Trước và sau khi phải lòng Kaede, cái nhìn của tôi về cô ấy rõ ràng đã khác hẳn. Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi cũng đủ khiến tôi phải ngẩn ngơ dõi theo.
Kaede lúc nào cũng ngồi ngay ngắn, chẳng biết thế nào là dáng lưng còng, lưng lúc nào cũng thẳng tắp. Ngón tay lại thon dài, nên ngay cả khi chỉ ghi chép lên bảng thôi cũng toát lên vẻ tao nhã. Tôi thích nhất là khi cô ấy viết tiếng Anh… những nét chữ trơn tru, uyển chuyển cứ như đang nhảy múa trên trang giấy. Dĩ nhiên tôi thừa hiểu việc nhìn chằm chằm thì chẳng khác nào biến thái, nên tất cả những quan sát đó chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Chỉ cần kể lại cho Minato thôi, chắc chắn cậu ta sẽ chê tôi bệnh hoạn mất, nhưng đẹp thì vẫn cứ là đẹp, biết sao được.
“Rồi, vậy thì ai giải được bài này nào… mà thôi, Sakuma.”
“Ph-Phuầy!?”
Tôi bất giác bật ra một âm thanh chưa từng nghe thấy trong đời, lại còn lóng ngóng đứng bật dậy dù chẳng ai bảo. Cả lớp lập tức phá lên cười, xua tan luôn cái uể oải sau giờ nghỉ trưa.
“Có chuyện gì thế, Sakuma? Thầy chỉ đơn giản là gọi một kẻ đang ngồi mơ màng thôi mà?”
Thầy dạy ngữ pháp tiếng Anh cười toe toét. Nhìn còn vui vẻ hơn cả lúc thầy chọc ghẹo tôi thường ngày nữa. Cái kiểu này, chắc chắn là S rồi, S chính hiệu luôn!
“Ugh… x-xin lỗi thầy…”
“Không cần xin lỗi. Chỉ cần em trả lời được câu hỏi này là chẳng có vấn đề gì cả. Còn nếu không… thì thầy sẽ nghĩ ra một hình phạt tàn khốc dành cho em.”
“Thầy làm ơn đừng vừa cười to vừa nói mấy câu đó được không!?”
Cả lớp lại rộ lên cười.
“Thầy ơi, thời buổi này mà còn nói “hình phạt tàn khốc” thì hơi nguy hiểm đấy ạ!”
Một cậu ngồi bàn đầu giơ tay, vừa cười vừa góp ý. Thầy đặt ngón tay cái lên cằm, suy nghĩ…
“Ừm… vậy thì thầy sẽ nguyền cho đầu gối phải của em đau nhói mỗi khi đến giờ thể dục nhé.”
“Xin thầy đừng tước đi cái sân chơi duy nhất của những thằng con trai tuổi dậy thì chứ!!”
Tiếng chọc của Iori khiến cả lớp cười ầm ĩ, có mấy đứa còn cười đến chảy nước mắt.
(Tốt rồi, thế này thì… ủa, khoan đã…)
Tôi đã chắc mẩm lần này Kaede cũng sẽ bật cười, nhưng hóa ra là quá ngây thơ. Cô ấy chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngờ vực… chính xác hơn là ánh mắt hằn học, như thể ôm mối thù từ kiếp trước vậy.
(Chết rồi, tính sao đây…)
Vừa thở dài trong lòng, tôi vừa ngồi xuống thì…
“Này, đừng có bày cái mặt “xong nhiệm vụ gây cười rồi” như thế chứ?”
“A, xin lỗi thật sự luôn ạ.”
Cả lớp lại cười thêm lần nữa, và tất nhiên, tôi chẳng trả lời được câu hỏi.
Sau tiết học, thầy vỗ vai tôi một cái.
“Thầy rất biết ơn vì em làm cho không khí lớp học sôi nổi hơn. Nhưng mà cũng nên chịu khó nghe giảng một chút đi.”
“V-vâng… em xin lỗi…”
Tôi chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.
× × ×
“Này, Minato.”
“Hử? Có chuyện gì thế?”
Giờ nghỉ trưa. Tôi kéo Minato ra băng ghế ngoài sân trường, vừa ăn cơm vừa mở lời than thở. Dù không nói thẳng rằng mình đã phải lòng Kaede, tôi cũng cố dùng mấy cách nói vòng vo…
“Ra là cậu khổ sở vì bị Suzuhara-san, người mà cậu thích đến chết đi sống lại, né tránh mãi không cho lại gần, đúng không?”
“Này! Sao cậu cứ phải chọn cái cách nói khiến tớ xấu hổ chết đi được hả!? Nghe thôi đã muốn độn thổ rồi đấy!”
“Nguyên nhân tử vong của cậu chắc sẽ ghi là “nhồi máu cơ tim do xấu hổ”. Tên gọi dân gian… “xấu hổ chết tươi”.”
“Cái tên gọi gì mà nghe tếu lâm vậy!!”
Tôi ho nhẹ một tiếng, cố lấy lại nghiêm túc.
“Nói chứ, Suzuhara vốn đâu có nói chuyện với con trai bao giờ, đúng không?”
“Đúng. Nên trong trường hợp này thì cứ từ từ…”
“Vậy nên, tớ nghĩ nên mạnh dạn hơn một chút.”
“Hửm?”
Minato nheo mắt lại thành một đường chỉ, cười mà nghiêng đầu. Tiếng hò hét của đám con trai đang chơi bóng dưới sân bỗng nghe rõ mồn một. Tôi thấy phản ứng đó hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục.
“Thậm chí… tớ nghĩ nên lấy hết can đảm mà tỏ tình luôn.”
“Hửm?”
Cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười, lại nghiêng đầu thêm lần nữa. Nhìn phát… rợn cả người.
“Ý tớ là… để phá vỡ cái tình huống gượng gạo này, trước hết phải nói rõ tình cảm của mình…”
“Iori, cậu mớ ngủ hả?”
Đôi mắt xưa giờ như sợi chỉ bỗng mở to, đáng sợ gấp bội.
“Nói thật mà! Chuyện tình cảm kiểu này càng nhanh càng tốt chứ! Thậm chí hôm nay tan học tớ còn định gọi Suzuhara-san ra…”
“Iori, cậu mớ ngủ hả?”
Đôi mắt càng mở to, đáng sợ hơn nữa. Khóe miệng thì cười, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn vô cảm.
“M-Mi… Minato? Cái mặt cậu đáng sợ quá đấy…?”
“Iori. Về phát ngôn vừa rồi, đây là bình luận của tớ.”
Minato cầm điện thoại, gõ gõ rồi gửi cho tôi. Ting! …thông báo bật lên.
Trên màn hình hiện rõ…
“TA☆WA☆GO☆TO☆” [note79977]
Ngắn gọn, súc tích, lại còn chửi với vẻ đầy thích thú.
“Thôi, gần hết giờ nghỉ rồi, vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
“O-Ờ, được rồi.”
Cậu ta vẫn cười tươi, nhưng cảm giác đáng sợ vẫn chẳng giảm đi chút nào. Người ta chẳng phải dùng biểu cảm để thể hiện cảm xúc sao?
Thay giày ở cửa, chúng tôi cùng đi dọc hành lang.
“Iori. Khi cậu thích một người… khi thật sự coi trọng người ta, thì phải tiếp cận theo cách đàng hoàng, lịch sự chứ.”
Minato xoay xoay ngón tay trỏ trước mặt tôi…
“Hãy thử nghĩ đi. Nếu một cô gái vốn đã né tránh cậu, bỗng bị cậu lôi ra riêng, rồi cậu hùng hục như heo rừng, thở hổn hển: “M-Mu-fuoooo… T-Tớ… tớ muốn… được hẹn hò với cậu…!!!” …thì sao nhỉ? Chỉ có báo cảnh sát thôi chứ còn gì nữa.”
“…Ê, cái tên đó chắc gì còn là con người nữa rồi.”
Từ nụ cười điềm tĩnh kia bỗng bật ra một giọng nói hoàn toàn không ngờ tới.
Dù có xen chút đùa cợt, nhưng lời Minato nói lại vô cùng dễ hiểu.
“Trước hết chắc phải bắt đầu từ việc gỡ bỏ sự cảnh giác của Suzuhara-san đối với tớ đã…”
“Chuẩn rồi. Cứ từ từ thôi, đừng nóng vội. Một cô gái vốn chẳng mấy khi nói chuyện với con trai, đó cũng là cơ hội đấy chứ.”
“Minato… cậu rốt cuộc trải qua bao nhiêu đời rồi thế? Hay đã sống lại vài kiếp rồi?”
“Chưa từng có trải nghiệm trùng sinh đâu nha. Chỉ là nghe nhiều chuyện nên biết vậy thôi.”
Khi chúng tôi quay lại lớp và ngồi xuống…
“Này này, Onodera-kun. Cậu với Sakuma-kun vừa đi đâu thế?”
“À, bọn tớ ra sân vận động ăn trưa thôi.”
Misuzu tươi cười bắt chuyện với Minato. Không biết từ bao giờ hai người lại thân đến vậy. Nhìn thoáng qua, tôi còn thấy ánh mắt họ trao đổi với nhau lâu hơn bình thường.
Liếc sang bên cạnh, tôi chạm ngay ánh mắt Kaede.
Ngay lập tức cô ấy quay đi với tốc độ kinh khủng, chẳng khác nào hai cực cùng dấu của nam châm bị ép lại gần nhau.
Mái tóc bạch kim buông dài chạm đến cằm khẽ rung, rồi gọn gàng trở về nếp cũ.
“……”
Tôi quay lại nhìn phía trước. Minato và Misuzu vẫn tiếp tục trò chuyện om sòm.
Khoảng cách …người ta thường nói đến nó trong chuyện chênh lệch giàu nghèo, nhưng với tôi lúc này, khoảng cách rõ ràng nhất chính là giữa hàng ghế phía trước và chỗ tôi đang ngồi.
× × ×
Một buổi tối nọ…
Tôi… Iori, đang ăn cơm tối cùng cô em gái Hiyori.
“Ưm~ em vẫn mê cái kiểu nêm nếm đại khái của anh nhất đó!”
“Anh nói hoài rồi, câu đó nghe chẳng giống khen tí nào đâu.”
Hiyori vừa nhai vừa nheo mắt lại đầy thỏa mãn. Có lẽ trong mắt con bé thì đó thật sự là lời khen.
Bố mẹ bận rộn đi làm suốt, hiếm khi ở nhà. Thế nên từ nhỏ, anh em tôi đã cùng nhau học nấu ăn qua các kênh trên ứng dụng video.
“Anh này, hôm nào rảnh thì nấu món mới đi. Em cũng muốn nấu cùng.”
Khác với tôi thích kiểu “đàn ông vào bếp” với những món ăn đậm vị, Hiyori thì hay xem các kênh theo phong cách khác. Nhưng con bé lại đặc biệt khoái những món nặng đô của tôi, ăn bao nhiêu cũng hết sạch dù vóc dáng thì mảnh mai.
“Được thôi. Vậy phải đi siêu thị mua đồ đã.”
“Yay! Em mong chờ quá đi♪”
Nụ cười rạng rỡ của cô sáng bừng như hoa hướng dương.
Hiyori hiện đang học lớp 9, nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng xem ra còn lâu mới chịu tách khỏi anh trai. Từ bé tôi đã luôn kè kè chăm sóc, nên giờ bất cứ yêu cầu nhỏ nhặt nào của em ấy, tôi cũng dễ dàng đáp ứng. Nghĩ kỹ thì, chắc bản thân tôi cũng chẳng tách nổi khỏi con bé rồi.
Tôi chợt nhớ ra trong playlist vẫn còn một video dạy nấu ăn chưa xem, định bụng hôm nào thử làm theo thì…
(Không biết Suzuhara-san ăn uống thế nào nhỉ…?)
Trong đầu bất giác hiện lên gương mặt của Kaede. Đầu tiên là nụ cười hôm ấy, rồi ngay lập tức bị chồng lên bởi hàng loạt vẻ lạnh nhạt gần đây, cứ như một trận lở tuyết ập đến. Nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
(Mình chỉ từng thấy cô ấy mua bánh mì thôi thì phải.)
Nhớ lại hôm đi ngang qua chỗ bán đồ ăn, tôi bắt gặp Kaede đi cùng Misuzu. Khi đám đông chen chúc, Misuzu còn bị ép đến nỗi “mugyuu…” rên lên khó chịu, thế mà Kaede lại thoăn thoắt lách qua dòng người, mua cả phần của Misuzu nữa.
Tôi chứng kiến toàn bộ cảnh ấy, và như thường lệ, khi mắt chạm mắt, Kaede lại nhăn nhó đến mức khiến tim tôi chùng hẳn xuống. Thật không ngờ giữa giờ nghỉ trưa mà cũng có thể bị đả kích như thế.
“Anh à, nãy giờ lúc thì ngơ người, lúc lại như sắp tuyệt vọng, bận rộn ghê nhỉ.”
“…Không có đâu.”
Tôi uống một ngụm trà.
“Anh… đang yêu hả?”
Tôi sặc đến mức ho khù khụ. May mà kịp quay sang hướng không có chén dĩa kẻo thìa đũa bay tứ tung. Tự nhủ trong lòng… Làm tốt lắm, Iori.
“Này em…”
Tôi trừng mắt, còn Hiyori thì cười khúc khích.
“Thì ra anh cũng đến tuổi này rồi nhỉ.”
Con bé chống cằm trên bàn, mái tóc buộc đuôi ngựa bằng chiếc dây buộc tóc rung rung theo từng nhịp lắc. Vừa đáng yêu vừa khiến người ta bực mình.
“Thực ra… người ta lớn tuổi hơn anh đó.”
“Hả!? Là giáo viên à!?”
“Câu đúng phải là “Là senpai hả!?” chứ! Và ý anh là người ta lớn hơn anh, không phải lớn hơn em!”
“Em biết mà.”
“Đã đùa thì làm ơn đùa cho tới luôn đi, đừng tự hủy thế chứ.”
Tôi bật dậy, xoa rối mái tóc của cô em gái đang cười khoái chí, rồi gom bát đĩa mang vào bồn rửa. Hiyori chẳng cần nhắc nhở, cũng theo sau, chuẩn bị khăn để lau.
“Anh biết không, người ta nói con gái thường trưởng thành hơn tuổi thật 2 năm, còn con trai thì chậm hơn 2 năm đó.”
“Vậy hả?”
Tôi rửa, con bé lau.
Con bé lại tiếp lời với vẻ đắc ý…
“Tóm lại là… tuổi tâm hồn của em hiện giờ hơn anh tận 3 tuổi lận! Đỉnh chưa!”
“Ồ, bất ngờ ghê ha~”
“Ê, sao anh đọc kiểu vô hồn vậy! Làm em muốn khóc luôn nè.”
Nhân lúc tôi rảnh tay, Hiyori tung một cú đá ngay bắp chân. Nghe “bụp” một cái, đau thấu xương.
“Fumyaa~”
Đúng lúc tôi vừa lau khô tay, một tiếng kêu dễ thương vang lên.
“Có chuyện gì thế, Kotarou?”
Chú mèo Munchkin của nhà tôi… Kotarou, đi tới, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn hai anh em. Thế là tim tan chảy ngay lập tức. Cả hai đồng loạt ngồi xổm xuống, thi nhau xoa đầu nó.
“Meo~”
Nó lim dim mắt khoái chí, rồi bỗng nhảy chồm lên, lần lượt nhìn tôi và Hiyori. Khuôn mặt bé xíu mà trông vênh váo đến buồn cười, đáng yêu đến mức tôi muốn đổ luôn…
“Muốn uống nước hả~? Đợi chút nha~”
Hiyori nói với giọng ngọt ngào, má phồng căng vì cười. Kotarou thì lại chạy đến chỗ tôi, đứng bằng hai chân sau rồi ngước mắt nhìn, như muốn nói “Không được nghĩ đến con mèo nào khác ngoài tôi đâu đấy.”
“Có nước đây rồi, aaaa dễ thương quá đi mất!!”
Vừa thấy nó cuộn tròn lại trên đùi tôi, Hiyori lập tức che miệng, nén không nổi mà thốt ra tiếng rên đầy kỳ quặc
“Fuguu…!”

