“Leng keng~ leng keng~”
Một âm thanh du dương vang lên khi cánh cửa của cửa tiệm cũ được mở ra.
Nơi đây là một cửa hàng tiện lợi cổ điển. Dù vậy chỉ cần nhìn quanh thôi là đã có thể thấy được sự chăm sóc tỉ mỉ bởi người chủ của nó.
Cửa tiệm có bố cục đơn giản chia thành nhiều khu vực. Ngoài quầy hàng có một số kệ được xếp ngăn nắp. Cùng với đó là làn gió lạnh buốt đặc trưng của mùa thu vùng biên ải vương quốc, hoàng hôn màu cam chín đâm xuyên qua cửa tiệm và nhuộm lên cơ sở vật chất bằng gỗ một tông màu ấm cúng.
Vị khách ghé thăm là một phụ nữ trẻ. Cô diện lên mình bộ quân phục màu trắng bạc. Nó khá khác so với những bộ quân phục thường có. Thoạt nhìn thì giống trang phục của sĩ quan dự bị hơn, thứ mà các học sinh hay được mặc.
Bộ quân phục không thể che đi những đường nét của thiếu nữ đó. Mái tóc dài màu xanh tím buông xõa trên vai. Cô tỏa ra một luồng khí chất duyên dáng và tinh tế.
Phía sau quầy hàng, Dekan đang nằm thõng thượt trên chiếc ghế.
Cậu ta mang trên mình những đường nét thanh tú giống với loài elf nhưng đôi mắt lại hơi lạnh lùng.
Cậu chống cằm bằng một tay, tay kia cầm quả táo đỏ, nhìn chằm chằm vào nó một cách ngơ ngác.
Cô gái bước thẳng đến chỗ quầy và gõ nhẹ, dường như muốn thu hút sự chú ý của Dekan.
Dekan hơi nhíu mày rồi ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức, ánh nhìn của cậu đã bị thu hút bởi con ngươi xanh như ngọc và đôi môi tựa quả anh đào của cô.
Cậu không thể kìm mình mà ngắm nhìn khuôn mặt của cô trong giây lát.
Thôi được, tạm tha cho cô vì đã làm phiền tôi lúc đang mải chiêm nghiệm đấy.
Dekan ngồi thẳng dậy và hỏi với một nụ cười chuyên nghiệp: “Quý cô đây có muốn mua gì không?”
Theresia chần chừ một lúc rồi nhìn quanh cửa tiệm nhỏ lần nữa. Song cô quay sang phía Dekan hỏi: “Cậu có phải là chủ của cửa tiệm này không?”
“Tôi chỉ giúp trông coi nó thôi.”
“Vậy thì, lá bài này là từ cửa tiệm của cậu à?”
Theresia lấy ra một tấm thẻ ma thuật và đặt nó trước mặt Dekan.
Nó là một thẻ triệu hồi Goblin cấp 1.
Vì thuộc dạng thẻ triệu hồi dễ làm nhất nên nhìn chung giá tiền của nó rất rẻ.
Do thuộc tính và hiệu ứng của nó cực kỳ phế vật, thành ra rất ít người bận tâm đến việc sử dụng bộ bài Goblin này.
Dekan liếc mắt liền nhận ra tấm thẻ ma thuật này. Quả nhiên, cậu chính là người đã làm ra nó.
Con Goblin hiện trên tấm thẻ đang mặc một bộ trang phục rất kỳ lạ.
Nó đeo mặt nạ đen và cầm theo thứ tựa như khẩu súng.
“Đúng là nó được bán bởi cửa tiệm của tôi, có gì hỏng hóc sao?”
“Không hỏng gì cả nhưng có một vấn đề siêu lớn đây này!!”
Theresia lập tức trở nên náo động: “Tất cả các bộ bài trong Học viện Ma thuật Hevenlit ở Thủ đô Hoàng gia đều bị lá bài này làm cho khuynh đảo đấy!”
“Thật sự như vậy sao?”
Dekan khẽ nhướn mày rồi hoang mang nhìn vào Theresia.
Cách đây không lâu, cậu đã sản xuất hàng loạt lô thẻ [Goblin Giang hồ] và bán chúng cho một thương gia lang bạt.
Cậu không bao giờ ngờ rằng lá bài đó lại có ảnh hưởng lớn đến vậy.
Cậu liền kiểm tra lại tấm thẻ trên bàn lần nữa và xác nhận rằng nó thực sự do mình làm ra.
“Nhưng tấm thẻ này bình thường lắm mà...”
Dekan bối rối gãi đầu và nhìn vào phần mô tả của nó.
***
Goblin Giang hồ
Loại: Thẻ triệu hồi
Độ hiếm: Xanh hữu hạn
Cấp: 1
Tấn công: 100
Sức sống: 100
Hiệu ứng: Khi triệu hồi và gây thiệt hại cho địch, lá bài sẽ cướp lấy một vật phẩm của địch thay vì gây sát thương.
Ghi chú: “Súng M1917 do Gangster Smith & Wesson sản xuất sẽ đánh bay mọi vấn đề của ngươi!”
***[note65600]
Dekan ngẩng đầu lên và nhìn vào biểu hiện của cô gái, đột nhiên hiểu được tại sao cô lại xúc động đến vậy.
Hẳn do cô ấy ghê tởm lá bài này nhỉ?
Nhưng tại sao chứ...?
Mình còn chưa bán tấm thẻ thực sự kinh tởm đó mà...
“Chẳng phải vấn đề của quý cô sẽ được giải quyết nếu mang theo vài con Goblin Giang hồ nữa hay sao?”
Đã phóng lao thì đành theo lao thôi.
Ánh mắt của Dekan đầy vẻ bối rối.
“Ai đời lại mang theo cả đống thẻ cấp 1 cơ chứ?! Hơn nữa cậu có biết một con Goblin Giang hồ ở Thủ đô có giá bao nhiêu không thế?!”
Theresia có hơi tức giận với lời bình phẩm của Dekan. Với cô cậu ta chẳng khác nào một kẻ nghiệp dư không hiểu gì về ma thuật cả!
Lá bài này rất không ổn định và không thể ngăn chặn được.
Đó là một lá bài kinh tởm. Hiệu ứng của nó hoàn toàn dựa vào may mắn.
Nếu một người xui xẻo dùng nó thì chỉ moi được chút kẹo từ túi đối thủ. Nhưng nếu ta đủ may thì thậm chí có thể lấy cắp toàn bộ bài từ tay người khác!
Nếu một người đặt cùng lúc nhiều con Goblin Giang hồ vào bộ bài của mình thì quả là phí không gian. Nhưng nếu người đó không mang theo lá bài này thì sẽ mất đi hiệu ứng răn đe và từ đó sẽ bị chi phối bởi bộ bài của đối thủ!
Thực sự là thế tiến thoái lưỡng nan mà!
“Vậy thì sao chứ?”
“...Cậu có lá bài nào từ bộ bài Goblin không?”
Dekan: “...Có đấy.”
Tất nhiên là cậu sẽ không từ chối bất kỳ khách hàng nào, huống hồ là một người đã mất công đi từ tận Thủ đô đến ngôi làng nhỏ này để mua bài của cậu.
Dekan mở ngăn kéo, lấy ra một tập thẻ và trải chúng lên bàn. Cậu lật đến cuối và tìm thấy một thẻ cấp 2 mà mình vừa làm xong.
“[Cảnh sát trưởng Goblin], tôi đề xuất lá này.”
“Cảnh sát trưởng ư?”
Phong cách vẽ thì giống nhau. Hiển nhiên là tấm thẻ này được tạo ra bởi cùng 1 người.
Khuôn mặt của Theresia trở nên rối bời. Mặc dù đây là thẻ cấp 2, nhưng chẳng phải giữa Giang hồ và Cảnh sát trưởng sẽ gây ra mâu thuẫn sao?
Dekan không nói gì nhiều. Cậu lấy lá bài rồi đưa cho cô ấy.
***
Cảnh sát trưởng Goblin
Loại: Thẻ triệu hồi
Độ hiếm: Tím hiếm
Cấp: 2
Tấn công: 200
Sức sống: 200
Hiệu ứng: Khi có một Goblin Giang hồ trên sân, lệnh triệu hồi sẽ có hiệu ứng của Goblin Giang hồ và triệu hồi thêm hai Goblin Giang hồ nữa.
Ghi chú: “Cảnh sát trưởng chỉ là nghề tay trái, còn xã hội đen mới là bộ mặt thật của ta!”
***
“Thứ hiệu ứng quái quỷ gì thế này...”
Theresia vô cùng kinh ngạc khi đọc công dụng của lá bài.
Tạm phớt lờ hình vẽ của nó, nếu bốn Goblin Giang hồ đột nhiên lao về phía cô, cô chắc chắn sẽ chọn quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.
Ngay khi lấy lại được bình tĩnh, cô lập tức nói với Dekan: “Tôi sẽ mua! Giá bao nhiêu vậy?”
Cô quyết tâm sẽ không để ai có được thứ kinh tởm như này nữa!
“...Thật ra, tôi không biết nhiều về giá cả của thứ này ở Thủ đô cho lắm. Hay là quý cô đây đưa ra một mức giá đi?”
Dekan bắt đầu thấy hối hận vì đã bán một lô Goblin Giang hồ cho gã thương gia lang bạt đó với giá 100 xu đồng mỗi con.
Mặc dù cậu không rõ nó có giá cao như nào ở Thủ đô, nhưng chắc chắn sẽ cao hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Theresia suy nghĩ rồi đưa ra đề xuất, “Vậy thì 60 xu vàng nhé?”
Ối dồi ôi-!!!
Dekan suýt nữa ngã dập đầu xuống đất.
Một đồng xu vàng tương ứng với 1000 xu đồng.
Hai mươi xu vàng cũng đủ cho một gia đình nhỏ ở ngôi làng gần biên giới như của cậu sống sung túc trong một năm rồi.
Theresia quan sát Dekan. Mặc dù có vẻ cậu khá mù mờ về giá thị trường của những lá bài của mình nhưng cô không muốn lừa cậu.
Bởi cô chắc chắn rằng sẽ có một tấm thẻ Sử thi nào đó nằm trong cửa hàng này.
Và cô cũng cần phải nhờ cậy nhà chế tạo tài năng đứng đằng sau những lá bài đó nữa.
Theresia cắn môi: “Tấm thẻ này chắc chắn sẽ được giá cao hơn ở Thủ đô Hoàng gia, nhưng lúc này tôi không mang nhiều tiền đến vậy... Nếu như thế vẫn chưa đủ thì tôi có thể dùng vài thẻ của mình để bù vào phần giá chênh lệch cũng được.”
Mặc dù Theresia muốn mua cả thẻ cấp 3 và 4 nhưng cô biết rằng mình sẽ không đủ khả năng chi trả cho chúng.
“60 xu vàng là được rồi.”
Thấy cô thật lòng đến vậy, Dekan liền lấy sổ cái ra và bắt đầu ghi chép.
Theresia cũng lôi ra một túi tiền vàng từ bên hông rồi đưa cho Dekan mà không chút do dự.
“Nhân tiện, cậu có thể cho tôi xem thẻ cấp 3 trông như nào không?”
Theresia rất tò mò về chất lượng tuyệt vời của những thẻ bài cấp 3 do cửa hàng này cung cấp.
Dù bản thân có không mua được nhưng cô vẫn muốn được chiêm ngưỡng chúng.
“Chúng tôi hiện không có bán thẻ cấp 3 ở đây.”
“Tại sao lại thế?”
“Là bởi vì tôi vẫn chưa thể chế tạo thẻ cấp 3 vào lúc này.”
Theresia: “???”
“Cậu là người làm ra chúng sao?!!”