Lúc chúng tôi đem được bé Carol về, Aileen nhanh chóng ôm cô bé vào lòng, nước mắt thì giàn giụa vì hạnh phúc. Ngược lại, mặt mũi của các thành viên của Tsukuyomi thì xám xịt như vừa có người chết vậy.
Lý do thì đơn giản thôi: chúng tôi thất bại hoàn toàn trong việc xóa dấu vết. Gần như ngay lập tức sau khi một cô bé từ Tsukimori-gumi bị bắt cóc, đã có người đến tận nơi giải cứu cô bé về. Phải ngu lắm mới không biết Tsukimori-gumi là thủ phạm. Từ đó, băng Tanioka-gumi sẽ phát động một cuộc chiến toàn diện với chúng tôi, và thế là game over. Hậu quả từ việc cứu bé Carol là toàn bộ Tsukimori-gumi bị tận diệt chỉ trong chớp mắt.
Bang chủ thì còn phải cố mà cười tươi trước mặt Aileen chứ trong thâm tâm anh ấy cũng tuyệt vọng lắm rồi, xong rồi còn phải nghe nghe Chris thì thầm vào tai.
“Bang chủ, em xin lỗi vì đã lấy thanh katana của anh mà không xin phép nhé.”
“… Đó là thanh katana gia truyền do ông nội anh để lại đấy.”
“Ể?! Chết rồi, em lỡ làm gãy nó rồi!”
“Em dùng nó để cứu bọn anh mà, đúng không? Thanh katana đó đã ra đi một cách huy hoàng trên chiến trường, vậy nên đừng có lo. Giờ chúng ta có mối lo còn lớn hơn nhiều…”
“Đến em cũng chả cười nổi nữa rồi…”
“Anh biết mà. Giờ chúng ta phải xứ lý sao đây?!”
Bố ai mà biết được.
Chúng tôi vừa có một pha tự bóp dé bản thân, khiến cho tình hình đã tệ nay còn tệ hơn. Chúng tôi bị làm sao thế không biết?
Thôi tôi mệt rồi. Quá đủ rồi. Tại sao chúng tôi không thể đánh bại lũ người xấu và có một cái kết tốt đẹp trong cái thực tại chết tiệt này chứ?
“Mọi người có vẻ cần được giúp đỡ nhỉ?”
Sau khi đuổi cái đám nhóc quây quần bên mình đi, Baba bước vào cái vòng tròn chỉ toàn những kẻ mặt-mũi-tối-mù bọn tôi.
“Bang chủ, tôi là người đã gửi Chris đến chi viện đấy. Chủng tộc bọn tôi có đôi tai rất tính. Thật ra tôi đã nghe lỏm toàn bộ các cuộc hội thoại của mọi người rồi. Xin lỗi nha.”
“Ơ-Vậy sao…? Cảm ơn, cô đã cứu bọn tôi một mạng đấy.”
“Mm. Về việc xóa dấu vết của các anh, thì người Nhật có câu nói ‘giấu cây trong rừng’, đúng không nhỉ?”
“Sao cơ?’
“Tôi đã tiết lộ cho cảnh sát về những nạn nhân bị bắt cóc mà bọn chúng đang giam giữ khác, nên là họ đã mở liên tiếp các cuộc đột kích vào nhiều trụ sở của băng Tanioka-gumi để giải cứu các con tin. Vì vậy, các anh sẽ không bị chúng để ý tới đâu. Hiện giờ, một cuộc chiến toàn diện giữa Tsukimori-gumi và Tanioka-gumi đã được ngăn chặn.”
Chúng tôi không tin nổi vào tai mình.
Não chúng tôi cố hết sức để lý giải cho cái mà Baba vừa nói ra, còn cô ấy thì cứ mặc kệ mà nói tiếp luôn.
“Trong băng Tanioka-gumi có một tên là lolicon chính hiệu. Vậy nên tôi đã nịnh nọt hắn ta và thu thập được một đống thông tin từ hắn. Khi mà những cuộc đột kích của cảnh sát dần lắng xuống, bọn chúng vẫn sẽ biết về một cuộc tấn công đơn lẻ không bởi cảnh sát mà bởi một nhóm đeo mặt nạ, vậy nên chiến tranh vẫn là khó tránh khỏi. Tuy nhiên, có lẽ cuộc chiến đó đã bị đẩy lùi tầm, xem nào, một tháng, tôi nghĩ vậy.”
Sau một khoảng thời gian im lặng mà đầy căng thẳng, Bang chủ và ông Miyama ngồi sụp xuống ghế, thở phào đày nhẹ nhõm.
Kế hoạch ứng phó của Baba nhanh gọn và hợp lý đến mức khó tin. Trí óc cô ấy nhanh đến mức nào vậy?! Baba tuyệt vời quá đi mất! Đúng không hổ danh nữ hoàng mà!
Chris quay sang nhìn Baba với vẻ mặt lo lắng.
“Khoan đã, vậy là trong lúc chúng ta giải cứu bé Carol, Baba đã đi quyến rũ một tên yakuza lolicon biến thái sao? Chị ổn chứ?! Hắn ta có làm chuyện gì kỳ cục với chị không?!”
“Hứ, chị đây đâu lú lẫn đến mức để một thằng ranh kém chị trăm tuổi giở trò với chị.”
“Hyuuu! Ngầu quá đi! Người sành sỏi có khác! Đúng là lolibaba của chúng ta! Baba thông thái vạn tuế!”
“Ha! Ha! Ha! Giờ em làm chị xấu hổ rồi đấy!”
Chris đặt tay vào nách Baba rồi nhấc bổng cô ấy lên không trung, quay vòng vòng trong hạnh phúc. Baba thì cười một cách điềm tĩnh như một bà lão, nhưng nhìn vào thì ai cũng thấy cảnh một nữ sinh tóc vàng hoe đang trêu đùa một bé gái.
Đến lúc này, ông Miyama mới định thần nổi.
“Nếu cô nói thật, thì khả năng phán đoán của cô đỉnh thật đấy. Trước khi tôi đã nghi ngờ vẻ ngoài của cô trái với tuổi thật của cô rồi, cô có thật sự 900 tuổi không vậy?”
“Tôi viết trong đơn đăng ký hết rồi mà.”
“Hmm… Không rõ cô có đang nói dối hay không, nhưng chắc chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Mà này, sao cô có thể kiếm được một tên yakuza lolicon trong thời gian ngắn như vậy?”
Nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt ông Miyama, Baba vỗ vào vai Chris để cô bé thả mình xuống.
“Dĩ nhiên là tôi đã chuẩn bị từ trước rồi. Yaku và tôi đều bị mất trí nhớ, vậy nên tôi đã chủ động đi điều tra nguyên nhân. Không mất quá nhiều thời gian để tôi phát hiện ra về một vụ ẩu đả diễn ra vào cái đêm bọn tôi tỉnh dậy, vụ ẩu đả đó có liên quan đến băng Tanioka-gumi. Dân cư trong khu vực báo cáo lại rằng họ nghe thấy hai tiếng súng. Vì nghi ngờ rằng việc chúng tôi bị mất trí nhớ có liên quan đến cuộc ẩu đả kia, tôi đã chăm chỉ đào sâu hơn. Đó cũng là lúc tôi bắt gặp được tên lolicon đó. Sử dụng vũ khí nóng, bắt cóc, và cả ấu dâm… hắn ta đúng là một tên cặn bã.”
“Vậy sao?! Thì ra chính bọn Tanioka-gumi đã khiến chúng ta bị mất trí nhớ ư?!”
Nguyền rủa bọn mày, Tanioka-gumi.
Lũ đê tiện rác rưởi!
Mối thù này tao sẽ không quên!
Sẽ có những con chó phải trả giá!
“Được rồi, tôi đổi chủ đề đây, nhưng có chuyện tôi cần nói.”
“Ể, là gì vậy? Có phải màn giải cứu của em làm anh đắm say rồi không? Ehehe, anh làm em xấu hổ quá~!”
“Trật tự đi, đồ ninja tập sự. Nghe này, mọi người bây giờ còn quá yếu. Tất cả cần tập luyện siêu sức mạnh của mình nhiều hơn. Hiện tại thì chúng khá là phế vật. Chris, em cũng có Hạt giống đấy, để anh thức tỉnh cho. Sau đấy là em cũng phải luyện tập nữa. Trong vòng một tháng, chúng ta cần phải đạt đến trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi.”
Và thế là, arc huấn luyện của Tsukuyomi chính thức bắt đầu.
◇ ◇ ◇
Để tránh những rắc rối ngoài ý muốn, chúng tôi cần tập luyện ở một nơi không ai biết tới. Thế là, tất cả chúng tôi đột nhập trái phép vào một ngọn núi sở hữu bởi một nữ công tước nào đó mà tôi chắc chắn không biết tên và bắt đầu những tháng ngày luyện tập gian khổ. Về vấn đề lương thực, chúng tôi phải lấp đầy một chiếc xe tải mini với đồ ăn rồi mang nó theo. Việc điều hành Tsukimori-gumi sẽ được phó mặc vào tay Baba. Tôi đóng vai trò là sư phụ cho ba esper vừa mới chiêu mộ.
Gíáo trình tập luyện của Bang chủ chủ yếu là luyện cơ.
Vừa leo núi vừa vác trên vai một tấm bia mộ. Trèo cây trong khi cõng ông Miyama trên lưng. Đấm liên tục trong lúc đứng dưới một thác nước.
Vì mukimunkin của Bang chủ cho anh ta khả năng cường hóa bản thân, nên rèn luyện cơ bắp là phương pháp luyện tập hiệu quả nhất. Với cơ bắp được rèn, cả về thể chất lẫn siêu nhiên, cơ thể anh ta dường như đã to lên gấp đôi. Rèn luyện theo lối truyền thống quả là một quyết định đúng đắn.
Khi không dùng mukimunkin, lực nắm của Bang chủ rơi vào 95kg. Khi dùng, lực nắm của anh tăng từ 96kg → 100kg → 104kg → 108kg, từ đó có thể tính được tỷ lệ tăng trưởng của anh ta là 1.04. Hoặc là anh ta chỉ đơn thuần tăng thêm 4kg mỗi lần, nhưng những trường hợp trước đây đều chỉ ra rằng sự tăng trưởng sức mạnh siêu nhiên là theo cấp số nhân (cấp số hình học). Đây là một tỷ lệ tăng trưởng cực kì thấp. Có khi là thấp nhất tôi từng thấy.
Tuy nhiên, mukimunkin của anh ta ẩn chứa rất nhiều tiềm năng nên tỷ lệ tăng trưởng thấp cũng chẳng đáng bận tâm lắm.
Ban đầu, dù cho Bang chủ đã tạm dừng việc tập chân, anh ta lại chạy nhanh hơn một cách kỳ lạ.
Dù cho anh ta cũng không hề tập bật nhảy, anh ta lại có thể nhảy cao hơn so với trước.
Lạ thật đấy. Bình thường thì cơ bắp phải được rèn luyện thì mới trở nên khỏe hơn. Không có chuyện con người chạy nhanh hơn sau khi tập chống đẩy được. Nhưng Bang chủ lại làm được điều tưởng chừng không thể đấy.
Vậy thì chỉ có một kết luận: mukimunkin của anh ta có thể cường hóa ra toàn thân. Khi kích hoạt, nó sẽ cường hóa mọi bộ phận trên người sử dụng, dù có là lực tay, lực chân, hay bất kì đâu khác. Kể cả khi Bang chủ chẳng tập gì ngoài chống đẩy, chỉ cần mukimunkin của anh ta tiếp tục phát triển, khả năng bật nhảy và tốc độ chạy của anh vẫn sẽ được tăng cường. Việc tập riêng từng bộ phận, hay còn gọi là arm day và leg day, giờ đã trở nên không cần thiết.
Ngày đầu tiên, khả năng tự cường hóa tăng sức mạnh thể chất của anh ta lên theo cấp số nhân là 1.01. Bốn ngày sau, con số đó đã tăng lên 1.1. Nếu cứ giữ vững tỷ lệ là 1.04 mỗi ngày, thì sau khi kết thúc khóa huấn luyện dài một tháng, sức mạnh tự cường hóa của anh ta có thể tăng sức mạnh thể chất của anh ta lên theo cấp số nhân là 1.82. Một phép tính đơn giản sẽ cho ra những kết quả sau:
Lực nắm: 95kg → 173kg (kỷ lục thế giới: 192kg)
Bật nhảy lên cao: 80cm → 146cm (kỷ lục thế giới: 129cm)
Nâng tạ: 140kg → 255kg (kỷ lục thế giới: 335kg)
Vận tốc tức thời cực đại: 38km/h → 69km/h (kỷ lục thế giới: 45km/h)
Thông thường thì đố ai làm được luôn, nhưng như vậy mới là “siêu sức mạnh.”
Với lực nắm ngang với một con tinh tinh, khả năng nhảy vượt qua giới hạn con người, cùng tốc độ của một chiếc xe hơi, Bang chủ sẽ chẳng khác nào siêu nhân. Nếu đúng như vậy, thì việc chỉ tập trung vào đào tạo căn bản sẽ chứng minh là một cách sử dụng thời gian hiệu quả hơn rất nhiều, thay vì lãng phí thời gian vào việc đào tạo ứng dụng thực tế.
Chỉ cần không đạt tới giới hạn phát triển, thì sau một năm tập luyện, sức mạnh của anh ta sẽ tăng lên gấp 1,271 lần. Khi đó, anh ta sẽ có thể chạy với vận tốc Mach 39 và thoát khỏi trọng lực Trái Đất chỉ với một cú nhảy.
Còn nữa, sức khỏe ban đầu của anh ta càng cao, thì năng lực của anh sẽ càng mạnh, vậy nên việc tập luyện thông thường cũng cực kỳ quan trọng. Gấp đôi lực nắm ban đầu 95kg khác xa với việc gấp đôi lực nắm ban đầu là 150kg, đương nhiên rồi.
Song song với việc rèn luyện thể chất, tôi cũng rèn luyện cho Bang chủ kỹ năng chiến đấu.
Nếu phải thành thật thì, tôi muốn anh ta học một môn võ nào đó hơn, nhưng việc học võ trong vòng một tháng ngắn ngủi rất có thể sẽ phản tác dụng. Như khi anh ta sử dụng siêu sức mạnh một cách nửa vời, thì việc sử dụng một môn võ nửa vời sẽ làm hao mòn khả năng chiến đấu của anh ta. Vì vậy tôi mới rèn cho anh ta kỹ năng chiến đấu thay vì võ thuật.
Tức là đấu tập với tôi khi tôi cường hóa bản thân bằng telekinesis (dạng yếu).
Tức là đối đầu tôi khi tôi lao vào anh ta với một con dao cùn.
Tức là né những hòn đá tôi nèm vào phía anh ta với telekinesis.
Thêm vào đó, tôi cũng dạy anh ta cách ném đồ vật cho ra hồn, cách để thoát ra khi bị khóa chặt, và cách để tiến hành những cuộc tấn công bất ngờ.
Khi kết thúc khóa huấn luyện, Bang chủ đã thành thạo một thứ được gọi là “đánh nhau đường phố.”
Anh ta đã quen với việc tung ra những cú đấm và cả nhận những cú đấm nữa, cùng với đó là khả năng đọc tình huống nhanh nhẹn. Cái đó cũng là một thứ năng lực cần có.
Một tháng sau, bằng một cách thần kì mà tôi đã giúp cho Bang chủ đạt đến mức độ có thể đánh lại đám Tanioka-gumi.
Đúng như đã tính toán, sức mạnh cường hóa của anh ta đã tăng lên cấp số nhân là 1.82.
Thời gian sử dụng vẫn là 8 giây, không khác mấy so với lúc ban đầu.
Với một món vũ khí mới trong tay cùng kỹ năng chiến đấu được đưa vào đầu, giờ Bang chủ chẳng khác nào chiếc xe tăng hình người với sát thương gây ra thuộc hàng khủng khiếp.
Trái ngược hoàn toàn với giáo trình tập luyện chủ yếu là đào tạo căn bản, giáo trình tập luyện của ông Miyama đã được chuyển sang đào tạo ứng dụng ngay từ ban đầu.
Soundpamin của ông Miyama cho phép ông ấy phát ra sóng âm. Việc đào tạo căn bản đã làm tăng thời gian sử dụng năng lực của ông ấy lên. Ban đầu ông ấy chỉ có thể dùng trong 6 giây, nhưng theo thời gian nó đã tăng từ 6 giây → 9 giây → 13 giây → 20 giây → 30 giây → 45 giây → 68 giây → 102 giây → 154 giây, tỷ lệ tăng trưởng được tính ra là 1.5.
Lúc đầu, ông Miyama chỉ có thể tạo ra một âm thanh nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả tiếng thì thầm. Tuy nhiên, sự khám phá của một tác dụng phụ trong lúc đào tạo căn bản đã khiến chúng tôi phải chuyển sang đào tạo ứng dụng ngay và luôn.
Tóm cái váy lại là, những người có siêu sức mạnh sẽ không bị cạn kiệt siêu sức mạnh khi nghe những âm thanh mà ông Miyama tạo ra với siêu năng lực của mình.
Khám phá này được ra đời lúc mà Bang chủ đang cõng ông Miyama trên lưng để leo núi, anh ta nhận thấy thời gian sử dụng siêu năng lực của mình dài hơn một cách bất thường. Khi đó, ông Miyama đang tạo ra một âm thanh gì đó bằng siêu năng lực của mình. Sau đó, chúng tôi xác nhận được là việc nghe những âm thanh đó sẽ giúp cho những nguồn sức mạnh, dù là mukimunkin hay telekinesis của tôi, không bị cạn kiệt. Nói cách khác, chúng tôi sẽ không cảm thấy mỏi khi sử dụng chúng nữa. Tuy nhiên, nếu như nguồn sức mạnh đó đã cạn kiệt rồi thì việc nghe những âm thanh đó sẽ không có tác dụng nữa.
Đây chính là lý do tại sao Bang chủ có khả năng chiến đấu mặc dù anh ta chỉ có thể duy trì khả năng tự cường hóa của mình trong vòng 8 giây. Miyama có thể liên tục tạo ra âm thanh trong 154 giây, tức là 2 phút 34 giây. Xét đến việc Bang chủ có thể chiến đấu bằng siêu năng lực của mình mà không cần phải tiết chế trong khoảng thời gian 2 phút 34 giây này, thì thời gian tối đa anh ta có thể duy trì một trận chiến đã tăng lên thành 2 phút 42 giây.
Tuy nhiên, vấn đề nan giải là âm thanh đó phải được nghe thấy thì mới có tác dụng. Nếu có bất kỳ tiếng động nào khác ở gần—cho dù là tiếng nhạc chói tai, tiếng la hét, hay những âm thanh hủy diệt nói chung—mà lấn át được âm thanh của Miyama, thì sự bảo vệ khỏi tình trạng kiệt sức sẽ biến mất.
Xét đến việc mức độ âm thanh ban đầu của ông ấy đủ nhỏ để bị lấn át bởi tiếng bước chân đơn thuần, thì việc nâng cao độ lớn của âm thanh bỗng nhiên trở thành ưu tiên hàng đầu là điều rõ ràng.
Để cho âm thanh của ông Miyama to hơn, chúng tôi đã vận dụng khái niệm về cộng hưởng.
Định nghĩa của ‘cộng hưởng’ là ‘sự tăng cường hoặc kéo dài âm thanh nhờ vào sự phản xạ từ một bề mặt hoặc nhờ vào sự dao động đồng bộ của một vật thể lân cận.’ Một ví dụ dễ thấy về cộng hưởng là khi có hai người cùng hát karaoke thì âm thanh sẽ trở nên to hơn bình thường. Nói theo cách đơn giản nhất thì, hai nguồn tạo ra cùng một loại âm thanh khi kết hợp lại thì sẽ tạo nên một âm thanh còn lớn hơn nữa.
Tôi đã tải về một phần mềm audio miễn phí trên máy tính giúp ghi lại và phát ra âm thanh của ông Miyama. Sau đó, ông ấy có thể làm quen với âm thanh đã lớn hơn nhờ sự cộng hưởng, và rồi dồn hết sức soundpamin của mình để tạo ra âm thanh tương tự. Phương pháp này được chứng minh là có hiệu quả trong việc tạo ra những âm thanh lớn hơn nữa.
Trong lúc đào tạo tính ứng dụng, ông Miyama đã trải qua một cơn đau dữ dội mà ông ấy miêu tả là: “nếu phải miêu tả theo cách chunni, thì cảm giác như linh hồn phẫn nộ trong tôi đã phá tan lớp vỏ và gieo rắc hỗn loạn ra khắp nơi vậy.” Esper chúng ta ai cũng sẽ phải trải qua cơn đau đấy thôi. Tôi e là ông sẽ phải cố mà nhịn đau vậy.
Một tháng sau, tôi gần như thành công trong việc giúp ông Miyama đạt đến mức độ tối thiểu để đối đầu với băng Tanioka-gumi. Khi chiến đấu thì ông ấy sẽ phải mặc một chiếc áo và một chiếc mũ chống đạn rồi đứng ở phía sau và tạo ra một âm thanh to như khi ông ấy nói chuyện. Để ngụy trang cho âm thanh đó, ông ấy được trang bị thêm một chiếc guitar.
Có lẽ ông ấy có thể phát âm thanh của mình như một đòn tấn công bằng sóng âm, nhưng chỉ với một tháng, chúng tôi vẫn chưa thể đạt được đến trình độ đó. Chắc ông ấy sẽ phải làm support một thời gian rồi.
Cứ ngồi sau và chơi guitar đi, đồ béo! Tôi đã bảo ông phải ăn kiêng trong tháng này rồi, nhưng cân nặng của ông có thay đổi được tí nào đâu. Nhìn ông mà xem, giảm được calo nào là ông lại ăn vào gấp đôi!
Hai người kia đã đạt đến trạng thái chiến đấu được, nhưng Chris thì có khởi đầu hơi muộn chút.
Vì phải đột ngột đi đến trường, phát hiện siêu năng lực muộn tới một tuần, cùng với đó thì siêu năng lực của em ấy không thuộc dạng chiến đấu, nên chúng tôi đã không thể đưa siêu năng lực của em ấy lên được mức độ có thể đóng góp vào chiến đấu ngay được.
Lý do mà nhỏ ninja này phải đi học là vì đó là điều kiện Bang chủ đưa ra nếu em ấy muốn gia nhập Tsukuyomi.
Có vẻ như hồi em ấy 6 tuổi, ba mẹ của Chris đã chuyển đến sống ở Tokyo. Năm lên 7, bố mẹ của Chris ôm về một đống nợ, sau đó thì họ bỏ Chris lại để đi trốn. Năm lên 9, Chris trở thành người vô gia cư, ngày ngày đi nhặt rác và chạy trốn khỏi cảnh sát. Một thời gian sau, bố mẹ em ấy lời to sau khi đầu tư vào một công ty IT, trả được hết nợ, rồi xuất hiện trở lại trong cuộc dời em ấy. Năm 13 tuổi, Chris sống trong một biệt thự sang trang cùng chú của mình, người đồng thời là gia sư cho em ấy (tức là em ấy không đi học.) Cũng ở tuổi 13, bố mẹ em ấy nói rằng sẽ đi khai quật mấy cổ vật nào đó của người Maya rồi biệt tích kể từ đó. Ngay sau đó, chú của em ấy cuỗm sạch gia sản của nhà Najeen, thậm chí bán cả căn biệt thự, rồi cũng bỏ trốn luôn. Ở tuổi 14, Chris khai man tuổi thật rồi đi làm những công việc bán thời gian để kiếm sống. Vào sinh nhật thứ 14, bố mẹ em ấy trở về, dắt theo người chú bị đánh đến bầm dập và mất nhận thức. Từ năm 14 đến 15 tuổi, Chris chuyển đến sống ở Làng Ninja Koga ở tỉnh Shiga rồi học nhẫn thuật tại đó. Khi lên 15, em ấy phát hiện ra đến cả những sư phụ trong làng cũng không thực hiện được Phân Thân Chi Thuật, ẻm rơi vào tuyệt vọng, rồi quay trở lại Tokyo. Khi đó thì Sự cố Đại Thủy Cầu xảy ra. Bố mẹ em ấy sau đó lấy tiền đi chơi chứng khoán xong mất sạch, thế là họ lại bỏ trốn sang nước ngoài. Bơ vơ một mình ở Tokyo đầy hỗn loạn, Chris tận hưởng cuộc sống ninja nơi thành thị. Tuy nhiên, cả vận may lẫn tiền của em ấy hết sạch, và đó cũng là lúc em ấy gặp tôi.
Nghe xong thì tôi rất hứng thú với cặp bố mẹ quái gở của em ấy, nhưng thứ mà Bang chủ chú ý tới lại là việc Chris chưa bao giờ được đến trường.
Gia nhập Tsukuyomi cũng được thôi. Dĩ nhiên là sẽ có vài nguy hiểm, nhưng vì đích thân Chris muốn gia nhập nên Bang chủ, ông Miyama và tôi đều chấp nhận em ấy.
Tuy nhiên, mọi đứa trẻ đều cần biết đến mùi trường lớp. Đó cũng là điều mà tất cả bọn tôi đều đồng ý.
Đến trường, đi học, và kiếm bạn cùng tuổi. Chris cần phải biết một “cuộc sống bình thường” là như nào và cần được trao cơ hội tái hòa nhập cộng đồng. Kể cả mai sau Chris có muốn dành cả đời trong thế giới ngầm thì có một chút giáo dục vẫn hơn. Vậy nên chúng tôi yêu cầu em ấy phải đi học ít nhất một thời gian. Nếu em ấy thấy không hợp thì có thể bỏ học, chuyện đó chúng tôi không cấm.
Cấp ba cũng vui mà em.
Cấp ba của anh như cứt, nhưng đời sống cấp ba của Chris nhất định phải toàn sắc hồng cũng những trải nghiệm đáng nhớ.
Sau cùng thì, tôi đã nhờ Kaburagi thu xếp để Chris có thể chuyển đến trường của Shouta và Touka. (Dĩ nhiên là đi cửa sau rồi)
Dù cho cả ba đứa sẽ học khác lớp, với Shouta và Touka học lớp Đặc Biệt còn Chris học lớp Thường, thì cả ba vẫn sẽ học chung khối ở chung một ngôi trường.
Việc ba đứa nó gặp nhau là lẽ tất yếu.
Nếu mà chúng đen đủi đến mức tốt nghiệp rồi vẫn chưa gặp nhau thì khi đó tôi sẽ phải can thiệp.
Cái arc đó sẽ phải đợi đến khi nào chúng tôi giải quyết được băng Tanioka-gumi, nhưng nghĩ đến thôi là tôi đã thấy phấn khích rồi.
Quay lại vấn đề chính.
Siêu năng lực mà Chris thức tỉnh là năng lực ngoại cảm, nên tôi đặt tên cho nguồn sức mạnh của nó là ‘readinglucosamin’. Để miêu tả một cách dễ hiểu, thì em ấy có thể đọc được ký ức của đồ vật bằng cách chạm vào chúng.
Cảm giác xúc giác thần giao cách cảm từ mảnh telekimuscle bị đột biến của em ấy rất giống với stoprotein của Kaburagi, vì vậy tôi biết gần như ngay lập tức rằng đó là một loại phi-nguyên tố độc nhất. Tuy nhiên, việc xác định cụ thể nó có tác dụng gì cuối cùng lại tốn một chút thời gian. Suốt một thời gian dài, Chris chỉ có thể đọc được ký ức của không khí mà tay em ấy chạm vào, phải mất thêm một tuần nữa thì em ấy mới biết mình có thể làm gì. Em ấy thực sự đã “đọc bầu không khí”, theo đúng nghĩa đen luôn.
Chris chỉ có thể đọc ký ức từ thứ gì đó mà em ấy chạm vào. Theo lời Chris, cảm giác như em ấy đã trở thành đồ vật đó và có thể nhớ những trải nghiệm mà đồ vật ấy có, như thể nó có mắt, tai, mũi,… vậy.
Em ấy cũng có thể đọc ký ức của sinh vật sống nữa, nhưng hình ảnh thu được lại mờ hơn so với những đồ vật bất động. Tuy nhiên, đó có thể là vì em ấy chỉ mới chạm vào những con vật như ốc sên, bọ ngựa, và một con ếch. Chúng tôi chưa dám để em ấy thử nghiệm lên con người.
Những ký ức mà Chris có thể đọc được bị giới hạn trong quá khứ. Riêng việc đọc ký ức thì chẳng tốn mấy thời gian.
Ban đầu, vì không biết năng lực của em ấy là gì nên chúng tôi không thể đo lường được, nhưng một khi đã nhận diện được rồi, chúng tôi đã có thể đo lường một cách chính xác bằng cách để em ấy sử dụng năng lực lên một chiếc đồng hồ tính giờ.
Thời gian nhìn vào trong quá khứ của Chris đã tăng từ 4.84 giây lên 6.77 giây → 9.48 giây→ 13.28 giây → 18.59 giây → 26.03 giây, và chúng tôi kết luận em ấy có tỷ lệ tăng trưởng là 1.4.
Ai cũng biết nếu tiếp nhận ngay lập tức toàn bộ thông tin trong 26 giây thì não Chris chắc chắn sẽ phát nổ vì quá tải thông tin, nhưng nhờ một lần nữa vào phần "siêu" trong "siêu năng lực" của em ấy, Chris thực tế báo cáo rằng mình không hề cảm thấy bất cứ căng thẳng nào.
Năng lực của Chris không phải là loại hữu dụng trên chiến trường. Ngược lại, nó giống loại hỗ trợ hơn, là loại mà giá trị nằm ở sự thông minh của người dùng. Bằng cách đọc ký ức của một con đường, em ấy có thể biết được những ai đã đi qua. Bằng cách đọc ký ức của một căn phòng, em ấy có thể biết được đã có ai đến đó từ sớm và đang nấp ở đâu. Bằng cách đọc ký ức của một chiếc máy tính, em ấy có thể truy cập hoàn toàn vào bất cứ loại dữ liệu nào từng hiện lên màn hình trong khung thời gian đọc của em ấy.
Chris cũng khá là thất vọng khi mà không nhận được siêu năng lực giúp bản thân tốc biến hay phân thân, nhưng chính năng lực ngoại cảm kia đã giúp em ấy tiến gần trong việc trở thành một ninja ngoài đời thật.
Người đâu mà may thế! Mình cũng muốn năng lực đó quá. Nếu đạt đến kịch trần, mình sẽ có thể ‘đọc’ ký ức của những tàn tích thuộc những nền văn minh từ ngàn năm trước và xem xem ngày đó đã xảy ra chuyện gì. Một siêu năng lực với nhiều tiềm năng khủng khiếp. Không muốn thì cho anh dùng đi, Chris ơi!
Như đã nói, năng lực nhìn 26 giây vào quá khứ thực sự không quá hữu dụng. Với mục đích thu thập thông tin, thì ít nhất cũng cần đến 2 hoặc 3 phút mới có tác dụng. Năng lực của ông Miyama thì chỉ có thể giúp em ấy đọc ký ức được nhiều lần thay vì một chứ không kéo dài được thời gian đọc.
Dù cho Chris chưa bao giờ được giáo dục bài bản, em ấy vẫn có một bộ óc sắc bén, điển hình là những gì em ấy nghĩ ra khi giải cứu chúng tôi. Em ấy đã biết giấu mặt và nói bằng giọng nam để khiến đám yakuza nghĩ em ấy là con trai. Nếu là Kaburagi hay Touka thì chắc chắn là sẽ bị lộ tẩy ngay, vì ngực họ to mà. Nhưng với Chris thì không phải lo, với bộ ngực phẳng như cái thớt đó thì bọn chúng sẽ không nghi ngờ gì.
Cả tôi và Chris đều chăm chỉ động não để nghĩ xem 26 giây ngoại cảm có thể làm được gì trên chiến trường, nhưng chẳng ai nghĩ ra được cái gì cả. Hậu quả là cái giáo trình luyện tập mà tôi soạn cho Chris tập trung ít đi về khía cạnh siêu năng lực và nhiều hơn về đánh bóng kỹ năng làm ninja của em ấy.
Chris rất mê ninja, nhưng em ấy không phải một ninja thực thụ. Em ẫy vẫn bị sặc khi thực hiện Hỏa Độn, vẫn làm rớt đồ khi leo trèo lên mái, và vẫn làm gãy kiếm khi tấn công bất ngờ. Trong hầu hết các trường hợp, em ấy sẽ phá hỏng mọi chuyện vào khoảnh khắc cuối cùng. Chẳng có từ nào thích hợp hơn để diễn tả em ấy ngoài “ninja tập sự.”
Sau một tháng luyện tập, tôi đã huấn luyện cho em ấy ít nhất là đạt đến cấp genin bằng phong cách huấn luyện kết hợp với telekinesis của tôi.
Chìa khóa cho sự cải thiện của em ấy chỉ đơn thuần là sự lặp đi lặp lại triệt để. Chris học được qua việc trải nghiệm nhiều tình huống khác nhau và thất bại nhiều lần tùy theo mức độ cần thiết.
Ví dụ, tôi đã tạo những tấm đặt chân vô hình bằng telekinesis trên một ngọn thác chảy xiết, sau đó bắt em ấy phải tìm ra chúng rồi nhảy lên trên đó.
Tôi còn dùng telekinesis để phóng những chiếc máy bay giấy về phía Chris theo những hướng khó đoán, rồi bắt em ấy phải dùng Hỏa Độn để bắn hạ chúng.
Tôi bắt em ấy phải đi chân trần leo lên đỉnh núi bằng cách nhảy từ cây này sang cây khác mà không được chạm chân xuống đất, cùng lúc đó phải né những viên đá mà tôi ném bằng telekinesis.
Tôi bắt em ấy ném phi tiêu gỗ vào mục tiêu trong lúc chạy.
Vì Chris đã biết cách đi bộ kiểu ninja không gây ra tiếng động, nên chúng tôi đã bỏ qua phần đó và chuyển thẳng sang luyện tập cách leo lên một vách đá trơn nhẵn thay vì leo bên hông một tòa nhà.
Mỗi ngày, sau khi trở về từ trường học thì em ấy sẽ dành ra ba tiếng để luyện tập, còn mỗi cuối tuần thì sẽ luyện tập cả ngày. Chỉ trong thời gian ngắn, em ấy đã trải qua rất nhiều thất bại, cùng với đó là rất nhiều thành công. Dù cho siêu năng lực của em ấy vẫn chưa thể đem vào chiến đấu, thì em ấy đã tiến bộ đến nỗi tôi không thể gọi là ninja tập sự nữa.
Tanioka-gumi.
Sau arc huấn luyện này, bọn ta đã khác hoàn toàn so với trước.
Hãy sẵn sàng chiêm ngưỡng thứ sức mạnh bí ẩn mà bọn ta nhận được từ một ngọn núi thiêng (không có đâu) và thành quả từ những tháng ngày tập luyện siêu sức mạnh đầy gian khó của bọn ta.
Đến đây, bơi hết vào đây!
Băng đảng tội phạm Tanioka-gumi VS tổ chức bí mật Tsukuyomi.
Trận chiến định đoạt quyền cai trị thế giới ngầm của Tokyo chính thức bắt đầu!

