Web Novel

Chapter 16: Hình phạt chấn thương (1)

2025-09-12

2

Hắc Long Hội

Công hội đứng đầu kể từ khi Tòa Tháp mở ra.

⸢ Chúng tôi không thất bại ở tầng 10 vì thiếu năng lực. ⸥

Thợ săn đứng hạng 2 trên bảng xếp hạng, đồng thời cũng là bang chủ của Hắc Long Hội, cô ấy đã thách thức tầng 10 hàng chục lần. Nhưng mỗi lần thách thức là một lần nhận lấy thất bại. Dù thua, nhưng mỗi lần như thế, cô đều cứu sống được toàn bộ thợ săn tham gia cùng mình.

Trong một cuộc phỏng vấn, cô nói

⸢ Chúng tôi chỉ là… không gặp may thôi. ⸥

Khi Viêm Đế vượt qua tầng 10, hắn đã tuyên bố trước toàn thể mọi người

⸢ May mắn cũng là một loại năng lực đó, lũ thua cuộc à! ⸥

Buổi phỏng vấn ấy về sau nổi tiếng với cái tên “Tuyên ngôn Thất bại”.

Từ lúc ấy, Hắc Long Hội bắt đầu dè chừng Viêm Đế sau khi bị gán cho cái mác ‘Công hội thất bại’, nhưng chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa. Yoo Sooha đã chết dưới tay tôi. Một buổi phỏng vấn như thế sẽ không bao giờ có thể xuất hiện nữa.

Nhưng vấn đề lại nằm ở đây.

‘Tại sao Viêm Đế lại có thể chinh phục tầng 10?’

‘Chỉ vì hắn mạnh hơn thôi sao?’

Hay là

‘Còn một lý do nào khác nữa?”

Câu trả lời đang hiện ra ngay trước mắt tôi.

|  Trận chiến với trùm đang khởi động.

Ngay khi âm thanh ấy vang lên, toàn bộ dinh thự bắt đầu thay đổi.

Các ngọn nến xung quanh bắt đầu nghiêng ngả. Ngọn lửa bùng lên ngay tại nơi chúng ngã xuống. Cứ như có ai đó đã rưới dầu ngay trước đó vậy. Ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ dinh thự kiểu phương Tây trong tích tắc.

“Hahahaha!”

Chỉ có những con búp bê là vẫn bình an giữa biển lửa.

“Ngươi là kẻ đi bắt nhé! Chúng ta sẽ chạy trốn!”

“Chạy may, chạy đi nào! Hãy trốn thôi nào!”

Có đến hàng trăm, không, phải là hàng ngàn búp bê tại nơi đây.

Tầng trệt của dinh thự bị lấp đầy bởi vô số con búp bê. Có lẽ tổng cộng phải tới hàng chục ngàn con ở khắp nơi trong dinh thự.

‘Một trong số chúng.’

Tôi nuốt khan.

‘Con búp bê thật sự đang ẩn mình ở đâu đó’

Xác suất là 1/10.000.

Đây chính là lý do tại sao rằng mọi người vẫn thất bại cho tới tận bây giờ.

‘Phải thiêu sạch đám búp bê để tìm ra con thật. Và để có thể thoát ra ngoài trước khi bị thiêu chết, mình chỉ có khoảng 10 phút’

Ngọn lửa đang bao trùm tòa dinh thự không phải là ngọn lửa bình thường. Đây là một dạng của hình thái aura, thứ được gọi là [Hỏa Ngục].

Nghĩa là

‘Cả tòa dinh thự đang bùng cháy bởi aura.’

Một quái vật trùm biết cách vận dụng aura!

Từ trước đến nay, kết cục của những ai dám thách thức hoặc bị thiêu sống trong [Hỏa Ngục] hoặc buộc phải bỏ chạy. Những thợ săn đánh cược mạng sống và xác suất 1/10.000, cuối cùng thì cũng chỉ còn là những tiếng thét thảm thiết trong biển lửa.

Và đây… chính là bí mật vì sao chỉ có mỗi Viêm Đế có thể vượt qua.

“Cái tên ăn may chết tiệt đó.”

Tôi lẩm bẩm.

Đúng vậy, aura của trùm tầng giống hệt aura của Viêm Đế.

Đối với những thợ săn thông thường, đây chính là địa ngục. Nhưng với Yoo Sooha, nơi đây có lẽ mang lại cảm giác ‘ấm cúng’ như đang ở trong phòng ngủ của bản thân. Bởi lẽ địa ngục nơi đây có cùng thuộc tính với hắn.

“Tsk.”

“Hắn chỉ việc thong thả tìm kiếm con búp bê thật.”

Và rồi ngạo nghễ tuyên bố rằng may mắn cũng là một loại năng lực.

Một kẻ như vậy, tôi không thể nào ưa nổi.

– Thợ săn sống nhờ vào may mắn chính là nhóc đấy.

“Tôi sống nhờ may mắn hồi nào?”

Tôi cau mày trước giọng điệu mỉa mai của lão.

“Tôi đang cố cầm cự từng giây bằng Aura đây này.”

Mồ hổi nhỏ giọt trên trán, nhỏ xuống giữa hai hàng chân mày. Nhiệt độ bỏng rát! Cảm giác nóng còn hơn cả khi ngâm mình trong suối nước nóng. Nếu không có aura bảo vệ, tôi đã cháy đen từ lúc nào rồi.

– Ừ. Nhưng ta đoán nhóc chỉ trụ được khoảng 1 phút nữa thôi.

Thật khó chịu là Bae Hu-ryeong lại hiểu rõ tình trạng của tôi như lòng bàn tay.

– Ngoài ra, để ta nói cho nhóc biết, lão già Marcus có thể cầm cự được tới 30 phút. Mà biết vì sao lão còn chưa thử khiêu chiến ở đây không? Là vì muốn kéo 30 phút đó thành 1 tiếng đấy.

“Vâng vâng. Cảm ơn đã xác nhận sự khác biệt trình độ giữa tôi và ông ấy.”

– Heeheehee.

Bae Hu-ryeong lượn lờ khắp sảnh, mặc cho ngọn lửa cuồng nộ đang thiêu rụi tất cả.

Dưới chân là đám búp bê cười khanh khách, trên đầu là hồn ma đang cười khúc khích. Đúng là không đâu làm nhà ma lý tưởng hơn chỗ này.

– Rồi sao? Nhóc chỉ có 2 xu, giờ định làm gì?

“Còn có thể làm gì được nữa. Tôi phải chết thôi.”

– Nhìn lại mình đi. Nhóc tưởng aura sẽ tăng lên nếu chết ở đây à?

Lão cười khẩy.

– Phòng này chỉ có hai cách để vượt qua! Hoặc có may mắn tuyệt đối để tìm được búp bê thật, hoặc có khả năng điều khiển Aura cực cao để sống sót cho đến khi tìm được. Vậy mà nhóc lại ngu ngốc đặt cược chỉ với 2 xu. Không ổn đâu.

“Hehe”

Dù ướt đẫm mồ hôi, tôi vẫn mỉm cười.

“Biết một mà không biết hai. Không, là biết hai mà không biết ba mới đúng.”

– Gì?

“Để xem sau lần chết đầu tiên thì ai mới là kẻ chiến thắng.”

Chỉ còn khoảng 20 giây trước khi aura cạn kiệt.

Tôi tiến về phía con búp bê gần tôi nhất. Lý do? Thật ra chẳng có lý do gì cả, chỉ là đứng im chờ chết thì chán quá thôi. Biết đâu tôi may mắn đến mức trúng ngay con thật thì sao?

“Ngươi sẽ chơi với chúng ta chứ?”

Kẹt kẹt.

Cổ con búp bê nghẹo sang một bên. Chỉ riêng cái cổ. Cái cảnh này đúng chuẩn phim kinh dị. Nó mặc váy xếp nếp, nhưng váy lại chẳng hề bén lửa. Như thể được ban cho khả năng miễn nhiễm hoàn toàn với hỏa ngục.

“Tóm được rổi.”

Tôi đặt tay lên đầu búp bê, nói khẽ.

Khúc khích, khúc khích.

Con búp bê cười hờ hững.

“Bíp! Không phải ta đâu!”

Không chỉ thế, con búp bê còn ‘thả ra’ cả môi, da, mắt… Toàn thân trượt xuống như tờ giấy rách. Ngọn lửa ngay lập tức nuốt chửng nó, còn nó thì liên tục lặp lại như một cuộn băng bị hỏng.

“Không phải ta! Không phải ta! Không phải ta!”

“Không! Không, phải. Phải… phải… không… phải…”

“Không…phải…”

Con búp bê tan chảy hoàn toàn.

“…Wow”

Tôi đứng đơ người. Cơ thể nóng rực nhưng vẫn nổi da gà. Nó còn kinh dị hơn cả tôi tưởng.

“Ghê quá. Ai lại tạo ra được con trùm như thế này chứ?”

– Ai mà hiểu được cái đạo lý của Tòa Tháp chứ? Zombie à, việc một kẻ yếu xìu như nhóc có được một kỹ năng gian lận chết tiệt như vậy cũng là do Tòa Tháp ban cho đấy thôi . Nếu Tòa Tháp có nhân cách, chắc chắn nó sẽ là tên biến thái bệnh hoạn.

“Ông thì cũng chẳng…”

Còn chưa kịp phản bác–

“Hả?”

Aura của tôi đã cạn sạch.

Ngọn lửa lao tới như thể nó đã chực chờ khoảnh khắc này từ lâu. Đế giày chảy ra đầu tiên, rồi đến là quần áo. Tiếp theo là tóc.

“A….”

Từ đầu đến chân.

“AAAAAARGHHHHHHH”

Toàn thân tôi bốc cháy. Mặc dù lớp da đang dần bong ra từng mảng, ngọn lửa vẫn không ngừng lại. Thay vào đó, nó bám chặt lấy tôi như một món khoái khẩu. Dây thần kinh. Xương cốt. Cuống họng. Gan.

“Agg, chết…! Uggg, chết tiệt…”

– Và nhóc còn là kẻ biến thái hơn cả Tòa Tháp. Haha. Chấp nhận bị thiêu chết chỉ vì muốn trở thành Thợ săn mạnh nhất. Ta công nhận đấy, Kim Zombie, đúng là một tên biến thái thực thụ!

Tôi chỉ mong được chết.

Mau lên. Nhanh hơn một giây thôi cũng được.

“Ư...ư…ư…”

Tôi không thể cất lời, âm thanh bị bóp nghẹt. Mắt và tai đã bị đốt cháy.

Khi cái nóng dồn lên đến mức đầu tôi tưởng chừng muốn nổ tung vì quá tải nhiệt độ, một giọng nói vang vọng ra từ sâu trong tiềm thức như đã đợi sẵn từ lâu.

|  Bạn đã chết.

Khốn kiếp.

Giết tôi nhanh hơn chút nữa thì tốt biết mấy.

.

.

.

.

.

.

“Phù…!”

Tôi hít lấy một hơi dài như vừa ngoi lên mặt nước sau một lần lặn sâu. Dù thật ra tôi đâu có nín thở, chỉ là cảm giác như vậy thôi.

Đây chính là không gian phía bên kia.

Khoảng không đen tối nơi linh hồn trần trụi của tôi trôi dạt như bóng ma vô hình.

|  Điều kiện kích hoạt kỹ năng đã được đáp ứng.

|  Đang sao chép kỹ năng của trùm Nữ Tử Hỏa Ngục.

Và nơi đây cũng chính là vùng đất hi vọng của tôi.

|  Khởi tạo thẻ kỹ năng.

Các tấm thẻ kỹ năng trôi nổi trong khoảng không đen tuyền. Có vẻ như không có nhiều kỹ năng có giá trị. Mặc dù là trùm của một tầng, chỉ có đúng một thẻ vàng. Còn lại toàn là thẻ bạc và thẻ màu… p***.

“Xem nào. Đừng quên lời hứa của ông đấy.”

– Biết rồi, biết rồi. Trời ạ. Nhóc tưởng ta là loại nuốt lời chắc? Đừng lo.

Bae Hu-ryeong khẽ nhếch môi cười khẩy.

– Xem nào, vị ‘cô nương’ này này có kỹ năng gì hay ho đây?

Lão lướt qua, bay về phía bên kia của đám thẻ.

– Ồ hô! Này, cái này xịn thật đấy!

Bae Hu-ryeong dừng lại trước tấm thẻ vàng và đọc to

__________________

[Bẫy Hỏa Ngục]

Cấp bậc: S-

Hiệu ứng: Hối tiếc. Oán niệm. Bất bình. Những điều ngươi chưa làm được, lời ngươi chưa dám nói, ước nguyện chưa kịp thành.

Hãy thiêu rụi tất cả.

“Nóng quá!”. Nóng à? Vậy hãy biến cả thế gian trở thành một biển lửa.

“Tôi sắp chết mất!”. Vậy thì chết đi. Nếu ngươi mong muốn, aura [Hỏa Ngục] sẽ giáng xuống bất cứ đâu trong bán kính 2 km quanh ngươi.

Không ai có thể rời khỏi hỏa ngục, nếu chưa được ngươi cho phép.

Không một ai.

※ Tuy nhiên, người thi triển phải ở trong phạm vi kỹ năng.

__________________

Một kỹ năng thật khủng khiếp.

– Chắc chắn là đây rồi! Zombie, im lặng mà chọn ngay nó đi.

“…”

– Hử? Ê, Kim Zombie. Sao im ru thế?

“Không, không có gì.”

Tôi chau mày.

“Tôi không hiểu sao, nhưng có điều gì đó không hợp lý ở đây”

Đó có thể là gì?

Dù kỹ năng này rất tuyệt nhưng vẫn có cảm giác gì đó sai sai. Như thể có gì đó bị mắc nghẹn trong cổ họng, không khạc ra được. Cảm giác như thể đường ống nước bị vỡ mà chẳng biết chỗ nào bị rò.

“…Dù sao thì đọc tiếp các kỹ năng khác đi.”

– Hả? Ta không nghĩ có cái gì ngon hơn cái vừa rồi đâu. Chọn luôn đi?

“Có một kỹ năng tôi đang tìm. Nhanh lên nào!”

– Hừm.

Dù có vẻ không hài lòng, lão vẫn tiếp tục đọc.

– Được rồi, nghe cho rõ đây. [Kế hoạch Mê cung], hạng A. [Điều khiển búp bê], hạng B. [Tập Kích Mục Tiêu], hạng B. [Bẫy Tự Động], hạng C…

– ……

Đang đọc một cách trơn tru thì lão dừng lại.

Trước tấm thẻ bạc cuối cùng, đôi mắt Bae Hu-ryeong khẽ run lên.

– Đ……Mẹ….?

Tôi mỉm cười.

“Chuẩn rồi!”

– K-Không… Từ từ….

“Không cần đọc đâu, tôi biết rồi.”

Tôi chắc chắn.

Đó chính là tấm thẻ tôi cần.

|  Vui lòng lựa chọn kỹ năng.

Các tấm thẻ bắt đầu bay tứ tung. Rất nhanh. Nhưng tôi đã dán mắt vào một tấm duy nhất từ đầu. Không có gì có thể khiến tôi phân tâm.

– Này! Gong-ja! Đừng mà! Đừng chơi ngu thế!

Bae Hu-ryeong gào lên, như thể đoán ra chuyện gì đó.

– Nhìn kìa! Là màu vàng kim đó! Kỹ năng hạng S đấy! Đỉnh lắm luôn! Có nó là đốt cháy mọi thứ theo ý! Ngầu chết đi được!

“Tôi không chắc lắm.”

– Không chắc gì chứ! Ta sẽ phải lòng nhóc mất! Nếu ta là con gái, ta đã yêu Kim Gong-ja mất rồi! Lấy nó đi! Bước vào cuộc sống của người nổi tiếng đi!

Tôi mỉm cười tinh quái.

“Lúc đó ông nên nhận ra có điều gì đó sai rồi.”

Vì manh mối nằm ngay trước mắt.

“Trong số hàng chục ngàn búp bê, chỉ có một con là thật. Mà con thật là kẻ thi triển kỹ năng, nên đương nhiên nó sẽ không bị thiêu rụi.”

Tôi vươn tay ra.

“Vậy tại sao những con búp bê giả cũng không cháy?”

Và tôi chộp lấy lá bài bạc.

– Aaaa! Không! Khôngggg! Đ** m* khôngggg!!!

“Chỉ có một lời giải thích, Kiếm Đế à”

Tôi lật tấm thẻ lên.

__________________

[Cảnh Giới Hỏa Nhật Dạ]

Cấp bậc: A

Hiệu ứng: Nóng quá! Nếu cứ để thế này, nhà chúng ta sẽ bị cháy rụi mất! Nhưng giờ thì không sao nữa. Bất kể là sinh vật hay vật vô tri, chỉ cần được chọn – tất cả sẽ miễn nhiễm với lửa.

※ Tuy nhiên, sát thương nhận vào từ nước và băng tăng 300%.

__________________

Chuẩn rồi.

Trò chơi tằng 10 Trốn tìm tại Dinh thự Hỏa ngục.

Tên trùm không chỉ có năng lực thiêu cháy mọi thứ.

“Đi thôi!”

Hắn còn sở hữu một kỹ năng đối lập hoàn toàn là không thiêu đối bất kỳ thứ gì cả.

Tôi siết chặt tay, cảm giác chiến thắng cuộn trào.

“Ta đến! Ta thấy! Ta chinh phục!”

– Kh-không… không… Điều này là không thể nào…

Tinh thần Bae Hu-ryeong suy sụp hoàn toàn.

“Gì mà không thể? Với kỹ năng này, chỉ cần tự cho bản thân miễn nhiễm với lửa. Rồi từ từ tìm con búp bê thật. Game over. Từ hôm nay, hãy gọi tôi là Ngài Gong-ja đi!”

– Khốn kiếp… chết tiệt… không công bằng… rõ ràng là do có kẻ sắp đặt trước rồi…

“Uwahwahwah! Gọi đi! Gọi là Ngài Gong-ja!”

Tiếng cười của tôi vang vọng trong không gian đen tuyền.

Một giọng nói khác, không phải của tôi cũng vang lên

|  Lựa chọn hoàn tất. Đang sao chép kỹ năng.

|  Bạn đang được đưa về 24 giờ trước.

Một khúc khải hoàn trong âm thầm, tôi đã giành chiến thắng.

Giờ tôi có thể quay lại và khiêu chiến tầng 10 thêm lần nữa.

Chiến thắng ở ngay trước mắt.

|  Cấp độ hiện tại của bạn là Hạng E.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc.

|  Bạn sẽ nhận hình phạt do kỹ năng của mình.

– Hả?

“À, đúng rồi.”

Là dòng cảnh báo mà tôi chưa từng thấy khi còn ở hạng F.

Nhưng lần này, lần đầu tiên, tôi đã nhận hình phạt đầu tiên của mình.

Không biết nó sẽ là gì đây?

|  Đang tái hiện chấn thương tâm lý của đối phương.

|  Mức độ: Nhẹ. Con đường địa ngục.

‘Hửm? Chấn thương tâm lý?’

Tôi nghiêng đầu khó hiểu

‘Tái hiện ký ức đau thương của đối phương sao?’

Trước khi kịp nói hết câu, thế giới trước mắt tôi chuyển thành một màu trắng xóa.