cũng tụ tập ở các hàng quán cà phê, bàn tán xem rốt cuộc ai là kẻ bí ẩn đã làm điều đó.

Vậy nếu họ biết thì sẽ ra sao nhỉ?

“Ừm.”

Và nếu người đó còn đang ngồi ngay bên cạnh thì sao nhỉ?

“Ngọt thật đấy!”

Tôi nhấp một ngụm caramel macchiato. Quán cà phê này nằm đối diện chi nhánh của Thương hội Sangryun, là tiệm Starbucks duy nhất ở Babylon.

Dù một khi bước chân vào Tháp thì không thể trở lại bên ngoài nữa, thế mà vẫn có cả chuỗi thương hiệu lớn hoạt động ở đây. Còn có cả ông già mập mũi đỏ kia nữa chứ. [note80742] 

Ôi, khát vọng của con người!

“Sao hả, Kiếm Đế? Vị ngọt của chiến thắng thật tuyệt phải không? Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy giờ có uống espresso thì chắc cũng thấy vị ngọt nữa. Hử?”

– ….

“Hửm? Tai nghe hỏng rồi à? Kỳ lạ thật, không có phản hồi gì cả.”

Tôi vỗ nhẹ vào tại nghe. Dĩ nhiên là chẳng có âm thanh nào cả.

Chỉ là một màn diễn để qua mắt mọi người.

Nếu tôi cứ lẩm bẩm một mình thì chẳng khác gì kẻ có vấn đề, nên đành giả vờ như đang gọi điện thoại. Chút đó thôi vậy mà lại hiệu quả ra trò. Không ai trong quán cà phê nhìn tôi với ánh mắt kì lạ cả.

“Ngài Kiếm Đế? Kiếm Đế? Xin lỗi, quý ngài tâm thần? Xin chào, quý ngài điên khùng?”

– …. Cái gì.

“A, giờ mới nghe thấy. Tôi cứ tưởng tai ông bị làm sao rồi chứ. Tsk tsk, khiến cho ngài Gong-ja ưu tú đây phải lo lắng. Là con người thì không nên như thế được nha.”

– ….

“À, đúng rồi, quên mất. Ông không phải là người, là hồn ma cơ mà. Tôi ngốc quá, lỡ quên. À mà này! Kiếm Đế. Tôi có thể xưng hô suồng xã với ông được không? Chứ ông đã gọi tôi là ngài Gong-ja rồi mà tôi vẫn phải dùng kính ngữ với ông thì nghe lạ lắm.”

– …. đù má…

Vai Bae Hu-ryeong run lên bần bật khi đang lơ lửng trước tôi.

– Ta… chưa từng phải chịu nỗi nhục nào như thế này trong suốt cuộc đời… Từng là một đế vương… sao giờ lại thành ra thế này….

“Thôi nào. Tôi đùa chút thôi. Dù có được gọi là ngài Gong-ja đi nữa, tôi cũng không thể suồng sã với một tiền bối đáng kính như ông được. Tuy rằng tôi có thể làm thế, nhưng mà thôi, từ giờ tôi sẽ gọi ông là ngài Kiếm Đế nhé. Hài lòng chưa?”

– Giết ta đi còn hơn!

Bae Hu-ryeong gào lên.

– Đi tìm kỹ năng năng mới đi! Rồi thay nó với [Chòm sao Kiếm Đế] luôn đi! Làm ơn, con bà nó, giết ta luôn đi còn hơn!

“Ôi trời, người này lại nói linh tinh rồi. Chúng ta là đồng đội mà, đúng không? Là chiến hữu cơ mà! Trên đời này ai lại đi giết chiến hữu của mình chứ? Từ giờ, hai ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

– Hu hu hu… Lão già Marcus… Ta muốn quay lại với lão quá…

Ôi chao, ngọt ngào thật.

Tôi vừa nhâm nhi tách cà phê, vừa ngẩng đầu ngước nhìn.

|  [22:32:50]

Trên bầu trời, chiếc đồng hồ vẫn đang đếm ngược. Đã một tiếng trôi qua kể từ khi thông báo tầng 11 mở ra.

Và đúng như tôi dự đoán, chuyện đó đã đến.

“Meooo~.”

“Hửm?”

Một con mèo nâu tiến lại gần tôi. Trông nó quá sạch sẽ để coi là mèo hoang. Và nếu có điều gì đặc biệt về nó, thì đó là hai đồng vàng lấp lánh được treo trên cổ thay vì là chiếc chuông nhỏ.

“…”

Tôi nuốt nước bọt.

Chuyện này phải xử lý sao đây?

‘Mèo Đồng Vàng.’

– Hử?

‘Mèo Đồng Vàng. Rất nổi tiếng… à mà thời điểm này chắc chưa ai biết.’

Con mèo này không phải là vật nuôi bình thường.

Khoảng 5 năm sau, nó sẽ trở thành linh vật nổi tiếng của Tòa Tháp.

‘Không ngờ một nhân vật lớn như vậy lại tới tìm mình…’

Tốt nhất cứ giả vờ không biết gì.

Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn xuống con mèo.

“Em đi lạc hả?”

“Meooo~”

Con mèo dụi đầu vào chân tôi. Tôi hơi giật mình. Nếu như không biết rõ thân phận thực sự, có lẽ tôi sẽ chỉ coi đây là một con mèo thân thiện.

“Muốn ở tạm với ta cho đến khi chủ em tới không?”

“Meooo~”

Tôi bế nó lên để vào lòng. Nó liếm chân một cách điềm nhiên như thế đã chờ đợi điều này từ lâu. Còn ngáp dài nữa chứ.

‘Đúng là người cuồng mèo. Diễn xuất đỉnh thật.’

Tôi vuốt ve con mèo.

“Meooo~”

Khi đang nghe tiếng mèo kêu rù rì, một nhóm thợ săn tiến lại gần tôi. Một người trong số họ lên tiếng.

“Xin hỏi. Cậu có phải là Kim Gong-ja không?”

“Ừm.”

Chỉ liếc qua thôi cũng thấy trang bị của họ toàn là hàng xịn. Chắc chắn không phải thợ săn tầm thường. Nếu không phải hội trưởng thì ít nhất cũng là cấp lãnh đạo.

Một nhóm những người như vậy đang tụ tập quanh quán cà phê.

Tôi đưa ID của mình cho họ.

“Tôi đang tự hỏi là sẽ mất bao lâu để các anh tìm đến. Cuối cùng thì đúng 1 tiếng rưỡi.”

“….”

Đồng tử của những thợ săn rung lên khi thấy ID của tôi. Họ vội vàng rút điện thoại và bắt đầu liên lạc với những người khác.

“Vâng! Tôi đã tìm ra cậu ấy!”

“Ở quán cà phê đối diện ngân hàng…”

“Không, các hội khác cũng đang ở đây… Vâng! Vâng, sếp! Em hiểu rồi.”

“Yên tâm! Tôi sẽ không để các hội khác đi trước đâu!”

Dấu hiệu cho một cơn bão sắp ập đến.

Tôi thong thả nhìn cảnh tượng trước mắt.

‘Cảm giác như mình là khách VIP vậy.’

– Chứ sao nữa. Tầng 10 nhóc đã tự mình vượt qua mà. VIP xịn luôn chứ.

‘Ừm. Cũng đúng. Ngay cả một người đã vượt qua được tầng 99 như ông còn gọi tôi là ngài Gong-ja, không VIP thì còn là gì.’

– Đệt! Mẹ kiếp! Đ** m*!

Những người thợ săn lần lượt kết thúc các cuộc gọi.

Tất cả nhìn tôi với ánh mắt căng thẳng.

Khi tôi chờ người đầu tiên mở lời, một thợ săn tóc vàng, vóc người cao lớn bước lên.

“Tôi là trưởng nhóm nhân sự của hội Dân quân Babylon. Thợ săn Kim Gong-ja, như anh biết đấy, Dân quân là một trong những hội danh giá nhất ở Babylon. Nếu anh gia nhập chúng tôi…”

“Chờ chút.”

Tôi giơ tay. Trưởng nhóm nhân sự lập tức dừng lại.

“Xin lỗi vì đã ngắt lời. Nhưng trước khi bàn chuyện gì, tôi muốn đặt ra hai điều kiện.”

“…”

“Thứ nhất, tuyệt đối không được để lộ tên tôi ra ngoài.”

Tôi chậm rãi quét mắt nhìn qua họ.

Tôi có thể đảm bảo rằng, không một ai trong số những thợ săn ở đây có thứ hạng thấp hơn tôi. Trước khi quay ngược thời gian, tôi thậm chí còn không dám ngước mắt nhìn họ. Nhưng giờ, tôi chẳng hề thua kém ai cả.

Thành tích của tôi.

Người đầu tiên vượt qua tầng 10.

Đó là cột mốc mà bất kỳ thợ săn nào, dù ở cấp độ hay kỹ năng như thế nào, cũng không thể phủ nhận.

Và với những kẻ thực sự có năng lực, họ sẽ xem trọng thành tích.

“Tôi sẽ không ký hợp đồng với bất kỳ hội nào tiết lộ tên của tôi cho công chúng. Thậm chí không tiếp xúc luôn. Mong mọi người lưu ý.”

“Ờ… Ờm, vậy thì… đến khi nào?”

Một thợ săn khác giơ tay hỏi.

“Phóng viên của Nhật báo Hoàng kim đang bám theo tất cả các hội… Cậu Kim Gong-ja, tôi không chắc chúng tôi có thể giữ kín được bao lâu nữa.”

“Không cần giữ mãi đâu.”

Tôi chỉ tay lên trời.

Mọi người cũng ngước lên nhìn.

“ Chỉ cần giữ đến hết hôm nay. Khi đồng hồ về 00:00:00 là được.”

“À! Được rồi. Bằng cách nào đó cho đến lúc đó. Đã hiểu.”

Cả nhóm thợ săn đồng loạt thở phào.

Tôi mỉm cười.

‘Không thể bị cánh báo chí làm chậm chân. Tôi phải chạy thật nhanh lên tầng 11 khi nó mở.”

Tôi tiếp tục.

“Đó là điều kiện thứ nhất. Và điều thứ hai là– ”

“…”

Các thợ săn đều nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ. Họ có lẽ đang hồi hộp không biết tôi sẽ đưa ra điều kiện khác nghiệt như nào.

Tôi nở nụ cười, đảo mắt một vòng xung quanh.

“…Đây là nơi công cộng. Mọi người nên tôn trọng các khách hàng khác một chút chứ.”

“…Vâng?”

“Anh không thấy họ đang nhìn sang đây à? Ai cũng giật mình vì đám đông các anh kéo đến thế này đấy.”

Quả thật như vậy.

Tất cả các khách trong quán đang ngoái đầu lại nhìn. Phần lớn xì xào bàn tán, ánh mắt đầy nghi hoặc. Còn có người trông như đang quay phim nữa.

“Mọi người đang gây phiền toái cho người khác đấy.”

“Tôi biết các anh đang gấp gáp tìm tôi, nhưng giờ thì xin cứ thong thả. Tôi sẽ không chạy đi đâu.”

“X-Xin lỗi.”

Cuối cùng thì những người thợ săn cũng nhận ra tình uống, họ lặng lẽ tản ra.

“Thật ngại quá. Tôi không thể nói rõ lý do, nhưng nếu mọi người có thể di chuyển một chút thì…”

“Ông chủ. Cho hỏi thuê nguyên quán này trong 1 tiếng thì tốn bao nhiêu?”

“Cảm ơn vì sự thông cảm của quý khách! Nếu có dịp ghé qua Chen Mu-mun, chúng tôi sẽ…”

Quả nhiên đẳng cấp của những người thuộc cái hội lớn có khác.

Chỉ mất đúng 5 phút để họ cho mọi người rời khỏi quán và thuê trọn luôn chỗ này.

Năm phút sau, quán hoàn toàn trống trơn.

“Tốt rồi.”

Chúng tôi ngồi vào một góc trong quán, bắt đầu đàm phán.

“Vậy giờ chúng ta có thể bắt đầu thương lượng rồi. Mời anh nêu điều kiện.”

Một điều buồn cười là mỗi người đều cầm một cốc cà phê trong tay.

Chắc vì tôi vừa nói họ gây phiền phức, nên giờ mới giả vờ là khách hàng bình thường. Đáng yêu thật.

“Dân quân chúng tôi đề xuất 10.000 vàng làm phí ký hợp đồng.”

Và cuộc đấu giá bắt đầu.

“10.000 vàng? Hửm, nghèo thế mà cũng bày đặt ra giá. Thợ săn Kim Gong-ja! Xin hãy về với Liên minh thám hiểm! Chúng tôi đề xuất 20.000 vàng cùng một vị trí điều hành.”

“Ngài thợ săn, mời gia nhập Chen Mu-mun. Hội chúng tôi chuyên đào tạo thợ săn thiên về chiến đấu, sẵn sàng đón nhận anh với vai trò huấn luyện viên, kèm theo 25.000 vàng.”

“Huấn luyện viên phiền phức lắm. Xin hãy suy nghĩ lại. Thợ săn Kim Gong-ja! Nếu về với Thiên Vạn Tự chúng tôi, anh sẽ được phong làm thành viên danh dự. Thật ra thì bọn tôi còn muốn anh làm gương mặt đại diện cho hội nữa. Đề xuất 30.000 vàng, cộng thêm các khoản riêng cho các công việc khác.”

“Hiệp hội Thợ săn! Hãy trở thành đại sứ cho Hiệp hội chúng tôi!”

Một mớ hỗn loạn.

Các trưởng nhóm nhân sự lần lượt năn nỉ tôi.

Tôi hiểu vì sao họ sốt ruột.

Chắc hẳn tất cả các hội lớn đều đang bị Kiếm Thánh tạo cho áp lực.

Một thợ săn đơn độc, không thuộc bất kỳ tổ chức nào, vậy mà vẫn đứng đầu bảng xếp hạng.

Điều đó khiến cho người ta hoài nghi ‘Liệu có thật sự cần gia nhập hội không?’

Rằng độc hành có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất.

‘Dù rằng thực tế thì, Kiếm Thánh là trường hợp quá đặc biệt.”

Dẫu sao thì điều đó cũng làm ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của các hội.

‘Nhưng nếu giờ đây, xuất hiện một anh hùng mới, nổi tiếng ngang ngửa Kiếm Thánh?’

Tôi cười thầm.

‘Chắc chắn họ sẽ làm mọi cách để lôi kéo bằng được.’

Ít nhất là ngăn không cho lọt vào tay các hội khác.

Tôi đoán đó là chỉ thị mà các trưởng nhóm nhân sự nhận được.

Dễ hiểu thôi.

“H-Hội Dân quân có thể nâng mức phí lên 36.000 vàng.”

“Pff, mấy hội nghèo thì nên đứng sang một bên.”

“Tưởng đem vài nghìn vàng là đọ được với người ta à? Không hiểu tình hình gì hết.”

“Lâu đài Giả kim có thể…”

Và rồi–

“Sangryun.”

Một giọng nói nặng nề vang lên từ đâu đó.

“50.000 vàng.”

“…”

Tất cả thợ săn đều quay đầu lại.

Ánh mắt họ đồng loạt dừng ở đùi tôi. Chính xác hơn là nhìn vào con mèo đang nằm trên đùi tôi.

Con mèo kêu “meo” rồi nhảy xuống. Lúc đáp xuống, đôi bàn chân mềm mại nhỏ bé không còn nữa, mà thay vào đó là giày cao gót.

“50.000 vàng. Nếu muốn, tôi có thể chuyển ngay bây giờ.”

Người phụ nữ ấy quay lại. Lạch cạch. Hai đồng vàng treo trên cổ va vào nhau, ngân vang tiếng kim loại.

“Kèm theo đó là chức phó hội trưởng của Sangryun.”

Thợ săn hạng 3.

Hội trưởng của Thương hội Sangryun. Nữ Bá Tước.

“50.000 vàng và chức phó hội trưởng. Thế nào?”

Người phụ nữ sở hữu kỹ năng [Biến hình] mỉm cười rạng rỡ. Dù thực tế đã ngoài 40, nhưng vẻ bề ngoài chỉ như cô gái đôi mươi. Có lẽ ngày nào cô cũng uống tiên dược.

Kẻ giàu nhất trong Tòa Tháp.

“Hừm.”

Một nhân vật tầm cỡ mà tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc trong quá khứ.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười.

“Giờ thì, chúng ta bắt đầu nói chuyện nghiêm túc được rồi.”

Bước đầu tiên trong cuộc thương lượng về thân xác tôi, đã hoàn tất. 

[note80744]

Ghi chú

[Lên trên]
(có lẽ đang nhắc tới KFC)
(có lẽ đang nhắc tới KFC)
[Lên trên]
Mai hoặc ngày kia sẽ có chương tiếp theo (cõ lẽ thế) =)))
Mai hoặc ngày kia sẽ có chương tiếp theo (cõ lẽ thế) =)))