Web Novel

Chương 38: Bạn.

2025-09-19

5

Màn đêm thường buông xuống khu rừng nhanh hơn bạn tưởng rất nhiều.

Đặc biệt là vào mùa thu, khi quỹ đạo của mặt trời ngày càng thấp.[note80633]

Sau khi chia tay Sia, tôi đã trở về ngôi nhà gỗ do Elli dựng lên trong rừng và kể lại những sự kiện trong ngày.

Elli chăm chú lắng nghe từng lời tôi nói.

Lắng nghe theo kiểu rất mẫu mực.

Căn nhà nhỏ tưởng như chật chội nhưng đủ rộng cho cả hai người, nó nhanh chóng tràn ngập tiếng trẻ con trò chuyện ríu rít của tôi.

Lần đầu thấy chị ấy xây nhà, tôi đã vô cùng ngạc nhiên.

Bắt đầu từ một con sói lông đen, hươu, gấu, quạ, và cả những con mèo rừng mà tôi không biết tên đã lần lượt xuất hiện và giúp chị ấy xây nhà.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng đốn cây, chất đá xuống đất, cưa xẻ rồi đóng đinh như thể chúng có trí tuệ.

Vừa xem chúng xây nhà, tôi vừa vuốt ve chú mèo đang tiến lại gần mình.

Chẳng mấy chốc, một ngôi nhà đã mọc lên trên nơi từng mảnh đất trống, và tôi lại một lần nữa nhận ra Elli là sinh thể phi thường đến nhường nào.

Chị thật tuyệt vời, chị gái ạ.

"—Và thế là em đã làm nó cùng chị Sia, là để dành cho chị đó, chị Elli!!"

"Cảm ơn Alice. Ngày hôm nay của em vui chứ?"

"Vui lắm luôn!!"

Tôi lúng túng dùng đôi tay vụng về của mình để đặt vòng hoa lên đầu chị ấy.

Ui, tôi làm rơi mất tiêu rồi.

Heehee, tôi sẽ thử lại.

Chà, mặc dù tôi nói là "đôi tay" nhưng một trong số đó chỉ là khối thịt cụt lủn.

Tôi đã phải mất một lúc vì tay ngắm không chuẩn, nhưng sau nhiều lần thử, cuối cùng tôi cũng thành công.

"Waaa!! Trông chị Elli cứ như một nàng công chúa vậy!!"

"..... Nghe em nói vậy làm chị vui lắm."

Chị Elli đẹp nhất khi cười như này.

Khuôn mặt chị ấy mỉm cười sau khi nhận lấy món quà của tôi là sự pha trộn giữa niềm vui và nỗi tiếc nuối, là tình cảm và nỗi buồn.

Đôi mắt chị ảo não, đảo qua đảo lại tập trung vào cánh tay trái của tôi, ngay cả tôi cũng có thể nhìn thấy điều đó.

Một "bề mặt" gồ ghề, không đều nhau, như thể bị thú vật cắn đứt.

Đó là dấu vết mà chị ấy đã để lại ngay trước mắt tôi.

Rắc, rốp, như thế đấy.

Bị nuốt chửng một cách ngon lành.

"Heehee."

Chị ấy đang cảm thấy tiếc nuối chăng?

Cô ấy đang nghĩ bản thân có tội chăng?

Nhưng chị ơi, cảm giác tội lỗi là thứ mà…

…Dù có vào tù, dù có phải chịu nỗi đau tương tự, dù có đền tội và dù có tìm cách trốn chạy bằng cái chết.

Thì cũng không bao giờ có thể trả hết được.

Không thể nào có chuyện như vậy được nhỉ?

Nó sẽ tồn tại mãi mãi giống như vết sẹo của em, chị có thể quay lưng với nó, nhưng nó không bao giờ biến mất.

Vậy nên, chị à.

Đừng bận tâm đến vết thương của em nữa.

Nó chỉ là thứ không thể trả giá, không thể nào hoàn nguyên.

Chỉ cần thừa nhận sai lầm và quyết tâm sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa, như thế đã là quá đủ rồi.

Chị không cần phải lo lắng về nó nhiều đến vậy làm gì.

Cứ để nó trôi qua, như thể đó chỉ là chuyện đã xảy ra nhé?

"Heehee! Ước gì em có thể ở bên chị Elli mãi mãi."

"…. Chị, cũng vậy."

"Thật ư!?"

Tôi trèo vào lòng Elli trong khi chị ấy ngồi trên ghế rồi đung đưa chân qua lại.

Cót két, chiếc ghế gỗ rên rỉ đáp lại chuyển động của tôi.

Lách tách, lách tách, âm thanh ấy hòa cùng tiếng nổ lách tách của củi trong lò sưởi, tạo nên một giai điệu lấp đầy căn nhà gỗ nhỏ bé của chúng tôi.

Elli ôm chặt lấy tôi.

Để tôi không rơi khỏi ghế.

Để tôi không rời khỏi lòng chị.

"Chị sẽ bảo vệ em, Alice."

Lời nói kiên định chất chứa lời hứa của chị vang lên bên tai tôi.

Nghe thấy vậy, tôi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Ôi, chị Elli.

"Vâng, em tin chị, chị Elli."

Nếu không tin chị, thì em còn có thể tin ai đây?

**

Trong nhà thờ cổ kính của Làng Syria.

Những tiếng nức nở, thở dài, và giọng nói chất chứa một nỗi sợ hãi vang lên không dứt.

"Ah.... Aaah...."

"Thánh tích...!!"

Tại trung tâm của nhà thờ.

Vốn có một thánh tích do Tòa Thánh ban tặng.

Đúng hơn là *đã từng* có.

"Chuyện như vậy… sao có thể…"

"T-thưa cha—!!"

Một cây thánh giá cổ, do chính vị linh mục già mang về sau chuyến hành trình đầy gian nan tới Tòa Thánh ở thủ đô, một yêu cầu mà mọi nhà thờ đều phải có ít nhất một thánh tích.

Nó đã được bảo quản cẩn thận trong tủ kính, tránh mọi sự tiếp xúc.

Và giờ đây, nó vẫn nằm đó, nhưng lại bị bao phủ bởi những vết hoen ố, vỡ vụn thành thứ bụi trắng.

Cây thánh giá như thể bị một thứ bệnh dịch nào đó tấn công, đã tan rã từ trong lõi rồi phân hủy ngay trước mắt họ.

Nhiều người chứng kiến cảnh tượng ấy đã chắp hai tay lại để cầu nguyện.

Một hiện tượng không thể lý giải.

Liệu đó có phải là lời nguyền từ Chúa?

Phải chăng ai đó đã phạm phải hành động khiến Chúa nổi giận?

Nhà thờ ngập chìm trong sự xôn xao.

Nơi từng là chốn lưu trú của nhiều người, giờ đã trở thành sân khấu của những cuộc tranh luận.

"Là, là phù thủy..."

Một người trong đám đông lẩm bẩm.

Tất cả mọi người chợt im bặt sau khi nghe những lời ấy.

Tách.

Như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Những gợn sóng nhỏ bắt đầu lan rộng ra xung quanh.

Những tiếng nói đồng tình dần trở nên lớn hơn.

"Đúng vậy... Là phù thủy!! Chắc chắn là vậy!"

"Giờ nghĩ lại, trận mưa lớn bất chợt hôm trước... và mặt đất đóng băng!?"

"Phải… Thách tích không thể nào vỡ vụn mà không có lý do được!!"

Sự điên loạn là món quà từ Chúa.

Nó vượt trên cả phong tục và truyền thống, thâm nhập vào tâm trí con người.

Không một kẻ phàm tục nào có thể chống lại hiện tượng do Chúa tạo ra.

Đó chỉ là một chuỗi vận rủi.

Đó chỉ là mùa đông đến gần, đó chỉ là một đợt thời tiết thất thường.

Cơ thể yếu ớt của mọi người dễ dàng gục ngã trước bệnh tật vì không được ăn uống đầy đủ, dịch bệnh lan ra khắp làng, và thiếc đã vỡ vụn vì đợt lạnh bất chợt, không còn có thể làm tròn chức năng của nó được nữa.

Nhưng bởi vì bọn họ không thể hiểu được nó.

Bởi vì có một người ngay trước mắt để đổ lỗi.

Bởi vì những bất mãn nhỏ đã chất chồng thành núi.

Và bởi vì gần đây có người được nhìn thấy là có hành động kỳ lạ và hay lui tới những nơi đáng ngờ.

Sự nghi ngờ và nỗi sợ của mọi người đã trở thành ngọn lửa dữ dội, từ từ lan rộng qua cơn điên loạn.

Vận rủi.

Đó chỉ là một chút vận rủi mà thôi.

**

Hai tháng.

Một khoảng thời gian dài, nhưng cũng thật ngắn.

Alice và tôi tiếp tục những cuộc gặp gỡ nhỏ bé của mình.

Nhờ vậy mà sợi dây liên kết giữa chúng tôi đã trở nên bền chặt hơn bao giờ hết, nhưng ngược lại, bầu không khí trong làng cũng trở nên u ám hơn hẳn.

Dân làng khóa chặt cửa nhà ngay cả khi ra ngoài bình thường, và dễ dàng cáu gắt vì những chuyện nhỏ nhặt.

Đó là điều không thể tránh khỏi—

"Hôm nay... không có việc gì đâu."

"Gì cơ!? Không thể nào..."

"Mọi chuyện đã tệ lắm rồi. Ngay cả một kẻ vô dụng như mày chắc cũng phải nghe thấy gì đó rồi chứ?"

Hạn hán, mưa đá, mất mùa, nạn đói, thời tiết thất thường.

Và gần đây, một căn bệnh giống như cúm đã bắt đầu lây lan.

Những tai ương khác nhau bắt đầu ập xuống ngôi làng của chúng tôi.

Trên thực tế, đó là những dấu hiệu đã có từ lâu.

Nhiệt độ đã giảm đáng kể, thấp hơn vài độ so với những năm trước.

Kết quả là vụ mùa dần giảm sút.

Để chuẩn bị cho điều này, dân làng đã tích trữ và bảo quản ngũ cốc.

Nhưng không có dấu hiệu gì là tình hình sẽ cải thiện ngay cả khi thời gian trôi đi.

Tệ hơn nữa là chỉ mới vài ngày trước thôi, dù vẫn đang là mùa đông nhưng một trận mưa lớn không đúng thời điểm đã trút xuống những cánh đồng trồng lúa mì mùa thu, vụ mùa vốn được gieo vào cuối thu và thu hoạch vào đầu hè.

Giá như mọi chuyện dừng lại ở đó.

Nhưng một đợt lạnh đã kéo đến ngay sau đó khiến mặt đất đóng băng, đây là một sự kiện chưa từng có tiền lệ.

Những mầm non nhỏ bé vừa nhú lên có lẽ giờ đã chết hết cả.

Và với dịch bệnh dần lan rộng, tôi có thể hiểu được cảm giác của họ.

Họ vẫn có thể chống chọi qua mọi năm bằng cách nào đó...

Nhưng giờ đây, ngay cả kho dự trữ cũng bắt đầu cạn kiệt thì sao?

"Tóm lại là không có việc cho mày đâu."

"Uuu... Vâng, tôi hiểu rồi."

Sầm. Cánh cửa đóng sập lại với một tiếng động lớn không cần thiết.

Lách cách, tôi nghe thấy tiếng then cài cửa.

Đối mặt với sự khước từ lạnh lùng của họ, như thể nói rằng không còn cơ hội nào, tôi cụp đuôi và rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.

Tôi vẫn còn một ít tiền trong túi, đủ cho vài bữa ăn, nhưng đó chỉ là một khoản nhỏ bé so với mùa đông dài đằng đẵng phía trước.

"Thật luôn đấy... Đây là kiểu khốn khổ gì vậy..."

Tôi lê bước, lang thang vô định khắp làng.

Trước đây nơi này đã không mấy nhộn nhịp, ngôi làng vốn từng có chút sinh khí giờ đây lại giống như một thị trấn ma hoang vắng.

Và qua những ô cửa sổ nhỏ, tôi thấy đầy rẫy ánh mắt tỏ vẻ ghê tởm.

Họ đang theo dõi tôi từ mọi cánh cửa sổ.

Những đôi mắt.

Mắt mắt mắt.

Mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt mắt.

Gì vậy?

"......."

Nó là gì?

Ực, tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng, còn cơ thể thì căng thẳng vì lo âu.

Những ánh nhìn thù địch chất đầy ác cảm.

Bạn có thể nói đó là chuyện thường tình, nhưng trực giác đang mách bảo tôi rằng...

Có gì đó, khác biệt.

Cực kỳ nguy hiểm.

"...Thôi thì, cứ xem xét tình hình trước đã."

Bầu không khí trong làng đã thay đổi một cách chóng mặt.

Cảm thấy có điều bất an, tôi bước ra đường chính rồi lén quan sát những người đang đi qua lại.

Tôi thấy số người ít ỏi ấy đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thì thầm với nhau như đang chia sẻ một bí mật gì đó.

"—Là... — —"

"...— — —, — —?"

"— —!?"

Gì vậy, họ đang nói về cái gì vậy?

Vì tò mò, tôi đã tiến lại gần với hy vọng sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện rõ hơn.

Nhưng một người trong số họ đã phát hiện ra tôi và nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Chạy.

Anh ta nhanh đến mức biến mất khỏi tầm mắt tôi chỉ trong vài giây.

...Hả?

"—, — — —!!"

"Ả ta kìa!!"

Thấy phản ứng của anh ta, tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi.

Họ bắt đầu tản ra ngay khi nhận thấy tôi đang tiếp cận.

Trong cơn hoảng loạn.

Họ đã bỏ mặc tôi.

Ở lại đằng xa.

Chẳng mấy chốc, con hẻm nơi mọi người tụ tập đã trở nên vắng tanh, chỉ còn lại mình tôi.

Cảnh tượng ấy khiến tôi nhớ đến lúc bị cô lập.

Và có vẻ như mục tiêu chính là tôi.

"....Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Nghiêm túc đấy, là chuyện gì vậy?

Không thể giấu nổi nỗi bối rối của bản thân, tôi chỉ biết đứng đó một hồi lâu, ngay tại nơi họ vừa đứng.

Nhìn quanh, tôi thấy những người khác trên đường cũng đang thì thầm to nhỏ khi nhìn thấy mình.

Như thể họ vừa thấy thứ gì đó đáng sợ lắm.

Như thể họ vừa chạm trán thứ gì đó dơ bẩn lắm.

Những người tôi gặp đều nhanh chóng tránh xa hoặc bỏ chạy khỏi tôi.

"Cái quái gì... đang xảy ra vậy?"

Bị ruồng bỏ.

Sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.

Ừ thì, bị cha mẹ bỏ rơi và phải đổi sức lao động để lấy từng miếng ăn cũng có thể được coi là cô lập.

Nhưng chí ít họ vẫn còn chút lương tâm, họ đối xử với tôi như một con người, vừa đủ để tôi có thể sống.

Một chút sự tử tế tối thiểu của con người.

Cho tôi công việc và trả một khoản tiền nhỏ hoặc cho tôi ăn.

Nếu không có điều đó, có lẽ tôi đã chết đói từ lâu.

Nhưng chưa bao giờ nó lại thành ra thế này.

Họ có thể lờ tôi, nhưng chưa bao giờ đối xử với tôi như một con quái vật, công khai tránh mặt hay tỏ ra sợ hãi.

Bởi suy cho cùng, họ vẫn còn chút tự trọng.

Nhưng có vẻ như điều đó đã kết thúc.

Ngôi làng này, nơi tôi đã sống hơn mười năm, giờ lại cảm thấy xa lạ làm sao, nó như một vùng đất không tên, giống hệt như cái lúc tôi mới đặt chân đến đây.

Mọi khuôn mặt tôi lướt ngang qua trên đường đều mang cảm giác như những người xa lạ.

Bầu không khí quen thuộc của ngôi làng, giờ đây đã trở nên ngột ngạt đến cùng cực.

"Nó... nguy hiểm chứ?"

Đầu tôi vốn đã chất đầy nỗi lo về cánh tay của Alice, giờ lại phải chứa thêm chuyện này.

—Bàn tay này à... um, em đã làm sai một chuyện. Vậy nên chị gái đã [phạt] em, và nó đã trở thành như thế này đấy.

…..!!!!

—E... em là một đứa trẻ hư... ưm, nhưng em đã được tha thứ nên không sao cả! Ah, nhớ giữ bí mật nha, được chứ?

Câu chuyện Alice đã kể với tôi trước đây, về việc cánh tay con bé thành ra như vậy.

Chi tiết nhỏ mà tôi ước rằng đó chỉ là lời nói dối, hoặc là tôi đã hiểu lầm.

Sau khi trông thấy cái sự thật kinh hoàng ấy, tôi muốn tập trung giải quyết nó, nhưng...

"Ugh... mình phát điên mất thôi."

Cuộc dạo quanh ngắn ngủi của tôi đã kết thúc.

Tạm thời, tôi quyết định trở về chuồng ngựa, nơi vốn là giường ngủ và nhà của tôi.

Hãy ngủ một giấc và nghĩ về nó sau.

Với một tâm trạng thoải mái hơn.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Và thế là, tôi đã quay trở về.

Ghi chú

[Lên trên]
Ý là khi quỹ đạo di chuyển của mặt trời gần đường chân trời, ban ngày sẽ ngắn và trời tối nhanh hơn.
Ý là khi quỹ đạo di chuyển của mặt trời gần đường chân trời, ban ngày sẽ ngắn và trời tối nhanh hơn.
[Lên trên]
Hiện tượng "bệnh dịch thiếc" (tin pest), một dạng phân hủy của thiếc ở nhiệt độ thấp (khoảng 13,2°C), thiếc là vật liệu thường được sử dụng thời Trung Cổ.
Hiện tượng "bệnh dịch thiếc" (tin pest), một dạng phân hủy của thiếc ở nhiệt độ thấp (khoảng 13,2°C), thiếc là vật liệu thường được sử dụng thời Trung Cổ.