Lam Phù Thủy tỉnh giấc trong căn nhà tĩnh lặng, rửa mặt, chải tóc, rồi ra sân sau dọn dẹp phần mộ. Một thông lệ không đổi mỗi buổi sáng.
Lúc còn được gọi là "Aoyama Hiyori", cô đã luôn yêu những buổi sáng yên bình. Được em gái lay nhẹ gọi dậy. Ôm lấy đứa em đang rúc vào chăn và ngủ nướng thêm một chút. Cứ thế thong thả thức dậy, thưởng thức bữa sáng với bánh mì nướng trét đẫm bơ, xúc xích và cà phê sữa, bắt đầu một ngày mới trong không khí quây quần ấm cúng của gia đình.
Nhưng giờ đây, đó là một giấc mơ không bao giờ trở lại.
Sau khi dùng bữa sáng qua loa với hộp đồ hộp vô vị, Lam Phù Thủy kiểm tra lại khẩu súng lục, vũ khí dự phòng cho trường hợp ma lực cạn kiệt. Cô lột nó từ xác một viên cảnh sát, giấu vào bao da ở đùi rồi định lấy ma thạch để bắt đầu chuyến tuần tra khu vực. Nhưng khi đến nơi thường để, cô thoáng giật mình khi thấy không phải viên ma thạch, mà là một cây trượng phép.
Là cây trượng phép Kyanos được giao vài ngày trước, nên cô vẫn chưa quen mắt.
Oori Kenji, gã Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker) mắc chứng sợ giao tiếp nhưng lại sở hữu đôi tay khéo léo đến mức biến thái, là một người đáng tin cậy hiếm hoi mà cô gặp được sau một thời gian dài.
Tính cách có vấn đề, nhưng anh ta không có ác ý. Cũng chẳng có cảm giác nguy hiểm. Cô thấy nể phục vì không hiểu sao anh ta có thể sống sót đến tận bây giờ.
Bản hợp đồng mua bán trượng phép với "sinh vật quý hiếm" xứ Okutama cũng rất có lợi cho Lam Phù Thủy.
Bởi nó chẳng khác nào việc cô đã có được quyền phân phối độc quyền một món vũ khí mạnh đến vô lý.
Những cuộc xích mích với các phù thủy và pháp sư khác từ nay sẽ được giải quyết dễ dàng hơn. Nếu muốn, cô thậm chí có thể dùng trượng phép làm mồi nhử để điều khiển người khác, kiểm soát cán cân quyền lực ở các khu vực.
Lam Phù Thủy đặt căn cứ tại thành phố Ome, phía Tây Bắc Tokyo.
Từng đánh mất mạng sống của tất cả những người dân mình phải bảo vệ, giờ đây cô săn lùng những ma vật phá hoại thành phố, cố gắng bảo vệ cho bằng được dù chỉ là những tàn tích ký ức trống rỗng.
Bảo vệ những ngôi nhà không còn người quay về thì có ích lợi gì chứ? Phía trước chẳng có tương lai nào cả.
Dù vậy, Lam Phù Thủy vẫn bám trụ lại Ome, như một con sói mẹ mãi mãi canh giữ cái ổ không còn con non.
Có cây trượng phép, việc bảo vệ Ome sẽ càng thêm vững chắc.
Cô mang ơn Oori. Giữa những tháng ngày mọi thứ đều đổ vỡ, mục nát và biến mất, một ký ức từ thời bình yên đã quay trở lại. Cảm giác đó vui mừng đến nhường nào!
Theo đúng yêu cầu của ân nhân, Lam Phù Thủy đã bắt đầu lựa chọn khách hàng để bán trượng phép.
Bán cho thế lực thân thiện, không bán cho thế lực thù địch. Chỉ cần vậy thôi là đã có thể vẽ ra một bản đồ quyền lực có lợi cho mình.
Lam Phù Thủy dự định sẽ tận dụng tối đa vai trò môi giới từ trên trời rơi xuống này. Cô không giỏi hoạt động chính trị, nhưng nếu lợi ích đủ lớn thì đáng để cân nhắc.
Khi trượng phép nổi danh như một vũ khí quan trọng làm thay đổi bản đồ quyền lực, Oori sẽ hài lòng. Khi bản đồ quyền lực thay đổi và Ome được bảo vệ vững chắc hơn, Lam Phù Thủy cũng sẽ hài lòng. Đây chính là đôi bên cùng có lợi.
Nắm chặt cây trượng phép Kyanos, Lam Phù Thủy lại lên đường tuần tra thành phố.
Cô săn lùng những ma vật từ khu vực khác xâm nhập vào, hoặc những ma vật tự nhiên phát sinh trong khu vực.
Đôi khi cô cũng "săn" cả những tên trộm phớt lờ biển cảnh báo để vào Ome trộm cắp vật tư, hay những kẻ vô ý thức tự tiện đến ở. Thường thì cô chỉ đánh cho chúng nửa sống nửa chết rồi tống cổ ra khỏi khu vực, nhưng nếu chúng tỏ ra ngoan cố và không biết hối cải, cô sẽ không nương tay.
Buổi sáng hôm đó chỉ có ba trận chiến với vài đối thủ lặt vặt.
Đối thủ nào cũng không đủ tầm để thử nghiệm hiệu quả khuếch đại ma thuật của Kyanos.
Trong trận chiến đầu tiên sau khi nhận hàng, đối đầu với một loài cây ăn thịt khổng lồ cỡ một chiếc xe hơi, Lam Phù Thủy đã tung ra một ma thuật thương băng cấp thấp nhất. Nhưng cô đã không thể kiểm soát được sức mạnh đã bị khuếch đại dị thường này, khiến ma thuật xuyên thủng và làm sập luôn năm căn nhà gần đó. Uy lực quá thừa thãi.
Khi chào hàng mà người bán còn không hiểu rõ hiệu năng sản phẩm thì nói chuyện gì nữa.
Cô đang cần một đối thủ xứng tầm để thử nghiệm, nhưng đúng những lúc như vậy thì chẳng có ma vật mạnh nào xuất hiện.
Cầm trượng phép, cô nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, mất vài tiếng đồng hồ để kiểm tra từ trên cao, đảm bảo không có kẻ địch nào trong từng ngóc ngách của thành phố. Sau đó, cô ăn trưa sớm. Nhờ lần tiện tay cướp sạch lương thực từ khu vực của tên pháp sư ở Iruma, kho dự trữ của cô vẫn còn rất dồi dào.
Ăn xong lại mang đồ ăn đến Okutama thôi. Bỏ thêm vài quả cây hái từ nhà ông Nakamura bên cạnh vào nữa... Đang nghĩ ngợi, cô nghe thấy một tiếng động bịch vang lên, như có thứ gì đó vừa đập vào cửa sổ.
Quay lại nhìn, một con mắt đang lơ lửng và đập đầu vào cửa sổ.
Là sứ ma của Mục Ngọc Phù Thủy.
Lại định đến tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh đây mà, cô bực bội nghĩ thầm và mở cửa sổ. Con mắt bay vào trong nhà, bắt đầu phát ra giọng nói của Mục Ngọc Phù Thủy, không rõ từ cái miệng nào.
"Tình hình khẩn cấp."
Giọng nói căng thẳng vang lên không một lời chào hỏi, Lam Phù Thủy nhướng mày.
Có vẻ như Mục Ngọc Phù Thủy, người vốn luôn đủng đỉnh, đang thực sự gấp gáp.
"Chuyện gì?"
"Một con ma vật khổng lồ đã đổ bộ từ vịnh Tokyo. Bây giờ, các khu vực ven biển của Tokyo đang chìm trong biển lửa. Tôi cần trợ giúp."
"Đừng nói với tôi. Mấy người ở khu vực đó tự lo đi chứ."
Lam Phù Thủy chỉ bảo vệ Ome, một thành phố trong nội địa Tokyo. Khu vực ven biển nằm ngoài địa phận của cô, cô cũng không quan tâm.
Cô lạnh lùng từ chối, nhưng con mắt đảo tròng lia lịa, hoảng hốt nói tiếp.
"Tôi nói là ma vật khổng lồ, nhưng nói trắng ra là quái thú, một con kaiju. Dài ít nhất cũng 100 mét."
"Ồ? To gớm nhỉ. Vậy chắc Hấp Huyết Pháp Sư đang chỉ huy tác chiến liên hợp rồi chứ gì."
"Hấp Huyết Pháp Sư đã tử trận. Phù thủy xứ Setagaya thì bỏ trốn. Hiện tại chỉ có Truyền Hỏa Phù Thủy và Phù thủy xứ Hachiouji đang cầm chân nó."
Những lời nói bất ngờ khiến Lam Phù Thủy, người vốn dửng dưng coi đó là chuyện của người khác, bất giác siết chặt cây trượng phép. Dù có ma vật mạnh xuất hiện đi nữa, cũng thật khó tin.
"Khoan đã, Hấp Huyết chết rồi? Thật sao?"
"Thật. Đổi lại, tất cả người dân ở quận Minato, nơi con quái thú đổ bộ, đã được sơ tán an toàn."
"Tôi cứ nghĩ ông ta là kẻ giết mãi không chết chứ... Ra vậy. Ông ta đã chết theo cách đó sao."
Không giống như mình, ông ta đã chết sau khi bảo vệ được tất cả những người dân vô tội. Cô cảm thấy có chút ghen tị.
Hấp Huyết là một gã đàn ông khó ưa, luôn mải mê với trò chơi chính trị, nhưng đáng để tôn trọng.
Lam Phù Thủy mặc niệm một lúc rồi gật đầu.
"Hiểu rồi. Coi như là một lời tiễn biệt cho Hấp Huyết, nếu con quái thú đó đến gần Ome, tôi sẽ kết liễu nó."
"Tôi biết là cô không muốn rời Ome, nhưng tình hình tệ lắm rồi. Truyền Hỏa Phù Thủy và Phù thủy xứ Hachiouji không biết cầm cự được bao lâu nữa. Các phù thủy khác thì không chịu hành động... Này Lam, cô đến đây được không? Làm ơn đi, tôi cần thêm một người cũng được!"
Đối với Lam Phù Thủy, việc có thể thử nghiệm Kyanos lên một con ma vật khổng lồ cũng khá tiện.
Nhưng cô không có ý định bỏ trống Ome và viễn chinh vì chuyện đó.
Trước đây, Lam Phù Thủy từng vì lòng tốt mà đến Kanagawa để tiêu diệt một con quái điểu ăn thịt người bay với tốc độ âm thanh. Nhưng nhân lúc cô đi vắng, tên pháp sư ở Iruma đã tấn công Ome và bắt cóc toàn bộ người dân. Đó là một ký ức cay đắng không thể nào quên.
Chỉ ghé qua các khu vực lân cận thì còn được, chứ cô không có ý định đi xa đến mức không thể quay về ngay lập tức.
"Tôi sẽ không rời khỏi đây. Nếu nó đến gần Ome, bảo Truyền Hỏa và Hachiouji rút lui. Một mình tôi sẽ săn nó."
Nghĩ đến hình ảnh hai nữ phù thủy từng nói họ là fan của mình từ thời còn làm người mẫu, Lam Phù Thủy tử tế cảnh báo.
Con mắt đúng theo nghĩa đen là trợn tròn lên phản đối.
"Cô nói gì vậy? Vô lý! Cô đúng là rất mạnh, nhưng cũng chỉ ngang ngửa tên pháp sư ở Iruma thôi, phải không? Tôi không yêu cầu cô hợp tác, chỉ cần yểm trợ từ xa thôi cũng được..."
"Tôi đã nói là sẽ làm một mình. Nếu muốn bị vạ lây thì cứ tự nhiên tham chiến."
"...Thiệt tình! Nếu thấy nguy hiểm thì phải chạy ngay đấy!"
Tiếng gầm của con quái thú vọng qua sứ ma, như đang hối thúc, Mục Ngọc Phù Thủy vội vàng nói rồi ngắt liên lạc.
Sứ ma chớp mắt chào Lam Phù Thủy rồi lững lờ bay ra khỏi cửa sổ.
Tiễn nó đi xong, Lam Phù Thủy leo lên sân thượng. Cảnh tượng đập vào mắt cô là một con quái thú khổng lồ đang tiến đến từ phía xa, san phẳng những tòa nhà cao tầng trên đường đi của nó.
"Hả? To vãi...!"
Cô chết lặng trước kích thước vượt xa những gì mình nghe được.
Con quái thú trông như một con khủng long bạo chúa màu đen đã tiến hóa để đi bằng hai chân, một con quái vật có thân hình to lớn đến mức làm sai lệch cả cảm quan về khoảng cách.
Với kích thước đó, chỉ cần nó đi dạo một vòng là Tokyo cũng đủ tan hoang. Ấy vậy mà con quái thú còn đang cầm trên tay một công trình khổng lồ trông giống tháp Tokyo Skytree, đập phá tan nát xung quanh như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ.
Trong lúc cô còn đang sững sờ, một cột lửa bùng lên từ mặt đất. Ngọn lửa đỏ rực đó chắc là của Truyền Hỏa Phù Thủy.
Đó là một ma thuật mạnh mẽ, đủ sức thiêu rụi cả một tòa nhà cao tầng, nhưng nó chỉ liếm được đến đầu gối của con quái vật. Con quái thú dường như không hề bận tâm đến ngọn lửa dưới chân, tiếp tục bước tới.
Lần này, vô số sợi xích từ mặt đất vươn lên, quấn lấy con quái thú. Từ khoảng cách này trông chúng thật mỏng manh, nhưng đó là những sợi xích phong ấn của Phù thủy xứ Hachiouji, nổi tiếng với độ bền và khả năng trói buộc vượt trội.
Nhưng con quái thú chỉ bực bội lắc mình, vung đuôi, bắn ra một tia sáng từ chóp đuôi và dễ dàng làm tan chảy những sợi xích.
Cô cảm thấy chóng mặt.
Cô từng thấy nhiều ma vật vượt qua sự hiểu biết của con người.
Và cũng trải qua những trận tử chiến để săn lùng chúng.
Thời gian đầu sau Thảm Họa Gremlin, những kẻ bi quan luôn rao giảng về ngày tận thế của nhân loại, nhưng cô vẫn luôn tin rằng chừng nào còn có những phù thủy như mình, điều đó sẽ không xảy ra.
Sẽ có hy sinh, nhưng tuyệt đối không diệt vong.
Nhưng khi nhìn thấy hiện thân của sự tàn bạo đang bước đi giữa vùng đất không người, gây ra những cơn địa chấn, niềm tin của cô đã lung lay. Với thân hình đó, lại có trí thông minh để sử dụng vũ khí, và còn biết dùng cả phép thuật.
Thật không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Một siêu sinh vật như vậy, liệu có thể bị hạ gục bằng một quả bom hạt nhân không?
Lam Phù Thủy bắt đầu chùn bước, nhưng cảm giác về cây trượng phép trong tay đã kéo cô về thực tại.
Đúng vậy.
Không thể chạy trốn được.
Ome đang nằm trên hướng đi của con quái vật.
Dù đối thủ có là con quái vật nào đi nữa, Lam Phù Thủy cũng sẽ bảo vệ cho bằng được những con phố còn lưu giữ ký ức về một thời yên bình. Nếu ngay cả điều đó cũng không làm được, trái tim cô sẽ tan vỡ.
Vẫn còn hy vọng.
Nếu là bản thân trước đây, cô tuyệt đối không phải là đối thủ. Nhưng bây giờ, cô đã có Kyanos.
Nếu dồn hết ma lực vào ma thuật có uy lực lớn nhất, rồi khuếch đại nó bằng Kyanos, chắc chắn có thể gây ra sát thương. Có thể hy vọng nó sẽ khó chịu và đổi hướng.
Ma vật cũng chỉ là động vật bình thường. Con quái vật kia tuy không rõ nguồn gốc là gì, nhưng chắc cũng không ngoại lệ.
Chúng sống không phải vì mục đích phá hoại.
Giống như động vật hoang dã, ma vật cũng sẽ bỏ chạy nếu bị thương hoặc cảm thấy bị đe dọa.
Sẽ không thể tiêu diệt nó được.
Nhưng gây sát thương và đuổi nó đi thì có thể.
Chỉ cần bảo vệ được Ome, con quái thú sau khi đổi hướng có tàn phá nơi nào khác, cô cũng không quan tâm.
Lam Phù Thủy hít một hơi thật sâu, thủ thế với Kyanos.
Con quái thú trông có vẻ ở xa, nhưng vì sải chân lớn nên nó tiếp cận nhanh hơn cô nghĩ.
Khi con quái thú tiến vào tầm bắn, những cột lửa và sợi xích từ mặt đất đã biến mất. Có vẻ như họ đã rút lui theo kế hoạch.
Sử dụng ma thuật với toàn bộ sức mạnh sẽ rất khó kiểm soát.
Nếu được khuếch đại bằng trượng phép, có lẽ sẽ không thể kiểm soát nổi.
Dù vậy, chỉ cần bắn về phía trước, với mục tiêu to lớn như vậy, chắc chắn sẽ trúng.
Lam Phù Thủy bắt đầu tập trung ma lực từ cơ thể, truyền vào cây trượng.
Ma lực của cô khi thoát ra ngoài cơ thể biến thành khí lạnh, rò rỉ ra xung quanh.
Sương giá phủ xuống chân cô, bụi kim cương hình thành do sự giảm nhiệt và áp suất đột ngột của không khí nhảy múa trong cơn gió lốc.
"Ư, gr... a...!"
Lam Phù Thủy rên rỉ trước luồng ma lực muốn chảy ngược.
Cô còn chưa truyền được một nửa ma lực mà đã mất kiểm soát ma thuật.
Chỉ riêng dấu hiệu tiền ma thuật đã đủ để đóng băng cả ngôi nhà của cô, những cột băng mọc ra từ khắp nơi, ngày càng to và dài ra.
Không khí nặng nề, lạnh lẽo và tĩnh lặng xâm chiếm lá phổi, đâm xuyên vào cơ thể của Lam Phù Thủy từ bên trong, dù cô vốn có khả năng chịu lạnh rất tốt.
Việc giới hạn phạm vi thiệt hại là điều không thể.
Cô chỉ có thể cố hết sức hướng cây trượng về phía trước, về phía con quái thú.
Nhưng như vậy là quá đủ.
Sau khi nạp đủ ma lực, Lam Phù Thủy nắm chặt cán trượng bằng những ngón tay đã tê cóng vì sương giá, thở ra một làn khói trắng và mỉm cười.
Nếu thế này mà vẫn không xong, thì con quái vật đó không ai có thể đánh bại được. Vì vậy, phải dốc toàn lực, dốc hết tất cả những gì mình có.
Để ta thử xem nào?
Tài nghệ của Thợ Rèn Trượng Phép (Wand Maker) duy nhất trên thế giới này!
Và rồi Lam Phù Thủy niệm chú, tung ra ma thuật mạnh nhất đã từng hủy diệt tên pháp sư ở Iruma trong một đòn.
"Hỡi người (Zei), hãy chìm trong sông băng (Torika Toruka). Hãy ngủ yên trong lớp băng vĩnh cửu (E Nasheka Varla)!"
Từ viên ma thạch của Kyanos, một làn sóng xanh tái nhợt được phóng ra.
Làn sóng đó vô hình, nhưng không khí trên đường đi của nó ngay lập tức bị đóng băng, hóa lỏng, rồi thậm chí vượt qua cả giai đoạn đó để biến thành thể rắn màu trắng. Điều đó khiến nó trông như một tia sáng trắng lạnh lùng đang lao vào con mồi.
Con quái thú cũng không phải dạng vừa. Nó phản xạ với tốc độ không tương xứng với thân hình khổng lồ, dùng tháp Skytree trên tay làm khiên chắn.
Nhưng làn sóng trắng đã xuyên qua cả Skytree lẫn con quái thú. Một khoảnh khắc sau, toàn bộ con quái thú đã bị đóng băng.
Không chỉ có vậy.
Ma thuật mất kiểm soát sau khi va chạm đã phát nổ, lan rộng ra xung quanh, nhấn chìm cả thành phố dưới chân con quái thú trong một lớp băng dày.
Cuối cùng, ma thuật bay lên tận trời cao, nuốt chửng những đám mây và bắt đầu gieo xuống một trận tuyết trái mùa.
Trên thành phố Tokyo đang bị tàn phá, sắp bị nhấn chìm trong lửa và sự hủy diệt, những bông tuyết trắng lặng lẽ rơi.
Một sự tĩnh lặng trang nghiêm bao trùm lấy thế giới một cách nhân từ. Lam Phù Thủy bật ra một tiếng cười khô khốc trước cảnh tượng do chính ma thuật của mình gây ra.
Ai bảo làm đến mức này chứ?
Thế này có khác gì mình là con quái vật hủy diệt thế giới đâu.
"Đúng là công nghệ vượt trội thật rồi, Oori à."
Lam Phù Thủy lẩm bẩm yếu ớt, rồi bất tỉnh vì cạn kiệt ma lực.

