Cách duy nhất để xoa dịu một đứa trẻ luôn khao khát tình cảm.
Đó là cứ tiếp tục vùi lấp đứa trẻ ấy trong tình yêu thương.
Cho đến khi nó thỏa mãn.
Cho đến khi nó nói rằng bản thân đã ổn.
Hãy cho nó thứ tình cảm ngọt ngào, ngọt đến mức có thể làm tan chảy cả não bộ.
"Và rồi, khi thời điểm thích hợp đến, hãy lấy nó đi—"
Lúc đó đứa trẻ sẽ tự đứng vững trên đôi chân của mình.
**
Khi còn nhỏ, có lần tôi bị kẹt chân vào sâu trong vũng lầy.
Dù tôi có giãy giụa thế nào đi chăng nữa, chân vẫn không thể nhúc nhích, thậm chí càng bị kéo xuống sâu hơn.
Những hành động tôi tưởng là nỗ lực để tự giải thoát, hóa ra lại chính là hành động khiến tôi chìm sâu hơn.
Đúng vậy.
Chìm dần, chìm dần, cho đến khi không thể cứu vãn được nữa.
Đó là tình cảnh của tôi lúc này.
"…Alice, làm sao để chết mà không đau?"
"Chị Sia, chị có biết là chị đã nói câu này suốt cả tuần nay rồi không?"
"Biết chứ."
"Vậy thì tốt."
Tôi kéo áo trùm kín đầu rồi hét lên.
Waaaaaaah, âm thanh thảm hại ấy vang vọng khắp núi rừng.
Waaaaah—
Waaah—
Waag—
Tôi cố gắng trút bỏ nỗi xấu hổ, tội lỗi và hối hận đang tràn ngập trong lòng, nhưng những cảm xúc ấy cứ "sinh sôi" không dứt, như thể nó đã vi phạm định luật nhiệt động lực học thứ nhất, như một cỗ máy vĩnh cửu.
Tôi không khỏi nghĩ rằng, cảm xúc có lẽ chính là nguồn năng lượng xanh bền vững.
Uwaaaaaaaaaaaa!!!
Mỗi khi nhắm mắt lại, cảnh tượng khi nãy lại hiện rõ mồn một trong đầu, và khi mở mắt nhìn quanh, những lời tôi đã nói lại vang vọng bên trong tai.
Tại sao, tại sao những ký ức xấu hổ đó lại rõ ràng đến vậy?
Những kiến thức mà tôi đã cố hết sức để ghi nhớ trong suốt những năm tháng đi học đều đã biến mất, vậy mà những sự kiện này thì cứ mãi ám ảnh lấy tôi, từng câu từng chữ vẫn còn lưu giữ nguyên vẹn trong ký ức của tôi.
Bốp, bốp, những âm thanh không xác định mà tôi nghe thấy mỗi đêm khi nằm trên giường.
Tôi xin phép không tiết lộ danh tính vì lý do riêng.
Nhờ thế mà cái đệm rơm của tôi giờ đã trở thành một đống nát bươm, đến mức không thể nhận ra.
Và rồi tôi bị bà chủ nhà mắng cho một trận.
Hngg.
Giết tôi đi…
"Hmm... 'Rồi em cũng sẽ ruồng bỏ chị trước mặt mọi người đúng không?' đại loại vậy ha…"
"K-kuhk!? A-Alice?"
"'Đừng có nói dối!!!'"
"Khục!!"
Tôi bất chợt thốt lên như vậy, nhưng Alice, người đang ngồi ngay bên cạnh tôi, chỉ thản nhiên cúi xuống hái hoa như thể chuyện đó chẳng có gì to tát.
Tất nhiên là cô bé vẫn tiếp tục khơi lại cái quá khứ đen tối của tôi.
Tôi ho khan một tiếng rồi bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Nhưng việc cô bé có thể đem chuyện đó ra đùa cợt thoải mái như vậy, cũng có nghĩa là chúng tôi đã thân đến mức ấy rồi.
Cô bé tỏ ra nghịch ngợm như thế là để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong tôi.
Thật sự.
Mọi thứ về cô bé,
Đều quá tốt đẹp so với tôi.
Em ấy là một đứa trẻ ngoan.
"Đừng đứng đực ra đó nữa, mau đi thôi~ đi cùng nhau nào!"
"…Ừ, được rồi…"
Xào xạc, xào xạc, tiếng bước chân vui tươi trên thảm lá khô.
Hình ảnh Alice nắm lấy tay tôi, tung tăng sải bước trong khu rừng và ống tay áo dài bay phấp phới trong gió, mọi thứ đều đẹp đến mức như một cảnh phim.
Nhưng tôi, người đã nhận ra điểm khuyết thiếu nơi cánh tay của em ấy, lại chẳng thể toàn tâm tận hưởng cảnh tượng đó.
Được giấu bởi ống tay áo dài, nhưng nếu để ý kỹ, bạn có thể thấy một khoảng trống nơi vạt áo đang hé mở.
Và bên dưới phần khuỷu tay ấy, nơi lẽ ra phải bắt đầu bằng cổ tay, nhưng thay vì một bàn tay nó lại là một dấu vết như thể từng bị thú dữ cắn mất.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi chưa bao giờ hỏi Alice trực tiếp.
Nhưng rồi ngày hôm nay, thế giới đã làm tôi nhớ lại sự tàn nhẫn của nó một lần nữa.
"Đây, ở đây này!"
"....Chị đến liền."
Tôi cố nuốt xuống cơn buồn nôn đang trào lên rồi gượng cười và bước theo cô bé.
Tôi không thể để em ấy thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình được.
"Tada~!"
Tôi lặng người suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào bó hoa mà cô bé đang khoe với mình.
Ừm.
Vậy là đã tròn một tuần.
—Kể từ khi Alice và tôi trở thành bạn.
Sau khi cô bé tuyên bố muốn kết bạn, tôi đã lấy lại bình tĩnh và dập đầu xuống đất rồi xin lỗi cô bé vì những gì mình đã làm.
Tôi biết rõ hơn ai hết, đó là chẳng điều gì có thể bù đắp cho những vết thương mà tôi đã gây ra.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể không xin lỗi.
Xin lỗi.
Thực sự xin lỗi em.
Dù tôi có đang vật lộn đến thế nào, dù tình cảnh của tôi có tuyệt vọng ra sao, thì đó cũng không phải là những lời tôi nên nói trước mặt một đứa trẻ không liên quan đến quá khứ của mình.
Trước mặt một đứa trẻ đã phải sống một cuộc đời khắc nghiệt như tôi, có khi còn tồi tệ hơn, tôi lại than vãn về nỗi đau của mình, làm như bản thân mới là kẻ đáng thương nhất.
Nhưng thay vì giận dữ, Alice đã nói cho tôi biết tên của cô bé và mong được làm bạn, chứ không hề đòi hỏi một lời xin lỗi.
Cô bé nói rằng chỉ vì có người khác đau khổ hơn, không có nghĩa là nỗi đau của tôi không có thật.
Cô bé nói rằng dù tôi có đau cũng không sao.
Cô bé muốn chia sẻ nó cùng tôi như những người bạn.
Cô bé muốn tôi trở thành người bạn đầu tiên của mình.
Và cô bé đã nói những lời đó với tôi kèm theo nụ cười rạng rỡ.
Tôi là một kẻ tội đồ, nhưng tôi vẫn không kìm được mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé trước những lời ngọt ngào ấy.
Kể từ hôm đó, dù chưa từng hứa hẹn gì, cô bé vẫn chờ tôi ở đây mỗi ngày, và tôi sẽ đi lên núi tìm đến em ấy sau khi làm xong việc.
Một thói quen mới đã được thêm vào cuộc sống bộn bề của tôi.
Chúng tôi nói chuyện về cuộc sống của bản thân, hái hoa, nhặt những viên sỏi có hình thù kỳ lạ và nếu buồn ngủ, chúng tôi sẽ tựa lưng vào nhau rồi chợp mắt.
Theo một cách tự nhiên, thói quen ấy đã trở thành điều tôi mong chờ nhất trong ngày.
Lý do là bởi—
Tôi quá xấu hổ để nói ra điều này.
"Sau đó... làm thế này…"
"Ư... Khó quá..."
"Chị làm được mà!"
Tôi bắt đầu tết những bông hoa lại với nhau bằng cách đan ba bông lại với nhau giống như tết tóc.
Chọn cách đan hoa theo lời chỉ dẫn của Alice, tôi cẩn thận đan chúng vào nhau từng chút một.
Kiếp trước tôi vốn là một cô gái thành phố, thích chơi búp bê hơn là mấy trò ngoài trời, còn kiếp này thì tôi lại quá bận rộn để sống, đến nỗi chưa từng nghĩ đến việc làm một chiếc vòng hoa.
Tôi đang làm một chiếc nhỏ từ số hoa mà Alice đã hái.
"Ugh... Khó quá..."
"Chị làm tốt lắm~ Làm tốt lắm!"
Mọi chuyện bắt đầu từ việc Alice muốn làm một chiếc vòng hoa để tặng cho chị gái mình.
Dù không nói ra hay tỏ vẻ gì, nhưng tôi vẫn biết được hoàn cảnh của cô bé nên đã ngay lập tức hiểu ra nỗi khó khăn ấy.
—Cơ thể của Alice không cho phép em tự tay làm một chiếc vòng hoa hoàn chỉnh.
Tôi không thể chịu được cảnh cô bé ngồi đó, thất vọng giữa một đống hoa vương vãi, nên khẽ thở dài rồi quyết định giúp cô bé làm quà.
Vả lại, tôi cũng chẳng thể coi chị gái của em ấy là người lạ được.
Và thế là, vài phút sau—
"... Nhìn này, chị làm xong rồi."
"Woaa!! Cảm ơn chị!! Chị Sia là nhất!"
Tôi nối những cành hoa mà Alice đã tết sẵn, tạo thành một vòng tròn rồi buộc lại.
Vừa đưa cho Alice, em ấy đã lập tức xoay vòng giữa đám hoa, vui sướng tột cùng.
Đứa trẻ ấy đeo chiếc vòng hoa lên cổ, khuôn mặt rạng rỡ vì hạnh phúc.
Và tất nhiên là chẳng còn gì trong tay tôi.
Chỉ còn hình ảnh của em ấy với gương mặt rạng rỡ như hoa, miệng lẩm bẩm tên của ai đó mà tôi không biết, "Chị Elli".
"........."
"Heeheehee!!"
Thấy Alice vui vẻ đến mức quên cả sự tồn tại của tôi, như thể thế giới chỉ còn niềm vui của riêng em—
Tôi đã không kìm được mà dâng lên một thứ cảm xúc nhỏ nhen, xấu xí.
—Cộc, cộc, cộc.
Móng tay tôi gõ vào nhau và phát ra âm thanh khó chịu.
Chỉ khi nghe thấy tiếng đó tôi mới nhận ra mình đang gõ móng tay.
Nhưng trong lòng tôi còn có những ý nghĩ khó chịu hơn cả âm thanh kia đang cuộn trào.
Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy không thích tôi nữa?
Nếu em ấy ruồng bỏ tôi thì sao?
Nếu tôi vốn chẳng hề tồn tại trong mắt đứa trẻ đang cười rạng rỡ kia—
Cộc.
Đúng vậy.
Có lẽ đây chính là kết cục tất yếu.
Một kẻ như tôi, người mà cô bé chỉ mới quen biết một thời gian ngắn, chẳng khác gì gánh nặng, làm sao có thể sánh với một người chị gái giống như gia đình, người đã chăm sóc con bé từ lâu được đây?
Vậy nên điều này không thể không có khả năng xảy ra được—
"—Chị Sia, cho chị này!"
"…Hả?"
Vụt.
Một thứ gì đó đầy màu sắc đột ngột xuất hiện trước mắt tôi.
Phải mất vài giây tôi mới nhận ra đó là một cái vòng được kết từ hoa.
"Em đã bí mật làm cho chị Sia đó… Nhưng mà, xin lỗi nha…"
"........"
“Heehee, nó có hơi xấu nhỉ?”
Một chiếc vòng hoa, nhưng lại quá nhỏ để đeo vào cổ.
Tôi thử đeo vào tay và đã bất ngờ khi thấy nó vừa khít một cách hoàn hảo.
Sự kết hợp của các loài hoa đẹp đến mức có thể bán được với giá cao ở ngoài chợ, nhưng cách đan các bông lại với nhau thì… ngay cả một kẻ nghiệp dư như tôi cũng nhận ra nhiều chỗ vụng về.
Nó kém xa với cái mà hai chúng tôi đã cùng làm trước đó—
"C-Chị không thích à?"
"......."
"Uuu…! Hay là để em làm cái khác—"
"—Không đâu."
Không cần phải làm cái mới đâu.
Tôi thì thầm khe khẽ, cẩn thận nhấc nó khỏi cổ tay rồi áp vào ngực mình.
Thình thịch, thình thịch.
Những cánh hoa nhẹ nhàng rung rinh theo nhịp tim tôi.
Ngọn lửa giận giữ vừa rồi đã tắt lịm, chỉ còn lại một nhúm tro tàn.
Đứa trẻ bồn chồn lo lắng nhìn vào vẻ mặt tôi.
Nhìn em ấy như vậy, tôi lại thấy những nỗi lo mà mình vừa dằn vặt mới thật ngớ ngẩn làm sao, nó khiến tôi bật cười.
Thật tình.
Đứa trẻ này.
"..Haha."
".....Uuu?"
"Hahahaha!!"
Tiếng cười ấy ngày càng lớn.
Nhìn thấy em ấy nghiêng đầu, không hiểu vì sao tôi lại bật cười, tôi không nhịn được mà cười phá lên.
Alice phồng má giận dỗi đòi tôi phải giải thích, nhưng tôi chỉ cười mà không nói lý do.
Tôi ấn nhẹ vào đôi má phúng phính của em, làm chúng xẹp xuống rồi nhanh chóng bỏ chạy.
"Eeeh!!?"
"Hahahahahaha!!"
Ngày mai, hoặc ngày kia.
Không, có lẽ là mỗi ngày.
Chắc chắn tôi sẽ phải chịu những đòn tấn công tinh thần từ cô bé, dùng chính lời nói của tôi để chọc lại tôi, nhưng tôi thấy điều đó cũng không tệ, và tôi lại mỉm cười.
Bởi vì bị trêu chọc như thế cũng có nghĩa là tôi vẫn còn được gặp đứa trẻ ấy.
Nghĩa là mối quan hệ của chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục.
"Chị thích nó lắm."
Vào một ngày se lạnh, khi mặt hồ bắt đầu đóng băng để báo hiệu mùa đông đang đến gần.
Vào cái ngày hôm ấy, tất cả hận thù trong tôi đã tan chảy như tuyết.
Lạnh, nhưng cũng ấm.
Hôm ấy là một ngày như thế đấy.
**
Loạt soạt.
"...Mình biết ngay con phù thủy đó đang âm mưu chuyện gì mà."
Sau gốc sồi lớn.
Có một gã đàn ông đang dẫm lên đống lá khô chất cao đến tận đầu gối để dõi theo hai cô gái.
Cảnh tượng ấm áp khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười, cô gái tóc đen và đứa trẻ tóc bạc đang lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng trong mắt gã đàn ông ấy chỉ có sự ghê tởm.
"Phải báo cho trưởng làng mới được."
Nói xong, hắn vội vã rời khỏi rừng.
Một kẻ đáng ngờ tỏa ra thứ ác ý nồng nặc đến độ ngay cả một người tin rằng thế gian toàn là người tốt cũng cảm thấy hắn đang âm mưu chuyện điều gì đó.
Một mối hiểm hoạ khủng khiếp đang nhắm vào hai cô gái trong rừng.
Nhưng không may là cả hai vẫn vô tư tận hưởng khoảng thời gian bình yên, chẳng hề hay biết bóng tối đang đến gần.
"Heehee!"
Không, có lẽ,
Ngoại trừ một người đã biết rất rõ.

