Web novel

Chương 11: Đại học Ma thuật Tokyo Khai giảng

2025-09-12

5

Một năm bốn tháng kể từ Thảm Họa Gremlin xảy ra, khi nghe báo cáo của Oohinata, Tiên Tri Pháp Sư đã vỡ òa trong sung sướng khi biết cuộc khủng hoảng lương thực cuối cùng cũng đã được giải quyết.

"Tương lai mà ta thấy Oohinata vui vẻ báo cáo chính là chuyện này đây mà!" ông hét lên, rồi công kênh cô bé Oohinata đang tròn mắt ngạc nhiên và khóc như một đứa trẻ.

Giải quyết khủng hoảng lương thực vốn là tâm nguyện của Tiên Tri Pháp Sư.

Ông vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.

Sống độc thân, tiết kiệm chi tiêu và chăm chỉ gửi tiết kiệm. Ông mơ về một cuộc sống thứ hai, nghỉ hưu sớm ở tuổi 40, mua một căn nhà nhỏ ở vùng quê, ngày nắng làm vườn, ngày mưa đọc sách.

Thế nhưng, khi sắp bước sang tuổi 40, khi giấc mơ sau bao năm kiên trì cuối cùng cũng sắp thành hiện thực, Thảm Họa Gremlin đã xảy ra.

Số tiền tiết kiệm trong tài khoản, tài sản kỹ thuật số, cổ phiếu đều tan thành mây khói. Khi ông tỉnh dậy sau cơn hôn mê do biến dị thành pháp sư và đến công ty, nơi đó đã trống không.

Kế hoạch cuộc đời sụp đổ, Tiên Tri Pháp Sư sống như một cái vỏ rỗng một thời gian.

Tuy nhiên, sau những lần cứu người hàng xóm khỏi ma vật, rồi lại vô tình cứu những người trong khu tị nạn, được một đứa trẻ cảm ơn bằng kẹo, cùng những người tị nạn mất nhà cửa quây quần bên thùng phuy đốt lửa để sưởi ấm trong công viên, một cảm giác sứ mệnh đã dần nảy sinh trong ông.

Mình có thể nhìn thấy tương lai, cơ thể mình mạnh mẽ và rắn rỏi, mình có thể đáp lại tiếng kêu cứu của mọi người.

Trong thế giới mạt pháp này, mình không làm thì ai sẽ làm?

Tiên Tri Pháp Sư bắt đầu cứu người không phải vì bị dòng đời xô đẩy, mà bằng chính ý chí của mình.

Khi danh tiếng pháp sư của ông ngày càng tăng cao, quy mô những cuộc giải cứu cũng ngày một lớn hơn.

Đôi khi ông bị gièm pha là "có ước mơ anh hùng trẻ con", "đạo đức giả", hay "ông chú cố tỏ ra vẻ để được tung hô", nhưng những kẻ nói ra những lời đó lại là những đứa chỉ giỏi võ mồm, chẳng bao giờ cứu ai, chỉ biết nghĩ cho bản thân, đến cả việc làm từ thiện giả tạo cũng không thèm làm.

Những lời chỉ trích đó làm ông tổn thương, nhưng đổi lại, ông cũng có những niềm vui bình dị.

Tiên Tri Pháp Sư không phải cống hiến quên mình vì hòa bình xã hội.

Cảm giác được đối xử như một người hùng rất tuyệt, làm việc tốt khiến ông sảng khoái, được tung hô khiến ông hãnh diện.

Tiên Tri là một người đàn ông có thể nhìn thấy tương lai, nhưng ông cũng từng chiến đấu hết mình chỉ vì những lời tán dương trước mắt, và tập trung vào việc duy trì trật tự an ninh ở quận Bunkyo, quê hương của mình.

Người đã mang lại cho Tiên Tri Pháp Sư một tầm nhìn dài hạn chính là Hấp Huyết Pháp Sư, người điều phối của Hội đồng Phù thủy.

Nhờ lời khuyên và sự thuyết phục của Hấp Huyết Pháp Sư, ông đã sử dụng ma thuật tiên tri cấp cao có thể nhìn thấy tương lai ba chu kỳ tự quay tới (nếu dùng trên Trái Đất sẽ thấy được tương lai ba năm sau), một ma thuật mà trước đây ông không dám dùng vì sợ sát thương phản hồi do ma lực chảy ngược.

Và rồi, Tiên Tri Pháp Sư, người vẫn luôn mường tượng viễn cảnh tồi tệ nhất là "bị ma vật hủy diệt" hoặc "đại chiến giữa các phù thủy", đã phải đối mặt với một tương lai còn kinh hoàng hơn. Với một cảm giác cấp bách, ông đã dốc toàn lực để ngăn chặn "một nạn đói chưa từng có do thiếu lương thực".

Tiên Tri Pháp Sư đã làm việc cật lực hơn cả thời còn là nhân viên văn phòng.

Ông đã liên tục cảnh báo về khủng hoảng lương thực tại Hội đồng Phù thủy, nhưng người duy nhất thật sự hiểu được mối đe dọa đó chỉ có mình ông, người đã "nhìn thấy" một cách sống động về địa ngục trần gian nơi người ta phải ăn thịt người để sống sót.

Tiên Tri Pháp Sư đã liên tiếp đưa ra các chính sách để giải quyết khủng hoảng. Nhờ sự vận động hành lang của Hấp Huyết Pháp Sư, một vài chính sách đã được thực hiện.

Ông đã kiên trì tổ chức nhiều cuộc họp với Nhân Ngư Phù Thủy, người đã bị suy giảm trí tuệ và gặp khó khăn trong giao tiếp do dung hợp với lươn điện, cuối cùng cũng đã thông hiểu được ý nhau và phục hồi một phần ngành thủy sản ở vịnh Tokyo.

Ông đã cho khai hoang quận Katsushika, nơi đã bị san phẳng và bỏ hoang từ sau thảm họa, để biến nó thành một nông trường quy mô lớn (tuy nhiên đã bị ma vật phá sạch).

Ông đã cho phổ biến, khuyến khích việc ủ phân compost từ phân người và trồng rau trong chậu, thúc đẩy tăng sản lượng lương thực ở cấp độ gia đình.

Ông đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi để thu thập giống cây trồng, bảo vệ những người làm nông, đầu tư một nguồn lực khổng lồ để phục hồi các nông cụ không dùng điện hay máy móc và những kiến thức đã bị lãng quên.

Dù bận rộn với vấn đề lương thực, Tiên Tri Pháp Sư vẫn phải tiếp tục duy trì trật tự an ninh ở quận Bunkyo.

Và vấn đề ông giải quyết không chỉ có lương thực.

Có một thành tích mà không ai ngoài ông biết được. Đó là trong số những nhà tôn giáo đang hoạt động tình nguyện tích cực ở Bunkyo, ông đã phát hiện ra một kẻ lừa đảo chắc chắn sẽ trở thành giáo chủ của một giáo phái giết người với quy mô 10 vạn tín đồ trong tương lai, sau đó đã âm thầm trừ khử hắn trước khi hắn kịp bắt đầu truyền giáo và tẩy não.

Đó là một khối lượng công việc mà một người thường phải chết vì lao lực đến mười lần cũng làm không xuể, nhưng nhờ cơ thể đã biến dị thành pháp sư, ông không chết.

Nhờ sự nỗ lực của Tiên Tri Pháp Sư, người đã vắt kiệt sức lực và đối mặt với áp lực kinh khủng đến mức già đi 10 tuổi chỉ trong một năm, quận Bunkyo đã trở thành một trong những cộng đồng có trị an tốt và đáng sống nhất Tokyo. Mỗi ngày đều có không ngớt người xin di cư đến đây từ các khu vực khác.

Tình trạng bảo tồn nhà cửa ở Bunkyo tốt đến mức có thể sánh ngang với thành phố Ome, nơi Lam Phù Thủy nhanh chóng và hoàn hảo tiêu diệt mọi ma vật. Nhờ trị an tốt, các kỹ sư tự do (thợ mộc, thợ sửa ống nước, thợ rèn, thợ sửa xe, v.v.) đã tập trung về đây. Công tác sửa chữa, cải tạo cũng đang được tiến hành, dù không thể nào đáp ứng kịp nhu cầu.

Việc dọn dẹp và tháo dỡ các phương tiện bị hư hỏng đang được triển khai trên diện rộng, cùng với đó là công tác khôi phục các công nghệ cũ. Dự kiến vào năm tới, một tuyến vận tải mới sử dụng xe chạy bằng than củi trên hệ thống đường tàu điện ngầm Marunouchi cũ sẽ chính thức đi vào hoạt động.

Bunkyo, niềm hy vọng của Tokyo đang từng bước phục hồi, nhưng cũng từng có nguy cơ bị hủy diệt bởi nạn đói trong hai năm nữa.

Tương lai đó đã thay đổi nhờ một thành tựu lịch sử của đội nghiên cứu ma pháp ngữ mà ông đã bảo vệ sau khi họ sơ tán từ quận Minato đến.

Tiên Tri Pháp Sư đã từng rất lo lắng, không biết có thể tin được lời "tôi có cách của mình" của Lam Phù Thủy đến đâu, hay Oohinata, người cuối cùng của đội nghiên cứu và cũng là người Ome, có bị Lam Phù Thủy bắt cóc hay không. Nhưng khi nhận được tin nghiên cứu ma thuật phì nhiêu đã hoàn thành, mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa.

Ông không biết bằng cách nào mà tất cả vấn đề lại được giải quyết chỉ trong một ngày, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Tương lai Nhật Bản chìm trong thảm họa đại nạn đói đã được ngăn chặn.

Chỉ riêng sự thật đó là đủ.

Tiên Tri, người đã phải vùng vẫy trong một tương lai tăm tối chính vì có thể nhìn thấy nó, còn bây giờ đã run rẩy trước một tương lai tươi sáng rộng mở.

Nếu cảm xúc có thể giúp người ta bay lên, có lẽ ông đã bay thẳng lên thiên đường. Tiên Tri Pháp Sư, trong niềm vui sướng tột độ, đã hỏi Giáo sư Oohinata có muốn gì không.

Với một người gánh vác một dự án quan trọng như Giáo sư Oohinata, ông đã sắp xếp nhiều sự ưu tiên như cung cấp thực phẩm chất lượng, quyền ưu tiên khám chữa bệnh, độc quyền sử dụng phòng tắm cá nhân, bố trí bảo vệ cho phòng nghiên cứu và nhà riêng. Nhưng một thành tựu lớn cần một phần thưởng đặc biệt tương xứng.

Giáo sư Oohinata, một cô bé mới 12 tuổi, đã hoàn thành một trọng trách quá nặng nề. Thật xuất sắc.

Dù cô bé có đòi hỏi điều gì cũng sẽ được chấp nhận. Tiên Tri Pháp Sư sẽ dốc toàn lực để thực hiện nó.

Đó là sự đền đáp duy nhất mà một người lớn, người đã phải giao phó tương lai của Nhật Bản cho một đứa trẻ, có thể làm.

Giáo sư Oohinata đã từ chối phần thưởng với một sự lễ phép không tương xứng với tuổi của mình, và nói ra một câu thật đáng khâm phục: "Xin hãy dùng phần thưởng của con cho quận Bunkyo". Nhưng điều đó lại càng khiến Tiên Tri Pháp Sư quyết tâm hơn.

Một cô bé ở độ tuổi đáng lẽ phải nổi loạn, mè nheo làm phiền cha mẹ, lại đang thể hiện một sự cống hiến mà ngay cả người lớn cũng hiếm có người làm được.

Thật đáng quý, nhưng cũng thật đáng buồn.

Một thế giới không cho phép trẻ con được hồn nhiên đòi hỏi, một xã hội khắc nghiệt buộc chúng phải như vậy, khiến Tiên Tri Pháp Sư cảm thấy một nỗi buồn vô hạn.

Sau khi Tiên Tri kiên trì hỏi, và cuối cùng phải thuyết phục theo kiểu nửa đe dọa "Nếu không nhận phần thưởng đặc biệt, con sẽ tạo ra một tiền lệ xấu, đó là người có công không được đền đáp", Oohinata mới rụt rè nói.

"Vậy thì... con muốn trở thành giáo sư đại học. Giống như ba của con ạ."

Nghe cô bé bộc bạch ước mơ giản dị và đáng yêu với một nụ cười ngượng ngùng, Tiên Tri Pháp Sư đã cảm động trước sự trong sáng của cô bé, dốc toàn lực để biến ước mơ đó thành hiện thực.

May mắn, quận Bunkyo có nhiều trường đại học và các cơ sở giáo dục, tình trạng bảo tồn của chúng cũng rất tốt.

Tiên Tri Pháp Sư đã lấy danh nghĩa "Tái khởi động giáo dục học đường", cử người đến tu sửa một trường đại học có tình trạng bảo tồn tốt nhất, và đặt tên nó là "Đại học Ma thuật Tokyo". Ông đã bổ nhiệm Oohinata Kei làm hiệu trưởng sáng lập, kiêm chủ nhiệm khoa đầu tiên.

Tuy nhiên, ban đầu việc tái khởi động giáo dục chỉ là một cái cớ để thực hiện ước mơ của Giáo sư Oohinata, nhưng khi nghe những kỳ vọng của người dân và câu hỏi đầy háo hức của cô bé "Con có nên soạn đề thi tuyển sinh không ạ?", ông nhận ra chuyện này đã trở nên quan trọng hơn ông nghĩ.

Ông đã định chỉ tuyển bừa vài đứa trẻ làm sinh viên, nhưng rồi đã thay đổi kế hoạch. Sau khi bàn bạc với các cố vấn, ông đã quyết định biến nó thành một chính sách.

Tức, ông quyết định sẽ dạy phép vịnh xướng đường vòng của ma thuật phì nhiêu tại Đại học Ma thuật Tokyo.

Sau khi sử dụng ma thuật tiên tri, ông đã thấy nếu cử Giáo sư Oohinata đi khắp đất nước để truyền dạy ma thuật, cô bé sẽ bị cuốn vào một cuộc xung đột giữa các phù thủy và có nguy cơ mất mạng.

Việc này rất khó tránh. Dù có tránh được một lần, cô bé cũng sẽ bị cuốn vào ở một khu vực khác.

Về điểm này, Tokyo tương đối an toàn nhờ di sản chính trị mà Hấp Huyết Pháp Sư để lại, và Lam Phù Thủy kia cũng tuyên bố bảo vệ Giáo sư Oohinata, nên sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra.

Để Giáo sư Oohinata đứng trên bục giảng của Đại học Ma thuật Tokyo, rồi tập hợp sinh viên từ khắp nơi đến để cô bé dạy cùng một lúc. Đó là phương pháp an toàn và hiệu quả nhất.

Đầu tiên, sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, ông đã cho bộ phận thông tin in hàng loạt quảng cáo "Đại học Ma thuật khai giảng, tuyển sinh" và đã tập hợp được những sinh viên khóa đầu tiên ưu tú.

Từ trước đến nay, ma thuật gần như là độc quyền của phù thủy, pháp sư và ma vật.

Thứ nhất, phát âm của thần chú rất khó, lại có lẫn những âm không thể phát âm được. Tức là việc học rất khó, thậm chí có trường hợp không thể học được.

Thứ hai, đa số con người tuy có khác biệt cá nhân nhưng lượng ma lực rất ít. Ngay cả thần chú cơ bản của ma thuật bắn súng 'Bắn (Aaa!)', thần chú tiêu hao ít ma lực nhất trong số những thần chú có thể niệm được, cũng đủ làm họ cạn ma lực và ngất xỉu chỉ sau một lần.

Thứ ba, nhiều phù thủy muốn giấu ma thuật của mình và không muốn phổ biến thần chú.

Những người dân, vốn bất mãn vì bị tách rời khỏi công nghệ mới là ma thuật, đã tranh nhau chớp lấy cơ hội học phép thuật vừa xuất hiện.

Với 30 chỉ tiêu, đã có hơn 6000 người nộp đơn, và Tiên Tri Pháp Sư đã phải chọn lọc gắt gao qua các bài thi. Tuổi tác không thành vấn đề, nhưng sẽ bị sàng lọc qua các bài kiểm tra.

Đầu tiên là bài kiểm tra trí thông minh và khả năng giải thích.

Các sinh viên khóa đầu tiên của Đại học Ma thuật phải học được phép vịnh xướng đường vòng trong thời gian ngắn, và sau đó phải trở thành người dạy lại cho người khác.

Nếu chỉ một mình Giáo sư Oohinata dạy, sẽ không kịp giải quyết nạn đói. Cần phải có một mô hình cấp số nhân: 30 học trò, mỗi người lại dạy cho 30 người khác, tổng cộng 930 người sẽ lại tiếp tục dạy cho 30 người nữa...

Các sinh viên khóa đầu tiên sẽ là 30 người khởi đầu cho mô hình đó, nên họ phải có trí thông minh để học thuộc thần chú một cách nhanh chóng và chính xác, đồng thời phải có khả năng giải thích hoặc năng lực sư phạm để dạy lại.

Tiếp theo là bài kiểm tra lượng ma lực.

Ma thuật phì nhiêu, cả nguyên bản lẫn bản cải tiến, đều là ma thuật tiêu hao ít năng lượng, không khác mấy so với 'Bắn (Aaa!)'. Nhưng các sinh viên khóa đầu tiên, những người được kỳ vọng sẽ trở thành giáo viên trong tương lai, không thể nào ngất xỉu chỉ sau một lần niệm chú làm mẫu.

Tiếng niệm chú như hải ly gào thét vang vọng khắp phòng thi, chỉ những người có thể niệm hơn 5 lần mà không ngất mới được giữ lại, những người ngất xỉu bị đánh rớt và được khiêng ra ngoài.

Cuối cùng là bài kiểm tra phát âm.

Dù có thông minh, lượng ma lực dồi dào, nhưng nếu phát âm kém thì cũng khó mà phát âm được những âm thanh phức tạp của ma pháp ngữ, vốn khác xa tiếng Nhật.

Phép vịnh xướng đường vòng của ma thuật phì nhiêu về mặt cấu trúc cơ thể là có thể phát âm, nên nếu có thời gian thì ai cũng sẽ học được. Nhưng các sinh viên khóa đầu tiên được yêu cầu phải học một cách nhanh chóng và chính xác để trở thành giáo viên, nên phát âm kém là một điểm trừ rất lớn.

Một bài kiểm tra phát âm do Giáo sư Oohinata soạn thảo đã được tiến hành, và cuối cùng đã có 30 sinh viên khóa đầu tiên trúng tuyển, những thí sinh bị rớt chỉ vì vấn đề phát âm đã được hứa nhận vào khóa thứ hai.

Toàn bộ quá trình tuyển sinh và giáo dục khóa đầu tiên của Đại học Ma thuật Tokyo đã diễn ra suôn sẻ. Những trở ngại có thể xảy ra đã được Tiên Tri Pháp Sư loại bỏ từ trước, nên đó là điều đương nhiên.

Ví dụ, một người dân được nhìn thấy trong tương lai sẽ là nguồn phát tán tin đồn ác ý "người thường dùng phép thuật sẽ biến thành ma vật", một tin đồn vô căn cứ nhưng lại có rất nhiều người tin, đã bị ông gán cho một tội danh vớ vẩn và tống vào tù từ trước.

Ma lực của Tiên Tri Pháp Sư không đủ dồi dào để tiên tri tất cả các mối nguy, và có nhiều trường hợp dù thấy được tương lai cũng không làm gì được, nhưng lần này ông có thể giải quyết.

Mọi thứ đang diễn ra thuận lợi. Những nỗ lực để mọi thứ diễn ra thuận lợi đang đơm hoa kết trái.

Giờ chỉ cần gửi các sinh viên khóa đầu tiên đã tốt nghiệp đến các cộng đồng người sống sót trên toàn quốc với tư cách là giáo viên, thì số người sử dụng ma thuật phì nhiêu sẽ tự động tăng lên ở khắp nơi.

Vấn đề lương thực ở đâu cũng nghiêm trọng. Những người biết dùng ma thuật phì nhiêu chắc chắn sẽ được trọng dụng ở bất kỳ cộng đồng nào.

Chỉ cần một ma thuật mới được phát triển, thế giới sẽ được viết lại.

Tiềm năng của nghiên cứu ma thuật là vô hạn. Từ trước đến nay ông chỉ đầu tư cho ma pháp ngôn ngữ học, và cũng không có dư dả để đầu tư cho các nghiên cứu khác, nhưng nếu vấn đề lương thực được giải quyết, ông sẽ có thể thở phào nhẹ nhõm và có thêm một chút thảnh thơi.

Có lẽ nên tuyển thêm các nhà nghiên cứu mới, làm phong phú thêm nội dung cho khuôn khổ Đại học Ma thuật Tokyo đã tạo ra, và phát triển nó thành một trung tâm nghiên cứu ma thuật. Dù cô bé có muốn và vui vẻ đến đâu, cũng không thể để một đứa trẻ gánh vác vai trò giáo sư đại học mãi.

Hy vọng những thành tựu nghiên cứu và nhân tài được tạo ra từ Đại học Ma thuật sẽ trở thành nền tảng cho hòa bình.

Hy vọng sức mạnh của ma thuật sẽ được phổ biến rộng rãi hơn trong dân chúng.

Và khi đã có thể duy trì một nền hòa bình tương đối mà không cần phải phụ thuộc vào sức mạnh của những cá nhân thường thay đổi như phù thủy và pháp sư, lúc đó ông sẽ thực sự nghỉ hưu sớm và sống một cuộc sống chậm rãi, làm vườn ở vùng quê...

Tiên Tri Pháp Sư mỉm cười trước tương lai mình mường tượng, và đặt kỳ vọng vào tương lai của Đại học Ma thuật Tokyo.