Lâu đài cát dễ dàng sụp đổ trước những đợt sóng và cơn gió lướt qua.
Dù có khắc lên nó câu chuyện gì, ai là người vun đắp, hay đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào việc tạo ra nó, thì một công trình làm từ cát cuối cùng vẫn sẽ sụp đổ.
Nó chẳng thể tồn tại nổi vài ngày, dấu vết sẽ tan biến hoàn toàn, trở thành một phần của bãi biển, để rồi chẳng còn ai nhớ đến sự tồn tại ấy.
Bãi biển nhỏ này là nghĩa địa của vô số lâu đài cát, nó được tạo nên bằng tất cả sự chăm chút của những con người vô danh.
Đừng lo lắng nếu lâu đài của bạn sụp đổ.
"Bởi vì bạn luôn có thể xây lại nó."
Bạn có thể dựng lại nó bất cứ khi nào mình muốn.
Một thứ mà bạn có thể xây dựng lại bằng chính đôi tay của bản thân, như một phiên bản thu nhỏ của những kỷ niệm trong ngày hôm ấy.
Đó chính là lâu đài cát.
Cho nên, chị à.
Chị đừng làm vẻ mặt đau đớn như vậy nữa nhé?
**
Đêm đó đã trôi qua mà không có sự cố lớn nào xảy ra.
Đúng như bản chất của những trò nghịch ngợm, có người khóc, cũng có người cười.
Một cách để bày tỏ tình cảm, một chất xúc tác để thắt chặt thêm sợi dây gắn kết, bạn có thể gọi đó là trò đùa.
Đúng vậy.
Một trò đùa sẽ sớm bị lãng quên.
—Chíp, chíp.
"…Ư…"
Không biết có phải vì hành động nổi loạn chớp nhoáng đêm qua không?
Nhưng tôi, người hiếm khi ngủ nướng đã từ từ mở mắt theo tiếng chim hót, âm thanh báo hiệu cho thấy mặt trời đã lên cao.
Và rồi, tôi đã nhìn thấy nó.
"Ah."
Là ánh sáng của người.
Ôi Shiva, xin hãy cứu rỗi con.
Ư, mắt tôi.
Ánh sáng mặt trời, thứ tôi chưa từng nhìn thấy suốt sáu tháng qua, nó chói đến mức khiến tôi chẳng thể mở nổi đôi mắt mình.
Những tia sáng tràn vào đôi đồng tử đang giãn rộng, không chút che chắn, lượng tín hiệu dồn dập đổ về não bộ khiến tôi đau đớn.
Không ngờ lại đau đến mức này.
Tôi sẽ khắc ghi mối hận này!
Tôi nhắm nghiền mắt, lấy cả hai tay che kín chúng, cố bảo vệ đôi mắt khỏi ánh sáng dữ dội. Trong lúc xoay người, tôi đã làm đổ những thứ xung quanh.
Lenh keng, choang!
Những món đồ dễ vỡ rơi xuống nền, va đập rồi vỡ tung khiến những mảnh thủy tinh sắc nhọn bắn ra tứ phía.
Chúng lao về phía tôi, để lại những vết cắt nhỏ trên da.
Tôi không nhìn thấy gì khi dùng hai tay che mắt, nhưng chắc hẳn sàn nhà giờ đây là một mớ hỗn độn.
Và giữa cảnh tượng bừa bộn ấy.
Cổ tay trái tôi va vào tường.
Bụp.
Một âm thanh nhỏ bé.
Ước gì cơn đau cũng nhỏ như tiếng động ấy.
Nhưng đáng tiếc là dường như chúng lại tỉ lệ nghịch với nhau.
".....!!!!"
Cơn đau dữ dội đến mức làm tôi không thể hét lên nổi.
Tôi cảm thấy lạnh, nóng, đau, ngứa, và bỏng rát cùng một lúc.
Bắt đầu từ chỗ bị cắt đứt, những cơn đau dữ dội vượt ngoài sức chịu đựng ập vào tôi.
Cơn đau ấy lan ra khắp bàn tay, như thể từng sợi dây thần kinh bị cắt lìa đang gào thét trong thống khổ.
Bàn tay trái vốn đã không còn, bàn tay mà tôi tin rằng nó đã bị nghiền nát và nuốt chửng, giờ lại có cảm giác như nó vẫn tồn tại, như đang bị ai đó bóp nghẹt và tra tấn.
Nhức nhối, tê dại.
Não tôi phản kháng, nó bị choáng ngợp bởi những tín hiệu vượt quá khả năng.
Tôi vốn không nhạy cảm với đau đớn, nên thế giới lúc nào cũng mang vẻ xa cách, hờ hững. Nhưng có một loại đau đớn vượt qua mọi rào chắn, chạm thẳng đến tôi.
Đó chính là nỗi đau ảo giác mà tôi đang phải trải qua lúc này.
"Ah… đau quá… ư… chị ơi…"
Nhờ vô số lần trải nghiệm và sự chịu đựng mà tôi đã rèn luyện, tôi nhanh chóng làm quen với nỗi đau ấy, nhưng vẫn không khỏi thở dài khi nghĩ đến cơn hành xác còn chờ phía trước.
Hngg.
Tôi chỉ có thể rên lên khe khẽ trong lúc cảm nhận cái cảm giác kỳ lạ khi chạm vào khoảng trống nơi cổ tay.
Mọi thứ cứ thế tiếp tục cho đến khi chị Elli nghe thấy tiếng động trong phòng, rồi hoảng loạn chạy lên lầu.
**
Rầm!
Cánh cửa mở tung, tạo nên luồng gió quét qua căn phòng tĩnh lặng.
"—Alice!!"
"Ah… C-Chị… chị ơi…"
Bịch, bịch. Elli lao đến chỗ tôi, dường như đã nắm bắt được tình hình.
Giọng chị trầm xuống khi hỏi tôi có sao không, từng bước chân của chị dứt khoát, mạnh mẽ, đối mặt với tôi không chút do dự.
Cái gì vậy, chị?
Chị ấy đang ở đây, ngay bên cạnh tôi.
Chị không "bỏ chạy" à?
Phát hiện đó khiến tôi rất vui.
Elli, người trước nay luôn vội vã trốn chạy, luôn tìm cách từ chối — giờ đây đang cố gắng đối mặt với hậu quả mà mình gây ra, không còn trốn tránh cảnh tượng kinh hoàng mà chị đã tạo nên nữa.
Nếu là Elli của ngày đầu chúng tôi gặp nhau, hay là Elli khi còn che giấu bí mật và lừa dối tôi, chị ấy sẽ không bao giờ làm thế này.
Vào cái khoảnh khắc chị ấy nuốt bàn tay tôi, để thoát khỏi gánh nặng của tội lỗi, chị sẽ cứ thế mà tiếp tục, ăn tươi nuốt sống tôi cho đến khi chẳng còn gì sót lại — hoặc là chị sẽ bỏ chạy, để mặc tôi chết dần chết mòn trong căn nhà hẻo lánh này.
Và rồi chị ấy sẽ chọn chuộc lỗi bằng cách lặng lẽ dõi theo tôi từ xa, cho đến ngày tôi chết vì tuổi già.
Dù tôi có tìm kiếm chị đến nhường nào đi chăng nữa, thì chị ấy cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Không màng đến cảm xúc của tôi.
Chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi của chính mình.
Dĩ nhiên, điều đó đối với tôi là không thể chấp nhận.
Bởi đó sẽ chẳng khác gì một lời dối trá.
Chà, nếu chị thực sự làm thế, tôi sẽ bước ra ngoài sân rồi cố gắng tìm đến cái chết, chỉ để kéo chị quay trở lại.
Nhưng có vẻ như chị Elli đã trưởng thành hơn tôi tưởng.
Để có thể xuất hiện trước mặt tôi với vẻ tự tin như thế này, đó quả là một hành động đầy dũng khí.
Sự phản tỉnh.[note79861]
Nhìn lại những lỗi lầm của bản thân, tự cảm thấy hổ thẹn rồi hạ quyết tâm không bao giờ tái phạm.
Đúng vậy. Bạn không nên mãi chìm đắm trong quá khứ, mà hãy hướng về tương lai.
Bởi con người sống là để tiến về phía trước, và đó mới là động lực thật sự để trưởng thành.
Tôi tự hào khi Elli đã nhận ra điều đó.
Chị bước đến bên giường, dường như chẳng bận tâm đến những mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn, chị giẫm nát chúng dưới gót chân.
Tôi run rẩy nhắm chặt mắt rồi đưa tay ra để đón lấy bàn tay đang chìa về phía mình.
Tôi nắm lấy bàn tay ấy bằng bàn tay phải và cánh tay trái chỉ còn lại một đoạn, rồi ôm chặt lấy nó.
Như thể muốn ngăn chị bỏ rơi tôi rồi chạy đi mất.
Giống như một đứa trẻ bám lấy chân cha mẹ, không cho họ đi làm.
Tôi siết chặt lấy tay chị ấy.
Bằng tông giọng nghẹn ngào đẫm nước mắt, tôi cất lời.
"Em xin lỗi… em xin lỗi… xin lỗi chị… chị… đừng bỏ em… em sai rồi…"
"....."
"Hmm? Em… em sẽ không… ra ngoài vào ban đêm nữa… em sẽ nhắm mắt thật chặt!! Vậy nên… chị Elli—"
"Alice."
Một giọng nói mạnh mẽ, chứa đầy quyết tâm.
Một áp lực khủng khiếp, như thể điều gì đó trọng đại sắp xảy ra.
Chỉ một từ ấy thôi cũng khiến tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình cuối cùng cũng được đền đáp.
Tất cả những cố gắng ấy không hề uổng phí.
Khoảnh khắc này chính là khoảng thời gian duy nhất tôi thật sự cảm thấy mình đang được "sống".
Chị kéo tôi về phía mình, và cơ thể tôi bị bao trùm trong vòng tay rộng lớn.
Nó ấm áp hơn bao giờ hết, đến mức như thể chị sẽ làm tôi tan chảy hoàn toàn.
Tôi nghe thấy giọng chị thậm chí còn nồng ấm hơn ngay sát bên tai mình.
"Chị xin lỗi."
"…Hả…?"
Đó là một lời thú nhận.
Cảm giác như những lời ấy không phải truyền qua không khí, mà chảy thẳng vào tâm trí tôi thông qua từng rung động nơi lồng ngực đang run lên của chị.
Một lời thú nhận vang vọng trong tim, trong trí óc, trong từng thớ thịt của tôi.
"Chị xin lỗi em. Thực sự xin lỗi. Vì đã lừa dối em, lợi dụng, kìm hãm và giam cầm em."
"…Chị… Elli…?"
"Tất cả là lỗi của chị. Chị sai rồi. Nên từ bây giờ, chị sẽ không trốn chạy nữa. Không tránh né nữa."
Một lời tuyên thệ tràn đầy quyết tâm.
"Cho nên… xin em…"
"…Ah."
Những ngón tay mềm mại của chị khẽ lướt qua mí mắt tôi.
Dù tôi đã cố gắng nhắm chặt mắt bằng cả ý chí, nhưng chỉ một cái chạm nhẹ ấy thôi… cũng đủ để mí mắt tôi hé mở, như thể chúng vốn được định sẵn là phải làm vậy.
Tầm nhìn của tôi tràn ngập một luồng ánh sáng trắng lóa mắt.
Giữa nền sáng rực rỡ ấy, tôi thấy một mái tóc đen nổi bật.
Đôi mắt đỏ như máu với đồng tử hẹp như dã thú, đang cúi đầu nhìn tôi.
Lách tách, lách tách.
Những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt ấy, từng giọt một, thấm ướt gương mặt tôi.
Đôi mắt Elli đỏ ngầu, còn mái tóc và khuôn mặt chị lấm lem thứ gì đó không xác định, như thể chị đã nhiều ngày không ngủ và không tắm rửa sạch sẽ.
Một cảnh tượng thảm hại.
Bạn thậm chí có thể gọi đó là nhơ nhuốc.
Nhưng ngay lúc này đây, Elli đang đứng trước mặt tôi, trông chị ấy đẹp hơn bất cứ ai trên thế gian này.
Xinh đẹp đến mức nghẹt thở.
Tôi muốn chị.
Có lẽ, dù chỉ là trong khoảnh khắc thoáng qua, tôi đã chạm đến cái gọi là tình yêu đích thực trong cuộc đời này.
Chị ấy tỏa sáng rực rỡ đến thế đấy.
Rực rỡ đến mức khiến tôi phải ghen tị.
"Xin em… hãy chấp nhận lời xin lỗi của chị…"
"…Chị…"
Để thú nhận một điều mà ta đã che giấu với tất cả mọi người thật đau đớn biết bao.
Để đối mặt và thừa nhận sai lầm của chính mình thật khó khăn đến nhường nào.
Nhưng chỉ khi vượt qua tất cả nhưng điều ấy, con người mới thực sự thay đổi.
Giống như Elli lúc này.
Những mối quan hệ mà ta xây dựng có thể sụp đổ.
Những tình bạn mà ta dày công vun đắp có thể tan biến chỉ sau một đêm.
Nhưng nếu cứ mãi lo sợ về những điều như vậy, bạn sẽ chỉ mãi giậm chân tại chỗ.
Không thể có những mối quan hệ mới, không thể viết nên một câu chuyện mới, và rồi bạn sẽ sống một cuộc đời cô độc.
"Alice… chị thực sự… xin lỗi."
"Hehe."
Vì thế.
Vì thế, chúng ta phải tiếp tục xây dựng lâu đài cát của riêng mình.
Dù cho nó có bị sóng cuốn trôi đi chăng nữa.
"Chị Elli."
"…Ừ."
Tôi có hơi tiếc vì đã mất đi một bàn tay để chạm vào chị, nhưng…
Tôi vẫn có thể mỉm cười, bởi vì chị ấy đã thú nhận mọi chuyện với tôi.
Bởi vì, mối quan hệ của chúng tôi đang bắt đầu lại, ngay lúc này đây.
"—Em yêu chị."
**
Ghen tuông có đôi mắt xanh.[note79862]
**
Hẹn gặp lại ở chương tiếp theo, hồi kết của Chương 2.

