Quyển 01 (Chương 1-99)

Chương 69

2025-09-28

3

Nhưng khả năng là không thể. Risette đã mất vào tháng 1 vì sinh con. Tôi được sinh ra vào ngày 29 tháng 2.

Mỗi khi tôi thấy vẻ mặt ấy của Javelin, hoặc hình ảnh cha nhìn vào đôi giày của bé gái ấy, mặc dù tôi biết mình thật nực cười, nhưng hình ảnh ấy khiến tôi cảm thấy buồn bã một chút.

“Nếu con mà là bé gái ấy, con sẽ rất buồn khi thấy Javelin như này đó.”

“......”

“Thật sự rất đau đớn khi phải chứng kiến người mà mình yêu quý buồn bã vì chính bản thân mình.”

Javelin bật cười trước lời nói của tôi.

“Đi về cẩn thận.”

Tôi mỉm cười với dì ấy và quay về phòng của mình.

Ngày hôm đó, cha và hai người anh đã rời dinh thự dưới sự tiễn biệt của mọi người.

***

“Xin chào, thưa tiểu thư.”

“Hôm qua người có ngủ ngon không ạ?”

Tôi tiến về phòng thay đồ với những người hầu theo sau, sau khi được nghênh đón bởi những người hầu khác.

Tôi dậy có hơi sớm quá. Dahlia, Linda và Yuni đang quay lại hình ảnh tôi dụi mắt, đồng loạt nói.

“Dễ thương quá–!”

Sở thích của họ bây giờ, ngoài cưng chiều tôi ra, thì chính là chia sẻ những thước phim của tôi bằng một công cụ ma thuật.

Chuyện này vô cùng kì quặc và xấu hổ bởi vì tôi vừa mới về đây một vài tuần trước, nhưng tôi sẽ sớm làm quen thôi.

Nhưng…

‘Hử?’

Tôi thấy rất bất ngờ vì có quá nhiều người hầu xung quanh.

“Hôm nay nhiều video hơn mọi ngày nhỉ.”

Khi tôi nắm lấy tay áo của Lea, ba cô hầu gái mỉm cười rạng rỡ và đáp lại.

“Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt.”

“Đúng vậy, hôm nay là một ngày đặc biệt.”

“Hôm nay là tiệc trà đầu tiên của tiểu thư mà!”

Hôm nay là buổi gặp mặt những người bạn cùng trang lứa đầu tiên của tôi.

Cha, như đã hứa, đã tổ chức một buổi tiệc trà cho tôi.

Cho đến bây giờ, tôi chỉ toàn gặp người của Dubbled và những chư hầu cấp cao ở lâu đài.

Lea đặt tôi ngồi lên ghế, vừa hỏi vừa buộc tóc cho tôi.

“Người có háo hức không nè?”

“....hơi hơi ạ.”

Thành thật thì, tôi có hơi háo hức vì đây là lần đầu tiên tôi làm chủ một bữa tiệc trà.

Ngay khi tôi vừa đỏ mặt, các hầu gái đứng xung quanh tôi kêu lên.

“Dễ thương quá!”

“Hôm nay tiểu thư xinh lắm luôn ý!”

Tôi lắc đầu.

Tôi đang mặc chiếc váy Melvin chuẩn bị cho với ruy băng và giày mà Seria tặng tôi.

“Hôm nay tiểu thư xinh đẹp lắm ạ.”

“Em biết mà!”

Tôi đang mặc một chiếc váy màu đỏ với huy hiệu của gia tộc, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy bản thân thật lộng lẫy.

Những người hầu nhe răng ra cười.

Khi tôi hoàn thành việc chuẩn bị và kiểm tra nơi tổ chức.

Đó là lúc tiệc trà bắt đầu.

Khi tôi bước vào trong khu vườn, bên trong đó đông đúc lạ thường.

Có rất nhiều cô bé đáng yêu đội những chiếc mũ rộng vành và cả những cậu bé dễ thương mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình.

“Tớ có nghe tin buồn ở nhà cậu hôm qua. Tớ rất lấy làm tiếc.”

“Ừ, tớ đang ngủ thì lỡ đè lên con bọ cánh cứng. Đó là một con bọ cánh cứng vô cùng mạnh mẽ.”

“Ôi chúa ơi…”.

Những đứa trẻ ấy giả vờ trưởng thành, bắt chước cách người lớn tương tác với nhau.

‘Đáng yêu quá!’

Đây là lần đầu tiên tôi gặp những người bạn cùng trang lứa với tôi, nên tim tôi đập rất nhanh.

Tôi phấn khích bước vào khu vườn, những người hầu đang đứng canh ở lối vào đồng loạt cúi đầu trước tôi.

Sau đó, những đứa trẻ cũng lần lượt tiến tới và chào hỏi tôi.

“Xin kính chào tiểu thư của Dubbled.”

“Xin kính chào tiểu thư của Dubbled.”

Tôi cũng chào hỏi họ bằng cách cúi đầu của tôi một góc 10 độ.

Nos, người dạy tôi phép tắc xã giao, đứng trong góc giơ ngón tay cái.

“Rất vui được gặp mọi người, tớ là Leblaine Risette Dubbled.”

Sau khi giới thiệu, tôi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

‘Thế nào?’

Khi tôi liếc nhìn Nos, anh ấy mỉm cười và giơ ngón tay cái với tôi một lần nữa.

Tôi thầm bật cười trong lòng.

Tôi đang ngồi chiếc ghế được đặt ở chính giữa.

Đây là nơi đón tiếp những vị khách đến từ những gia tộc cấp cao.

Tôi liếc nhìn bọn trẻ khi bọn chúng vội vã bắt đầu cuộc trò chuyện.

“Cảm ơn vì lời mời của tiểu thư. Tử Tước Myshank là cha của tôi ạ.”

“Tử tước Lesul là ông của tôi ạ.”

“Tôi là con út của Nam Tước Kruola ạ.”

Những đứa trẻ lần lượt giới thiệu bản thân với tôi.

“Tên của cậu là gì vậy?”

“Vưng?” (Vâng)

‘Vưng kìa… đáng yêu quá.’

Tôi rất vui vẻ khi được gặp những đứa trẻ nhỏ nhắn và dễ thương như này sau khi đã chứng kiến quá nhiều những gương mặt đáng sợ ở lâu đài.

Con trai của Myshank, cũng là con trai cả đứng trước bàn và nói.

“Kilyon Myshank. Tôi đã 12 tuổi rồi ạ.”

‘Ồ, bằng tuổi với Isaac.’

Kilyon đang giới thiệu bản thân thì đỏ mặt khi tôi mỉm cười rạng rỡ với cậu ấy.

“A, à… con trai cả của Myshank sao.”

Chắc là tôi cũng hơi ngại vì có quá nhiều ánh mắt đang dán vào tôi.

Tôi thấy cậu ấy rất đáng yêu, trái ngược với Isaac, người hôm qua vừa đánh bại một con sói ở trên núi.

Đứa trẻ đang mỉm cười cũng nhanh nhảu nói.

“Tôi là Sophia Lesul ạ!”

“Tên của tôi là Max Kruola ạ!”

Những đứa trẻ ở những bàn khác cũng vội vã chen ngang và giới thiệu bản thân họ với tôi.

Đó không phải là cách cư xử lịch sự cho lắm.

Những bậc phụ huynh đang quan sát con cái của họ lập tức xấu hổ và nói, “Ôi không!”

Nhưng tôi không bận tâm về vấn đề này cho lắm, suy cho cùng thì chúng vẫn mới chỉ là những đứa trẻ.

“À, cậu là cháu gái của Tử tước Lesul đúng không? Tớ nghe nói cậu chơi đàn piano giỏi lắm?”

Tôi quan tâm tới từng đứa trẻ.

Gương mặt của những đứa trẻ tại bữa tiệc liền trở nên vui vẻ.

Nhưng đúng lúc đó.

“Hử? Cái gì vậy!”

Lối vào bỗng nhiên xuất hiện một tiếng hét.

Cậu ta là một chàng trai rất cao và có thân hình thon gọn, tôi khó khăn lắm mới chạm mắt tới đầu của cậu ấy.

“A… Lại là cậu ta à…”

Những đứa trẻ nói như thể chúng đã biết đến cậu ta từ lâu.

“Ai vậy?”

Khi được hỏi, Kilyon trả lời.

“Cậu ta lúc nào cũng là vị khách không mời mà tới… Cậu ta xuất thân từ gia đình khá danh giá.”

“Trước đây, khi người chưa đến đây, cậu ta lúc nào cũng nói con cái của Dubbled toàn là lũ ngu ngốc thô lỗ. Thật sự quá mức mà…”

Tôi nhìn xung quanh rồi đứng dậy.

Tôi tiến đến chỗ lối vào. Những đứa trẻ ồ ạt đi theo sau tôi.

Cô gái đang đi cùng cậu ta như sắp bật khóc đến nơi.

Cô bé đó dễ thương như búp bê với mái tóc đen và đôi mắt màu lục xinh đẹp.

“Tớ, tớ không có, tớ chỉ bị giật mình vì cậu đột nhiên chạm vào mặt của tớ…”

Chạm vào mặt của cô bé?

Cô bé ấy trông ít nhất mới 14 tuổi, còn cậu ta thì trông gần 15 rồi.

Cậu ta đã đủ trưởng thành để biết rằng chạm vào mặt của người khác giới là điều thất lễ.

Tôi đứng cắt ngang giữa hai người họ và giấu cô bé ra đằng sau lưng.

“Mày là ai—!”

Chàng trai đó là Billy Penak.

Vào kiếp thứ hai của tôi thì cậu ta là một thằng biến thái.

Cậu ta cũng chơi thân với con trai cả của Công tước Vallua.

Gia tộc Penak là một gia tộc danh giá, và con trai cả của Vallua, vốn là một quan chức cấp cao, thường giao thiệp với cậu ta.

Mỗi khi cậu ta bước chân vào dinh thự, cậu ta luôn nhìn các cô gái với ánh mắt háo sắc.

Vào năm cậu ta lên 17, cậu ta đã cưỡng hiếp một cô gái, nhưng sau đó đã được thả với cái cớ là do say rượu và cha cậu ta đã dùng quan hệ của ông ta.

“...cậu là tiểu thư đó sao?”

Khi cậu ta nhìn thấy con dấu trên ngón tay của tôi, cậu ta ho khan đầy ngượng nghịu.

“Tớ là Billy Penak. Tớ rất lấy làm xin lỗi vì đã gây náo loạn.”

“Đúng vậy, cậu đã gây náo loạn vào tiệc trà đầu tiên của ta.”

“Cái đó… vâng… Tôi rất xin lỗi.”

“Ta nghĩ cậu đã xin lỗi nhầm người rồi.”

“Dạ?”

Tôi cầm tay cô gái đang khóc ấy và nhìn thẳng vào cậu ta rồi nói.

“Cậu nên xin lỗi vị khách của ta, người đã bị cậu làm cho buồn bã.”

“Tôi chỉ cần xin lỗi cậu thôi, tại sao tôi phải…!”

“Họ là con cái của các chư hầu của Dubbled.”

Cậu đang định làm gì những đứa trẻ đó?

Những đứa trẻ nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

Billy cau mày và nói.

“Ta sẽ không xin lỗi đâu! Tại sao ta phải làm điều đó chứ! Dù sao mày cũng không phải con gái ruột của Dubbled.”

“Cái gì cơ?”

“Đúng rồi. Mày được nhận nuôi mà.”

Tôi đơ người trước lời nói của cậu ta.

Những bậc phụ huynh và cô gái đang cầm tay của tôi cũng giật mình.

“Tên này…”

Khi tôi khẽ nói, Billy vui vẻ vì cậu ta tưởng cậu ta đã thắng tôi.

Tôi điềm tĩnh cởi găng tay mà tôi đang đeo và ném về phía trước cậu ta.

Điều đó có nghĩa là tôi sẽ đấu tay đôi với cậu ta.

“Chắc hẳn mày đọc nhiều tiểu thuyết lắm. Một đứa con gái đánh bại được một thằng đàn ông là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết thôi.”

“Thật vậy sao?”

“Đừng tự rước nhục vào mình chỉ vì sự tự cao tự đại của mày.”

Billy cười toe toét như thể cậu ta sẽ chiến thắng.

“Ta sẽ tự bảo toàn phẩm giá của mình, nên chúng ta đi thôi.”

“Ôi trời. Tao cạn lời mất thôi.”

“Nhanh chân lên trước khi ta đệ đơn kháng nghị chính thức chống lại Penak.”

“.....!”

Sau đó mặt của Billy mới dần trở nên tái mét.

Cậu ta thậm chí còn không được nhận một lời mời chính thức đến bữa tiệc này, nhưng nếu cậu ta còn nhận thêm đơn kháng nghị chính thức sau khi gây náo loạn như này, sẽ rất khó để cậu ta có thể được cho qua vụ này.

“...mày sẽ không làm vậy nếu tao thắng, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tôi nhún vai đáp lại.

Tôi đứng cạnh cánh cửa và nói, “Đi thôi”, Billy chậc lưỡi và bước vào trước.

Chuyện một chàng trai đấu tay đôi với một cô gái rất nực cười, nhưng vì cậu ta đã nghe thấy kế hoạch đệ đơn kháng nghị của tôi, cậu ta đành phải đồng ý.

Tôi rời khỏi bữa tiệc trà và đối mặt với Billy.

Cậu ta nhếch mép, cầm thanh kiếm của người hầu cậu ta.

“Bắt đầu thôi.”

“Tới đi.”

Billy bật cười và chạy nhanh về phía tôi, khi khoảng cách của giữa chúng tôi ngày càng ngắn lại.

Nhưng cậu ta không thể chạm vào tôi.

Khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn ba mét, cậu ta đã bị chặn lại bởi kết giới.

Và ngay lập tức một quả cầu lửa bay xung quanh cậu ta.

“Ch, ch, chờ… chờ đã!”

Khi cậu ta hét lên, quả cầu lửa dần chuyển thành hình dạng một con sư tử và nuốt chửng cậu ta.

“Á—!”

Billy ngồi xuống và bịt mắt bằng cả hai bàn tay.

Quần của cậu ta đã trở nên ướt sũng.

Tôi mỉm cười và nói.

“Bất ngờ lắm à?”