Thiên Đường Là Đây.......
Chỉ trong chốc lát sau khi tỉnh dậy, suy nghĩ này ùa đến trong đầu Amane, khi cậu vẫn còn mê mẩn trong cơn buồn ngủ. Điều đầu tiên mà cậu nhìn thấy khi mở mắt là cô bạn gái yêu quý của mình. Cô đang nằm gọn trong vòng tay cậu, mái tóc vàng óng mượt mà của cô hơi xõa ra một cách mềm mại. Mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng, lấp lánh, buông rũ qua cánh tay của Amane, và cô nhìn lên cậu bằng đôi mắt giống như những viên ngọc và nằm gọn trong vòng tay cậu.
Amane, vẫn còn trong trạng thái mơ màng, cảm thấy một chút bối rối khi nhận ra Mahiru bên cạnh mình đã tỉnh dậy.Cậu nhớ lại hôm qua cô đã ngủ lại qua đêm—rồi cậu mới ổn định được tình hình trước mắt. Thì ra, Mahiru không lén lút rời đi như lần ngủ qua đêm trước đó. Thay vào đó, cô đã quyết định chờ đến khi Amane tỉnh dậy.
Mahiru nhận ra ngay khi Amane thức dậy và quay mình tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay cậu, trước khi mỉm cười ngượng ngùng nhìn cậu. “Chào buổi sáng,Amane-kun.”
“…Chào buổi sáng. Cậu dậy được bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng mười phút rồi. Mình nghĩ sẽ thật hạnh phúc khi được tận hưởng hơi ấm này và ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của cậu trước khi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng của chúng ta.”
“…Cậu thích ngắm khuôn mặt mình lúc ngủ à?”
“Tất nhiên rồi. Nó là nguồn năng lượng của mình, cậu biết không?” Khuôn mặt Mahiru vô thức hiện lên sự hài lòng và tràn đầy năng lượng. “Nhờ cậu, mình đã tràn đầy năng lượng sáng nay,” cô nói thêm. Chỉ cần nghe những lời này thôi cũng đủ khiến trái tim Amane rộn ràng.
Amane ôm cô thật chặt để che giấu cảm xúc của mình.
Cái ôm đột ngột của Amane khiến Mahiru hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng thư giãn và ôm lại cậu sau khi cậu khẽ thì thầm, “Mình cũng muốn nạp năng lượng.” Vì Mahiru vẫn khá thoải mái, nên có nghĩa là họ vẫn còn rất nhiều thời gian. Amane tận hưởng khoảnh khắc này, tranh thủ cơ hội để cảm nhận sự mềm mại, hơi ấm và mùi hương ngọt ngào dễ chịu của cô. Nhìn thấy vậy, Mahiru trêu chọc, “Cậu đang làm nũng à?”
Amane suýt nữa muốn đáp lại, Cậu nghĩ lỗi này là của ai thế? Nhưng cậu quyết định không nói gì, vì câu trả lời chắc chắn sẽ rất rõ ràng với Mahiru. Không nói gì thêm, cô để Amane tiếp tục ôm cô, cho phép cậu làm những gì cậu muốn.
Trong vòng tay cậu là một người quan trọng, người mà cậu có thể thề rằng sẽ giao phó cả đời của mình cho cô, và cô cũng sẽ như vậy.Nếu không có Amane thì Mahiru sẽ không thể sống tiếp và ngược lại.
Cậu cảm nhận được hạnh phúc thật sự, từ tận đáy lòng.
Amane để niềm hạnh phúc này thấm sâu vào từng sợi dây thần kinh của mình, chân thành thưởng thức sự ấm áp mà cậu không muốn buông bỏ.
Cậu đang tận hưởng một buổi sáng hạnh phúc đến mức, mà không nghĩ ngợi, cậu suýt nữa lại để mắt mình nhắm lại lần nữa. Tuy nhiên, Mahiru nhận thấy nhịp thở của cậu đã thư giãn đến mức giống như đang ngủ, và cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Amane-kun, cậu đừng có ngủ mà”
“…Mình muốn trốn học nằm trên giường và ôm cậu như này cơ.”
“Đây là Amane học sinh gương mẫu nói ư?.”
Amane cười thầm trước lời trêu chọc của Mahiru khi cậu suy nghĩ về những lời mình vừa nói. Dù cậu có nói như vậy, cả Amane và Mahiru đều là những học sinh gương mẫu, chưa bao giờ đi học muộn hay vắng mặt. Tuy nhiên, tình huống hiện tại lại quá hấp dẫn, đến mức dường như có thể làm lung lay những tính cách chăm chỉ của họ.
“Cậu thật sự muốn trốn học đến vậy sao? Liệu đây có phải là ma pháp của cái chăn không?” Mahiru đùa cợt.
“Nó giống ma pháp của Mahiru hơn cơ.” Mahiru đối với Amane còn hấp dẫn hơn cả tấm futon, điều đó khiến cậu nghĩ rằng nếu không cẩn thận, họ có thể sẽ trốn học, và Mahiru cũng sẽ phải trốn học theo.
Mahiru, người ngày càng trở nên cám dỗ khiến Amane muốn ngủ lại, thở dài không phải với ý trách móc, mà là sự xấu hổ khi nghe Amane nói vậy. “Trời ạ.” Sau đó, cô bắt đầu cử động, định rời khỏi vòng tay cậu.
“Vậy thì, nếu mình rời đi, cậu sẽ thoát khỏi lời nguyền này. Dậy thay đồ đi.”
“…Mình biết là phải vậy, nhưng mà…”
“Không phải chuyện gì mình cũng chiều cậu đâu nhé. Dậy đi, rửa mặt và tỉnh táo lại.” Mặc dù Mahiru dễ dàng chiều chuộng Amane khi cần thiết, cô cũng rất nghiêm khắc trong việc thay đổi nhịp độ. Dễ dàng đoán được Amane sẽ cố gắng cuộn mình lại trong chăn, cô giật chăn ra khỏi tay cậu.
Amane thực ra cũng sẽ dậy dù không có lời nhắc nhở từ Mahiru, nhưng khi thấy cô đánh thức cậu vui vẻ như vậy, cậu mỉm cười mà Mahiru có vẻ không để ý mấy.
Tương lai, đây chắc chắn sẽ không phải là cách thức thức dậy tồi tệ.
Nói thêm một chút, Amane hoàn toàn có thể thức dậy đúng giờ nếu cậu thực sự muốn, nhưng cậu không thể không nghĩ rằng thật tuyệt khi đùa giỡn thế này, miễn là không làm phiền Mahiru. Cậu không muốn nghịch ngợm, nhưng cậu nghĩ việc thỉnh thoảng dựa vào cô và hơi làm nũng một chút cũng là chấp nhận được, vì Mahiru có vẻ rất thích chăm sóc cậu.
Khi Amane nghĩ vậy, một cơn lạnh chạy dọc cơ thể cậu. Cậu rời giường và bắt đầu lấy quần áo để thay. Cứ mỗi lần cậu mở tủ quần áo, thái độ của Mahiru lại thay đổi, và một sự căng thẳng bất ngờ bao trùm không khí. Điều này khiến Amane phải nhịn cười.
“Chúng ta sẽ thay đồ thế nào đây?” cậu hỏi. “Mình đi vào phòng tắm trước nhé?”
“…Làm ơn đi đi. Nhưng cậu không được nhìn trộm đâu nhé.”
“Như thể mình lại đi nhìn lén vậy. Cậu không nghĩ đó là chuyện mà chúng ta cần xin phép sao?”
Họ có thể đang hẹn hò, nhưng Amane không nghĩ đến việc thực sự nhìn thấy Mahiru thay đồ. Đó sẽ là một sự xâm phạm quyền riêng tư, và dù sao thì cảm giác xấu hổ hiện tại của họ cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Đối với Amane, việc nhìn thấy Mahiru thay đồ sẽ không phải vấn đề lớn, ngoài việc cảm thấy xấu hổ và mặt cậu bắt đầu co rúm lại. Tuy nhiên, điều đó lại không đúng với Mahiru. Rõ ràng là họ sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt nhau trong một thời gian, và cả hai có thể sẽ muốn "chết đi" vì xấu hổ.
“C-Cậu muốn nhìn sao?”
“…Nó sẽ là nói dối nếu nói là Mình không muốn. Nhưng mình không muốn làm gì khiến cậu khó chịu, và sáng sớm như vậy mà quá bốc đồng thì cũng hơi bất tiện.”
“C-Cậu nói đúng, nhưng…”
“Ừm, thế nên đừng đi quá xa. Không phải lúc nào cũng nên phơi bày hết mọi chuyện về nhau đâu.”
Điều này không cần phải nói thêm, nhưng Amane vẫn tò mò. Tuy nhiên, cậu biết rằng không nên hành động theo sự tò mò đó lúc này. Cậu tin rằng những chuyện riêng tư như vậy chỉ nên được chia sẻ khi đã có sự đồng thuận thực sự, và chắc chắn không phải là vào sáng sớm trong một ngày đi học.
“Đó là điều mình có thể chắc chắn mà nói.” Amane nhún vai và định rời khỏi phòng thì Mahiru quay lại, thở dài một chút rồi nói: “Đó là một trong những điểm mạnh của cậu, nhưng cũng là nguyên nhân khiến mình khó chịu, Amane-kun.”
Sau khi thay đồ, như Mahiru đã nói, cô ấy chuẩn bị từ hôm trước, Amane thưởng thức một bữa sáng đầy đủ với món trứng cuộn dashi, cá hồi kiểu Kyoto, một vài món ăn kèm đã chuẩn bị sẵn, súp miso và cơm trắng. Sau khi ăn xong, cậu tập trung vào việc chuẩn bị cho ngày học bằng cách chỉnh đốn bản thân sao cho gọn gàng.
Sau khi đã chuẩn bị sách vở và các đồ dùng từ hôm trước, Amane chỉ cần thắt cà vạt và khoác áo blazer lên người, nhưng cậu dừng lại một chút, tay cầm cà vạt, đắm chìm trong suy nghĩ.
“Có chuyện gì sao?” Nhận thấy Amane dừng lại với vẻ trầm tư, Mahiru tiến lại gần với giọng tò mò. Amane, dù có chút ngập ngừng, nhưng vẫn chìa cà vạt cùng chiếc ghim cà vạt mà cậu đã giấu ra trước mặt Mahiru.
Đó là món quà sinh nhật của cậu—chiếc ghim cà vạt mà Mahiru đã tặng cậu hôm qua. Amane muốn người tặng quà, tức là Mahiru, là người thắt cà vạt cho mình lần đầu tiên.
“Cậu có thể thắt cà vạt cho mình được không?”
Khi cậu hỏi một cách ngượng ngùng, Mahiru chớp mắt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra ý định của cậu và mỉm cười đồng ý. “Được thôi,” cô đáp. Rất kính trọng, Mahiru nhận lấy cà vạt và ghim cà vạt, rồi quỳ xuống trước Amane, người đang ngồi trên ghế sofa, để quấn cà vạt quanh cổ cậu.
Mặc dù thắt cà vạt cho người khác chắc hẳn sẽ khác với việc làm cho chính mình, nhưng Mahiru làm việc này một cách thành thạo và nhanh chóng, không gặp chút khó khăn nào. Cô sau đó gắn chiếc ghim cà vạt được khắc hình hoa lên cà vạt với những động tác có thể nói là ấn tượng.
Mặc dù Amane hiếm khi đeo ghim cà vạt ngoài các dịp trang trọng, nhưng chiếc ghim này lại cảm thấy thật sự phù hợp—có lẽ là vì chính Mahiru đã chọn nó cho cậu.
“…Cái này có hợp với mình không?” Amane tự hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Mình chọn nó đặc biệt cho cậu, nên đương nhiên là hợp với cậu rồi,” Mahiru mỉm cười đầy tự tin. Nhìn thấy nụ cười kiên định của cô, khuôn mặt Amane mềm mại và mỉm cười lại.
“Cậu có mắt thẩm mỹ tốt thật đấy, nếu cậu nói nó hợp với mình thì mình cũng an tâm rồi.”
“Hợp với cậu mà,” Mahiru trấn an. “Chú ý đến các phụ kiện cũng là một yếu tố quan trọng trong thời trang.”
“Mình chỉ muốn biết món quà cậu tặng có hợp với mình không, không hẳn là về chuyện có phong cách hay không.”
“Yên tâm đi, nó chắc chắn hợp với cậu.”
Dù Mahiru có xu hướng nhìn Amane với những điều tốt đẹp, cô luôn cố gắng đưa ra những nhận xét khách quan về ngoại hình của cậu, vì vậy không có vẻ gì là vấn đề trong chuyện này. Chiếc ghim cà vạt gần như không thể nhìn thấy dưới ve áo của áo khoác vest, có thể chỉ tạo ra sự khác biệt nhỏ, nhưng những chi tiết tinh tế thế này lại rất quan trọng trong việc nâng cao vẻ ngoài của một người.
Amane tự nhiên đứng thẳng lưng lên khi mặc thứ gì đó do Mahiru chọn, bởi vì nó mang lại cho anh niềm vui vô cùng lớn. Có lẽ là sự khao khát xứng đáng khi đứng cạnh Mahiru.
Khi cảm nhận chiếc ghim từ Mahiru, ép sát trái tim mình, Amane cảm thấy một làn sóng hạnh phúc và tự tin dâng lên mạnh mẽ từ bên trong, lần này còn mạnh mẽ hơn cả trước kia.
“...Thật sự, khi cậu trông tự tin, cậu trở nên cuốn hút đến mức làm mình phải ngạc nhiên đó, Amane-kun.” Mahiru nhẹ nhàng thì thầm khi Amane chỉnh lại áo sơ mi và khoác chiếc vest lên người.
“Còn khi mình lúc không tự tin thì sao?”
“Cậu trông dễ thương hơn, mình nghĩ vậy. Nhưng cậu vẫn đẹp trai.”
“Bây giờ mình đẹp trai rồi đúng không?”
“Vâng, trông cậu đẹp trai hơn nhiều rồi.”
“…Vậy đủ đứng cạnh cậu rồi đúng không?” Amane sẽ không ngần ngại khi đứng bên cạnh cô. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cậu cũng tự hỏi liệu mình có làm cô cảm thấy không hợp khi đứng cạnh nhau. Dù sao thì, cậu không có ý định rời xa cô, nhưng cậu không thể không băn khoăn về cách người khác nhìn nhận mình.
Cậu đã không ngừng nỗ lực để hoàn thiện bản thân, nhưng liệu những nỗ lực đó có thực sự được chú ý hay không lại là chuyện khác. Amane, dù đã đoán trước câu trả lời của Mahiru nhưng vẫn hỏi, và nhận được một nụ cười tinh nghịch từ cô. “Đương nhiên rồi, Amane-kun…” Mahiru dịu dàng vuốt ve má anh. “Cậu đừng lo. Cậu đẹp cả từ trong lẫn ngoài. Mình sẽ không để ai phàn nàn đâu, mà ngay cả khi phớt lờ cảm xúc của mình, cậu vẫn là một người tuyệt vời.”
“Vậy thì tốt rồi… Chúng ta đi đến trường nhé?”
"Vâng."
Khi Amane đứng dậy và đưa tay ra, Mahiru nắm lấy tay cậu mà không chút do dự. Vì Mahiru luôn trao cho cậu những cảm xúc chân thành, Amane có thể đứng vững bên cạnh cô và tiến về phía trước, nắm tay cô. Chính nhờ cô mà cậu đã có thể thay đổi bản thân đến mức này.
Cậu không bao giờ muốn buông tay cô.
Lại một lần nữa thề rằng sẽ không bao giờ rời xa cô và sẽ làm cô hạnh phúc, Amane mỉm cười nhẹ nhàng với Mahiru khi họ cùng nhau rời khỏi nhà.
“…Nhìn vẻ mặt của cậu, có vẻ như tối qua cậu đã có một đêm vui vẻ nhỉ?” Sau khi chia tay Mahiru, người hình như có việc phải làm ở phòng giáo viên, Amane bước vào lớp và ngay lập tức bị Itsuki chào đón với nụ cười nham nhở. Như Amane đã đoán, cậu đã ngay lập tức trở thành đối tượng bị Itsuki trêu chọc ở trường, chỉ một ngày sau sinh nhật của mình. Tiện đây, hình như Chitose vẫn chưa tới.
Dù đã quen với điều này, nhưng đối diện với sự trêu chọc của Itsuki trực tiếp lại khiến Amane cảm thấy xấu hổ hơn cả những gì cậu tưởng tượng, khiến lông mày cậu tự nhiên nhíu lại một cách reflex. "Đừng làm cho nó nghe có vẻ đen tối như vậy. Chúng tôi chỉ ăn mừng như bình thường thôi mà."
"Được rồi, được rồi—cứ nói thế đi."
"Ôi trời…"
Itsuki nhận ra ánh mắt của Amane và vỗ vai cậu với một nụ cười tinh quái. "Chỉ đùa thôi mà. Nhưng mà, nhìn chung, có vẻ công việc chuẩn bị của Shiina-san đã diễn ra ổn thoả."
"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ cậu ấy." Amane thở dài, không thể trách móc Itsuki, và thay vào đó chỉ thở ra một tiếng.
"Nói thật thì mình cũng không làm gì nhiều lắm đâu. Nếu có ai làm việc chính thì là Chi và Kido-san. Họ là người đưa ra lời khuyên và hỗ trợ mọi thứ."
"Dù sao, cậu vẫn cố gắng giữ bí mật, phải không? Mình thực sự rất cảm kích."
"Chà, chính sự bất ngờ mới làm cho nó đặc biệt, phải không? Mình mừng là cậu đã có một sinh nhật đáng nhớ. Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật." Itsuki, với tư cách là người bạn chu đáo, mỉm cười và vỗ vai Amane một lần nữa.
"...Cảm ơn." Amane đáp lại một cách nhẹ nhàng. Má cậu ửng đỏ vì sự kết hợp giữa hạnh phúc và xấu hổ.
Chitose vẫn chưa đến, vậy mình sẽ phải cảm ơn cô ấy sau, Amane suy nghĩ, vì cô ấy đã đưa ra rất nhiều lời khuyên cho Mahiru. Chắc chắn Chitose sẽ trêu chọc cậu vì chuyện này, nhưng đó là một cái giá nhỏ phải trả cho sự tốt bụng của cô ấy. Amane đã sẵn sàng tiếp nhận nó một cách nhẹ nhàng.
Tận hưởng niềm vui giản dị của việc có những người bạn sẵn lòng tổ chức sinh nhật cho mình, Amane thở dài, và có vẻ như điều này đã thu hút sự chú ý của các bạn học, những người dường như đã nghe thấy.
"Hả? Sinh nhật của Fujimiya-kun sao?" Một cô gái trong lớp gọi to. "Ừ, đúng rồi—thực ra là hôm qua." Khi Itsuki xác nhận, các bạn học của họ đồng loạt kêu lên "Thật à?!" và quay lại nhìn về phía họ.
"Sao cậu không nói gì hết vậy?" Cô gái đó phản ứng. "Shiina-san và mọi người khác không nói gì về chuyện này, mình không biết gì cả!"
"U–Ờ, à thì, nó là một sự bất ngờ, nên..." Amane lẩm bẩm.
"À, hiểu rồi. Nhưng mà không nói gì thì hơi tệ... Giờ mình không có gì để tặng cậu hôm nay... Nước trái cây có ổn không?"
"Vậy thì mình sẽ tặng cậu kẹo này," một cậu bạn đề nghị. "Là hương vị 'gạo nấm enoki' phiên bản giới hạn đấy."
"Nghe ghê quá... Cậu đừng có mà đưa cho cậu ấy." "Cái gì?! Nó siêu ngon đấy chứ! Cực kỳ gây nghiện!" "Vị kinh khủng quá đi." Cô gái đáp lại. "Cậu thật ác quá! Gạo nấm enoki ngon mà!"
"Ừ, mình đoán vậy? Nhưng nó đắng quá. Mình không nghĩ đây là hương vị thích hợp cho kẹo đâu."
"Lập luận logic của cậu làm mình và công ty sản xuất kẹo này đau lòng quá!" Amane hoàn toàn bối rối khi các bạn học của cậu tụ tập lại xung quanh, dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Itsuki mỉm cười nhẹ và thì thầm, "Họ là những người tốt, phải không? Đừng suy nghĩ quá nhiều—chỉ cần chấp nhận họ thôi."
Kể từ khi Amane quyết định thay đổi cách cư xử trước mặt mọi người, cậu đã cảm nhận được một chút thay đổi, khiến cậu gần gũi hơn với các bạn trong lớp... Nhưng đây là lần đầu tiên họ đến gần cậu một cách tự nhiên như vậy để chúc mừng, và điều đó khiến trái tim cậu cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ. Nếu cậu vẫn giữ mình xa cách, tránh giao tiếp với người khác, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ được bao quanh bởi những người như thế này.
"...Ừm, cảm ơn mọi người. Mình thật sự rất vui." Khi cậu cảm ơn họ, không thể giấu nổi sự xấu hổ trong giọng nói, các bạn xung quanh liền nở những nụ cười tươi sáng và chân thành, khiến Amane lại lẩm bẩm "Cảm ơn" một lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn.
"...Có vẻ như Amane-kun đã trở nên khá nổi tiếng trong khoảng thời gian ngắn mình vắng mặt."
Sau khi hoàn thành công việc và trở lại lớp, Mahiru thấy Amane đang bị các bạn học vây quanh. Cô nhìn họ với vẻ ngạc nhiên nhưng cũng đầy vui vẻ. Sự ngạc nhiên của cô là điều dễ hiểu, vì việc thấy Amane trở thành tâm điểm của sự chú ý không phải là chuyện thường xuyên. Tuy nhiên, điều khiến cô thực sự cảm động không phải là sự nổi tiếng bất ngờ của cậu, mà là sự ấm áp trong lòng cô khi chứng kiến các bạn cùng lớp đang chúc mừng anh.
"Ah—chào buổi sáng, Shiina-san! Đừng lo, chúng tôi sẽ không cướp Fujimiya-kun đi đâu!"
"Mình—mình không lo lắng về chuyện đó. Mình chỉ bất ngờ khi thấy cậu ấy bị mọi người vây quanh thôi."
"Đúng vậy, lần duy nhất Amane bị vây quanh như thế này là khi cậu ấy công khai mối quan hệ với Mahirun. Mình cũng ngạc nhiên đấy." Chitose, người đã vào lớp cùng với cô, cũng kinh ngạc khi thấy cảnh tượng ồn ào xung quanh Amane, mắt cô mở to. Khi ánh mắt cô chạm phải mắt Amane, cô nở một nụ cười tinh nghịch. "Nếu là cậu của trước đây mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phải há hốc miệng."
"Ừ, chắc chắn mình sẽ không nói nên lời." Amane thừa nhận rằng bản thân cũ của mình luôn mang một vẻ u ám, hoàn toàn khác biệt với con người hiện tại. Cậu nghĩ bản thân cũ có thể sẽ cảm thấy khó chịu với người cậu bây giờ. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Amane ghét con người mà cậu trở thành.
Cậu đã học cách nỗ lực đứng cạnh người mình trân trọng nhất, và mặc dù không thể nói rằng cậu đã hoàn toàn ngừng tự ti, nhưng anh ít làm điều đó hơn trước. Có lẽ cách chính xác nhất để diễn đạt là việc có được sự tự tin đã mang lại cho cậu sự thanh thản trong lòng.
Sau khi trải nghiệm tình yêu và cách nó có thể thay đổi con người, Amane nhìn lại bản thân mình trong quá khứ với một cảm giác pha trộn giữa sự xấu hổ, đắng cay và một chút hoài niệm. Nuốt chững lại những cảm xúc đó, anh chỉ mỉm cười nhẹ.
"Cậu đã cởi mở hơn rất nhiều so với trước đây, đúng không? Cậu là một ví dụ điển hình cho việc tình yêu có thể thay đổi con người như thế nào." Chitose, đầy hứng khởi, thốt lên.
"Im đi. Có vấn đề gì à?"
"Không đâu! Mình nghĩ đó là điều tốt đấy. Không phải là trước đây cậu tệ, nhưng giờ trông cậu vui vẻ hơn nhiều. Cậu cười nhiều hơn," Chitose nói, vừa dùng ngón trỏ chọc vào má mình để nhấn mạnh điều đó, khiến Amane vô thức chạm vào má mình.
Nhìn sang Mahiru, cậu thấy cô đang gật đầu với nụ cười dịu dàng, như thể cú sốc đã qua đi rồi. "Và nụ cười của cậu cũng nhẹ nhàng hơn trước. Đúng không?" Mahiru hỏi.
"Chính xác!" một cô gái đồng ý. "Ánh mắt cậu nhìn khác hẳn đấy. Dù không rõ ràng như lúc cậu nhìn Shiina-san đâu."
"Dĩ nhiên rồi, cậu ấy sẽ mê mẩn hoàn toàn khi là chuyện của Shiina-san. Chỉ cần nhìn cách cậu ấy ngưỡng mộ cô ấy thôi là biết."
"Gần đây, cậu ấy còn trông như thể mê mẩn hơn cả chính thiên thần ấy nữa," một bạn khác nhận xét.
"...Mình hiểu rồi, đừng nhìn quá nhiều như vậy," Amane nói. "Mình biết là mình hơi ngọt ngào với Mahiru."
Amane cố gắng không để mình lộ vẻ mặt quá thoải mái khi ở bên Mahiru, mặc dù có vẻ các bạn trong lớp đã nhận ra cậu thường mềm mỏng hơn khi ở gần cô.
Tiếng đồng tình từ các bạn nam và nữ xung quanh họ vang lên.
Amane cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết, kèm theo cảm giác ngứa ngáy ở miệng. Chitose nhận thấy điều này, liền vỗ tay để thay đổi không khí, nói: "Thôi, chúng ta dừng ở đây thôi, trước khi Amane lại tủi thân đấy."
Amane nghĩ rằng cô không nên bắt đầu chuyện này, nhưng cậu cũng hiểu Chitose có cách riêng của mình để chúc mừng cậu.
Cười nhẹ một chút, Chitose lấy ra từ trong túi một hộp quà được gói kỹ. "Mặc dù trễ một ngày, nhưng đây là quà từ mình và Ikkun!"
"...Thật sự cảm ơn vì các cậu đã rất chu đáo và giúp đỡ Mahiru."
"Heh heh heh. Mình là bạn thân duy nhất của Mahirun đấy~. Mình lúc nào cũng sẵn sàng tham gia vào những kế hoạch của cô bạn đáng yêu của mình. Đây, nhận đi!" Chitose hào hứng đưa hộp quà khá nặng cho Amane.
Nếu Itsuki và Chitose đã cùng nhau chọn món quà này, chắc chắn đây không phải món quà tồi. Mặc dù Amane hy vọng rằng nó không phải là thứ quá ngớ ngẩn hay không hợp lý với thời gian, cậu sẽ vui mừng nhận bất cứ món quà nào từ họ, trừ khi đó là thứ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Cặp đôi này có gu thẩm mỹ rất tốt, vì vậy Amane không lo về món quà họ chọn, nhưng trọng lượng bất ngờ của nó làm anh cảm thấy tò mò. Liệu đó là gì nhỉ?
“…Chỉ hỏi thôi, nhưng trong đó là gì vậy?”
"Ôi, cậu hỏi ngay bây giờ à? Mình có thể nói cho cậu biết, nhưng..."
Một cảm giác bất an lướt qua Amane khi cậu liếc nhìn Mahiru một chút. "Ê, sao lại có câu trả lời gợi ý như vậy?"
"A ha ha. Đùa thôi, đùa thôi. Chả có gì nguy hiểm đâu—đó là bộ bột tắm và muối tắm. Một số mùi là những mùi mà Mahiru thích, còn một số thì tốt cho trao đổi chất, theo đánh giá của mọi người. Mình nghĩ có lẽ hai người có thể dùng chúng cùng nhau."
"...Tại sao cậu lại nghĩ chúng mình sẽ dùng chung? Bình thường thì người ta sẽ dùng riêng mà." Amane cảm kích món quà, nhưng câu nói không cần thiết của cô khiến anh nhăn mặt.
Dù họ có một chút thân mật về mặt thể chất, mối quan hệ của họ vẫn rất trong sáng. Amane không muốn người khác nghĩ họ là một cặp đôi hay tắm chung với nhau. Không phải là họ chưa từng tắm chung, nhưng lúc đó luôn có đồ bơi hoặc khăn tắm. Hơn nữa, không phải mỗi lần Mahiru ở lại là họ lại tắm chung.
"Mọi người sẽ hiểu lầm đấy," Amane nói với vẻ mặt không vui, Chitose đáp lại bằng một câu "Awww..." không hài lòng, khiến cậu muốn véo má cô, nhưng cậu cố kìm lại.
"Đừng nói những điều mà người khác có thể hiểu lầm," Amane lặp lại. "Đây gọi là yếu đuối đấy." "Itsuki, im đi."
"Ừ, ừ, biết rồi… Dù sao thì, dù mình có im lặng hay không, có vẻ như ai cũng biết hai người đang khá gần gũi rồi… Ow, được rồi, mình hiểu rồi."
Amane ấn tay vào hông của Itsuki khi bước qua, cảm giác cứng và cứng rắn khiến anh có chút cảm giác thất bại. Tuy nhiên, sau khi thành công khiến Itsuki im lặng, Amane thở dài sâu.
"Mình thật sự cảm ơn món quà và sự chu đáo của cả hai, nhưng xin cậu đừng nói những chuyện không nên nói." Vừa nói thế, Amane cố gắng giữ cho đôi má mình không đỏ lên vì xấu hổ khi quay lại chỗ ngồi, giữ món quà trong tay một cách cẩn thận.
Itsuki theo sau, đặt tay lên hông theo cách cường điệu. "Này, Amane..." Khi đã ra khỏi nhóm bạn, Itsuki nghiêng người đến gần tai Amane.
"Gì vậy?"
"Chẳng ai bảo cậu phải tắm chung đâu. Mọi người nghĩ là hai người sẽ thay phiên nhau nếu một người ở lại..."
"...Im đi."
"Mình nói rất khẽ mà!?"
Amane, nhận ra mình vừa tự làm khó mình, cắn môi rồi quay đi, trong khi Itsuki cười và vỗ lưng Amane, trêu chọc anh.
"Ồ, Shiina-san đã để lộ bí mật rồi à?"
Vào giờ ăn trưa, Amane cảm ơn Ayaka vì đã giúp đỡ Mahiru, và cô ấy đáp lại bằng một nụ cười tinh quái. Mà không tiết lộ gì, Ayaka đã âm thầm hợp tác với Mahiru để tổ chức bữa tiệc bất ngờ cho Mahiru, điều mà Amane rất cảm kích. Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy hơi bị lừa dối một chút. Sự im lặng của Ayaka có nghĩa là Souji cũng biết về kế hoạch này, ám chỉ rằng toàn bộ sự kiện đã được giữ bí mật bởi tất cả những người tham gia.
Mức độ hợp tác này chắc chắn là nhờ vào sự nổi tiếng của Mahiru. Mặc dù Amane không thể không ngưỡng mộ sức ảnh hưởng của cô ấy, anh lại tự hỏi liệu có cần phải chuẩn bị một kế hoạch tỉ mỉ như vậy không. Tất nhiên, mong muốn bất ngờ Amane của Mahiru chắc chắn là động lực chính.
"Cậu đoán ra nguyên liệu bí mật một cách dễ dàng à?"
"Gần như vậy. Mình chỉ nghĩ nó có vị giống nhau thôi mà."
"Vậy là dễ nhận ra thật đấy. Có lẽ cà phê ở nhà dì mình ngon đến vậy."
"...Nhân tiện, sao cậu lại gợi ý cà phê cho Mahiru?"
"À, Shiina-san gặp khó khăn trong việc chọn bánh, nên khi chúng mình lục tìm sách công thức và tạp chí cùng nhau, mình đã gợi ý..."
“Lúc đó, mình đã gợi ý cà phê cho Mahiru. Cô ấy đồng ý ngay. Thực sự là một gợi ý tuyệt vời, nếu mình nói thế.” Ayaka mỉm cười.
Dù Amane chỉ mỉm cười một cách chua chát, nhưng cậu phải thừa nhận rằng nó rất ngon, vì vậy cậu chỉ khẽ gật đầu.
“Nhìn vậy thì cậu rất hài lòng với kết quả rồi, nên mọi chuyện kết thúc tốt đẹp. Mình chắc chắn dì Fumika sẽ rất vui.”
“…Mình thật sự biết ơn sự giúp đỡ của dì ấy, nhưng liệu chúng ta có cần kể chi tiết cho dì ấy không?”
Việc cảm ơn vì sự giúp đỡ là điều tự nhiên. Tuy vậy, cảm giác lo lắng vẫn không thôi ám ảnh cậu vì tính cách năng động của Ayaka, nhưng Amane tin rằng việc chia sẻ một số chuyện với Fumika là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, với ấn tượng ban đầu của dì ấy, nghĩ đến việc đối diện với sự hăng hái vô bờ bến của dì ấy cũng khiến cậu cảm thấy ngại ngùng.
Ayaka hình như đã hiểu được điều Amane muốn nói, cười khẽ và nói, “Chà, mình nghĩ chỉ cần giải thích ngắn gọn thôi là đủ. Dì mình không phải là người hay tò mò quá đâu… có lẽ vậy.”
Cái từ "có lẽ" chỉ càng khiến Amane cảm thấy lo lắng hơn, nhưng vì Fumika không phải là người xấu, và cuộc trò chuyện sẽ là một nguồn vui lớn cho dì ấy, nên cậu nghĩ có thể chấp nhận được. Miễn là mọi chuyện vẫn trong khuôn khổ thôi.
“Dù sao, cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu đã giúp đỡ cho người như mình… mặc dù Mahiru sẽ giận nếu mình nói thế. Cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu~. Giúp đỡ bạn bè trong ngày sinh nhật là điều bình thường mà. À, đây là quà từ mình nữa.”
Ayaka sau đó lấy ra một chiếc hộp lớn đã được gói cẩn thận từ trong ba lô của mình. Hộp hơi lớn một chút khiến Amane không thể cầm bằng một tay. Cậu hơi bất ngờ vì không ngờ mình lại nhận được gì từ cô ấy. “Có vẻ như bất ngờ của mình đã thành công rồi!” Lời tuyên bố vui vẻ của cô làm cậu bừng tỉnh.
“Đây, là quà từ mình và Sou-chan. Cậu nhận nhé.”
“Cậu không cần phải làm phiền như vậy đâu, nhưng… cảm ơn nhé. Mình có thể hỏi quà bên trong là gì không?”
“Protein!”
“Không có gì thay đổi nhỉ.”
Phản ứng năng động của Ayaka khiến Amane phải cười và nhận lấy món quà. Ayaka sau đó tự hào nói: “Cái này rất ngon và có khả năng hấp thụ tốt lắm! Đến cả Sou-chan cũng công nhận đấy!” Cô ấy vênh mặt, làm Amane cười lớn hơn.
Nếu Souji có mặt ở đó, Amane có thể tưởng tượng anh ta sẽ phản ứng lại bằng câu “Đừng có dùng mình làm chuột bạch.” với vẻ mặt bực bội.
Nhận ra Amane đang nghĩ gì, Ayaka mỉm cười rạng rỡ và nói thêm, “Cậu cứ yên tâm, Sou-chan bảo ‘Chà, protein là protein thôi, chắc cũng không sao đâu,’ khi cậu ấy ăn một đống đó! Mình và Sou-chan đã thử kỹ lắm rồi, nên đừng ngại gì cả!” Cô ấy vẫn giữ nụ cười vui vẻ.
“Nghe có vẻ như một thí nghiệm trong phòng thí nghiệm không mấy minh bạch đấy.” Amane nghĩ thầm, nhưng khi thấy nụ cười rạng rỡ bất ngờ của Ayaka, anh quyết định giữ im lặng. Đôi khi, giữ yên lặng là cách tốt nhất.
“Dù sao đi nữa, cảm ơn cậu rất nhiều vì tất cả những gì đã làm. Cậu thật sự đã giúp đỡ chúng mình rất nhiều, Kido.”
“Không có gì đâu, không có gì đâu. Mình can thiệp vì mình muốn thôi, thật ra thì Sou-chan cũng bảo mình phải biết can thiệp vừa phải đấy.”
“Mình không nghĩ cậu đang can thiệp. Cậu thật sự đã giúp bọn mình rất nhiều.”
“Hừm, nhưng chỉ vì mình muốn thế thôi, nên cậu không cần lo lắng quá đâu, Fujimiya-kun. Hơn nữa, cũng có ích cho mình mà.”
“Như là gì?”
“Heh heh heh... Nếu cậu kết thân tốt với Sou-chan, cậu ấy sẽ có tâm trạng tốt hơn. Và khi cậu ấy vui vẻ, mình lại có thể dành nhiều thời gian hơn để chạm vào cơ bắp của cậu ấy.”
“…À, mình hiểu rồi.”
Dù Amane chỉ mỉm cười khẽ với lý do nghịch ngợm và có phần ích kỷ của Ayaka, nhưng anh biết rằng cô ấy không chỉ đơn giản như vẻ ngoài. Thực ra, với những ai quen biết Ayaka, họ sẽ thấy cô ấy có một lòng tốt vô cùng rõ ràng. Dù chỉ có một số ít lần tiếp xúc, Amane cũng cảm nhận được sự chu đáo và quan tâm của cô ấy dành cho người khác. Cô ấy thực sự thích làm những điều đó.
Hơn nữa, cô có thói quen hạ thấp sự giúp đỡ của mình, khuyến khích Amane không phải lo lắng về việc đền đáp. Vì vậy, sau khi cảm ơn sự chu đáo của Ayaka, Amane nhún vai và nói, “Vậy thì, miễn là cậu và Kayano không vấn đề gì thì mình cũng chẳng lo lắng.”
“Hôm nay thật tuyệt vời, phải không?”
Sau khi họ về nhà và ăn tối xong, Mahiru thì thầm câu này bằng một giọng dịu dàng khi cả hai đang thư giãn trên chiếc sofa.
Amane hiểu ngay cô ấy đang nói đến điều gì và trả lời, “Ừm.”
Mahiru sau đó nở một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt cô thư giãn như thể chính cô là người được chúc mừng. Sự nhẹ nhõm, hài lòng và vui vẻ. Cô mỉm cười với Amane, khiến cậu cảm thấy ngại ngùng đến mức vô thức quay mắt về phía chiếc TV.
Trên bàn cà phê, giữa chiếc sofa và TV, là một loạt những món quà mà cậu nhận được từ bạn bè. Bắt đầu từ những món quà của Itsuki, Chitose, và Ayaka, cậu cũng nhận được một vài món quà từ những bạn học không quá thân thiết, nhưng lại trao tặng trong một phút xúc động. Đó chủ yếu là những món quà như bánh kẹo và đồ uống, nhưng Amane cảm thấy vừa ngại ngùng vừa vui mừng khi nhận được những lời chúc tốt đẹp từ bạn bè, mặc dù cậu đã cố gắng không để điều đó lộ ra ngoài. Năm ngoái, lớp học chẳng có sự ồn ào nào vì cậu chỉ thông báo sinh nhật cho Itsuki và Chitose, vì vậy, so với năm nay, buổi lễ chúc mừng này có cảm giác gần như là không thể.
Là người thường tự coi mình là người thờ ơ, Amane không thực sự mong đợi một buổi lễ sinh nhật lớn như vậy. Tuy nhiên, cậu không thể không cảm thấy hạnh phúc thực sự khi nhận được những lời chúc mừng sinh nhật này.
“...Mình không nghĩ là mọi người lại chúc mừng mình nhiều như vậy. Tuy nhiên, mình đã từ chối món kẹo vị cơm nấm enoki đó.”
Mahiru cười khúc khích. “Mình thì hơi tò mò về nó đó.”
“Chắc là sẽ cần một cái gì đó để làm sạch vị miệng sau đó, chắc chắn rồi.”
Mahiru, với niềm đam mê ẩm thực mạnh mẽ hơn, thích thú với những món ăn kỳ lạ hơn Amane. Trong khi Amane cảm kích sự quan tâm, cậu lại ít thử nghiệm với khẩu vị của mình và lịch sự từ chối những món ăn kỳ dị hơn. Để đền bù, cậu nhận được một món kẹo có vị hầm bò, nhìn giống như một viên bouillon cô đặc. Có lẽ bạn học của cậu là một người thực sự yêu thích những món quà kỳ lạ như vậy.
Cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng có chút thú vị với sở thích bất ngờ của một bạn học mà cậu không thường xuyên nói chuyện, Amane nhìn những món quà mà bạn bè và bạn học đã tặng mình. Cậu cảm thấy hạnh phúc thật sự, nhưng một cảm giác nghi ngờ mơ hồ và lo lắng bắt đầu che lấp niềm vui của cậu.
“...Liệu có thực sự ổn khi mọi người chúc mừng mình nhiều như vậy không?” Những lời của Amane vô tình bật ra.
Biểu cảm dịu dàng của Mahiru ngay lập tức thay đổi, thay vào đó là sự khó chịu và lo lắng, cô nhìn cậu với một chút hờn dỗi nhẹ. “Tại sao cậu lại lo lắng vậy? Lý do mà bạn học chúc mừng cậu là vì cậu đã giao tiếp và kết bạn với họ. Đó là công lao của chính cậu, Amane-kun. Cậu hiểu không?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Mình không cố hạ thấp bản thân đâu. Chỉ là, mình cảm thấy nó không thể với mình thôi. Đó là tất cả. Mình thường không kể với người khác về sinh nhật của mình.”
Amane cảm thấy như mình đang gây áp lực cho những người mà cậu không thực sự thân thiết, khiến họ phải chúc mừng sinh nhật mình mà không có sự báo trước nào. Cậu thực sự hạnh phúc khi chỉ nhận vài lời chúc từ những người thân thiết với mình.
“Có quá nhiều người so với trước đây, nên không thể trách mình vì đã ngạc nhiên, phải không?” đó là thứ mà Amane muốn truyền đạt.
“Fufu, điều đó chỉ chứng minh rằng cậu được mọi người xung quanh công nhận và chúc phúc, Amane-kun. Đó là một điều đáng vui mừng.”
“Ừ, mình hy vọng là vậy.”
“Amane-kun.” Mahiru phản bác bằng một giọng nghiêm khắc, khiến Amane mỉm cười. Đối mặt với ánh mắt của cô, đầy nghiêm túc như muốn nói, "Cậu không được tự hạ thấp mình," cậu không thể nào giữ được vẻ tiêu cực nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi—mình biết rồi… Mình thực sự hạnh phúc.”
“Ừm… Hãy chấp nhận lời chúc mừng của họ một cách chân thành.” Mahiru tựa vào tay cậu với nụ cười thường lệ, và cảm nhận được sự nhẹ nhàng của cô, cậu thư giãn khuôn mặt và nhìn xuống Mahiru. Niềm vui của cô khi chúc mừng sinh nhật cậu thật sự chân thành, cô hành động như thể đây là ngày đặc biệt của chính cô. Điều này khiến cậu tin rằng niềm vui của cô là từ tận đáy lòng.
...Vậy nên, thực ra, Mahiru coi sinh nhật là một dịp để ăn mừng. Đặc biệt là khi đó là sinh nhật của một người bạn thân hoặc người quan trọng với cô. Dù là cho một người không quá thân thiết, Mahiru vẫn sẽ gửi lời chúc mừng chân thành. Tuy vậy, khi cậu nhớ lại rằng sinh nhật của Mahiru năm ngoái đã trôi qua mà không có bữa tiệc gì, một cái gai lạnh sắc đã đâm vào cảm giác ấm áp mà cậu đã có suốt cả ngày. Nhưng—đó là một lời nhắc nhở có chút chua chát mà cậu không ghét. Nó là một lời cảnh báo để cậu nhìn lại thực tế và cũng là động lực để cậu tiến lên và hỏi Mahiru một câu hỏi nhất định.
“Mahiru này…”
“Gì vậy?”
Amane định gọi cô bằng một giọng thật nhẹ nhàng, không có chút gai góc nào, nhưng Mahiru, đã nhận ra sự thay đổi tinh tế trong giọng cậu, ngừng tựa vào cậu và ngồi thẳng lưng lại. Mahiru chuẩn bị sẵn sàng, không phải vì lo lắng, mà có lẽ là vì mong đợi một cuộc trò chuyện quan trọng.
Amane hắng giọng. “Cậu biết đấy, um, mình không giỏi giữ bí mật đâu, nên nếu mình cố giấu giếm chuyện gì đó, cậu có thể sẽ nhận ra hoặc nghi ngờ... và nếu cậu phát hiện ra mà không vui thì sẽ không tốt cho mình đâu. Vậy nên, mình nghĩ sẽ nói trước cho cậu biết.”
“Vâng,cậu định nói chuyện gì?”
“Sinh nhật của cậu là tháng sau đúng không?”
“À… ừm, giờ mới nhớ.” Mahiru ngạc nhiên như thể mới nhận ra điều đó. Sau vài giây suy nghĩ, cô gật đầu. Cô hoàn toàn không để tâm đến điều đó, không hề nghĩ rằng nó sắp đến, khiến cô phản ứng chậm như vậy.
Amane cảm nhận được sự thờ ơ rõ rệt từ cô, điều đó khiến cậu cảm thấy khó chịu. “Với cậu, việc sinh nhật được chúc mừng không phải là một cảm giác dễ chịu đúng không?”
“Không phải là mình thấy khó chịu đâu... mà là mình hoàn toàn thờ ơ với nó.”
Như Mahiru đã nói, cô chưa bao giờ quan tâm đến sinh nhật của mình. Đây là điều mà Amane đã biết từ sinh nhật của cô năm ngoái, nhưng nghe cô nói thẳng ra như vậy, dù cả hai đã bắt đầu hẹn hò, vẫn khiến cậu cảm thấy hơi buồn.
“Với mình, đó chỉ là một ngày đánh dấu thêm một tuổi, không phải là một ngày để ăn mừng. Mình chưa bao giờ tổ chức sinh nhật,” Mahiru giải thích. “À—nhưng mình rất vui khi cậu đã tổ chức sinh nhật cho mình năm ngoái! Không phải là mình không thích khi mọi người chúc mừng ngày đó—mà là mình không thể quan tâm đến chuyện của mình.” Cô vẫy tay trong không khí để nhận ra điều đó. Buổi lễ nhỏ cô có năm ngoái vẫn còn rõ trong ký ức của cô.
Nhận thấy rằng cậu đã làm cô lo lắng, Amane cảm thấy hơi có lỗi và xin lỗi. “Xin lỗi. Mình không định làm cậu phải nói như vậy. Mình hiểu là đối với cậu, ngày đó không có gì đặc biệt.”
Sự lớn lên của Mahiru và môi trường mà cô sống khiến Amane hiểu rõ vì sao sinh nhật của cô lại không có ý nghĩa. Nhưng, dù anh có lý trí như thế nào, Amane vẫn muốn Mahiru cảm thấy như cô thật sự được yêu thương, rằng cô xứng đáng với hạnh phúc, và ngày cô ra đời là một sự kiện đáng ăn mừng.
“Ừm, có thể chỉ là lòng ích kỷ của mình thôi, nhưng đối với mình, sinh nhật của cậu là một ngày rất đặc biệt.”
“Đặc biệt…”
“Cũng giống như cậu coi sinh nhật của mình là đặc biệt, mình cũng coi sinh nhật của cậu là đặc biệt hơn bất kỳ ai khác.”
Amane đã nghe từ nhiều người rằng Mahiru đã chuẩn bị rất nhiều cho sinh nhật của cậu. Cậu cũng biết tình yêu của cô dành cho cậu sâu sắc và chân thành, xuất phát từ trái tim cô. Cậu không muốn trở thành người chỉ ngồi đó hưởng thụ tình yêu của cô. Amane cố gắng
trả lại tình yêu tương xứng, thậm chí là nhiều hơn thế nữa, cho tất cả những gì cô đã dành cho cậu.
“Mahiru, mình yêu cậu nhiều đến mức không biết phải làm gì nữa. Mình rất biết ơn, và vô cùng vui mừng vì cậu đã được sinh ra trên thế giới này, và mình sẽ mãi mãi đầy lòng biết ơn. Trong lòng mình, mình luôn cảm ơn cậu vì đã sinh ra, vì đã gặp mình, và vì đã yêu mình... Đối với mình, ngày cậu ra đời là một ngày cực kỳ đặc biệt.”
Không cần phải nói, Mahiru là ánh sáng trong cuộc sống của Amane. Ngày cô đến với thế giới này là một ngày vô cùng đặc biệt, và cậu muốn cô nhận ra điều đó.
“Vậy, um—nếu cậu không cảm thấy khó chịu, mình có thể tổ chức sinh nhật cho cậu không? Giống như cách cậu đã tổ chức cho mình? Mình muốn từ tận đáy lòng mình, thể hiện lòng biết ơn chân thành vì cậu đã được sinh ra trên thế giới này.”
Amane sẽ không ép buộc tổ chức lễ kỷ niệm mà không cân nhắc đến mong muốn của cô. Nếu cô cảm thấy không thoải mái với ý tưởng này, cậu sẽ sẵn sàng bỏ qua và coi ngày đó như mọi ngày khác. Nếu cô đồng ý, Amane quyết tâm tổ chức một buổi lễ tốt nhất có thể với tất cả nguồn lực cậu có. Anh muốn thể hiện rằng xung quanh cô có những người biết ơn sự hiện diện của cô.
Vẫn nhìn thẳng vào cô, Amane chờ đợi câu trả lời từ Mahiru. Ngay lập tức, anh nhận thấy biểu cảm của cô thay đổi khác với trước đó—cô tỏ ra ngạc nhiên. Một chút không chắc chắn và sợ hãi lóe lên trong mắt cô… Cô nhìn Amane với vẻ không thể tin nổi.
“…Cậu chắc chắn chứ?” cô hỏi.
“Cậu không phản đối chứ?” Amane trả lời.
“Không không, không phải đâu. Umm, mình rất vui. Chỉ là, nghĩ đến việc một người như mình lại...”
“Mahiru, nhớ lúc trước không? Cậu có nói không muốn mình tự hạ thấp bản thân. Không tốt nếu lại làm điều đó chính mình đâu.” Không chút kiêng nể, Amane lập tức nắm lấy má của Mahiru—thể hiện sự bối rối, không chắc chắn, và lo lắng—trước khi kéo chúng ra. Đùa giỡn với má cô, mềm mại nhưng không quá nhão, Amane muốn nhẹ nhàng xua đi bất kỳ cảm giác tiêu cực nào đang len lỏi vào trái tim cô.
Sau đó, một âm thanh thật ngớ ngẩn, “Vâ-Vân-Vâng,tớ hiểw rồii…” bật ra từ miệng cô, không thể khép lại hoàn toàn.
Mặc dù Amane cẩn thận tránh làm cô đau, nhưng chắc hẳn phải có chút sốc với Mahiru, khi cô vẫn nhìn cậu với ánh mắt ngây ngốc ngay cả khi cậu thả tay ra. Khi cậu hỏi, “Cậu đã nhận ra mình quan trọng với cậu chưa?” màu sắc trên gương mặt cô bắt đầu mờ đi, cho thấy rằng việc cậu chơi đùa với má cô không phải lý do duy nhất khiến cô ngạc nhiên.
Cô thì thầm những tiếng “Ah…” và “Uuu...” nhẹ nhàng, rồi do dự ngước nhìn Amane. Bóng dáng lo lắng đã gần như biến mất khỏi gương mặt cô.
“…Cảm ơn cậu rất nhiều. Chỉ cần sinh nhật được tổ chức bởi cậu, Amane-kun, đã khiến mình hạnh phúc… Đó là một cảm giác kỳ lạ. Mình luôn tin rằng sinh nhật của mình không có gì quan trọng.”
“Vậy thì, từ năm nay trở đi, mình sẽ chắc chắn rằng cậu không còn lý do gì để tin như vậy nữa.”
Sự thờ ơ của Mahiru có lẽ bắt nguồn từ mối quan hệ phức tạp với bố mẹ cô. Đây là một khía cạnh trong cô mà Amane không thể hoàn toàn xóa bỏ, cũng không muốn. Đó là một phần hình thành nên Mahiru ngày hôm nay.
Nếu không có gì khác, thì rõ ràng là sự thờ ơ đó xuất phát từ một nơi dễ bị tổn thương trong cô ấy — một nơi mà cô ấy không muốn người khác động chạm. Vì vậy, Amane muốn thay đổi sự thờ ơ có vẻ hờ hững đó. Cậu muốn khiến cô cảm thấy rằng mình có những người trân trọng và biết ơn sự tồn tại của cô.
"Việc tổ chức một bữa tiệc lớn với mọi người... có vẻ không phải là phong cách của cậu, Mahiru nhỉ? Hãy cùng nhau ăn mừng một cách yên tĩnh thôi."
"...Được rồi."
Dù hòa đồng, Mahiru cũng là một cô gái khá nhút nhát — hay chính xác hơn là cảnh giác — và vì thế, cô thích một môi trường yên tĩnh ngay cả trong ngày sinh nhật của mình. Vì cô ấy không muốn nhiều người biết đến sinh nhật của mình, Amane cảm thấy rằng tổ chức tiệc riêng tư sẽ là một ý tưởng tốt hơn. Có vẻ như bây giờ, Mahiru không còn phản đối việc cho những người bạn thân biết về sinh nhật sắp tới của mình. Một cuộc trò chuyện với cô và Chitose — người luôn háo hức — có thể là cách tuyệt vời để khám phá những cách để ăn mừng.
Khi Amane đang dần dần lên kế hoạch cho các sắp xếp tương lai, cậu nhận thấy Mahiru đang nhìn cậu chằm chằm. Cô có vẻ hơi ngượng ngùng và không thoải mái, nhưng vẫn rõ ràng là vui vẻ khi co mình lại thành một quả bóng.
Amane không thể không bật cười khẽ. "Cậu thật sự không quen với việc có người tổ chức tiệc cho mình đúng không, Mahiru? Chúng ta còn chưa lên kế hoạch gì nhiều mà."
"M-Mình biết, nhưng..."
"À, vậy thì, mình rất vui vì cậu không có vẻ gì là phản đối ý tưởng này... Nghĩa là mình sẽ làm việc trang trí để chuẩn bị tiệc cho cậu. Cứ để mình lo liệu, đừng lo lắng về chuyện này nhé."
Mahiru cười khúc khích. "Vâng~."
Sau khi đã thảo luận về việc cậu sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, Amane cảm thấy rằng việc công khai thông báo ý định tổ chức bí mật sẽ công bằng hơn. Cậu nghĩ rằng Mahiru sẽ nhận ra ngay khi cậu nhắc đến sinh nhật của cô, nhưng vì cậu muốn tránh gây lo lắng về việc tổ chức tiệc, cậu quyết định xin phép cho hành động "hành động khả nghi" không thể tránh khỏi. Đáp lại, Mahiru bắt đầu cười vui vẻ.
Nụ cười nhẹ nhàng và giọng nói tươi sáng của Mahiru mang lại một cảm giác nhẹ nhõm cho Amane, và cậu bắt đầu xoa đầu cô khi cô tựa vào tay cậu với một chút mong mỏi.
"Mình sẽ cố gắng hết sức để khiến cậu thật sự hạnh phúc. Mình cũng sẽ nghiên cứu từ nhiều góc độ khác nhau để chuẩn bị mọi thứ."
"Và cậu để tất cả điều này tuột ra trước mặt người trong cuộc à?"
"Ah—"
"Fufu. Thật ra, cậu đôi khi đã rất cẩu thả mà."
"Mình không thể tranh cãi với cậu ở điểm này. Cậu đã nói đúng rồi."
Lúc này, Mahiru cười khúc khích, tiếng cười của cô vang lên nhẹ nhàng và du dương. "Mình sẽ mong chờ đấy."
"Chắc chắn rồi. Mình sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của cậu."
"Được rồi. Vậy mình sẽ đợi mong mãi."
Khi thấy Mahiru, người trước đây có vẻ thờ ơ, giờ đây lại hào hứng đón chờ sinh nhật, Amane cảm thấy vui hơn bất cứ điều gì. Với một cái gật đầu chắc chắn, cậu quyết tâm làm cho tháng còn lại trở nên khó quên đối với cô.