| Hình phạt bắt đầu.
| Đang tái hiện chấn thương tâm lý của Nữ Tử Hỏa Ngục.
Một tòa dinh thự theo phong cách phương Tây tráng lệ.
Tôi đang ở đây.
Không, có lẽ nói là ‘ở đây’ thì không đúng lắm. Tôi không hề hiện diện ở nơi này. Chỉ có ý thức đang trôi nổi lơ lửng, như một hồn ma phiêu đãng, dõi theo mọi thứ từ góc nhìn trên cao.
‘Cái gì thế này?’
Tôi rất ngạc nhiên.
‘Chuyện quái gì đang…?’
“C-Cứu với.”
Một giọng nói vang lên.
Một đứa trẻ nhỏ đang ngồi thu mình trong góc sảnh tầng hai. Lúc đầu, tôi nghĩ cô bé đang nói với mình, nhưng hóa ra là đang van xin ai khác.
“Làm ơn… cho con ăn… đói lắm… làm ơn…”
“Hừm”
Một người vận trang phục quý tộc bước tới.
“Những đứa trẻ như ngươi chính là nguồn cơn dịch bệnh của vương quốc này.”
“Cho con ăn… làm ơn…”
“Các ngươi chỉ biết ăn bám xã hội. Không làm gì. Chỉ lang thang từ làng này sang làng khác, gieo rắc dịch bệnh. Ta là một cai ngục tồn tại để nhốt lũ như ngươi, không để vấy bẩn vương quốc này.”
Ngay lập tức, hàng loạt thông tin tràn vào đầu tôi.
Một thời kỳ đói kém, dân chúng lang thang khắp nơi. Tên quý tộc ấy gom trẻ mồ côi về dinh thự của mình, dựng lên một trại trẻ mồ côi làm vỏ bọc. Người ta gọi hắn là người giàu có nhân đức, một thương nhân thành công, một bậc quân tử đáng kính.
“Kẻ khác coi kinh các ngươi, còn ta thì không.”
Nhưng trong tòa dinh thự rộng lớn này.
“Ta sẽ giáo hóa các ngươi.”
Hắn chỉ là tên bạo chúa đội lốt thánh nhân.
“Những kẻ chờ đói mới đi kiếm ăn thì chẳng khác gì thú hoang. Các ngươi sinh ra nơi đồng hoang như loài dã thú, nhưng không thể sống mãi như vậy được.”
“Con đói… đói quá…”
“Nhẫn nhịn đi. Dẫu có đói thì cũng phải nhịn. Nhịn để trở thành con người.”
Tên quý tộc mỉm cười. Một nụ cười độ lượng. Hắn có thể cười trước một đứa trẻ gầy trơ xương, lồng ngực lộ rõ từng chiếc xương sườn.
“Sám hối đi!”
Tên điên ấy còn ‘triệu hồi’ thêm lũ điên khác.
“Áaaaaaaa!”
“Những đứa con của phù thủy! Dịch họa của vương quốc này! Nhưng đừng lo, Chúa không bao giờ ngoảnh mặt lại với các ngươi. Giống như Người, ta cũng sẽ không bỏ rơi những con chiên lạc lối này!”
“Đau… đau quá…”
Một gã tư tế giơ cao cây búa.
“Hãy cầu nguyện!”
Một thời đại điên rồ được khoác lên tấm áo của sự từ bi.
Tiếng gào thét không ngừng vang lên trong dinh thự.
“Con đói…”
Đói khát.
“Con xin lỗi… tha cho con… tại sao… tha cho con…”
Tra tấn.
“A… Cảm ơn ngài… Ngài thật tốt…Phần thưởng cho việc chịu đau. Lời hứa. Cảm ơn ngài… quý ông tốt bụng…”
Tẩy não.
Những đứa trẻ này bước vào như xác sống, và rời đi cũng như những xác sống. Cái chết của kẻ sắp chết – nghe tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng đối với lũ trẻ, không gì đau đớn hơn thế.
Hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn đứa trẻ trong dinh thự.
Và hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn cái chết.
‘…’
Tôi chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
‘Chuyện quái quỷ gì thế này….’
– Woa. Mẹ kiếp. Cái này là gì vậy?
Một giọng nói kéo tôi trở lại thực tại.
“Ông cũng nhìn thấy à? Cứ tưởng rằng ông không có ở đây.”
– Có chứ. Ta nhìn thấy từ đầu. Nhưng không thấy nhóc ở đâu.
“Có lẽ ý thức của cả hai đều đang lơ lửng xung quanh.”
– Nhưng đó không phải vấn đề.
Bae Hu-ryeong lên tiếng.
– Mấy tên điên này là cái giống gì? ‘Giáo hóa để thành người’ à? Đám bất nhân vô đạo như chúng mà cũng đòi giáo hóa?
“Đây chắc là khởi nguồn của trùm tầng 10”
Trước khi ý thức bị cuốn tới nơi này, có một giọng nói đã vang lên [Tâm chấn của kẻ giết bạn đang được tái hiện].
Nếu như là kẻ giết tôi thì chính là con búp bê thật đang ẩn nấp trong Dinh thự Hỏa ngục. Vậy đây chính là đoạn ký ức tàn khốc mà con quái vật ấy đã trải qua.
“Không ngờ đấy.”
Tôi thì thào
“Con quái vật đó khi còn sống… là con người.”
– Không phải quái vật nào cũng vậy. Chỉ có trùm mới như thế. Đa phần các con trùm đều từng là con người ở thế giới khác.
Lão tặc lưỡi.
– Như thực vật ăn thịt, hay anh hùng sa ngã. Những thứ như thế. Khi vượt qua tầng 11, mấy thứ này còn ‘nặng đô’ hơn nữa.
“Gì cơ? Sao ông không nói sớm?”
– Nhóc đâu có hỏi.
“…”
Trơ tráo đến mức cạn lời.
– Nhưng cảnh tượng như này ta cũng chưa từng thấy. Tsk.
“Sao cơ?”
– Cái gọi là khởi nguồn nhóc vừa nói đó. Ta chỉ biết con trùm có thể là nhân loại từ thế giới khác. Nhưng mấy cái như ký ức hay quá khứ của chúng thì ai mà biết. Ta đâu phải thầy bói…
Bae Hu-ryeong lầm bầm.
– Cảm giác như c** vậy.
Tôi gật đầu đồng tình.
“…Ừ.”
Dù biết trên đời này còn vô vàn điều tồi tệ hơn, nhưng giữa những tưởng tượng và tận mắt chứng kiến lại là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Tôi không chắc… liệu biết được những thứ này là tốt hay xấu.
“Cháy! Cháy rồi!”
Nhưng, [Tâm chấn] cũng đã tới giai đoạn cuối cùng.
Một người hầu vô tình làm đổ cây nến. Hắn đi qua mà không hề hay biết. Đêm xuống. Khi cả tòa dinh thự chìm vào giấc ngủ, ngọn lửa âm thầm lan ra. Cho đến khi có người nhận ra, thì đã quá muộn
“Khụ, khục… khụ.”
“Phải chạy… Chạy mau!”
Ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Những sợi dây thừng dưới tầm hầm bén lửa. Những sợi xích bốc cháy. Những chiếc còng quanh cổ tay cũng bốc cháy. Những đứa trẻ bị tẩy não, bị tra tấn, bị bỏ đói - tất cả cùng bốc cháy. Như thể ngọn lửa đang thiêu rụi hết thảy dối trá, đau đớn và đói khát.
“A…”
Đám trẻ há miệng. Xiềng xích cháy rực cuốn quanh cổ tay, cổ chân chúng. Chúng không thể động đậy, tựa như những con búp bê bị nhốt trong hộp. Chỉ biết gào thét.
Thế nhưng, tôi lại nghe được.
“Mình không muốn chết.”
Oán hận.
“Đói…”
“Mình muốn sống…”
“Thưa ngài…”
Oán niệm, thù hận tràn vào ý thức tôi như ngọn triều dâng.
“Con đâu có lỗi gì. Con không có gia đình. Nhưng như vậy thì sao chứ? Con chỉ muốn sống thêm một chút. Nhưng…”
“Không phải lỗi của chúng con. Thật oan uổng.”
“Con đói…”
Cả khu dinh thự chìm trong biển lửa.
Đèn chùm trong sảnh tầng một cháy rụi. Phòng ngủ của chủ dinh thự cũng cháy rụi. Rèm cửa hoa lệ. Cầu thang đá dẫn xuống tầng hầm.
“Con không muốn chết…”
Rắc.
Rắc–
Tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Cuối cùng, thứ tôi thấy chỉ còn là một tòa dinh thự bốc cháy từ đằng xa.
| Hoàn thành tái hiện tâm chấn.
| Hình phạt kết thúc.
Và tôi quay lại một ngày trước đó.
.
.
.
.
.
.
Khi tôi mở mắt ra.
Bae Hu-ryeong và tôi không nói gì cả. Cả hai chỉ lặng lẽ ngồi trên giường.
Không phải vì quá sốc mà là vì chúng tôi không biết phải phản ứng thế nào.
– Ưm…
Một lúc sau, Bae Hu-ryeong gãi đầu.
– Buồn thật đấy. Đáng thương nữa. Ta nhìn thấy rõ mà. Nhưng mà chẳng phải đây là chuyện ngoài tầm với của chúng ta sao?
“Wow. Đó là điều đầu tiên ông nói ra à? Ông đúng là… “
– Ừ đấy. Tính ta vốn tệ hại thế đấy.
Lão nhăn mặt. Bạn đã bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của một con khỉ đột khi nổi giận chưa? Mặt lão trông hệt như vậy đấy.
– Nhưng hiện thực thì lúc nào cũng như c**. Trùm tầng 10 hiện chỉ còn là một con quái vật, còn lũ trẻ thì đã chết từ lâu, ở một thế giới khác rồi. Đó là chuyện đã xảy ra từ rất, rất lâu rồi. Zombie à, nhóc có thể làm được gì chứ?
“…”
– Nếu câu chuyện xảy ra trong Tòa Tháp này thì nhóc có thể chết đến bốn hay năm nghìn lần để quay lại quá khứ. Nhưng điều này lại xảy ra ở một thế giới khác, trong một dòng thời gian khác. Ngay cả khi ta có sống lại, cũng không thể cứu vãn! Cho dù có đột phá trở thành Kiếm Thần thì cũng vô ích.
Lão nói đúng.
– Hãy đi tìm con búp bê thật. Săn nó. Giết nó.
Bae Hu-ryeong tiếp tục nói.
– Rồi tiến lên tầng 11. Đó chính là cách duy nhất để nhóc leo tiếp lên tới tầng 20, 30, 40 rồi 50. Nếu đã quyết định trở thành một Thợ săn đỉnh cao, thì những chuyện như thế này, nhóc phải tự mình xử lý!
Lại đúng nữa.
Nhưng mà–
“Viêm Đế cũng đã từng nghĩ giống hệt như thế.”
– Hử?
“Viêm Đế. Tên khốn đó. Yoo Sooha. Con người đầu tiên mà tôi săn giết.”
Tôi gượng dậy khỏi giường.
Buộc túi ngủ vào ba lô. Mang ba lô lên vai. Tra kiếm vào thắt lưng. Nói cách khác, tôi đã sẵn sàng. Dù không phải kẻ mạnh nhất, nhưng tôi vẫn là một Thợ săn.
“Ông biết không? Yoo Sooha kiểu gì cũng tìm ra con búp bê thật và bóp nát đầu nó. Kể cả có thấy ký ức đau thương hay không. Hắn sẽ không bao giờ do dự.”
– Thì sao?
“Tôi không muốn trở thành kẻ như hắn.”
Tôi bắt đầu leo tháp.
Giống như lần trước, tôi lừa được người gác cổng.
Và một lần nữa, tôi đứng trước dinh thự.
Vẫn là tòa dinh thự quý tộc mà tôi đã thấy trong ký ức đó.
– Ê! Nhóc đâu phải trẻ con. Đâu thể không hạ trùm chỉ vì không muốn giống tên đó? Nhóc tính làm gì hả? Muốn vượt tầng thì phải giết trùm chứ, đồ xác sống ngu ngốc!
“Ai nói là phải như thế?”
– Gì cơ?
Tôi đặt tay lên cánh cửa, thì thầm.
“Khốn thật. Tôi đúng là một thằng ngu.”
– Cái gì cơ?
“Tôi ngu thật! Mà ông cũng ngu y chang. Mẹ nó. Cứ nói là không nhớ.”
– Thằng nhóc này điên rồi chắc? Nhóc ngu thì ai cũng biết rồi, nhưng ta thì liên quan gì? Ta lớn lên trong lời đồn là thiên tài đấy!
“Thẻ kỹ năng.”
Tôi lẩm bẩm, bực bội.
“Thẻ kỹ năng cấp S mà tôi đã không chọn. Ông nhớ không? [Bẫy Hỏa Ngục]. Ông đã nổi khùng lên bắt tôi phải chọn cái đó.”
– Hử? Dĩ nhiên là nhớ rồi.
– Haizz, cái đồ xác sống này. Nghe đây…
Bae Hu-ryeong càu nhàu, mặt cau có. Xem ra lời đồn đoán là thật, lão ta đúng là thiên tài khi đọc lại nguyên văn nội dung tấm thẻ mà không sót một chữ.
__________________
[Bẫy Hỏa Ngục]
Cấp bậc: S-
Hiệu ứng: Hối tiếc. Oán niệm. Bất bình. Những điều ngươi chưa làm được, lời ngươi chưa dám nói, ước nguyện chưa kịp thành.
Hãy thiêu rụi tất cả.
“Nóng quá!”. Nóng à? Vậy hãy biến cả thế gian trở thành một biển lửa.
“Tôi sắp chết mất!”. Vậy thì chết đi. Nếu ngươi mong muốn, Aura [Hỏa Ngục] sẽ giáng xuống bất cứ đâu trong bán kính 2 km quanh ngươi.
Không ai có thể rời khỏi hỏa ngục, nếu chưa được ngươi cho phép.
Không một ai.
※ Tuy nhiên, người thi triển phải ở trong phạm vi kỹ năng.
__________________
Tôi im lặng nghe xong phần tóm tắt kỹ năng rồi hỏi.
“Kiếm Đế. Ông không thấy có gì kỳ lạ sao?”
– Aish, bực mình quá. Kỳ lạ cái gì chứ?
“Đoạn cuối cùng.”
[Không ai có thể rời khỏi hỏa ngục, nếu chưa được ngươi cho phép.
Không một ai.]
Tôi nói.
“Nó ghi là không ai có thể thoát khỏi hỏa ngục nếu trùm không cho phép. Không ai hết. Vậy thì những người từng khiêu chiến tầng 10 thoát ra kiểu gì?”
– Hử?
Bae Hu-ryeong chớp mắt.
– … Hở? Mẹ nó, đúng rồi, tại sao?
Hắc Long Hội.
Người lãnh đạo của guild đó là thợ săn hạng 2 – Hắc Phù Thủy. Cô ấy đã thử thách tầng 10 vô số lần. Lần nào cũng thất bại. Thợ săn hạng 2 thất bại, nhưng toàn bộ thợ săn tham gia vẫn sống sót trở ra.
Tất cả đều trở ra an toàn.
“Không hợp lý chút nào.”
Tôi dồn lực vào cánh tay.
Cánh cửa từ từ mở ra.
“Thẻ kỹ năng ghi là không thể thoát trừ khi được trùm cho phép. Thế mà họ vẫn thoát ra, dù chưa giết được trùm. Tất cả. Rõ ràng là vô lý.”
– Vậy thì… chuyện gì đã xảy ra?
“Chết tiệt. Chỉ có một câu trả lời thôi!”
Kẹt kẹt.
Cánh cửa mở ra như đang dang tay chào đón tôi.
“Chính trùm đã cho phép họ thoát ra!”
Trùm tầng 10.
Tầng mà nhân loại hiện tại vẫn chưa thể chinh phục.
Dinh thự của Hỏa Ngục dần hiện ra.
| Bạn đã bước vào phòng trùm.
| Người thách đấu: Thợ săn Kim Gong-ja. Số người: 1.
| Chúc bạn may mắn!
“Nhìn cách mà cô ấy để bọn họ thoát ra là đủ biết. Trùm tầng, những đứa trẻ này, chưa từng xem thợ săn là kẻ địch.”
– ….
| Trận chiến với trùm đang khởi động.
“Bọn trẻ chỉ muốn được vui chơi với những người đến đây mà thôi.”
Những cây nến.
Khắp cả dinh thự, chúng nghiêng đổ. Ngọn lửa bùng lên ngay tại điểm rơi.
“Hí hí hí!”
Những con búp bê xuất hiện từ trong ngọn lửa. Chúng không thể cử động, giống như đang bị trói chặt bởi thứ gì đó. Chúng chỉ quay đầu lại nhìn tôi.
“Anh sẽ chơi với bọn em chứ?”
Những con búp bê mở miệng.
“Anh chơi với tụi em chứ?”
“Đuổi bắt đóng băng nhé? Hay bông hoa đã nở rồi? Hay là trốn tìm?”
“Băng thì đã tan. Hoa cũng đã rụng. Vậy thì chơi trốn tìm nhé!”
“Hahahaha!”
Ngọn lửa bùng lên cao.
Đèn chùm trong đại sảnh tầng 1 bốc cháy. Phòng ngủ của chủ nhân dinh thự cũng bốc cháy. Những tấm rèm cửa hoa lệ. Và cả cầu thang đá dẫn xuống tầng hầm.
Giữa tất cả, những đứa trẻ giờ đã hóa thành búp bê lại không hề bị thiêu rụi.
“…”
Tôi nghiến răng.
“Được rồi. Tôi sẽ chơi cùng các em.”
| Kỹ năng của bạn đang được kích hoạt.
Kỹ năng tôi nhận được từ lần hồi quy trước, tôi kích hoạt hiệu ứng lên bản thân. Ngay khoảnh khắc đó, hơi nóng tan biến khỏi cơ thể. Hít thở trở nên dễ dàng hơn, khói mù cũng bớt che khuất tầm nhìn.
Tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của những con búp bê.
“Hử?”
“Anh ấy không bị cháy kìa.”
Gương mặt của những con búp bê đều khác nhau. Chúng không có biểu cảm gì, nhưng tôi biết.
“Không nóng hả?”
“Anh ấy kỳ lạ thật.”
“Anh có chơi được không?”
“Anh sẽ chơi với tụi em chứ?”
Tôi gật đầu.
“Ừm. Trốn tìm. Cẩn thận đấy. Hồi nhỏ, anh chưa từng thua trò trốn tìm đâu.”
“Hí hí hí! Anh ấy thật kỳ lạ mà!”
“Trốn mau! Mọi người trốn mau!”
Những con búp bê cười khúc khích. Tôi bảo chúng trốn, nhưng chẳng đứa nào nhúc nhích. Hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn đứa trẻ bật cười.
“Anh đếm nhé, xong rồi anh tìm. Một, hai, ba…”
Trò chơi trốn tìm bắt đầu.
“… bắt được rồi.”
Tôi rảo bước khắp dinh thự. Chạm vào từng con búp bê khi đi qua. Khi tôi xoa nhẹ lên đầu, chúng ngẩng lên, mở miệng nói
“Bíp! Không phải em!”
Rồi chúng biến mất trong tiếng cười khúc khích.
“Không phải em!”
“Không phải em!”
Dù đi tới đâu, tôi cũng thấy búp bê. Có rất nhiều. Tôi bắt từng đứa một.
– ….
Một đứa.
– Này, đây là…
Thêm một đứa
– Đây là… lễ an táng.
Bae Hu-ryeong lẩm bẩm.
Lễ an táng.
An ủi linh hồn của những người đã khuất.
Tôi lặng lẽ đi quanh dinh thự. Tôi thấy những sợi xích quấn quanh những cô nhi, thấy còng tay của chúng. Nơi nào có xích và còng, nơi đó luôn có búp bê.
Lửa cháy ngùn ngụt.
“Không phải em! Không phải em!”
“Không! Không phải… em… em… không phải… em… “
“Không… phải… em… “
Thời gian trôi qua thật nhanh
Cuối cùng, tôi đã đến tầng hầm. Cầu thang đá dài hun hút, trên cầu thang cũng có búp bê. Chúng ngã rạp, như thế đã dừng lại ở giữa đường trốn chạy.
“… “
Tôi ôm từng đứa đã ngã trên cầu thang, rồi đứng trước con búp bê cuối cùng.
“Anh sẽ chơi với tụi em chứ?”
Con búp bê đang dựa vào tường.
Xung quanh là búa, lưỡi hái, đinh nhọn.
– …
Tôi từ từ bước tới.
Và xoa nhẹ lên đầu con búp bê không có tóc ấy.
“Bắt được em rồi!”
Đầu của đứa trẻ tạo ra Hỏa Ngục này nhỏ đến mức tôi có thể ôm trọn trong một bàn tay.
“… Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!”
Im lặng.
Con búp bê ngẩng đầu lên. Giống như những con búp bê khác, con búp bê này cũng không có biểu cảm. Với khuôn mặt vô cảm đó, búp bê cất tiếng
“ Quý ngài tốt bụng.”
Không chỉ có giọng nói vang lên. Môi, da, mắt, cơ thể con búp bê rũ xuống như tờ giấy. Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng lấy con búp bê, và nó tiếp tục câu nói như một chiếc máy thu âm hỏng.
“Cảm ơn.”
Rồi tan chảy.
“Cảm ơn.”
Con búp bê bị thiêu rụi. Xiềng xích tan chảy. Còng tay, búa, lưỡi hái, dùi đục, đinh nhọn, tất cả đều cháy rụi. Thiêu đốt đi cả dấu vết của sự đói khát. Ngọn lửa đã cháy đến tận phút cuối cùng ấy cũng đã tan biến.
Cái chết biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Tôi đứng một mình giữa tòa dinh thự hoang tàn.
“…”
Suốt bao năm qua.
| Xin chúc mừng.
Suốt bao năm qua, nhân loại đã không thể vượt qua nơi này.
| Bạn đã hoàn thành khiêu chiến trùm.
| Hoàn thành yêu cầu ẩn.
| Hoàn tất chinh phục tầng.
Ngày hôm đó. Tầng 10 của Tòa Tháp đã bị chinh phục.

