Quyển 01 (Chương 1-99)

Chương 67

2025-08-17

2

Các nữ quý tộc nhìn đứa bé trước mắt. Nữ hoàng bắt đầu nói chuyện với đứa bé và trở nên tràn đầy năng lượng.

Khi được yêu cầu rằng phải dùng nước tắm không có muối và thay đổi sang trang phục mềm mại, nữ hoàng nghe theo lời của cô bé.

Thật kì diệu khi vị nữ hoàng, người rất cứng đầu ngay cả với hoàng đế, răm rắp nghe theo lời cô bé như một con búp bê.

Cô bé cũng bôi kem lên da của nữ hoàng, người đã thay đổi y phục của bà ta.

“Người thường bôi gì lên người vậy ạ?”

“Linh mục đã đưa một lọ dầu cho ta.”

“Mấy ngày hôm nay người ăn gì vậy ạ?”

“Ta ăn thịt để bồi bổ, có sức thì mới hết bệnh được.”

“Lạ thật đó…”

Cô bé nghiêng đầu sang một bên và nhắm mắt.

“Ý ngươi lạ là sao?”

“Linh mục kì lạ lắm ạ…”

“Tại sao?”

“Giáo hội có rất nhiều bệnh nhân. Những bệnh nhân mắc các căn bệnh lạ lại càng muốn tìm cách chữa trị. Tại sao các linh mục lại không biết căn bệnh này của người chứ?”

“Điều đó…”

“Con nghe nói rằng dầu và thịt không tốt cho dị ứng. Nó chỉ làm da của người tệ hơn thôi.”

Ánh mắt của Nữ hoàng trở nên vặn vẹo dữ dội.

‘Con bé nói đúng.’

Bà ta đã làm đúng như những gì bên giáo hội bảo, nhưng bà ta chỉ cảm thấy tình trạng da của mình ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Nếu ngay cả một đứa trẻ con cũng biết, thì linh mục cũng phải biết chứ.

Nhưng lý do cho đến giờ hắn ta vẫn chưa điều trị đúng cách là để có thể tiếp tục lợi dụng bà ta.

‘Bọn khốn nạn này!’

Bà ta đã làm bao nhiêu thứ cho giáo hội rồi chứ?

“Ngươi là người duy nhất quan tâm tới ta.”

Leblaine cười toe toét khi Nữ hoàng nói vậy.

“Không ạ!”

Rồi cô bé nhanh chóng tiến đến chỗ các nữ quý tộc và nói.

“Tất cả mọi người đều quan tâm đến nữ hoàng. Mọi người vừa nãy trông buồn bã đến vậy là vì họ lo lắng đó ạ.”

“Là vậy sao?”

Khi thấy Leblaine không bỏ quên bọn họ, gương mặt của các nữ quý tộc trở nên rạng rỡ.

“Vâng, thưa nữ hoàng. Chúng tôi rất lo lắng cho người.”

“Ta sẽ không quên tấm lòng của các ngươi.”

Cho đến giờ, nữ hoàng chưa từng có cơ hội làm quen với các nữ quý tộc vì bà ta quá bận rộn với giáo hội.

Các nữ quý tộc bắt đầu có thiện cảm hơn với Leblaine.

“Ta đã làm theo những gì ngươi bảo và nó đã đỡ ngứa hơn mọi khi. Ta phải đền đáp ngươi thế nào đây?”

Khi nữ hoàng mỉm cười hỏi, Leblaine nói.

“Con ổn ạ. Con mừng là nó không gây khó khăn cho người nữa.”

“Ta tự hào về ngươi. Vào mấy lúc như thế này, nó càng làm ta thấy vui vẻ khi nói vậy. Nói đi. Ngươi muốn gì? Đồ chơi? Đá quý?”

“Cũng được ạ…nhưng con muốn một quyển sách ạ!”

“Sách?”

“Con nghe nói nữ hoàng có nhiều sách cổ quý giá lắm.”

Vào kiếp thứ tư của mình, nữ hoàng vui vẻ đặt Leblaine ngồi lên đùi của bà ta.

“Ừ, ta có một thư viện rất lớn. Lấy một quyển đi, ta sẽ đưa cho ngươi bất cứ cái gì ngươi muốn.”

“Oa—!”

Nữ hoàng rạng rỡ mỉm cười khi nhìn thấy đứa bé hạnh phúc.

“Chà, tên của ngươi là gì?”

Lần đầu tiên, bà ta, người thường xuyên không nhớ tới tên của cô bé, trong suốt ba kiếp ngay cả khi cô bé đã nói tên của mình, hỏi tên của cô bé.

***

Sau khi rời cung điện với Javelin, tôi cầm quyển sách được nữ hoàng nhiếp chính tặng trong tay.

Khi thấy tôi thích thú, Javelin hỏi tôi.

“Trong dinh thự không phải có vài cuốn sách cổ sao?”

“Vâng, nhưng không nhiều bằng nữ hoàng ạ.”

Đây chính là bản gốc của Kinh Thánh!

‘Mình không biết rằng cuốn sách này sẽ là của mình.’

Mình không định lấy cái này.

Quả thực nữ hoàng đã cố gắng tặng tôi món quà quý giá của bà ta như muốn chứng minh bà ta tin tưởng tôi như thế nào.

Nhưng lý do vì sao tôi lại đề cập đến sách vì các nữ quý tộc sẽ nghĩ đó là món quà đáng ngưỡng mộ nhất dành cho một đứa trẻ.

Bà ta đã chọn tôi là người được nhận kinh thánh gốc và quay lưng lại với giáo hội. Tôi hát một bài hát vui mừng trong tim.

Cô bé đã hoàn toàn tách mình khỏi giáo hội, và nhận được kho báu của giáo hội thứ mà tiền không thể mua nổi.

Đây là một cái kết hoàn hảo.

‘Miễn là tôi vẫn nắm giữ cuốn sách này, giáo hội sẽ không dễ dàng động tới tôi.’

Và người bảo hộ cho tôi là công tước Dubbled.

“Nếu là đứa trẻ khác, ta đã tặng đồ chơi rồi. Nhóc con, mi nói là mi có thể đọc ngôn ngữ cổ đại?”

“Dạ.”

“Mi không nên đi đâu cũng bô bô rằng mình đọc được ngôn ngữ cổ đại. Phiền phức lắm đấy.”

Tôi gật đầu.

Khi tôi quay về dinh thự, các anh của tôi đã về.

“Có thật là dì đã đưa nhóc đến cung điện không?!”

Khi Isaac gay gắt hỏi dì ấy, Javelin dí vào trán của anh ấy.

“Biết rồi còn hỏi.”

“Bây giờ ở trong cung điện, mấy tên trong giáo hội đang đi ra đi vào, sao dì có thể đem nhóc đến đó!”

“Ta vừa mới bước chân ra khỏi dinh thự mà ta đã không thể đếm nổi số lần ta cảm nhận được sự tồn tại của kỵ sĩ Dubbled. Ta còn tưởng đang có chiến tranh chứ.”

“Em ấy không thể vào Cung điện Hoàng gia.”

“Chúng sẽ không nhắm tới nhóc con vào thời điểm mà đang có chuyện diễn ra điên cuồng tại giáo hội đâu. Ta không bị ngu.”

Dì ấy cởi chiếc vòng cổ ra khỏi trang phục.

Vòng cổ đó là biểu tượng của hoàng gia.

‘Ồ, nó giống cái mà Công tước Amity đã từng sở hữu.’

Tôi bí mật gọi chiếc vòng cổ này là vé điều ước. Bởi vì chủ nhân sở hữu chiếc vòng cổ này có thể yêu cầu hoàng đế một ân huệ. Thứ chỉ được ban tặng vào những dịp cực kỳ hiếm hoi.

Kiếp trước, Công tước Amity chính là người sở hữu nó.

‘Mình hiểu rồi.’

Kiếp này, Dubbled đã chiến thắng trước Vương quốc Kruger. Nó đã đánh dấu kết thúc của một cuộc chiến tranh thuộc địa.

Ban đầu, Công tước Amity đã thực hiện những gì Dubbled thực hiện ở kiếp này, và ông ấy đã sở hữu chiếc vòng cổ nhờ cuộc chiến đó.

Sẽ quan trọng hơn nếu cho Javelin, người mà sẽ chỉ đạo dân chúng ở thủ đô, sở hữu chiếc vòng cổ, hơn là cha của dì ấy người không ở gần đây, nên dì ấy đã sở hữu nó.

Hoàng đế, người đang đối đầu với giáo hội, hẳn là đã truyền lại nó.

Henry nói.

“Nhưng dì à, quả thực dì nên chú ý đến Leblaine khi đi ra ngoài cùng nhau.”

“Đúng là một đứa trẻ đáng thương.”

Khi Isaac hét lên, “Tại sao nhóc lại đáng thương!”

Javelin cởi áo khoác và nói.

“Bảo bọc quá mức là đang gò bó lại đấy. Mi định tước đi những điều mà một đứa trẻ cần phải biết, phải nhìn thấy và học hỏi trong bao lâu nữa? Mãi mãi đến suốt cuộc đời à?”

Gương mặt của Henry và Isaac cứng đờ.

“Đứa trẻ mà ta thấy hôm nay không cần phải bị nhốt trong lồng và được bảo vệ.”

Khi Javelin, nói vậy rồi rời đi, cả hai không nói nên lời.

***

Trước bữa tối, cha của tôi vào phòng của tôi suy nghĩ về cách sử dụng Kinh Thánh.

Tôi đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì cha tôi đưa cho tôi đồ ăn vặt.

“Con có muốn ăn nhẹ thêm không?”

“Ăn thế này chắc răng con sâu mất. Nhưng không sao ạ.”

Tôi nằm dậy khi mắt nhìn thấy thứ gì đó và chỉ vào chiếc đĩa.

Tôi ngồi trước chiếc bàn tròn nhỏ trên giường và ăn chiếc bánh mà cha đem cho tôi.

Cha, người nhìn chằm chằm vào tôi, nói.

“Hai anh của con cãi nhau với Javelin à?”

“Con đã đi ra ngoài với Javelin.”

“Nhưng kết quả là, con đã khiến họ cãi nhau.”

Tôi nhai bánh trong miệng, suy nghĩ về Henry và Isaac mà tôi thấy ở bữa tối.

“Những lời dì nói thật quá quắt. Dì cũng bảo vệ mẹ của chúng ta bằng cách giam cầm mẹ lại mà. Chính dì là người đã cho mẹ dùng căn phòng không có cửa sổ đó!”

“Mi chắc hẳn đã nhận ra sau cái chết của mẹ mi đó không phải là cách bảo vệ đúng đắn.”

Hai người họ cãi nhau và chuyện đó đã biến thành một trận cãi vã to.

“Con có muốn gặp gỡ mọi người không?”

“Không ạ!”

“Blaine.”

“...một chút thôi ạ.”

Tôi có rất nhiều người trung thành thuộc phe tôi, nhưng có những thứ mà tôi không thể làm nếu không ra ngoài.

Và tôi cũng muốn trải nghiệm những thứ khác.

Kiếp này không giống những kiếp trước. Tôi đã được trải nghiệm nhiều điều vui vẻ hơn kiếp trước.

Tôi từng rất ghét tắm. Công tước Amity rất tiết kiệm, nên không có đủ nước ấm vào mùa đông, ngay cả bản thân Công tước cũng tắm nước lạnh.

Họ có cho tôi nước ấm, nhưng chỉ một lượng nhỏ thôi nên tắm táp lúc nào cũng rất mệt mỏi.

Nhưng bây giờ tôi vô cùng thích tắm.

Trầm mình trong dòng nước ấm áp và nói chuyện với các hầu gái là một trong những thói quen yêu thích của tôi.

Kiếp thứ hai, tôi không thích đi ra ngoài.

Công tước Vallua mắng mỏ tôi mỗi ngày vì tôi đã làm bản thân bị thương khi tôi ngã trên đường khiến cho những vết thương cũ của tôi bị lộ ra.

Nhưng kiếp này, tôi lúc nào cũng ngóng trông được đi đến khu mua sắm. Một bàn tay đặt lên đầu tôi.

“Khi chúng ta quay lại chúng ta sẽ có một bữa tiệc trà nhé.”

“Một bữa tiệc trà? Con có thể gặp những bạn bằng tuổi con sao?”

Cha mỉm cười với tôi.

“Con muốn làm gì cũng được. Tuỳ con hết.”

‘Cha của tôi là người ngầu nhất thế gian này.’

Họ có hơi bảo vệ thái quá, nhưng họ lúc nào cũng cho tôi quyền được tự quyết định.

Tôi mừng rỡ đến mức lao vào vòng tay của cha. Khi tôi đặt một nụ hôn lên má của ông ấy, đôi mắt cha mở to đầy ngạc nhiên.

Cha vô cùng bất ngờ trước nụ hôn của tôi và cứng đờ người lại.

“Cha là người tuyệt nhất!”

“.....”

“Ừ. Tuyệt nhất.”

Và rồi tôi dụi mặt vào lồng ngực của ông ấy.

***

Ngày hôm sau, công tước tham dự một cuộc họp khác với các quý tộc.

Họ đang thảo luận vài vấn đề nghị sự trong bầu không khí lạnh lẽo.

Có một buổi buôn chuyện nhỏ giữa các quý tộc.

Hầu tước Montbell, người đang im lặng ngồi, căng thẳng. Bình thường ông ấy thậm chí còn chẳng tham dự các cuộc họp, nhưng hôm nay, anh ấy đã đến sớm một tiếng trước khi buổi họp bắt đầu. Hầu hết mọi người đều biết lý do vì sao ông ấy đến sớm.

Con gái của ông ấy, Annes Montbell, sắp được đi gặp nữ hoàng Yvonne.

Nữ hoàng Yvonne chỉ mời những cô bé mà bà ta yêu mến.

“Nữ hoàng Yvonne mời con bé à?”

Khóe môi của Hầu tước Montbell khẽ cong lên.

Ông ấy đã chờ câu hỏi này từ lâu lắm rồi.

“Chắc hẳn ngài ấy đã thấy cô con gái đáng yêu của tôi vào bữa tiệc ngày hôm ấy.”

Hầu tước Montbell là một trong những người sở hữu đất đai trù phú nhất Đế quốc.

Là một gia tộc danh giá với bề dày lịch sử, ông đã tiếp nối cha tôi và nắm giữ quyền biểu quyết trong nghị viện.

Các quý tộc mỉm cười và tiếp tục khen ngợi con gái của ông ấy.

“Cảm ơn những lời hay ý đẹp của mọi người.”

“Đây là điều đáng để tự hào. Cô bé chắc hẳn chính là người dễ thương nhất thế giới này?”

“Ông thấy vậy sao?”

Đúng lúc đấy.

Công tước Dubbled đứng dậy khỏi ghế và nhìn họ.

Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Ngài ta không chấp thuận với nghị trình đã được bỏ phiếu quyết định sao?

Thuế nên tăng lên 10%, không phải 7% sao?

Trong tâm trí của mọi quý tộc đều in hằn hình ảnh tàn bạo của Công tước Dubbled.

Giữa lúc chiến tranh, ngài ta sải bước, máu đỏ tươi nhỏ từng giọt trên sàn, và chỉ với một nhát kiếm, ngài ta đã chém đứt cổ tên sát thủ dám lẻn vào hoàng cung.

Dù lý do là gì, có vẻ ngài ta không đồng ý với điều gì đó.

Rồi hoàng đế nói.

“Có vấn đề gì sao?”

Theodore Dubbled, siết chặt bàn tay của mình, nhìn vào các quý tộc.

“Con gái của ta mới là người dễ thương nhất thế giới.”

….gì cơ?

Không khí trong phòng lặng ngắt, Hầu tước Montbell căng thẳng nuốt ực một cái.