| Người thách đấu: Thợ săn Kim Gong-ja. Số người: 1.
| Đang tính toàn phần thưởng… Hoàn tất.
| Phần thưởng sẽ được trao sau 24 giờ, khi bạn tiến vào tầng 11.
Yêu cầu ẩn đã được hoàn thành.
Việc mà chưa ai từng làm được. Chính tôi đã làm được, kẻ thậm chí còn không có tên trong bảng xếp hạng.
Nếu tin này lan ra, cả thế giới sẽ chấn động.
“Haaa…”
Nhưng tôi không cảm thấy nhẹ nhõm. Một cảm giác mơ hồ, vui buồn lẫn lộn.
Tôi đứng trong tòa dinh thự phủ đầy tro bụi.
– Này! Mặt mũi làm sao thế? Trông như vừa ăn phải c** vậy. Ngay cả điều kiện ẩn cũng vượt qua rồi còn gì. Số lần vượt qua của ta cũng chỉ mới đếm được trên một bàn tay thôi đấy. Phần thưởng chắc chắn sẽ tốt lắm.
“Một kẻ tâm thần như ông thì làm sao hiểu được tâm trạng của tôi hiện giờ. Vì ông đâu còn nhân tính nữa.”
– Hừm. Giờ nhìn kĩ lại thì nhóc không phải ăn c**, mà là đang ỉ* ra mồm đấy.
“…”
Thật kỳ lạ. Chỉ một câu nói của Bae Hu-ryeong thôi mà cảm giác nặng nề trong tôi biến mất. Sống cùng lão điên này chắc tôi chẳng còn tâm trí để mà nhạy cảm nữa.
“… Tôi chỉ nghĩ thế giới này đúng là rác rưởi.”
– Hử?
“Ông cũng thấy rồi đấy, ở màn trùm vừa rồi. Dù là thế giới này hay thế giới khác, chỗ nào cũng đầy rẫy những thứ khốn nạn.”
– Ừm, cũng đúng.
Bae Hu-ryeong gật đầu.
– Nơi nào có con người sinh sống thì chắc cũng như nhau cả thôi.
Chúng tôi đứng im lặng một lúc. Cùng nhìn vào tòa dinh thự vừa bị thiêu rụi, cả hai bất giác rùng mình.
– Thôi được rồi. Haaaa… Mấy chuyện sướt mướt như thế này không hợp với ta. Mà khoan, Kim Gong-ja, lúc nãy nhóc làm tốt lắm!
“Hả?”
– Dùng phương pháp của riêng bản thân để chinh phục trùm. Đỉnh lắm. Ta khen nhóc đấy!
Tôi nhíu mày. Chắc hẳn lão đang nghiêm túc, nhưng sao nghe nổi da gà quá.
“… Tự nhiên khen ngợi cái gì thế?”
– Nhóc này. Ta khen là có lý do. Việc này không phải nhờ ăn may, mà lo do thực lực bản thân. Hai ta là đồng đội mà, chuyện vui thì phải cùng vui chứ. Đúng không?
Tôi càng nhíu mày sâu hơn.
“Kỳ quặc thật…”
– Không kỳ quặc cái gì hết. Làm tốt lắm, Kim Gong-ja! Ngầu hết sảy luôn, Kim Gong-ja! Khi tầng 11 mở ra thì cùng nhau leo lên hạng 1 nào! Mặc kệ thiên hạ có chửi rủa là ăn gian đi nữa! Cảm thấy không công bằng thì tự đi mà kiếm một kỹ năng gian lận mà xài!
Lão cười sằng sặc.
Hửm? Tự nhiên bị gì vậy trời? Không lẽ mặt trời mọc đằng tây, hay là thế giới sẽ sụp đổ vào ngày mai? Chứ Bae Hu-ryeong bình thường đâu có thế này.
Và rồi…
| Thông báo tới toàn thể.
| Hôm nay, tầng 10 đã bị chinh phục.
Một giọng nói vang lên.
| Nhắc lại.
Đây không phải là giọng nói mà bình thường chỉ mình tôi nghe thấy. Đây là một giọng nói vang vọng khắp bầu trời.
| Hôm nay.
| Tầng 10 đã được khai thông.
Một thông báo chúc mừng, báo hiệu cho một kỷ nguyên mới sắp bắt đầu.
| Sau 24 tiếng, tầng 11 sẽ được mở ra.
Phù ù ù….!
Trên bầu trời có thứ gì đó phát nổ. Là pháo hoa.
Đầu tiên là một tia pháo màu tím, rồi đến đỏ, xanh, vàng – đủ mọi màu sắc rực rỡ vẽ nên một màn trình diễn kỳ ảo giữa ban ngày.
“Ahhh… “
Tôi ngước nhìn lên trời, ngây người.
Những chùm pháo không tan biến sau khi nổ tung, mà tiếp tục uốn éo, lượn lờ rồi dần tạo thành một hình thù rõ ràng.
| [24:00:00]
Một chiếc đồng hồ khổng lồ xuất hiện.
| [23:59:59]
Và nó đã bắt đầu đếm ngược.
“…”
– Cuối cùng… cuộc săn mới thực sự được bắt đầu.
Tôi khẽ gật đầu.
“Phải.”
– Lúc còn sống, ta đã từng thấy một màn pháo hoa giống như thế này.
“Tôi cũng từng thấy, nhưng đây cũng chỉ là lần thứ hai thôi. Mà…”
Tôi siết chặt tay.
“Lần trước, tôi chỉ đứng xem ở quán bar tầng 1. Lúc đó chỉ thấy đẹp mắt, chẳng hiểu gì. Cơ hội đã vụt qua, và tôi cứ thế giậm chân tại chỗ làm một thợ săn hạng F cả đời. Chết tiệt. Càng nghĩ càng thấy mình ngu.”
– Hê hê.
Bae Hu-ryeong bật cười.
– Thế giờ cảm giác thế nào? Từ vai quần chúng quèn thành nhân vật chính?
Tôi không trả lời ngay.
Thay vào đó, tôi rút điện thoại ra.
Để xem phản ứng của cộng đồng mạng.
⸢ -cái gì đấy? Sao giữa ban ngày lại có pháo hoa? ⸥
⸢ -có pháo hoa ở tầng 1. Chỉ có ở tầng này thôi à? ⸥
⸢ -tôi đang ở tầng 3, ở đây cũng có. ⸥
Đúng như dự đoán.
Màn pháo hoa giữa ban ngày đang khiến cộng đồng dậy sóng.
⸢ -có ai nghe thấy giọng nói không? ⸥
⸢ -tôi nghe bảo tầng 10 bị chinh phục rồi. Có thật không vậy? ⸥
⸢ -do Hắc Long Hội hả? ⸥
⸢ -không thấy thông báo gì mà? Chuyện gì đang xảy ra? ⸥
Các bài viết bắt đầu xuất hiện ào ào.
⸢ -Hiệp hội Thợ săn bảo đợt công phá tiếp theo là 2 tuần sau cơ mà? ⸥
⸢ -chắc chắn không phải Hắc Long Hội! Mấy người trong hội đang tụ tập ở quán cafe trước Ngân hàng Babylon đây này. Có ảnh làm bằng chứng luôn này! ⸥
⸢ -vậy, ai là người đã chinh phục? ⸥
Càng lúc càng nhiều bài viết.
⸢ [TIN NÓNG] Tầng 10 đã bị chinh phục! ⸥
⸢ -Chưa rõ là do hội nào thực hiện, ⸥
⸢ [TIN NÓNG] Hắc Long Hội phủ nhận liên quan. ⸥
Mỗi giây trôi qua, các bài đăng mới nối tiếp nhau xuất hiện. Không chỉ một diễn đàn. Mọi cộng đồng thợ săn đều đang nóng hơn bao giờ hết, và luồng nhiệt này nhanh chóng lan sang các cộng đồng khác.
Các hãng tin ở Babylon cũng cuống cuồng tung ra các bản tin một dòng, và những tin đồn thì lại càng bùng nổ.
⸢ -nếu không phải Hắc Long Hội thì là ai? ⸥
⸢ -tôi đang cầu nguyện ở Thiên Vạn Tự đây. Ở đây cũng náo loạn lắm. Chắc cũng không phải là Thiên Vạn Tự đâu. ⸥
⸢ -yeah! Là Kiếm Thánh! ⸥
⸢ -chắc chắn là Kiếm Thánh tự mình chinh phục. ⸥
⸢ -ừ, trình của Kiếm Thánh thì làm được chứ. ⸥
Lúc đầu, ngọn lửa chỉ cháy đơn lẻ. Có nơi đoán là Thiên Vạn Tự. Có nơi chỉ đích danh Kiếm Thánh. Nữ Bá Tước, Xà Độc, Thập Tự Quân… Tất cả những thợ săn lừng danh đều lần lượt được nhắc tên.
Nhưng rồi…
⸢ -mấy ông nói gì thế. Kiếm Thánh đang uống sữa trong quán bar mà? ⸥
⸢ -không phải Kiếm Thánh đâu. Có ảnh chứng mình này. ⸥
⸢ -Xà Độc đang huấn luyện hội viên trong trại huấn luyện. ⸥
⸢ -mấy người nói gì vậy? ⸥
⸢ -Thập Tự Quân đang làm việc ở quảng trường Babylon. ⸥
⸢ -tôi hỏi rồi. Kiếm Thánh bảo không phải ông ta. ⸥
⸢ -kỳ lạ ghê. ⸥
⸢ -Tôi là trợ lý điều hành của Sanghyun. Không tiện nêu tên, nhưng chắc chắn không phải Sanghyun. ⸥
⸢ -sao không có hội nào đứng ra nhận là mình đã chinh phục? ⸥
⸢ -cmn, chuyện quái gì thế này? ⸥
Tất cả các cộng đồng đang cháy âm ỉ, dần tụ lại thành một câu hỏi chung.
⸢ -rốt cuộc là ai? ⸥
⸢ -không ai biết người vượt qua tầng 10 là ai à? ⸥
⸢ -ai là thợ săn đã chinh phục tầng 10 ? ⸥
⸢ -rốt cuộc là ai? ⸥
.
.
.
.
Tôi tắt màn hình điện thoại.
Và trả lời câu hỏi mà Bae Hu-ryeong vừa hỏi lúc trước.
“Cảm giác của tôi bây giờ ấy à.”
Từ lúc nào không rõ.
Tôi đang mỉm cười.
“Thật lòng mà nói, cảm giác rất tuyệt.”
Đây là thứ mà cả đời tôi chưa từng trải qua. Nhưng không cần ai phải giải thích, bản năng đã mách bảo rằng.
Đây chính là cảm giác khi đứng trên đỉnh cao.
“Cảm giác như đang ở trên đỉnh thế giới vậy!”
– Phải không?
Bae Hu-ryeong cười nhạt.
– Nhưng đó chẳng qua chỉ là ảo tưởng. Nhóc chưa phải ở trên đỉnh, chỉ mới chinh phục tầng 10 mà thôi. Nhưng, chúng cũng không hoàn toàn là ảo tưởng. Kim Gong-ja, hiện tại, ở thế giới này, nhóc đang ở gần đỉnh hơn bất kỳ ai.
“Tôi biết.”
Tôi quay đầu nhìn sang chỗ khác.
“Giờ chỉ còn bước cuối cùng là trở thành kẻ đạt tới đỉnh cao thực sự.”
Bậc thang đá dẫn lên Dinh thự Hỏa Ngục. Người canh cổng mà tôi từng lừa rằng mình mắc bệnh nan y đang hớt hải chạy lên.
“Hoo, hoo… Phù ù ù… N-Ngài thợ săn!”
Anh ta ướt đẫm mồ hôi, trông như vừa phi thẳng tới ngay lập tức. Dừng lại trước mặt tôi, thở không ra hơi.
“Cái, cái vừa nãy… Là, Là ngài sao?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“C-Chinh phục tầng 10 ấy!”
Người canh cổng hét lớn.
“Hôm nay, tôi là người phụ trách gác cổng và ngài là thợ săn duy nhất thách thức tầng 10! Giờ cả Hiệp hội Thợ săn đang náo loạn, liên tục gọi cho tôi hỏi chuyện gì xảy ra!”
“Ừm.”
Tôi nhìn anh ra. Buzz…Buzz, buzz… Khi đang nói chuyện , túi áo cứ rung liên tục. Có vẻ là điện thoại. Đúng như anh ta nói, cả Tháp có vẻ như đang rúng động.
Tôi mỉm cười.
“Nếu thật sự tôi đã chinh phục tầng 10, thì anh định làm gì?”
“D-Dạ?”
“Tôi hỏi, nếu tôi thật sự là người đã chinh phục tầng 10, thì anh tính làm gì?”
“C-Cái đó…”
Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ bối rối.
“Vì tôi chưa thể kiểm tra ID của ngài nên… giờ tôi sẽ…”
“Không, không. Ngài gác cổng à, vậy là rất kỳ đấy. Không phải là chưa thể kiểm tra ID, mà là đã kiểm tra, lại còn lấy tôi 100 vàng cơ mà.”
“C-Cái đó…”
“Anh vất vả rồi.”
Tôi vỗ nhẹ lên vai. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang, còn tôi thì lướt qua, bước xuống từng bậc đá.
Sau lưng, một tiếng hét vang lên đầy tuyệt vọng.
“X-Xin hãy đợi đã! Ngài thợ săn! Chỉ cần cho tôi biết biệt danh của ngài thôi cũng được! Nếu không tôi sẽ bị cấp trên ở Hiệp hội đánh cho bầm dập mất!”
Tôi trả lời mà không quay đầu lại.
“Tôi không có biệt danh.”
“…”
“Làm việc chăm chỉ nhé. À, mà đừng có bám theo tôi. Không là tôi chạy mất thật đấy.”
May mà anh ta không chạy theo tôi. Dù có chạy theo thì cũng chẳng sao, anh ta đã mệt bở hơi tai vì leo cầu thang rồi, sẽ dễ dàng cắt đuôi thôi.
– Nhìn mặt hắn kìa, như thể vừa gặp ma vậy.
Bae Hu-ryeong cười khúc khích khi nhìn lại phía sau.
– Dù sao thì, làm tốt lắm. Đó chính là cái cách để nâng giá trị cái tên của nhóc. Đúng rồi. Phải để cho người ta tự đi tìm nhóc. Cho dù nhóc chẳng nói gì…
“Kiếm Đế.”
– Hử? Cái gì?
Tôi đứng trước tảng đá dịch chuyển ở lối vào tầng 10.
“Tôi hiểu rồi.”
– Hiểu gì cơ?
“Tại sao ông tự dưng khen tôi lúc nãy.”
Tôi đặt lệnh dịch chuyển xuống tầng 1, rồi nói tiếp.
“Là vụ cá cược đó.”
Bae Hu-ryeong im bặt.
“Tôi nhớ ra rồi. Ông đã hứa sẽ gọi tôi là Ngài Gong-ja nếu tôi hạ trùm chỉ với 2 xu, đúng không? Ôi chao, giờ tính sao đây? Tôi thực sự đã làm được với đúng 2 xu. Ngài Kiếm Đế của chúng ta gặp rắc rối to rồi.”
– Này, Gong-ja à… nhưng chúng ta là đồng đội mà… thế không phải hơi quá sao?
Bae Hu-ryeong bắt đầu van nài với gương mặt sắp khóc tới nơi.
– Nghĩ thử xem. Đồng đội là bình đẳng với nhau. Nhóc và ta. Cùng đẳng cấp. Một người từng thống trị tới tầng 99, và một người sẽ thách thức tầng 100. Này, đồng đội! Bằng hữu! Thật là đẹp đôi biết bao!
Tôi mỉm cười rạng rỡ.
“Được rồi. Từ giờ mỗi lần nói chuyện với tôi thì phải gọi tôi là Ngài Gong-ja nhé.”
– …
“Mãi mãi luôn.”
Lúc đó, gương mặt Bae Hu-ryeong sụp đổ hoàn toàn trong tuyệt vọng.

