Tập 01

Chương 2.2 - Đã thích rồi mà! nhưng khoảng cách lại rất xa

2025-09-08

33

“Công nhận Suzuhara giỏi thật nhỉ.”

Một buổi chiều tan học, khi tôi đang tán gẫu với mấy thằng bạn trong lớp, thì một đứa buột miệng nói vậy.

“Ừ ừ.”

“Chuẩn luôn.”

Những đứa khác cũng gật đầu theo, còn tôi thì chỉ cười trừ. Thiệt tình, tôi chỉ muốn túm chặt vai thằng đó rồi thuyết trình hẳn một bài về sức hút của Kaede cho nó sáng mắt ra. Nhưng làm thế thì quãng đời học sinh còn lại chín phần mười sẽ biến thành địa ngục mất, nên tôi thôi.

(Mấy ông này đâu có biết nụ cười của Suzuhara Kaede đâu nhỉ…)

Tạm thời gạt qua việc từng bị gọi là tên rình mò và chuyện hiện giờ đang bị đối xử còn lạnh hơn cả nước đá, tôi cứ thế chìm trong cảm giác tự mãn.

“Nhưng mà, nhỏ ấy nổi quá thành ra lại khó bắt chuyện ấy chứ.”

(…Hử?)

“Chuẩn chuẩn. Đã có cái ngoại hình đó mà lại gần như chẳng nói gì, thì xa cách lắm luôn.”

“Vậy sao?”

Tôi buột miệng nói, khiến mấy thằng kia ngớ ra một lúc, rồi phá lên cười.

“À, Sakuma thì chắc chẳng quan tâm mấy chuyện đó rồi.”

“Cậu đúng là ai cũng bắt chuyện được mà, Sakuma. Kiểu… trơn tru ấy.”

“Cái từ ngữ vớ vẩn gì kỳ thế kia.”

Tôi vừa cốc đầu một thằng vừa cười, vừa để tâm đến câu nói lúc nãy.

“Thật ra thì… tóc bạch kim, mắt xanh như vậy nhìn cũng hơi choáng ngợp đấy nhỉ?”

“Ừ, đẹp thì đẹp thật, nhưng nhìn cứ như đang coi phim vậy.”

“Lên cấp 3 mà gặp học sinh như vậy thì chắc quen dần thôi, chứ hồi cấp 1, cấp 2 mà thấy người như vậy thì đúng là choáng thiệt.”

“Ra là vậy…”

Nghe kĩ thì lời bọn nó chẳng có chút ác ý nào. Chỉ đơn giản, rất đơn giản thôi… là kiểu lúng túng trước một thứ quá xa lạ.

“Nhưng Sakuma cậu thì hay thật đấy. Cứ thoải mái mà nói chuyện với Suzuhara.”

“Dù bị phũ như tạt nước thẳng mặt ấy nhỉ.”

“Sao mấy cậu biết!?”

Xấu hổ quá, hóa ra bị nhìn thấy rồi.

“““Ai mà chả biết.”””

“Muốn độn thổ luôn rồi.”

Nghe ba thằng đồng thanh nói, tôi chỉ còn biết ngước nhìn lên trần nhà.

“Thế Sakuma cậu không thấy Suzuhara khó gần lắm à?”

“Ừm…”

Tôi khoanh tay suy nghĩ. Rõ ràng, tôi với mấy thằng này cùng lớn lên trong một môi trường, ăn uống như nhau, nhìn ngắm cùng một thế giới. Thế mà cách nghĩ lại khác biệt đến vậy.

“…Chắc là tại bố mẹ tôi nuôi dạy theo kiểu quá thoải mái. Không phải buông lỏng, mà là để điện thoại muốn cài app nào thì cài, trong nhà có sách gì cũng được đọc, rồi cứ “tùy con muốn làm gì thì làm”. Đại loại là vậy.”

“Nghe mà ghen tị quá trời…”

“Thành ra, từ nhỏ tớ đọc đủ loại sách điện tử theo gói tháng, xem video linh tinh rồi cũng mò sang cả video nước ngoài. Tiếp xúc với đủ kiểu suy nghĩ khác nhau… nên dần có cái cảm giác “thế giới vốn dĩ đa dạng, ai cũng có quyền khác biệt”. Vậy nên với Suzuhara, tớ chỉ đơn giản thấy cô ấy là “cô gái tóc bạch kim xinh đẹp, dễ thương”thôi, chứ không nghĩ gì hơn.”

“““……”””

Mấy thằng kia trợn tròn mắt nhìn tôi.

“Tuyệt vời.”

“Ừm, tuyệt thật.”

“Ủa sao tự nhiên…!?”

Rồi tụi nó vỗ tay rần rần.

“Sakuma, cậu giỏi thật…”

“Nhân loại mà ai cũng nghĩ được như cậu thì chắc khỏi cần có chiến tranh.”

“Có điều… cái chỗ cậu bảo Suzuhara dễ thương ấy, tớ hơi muốn đào sâu thêm đó.”

“Thôi, mai gặp.”

“““Khoan đã!!”””

Từ chuyện ca tụng, bỗng dưng thành màn tra khảo, tôi vội vàng thu dọn đồ rồi sủi thẳng.

× × ×

“Haizzz… haaa… tụi nó hôm nay không có tiết thể dục nên rượt  hăng quá đi…”

Chạy ba vòng quanh tầng một, cuối cùng tôi cũng cắt đuôi được tụi bạn. Đúng là phải tìm cách trả đũa mới được.

Từ cửa sổ mở toang, tiếng reo hò tập luyện của câu lạc bộ bóng chày, điền kinh, vọng vào. Gió thổi ấm áp khiến tôi nheo mắt lại.

(Cách nghĩ của mình… khác thật sao?)

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi. Trước mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh của Kaede, bọn con trai kia tỏ rõ sự e dè. Tôi hiểu, thật ra tôi cũng thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy. Nhưng khác ở chỗ… tôi chỉ choáng ngợp vì Kaede quá đẹp, còn tụi nó thì vừa vì vẻ đẹp, vừa vì màu tóc màu mắt quá khác thường.

Dù chúng nó tỏ ra thiện cảm với quan điểm của tôi, nhưng ngoài kia vẫn còn nhiều người khó lòng chấp nhận một ngoại hình đặc biệt như Kaede.

Nếu gặp người có ngoại hình khác, tôi sẽ nghĩ “ừ, cũng có người như vậy chứ”. 

Nếu gặp người suy nghĩ khác, tôi cũng sẽ nghĩ “ừ, cũng có người như vậy thôi”. 

Giữ được cái tâm thế đó, tôi sẽ dễ thấy hứng thú với đủ chuyện, dễ tìm thấy cái đẹp trong nhiều thứ hơn.

Và thực tế, chắc chắn tôi đã bị Kaede cuốn hút hơn bất cứ ai trong lớp…

“…Không được, nghĩ tới lại thấy xấu hổ quá.”

Chỉ mới tưởng tượng về cô gái tóc bạch kim, mắt xanh ấy thôi mà tôi đã phải lắc đầu liên tục.

Hôm nay chẳng có việc gì, chắc về sớm vậy… đang nghĩ thế thì…

“Ơ? Có ai ở kia à…?”

Ở bậc thang dẫn lên sân thượng, có hai bóng người đang ngồi. Hình như là con gái. Và ngay khi tôi nhận ra, đó chính là cô gái tóc bạch kim, mắt xanh quen thuộc kia… đang ôm chặt lấy một cô bạn búi tóc, tựa cằm lên đầu cô bạn ấy rồi “mufu~” phì phì hít hít… thở ra với vẻ cực kỳ mãn nguyện.

eacec5ae-eba0-467d-a803-d9f13291a2f3.jpg

Tôi tự nhiên ngã sụp xuống, đầu gối va mạnh xuống nền cứng….

Kaede và Misuzu giật mình, rồi mới nhận ra có tôi ở đó.

“Guooo… x-xin lỗi…”

Mắt tôi chạm phải mắt Kaede. Cô ấy chớp chớp vài cái, sau đó nheo lại như thể muốn kêu tôi cút ngay liền.

Rồi Kaede nấp sau lưng Misuzu, chỉ ló mỗi đôi mắt ra…

“…Có chuyện gì thế?”

Bề ngoài thì giống như đang lo lắng, nhưng sao tôi cứ nghe như có giọng phụ bè thêm… “đang làm cái trò gì vậy, đồ biến thái (khinh bỉ nhẹ)?”

“Sakuma-kun, cậu ổn chứ~?”

Misuzu vừa cười gượng, vừa xoa xoa đầu của Kaede.

“À, ừm, Suzuhara-san, cái đó…”

“Rình mò, rình mò, tên rình mò tái phạm…”

“Khoan khoan khoan!?”

Từng từ cô ấy buông ra nghe như tội danh trong cáo trạng, mà toàn thứ đủ sức tống thẳng tôi vô tù luôn. Không biết rinh mò có bị coi là tội không, nhưng với mức này chắc toang thật rồi.

Tôi vội đứng dậy, phủi bụi đầu gối, nhưng không khí ngượng ngùng thì dày đặc đến mức nghẹt thở.

Trong lúc tôi chưa biết nên xử trí sao, Misuzu bèn nở nụ cười thật tươi. Đúng chuẩn kiểu “người đứng giữa để dàn xếp lại”. Thế là nụ cười gì vậy trời.

“Sakuma-kun, tạm thời bây giờ thì… nhé? Tớ cũng sẽ cố gắng thử xem sao.”

“À, àa… ừ, cảm ơn…?”

“Cố gắng” ở đây nghĩa là hành động thế nào vậy nhỉ…? Tôi nghiêng đầu tự hỏi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rút lui khỏi hiện trường.

Cho đến khi khuất hẳn ở góc hành lang, tôi vẫn cảm nhận rõ rệt ánh mắt lạnh buốt như mũi nhọn băng sương đang đâm xoáy vào lưng mình.

Chuyển cảnh

Sau khi Iori rời đi, Misuzu nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Kaede.

“Kaede này, đến lúc tha thứ cho cậu ấy rồi chứ? Ba lần rồi, mà lần nào Sakuma-kun cũng chỉ tình cờ có mặt thôi mà?”

Đầu tiên là trên đường đến trường hôm lễ nhập học.

Tiếp đó là sau giờ học, khi Kaede vô tình để lộ nụ cười khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Và rồi là vừa lúc nãy.

Những khoảnh khắc ấy, thậm chí bạn bè cùng lớp khác hay ngay cả hội bạn thân… ngoại trừ Misuzu… cũng chưa từng thấy qua. Đó là những giây phút Kaede vô tư, không chút phòng bị.

“…Đâu phải là tớ không tha thứ đâu…”

“Nếu đó mà gọi là tha thứ thì tớ không dám tưởng tượng lúc cậu chưa tha sẽ như thế nào nữa…”

“…Chắc là… tớ sẽ lao vào cắn?”

“Ôi trời, hoang dã hơn tớ tưởng đấy!”

Misuzu cười . Kaede thì nũng nịu phồng má, chẳng biết dồn cảm xúc đi đâu, bèn lấy cả hai tay nhẹ nhàng xoa xoa búi tóc của Misuzu.

“Với lại… cậu thấy sao? cậu bạn đó… tên rình mò ấy… lúc nào cũng nhìn chằm chằm tớ như vậy. Thế có ổn không?”

“Cách gọi của cậu nghe dị quá… nhưng mà, cũng đúng nhỉ…”

Misuzu hiểu Kaede, nhưng nhớ lại mấy lần tận mắt chứng kiến, cô vẫn thấy chuyện đó là khó tránh.

Cái cách Kaede rối loạn không biết làm sao khi vừa muốn gần con mèo vừa lại sợ,

nụ cười mà chỉ gia đình hoặc cô mới được thấy,

rồi cả dáng vẻ vô tư trêu đùa nữa.

Tất cả đều dễ thương đến mức chính Misuzu, một đứa con gái lại còn là bạn thuở nhỏ, cũng phải thừa nhận sức công phá ấy quá lớn. Huống hồ là một cậu con trai đang tuổi mới lớn, làm sao chịu nổi cơ chứ.

Misuzu hắng giọng, ngước nhìn Kaede. Mái tóc bạch kim gợi nhớ đến cảnh tuyết rơi, đôi mắt xanh tĩnh lặng như mặt biển phẳng lặng, làn da trắng mịn như chưa từng biết đến ánh nắng. Càng nhìn, cô càng thấy bạn mình thật sự rất xinh.

“Nhưng mà này, cậu có thể phản ứng dịu dàng hơn một chút cũng được mà? Sakuma-kun nói gì, Kaede cũng quay đi làm ngơ. Cứ thế mãi, cậu ta sắp khóc đến nơi rồi đấy.”

Đôi mắt Kaede bỗng mở to, gương mặt ngay lập tức bừng sáng…

“Ể… Th-thật sao…?”

Có vẻ cô chẳng hề nhận ra. Chỉ nhìn cách Kaede lo lắng vì Iori như thế, Misuzu biết rõ bạn mình không hề ghét cậu ta. Nói đúng hơn, chắc chắn là không có ghét.

“Kaede đang rối thế này cũng dễ thương quá đi, (nựng nựng nựng~)”

“Chờ… đừng, đừng có vò tóc tớ chứ…”

Hai cô gái cười đùa, tóc bạch kim của Kaede lấp lánh trong ánh nắng chiếu vào cửa sổ, trượt qua kẽ tay Misuzu như dòng suối trong vắt chốn núi rừng. Nếu không phải quen biết từ bé, có lẽ Misuzu cũng thấy mình cũng bị hút hồn như bao bạn khác rồi.

“…Ừ thì, bị cậu ấy nhìn thấy lúc cười cũng đúng là sơ suất của tớ. Nhưng mà, hình như cậu ta chưa kể cho ai cả. Vậy thì chắc tớ không cần tiếp tục làm ngơ nữa đâu nhỉ?”

“…Tớ bắt đầu cảm thấy như mình đang bắt nạt cậu ta vậy ấy…”

Misuzu bĩu môi, khẽ véo cái môi của bạn mình. Kaede chẳng gạt ra, chỉ tròn mắt nhìn lại, gương mặt hiện rõ vẻ khó xử. Đáng yêu đến kì lạ.

“Ừm ừm, giờ thử tổng kết xem nhé? “Lườm lườm bằng ánh mắt lạnh lùng”, “bị bắt chuyện thì lại phớt lờ”…”

“D-dừng lại đi, nghe vậy thì đúng kiểu đang bắt nạt rồi còn gì…”

“Phụt… phì… pffft!? Thôi, đừng có lấy tay xoa mặt tớ chứ!”

Kaede đưa ra một “biện pháp kháng cự” kỳ quặc… lấy hai tay cọ cọ vào mặt cô bạn.

“Thôi nào, tớ đùa đấy… cũng không hẳn là đùa đâu…”

“Ừ… cũng đúng, tớ đã làm thế thật mà…”

“Ôi, thôi thôi, đừng buồn hiu nữa. Được chưa?”

Thấy mặt bạn thân bất ngờ sụp xuống, Misuzu hốt hoảng.

Không phải ai cũng quen với việc làm tổn thương người khác. Riêng Kaede…cô ấy chắc chắn đã chịu nhiều đau đớn hơn người thường. Misuzu không biết hết, nhưng cô đã chứng kiến quá nhiều lần bạn mình phải gánh chịu vết thương trong lòng. Bởi thế, khi nhận ra bản thân có thể đã làm người khác tổn thương, Kaede liền suy sụp tinh thần.

“Thôi thì, ngày mai Kaede cứ chủ động chào hỏi, xin lỗi một câu là ổn thôi mà.”

“Ể… khó quá… Hay là nghỉ học luôn đi nhỉ…”

“Ơ hơ? Cô bạn đáng ghét này gan ghê ta~”

“Phụt… pffft… đừng có xoa mặt tớ nữa mà…”

Kaede vừa phàn nàn, vừa giơ hai tay cứng ngắc như AI để phản kháng.

Và hôm nay cũng vậy, cô bạn thân ấy lại dễ thương hết mức.