Web novel

Chương 06: Cuộc Sống Thường Nhật Cùng Phép Thuật

2025-09-05

3

Buổi sáng, trong lúc đang rửa mặt bằng nước giếng, tôi nhìn thấy một bức tượng băng hình quái thú siêu to khổng lồ chỉ thấy được phần đầu từ trên đỉnh núi.

"Ể..."

Tôi đánh rơi cả bàn chải đánh răng đầy bọt.

Cái gì kia?

Lễ hội tuyết Tokyo à? Giờ đang là mùa hè mà?

To quá nên chẳng hiểu gì cả... Và vì to quá nên lại càng không hiểu.

Cái gì? Nó là cái gì vậy?

Là ma vật? Là đồ nhân tạo? Là đồ thật? Hay là ảo ảnh?

Trong lúc tôi đang ngây người ra ngắm bức tượng băng, tôi cảm thấy có ánh nhìn. Khi nhận ra Lam Phù Thủy đang đeo mặt nạ, ló đầu ra từ sau cánh cổng nhà mình, tôi giật bắn cả người.

Hết cả hồn! Đến thì phải nói một tiếng chứ! Sao lại triệt tiêu cả âm thanh lẫn sự hiện diện rồi cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế!

"Ít nhất cũng phải lên tiếng chứ! Hú hồn muốn rớt tim ra ngoài hà!"

"?"

"Thì đúng là tôi đã nhờ cô đừng nói chuyện, nhưng mà..."

Lam Phù Thủy gật đầu như muốn nói "Chẳng phải thế sao?".

Thì đúng là thế thật...

Có lẽ vì khuôn mặt đã được che đi bằng chiếc mặt nạ, nên dù có gặp Lam Phù Thủy, tôi cũng không còn thấy sợ nữa.

Ban đầu tôi xem cô ấy như chị gái nhân viên giao hàng, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ấy giống như một cô tiên hàng xóm. Tôi bất giác bỏ đi cách nói chuyện khách sáo, đôi lúc còn nói chuyện suồng sã.

Tôi ghét gặp người, nhưng gặp "tiên" thì không ghét.

Hừm.

"Cô thử nói chuyện xem sao?"

"?"

"Ừ. Lúc thì bảo đừng nói, lúc thì bảo nói, xin lỗi nhé. Chỉ một chút thôi."

"À... chào buổi sáng...?"

Giọng nói bối rối của Lam Phù Thủy vì không hiểu ý tôi bị chiếc mặt nạ làm cho nghèn nghẹt, cảm giác "con người" đã bị giảm đi đáng kể. Giống như nghe giọng nói qua radio vậy. Thế này chắc sẽ không bị stress.

"Ok, từ giờ cứ nói chuyện bình thường đi. Viết giấy cũng phiền phức đúng không? Nhưng đừng nói lớn tiếng. Và phải luôn đeo mặt nạ. Cũng không được đụng chạm."

"Đúng là một người đàn ông nhiều yêu cầu. Thôi được, tôi hiểu rồi."

"Xin lỗi nhé, nhờ cô cả. Mà, tôi muốn hỏi chút. Cô biết cái kia là gì không?"

Tôi chỉ tay về phía bức tượng băng quái thú ở xa, Lam Phù Thủy vừa ném cho tôi một túi giấy đựng vật tư vừa trả lời.

"Hôm nay tôi đến cũng vì chuyện đó. Cái đó là con ma vật đã tấn công Tokyo hôm qua, nhưng mà..."

Theo lời Lam Phù Thủy, hôm qua, con quái thú đó đã xuất hiện từ vịnh Tokyo, phá hoại thành phố và tàn phá khắp nơi.

Rồi, Lam Phù Thủy đã đóng băng và hạ gục nó. Mạnh dữ.

Tuy nhiên, dư chấn của ma thuật đã làm cả thành phố bị đóng băng theo, và lớp băng đó không thể làm tan chảy bằng lửa thông thường. Vì khí lạnh tỏa ra từ lớp băng, trung tâm Tokyo giờ lạnh đến mức không ai nghĩ bây giờ là mùa hè.

Nghe nói từ sáng nay, một người tên là Truyền Hỏa Phù Thủy đã bắt đầu công việc giải đông thành phố bằng lửa ma thuật, nhưng quy mô đóng băng bao trùm cả thành phố Hamura. Không biết đến bao giờ mới xong.

"Thành phố đáng sợ thật. May mà mình sống ở núi."

"Không phải chuyện của người khác đâu anh Oori. Chuyện tôi có trượng phép đã bị bại lộ rồi."

"Ể, thế thì tốt chứ sao?"

Tôi nghiêng đầu trước giọng điệu như thể có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.

Vốn dĩ, kế hoạch của chúng tôi là Lam Phù Thủy sẽ quảng cáo và bán những cây trượng phép do tôi làm ra mà.

Việc cô ấy dùng Kyanos để hạ gục con quái thú khổng lồ hoành tráng như vậy, đáng lẽ phải đáng mừng chứ. Hiệu quả quảng cáo quá tuyệt vời!

Thấy tôi thắc mắc, Lam Phù Thủy thở dài.

"Quảng cáo cũng có giới hạn của nó. Nếu anh chế tạo súng, anh sẽ bán được. Nếu anh chế tạo tên lửa, chọn đúng đối tượng thì cũng có thể bán được. Nhưng nếu là một thứ tầm cỡ bom hạt nhân thì không thể bán được. Anh đã trở thành một Oppenheimer rồi đấy."

Lam Phù Thủy nói với vẻ nghiêm trọng nên tôi cũng nghiêm túc gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu lắm ý cô ấy. Oppenheimer là sao?

"Các phù thủy khác đang truy hỏi tôi về nguồn gốc của thứ công nghệ vượt trội này. Tôi đã phải tìm cách lảng tránh và cắt đuôi họ."

"Tại sao? Đây là cơ hội ngàn vàng để bán hàng còn gì."

Nếu đã thu hút được sự quan tâm của giới khách hàng, thì phải chớp lấy thời cơ để chào hàng ngay chứ. Tôi đã giao vai trò đó cho Lam Phù Thủy, tại sao cô ấy lại không muốn bán, tôi không hiểu.

Thấy tôi càng lúc càng nghiêng đầu thắc mắc, Lam Phù Thủy ôm đầu.

Tôi đoán là mình đang nói gì đó kỳ quặc, nhưng lại không hiểu nó kỳ quặc ở chỗ nào.

Một cây trượng có thể sử dụng ma thuật tầm cỡ bom hạt nhân nên không bán được...? Tại sao? Chẳng phải nhờ cây trượng của tôi mà cô ấy mới đóng băng và hạ được con quái thú đó sao? Mọi người đều sẽ muốn có nó mà? Cứ bán là được thôi.

Tôi thẳng thắn nêu ra thắc mắc của mình, Lam Phù Thủy với vẻ mặt cạn lời, đã giải thích cho tôi.

Sau khi được giảng giải cặn kẽ về trách nhiệm của một nhà kỹ thuật, khái niệm ngoại giao pháo hạm và cân bằng vũ lực, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được vị thế của mình.

Nói tóm lại, nếu vũ khí hạt nhân rơi vào tay kẻ xấu, thì thảm họa sẽ xảy ra do chính công nghệ mà tôi phát triển!

C-cái gì. Ác quá!

Tôi chỉ muốn làm ra những cây trượng phép thật ngầu để ra oai thôi mà.

Hiệu năng kém bán không được thì tôi hiểu, nhưng hiệu năng cao quá nên bán không được là sao?

Nhưng một khi đã hiểu ra, tôi cũng thấy lập luận của Lam Phù Thủy rất có lý.

Đúng vậy. Đâu phải ai cũng sẽ dùng trượng phép của mình cho mục đích đúng đắn. Nghĩ lại thì đây là một chuyện quá hiển nhiên.

Nó khác một trời một vực với việc bán goods fan-made. Thứ tôi tạo ra là một món vũ khí có thể dễ dàng hủy diệt thế giới.

Chắc chắn sẽ có kẻ lạm dụng nó. Để đe dọa, giết người, hoặc để thống trị.

Việc thảm kịch xảy ra vì cây trượng do chính tay mình chế tạo thật sự rất khó chịu. Tôi muốn nâng cao danh tiếng của cây trượng, nhưng tai tiếng thì không.

NÓI KHÔNG với Fame Bẩn!

Tôi khoanh tay suy nghĩ về sự nghiêm trọng của vấn đề một lúc, nhưng khi nhìn sang Lam Phù Thủy cũng đang đăm chiêu suy nghĩ, tôi chợt nhận ra.

Cô ấy nói trượng phép của tôi là vũ khí hạt nhân, nhưng chẳng phải chính cô ấy đã sử dụng nó một cách đúng đắn sao?

Cô ấy là người hùng đã tiêu diệt con quái thú phá hoại Tokyo.

Người ta thường nói, không phải công cụ xấu, mà là do người dùng xấu.

Vậy chỉ cần lựa chọn đối tượng để bán là được mà?

Không, thậm chí tặng miễn phí cũng được.

Một cây trượng phép ẩn chứa sức mạnh kinh thiên động địa, được trao cho những người có trái tim chính nghĩa!

Nghe ngầu vãi. Có cảm giác còn hay hơn là bán với giá cao.

"Này cô ơi."

"Hửm?"

"Tôi vẫn muốn bán, nhưng không câu nệ giá cả. Cô có thể tìm những người có vẻ sẽ sử dụng nó đúng đắn để bán được không?"

Nghe tôi đề nghị, Lam Phù Thủy tỏ ra rất bối rối, dù đang đeo mặt nạ.

"Tôi biết đó là điều tốt nhất. Trong thời buổi loạn lạc này, sức mạnh được sử dụng đúng đắn càng nhiều càng tốt. Nhưng, tôi không có mắt nhìn người."

"Chắc chắn là hơn tôi rồi."

"Đúng là vậy. Nhưng so sánh với một người có năng lực đối nhân xử thế 0 điểm thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Nói nghe được nhỉ! Nhưng 0 điểm là hơi quá! Ít nhất cũng phải được 3 điểm chứ!

"Làm ơn đi mà, tôi không muốn phải cất giấu những cây trượng phép mình đã dày công làm ra đâu. Tác phẩm phải được đến tay người khác thì mới có ý nghĩa chứ, đúng không? Nếu họ không lạm dụng nó, thì bán cho những người chỉ muốn trưng bày hay dùng làm đạo cụ sân khấu cũng được mà."

"Nhưng nếu tin tưởng bán đi rồi kết quả lại gây ra thảm kịch thì sao? Tôi là một người phụ nữ đã bị chính cha mẹ và người bạn thuở nhỏ mà mình tin tưởng phản bội đấy."

"Ể? Không, đó là lỗi của kẻ phản bội chứ? Tuy tôi không biết đã có chuyện gì."

Cô ấy cứ nói mình không có mắt nhìn người, nhưng việc bị cả ba người đáng tin nhất phản bội đâu phải lỗi của cô ấy.

Ngay cả bố mẹ tôi, những người đã phát ngán với cái tính cách không hòa nhập xã hội của tôi, cũng chỉ mặc kệ chứ đâu có phản bội.

"Nếu cô tin tưởng ai đó và bán cho họ, rồi lỡ có thất bại, thì đành chịu, xui thì thôi. Tôi thì không có mắt nhìn người, hay đúng hơn là không thể nhìn vào mắt người khác để nói chuyện, nên việc chọn người mua tôi giao hết cho cô."

"Vô trách nhiệm quá..."

"Thôi nào, biết làm sao được. Nếu cứ bán bừa rồi gây ra thảm họa thì đúng là lỗi của chúng ta, nhưng nếu đã cẩn thận lựa chọn đối tượng mà vẫn xảy ra thảm họa thì đâu phải lỗi của chúng ta."

Nếu ta cứ mãi chịu trách nhiệm cho mọi hệ quả từ những gì mình bắt đầu, thì sẽ chẳng thể làm được điều gì cả.

Lam Phù Thủy có vẻ đã trải qua nhiều chuyện đau khổ, nhưng tôi nghĩ cô ấy không cần phải bi quan đến thế.

Thế giới này có nhiều kẻ xấu, nhưng người tốt cũng rất nhiều. Kiểu gì cũng ổn thôi. Cứ coi là vậy đi.

Nếu tôi không chế tạo thêm cây trượng nào nữa thì vấn đề bán hay không bán sẽ được giải quyết tận gốc, nhưng tôi lại muốn làm và muốn bán nên đành chịu.

Tôi đã cố gắng thuyết phục Lam Phù Thủy vì ham muốn của bản thân, nhưng nếu việc thuyết phục này mà thành công, thì tôi phải trả lại cái danh hiệu "ngại giao tiếp" rồi.

Cuối cùng, tôi chỉ nhận được một câu trả lời lấp lửng kiểu "Khi nào đi được thì đi" rằng, "Nếu tìm được người tốt thì sẽ bán".

Thế này thì gay go rồi. Chắc sẽ không bán được cây nào mất.

Đành phải tạm thời từ bỏ, kiên nhẫn chờ đợi Lam Phù Thủy đổi ý thôi.

Mà cũng chẳng có lý do gì phải vội bán. Chừng nào Lam Phù Thủy còn dùng Kyanos, lòng tự tôn mỏng manh và sự tự ti to lớn của tôi tạm thời được xoa dịu.

Cứ từ từ thôi.

Ba tháng đã trôi qua kể từ sự kiện quái thú khổng lồ bị đóng băng.

Tôi vẫn sống ẩn dật ở Okutama. Nhờ Lam Phù Thủy siêng năng giao đồ ăn và vật tư, tần suất tôi phải đi săn đã giảm đi đáng kể, thay vào đó tôi có nhiều thời gian hơn để chăm sóc ruộng lúa.

Hiện tại, đồ hộp và thực phẩm bảo quản từ trước khi nền văn minh sụp đổ vẫn còn. Trớ trêu thay, nhờ dân số giảm mạnh mà lượng tiêu thụ cũng giảm, di sản ở các thành phố vẫn chưa bị ăn sạch.

Nhưng rồi chúng cũng sẽ hết. Việc cung cấp lương thực ổn định là một vấn đề lớn.

Nếu ruộng lúa này thành công, ít nhất vấn đề lương thực cho một mình tôi sẽ được giải quyết. Cũng đến lúc muốn ăn gạo mới thay vì gạo cũ, gạo để lâu năm rồi.

Tôi cũng đã thử nuôi một con gà hoang tìm thấy trong núi, không biết nó xổng ra từ đâu, nhưng thất bại vì nó đã trốn thoát. Khi tìm thấy lông gà dính trên đỉnh hàng rào cao 2 mét, tôi đã tuyệt vọng.

Nó làm cái bộ mặt như thể cánh đã thoái hóa không bay được, vậy mà lại bay đi mất. Bị lừa rồi! Chết tiệt!

Mặt khác, cũng có những việc đã thành công.

Phương pháp đánh bắt cá của tôi, trước đây chỉ là câu hoặc đặt bẫy, đã được cải thiện đáng kể. Tôi đã học được cách bắt cá bằng phép thuật.

Khi thấy một bóng cá lớn, tôi sẽ bắn một tia ma thuật vào đó. Những con cá bị choáng sẽ nổi lên, và tôi chỉ việc dùng vợt vớt chúng. Chỉ vậy thôi.

Một phương pháp đơn giản nhưng hiệu quả.

Theo lời Lam Phù Thủy, người đã dạy tôi, thì lượng ma lực của tôi thuộc loại khá nhiều. Khoảng 1/200 đến 1/250 của cô ấy.

Nghe nói sau Thảm Họa Gremlin, tất cả nhân loại đều sở hữu ít nhiều ma lực.

Con người ai cũng có dòng điện sinh học. Dù rất nhỏ, nhưng ảnh hưởng của dòng điện đó đã tạo ra một lượng ma lực trong cơ thể, đủ để không ảnh hưởng đến sức khỏe và tự đào thải.

Những người có cơ địa tích điện sẽ tạo ra lượng ma lực khổng lồ, nhưng đổi lại, Gremlin kết tinh trong cơ thể sẽ phá hủy họ từ bên trong. Nên tôi thấy may mắn vì chỉ có lượng ma lực vừa phải.

Tôi cũng ao ước có được lượng ma lực lớn như các phù thủy, nhưng không muốn phải đánh đổi bằng tính mạng.

Và rồi.

Một ngày nọ, trong lúc tôi đang miệt mài học phép thuật và làm nông.

Tôi đang được Lam Phù Thủy dạy những phép thuật cơ bản ở sân sau.

Tôi cầm cây Hendensho, còn Lam Phù Thủy thì tay không, cả hai cùng nhắm vào tấm bia vẽ trên miếng bìa cứng treo trên cành cây.

"Va-ra!"

"Sai rồi. Va-a-ra. Không kéo dài chữ 'va', mà phát âm 'a' sau chữ 'va'."

"Va-a-ra?"

"Gần đúng rồi. Giờ là cao độ. Nghe và học theo là tốt nhất... Đóng băng (Va-a-ra)!"

Lam Phù Thủy dứt khoát niệm chú làm mẫu, một tia đông lạnh màu xanh trắng từ lòng bàn tay cô ấy bắn ra, trúng vào tấm bia. Tấm bia ngay lập tức bị đóng băng, phủ một lớp băng mỏng và tỏa ra khói trắng.

Tôi vỗ tay thán phục, Lam Phù Thủy hất mũi một cái.

"Thứ này chỉ là nhập môn thôi. Nào, luyện phát âm. Lặp lại theo tôi, Va-a-ra."

"Va-a-ra."

"Lần nữa. Va-a-ra."

"Va-a-ra. Sao cứ như đang học tiếng Anh vậy. Nghe giống một ngôn ngữ nào đó hơn là thần chú."

"Đương nhiên rồi. Vì nó là ma pháp ngữ mà."

"Có cả ma pháp ngữ à?"

Thấy tôi hứng thú hỏi, Lam Phù Thủy, đoán rằng tôi đã mất tập trung, nói "Nghỉ một lát đi" rồi ngồi xuống một khúc gỗ. Tôi ngồi xuống một gốc cây đối diện.

Đến giờ giảng lý thuyết.

"Tôi cũng không rành lắm, nhưng các nhà ngôn ngữ học đang phân tích thần chú nói rằng nó là một ngôn ngữ hoàn chỉnh, có ngữ pháp và văn cảnh hẳn hoi."

"Ồ? Cô học ma pháp ngữ ở đâu vậy?"

"Tất cả phù thủy và pháp sư, ngay sau khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê do biến dị, đều biết được phép thuật phù hợp với mình. Nó là một thứ cảm tính, giống như việc tự nhiên biết bơi hay biết đi xe đạp vậy... khó giải thích lắm."

"Không, tôi hiểu mà."

Chắc ý cô ấy là một thứ học được sau này, mang tính cảm giác và một khi đã biết thì sẽ không quên.

"Tại sao thần chú lại được khắc sâu vào trong đầu thì tôi không biết, nhưng có vẻ ma vật cũng có thể sử dụng phép thuật phù hợp với chúng ngay sau khi biến dị, chắc là cùng một nguyên lý."

"Vậy, ma vật bẩm sinh đã biết ma pháp ngữ à?"

"Ngược lại thì đúng hơn. Phát âm của ma vật được tích hợp vào thành ma pháp ngữ. Ví dụ, 'Va-a-ra' mà chúng ta đang luyện tập có nghĩa là 'đóng băng', nhưng các nhà ngôn ngữ học nói rằng các ký hiệu phát âm riêng biệt đã được gán cho các ý nghĩa."

"...?"

"Nói cách khác. Khi phát âm 'Va-a-ra', vật thể sẽ đóng băng. Vì vậy, người ta quyết định rằng phát âm này có nghĩa là 'đóng băng' và đưa nó vào hệ thống ngôn ngữ. Hệ thống ma pháp ngữ dường như được tạo ra theo trình tự như vậy."

"Ừm... có giống như việc dịch tiếng hét 'Ááá!' khi sợ hãi thành từ 'Sợ hãi!', phải không?"

"Đại khái là vậy. Chắc thế."

Lam Phù Thủy gật đầu qua loa.

Có vẻ chính cô ấy cũng không rành lắm. Vốn dĩ cô ấy đã nói nó là một thứ cảm tính mà.

"Phù thủy và pháp sư có thể kiểm soát ma lực, nên dù có phát âm chính xác thần chú cũng không làm phép thuật bị kích hoạt ngoài ý muốn. Nhưng anh Oori không phải là pháp sư. Nếu anh phát âm chính xác một thần chú khi đang ở gần Gremlin hoặc ma thạch, phép thuật sẽ tự động kích hoạt dù anh không muốn, nên hãy cẩn thận."

"Ể. Lỡ trong lúc nói chuyện vô tình niệm chú thì phiền lắm."

"Phát âm của ma pháp ngữ hoàn toàn khác với tiếng Nhật. Chuyện đó gần như không thể xảy ra. Hơn nữa, trong ma pháp ngữ có ít nhất 7 âm mà chỉ có thanh quản đã biến dị của phù thủy và pháp sư mới phát âm được. Điều này thể hiện rõ ở các ma thuật cao cấp."

"Không phát âm được? Có cả chuyện đó nữa à? Tôi muốn nghe thử quá."

"Để xem... ××・××fifi・I-i-va-a-ra."

Lam Phù Thủy líu lo như chim hót, đặt lòng bàn tay lên khúc gỗ cô ấy đang ngồi. Ngay lập tức, khúc gỗ, vẫn giữ nguyên hình dạng, đã biến hoàn toàn thành băng.

Thật luôn? Ghê vậy! Không phải thuật giả kim mà là thuật giả băng!

"A. Xin lỗi, đây là khúc gỗ để chụm củi à?"

"Không sao, không sao, đừng bận tâm. Đỉnh thật!"

Được xem một màn hay. Tôi vỗ tay không ngớt, lần này cô ấy có vẻ hơi đắc ý.

Ra vậy. Thần chú dành riêng cho phù thủy. Ghen tị thật.

Nhưng tôi cũng có thần chú, hay đúng hơn là tiếng hét của riêng mình mà.

"Cái thần chú tần số dao động riêng của tôi về mặt ngôn ngữ học ma pháp có ý nghĩa gì không?"

"Tần số... gì cơ?"

"Thì cái đó, cái mà bắn ra tia sáng trắng, nghe như tiếng hải ly gào thét ấy."

"À, cái đó à. Không, tôi cũng không biết nữa. Như đã nói, tất cả kiến thức này đều là nghe lại, chứ bản thân tôi không rành về ma pháp ngữ. Tôi chỉ biết một vài câu thần chú thôi."

"Vậy sao..."

"Nếu anh hứng thú đến vậy, tôi lấy tài liệu từ những người đang nghiên cứu thần chú về cho anh nhé?"

Tôi gật đầu không một chút do dự trước đề nghị của Lam Phù Thủy.

Kiến thức về ma pháp ngữ chắc chắn sẽ là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho việc chế tạo trượng phép.

"Hiểu rồi. Nhưng phải sau buổi họp mặt phù thủy lần tới tôi mới mang về được... đợi 5 ngày nữa nhé."

Tuyệt vời. Háo hức chờ đến 5 ngày sau quá!