Billy run rẩy nhìn vào cơ thể của cậu ta. Cậu ta có bỏng vài chỗ, nhưng còn lại vẫn ổn.
“Làm… làm thế nào mà… kết giới.”
Thậm chí cả pháp sư hay linh mục đều cần thời gian để niệm chú mới có thể tạo kết giới.
Lý do vì sao Billy lại lao vào tôi như vậy có thể là vì cậu ta nghĩ tôi sẽ không có đủ thời gian để tạo kết giới.
Cậu ta định đánh bại tôi khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị.
Quả thực, hầu hết các pháp sư hay linh mục đều chết bởi vì họ không có đủ thời gian.
Khi Billy còn đang run rẩy, tôi tiếp tục tấn công.
“Á—!”
Billy vội vã chạy ra khỏi khu vườn.
Tôi nhướng mày của mình và khoanh tay.
‘Đúng vậy, hãy đi lan truyền với mọi người là tôi có sức mạnh bá đạo như này đi.’
Nhờ vậy, những người bá đạo khác sẽ có hứng thú với tôi.
Tôi sẽ tiếp cận những kẻ quyền thế, từng chút một trở nên thân cận với họ.
“Uầy.”
Những đứa trẻ ló mặt ra từ trong bụi cây cảm thán.
“Tuyệt quá…”
“Tiểu thư thật mạnh mẽ…”
Tôi nhìn họ.
‘Mình thấy có lỗi với tụi trẻ quá.’
Thay vì đi theo mấy cái thường thức phù phiếm của giới quý tộc rằng người đứng đầu lúc nào cũng xuất hiện sau cùng, tôi đã có thể đến sớm hơn và đích thân rà soát lại bữa tiệc, từ đó có thể đuổi Billy ra khỏi đây sớm hơn.
Nếu tôi làm vậy, bọn trẻ sẽ không phải chịu cái cảm giác khó chịu như này vì Billy.
Trên hết, tôi cảm thấy rất có lỗi với cô gái đã bật khóc vì Billy.
Tôi tiến lại gần cô bé.
“Cậu ổn chứ?”
“.....”
Cô bé ngây người nhìn chằm chằm vào tôi.
Chỉ sau khi tôi xoè bàn tay của mình ra, cô bé mới quay trở lại hiện thực và đỏ mặt.
“T-, ta ổn…”
Tôi có hơi bất ngờ bởi tông giọng run rẩy của cô bé.
Tôi nhìn cô bé với gương mặt lo lắng.
“Cậu có muốn vào bên trong nghỉ ngơi không?”
“Bên, bên trong? T-Trong phòng của tiểu thư sao?”
“Đúng rồi.”
Gương mặt của cô bé sáng bừng lên.
Tôi yêu cầu Nos dọn dẹp căn phòng và dẫn cô bé ấy vào bên trong.
Cô bé đặt tay lên ngực và nhìn quanh căn phòng của tôi.
“Uầy…”
Tôi đưa cho cô bé trà hoa cúc mà Lea đã pha.
“Tớ sẽ trấn an cậu chút nhé. Ồ, nghĩ lại thì, tớ thậm chí còn chưa biết tên cậu là gì.”
“Là Veronica! Veronica ạ!”
Tôi rất bất ngờ khi cô bé đột nhiên đặt tay lên bàn, đứng dậy và hét lên.
Khi tôi chớp chớp đôi mắt, Veronica ngượng ngùng ngồi xuống ghế sô pha.
“Tử Tước Dubos…”
Vì ông ấy chỉ có hai người con trai, và cả hai người họ đều chưa kết hôn, có thể cô bé này là họ hàng của họ.
“Ta là họ hàng của nó.”
Quả đúng như tôi dự đoán.
“À, vậy cậu Veronica đây là cháu của Tử Tước Dubos…”
“Không. Không phải như vậy.”
Cô bé nhanh chóng xua tay.
“Tử Tước Dubos là cháu của ta.”
“....dạ?”
“Ta là chủ gia tộc Dubos.”
Chà, chuyện cô bé là cháu của ông ấy thì có thể hiểu được nhưng mà là chủ gia tộc?
Người phụ nữ tuy là chủ gia tộc Dubos. Nhưng biệt danh của bà ấy lại là phù thuỷ xứ tây, và cùng với các bậc tiền nhiệm của mình, bà ấy đã đánh bại rất nhiều con quái vật.
“Tôi nghe nói chủ gia tộc Dubos là một người phụ nữ đã tầm 80 tuổi rồi mà.”
“Đúng vậy! Năm nay ta lên 87 tuổi rồi.”
Veronica đỏ mặt và lẩm bẩm.
“Ta còn đang phân vân nên chặt đứt tay chân của thằng bé đó trước hay moi ruột của cậu ta ra ngoài trước. Nhưng tiểu thư đây đã kịp ngăn ta lại rồi.”
“......”
“Ta mừng là ta không phải giết một đứa trẻ khi đã tầm tuổi này rồi.”
Tôi nuốt khan khi tôi thấy bà ấy cảm ơn tôi với gương mặt ngại ngùng.
‘Mình thật sự chưa từng gặp bà ấy ở các buổi họp bao giờ…’
Nếu là chủ gia tộc Dubos, bà ấy phải có mặt tại các buổi họp rồi chứ.
Bà ấy đột nhiên nói, “Ồ, đúng rồi!” và lấy ra một số công cụ ma thuật.
“Ta có mang theo vài công cụ ma thuật và quay hình tiểu thư lại đó!”
Bà ấy ghi hình tôi bằng đá ma thuật.
Không, trên hết, tại sao bà ấy quay hình tôi làm gì?
Đó là khung cảnh tôi đánh bại Billy.
“Ai cũng sợ ta hết, nên ta nghĩ là tiểu thư đây cũng vậy, nhưng tiểu thư rất thân thiện với ta.”
Khi tôi nhìn Veronica vui vẻ nắm tay của tôi, tôi lo lắng quay sang chỗ khác.
***
Sau khi tôi ăn bữa tối và tắm rửa xong xuôi, Henry đến hỏi tôi.
“Veronica đến bữa tiệc của em à?”
Tôi vừa uống nước vừa gật đầu.
“Vâng ạ. Bà ấy trông trẻ lắm luôn, em không biết làm sao bà ấy làm được hay vậy… nhân tiện thì bà ấy nói mọi người có vẻ không thân thiện với bà ấy cho lắm, nhưng không phải những bô lão nên ghen tị với bà ấy sao?”
“Không phải như vậy.”
Isaac vừa nói vừa dựa người vào ghế sô pha.
“Con người sợ hãi những thứ khác biệt với họ. Ở Dubbled, có những người đối xử rất tốt với anh, nhưng nếu là ở chỗ khác, có những người đối xử với anh như thể anh là quái vật và né tránh anh.”
Đó là lý do vì sao bà ấy lại hạnh phúc như vậy khi tôi cư xử thân thiện với bà ấy.
“Anh nghe nói con trai thứ hai của Penak đã nổi điên tại tiệc trà của em.”
“Cái gì cơ?!”
Isaac đứng phắt dậy.
“Tại sao tận bây giờ anh mới nói với em!”
Isaac rất tức giận, nhưng Henry chỉ cầm cái bấm móng tay với vẻ mặt điềm tĩnh.
Anh ấy đang định cắt móng tay cho tôi.
“Đến lượt của ta rồi mà.”
Cha, đang ngồi trong phòng khách cùng với chúng tôi, nhìn Henry.
Họ đã đấu đá với nhau rất căng thẳng chỉ để được cắt móng tay cho tôi, nên chúng tôi đã quyết định làm lần lượt theo thứ tự từ một vài năm trước. Thứ tự lần lượt sẽ là Lea, Isaac, Henry, và cha.
“Cha cướp lượt của con một lần rồi.”
Đó là khi Henry và Isaac vắng mặt một thời gian, cha rất vui vẻ khi được cắt móng tay của tôi.
Ngay khi móng tay của tôi vừa dài được một tí, cha tôi đã cắt nó và khi hai người anh trở về họ không còn gì để cắt nữa.
“Ta không chấp nhặt quá khứ.”
Cha vô cảm nói, vòng cánh tay qua người tôi và ngồi cạnh tôi. Sau đó ông ấy cầm tay của tôi và dịu dàng cắt móng tay cho tôi.
Lea rất giỏi trong việc cắt móng tay cho tôi, nhưng tôi không biết nói thế nào khi tôi thấy cha tôi run rẩy mỗi khi cắt móng tay cho tôi vì sợ rằng sẽ làm tôi đau.
“Lần trước cha cũng cướp lượt của con rồi.”
Khi thêm Isaac vào, một cuộc chiến bấm móng tay khác lại nổ ra.
‘Lại nữa hả trời…!’
Tôi hoảng loạn nhìn ba người họ. Những người hầu thì nhiệt tình cầu mong chủ nhân của họ sẽ là người chiến thắng.
Đó là bởi vì họ, những cấp dưới của người thua cuộc trong trận chiến bấm móng tay, sẽ phải chịu đựng tâm trạng đen thui của chủ nhân mỗi ngày.
“Nếu mọi người cứ cãi nhau như này, con sẽ không để ai cắt nó cả.”
Khi tôi nói vậy, cả ba người họ đều ngậm miệng với gương mặt kinh ngạc.
“Bọn anh có cãi nhau đâu!”
“Đúng vậy đó, LeBlaine.”
“Hôm nay chơi công bằng vậy. Hãy để LeBlaine quyết định.”
Tôi nheo mắt và nói.
“Thật sao?”
Cả ba nhanh chóng gật đầu khẳng định.
“Vâng. Vậy hôm nay, Cha sẽ cắt ngón tay trỏ, giữa và áp út bên phải cho con, còn Henry cắt móng tay trỏ, giữa và áp út bên trái cho em. Những ngón còn lại sẽ là của Isaac.”
Và ngay lập tức, họ đều yên lặng cắt móng tay cho tôi.
***
Đúng lúc đó, ở dinh thự của Penak, Billy cằn nhằn với cha của cậu ta.
“Con điên đó đã thật sự định giết con đấy!”
“Nãy giờ con đã nhắc đi nhắc lại chuyện này rồi đấy.”
“Cha định không làm gì sao? Con đã suýt chết đấy! Con nhỏ mồ côi đó…!”
Bá Tước Penak thở dài.
Ông ta cũng tức giận cho đứa con trai của mình lắm chứ.
Nhưng ông ta có thể làm gì một đứa trẻ được đồn đại rằng rất quan trọng với Công tước Dubbled?
Kể từ lần họp gần đây nhất, vì cái vụ ‘con gái của ta mới là người dễ thương nhất thế giới’, tất cả bọn họ đều quyết định sẽ không động tới LeBlaine một cách thiếu thận trọng.
Ông ta vừa chìm trong suy nghĩ vừa cầm một quả óc chó trên tay.
Cùng lúc đó, bá tước phu nhân, mang trà và đồ ăn vào, mỉm cười.
“Anh đang lo âu chuyện gì vậy?”
“Bởi vì con trai tốt của anh đã đấu tay đôi với một cô bé và thậm chí còn thua nữa chứ, biết bao người sẽ khinh thường nó đây…”
“Em thấy con bé ấy đáng yêu đó chứ.”
“Cái gì cơ?”
“Anh thật sự nghĩ đứa con của số phận sẽ ra mặt để bảo vệ một đứa trẻ mà nó mới gặp lần đầu sao?”
Khi bá tước hỏi lại, bá tước phu nhân mỉm cười và đáp như vậy.
“Có lý do nào khác sao?”
“Trẻ con thể hiện sự yêu thích của chúng theo nhiều cách khác nhau. Anh không thấy con trai của em đẹp trai à?”
Billy mở to mắt trước góc nhìn của mẹ cậu ta.
Quả thực trông có vẻ như vậy thật, khi cậu ta nghĩ lại về chuyện đó.
Chuyện cô bé có thể làm tới mức vậy chỉ vì một người mà cô bé mới gặp lần đầu rất kì lạ.
‘Con bé đó ghen tị vì con trai mình có hứng thú với người khác sao?’
Bá tước Penak nhìn con trai của mình.
“Ừ thì… Mắt của nó có lấp lánh khi nó nhìn con.”
“Thật sao?”
“Vâng, nó chen ngang khi con nói chuyện với một đứa con gái khác.”
“Hừ. Con bé đó chắc hẳn có hứng thú với con rồi…”
Bá tước Penak vừa nói vừa xoa cằm.
Ông ấy nghĩ chuyện này sẽ rất có lợi cho gia tộc Penak.
Mặc dù con bé đó chỉ là con nuôi, con bé vẫn là con gái của công tước.
Con bé đó làm con dâu của mình cũng không đến nỗi nào.
Nếu ông ta có thể nắm quyền kiểm soát Dubbled bằng cách lợi dụng cô bé, gia tộc Penak sẽ trở thành một gia tộc vô cùng hùng mạnh.
“Billy, đi gặp con bé đó lần nữa đi.”
“Cái gì?! Không! Tại sao con lại phải gặp con điên đó!”
“Đừng ngốc thế. Khi đề cập đến hôn nhân, sức mạnh của Dubbled là hoàn hảo nhất.”
“Con không muốn kết hôn với một đứa con gái bạo lực như vậy!”
“Con có thể lấy một người khác sau khi con kết hôn với con bé mà.”

