Web Novel(100-213)

Chương 135: Cảnh xưa.

2023-05-30

31

“Cậu khóa cửa ra vào và cửa sổ chưa?”

“Cậu thấy mình khóa rồi mà, phải không?”

Amane nghe Mahiru nhắc nhở như một giáo viên trước hành lang nhà cậu, và mỉm cười gượng gạo.

Mahiru thường sẽ không nhắc nhiều cỡ này, nhưng cô nàng có lẽ nhắc nhở cậu vì lo lắng rằng bọn họ sẽ không ở nhà trong một thời gian dài.

Họ sẽ về thăm quê Amane trong khoảng hai tuần, kể từ hôm nay. Mahiru lo rằng không biết có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này không.

“Mình có thấy, nhưng mình chỉ hỏi để đề phòng thôi.”

“Rồi rồi. Cậu không quên gì chứ?”

“Không. Mình đã chuyển hết hành lý cần thiết đi rồi, và đã kiểm tra qua các món đồ xách tay vào sáng nay. Mình đã khóa cửa ra vào và các cửa sổ, và đã xem qua mọi thứ từ sọt rác của cậu cho đến tủ lạnh. Đừng lo lắng quá.”

“Cảm ơn cậu vì đã dốc hết sức cho chuyện này.”

Gần như là không thể để mang hành lý cho hai tuần theo nên họ đã chuyển chúng đi bằng chuyển phát nhanh và không bỏ sót bất cứ thứ gì. Mahiru đã ghé qua để dọn dẹp nhà Amane, và cậu thật sự không thể ngẩng đầu nổi trước cô nàng nữa.

Thấy mừng vì cô nàng lại chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, cậu lấy chiếc túi từ tay Mahiru, và nắm lấy bàn tay cô nàng.

Cô chớp mắt, “Đây là điều mình thích ở cậu đấy.” và bẽn lẽn nói, cầm lấy tay cậu.

Quê của Amane cách đó một giờ đi tàu Shinkansen.

Họ ngồi trên chỗ ngồi đã đặt, trò chuyện vui vẻ trong khi thưởng thức phong cảnh, và không lâu sau họ đã tới nơi.

Mới chỉ một năm kể từ lần cuối cậu thấy quang cảnh tại nhà ga này, nhưng cậu lại thấy hoài niệm một cách lạ lùng. Cùng lúc đó, cậu cầm tay Mahiru, và đi đến nơi tập trung đã hẹn trước.

“Thế đây là quê của cậu, Amane.”

“Ừ. Dù vậy chúng ta cần phải đi thêm một chuyến tàu khác, hoặc đi xe. Vẫn chưa tới nhà đâu.”

Ga tàu Shinkansen chỉ đơn thuần là một ga lớn để họ xuống. Trên thực tế, chuyến đi sẽ kéo dài thêm một lúc nữa.

Shihoko - người đang rảnh sẽ đón Amane trở về. Có thể nói lý do đơn giản cho việc này là bà ấy muốn gặp Mahiru càng sớm càng tốt.

Cậu đi đến chỗ một cây cột lớn ở cạnh cổng soát vé, nơi hầu hết một người sẽ tập trung, và thấy mẹ cậu ở đằng xa.

Sẽ thật xấu hổ nếu họ cứ nắm tay trước mặt mẹ cậu, nên cậu thả tay cô nàng ra. Mahiru có vẻ hơi thất vọng, nên cậu vội vàng vỗ nhẹ lưng cô nàng.

Mình chưa nói họ rằng chúng ta đang hẹn hò. Làm ơn tha lỗi cho mình.

Thật sự việc nắm tay đã trở thành thói quen của họ, và họ sẽ luôn vô tình làm vậy. Cậu phải chú ý điều này khi về đến nhà.

Mahiru có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng dường như đã hiểu khi thấy Shihoko, và chỉnh lại biểu cảm bình thường.

Shihoko cũng có vẻ như đã chú ý thấy bọn họ; bà nở một nụ cười vui vẻ khi lại gần.

“Đã lâu rồi nhỉ.”

“Chà chà, Mahiru-chan, chào mừng! Con đã thật sự đến đây!”

Chà, đúng là mẹ rồi. Amane gượng gạo lưu ý, vì điều đầu tiên Shihoko làm là chào đón Mahiru.

Mahiru hơi bất ngờ bởi sự năng động của Shihoko vì họ đã không gặp nhau khá lâu, nhưng cô nàng vẫn cúi đầu với một nụ cười và cử chỉ duyên dáng.

“Cảm ơn vì lời mời của cô. Khá hiếm khi có một cuộc đoàn tụ gia đình, mà con lại xen vào…”

“Không không nó ổn mà, bọn cô mới là người muốn gặp con, Mahiru-chan! Bọn cô thật sự muốn gặp con từ kỳ nghỉ mùa xuân cơ, nhưng lại không thể sắp xếp thời gian…à, con sao thế, Amane?”

“Mẹ không định nói gì với con trai mình à?”

“Ồ, mừng về nhà Amane. Cảm ơn con vì đã đưa Mahiru-chan về cùng.”

“Vâng vâng.”

Amane không tức giận vì cậu biết bà ấy chỉ đang đùa thôi, nhưng vì cậu đáp lại cộc lốc, Shihoko chọc chọc cậu, nói “Con đang bĩu môi cái gì vậy. Đương nhiên là mẹ vui khi thấy con về rồi, Amane?”

Nụ cười nhếch mép khiến cậu khá bực bội, nhưng mà nó vốn đã thế rồi.

Cậu gạt tay bà ấy ra, và quan sát xung quanh.

Cậu nghe rằng Shihoko sẽ chào đón cậu trở về, nhưng khá ngạc nhiên, Shuuto không ở đây. Đúng là ông nên ở nhà, nhưng Amane vẫn cho rằng cả bố mẹ mình đều sẽ đến.

“Bố đâu?”

“Shuuto-san đang làm bữa trưa~”

“Con hiểu rồi.”

Chắc chắn rồi.

Shuuto thích nấu ăn và phục vụ người khác, nên ông ấy có lẽ đang chuẩn bị cả tá thứ ở nhà.

“Tuyệt thật đấy Mahiru. Mấy món bố nấu rất ngon.”

Cậu nói thế, nhưng lại không nói, nhưng vẫn không ngon hơn của cậu. Mahiru cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Mình hiểu rồi. Đáng để mong chờ đấy.”

“Heh heh. Hãy mong đợi bữa ăn gia đình của chúng ta đi.”

“Mẹ, đáng lẽ ra mẹ là người nấu…dù cho bố có nấu ngon hơn.”

“Này, phần đó đâu cần thiết.”

Bà phồng má dường như không phù hợp với tuổi cho lắm. Tuy nhiên sự thật là món Shuuto nấu ngon hơn.

Shihoko sẽ nấu ăn vào những ngày trong tuần, và Shuuto sẽ nấu vào cuối tuần. Shihoko có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng Shuuto lại tốt hơn về phần kĩ năng.

Không phải món bà ấy nấu tệ, nhưng Amane thấy món của Shuuto tốt hơn nếu dựa trên hương vị. Đương nhiên, cậu biết ơn cả hai vì có người nấu là tốt rồi.

“Chà, đây không phải là lần đầu con không thành thật như này Amane. Giờ thì về nhà thôi. Chúng ta sẽ về kịp bữa trưa nếu đi bây giờ. Xe ở đây. Đi thôi.”

Nói chuyện nhiều trong nhà ga này cũng không được gì đâu, Shihoko vẫy tay và nói, đi thẳng đến lối ra của nhà ga. Amane liếc nhìn Mahiru.

“Vậy thì đi thôi.”

“Vâng.”

Mahiru hơi gật đầu, và Amane nắm lấy cổ tay cô nàng.

Họ không thể nắm tay, nhưng ít nhất, cậu có thể biện minh rằng nó là để cho cô ấy khỏi bị lạc.

Mahiru mở to mắt, và nở một nụ cười hạnh phúc xen lẫn xấu hổ khi nghiêng người về phía cậu. Amane cũng hơi xấu hổ khi cậu chầm chậm đi theo Shihoko.