Web novel

Chương 07: Hội Đồng Phù Thủy

2025-09-06

4

"Cô Lam tham gia, tôi vui quá. Phải chi chuẩn bị được chút trà bánh thì tốt biết mấy. Lần sau tôi sẽ gửi qua nhé."

"Không cần. Chính tôi đã yêu cầu được tham gia từ xa."

Ngày diễn ra Hội đồng Phù thủy. Lam Phù Thủy đang ở nhà và tham gia hội nghị thông qua sứ ma của Mục Ngọc Phù Thủy.

Cái nơi giờ đây được gọi là "Hội đồng Phù thủy Tokyo", nơi tập trung những phù thủy nắm quyền kiểm soát trung tâm Nhật Bản, vốn dĩ chỉ là một buổi tụ tập không chính thức trong thời kỳ hỗn loạn sau Thảm Họa Gremlin.

Người khởi xướng là Mục Ngọc Phù Thủy, với mục đích ban đầu là tạo ra một nơi để những người có cùng hoàn cảnh có thể định kỳ trao đổi thông tin, nhằm tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra trên thế giới và với chính cơ thể họ.

Từ khi Hấp Huyết Pháp Sư tham gia, hội đồng bắt đầu mang màu sắc chính trị rõ rệt hơn. Ông ta đã phân chia Tokyo thành các khu vực, xác định rõ lãnh thổ của từng phù thủy và pháp sư. Bằng cách sắp xếp lại vị trí một cách cân bằng, ông đã ngăn chặn việc những người mạnh có khả năng duy trì trật tự tập trung hết vào một chỗ, góp phần lớn vào việc cải thiện an ninh toàn Tokyo.

Ngoài ra, hội đồng còn tạo ra cơ chế kêu gọi các phù thủy khác hỗ trợ khi có ma vật khó nhằn xuất hiện, thiết lập một nơi để trao đổi các vật tư thiếu hụt như lương thực, thuốc men, nhiên liệu, phân loại người tị nạn từ Saitama và Chiba tràn vào, tập hợp các kỹ sư, các nhân viên y tế để lên kế hoạch bảo tồn và tận dụng công nghệ. Rất nhiều quyết định chính trị hữu ích đã được đưa ra từ trước đến nay.

Ngay cả khi tên pháp sư ở Iruma gây ra một cuộc đảo chính, họ cũng đã thành công dập tắt nó dù phải chịu tổn thất lớn, qua đó củng cố được sự ủng hộ của người dân.

Tuy nhiên, phần lớn phù thủy và pháp sư đều không rành chính trị.

Họ chỉ là những người bình thường có được sức mạnh, có thể đi săn ma vật dễ dàng và đơn giản, nhưng lại gặp khó khăn với chính trị, thứ được xây dựng trên những mối quan hệ lợi ích phức tạp.

Tỷ lệ tham dự hội đồng giảm mạnh sau khi Hấp Huyết Pháp Sư, người lãnh đạo và điều phối chính, qua đời.

Xung đột và xích mích giữa các phù thủy ngày càng gia tăng, nhiều dự án đang tiến hành đã bị đình trệ hoặc hoãn lại.

Hội đồng Phù thủy, thời hoàng kim có 7 pháp sư và 22 phù thủy, giờ đây số lượng thành viên đã giảm xuống chỉ còn 1 pháp sư và 19 phù thủy.

Trong số đó, chỉ có 6 người thường xuyên có mặt tại các cuộc họp định kỳ.

Sau khi Hấp Huyết Pháp Sư qua đời, Mục Ngọc Phù Thủy đã trở thành người điều phối hội đồng. Nói hay thì cô là một người coi trọng sự hòa hợp, nói dở thì là một người thiếu quyết đoán.

Bản thân cô cũng nhận thức được điều đó. Nếu chỉ là chức hội trưởng hội phụ huynh thời bình thì cô có thể đảm đương, nhưng vai trò điều phối một hội đồng quyết định vận mệnh cả Tokyo thì quá sức.

Nhưng cũng không có ai phù hợp hơn Mục Ngọc Phù Thủy. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để duy trì các cuộc họp định kỳ, giữ mối liên kết dù chỉ là hình thức, và ít nhất là ngăn chặn tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Vì không rời khỏi Ome, Lam Phù Thủy chỉ thường xuyên tham gia các cuộc họp ở Shinjuku vào thời gian đầu mới thành lập.

Lần tham gia từ xa này là lần đầu tiên kể từ cuộc họp bất thường được tổ chức tại thành phố Akiruno ngay sau sự kiện quái thú khổng lồ xâm lược.

"Tôi không tham gia trò chơi chính trị. Xong việc với Tiên Tri Pháp Sư, tôi sẽ rời đi."

"Vậy sao? Cô không cần nói gì cũng được, chỉ cần lắng nghe thôi cũng tốt mà? Chắc chắn sẽ có những thông tin hữu ích cho cô đó, Lam à."

"Không cần thiết. Tiên Tri, ông có ở đó không?"

Lam Phù Thủy lên tiếng, một khoảng lặng kéo dài, sau đó là tiếng một ai đó thì thầm giận dữ "Trả lời đi chứ! Lam Phù Thủy đang hỏi đấy!", rồi một giọng đàn ông trung niên mệt mỏi đáp lại.

"Có đây. Thật không may."

"Tôi chỉ có một việc, nhanh thôi. Chỗ ông đang bảo vệ mấy nhà nghiên cứu ma pháp ngữ, đúng chứ?"

"...Cô định giết họ à?"

"Giết ai! Tôi không phải kẻ giết người bừa bãi. Cho tôi mượn tài liệu họ đang có. Về ma pháp ngữ."

"Nghiên cứu ma pháp ngữ vẫn chưa ra đâu vào đâu cả. Cô cần tài liệu để làm gì?"

"Ngoài việc học ma pháp ngữ ra thì còn để làm gì nữa?"

"Ha! Trước giờ có thấy cô tỏ ra hứng thú chút nào đâu, đáng ngờ thật! Mà thôi, tôi cũng chẳng có ý định chống lại yêu cầu của cô, nhưng cho mượn tài liệu thì khó đấy. Thật không may."

"Tại sao?"

"Tài liệu nghiên cứu chỉ có một bộ gốc duy nhất. Máy photocopy không hoạt động được. Cho mượn rồi mất thì phiền lắm."

Lời của Tiên Tri Pháp Sư rất hợp lý. Đó là tài liệu mật không thể sao chép, cho mượn bừa bãi mới là lạ.

Nhưng nếu không mượn được thì Lam Phù Thủy cũng gặp rắc rối. Cô đã hứa sẽ mang tài liệu về ma pháp ngữ cho Oori.

"Nếu là Lam thì không cần lo đâu. Con bé mượn đồ sẽ trả lại đàng hoàng mà."

Mục Ngọc Phù Thủy yểm trợ, nhưng Tiên Tri Pháp Sư lờ đi và nói tiếp.

"Nếu nhất quyết muốn mượn, thì phải có vật thế chấp. Một vật thế chấp xứng đáng để tôi cho cô mượn bí mật về một dự án lớn lao, do những đứa trẻ cưng của Hấp Huyết Pháp Sư để lại, thứ sẽ tạo ra một cuộc cách mạng cho thế giới."

"Hừ, được thôi. Vậy thì, một tuần lương thực và nước uống cho một ngàn người, thế nào?"

"Không đáng để bàn. Đổi bằng cây trượng phép Kyanos."

"Hảả?"

Một giọng nói trầm thấp bất giác thoát ra, và cô nhận ra.

Tiên Tri Pháp Sư ngay từ đầu đã muốn có Kyanos. Thấy Lam Phù Thủy muốn có tài liệu ma pháp ngữ, ông chỉ đơn giản là nhân cơ hội này mà thôi.

"Cái tài tiên tri của ông không thấy được tương lai tôi sẽ từ chối à? Tôi đã nói đi nói lại trong cuộc họp bất thường rồi. Kyanos sẽ không giao cho bất kỳ ai. Cho mượn cũng không."

"Tôi nghe rồi. Nhưng mà này, nghe đây Lam Phù Thủy. Đây là chuyện tôi đã nói rất nhiều lần trong các cuộc họp mà cô không tham dự."

Dừng một chút, giọng nói trung niên uể oải bỗng trở nên đanh thép.

"Cứ thế này, hai năm nữa, một nạn đói chưa từng có sẽ xảy ra do thiếu lương thực. Ngay cả năm sau, tuy chưa có người chết đói, nhưng sẽ có đầy rẫy kẻ gục ngã vì suy dinh dưỡng."

"Thế nên chúng ta mới đang thúc đẩy cải cách nông lâm ngư nghiệp còn gì."

"Cô vẫn chưa hiểu rồi. Dù mọi thứ có đi theo đúng kế hoạch, cũng không thể nào đủ được.

Nghe đây? Đầu tiên, máy móc nông nghiệp không hoạt động được, cô biết chứ? Chỉ riêng điều này đã làm hiệu suất sản xuất lao dốc không phanh. Tùy loại cây trồng mà hiệu suất giảm từ 20 đến 75%.

Nhập khẩu lương thực bị đình trệ. Cái này cũng rất đau. 62% nguồn cung lương thực của Nhật Bản đã biến mất.

Phân bón hóa học thì mất trắng 100%. Nền nông nghiệp dựa trên phân bón dồi dào đã không còn nữa.

Đường sá bị chia cắt, tàu hỏa và xe tải vận chuyển không hoạt động. Lương thực sản xuất ở các vựa lúa không thể đến được thành thị.

Độ tuổi trung bình của những người làm nông lâm ngư nghiệp là 68 tuổi. Khi ma vật hoành hành, y tế đình trệ, hệ thống sưởi ấm và làm mát ngừng hoạt động, người cao tuổi là những người hy sinh đầu tiên. Tầng lớp có kiến thức chuyên môn về nông lâm ngư nghiệp đã chịu thiệt hại nặng nề."

Tiên Tri Pháp Sư thao thao bất tuyệt về thảm cảnh sản xuất lương thực của Nhật Bản, dựa trên những con số cụ thể.

Lam Phù Thủy, người đang một mình (tính cả Oori là hai) độc chiếm một lượng lớn lương thực dự trữ và chưa từng có cảm giác khủng hoảng, cũng phải đanh mặt lại.

Thời kỳ hậu tận thế, thời kỳ sống sót bằng di sản và cướp bóc của nền văn minh cũ, đang dần kết thúc.

Nếu không nhanh chóng xây dựng một nền công nghiệp phù hợp với thời đại mới, nhân loại vốn đã kiệt quệ sẽ phải đối mặt với một đòn chí mạng nữa từ nạn đói.

"Vẫn còn nữa.

Khoảng 10 vạn tàu cá ở Nhật Bản đều đã hỏng. Ngành thủy sản bị hủy diệt. Mất trắng 2,5 triệu tấn sản lượng đánh bắt hàng năm, đủ để nuôi sống 3 triệu người. Những chiếc thuyền câu, thuyền kayak, thuyền buồm còn sót lại cũng chỉ như muối bỏ bể.

Những nông trại, chuồng trại, khu nuôi trồng còn duy trì sản xuất được thì lại bị ma vật tàn phá. Nực cười nhỉ? Khi chúng tôi phát hiện ma vật và chạy đến nơi, thì lương thực quý giá đã nằm trong bụng chúng rồi. Mấy con hươu, khỉ, chim sẻ thông thường đã là gì. Vùng đất khai hoang ở quận Katsushika đã bị phá sạch.

Các công ty giống cây trồng đã sụp đổ theo đúng nghĩa đen, hàng chục giống cây trồng năng suất cao đã biến mất. Đó là một tổn thất không thể bù đắp được, cô có thể không hiểu, nhưng nếu có thời gian bảo vệ Tòa nhà Quốc hội, thì thà bảo vệ lấy một công ty giống cây trồng còn hơn.

Tokyo đã mất khoảng 80% dân số, lượng lương thực cần thiết cũng giảm 80%, nhưng lượng lương thực sản xuất ra giảm còn hơn cả 80%. Nghe đây..."

"Đủ rồi. Tôi hiểu rồi."

Lam Phù Thủy bực bội ngắt lời bài diễn giải não nề.

Tuy chính cô đã quyết định ở ẩn tại Ome và mặc kệ những vấn đề bên ngoài, nhưng khi nghe lại thảm cảnh này, tâm trạng cô trở nên nặng trĩu.

Cô đã một mình hạ gục con quái thú khổng lồ, cứ ngỡ mình đã cứu cả Tokyo, nhưng trước vấn đề cạn kiệt lương thực sẽ đến trong hai năm nữa, có lẽ sự diệt vong của Tokyo chỉ là chuyện sớm muộn.

"Thế nên tôi mới cần cây trượng của cô."

Tiên Tri Pháp Sư lại hạ giọng, như thể đã kiệt sức vì nói nhiều.

Cô vẫn luôn nghĩ ông ta là một người uể oải, nhưng khi nghĩ đến tầm vóc của vấn đề ông ta đang giải quyết, cô đã hiểu.

"Chúng tôi cần sức mạnh. Hỏa lực cũng được, nhân lực cũng được, một nguồn năng lượng mới chưa từng biết đến cũng được, cái gì cũng được. Chúng tôi cần một siêu năng lực tiện lợi có thể giải quyết mọi thứ ngay lập tức.

Chỉ còn hai năm nữa thôi.

Tôi đã phải trả một cái giá điên rồ để học được ma thuật phì nhiêu từ Hoa Phù Thủy. Giờ chỉ cần cô cho mượn Kyanos, tôi có thể khuếch đại ma thuật đó, rải nó khắp nơi để tăng vọt sản lượng lương thực, và thay đổi cái tương lai chết tiệt nơi hơn 3 triệu người sẽ chết đói chỉ trong vùng lân cận Tokyo."

"..."

Lam Phù Thủy do dự.

Nếu người dân Ome còn sống, và họ cầu xin cô vì 13 vạn người dân Ome, có lẽ cô sẽ do dự, nhưng cuối cùng vẫn sẽ cho mượn Kyanos.

Nhưng vì 3 triệu người không quen không biết, cô không có cảm giác thực tế.

Lam Phù Thủy là một người có thể thức trắng ba ngày ba đêm để chăm sóc cô em gái bị bệnh, nhưng cũng là một người không bao giờ bỏ một đồng vào thùng quyên góp ở cửa hàng tiện lợi.

Thấy Lam Phù Thủy im lặng, Tiên Tri Pháp Sư có vẻ sốt ruột, nói một cách tuyệt vọng.

"Tôi rất hiểu cô lo ngại Kyanos bị lạm dụng. Tôi hiểu sự do dự của cô, nhưng chúng tôi thực sự cần nó. Lần này tôi sẽ không quan tâm đến nguồn gốc của Kyanos nữa. Tuyệt đối không lạm dụng, chắc chắn sẽ trả lại. Cho nên làm ơn! Cho tôi mượn Kyanos đi!"

"Phù thủy xứ Edogawa cũng đã nghe những lời tương tự, cho tên pháp sư ở Iruma mượn ma thạch, và đã bị giết ngay khi vừa giao nó."

"À..."

Qua sứ ma, Lam Phù Thủy như thấy được hình ảnh người đàn ông trung niên đang ôm đầu rên rỉ.

"Bị nói thế thì đúng là không cãi lại được. Thằng nhóc đó đã để lại một tiền lệ tồi tệ rồi chết đi... Không! Dù sao cũng làm ơn đi! Tôi chỉ có thể nói hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không lạm dụng. Tôi thề. Đúng rồi, nếu cô muốn học ma pháp ngữ, thay vì tài liệu, tôi sẽ gửi cả nhà nghiên cứu đến chỗ cô. Thậm chí cô có thể giữ ông ta làm con tin... À không, thế thì không được rồi. Chắc chắn là không."

Tiên Tri Pháp Sư suýt nữa đã vượt qua giới hạn, nhưng đã kịp thời nhận ra và dừng lại.

Việc ông ta nhận định không thể bắt một người làm con tin để cứu 3 triệu người cho thấy ông ta quả là bạn thân của Hấp Huyết Pháp Sư.

Nếu chỉ xét trên con số, đó là một quyết định ngu ngốc, nhưng thiện cảm của Lam Phù Thủy dành cho ông ta đã tăng lên một chút.

Sau một hồi suy nghĩ, cô đưa ra một đề nghị nhượng bộ.

"Về phía tôi cũng sẽ suy nghĩ cách giải quyết vấn đề lương thực. Kyanos thì không cho mượn được, nhưng chúng ta thỏa thuận như vậy được không?"

"Bảo là sẽ suy nghĩ à, cô này,"

"Tôi có cách của mình. Tôi không phải tự nhiên mà có được Kyanos đâu."

Lời nói của Lam Phù Thủy, vừa úp mở về một con át chủ bài vừa che giấu sự tồn tại của Oori, đã khiến Tiên Tri Pháp Sư phải đắn đo suy nghĩ.

Tuy nhiên, Tiên Tri Pháp Sư, đúng như tên gọi của mình, có thể nhìn thấy tương lai. Để đoán trước kết quả của lựa chọn, ông ta đã niệm chú.

"Hãy cho ta biết (×××-kunakku), liệu tháng tới trăng có tròn (Subasuhasu Toshaacha)?"

Tiên Tri Pháp Sư tuy khoe khoang mình có thể nhìn thấy tương lai, nhưng thực tế, ông ta có thể nhìn thấy những gì và đến mức nào thì không ai ngoài ông ta biết.

Không rõ ông ta đã thấy gì qua ma thuật vừa rồi.

Lam Phù Thủy không có ý định nuốt lời. Lẽ ra Tiên Tri Pháp Sư sẽ không thể thấy một tương lai bất lợi cho mình.

Dù vậy, tương lai là bất định. Lam Phù Thủy hỏi người đàn ông đã nhìn thấy tương lai về kết quả.

"Ông đã thấy gì?"

"Hình như... ổn á. Vậy... hứa nhen."

Giọng nói líu nhíu như một đứa trẻ khiến cô sững sờ.

Cô đã nghi ngờ có phải ai khác đang nói không, nhưng không thấy các phù thủy khác đang nghe ở đó lên tiếng phản đối. Có vẻ đó chính là giọng nói đã biến đổi của ông ta.

"Này, sao thế. Ông có ổn không đấy?"

"Ơ a~, tui khỏe!"

"Chắc chắn là bị ma lực chảy ngược rồi..."

"Nào nào, chúng ta vào phòng nghỉ nhé, bé ngoan," giọng nói dịu dàng của Truyền Hỏa Phù Thủy vang lên, và giọng của người đàn ông trung niên xa dần.

Sau khi im lặng lắng nghe cuộc trao đổi, các phù thủy trong hội đồng bắt đầu xì xào bàn tán. Giữa những tiếng thì thầm, giọng nói đầy cảm kích của Mục Ngọc Phù Thủy vang lên.

"Này Lam à. Hay là cô cứ tham gia các cuộc họp hàng tháng đi? Lâu lắm rồi tôi mới thấy một cuộc đàm phán kết thúc trong êm đẹp như vậy. Mọi người đều thẳng thắn bày tỏ ý kiến, lắng nghe, rồi cùng nhau nhượng bộ. Chị đây cảm động quá đi mất."

"Tôi sẽ không tham gia nữa... chắc vậy. Thôi nhé."

Lam Phù Thủy cắt ngang cuộc trò chuyện trước khi bị lôi kéo vào vở kịch chính trị rắc rối, rồi ném sứ ma truyền tin ra ngoài cửa sổ.

Vấn đề lương thực rất nghiêm trọng. Nhưng nếu bàn bạc với Oori, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

Bởi anh ta là người đàn ông đã tạo ra Kyanos, cây trượng phép ẩn chứa sức mạnh thay đổi cả thế giới.