Web novel

Chương 13: Ổ Rồng

2025-09-16

9

Bị một con rồng tóm đi, tôi đã vô cùng sợ hãi không biết mình sẽ bị đưa đến đâu, nhưng chuyến du ngoạn bất đắc dĩ lại kết thúc nhanh đến không ngờ. Cảm giác chỉ như vài phút, hoặc có khi còn ngắn hơn.

Long Phù Thủy hạ cánh xuống cạnh sườn một con đập đã bị vỡ. Một cái hang lớn được khoét sâu vào trong, trông như một hang động, đó chính là ổ của cô ta.

Những mảnh thủy tinh, Gremlin, tiền cổ, xu 100 yên, 500 yên, phụ kiện bạc, hộp trang sức được rải khắp mặt đất, trông có vẻ không thể nào ngủ ngon được. Mà chắc với thân hình và lớp vảy của một con rồng thì mặt giường có lồi lõm cũng chẳng sao.

Ngoài ra, còn có một mùi hương hoa thoang thoảng như nước hoa hay dầu gội. Không hề có mùi thú vật.

Bị ném vào ổ cùng với những chiến lợi phẩm vừa cướp được, tôi không vội phàn nàn mà nằm bệt ra đất.

Lưng tôi mỏi rã rời, toàn thân vẫn còn run lẩy bẩy. Bị bắt đi du lịch giữa trời xanh không dây bảo hiểm, không chuẩn bị tâm lý, đúng là tổn thọ. Giờ chắc tôi có thể cười mà nhảy bungee được luôn ấy chứ.

Long Phù Thủy đổ hết đồ trong cái túi ở bụng ra, làm cho cái ổ thêm phần lấp lánh, rồi rúc đầu vào đống châu báu mà vui đùa khúc khích. Thật là ngây thơ. Con súc sinh này.

Tôi cố gắng lết đi với đôi chân bủn rủn để trốn thoát, nhưng đã bị cái đuôi của cô ta chặn đường.

"Cấm trốn đi đó. Ừm, để xem, hình như là quanh đây... có rồi. Này, còng tay đó. Còng chân ngươi vào bức tượng kia đi."

"Chậc!"

Bị ném cho một chiếc còng tay bẩn thỉu, tôi đành miễn cưỡng còng chân mình vào bức tượng.

Thấy tôi lắc lắc cái chân bị còng, Long Phù Thủy cuộn tròn người lại như một con mèo quá khổ, nằm ườn ra giữa ổ rồi thong thả nói.

"Oori. Ta bổ nhiệm ngươi làm quan quản lý châu báu của ta. Ngươi sẽ lau chùi, làm bóng các báu vật, và làm thêm thật nhiều báu vật mới. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi ăn thịt no nê, sẽ bảo vệ ngươi khỏi ma vật."

"Đề nghị nghe cũng không tệ đó. Nhưng tôi từ chối. Bị đối xử như nô lệ thì xin miễn."

"Ngươi muốn chết à?"

Thấy tôi từ chối mệnh lệnh, Long Phù Thủy nhe nanh, lườm tôi với ánh mắt hung tợn.

Sợ quá. Nhưng đối với con mụ này, tôi là một người sản xuất châu báu quý giá. Chắc nó sẽ không đập chết tôi chỉ vì hơi phật lòng đâu. Phải cứng rắn lên.

Đối thủ dù là rồng, nhưng nếu không phải người, tôi có thể mạnh miệng được.

"Còn bày đặt dùng cái giọng điệu nũng nịu. Bộ tưởng rồng mà điệu đà như vậy thì có người ưa chắc?"

"Ồn ào quá đi. Ta cũng biết U30 mà nói kiểu này rất khó nghe. Nhưng sau khi biến dị thì tự nhiên nói chuyện thành ra thế này. Là bất khả kháng đó."

"Thật không đấy?"

"Ngươi không biết à? Biến dị làm thay đổi cơ thể, sở thích là chuyện thường ở huyện của mấy bà phù thủy thôi. Mục Ngọc Phù Thủy còn chuyển sang ăn nhãn cầu làm món chính đấy. Bản thân bả lại có một mắt, kinh dị thật."

"Sợ vậy."

Tưởng tượng thôi đã thấy rùng rợn. Giống như mấy mụ phù thủy độc ác trong truyện cổ tích.

Mà, cô ta cũng là phù thủy thật. Chỉ tại Lam Phù Thủy, người gần gũi nhất với tôi, giống một cô gái bình thường đeo mặt nạ, nên tôi hay quên mất cô ấy là ai.

À mà, đúng rồi.

Lam Phù Thủy.

"Làm vậy có được không? Đồng đội phù thủy của tôi sẽ bay đến đây đấy."

Trong lòng tuy có hơi nghi ngờ liệu Lam Phù Thủy có thật sự đến cứu mình không, nhưng tôi vẫn nói một cách hùng hồn để không bị lộ.

Long Phù Thủy phì cười.

"Mục Ngọc? Truyền Hỏa? Hachiouji? Đứa nào cũng không phải là đối thủ của ta."

"Cả Lam Phù Thủy cũng vậy à?"

Thấy cô ta không có vẻ gì e ngại đối đầu với các phù thủy khác, tôi nhắc đến tên Lam Phù Thủy. Thân hình khổng lồ của con rồng giật nảy mình. Nó hạ giọng, rụt rè hỏi.

"...Ngươi, là người dân Ome à?"

"Không phải."

"Vậy à, làm hết cả hồn! Con nhỏ đó không đời nào lại rời Ome để đến tận Higashi-Yamato này đâu. Ngay cả lúc quái thú tấn công nó cũng chỉ ru rú ở nhà."

"Không, cô ấy thỉnh thoảng vẫn sang các thành phố lân cận đấy. Cũng hay đến Okutama nữa. Chỗ này là Higashi-Yamato thì gần Ome còn gì."

"Ngươi thì biết gì về Lam Phù Thủy? Nếu không phải dân Ome thì nó sẽ không đến cứu đâu. Con nhỏ đó là thứ đàn bà có trái tim băng giá."

Lá bài thương lượng duy nhất bị cười vào mặt, tôi mất hết tự tin.

Có lẽ con mụ này nói đúng.

Nếu Giáo sư Oohinata bị bắt cóc, có lẽ cô ấy sẽ đóng băng cả Tokyo để cứu, nhưng vì là tôi... Mối quan hệ cũng chỉ là đối tác kinh doanh trượng phép. Lam Phù Thủy không có nghĩa vụ phải cứu tôi.

Cô ấy tuy muốn che giấu tung tích của tôi để ngăn chặn công nghệ bị rò rỉ... nhưng mà... liệu cô ấy có sẵn sàng đối đầu với một phù thủy khác để cứu tôi không?

"Tóm lại, nói gì thì nói ta cũng sẽ không thả ngươi đi đâu, nên bỏ cuộc đi. Nếu có thể gia công ma thạch, thì bắt tay vào việc ngay. Cắt gọt cho nó lấp la lấp lánh vào!"

"Không phải là gia công để tăng uy lực ma thuật à?"

"Cái gì thế? Ma thạch thì phải đẹp. Là đá quý số một thế giới. Ngươi phải làm cho sức hấp dẫn của ma thạch được phát huy tối đa."

Haha. Con mụ này đúng là trong đầu chỉ có châu báu. Tự xưng U30 mà não bộ có vẻ nguyên thủy quá.

Cô ta nói giọng điệu đã thay đổi khi biến dị, không biết não có bị biến dị làm giảm trí thông minh luôn không.

Long Phù Thủy thở phì phò, đôi mắt sáng rực lên vì tham lam, chậm chạp đứng dậy rồi dùng móng vuốt huých nhẹ vào tôi.

"Quay lưng đi một lát. Ta biến thành hình người đã."

"Biến hình à? Cái này thì tôi hơi hứng thú. Xem được không?"

"Hả? Đúng là đồ biến thái. Đi mà đọc hentai đi."

"A, cô sẽ khỏa thân à. Xin lỗi, tôi quay lưng lại ngay."

Tôi quay lưng, nhắm chặt mắt và dùng hai tay che lại. Sau lưng có tiếng sột soạt, rồi một câu thần chú vang lên.

"Thân này tuy (Enienshoa Wu) chẳng phải người (Kamaikapaja), nhưng ít nhất tấm thân này (XXX Dagado) cũng xin được như người (Mye Kamai)."

Một âm thanh như bong bóng vỡ vang lên, một luồng gió thổi qua, và một lúc sau lại có một câu thần chú khác.

"Bay lượn trên không (XXXX XX), thở ra lửa (Niitettettate), thằn lằn cũng là rồng (Nagu Nazugu Enienshoa)."

Lại một tiếng bong bóng vỡ nữa, rồi giọng nói "Được rồi đó. Nhìn đi," vang lên, tôi bỏ tay ra và quay lại.

Thoạt nhìn, hình dạng của Long Phù Thủy không có gì thay đổi, nhưng nhìn kỹ lại, viên ngọc khổng lồ như khối lửa nén trên ngực cô ta đã biến mất.

Viên ngọc đó đang được giữ bằng móng vuốt của cô ta, giơ lên trước mặt tôi.

Long Phù Thủy tự hào nói.

"Đây là ma thạch của ta, 'Meteor Flame'. Ngươi phải biến nó thành một sợi dây chuyền tôn lên vẻ đẹp của cổ ta."

"Tôi nghe nói ma thạch của Long Phù Thủy là 'Blood Moon' cướp được từ Hấp Huyết Pháp Sư đã chết mà."

"Vu khống. Đây là Meteor Flame. Ta nhặt được ở quận Minato và đã bảo vệ nó."

Nói hay thật. Chắc chắn là hôi của rồi.

Quận Minato là khu vực do cố Hấp Huyết Pháp Sư cai quản.

Dễ dàng tưởng tượng ra cảnh cô ta lục lọi nhà của Hấp Huyết Pháp Sư sau khi chủ nhà đi vắng, giống như đã làm với nhà tôi, và ăn cắp ma thạch. Hoặc là lột từ xác của ông ta.

Đúng là một con mụ trộm cắp, nhưng viên ma thạch đỏ trước mắt lại cực kỳ hấp dẫn.

To quá.

To hơn cả viên ma thạch của Kyanos, to hơn cả viên Oktameteorite (cỡ nắm tay). Nó to bằng một quả dưa lưới nhỏ.

Bên trong có khá nhiều tạp chất, nhưng chính chúng lại phản chiếu ánh sáng, trông như một ngọn lửa sống đang nhảy múa.

Thú vị thật!

Hình dạng của nó gần với hình elip hoặc hình hộp chữ nhật hơn là hình cầu.

Hừm. Nếu gia công thành dây chuyền, nên chọn kiểu cắt baguette hay emerald đây?

Thông thường khi gia công đá quý, người ta sẽ cố gắng cắt gọt để che đi hoặc làm cho các tạp chất khó nhìn thấy hơn, nhưng với viên ma thạch này, có lẽ nên gia công để khoe chúng ra sẽ đẹp hơn.

Với kích thước của viên đá, phần ổ đá cũng cần được tính toán cẩn thận. Những thiết kế ổ đá dành cho đá quý nhỏ sẽ không phù hợp. Cần phải phác thảo nhiều bản thiết kế và làm mô hình gỗ theo kích thước thật để xem xét.

Nhận lấy viên ma thạch đỏ, tôi đang mải mê suy nghĩ thì nhận ra Long Phù Thủy đang nhìn mình chằm chằm, bèn hoàn hồn trở lại.

"Khụ khụ. À, tôi nhận yêu cầu gia công cái này. Dụng cụ ở nhà tôi, nên trả tôi về đi. Bây giờ tôi sẽ không kiện cô đâu."

"Xưởng của ngươi là ở đây. Mai ta sẽ cho người mang dụng cụ đến, hôm nay cứ suy nghĩ thiết kế đi. Ta đi ngủ đây. Ngoan ngoãn ở yên đó, không được trốn.

Thức ăn cứ lấy đồ hộp lăn lóc kia mà ăn. Nếu không làm hỏng hay bẩn thì cứ tự nhiên xem các báu vật. Cái mộ ở sâu trong cùng của ổ, đụng vào là chết. Nhà vệ sinh và nhà tắm ở cuối con đường kia. Lúc ta không dùng thì cứ tự nhiên."

"Nhà tắm cỡ rồng à... cô đun nước trong hồ bơi hay gì?"

"Là bồn tắm Goemon cỡ người thường. Ta cũng chỉ biến thành người lúc đi tắm thôi. Để tiết kiệm sữa tắm và dầu gội. À, chai dầu gội màu hồng là của ta, ngươi dùng chai màu xanh cho khách ấy."

Bị dặn dò những chuyện đời thường đến không ngờ.

Long Phù Thủy nhắm mắt, gác cằm lên chân trước và bắt đầu thở đều. Mới giữa trưa mà đã ngủ, sướng thật.

Tôi quan sát Long Phù Thủy một lúc, thấy mũi cô ta đã phập phồng, tôi tin cô ta đã ngủ thật.

Được rồi.

Trốn thôi!

Việc được tự do gia công đống châu báu trong cái ổ này nghe cũng thú vị, nhưng bị còng chân và bắt làm việc như một nô lệ thì thật sự khó chịu.

Vấn đề là cái còng tay.

Bức tượng mà tôi bị còng vào khá nặng. Có thể ôm nó đi được, nhưng nếu cứ đi loạng choạng như vậy thì có trốn cũng không thoát.

Nhưng tôi có tài lẻ.

Tôi mượn một chiếc kẹp tăm từ bộ tóc giả của một con ma-nơ-canh mặc váy lộng lẫy đang bị chôn nửa người trong đống châu báu, và bẻ khóa còng một cách dễ dàng.

Hừ! Đồ ngốc!

Dám coi thường sự khéo léo của ta. Ta là một người đàn ông có thể chinh phục thế giới bằng sự khéo léo đấy.

Còng tay với ta là vô nghĩa, đồ ngu!

Tôi đang tận hưởng dư vị chiến thắng thì rón rén, nhẹ nhàng bước ra khỏi ổ.

Nhưng một cái đuôi đột ngột thò ra, chặn đường tôi.

Tôi run rẩy nhìn, con rồng đang hé mắt, nhe những chiếc răng sắc nhọn và gầm gừ.

Mồ hôi lạnh túa ra.

Tôi đi giật lùi về chỗ cũ, tự còng chân mình lại.

Thấy tôi lắc lắc cái còng, con rồng lại nhắm mắt, tiếp tục thở đều.

Bó tay rồi. Bản năng hoang dã à? Có vẻ không trốn được.

Cứu tôi với Lam Phù Thủy!

Mau đến đây!

Chiều tà, hoàng hôn, đêm qua, và bình minh đã đến.

Một ngày trôi qua, Lam Phù Thủy vẫn không đến.

Thay vào đó, người đến cùng với ánh bình minh là một ông chú béo mặc vest.

"Vậy, ta đi làm đây. Zaizen, giải thích mọi chuyện cho người mới đi."

"Tuân lệnh, thưa Long Phù thủy. Chúc ngài lên đường bình an."

Được ông chú béo kính cẩn cúi đầu chào, Long Phù Thủy ngáp một cái rõ to rồi bay vút lên trời.

Nghe nói cô ta làm công việc vận chuyển các ma thuật sư tốt nghiệp đại học đi khắp Nhật Bản. Hôm nay cũng có chỉ tiêu à.

Long Phù Thủy trông có vẻ tự cao tự đại, nhưng cũng có khả năng giao tiếp xã hội đủ để nhận việc từ Hội đồng Phù thủy.

Sau khi chắc chắn Long Phù Thủy đã biến mất khỏi bầu trời, tôi nhìn xuống đất, cầu xin ông chú béo.

"À, xin lỗi chú. Thật ra cháu bị bắt cóc đến đây. Chú có thể thả cháu ra... được không ạ?"

"À, chuyện này hơi khó ạ. Tôi là Zaizen Kintaro. Tôi đang đảm nhiệm công việc quản lý hành chính trong lãnh địa của ngài Long Phù Thủy."

"Vậy nếu chống lại và thả cháu ra, chú sẽ bị giết à?"

"Chắc không đâu nhỉ? Vị đó tuy có quan niệm đạo đức hơi lạ, nhưng nếu không chọc giận thì sẽ không bị giết đâu. Cũng có những khu vực an ninh tốt hơn, nhưng ở đây cũng không tệ lắm. Ừm...?"

"?"

"Xin thất lễ, tôi có thể hỏi quý danh của anh không?"

"À, cháu là Oori."

"Anh Oori cũng gặp nạn rồi, nhưng người ta nói ở đâu quen đó."

Nói rồi ông chú béo đã giải thích nhiều điều cho tên tù nhân đáng thương là tôi.

Ông chú béo... Zaizen Kintaro, có vẻ cũng đã từng bị Long Phù Thủy bắt cóc đến đây. Bị bắt đến vì một lý do ngớ ngẩn là "tên nghe may mắn" [note80443], và cũng bị còng trong ổ như tôi, nhưng sau khoảng một tháng ngoan ngoãn, ông đã được thả ra.

Nếu không có ai đến cứu, tôi sẽ bị còng ở đây suốt một tháng sao? Tha cho tôi đi.

"Long Phù Thủy cai quản khu vực trải dài ba thành phố Musashimurayama, Higashi-Yamato và Higashimurayama. Rồng, như anh biết đấy, là một ma vật rất mạnh. Những ma vật yếu sẽ không dám đến gần lãnh địa có mùi của ngài ấy. Những ma vật yếu phát sinh trong thành phố cũng sẽ bỏ chạy. Những ma vật mạnh phớt lờ mùi hương cũng sẽ bị ngài ấy tiêu diệt."

"Ồ."

Không ngờ lại duy trì trật tự an ninh đàng hoàng đấy chứ? Dù đã bắt cóc tôi.

"Ngài ấy không can thiệp vào xung đột hay tội phạm giữa con người, giao cho chúng tôi tự quản, nên dù ít bị ma vật tấn công nhưng không có nghĩa là hòa bình.

Lợi thế lớn nhất của khu vực chúng tôi chính là thịt. So với các khu vực khác, khẩu phần thịt trong suất ăn phân phối của chúng tôi rất nhiều. Anh Oori chắc cũng hiếm khi được ăn thịt, đúng không?"

"V-vâng. Chỉ khi nào săn được hươu mới có thịt ngon ăn thôi. Vậy có nghĩa, ở đây ngành chăn nuôi vẫn còn hoạt động...?"

Việc đảm bảo thức ăn gia súc và chăm sóc chúng chắc chắn rất vất vả.

"Dạ không. Là do ngài Long Phù Thủy bắt cá voi về ạ."

"Cá voi."

Ra vậy, thế thì chơi lớn thật. Theo đúng nghĩa đen.

Cá voi là một sinh vật biển khổng lồ. Chỉ một con cũng đủ thịt cho hàng trăm, hàng ngàn người.

Khác một trời một vực với việc cần mẫn đặt bẫy bắt thỏ, hay đi bộ hàng giờ trong núi để săn một con hươu. Đây là một cuộc săn quy mô lớn chỉ có sinh vật ma thuật khổng lồ như rồng mới làm được.

"Ở đây chúng tôi có một đội chuyên xẻ thịt cá voi, ngoài thịt ra còn lấy dầu và xương để làm tài nguyên. Là một mặt hàng rất được ưa chuộng ở các phiên chợ trao đổi đấy ạ."

"Chà..."

"Anh Oori có tài lẻ gì không ạ?"

Bị hỏi, tôi suýt nữa buột miệng trả lời, nhưng đã kịp thời ngậm miệng lại.

Con rồng đã biết kỹ năng gia công của tôi. Nhưng ông Zaizen thì chưa.

Tuy có vẻ hơi muộn, nhưng Lam Phù Thủy đã dặn đi dặn lại là không được khoe khoang kỹ năng nguy hiểm này, nên cứ giữ bí mật thì hơn.

Tôi che giấu sự thật trong phạm vi không mâu thuẫn với những gì ông Zaizen có thể đã nghe từ con rồng.

"Cháu là một thợ kim hoàn."

"À... Thế bị để ý là phải rồi. Xin chia buồn cùng anh. Nếu vậy, lát nữa anh có muốn gặp đội thu hồi không? Chắc chắn đây sẽ là đội mà anh sẽ gặp nhiều nhất sau này.

Đội thu hồi là một nhóm chuyên thu thập kim loại quý và đá quý từ các khu phế tích. Nếu còn chỗ, họ cũng sẽ thu thập cả vật tư y tế.

Họ sẽ được ngài Long Phù Thủy đưa đến những thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn, không có phù thủy hay pháp sư, rồi sẽ tản ra để thu thập. Trong lúc làm việc, ngài ấy sẽ canh chừng, nên nguy cơ bị ma vật tấn công rất thấp, nhưng tai nạn như rơi ngã hay sập đổ vẫn xảy ra, và cũng không phải là tuyệt đối không có ma vật. Đó là một công việc nguy hiểm.

Nhưng đổi lại, suất ăn phân phối của họ sẽ nhiều hơn, được ở nhà tốt hơn, và khi không phải đi làm thì được nghỉ ngơi."

"Hà. Con rồng đó trông vậy mà phúc lợi xã hội cũng ra trò nhỉ."

"Là do tôi sắp xếp cả. Anh Oori nếu có chuyện gì, cứ nói với tôi trước. Ngài Long Phù Thủy... hơi đặc biệt một chút."

Ông Zaizen ngập ngừng.

Hừm. Tuy nói là do Long Phù Thủy cai quản, nhưng thực chất người điều hành nội chính là ông chú này.

Phù thủy và pháp sư vốn cũng chỉ là người thường. Không phải ai cũng từng là chính trị gia hay nhà quản lý, có khả năng tập hợp người khác. Không rõ Long Phù Thủy có nghĩ được đến đó không, nhưng mô hình cai trị một phù thủy có vũ lực đứng đầu, còn nội chính thì giao cho một người có chuyên môn, có vẻ khá tốt.

Ngược lại, những khu vực có phù thủy não cơ bắp, không có năng khiếu chính trị mà lại ôm đồm cả nội chính chắc sẽ rất tệ.

Đúng như lời ông Zaizen nói, khu vực của Long Phù Thủy có vẻ "không tệ lắm".

Dù vậy.

Utopia của tôi không phải ở đây.

Vì ở đây, mùi người nồng nặc. Từ trong ổ cũng có thể thấy người dân đi lại trong khu dân cư. Không thích.

Tôi muốn về Okutama. Về với thiên đường lý tưởng của tôi, nơi không một bóng người.

"À, chú ơi, hơi khó nói, nhưng mà, cháu bị bắt cóc đến đây, nên muốn về quê. Cháu sẽ tự trốn đi, chú có thể làm ngơ được không ạ..."

Tôi đã năn nỉ lần thứ hai, nhưng chỉ nhận lại một lời xin lỗi.

"Xin lỗi anh, như tôi đã nói lúc nãy, hơi khó ạ.

Ngài Long Phù Thủy có khứu giác rất nhạy. Dù tôi có thả anh đi, tôi nghĩ anh cũng sẽ bị bắt lại ngay thôi. Ngài ấy có thể đánh hơi được con mồi từ rất xa, và nghe nói còn có thể ngửi được cả mùi châu báu nữa."

"À..."

Ra vậy, thế thì hiểu rồi.

Con mụ đó bay ngang qua Okutama, dùng cái khứu giác châu báu đó đánh hơi được viên Oktameteorite của mình. Cất ở trong nhà mà mụ còn ngửi được từ trên trời cao thì chịu rồi.

Tính cách ích kỷ cộng với năng lực của một con rồng, đúng là một sự kết hợp tồi tệ.

Hay là vì có năng lực của rồng nên mới trở nên ích kỷ? Mà đằng nào cũng vậy.

Ông Zaizen hứa sẽ sắp xếp và mang dụng cụ gia công đá quý đến, rồi nói còn có việc khác phải rời đi.

Chết tiệt. Trông ông ta không giống người xấu, và có vẻ không trung thành tuyệt đối với Long Phù Thủy. Nhưng cũng không có nghĩa vụ gì phải giúp tôi.

Dù có trốn đi trong lúc con rồng đi vắng, nếu bị nó dùng khứu giác như chó nghiệp vụ truy lùng, cũng không thoát được. Tôi không biết địa lý ở đây, và khoảng cách đến Ome cũng rất xa. Việc chạy đến nhà Lam Phù Thủy trước khi con rồng nhận ra và bị bắt lại là điều không thể.

Grừ. Mình sẽ phải ở đây làm việc khổ sai suốt đời sao?

Nhìn ông Zaizen, người đã từng có cùng hoàn cảnh với mình, có vẻ tôi sẽ không bị đối xử tàn tệ. Nhưng đó chẳng phải là hội chứng Stockholm sao? Nạn nhân nảy sinh tình cảm với kẻ bắt cóc mình. Ghê quá đi.

Con mụ đó là một con rồng cướp bóc, bắt cóc, giam cầm đấy! Đừng quên, không được tha thứ cho mụ.

Khi hy vọng tự thoát thân đã tắt, hy vọng duy nhất còn lại là Lam Phù Thủy sẽ đến cứu.

Tôi vừa mân mê viên ma thạch đỏ vừa đợi Lam Phù Thủy suốt cả buổi sáng, nhưng cô ấy không đến.

Cô ấy không phải ngày nào cũng đến Okutama, nên việc cô ấy chưa nhận ra tôi bị bắt cóc cũng không lạ, nhưng với một người đang chờ đợi, tôi lo lắng không yên.

Làm ơn đi mà. Đến đi Lam Phù Thủy. Tôi chưa bao giờ cầu nguyện ai như thế này.

Nhưng lời cầu nguyện của tôi đã không được đáp lại, người đến vào giữa trưa không phải Lam Phù Thủy mà là con rồng súc sinh.

Nó vui vẻ lôi một cái máy ATM từ trong túi bụng ra, đổ hết tiền bên trong ra ổ, rồi ném cái máy rỗng ra ngoài, thản nhiên nói với tôi.

"Sao rồi? Dây chuyền xong chưa?"

"Làm gì nhanh thế hả đồ ngốc. Đang đợi ông chú Zaizen mang dụng cụ đến đây."

"Mong chờ quá đi. Xong rồi ta sẽ mang đi khoe ở Hội đồng Phù thủy. Ai cũng sẽ ghen tị cho xem. Ga ha ha ha ha!"

Long Phù Thủy đang gầm lên một tràng cười ngớ ngẩn thì, cùng lúc với tôi, nó nhận ra một điều bất thường.

Giờ đang là mùa thu. Thời tiết se lạnh, và ở vùng núi đôi khi còn có sương mù.

Nhưng, việc có sương muối hình thành trên mặt đất vào giữa trưa là điều không bình thường.

Những cột sương muối phủ trắng con đường trong khu dân cư đang lan rộng về phía ổ rồng, như thể đang báo hiệu sự tiếp cận của một thứ gì đó.

Dù là một khuôn mặt bò sát, tôi vẫn thấy rõ khuôn mặt phủ đầy vảy đỏ của con rồng đang tái đi.

Ngược lại, tôi thì vui mừng khôn xiết.

Uooooooo!

Đến rồi!

Lam Phù Thủy đến rồi!!!!!

Ghi chú

[Lên trên]
Zaizen Kintaro: 財 (ZAI) nghĩa là tài lộc, 前 (ZEN) nghĩa là phía trước => tạm dịch "tài lộc ở ngay trước mắt"
Zaizen Kintaro: 財 (ZAI) nghĩa là tài lộc, 前 (ZEN) nghĩa là phía trước => tạm dịch "tài lộc ở ngay trước mắt"