Web novel

Chương 20: Hắc Quỷ Không Rơi Lệ

2025-09-27

1

Lam Phù Thủy dẫn Địa Ngục Phù Thủy vào phòng khách, pha hai tách trà rồi ngồi xuống bàn. Tôi và Lam Phù Thủy ngồi cạnh nhau, đối diện là Địa Ngục Phù Thủy.

Tôi thì thầm vào tai Lam Phù Thủy.

"Thiếu một tách rồi kìa. Trong phòng có ba người mà."

"Tôi biết. Cố ý đấy."

"Hửm...? Là sao...?"

"Vì không chào đón nên không mời trà. Anh hiểu không? Có nghĩa là không có trà cho cô ta uống đâu."

"À, ra thế? Hình như ngày xưa tôi có xem cảnh này trong một bộ phim truyền hình. Bà mẹ chồng độc ác gây khó dễ cho cô con dâu. Đúng là hiểm độc, cái tính xấu của phụ nữ."

"..."

Lam Phù Thủy im lặng đi lấy tách thứ ba.

Gì chứ, chẳng phải cuối cùng cũng đi lấy sao. Vậy thì lấy ngay từ đầu cho rồi.

Địa Ngục Phù Thủy ban đầu nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu, nhưng sau đó lại mỉm cười theo dõi. Sau khi nhận lấy tách trà, cô ta cảm ơn bằng một giọng oang oang, rồi ngồi thẳng người lại và vào thẳng vấn đề.

"Vậy thì, tôi có thể được gặp Thợ Rèn Trượng Phép, đúng không!!?"

Tôi nhìn mặt Lam Phù Thủy, nhưng cô ấy chỉ đang nhấc mặt nạ lên để uống trà, không có vẻ gì sẽ trả lời, nên tôi đành miễn cưỡng tự mình đáp lại.

"Ừm, à, tôi là đệ tử của người đó. Lời cảm ơn của cô, tôi sẽ chuyển lại."

"Ra là cậu đệ tử!! Rất vui được gặp!! Sư phụ của cậu bây giờ đang ra ngoài à!!? Hay là ngài ấy bị bệnh!!?"

"À, không ạ. Chỉ là ngài ấy mắc chứng ngại giao tiếp nặng nên không muốn gặp người khác thôi."

"Này!! Cậu không nên nói xấu sư phụ của mình như vậy!!"

"Hức! X-xin lỗi, tôi là người tốt, đừng ăn thịt tôi."

"Đã bảo là không ăn mà!! Ta chỉ ăn những kẻ thật sự xấu xa thôi!! Xin lỗi nhé, có vẻ như ta đã dọa cậu rồi!! Cái giọng oang oang này cũng đừng để ý!! Lúc biến dị tự nhiên nó thành ra thế!!"

"V-vâng..."

Cũng giống Long Phù Thủy à? Bị ép phải thay đổi cách nói chuyện, nghe khổ sở thật.

Địa Ngục Phù Thủy khoanh tay, gầm gừ.

"Ừm, nếu chính chủ không muốn gặp thì đành chịu thôi!!? Tại Lam Phù Thủy chẳng chịu nói gì cả!! Ta không hiểu tại sao lại không cho gặp nên đành phải ngồi lì ở đây thôi!!"

"Này."

"Im đi."

Tôi dùng cùi chỏ huých vào sườn Lam Phù Thủy, cô ấy ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Cô cứ nói tôi ngại giao tiếp hay không hòa nhập xã hội, nhưng chính cô cũng rắc rối lắm đấy.

Sau một lúc ngước lên trần nhà suy nghĩ, người phụ nữ quỷ gật đầu một cái, thò tay vào túi quần và nói.

"Vậy thì cậu đệ tử!! Cái này, phiền cậu đưa cho sư phụ của mình!! Là quà cảm ơn từ Địa Ngục Phù Thủy!! Nếu làm trượng thì đây là nguyên liệu tốt đúng không!!?"

Nói rồi, thứ mà Địa Ngục Phù Thủy đặt lên bàn là một viên đá quý khổng lồ.

Đó là một viên đá dẹt, lớn hơn lòng bàn tay một chút. Nó có màu hổ phách nhưng nhạt hơn, tuy nhiên lại không trong suốt như hổ phách thông thường.

Nhưng điều đáng nói nhất chính là vẻ đẹp của nó!

Tôi như bị sét đánh.

Cái khí chất độc đáo này.

Sức hút kỳ lạ khó rời mắt.

Không thể nhầm được.

"Là ma thạch! Tôi nhận được không ạ!?"

"Không, không phải cho cậu, mà là cho sư phụ của cậu!!"

Bị nhắc nhở, tôi vừa gật đầu vừa nhanh tay kéo viên ma thạch hổ phách về phía mình trước khi Địa Ngục Phù Thủy đổi ý.

Hời to rồi!

Tặng một cây trượng làm từ Gremlin, nhận lại một viên ma thạch!

Quà đáp lễ bá đạo quá! Tuyệt vời!

Thấy tôi không giấu được nụ cười, Lam Phù Thủy có vẻ hơi cạn lời, buông một câu cộc lốc với người phụ nữ quỷ.

"Này, cô đưa thật đấy à."

"Cái gì!!?"

"Đưa ma thạch đi dễ dàng như vậy."

"Phù thủy xứ Edogawa cũng hay cho người khác mượn mà!!? Có gì không được!!?"

"Phù thủy xứ Edogawa đã bị giết ngay khi vừa cho tên ở Iruma mượn ma thạch. Bây giờ không còn là thời đại có thể dễ dàng cho mượn đồ nữa."

Nghe lời cảnh báo của Lam Phù Thủy, Địa Ngục Phù Thủy ho sặc sụa, phun cả trà ra ngoài.

"Ể!!!? Bị tên ở Iruma!!? Edogawa!!? Anh ta đâu phải người như vậy!!?"

"Ai cũng nghĩ thế, nên cho đến khi sự việc xảy ra mà không ai biết. Trong cuộc đảo chính của tên ở Iruma, Phù thủy xứ Edogawa, và các pháp sư Quạ, Lưu Tinh, Tachikawa đã chết. Tên ở Iruma thì do tôi giết. Pháp sư ở Arakawa thì đã trở về quê sau khi dẹp loạn, nên bây giờ quận Arakawa do Hoa Phù Thủy cai quản. À, Nhân Ngư thì đã được Hấp Huyết tìm cách nói chuyện. Giờ cô ta đã nói được tiếng người cỡ một con cá heo."

"Khoan, sao lại nhiều chuyện thế, mới có hai năm rưỡi mà thay đổi nhiều quá vậy!!?"

"Cô không nghe Mục Ngọc kể à."

"Không phải là không nghe!! Nhưng, người ta nói Lam Phù Thủy đã trở nên lạnh lùng với người ngoài, nên có đến gặp mặt chắc cũng không nói chuyện được...!! Vậy cái mặt nạ đó là!!?"

"Tôi đeo gì kệ tôi chứ."

"V-vậy à...!! Tôi không hỏi nữa!!"

À thì, có vẻ cô đang nghĩ cái mặt nạ đó cũng là do một sự kiện chấn động nào đó, nhưng thật ra là do tôi ngại giao tiếp quá, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt mỹ nhân của con nhỏ này nên mới phải đeo đấy. Một lý do củ chuối nên mong cô đừng hỏi.

"Trong lúc ta đang bạo phát ma thuật đã xảy ra nhiều chuyện quá!! Ta là quỷ mà lại có cảm giác như Urashima Taro [note81007] vậy!!"

"Chi tiết thì cứ hỏi Mục Ngọc Phù Thủy. Cô ấy là người nắm rõ thông tin nhất. Quận Adachi chắc không còn ở được nữa rồi đúng không? Chắc cô ấy cũng sẽ sắp xếp cho cô một khu vực quản lý mới."

"A, xin lỗi!! Ta định rời khỏi Tokyo!!"

Lam Phù Thủy đang rót thêm trà vào tách của tôi, tay cô ấy khựng lại một lúc.

Vốn đã có vẻ không vui, giờ cô ấy lại càng khó chịu hơn, hỏi dồn.

"Tại sao. Cô là người Tokyo, đúng chứ? Cũng đâu thể để lại gia đình ở quê."

"Không, tại Tokyo bây giờ, yên bình quá!! À, cũng chưa đến mức yên bình, nhưng mà!! Công cuộc phục hưng đang tiến triển tốt, đúng không!!? Lúc từ Adachi đến đây ta đã xem qua rồi, không còn cảm giác 'sống hôm nay không biết ngày mai ra sao' nữa!!"

Ể, sợ vậy.

Hồi trước trung tâm Tokyo đáng sợ đến thế à?

May mà mình ở ẩn tại Okutama. Và người đầu tiên gặp là Lam Phù Thủy. Dù suýt bị giết.

"Nhưng, có nhiều khu vực không có phù thủy hay pháp sư, khắc nghiệt lắm đúng không!!? Ta định sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, giúp đỡ những người còn sống sót!!"

"Quận Adachi cũng không còn ai nữa rồi!!", Địa Ngục Phù Thủy nói thêm. Lam Phù Thủy hỏi nhỏ.

"Cô không định tiếp tục bảo vệ thành phố à."

"Adachi á!!? Đã không còn ai nữa mà!!? Ừm, ta không còn nghĩ vậy nữa!! Giết kẻ xấu, ăn thịt chúng, dọn dẹp, và giúp đỡ người tốt!! Cách đó hợp với ta nhất!!"

"Vậy sao..."

"?... A!! Xin lỗi, ta vô ý quá!! Ome không có mấy người cũng là vì, à, tức là, xin lỗi!!"

"..."

Thấy Lam Phù Thủy im lặng bất động, Địa Ngục Phù Thủy lo lắng nhìn.

Cô ta cũng nhìn tôi với vẻ lúng túng, nhưng bị nhìn, tôi cũng lúng túng theo. À, cô đừng nhìn tôi thì hơn.

"Ừm!! Có vẻ như ta đã làm không khí chùng xuống rồi!! Aaa, sao những lúc thế này giọng cứ tự động to lên nhỉ...!! Tóm lại, việc cũng xong rồi, ta xin phép đi trước nhé!! Cậu đệ tử, nhớ gửi lời hỏi thăm của ta đến sư phụ của cậu nhé!!"

Địa Ngục Phù Thủy định đứng dậy rời đi một cách ngượng ngùng, nhưng giọng vẫn oang oang, tôi vội giữ lại.

Việc của cô xong rồi, nhưng việc của tôi thì chưa!

Đánh giá! Cảm nhận sử dụng! Đưa cho tôi dữ liệu về kết quả sử dụng cây trượng!

"À, xin lỗi, đợi một chút ạ."

"A, xin lỗi nhé, tự nhiên lại định về!! Gì thế!!?"

"Ừm, cô có thể cho tôi biết cảm nhận khi sử dụng cây trượng được không ạ."

"Cảm nhận sử dụng!!?"

Người phụ nữ quỷ ngồi phịch xuống ghế, cái ghế kêu lên kẽo kẹt, cô ta nghiêng đầu.

Mà cũng phải. Bị một kỹ sư yêu cầu dữ liệu phản hồi về sản phẩm, có lẽ là một chuyện hơi lạ.

"Cô Địa Ngục Phù Thủy, cô đã nhận cây trượng từ cô Mục Ngọc Phù Thủy, và dùng nó để trấn áp cơn bạo phát ma thuật, đúng không ạ? Dù nó đã bạo phát suốt hai năm rưỡi. Cô đã dùng cây trượng như thế nào, điểm nào tốt, điểm nào cần cải thiện, có và không có trượng thì khác nhau thế nào, nếu có những cảm nhận như vậy, mong cô cho tôi biết. Để... sư phụ tôi tham khảo ạ."

"Ể, gì thế, nghe chuyên nghiệp quá!! Được thôi, ta sẽ nói hết!! Nói gì được nhỉ!!?"

"À, không có yêu cầu cụ thể ạ. Cô cứ tự do nói những gì mình nghĩ là được."

"Vậy à!!? Ừm, vậy thì, để xem nào!! Đầu tiên nhé, ta sống ở quận Adachi, nhưng mà!!"

Theo lời Địa Ngục Phù Thủy, cô vốn là một nữ sinh đại học sống ở quận Adachi.

Trong lúc hôn mê do biến dị, cô đã bị ma vật tấn công, nhưng đã được một người phụ nữ không rõ tên tuổi bảo vệ và cứu giúp. Sau khi tỉnh lại, cô đã mặc bộ quần áo của ân nhân, bắt đầu giúp đỡ và bảo vệ mọi người với tư cách là Địa Ngục Phù Thủy.

Tuy nhiên, ma thuật của Địa Ngục Phù Thủy cực kỳ khó sử dụng. Cô không biết những ma thuật có phạm vi nhỏ, và tất cả những ma thuật cô có thể dùng đều là "vũ khí hủy diệt hàng loạt".

Như là ma thuật làm cho tất cả các sinh vật trong phạm vi tàn sát lẫn nhau.

Hay ma thuật biến một khu vực thành biển lửa, thiêu rụi tất cả.

Hay ma thuật nhấn chìm một khu vực trong một hồ máu, và gây ra một nỗi đau tột cùng đến mức tự sát cho những ai chạm vào.

Tất cả các ma thuật đều có phạm vi ảnh hưởng quá lớn, không thể tùy tiện sử dụng. Chỉ có thể dùng những ma thuật như địa ngục, đúng là một Địa Ngục Phù Thủy. Vì vậy, cô hầu như chỉ dùng nắm đấm để chiến đấu với ma vật và kẻ xấu.

Ngay cả sau khi có ma thạch được giao nộp và cất giữ ở đồn cảnh sát, cô cũng hạn chế sử dụng nó, vì nghĩ rằng nếu khuếch đại uy lực của những ma thuật vốn đã có phạm vi rộng và khó kiểm soát, sẽ càng khó sử dụng hơn.

Nhưng một ngày nọ, một tình huống khẩn cấp đã xảy ra.

"Trong game hay có mấy con quái vật slime, cậu biết không!!? Một con ma vật như vậy đã xuất hiện!! Có vẻ như nó đã sinh sôi nảy nở trong cống ngầm rồi bò lên mặt đất, nên phải nhanh chóng tiêu diệt để ngăn chặn nó lan rộng!!"

"Và cô đã dùng ma thuật diện rộng, rồi nó bị bạo phát à."

"Đúng vậy, nhưng không chỉ có thế!! Dùng hai phép thuật mà vẫn không tiêu diệt hết được, nên ta đã dùng ma thạch để khuếch đại và niệm cùng lúc ba phép thuật!!"

"Ba phép cùng lúc? Bằng cách nào?"

"Ta có ba cái miệng mà!!"

"Ể."

Ngay trước mắt tôi, Địa Ngục Phù Thủy đưa tách trà ra sau gáy. Tôi không thấy được, nhưng có thể thấy gáy cô ta đang ngọ nguậy và trà đang được uống.

C-có một cái miệng ở sau gáy! Quái vật! À không, là quỷ mà, vậy cũng là quái vật rồi!?

"Còn ở đây nữa!!"

"!?"

Bụng của Địa Ngục Phù Thủy đột nhiên cất tiếng nói làm tôi suýt ngã khỏi ghế, nhưng nhìn kỹ lại, đó chỉ là một vết rách miệng trùng với đường rãnh của cơ bụng. Ngụy trang kiểu gì vậy?

Địa Ngục Phù Thủy như không có chuyện gì xảy ra, ngậm hai cái miệng kia lại và tiếp tục nói bằng cái miệng bình thường.

"Quay lại chuyện lúc nãy, ta liều mình nên đã tiêu diệt được hết đám ma vật!! Nhưng, vì liều mình nên ma thuật đã bạo phát!! Quận Adachi đã biến thành một địa ngục của máu, lửa và chướng khí!! Ta đã phải uống máu, ăn bùn và kiềm nén cơn bạo phát suốt hai năm rưỡi!! Nếu hoàn toàn mất kiểm soát, địa ngục đó có thể sẽ lan rộng ra xung quanh!!"

"Th-thảm khốc...!"

Nghe nói cô ấy đã kiềm nén ma thuật suốt hai năm rưỡi, tôi nghĩ chắc là vẫn có thể ăn ngủ bình thường, chỉ không thể rời khỏi tâm chấn thôi.

Nhưng nghe có vẻ như cô ấy đã không ngủ không nghỉ. Thể lực kiểu gì vậy? À không, tinh thần mới đáng sợ. Khả năng kiểm soát ma lực cũng phải rất ghê gớm.

"Nhưng!! Khoảng năm ngày trước, Mục Ngọc Phù Thủy đã mang một cây trượng đến tận tâm chấn cho ta!! Sự cân bằng giữa bạo phát và kiểm soát đã nghiêng hẳn về phía ta, và địa ngục đã biến mất!! Kết thúc có hậu!! Chắc chỉ có bấy nhiêu thôi!! Tham khảo được không!!?"

"À, vâng, cũng có ạ."

Tôi gật đầu một cách mơ hồ.

Thay vì cảm nhận sử dụng, phần lớn là giới thiệu tiểu sử của Địa Ngục Phù Thủy thì phải.

Chắc là vì một người nghiệp dư không biết kỹ sư cần thông tin gì, nên đã cẩn thận kể hết những gì mình nghĩ ra. Các trang đấu giá trên mạng cũng có những bài đánh giá như vậy, tôi hiểu mà.

Tôi hỏi thêm vài câu cụ thể hơn về cảm nhận sử dụng cây trượng mà cô ấy chưa kể, và đã khai thác được những dữ liệu quý giá mà chính cô ấy cũng cho là không quan trọng.

Chính là nó, chính là nó. Những dữ liệu đặc biệt như thế này sẽ giúp ích cho việc tạo ra những cây trượng đặc biệt, hoặc để rút ra những lý thuyết chung.

Tôi đã mãn nguyện. Thế này thì cây trượng phép chắc sẽ lại được nâng cấp thêm một bậc.

Tuy có hơi nhiều chuyện, nhưng để cảm ơn những dữ liệu quý giá, tôi quyết định góp ý cho Địa Ngục Phù Thủy một điều. Long Phù Thủy cũng vậy, nhưng nếu cô ấy cũng đang có một sở thích bị biến dị làm cho khổ sở, thì nên có người nói ra để chỉnh sửa. Có lẽ chính cô ấy cũng không nhận thức được sự bất thường của mình.

"Vậy thì, à, cuối cùng, đây là chuyện không liên quan đến trượng phép, và cũng không phải là tôi bảo cô phải làm thế này hay thế kia, chỉ mong cô nghe như lời lẩm bẩm của một người qua đường thôi, à không, nếu được thì mong cô hãy suy nghĩ một chút..."

"Gì thế!!?"

"À. Cô, nên bỏ việc ăn thịt người đi thì hơn? Vì chuyện đó có thể làm cho mối quan hệ của cô trở nên phức tạp, bị người khác ghét bỏ, cũng có thể... đó là, theo lẽ thường..."

Tôi đã rất sợ mà. Thậm chí bây giờ, sau khi đã phần nào hiểu được con người cô ấy, tôi vẫn không chắc chuyện này có thật sự ổn không.

Tôi dè dặt đề nghị, Địa Ngục Phù Thủy mỉm cười.

"Cảm ơn đã lo lắng cho ta!! Nhưng, ta sẽ không bỏ đâu!!

Ta biết ăn thịt người là sai, dù đối phương có là kẻ xấu!!

Một ngày nào đó, sẽ có người phán xét ta!!

Sẽ có một thế giới hòa bình và mạnh mẽ, có thể phán xét một con quỷ ăn thịt người độc ác!!

Nhưng, đó không phải là bây giờ!!"

Lời nói của Địa Ngục Phù Thủy đầy sức mạnh.

Một niềm tin vững chắc, lớn hơn cả âm lượng của giọng nói, tác động đến tôi.

"Thế giới hiện tại, nếu không giết và loại bỏ những kẻ xấu cản đường, sẽ không thể nào đứng vững được!! Không có thời gian để xét xử đâu!! Có rất nhiều kẻ phải bị giết ngay lập tức!! Nói theo kiểu của Tiên Tri thì là 'thật không may'!!

Tiên Tri cũng có vẻ đang ngấm ngầm làm việc của mình, Hấp Huyết chắc cũng vậy!! Mục Ngọc thì... không biết, nhưng ít nhiều, đây là một việc cần thiết!!

Và ta, ta nghĩ để tiêu diệt cái ác thì cần một cái ác khác!! Giết người, ăn thịt, bị ghét bỏ!! Cải thiện thế giới bằng một phương pháp đáng ghét!! Và cuối cùng, con quỷ ăn thịt người độc ác sẽ bị tiêu diệt!! Ta muốn sống và chết theo cách đó!!"

"..."

"A, xin lỗi nhé!! Cậu chỉ lo lắng cho ta thôi mà ta lại tự nói chuyện của mình!! Việc ta thích thịt người là thật, và tóm lại, ta là một người xấu!! Nhưng ít nhất ta cũng muốn được cảm ơn ân nhân của mình!! Chỉ vậy thôi!!"

Nói rồi, cô ta đứng dậy, định ra về lần nữa, nhưng tôi lại gọi.

Cô ta có vẻ là một người xấu nhưng lại tốt.

Hành trình của cô ta, sẽ là một hành trình cô độc. Rời khỏi Tokyo, dù có đi khắp nơi cứu giúp mọi người, nhưng nếu ở đó cô ta lại ăn thịt người, lòng biết ơn cũng sẽ phai nhạt.

Cô ta nhận thức được tội lỗi của mình một cách đáng thương, rồi quyết tâm trở thành nền tảng cho hòa bình và tan biến. Tôi muốn tặng cho cô ta một người bạn đồng hành trên hành trình đó.

"À, tôi sẽ dùng viên ma thạch này để làm một cây trượng tuyệt vời, cô có muốn nhận nó làm bạn đồng hành trên hành trình của mình không? Chắc chắn sẽ có ích. Rất mong cô hãy sử dụng nó... chắc là sư phụ sẽ nói vậy, cô thấy sao ạ."

Địa Ngục Phù Thủy, với thân hình to lớn, cúi xuống nhìn tôi, ngơ ngác một lúc rồi nói.

"Cậu này!!"

"Vâng."

"Không lẽ cậu chính là Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker)!!? Nói chuyện không có vẻ gì là một người đệ tử cả!! Không có kiểu phải hỏi ý kiến sư phụ, mà cứ như tự mình quyết định mọi chuyện vậy!!"

Gi-giật cả mình!!!!

S-s-sao lại có bằng chứng nào nói tôi là chính chủ chứ!

Bằng chứng được chứng minh bằng chứng cứ á?!

"L-làm gì có chuyện đó. Chỉ là, được sư phụ ngại giao tiếp giao phó mọi chuyện thôi, à, tôi cũng ngại giao tiếp, nhưng vẫn còn đỡ hơn, nên tôi không phải là sư phụ mà là đệ tử thật đấy. Không nói dối đâu."

"Đúng nhỉ!! Ta nói bậy rồi!! Quên đi!! Nếu được một cây trượng tốt thì ta mừng lắm, nhưng cậu không cần phải quá khách sáo đâu!!"

Địa Ngục Phù Thủy cười nhẹ, rồi nói cô ta sẽ ở lại chỗ Mục Ngọc Phù Thủy một thời gian để cập nhật tình hình trong hai năm rưỡi qua, rồi sau đó sẽ rời đi.

Chỉ một người đi mà phòng khách như trống ra một khoảng lớn.

Trong sự im lặng đến ù cả tai, tôi hỏi Lam Phù Thủy, người vẫn đang chống cằm suy nghĩ.

"Này, có bị nghi ngờ không? Lúc bị hỏi có phải là chính chủ không, hình như tôi hơi lúng túng."

"...Hửm? À, chắc không sao đâu. Anh vốn dĩ lúc nào cũng mờ ám mà."

"Vậy à. Tốt rồi."

Vậy thì chắc không sao.

May mà mình ngại giao tiếp.

Vậy thì, cái thằng ngại giao tiếp này bây giờ sẽ đi làm một cây trượng phép đặc biệt cho Địa Ngục Phù Thủy đây. Tạm thời về lại Okutama đã.

Lâu lắm rồi mới được gia công ma thạch. Tay nghề lại ngứa ngáy rồi!

Ghi chú

[Lên trên]
Một nhân vật trong truyện cổ tích Nhật Bản, tương tự như Rip Van Winkle của phương Tây. Anh đã cứu một con rùa và được đưa xuống Thủy cung, sau khi trở về đất liền thì đã mấy trăm năm trôi qua. Địa Ngục Phù Thủy dùng điển tích này để chỉ việc mình đã "lạc hậu" so với thời cuộc sau hai năm rưỡi tự cô lập.
Một nhân vật trong truyện cổ tích Nhật Bản, tương tự như Rip Van Winkle của phương Tây. Anh đã cứu một con rùa và được đưa xuống Thủy cung, sau khi trở về đất liền thì đã mấy trăm năm trôi qua. Địa Ngục Phù Thủy dùng điển tích này để chỉ việc mình đã "lạc hậu" so với thời cuộc sau hai năm rưỡi tự cô lập.