Volume 3: Tsukuyomi, Tổ Chức Hắc Ám

Chương 05: Tổng tiến công!!!

2025-09-20

7

Cái chuyện tôi bịa ra về cái Hạt giống sức mạnh là rất nhiều người sở hữu chúng, nhưng nếu để yên thì sẽ không có gì xảy ra hết. Phải có tác động từ bên ngoài thì Hạt giống mới có thể thức tỉnh một phần hay toàn bộ. Và khi được thức tỉnh, những sinh vật mang tên Hắc Thể sẽ cảm nhận thấy và tấn công. Nhưng mà theo cốt truyện thì Kinemitsu Sago, người có sự kết nối đặc biệt với lũ Hắc Thể đó, đang bị mất trí nhớ và bị suy yếu trầm trọng. Việc đó cũng ảnh hưởng đến đám Hắc Thể, khiến chúng phải đi ẩn náu một thời gian. Chuyện mà tôi dám chắc chính là chúng sẽ còn ẩn náu tiếp chừng nào xung đột giữa Tsukimori-gumi và Tanioka-gumi chưa giải quyết xong. Giác quan thứ sáu của tôi đã mách bảo như vậy.

Sự thật là vừa phải giải quyết đám Tanioka-gumi, vừa lằng nhằng với đám Hắc Thể nữa chắc não tôi quá tải rồi nổ tung mất.

Tôi thì có sức mạnh giúp người khác thức tỉnh Hạt giống bằng cách tác động vào chúng, nhưng quá trình đó phải mất từ 5 đến 10 ngày mới xong. Phải, bằng đúng khoảng thời gian cần có để những mảnh telekimuscle được tôi gắn vào có thể ổn định và biến đổi. Quá trình này thì không có cách nào để đẩy nhanh hết. Vậy nên tôi sẽ tận dụng quãng thời gian quý giá này để phổ cập cho cácthành viên về Tsukuyomi.

Đầu tiên, Tsukuyomi phải là một tổ chức bí mật. Càng bí mật thì càng tốt, tốt nhất là đến mức mà các thành viên của Tsukimori-gumi cũng không biết.

Tại sao ư?

 Để ngăn chặn tình trạng trả đũa chứ sao nữa.

Yakuza là cái đám rất quý trọng thể diện. Với chúng thì mạng đền mạng, máu đến máu là chân lý ở đời.

Khi mà Tsukuyomi bắt đầu nổi dậy chống lại Tanioka-gumi, bọn chúng chắc chắn sẽ phản công lại. Khi đó, Tsukuyomi sẽ không thể cứ ngồi im mà chịu đòn, kiểu gì cũng phải ra tay để phản công lại chúng. Và cái vòng lặp đó sẽ lặp đi lặp lại.

Tuy nhiên, nếu chúng tôi giữ bí mật về tên họ và mặt mũi, cắt đứt mọi liên hệ với Tsukimori-gumi, thì mục tiêu mà Tanioka-gumi nhắm tới sẽ chỉ là “một băng nhóm bí ẩn với siêu năng lực,” như vậy thì các thành viên của Tsukimori-gumi sẽ không bị liên đới và có thể sống yên ổn. Tsukuyomi phải là một lực lượng chống Tanioka-gumi trong bí mật với không một chút liên hệ nào đến Tsukimori-gumi.

…Thật ra mấy cái đó là tôi bốc phét hết đấy, chỉ là tôi muốn Tsukuyomi trông bí mật cho nó ngầu thôi. Nhưng mà Bang chủ và ông Miyama lại rất xúc động khi cho rằng tôi là một người “rất quan tâm đến các đồng chí”, và nhanh chóng chấp thuận với không một chút ngờ vực nào, khiến cho tôi có đôi chút áy náy. Mà thôi kệ, mấy cái tôi bày ra cũng hợp lý đấy chứ, ngại gì không làm. Xin lỗi vì tôi quá giỏi trong việc nghĩ ra mấy thứ nhảm nhí nhưng lại cực kì logic để che mắt người khác nhé.

Ngoài việc đó ra, tôi cũng đã vạch ra phương hướng cho cuộc chiến giữa Tsukuyomi và Tanioka-gumi, cũng như là cả kết cục sau cùng.

Nói đơn giản thì đó là;

1) Trộm tiền từ Tanioka-gumi.

2) Tống những thành viên nguy hiểm của chúng vào tù.

3) Thâu tóm Tanioka-gumi.

Chỉ với ba bước này, Tsukuyomi sẽ có thể xử lý nhanh gọn cuộc chiến với băng Tanioka-gumi.

Bằng việc lấy cắp tiền từ băng Tanioka-gumi và đem số tiền đó đi nuôi thân, chúng tôi sẽ vừa làm suy yếu Tanioka-gumi vừa củng cố sức mạnh cho mình cùng một lúc.

Chúng tôi sẽ thu thập các bằng chứng xác đáng về những tội ác được thực hiện bởi những kẻ cặn bã nhất bên trong Tanioka-gumi, rồi sau đó dàn dựng một cái bẫy đế khiến chúng bị cảnh sát tóm gọn.

Sau khi thâu tóm Tanioka-gumi, chúng tôi sẽ giải tán chúng một cách từ từ. Dòng lợi nhuận từ những công việc như bắt cóc, buôn thuốc phiện, và buôn nội tạng sẽ bị cắt đứt ngay lập tức, đồng thời cải tạo mấy tay yakuza rác rưởi trong tổ chức thành những tay yakuza có ích cho xã hội.

À quên, cái mà tôi gọi là “thâu tóm” đó không có nghĩa là đứng lên trở thành Bang chủ của cái đám Tanioka-gumi đó đâu. Cùng lắm là biến tay Bang chủ bên đó thành một con rối phục vụ cho chúng tôi thôi. Những kẻ từng cai trị bằng quyền lực giờ sẽ bị cai trị bằng chính thứ quyền lực đó. Nghe có thỏa mãn không cơ chứ.

Kế đó, ông Miyama đưa ra Bốn Điều Răn mà tổ chức hắc ám Tsukuyomi phải tuân thủ khi thực hiện những phương hướng trên.

1. Vui là chính!

Cuộc đời sẽ là vô nghĩa nêu thiếu đi niềm vui.

2. Không bao giờ quên việc chúng ta cũng là kẻ xấu.

Sau cùng, các Dị khách vẫn là những kẻ nhập cư và lao động trái phép, và xét theo luật pháp, họ đều là kẻ xấu. Việc chúng ta chiến đấu với cái ác không đồng nghĩa với việc chúng ta đại diện cho công lý, nếu vờ như vậy thì thật là đạo đức giả.

3. Không giết chóc!

Khi nắm trong tay siêu sức mạnh, cần phải đặt ra ranh giới rõ ràng. Chỉ cần không có ai chết thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

4. Ánh sáng ra ánh sáng, bóng tối ra bóng tối!

Chúng ta không được gây ra rắc rối với những người làm ăn lương thiện. Nếu chúng ta không thể phân biệt được cái gì nên và không nên, sớm muộn chúng ta cũng sẽ trở thành những kẻ tha hóa giống Tanioka-gumi.

Chỉ cần tuân thủ Bốn Điều Răn trên, còn lại thì làm cái gì cũng được, cho dù có là những cuộc tấn công bất ngờ vào ban đêm, lừa đảo, phá luật hay bất kì thứ gì có thể nghĩ ra. Như ai đó đã nói, khi nhìn xuống vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn hoặc cái gì đó tương tự. [note80658] Khi chiến đấu với đám Tanioka-gumi, chúng tôi không thể giới hạn bản thân vào sự hợp pháp hay tính công bằng được. Chính việc làm theo những giới hạn đó đã đẩy chúng tôi vào tình thế ngày hôm nay.

Thế là, tôi đề xuất phương hướng, ông Miyama đề xuất Bốn Điều Răn, và Bang chủ đề xuất… việc xăm hình.

Dù cho anh ta luôn phủ nhận việc mình là yakuza dù anh ta trông rất giống yakuza, tôi thấy rất bất ngờ khi anh ta đề xuất một việc mà sẽ khiến nhiều người lầm tưởng thêm như vậy. Anh ta lập luận rằng, “Nói trắng ra, là để ngăn ngừa sự phản bội. Nói một cách hoa mỹ, thì đó là để các thành viên gắn bó với nhau hơn.”

Cái lý do Bang chủ đưa ra đen tối thật, trái ngược hẳn với những việc tốt mà anh ta đã làm. Khi gặng hỏi thì mới phát hiện ra những hình xăm là để ngăn anh ta phản bội chúng tôi.

Khi mà tôi thề rằng sẽ tin tưởng Bang chủ với cả tính mạng của mình mà không cần đến mấy hình xăm—cái này là tôi nói thật—thì anh ta lắc đầu rồi kể cho chúng tôi nghe về quá khứ của anh ta.

Trước đây, có vẻ như anh ta đích thực là một vị thánh sống. Anh ta gia nhập một giáo phái nọ, nơi mọi người thờ phụng anh ta như thánh. Bang chủ, một vị triệu phú, đã bị giáo phái này thu hút vì nó đề cao những đức tính tốt đẹp của việc cứu giúp thường dân. Anh ta đã làm mọi cách để giúp truyền giáo và cầu nguyện rất chăm chỉ. Cho đến một ngày, một cơn động đất xảy ra ở ngay nơi đặt đại bản doanh của hội, khiến nó đổ sụp trong gang tấc. Vì hoảng hốt và bối rối, Bang chủ đã bỏ chạy một mình, bỏ lại những tiếng cầu cứu bên dưới lớp đất đá.

Thậm chí đến giáo chủ của giáo phái cũng bỏ rơi những tín đồ của mình, ông ta ôm khư khư túi tiền rồi co giò bỏ chạy, những người khác thì nháo nhác hết lên, tập trung lo cứu thân mình trước. Nghe về sự việc này, tôi thấy Bang chủ không làm gì sai. Nhưng mà anh ta lại không nghĩ vậy. Với một người luôn dang rộng cánh tay giúp đỡ người khác, việc bỏ chạy trong sợ hãi trong khi mọi người cần anh ta đã khiến cho Bang chủ rơi vào trầm cảm.

Một khoảng thời gian sau, Bang chủ rùng mình khi phát hiện ra tên giáo chủ kia và tay sai của hắn đang biển thủ một số tiền lớn từ quỹ phục dựng giáo phái mà các tín đồ đã ngày đêm quyên góp. Ngay trước mắt các tín đồ, anh ta phá hủy thánh vật của hội rồi đốt nó thành tro, và tiện tay tẩn tên giáo chủ kia đến mức hắn phải van xin gọi mẹ. Với việc bộ mặt thật của giáo chủ bị phanh phui, toàn bộ giáo phái tan rã, Bang chủ thì bị bắt và phải thụ án ba năm vì tội hành hung và phá hoại tài sản.

Ngày mà anh ta hòa mình trở lại xã hội cũng chính là ngày Sự cố Đại Thủy Cầu xảy ra. Lần này, anh ta không còn dựa dẫm vào thần linh và cũng không giúp đỡ một khái niệm mơ hồ, vô danh là “thường dân” nữa, mà thay vào đó sẽ dùng chính đôi tay của mình để giúp đỡ những người đang ở ngay trước mắt.

“Đó là lý do tôi biết mình sẽ bỏ chạy khi mọi người cần tôi nhất. Nhưng những hình xăm sẽ không phai mờ đi, nên tôi sẽ không thể bỏ chạy khỏi chúng, cũng như không thể bỏ chạy khỏi chính bản thân mình. Làm ơn, xin hãy giúp tôi củng cố quyết tâm của mình.”

Nói vậy, Bang chủ thành khẩn cúi đầu. Nghe xong câu chuyện đó thì không ai trong chúng tôi có thể từ chối được, nên ba người bọn tôi quyết định chọn mẫu thiết kế mà ông Miyama đã nghĩ ra—một biểu tượng yakuza mang hình một bông hoa sen cùng với hình mặt trăng bên cạnh—được xăm lên tay chúng tôi.

Sau này nghĩ lại, việc có hình xăm này quả là một cột mốc đốivới tôi. Nó khắc sâu vào tiềm thức tôi, hiệu quả hơn bất cứ thứ gì khác, rằng tôi bây giờ không còn là một thành viên của Amaterasu nữa, mà là của Tsukuyomi. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ có thể phản bội Tsukimori-gumi hay Tsukuyomi nữa. Nếu tôi làm vậy, sự hối hận sẽ ăn mòn tôi mỗi khi tôi nhìn xuống hình xăm trên cánh tay mình.

Ngoài lề một chút, người xăm cho chúng tôi chính là tay bác sĩ chợ đen tá túc bên trong Tsukimori-gumi, một người đã tìm ra chân lý sống của mình thông qua việc chơi đùa với sinh mạng con người. Và đúng như lời đồn, tên này đúng là khốn nạn thật.

►►►

Thế là.

Một tuần sau sự thành lập của Tsukuyomi, Bang chủ và ông Miyama đã thành công thức tỉnh siêu sức mạnh của bản thân vào một đêm trăng tròn.

Vì siêu sức mạnh của họ cũng khá dễ hiểu, nên chúng tôi đã phát hiện ra những tác dụng của chúng một cách khá nhanh chóng.

Tsukimori Tsuyosgi có khả năng tăng cường sức mạnh thể chất, nên tôi đã đặt tên cho telekimuscle sau khi biến đổi của anh ta là “mukimunkin.” Khi nó được kích hoạt, anh ta sẽ cảm nhận được một nguồn năng lượng sục sôi trong người, khiến cho anh ta trở nên khỏe hơn. Lực nắm của anh ta đã tăng từ 91kg đến 92kg. Có vẻ như nếu chăm tập luyện thì sức mạnh của anh ta có thể được gia tăng.

Miyama Kyousuke có sức mạnh phát ra âm thanh, nên tôi đặt tên cho telekimuscle sau khi biến đổi của ông ấy là “soundpamin.” Ngay cả khi không mở miệng, ông ấy vẫn có thể phát ra âm thanh có âm lượng tương xứng với tiếng đập cánh của một con muỗi. Âm lượng của âm thanh là một chuyện, nhưng có vẻ như ông ấy cũng có thể tùy ý thay đổi kiểu âm thanh mà mình phát ra, như thể ông ấy đang huýt sáo vậy. Tùy thuộc vào cách sử dụng, đây là một siêu năng lực rất thích hợp để làm những điều xấu.

Tuy nhiên, hai người họ chỉ vừa mới khám phá ra siêu sức mạnh của mình, và tốc độ tăng trưởng của họ vẫn chưa đạt được như kỳ vọng. Bọn họ sẽ phải dành toàn tâm toàn ý cho việc tập luyện trong một thời gian dài. Thời gian ước tính để Tsukimori-gumi sụp đổ là 2 tháng và 3 tuần. Còn rất nhiều tác nhân chưa được xác định, nhưng có vẻ năng lực của họ sẽ phát triển đến mức sử dụng được vừa kịp khoảng thời gian đấy.

Tôi đã đi nghe ngóng được về một mục tiêu hoàn hảo cho cuộc tấn công đầu tiên của chúng tôi và theo dõi nơi đó bằng telekinesis của mình. Tay thủ lĩnh của cái trụ sở thuộc băng Tanioka-gumi này là một kẻ sẽ thấy chưa thỏa mãn dù đã có trong cả núi tiền, đặc biệt là với khoản tiền 20 triệu Yên hắn cất trong két sắt. Trong mười kẻ hay lui tới trụ sở này thì sẽ chỉ có bốn tên sẽ có mặt ở bên trong. Chúng sở hữu dao và súng gây choáng, nhưng không có súng thật. Còn tuyệt vời hơn khi trụ sở này nằm ở một nơi rất im ắng, tức là đêm đến sẽ chẳng có mấy người lai vãng ở gần đó. Điểm yếu chí mạng của nơi này chính là tên thủ lĩnh kia đã mắc sai lầm khiến cho hắn bị phần lớn băng đảng cho ra rìa. Có nghĩa là nếu chúng tôi cướp phá cái trụ sở này thì khả năng 50-50 là băng Tanioka-gumi sẽ chẳng thèm đoái hoài gì tới.

Hai mươi triệu là quá đủ để chúng tôi cầm cự được thêm một thời gian nữa. Dù cho cuộc phản công này khởi đầu có hơi khiêm tốn, nhưng nó vẫn là mục tiêu hoàn hảo cho trận đánh đầu tiên của chúng tôi.

Thế rồi.

“Cảm ơn! Cảm ơn anh! Anh đúng là cứu tinh của tôi!”

Trước mắt tôi là một người phụ nữ tóc vàng đang khóc lóc thảm thiết, tay cô nắm chặt lấy tay Bang chủ và cúi đầu lên xuống không ngừng.

Chỉ vài phút trước, cô ấy phóng như bay vào trong dinh thự Tsukimori, kêu gào rằng đám tay sai của băng Tanioka-gumi đã bắt cóc con gái của cô. Có vẻ như cô bé đó đang bị giam giữ ở trong một trụ sở của đám Tanioka-gumi, và nếu mẹ cô bé không trả được 5 triệu Yên tiền chuộc, chúng sẽ bán cô bé ra nước ngoài. Nghe được chuyện này, Bang chủ hứa sẽ đi cứu cô bé ngay và luôn. Vì ngồi ngay cạnh đó nên ông Miyama cũng nghe thấy hết, cũng hất cằm lên tỏ ý tán thành, tôi thì cũng gật đầu đồng ý. Cái nơi mà người phụ nữ kia nhắc tới không đâu khác ngoài trụ sở của một trong những tay tư lệnh cầm đầu lực lượng vũ trang băng Tanioka-gumi.

Mẹ kiếp! Bố tiên sư nhà bà cùng cái “Anh là cứu tinh của tôi!” nhảm nhí đó! Kế hoạch công phu tỉ mỉ mình đề ra thành công cốc hết rồi! Vừa mới thành lập thôi mà đã phải đi đấu boss rồi à? Chết tiệt, dẫu biết đây là lỗi của bọn Tanioka-gumi rồi mà vẫn cay thật chứ!

Tôi ra hiệu cho Bang chủ.

“Ê, sao tự nhiên anh nhận lời làm gì? Chúng ta lấy đâu ra 5 triệu Yên tiền chuộc bây giờ? Với cả anh biết thừa dù có đưa tiền cho chúng thì chúng cũng sẽ không chịu trả cô bé về mà! Bây giờ mà tấn công luôn thì thật quá sớm với chúng ta! Siêu sức mạnh hiện giờ của chúng ta khác gì phế vật đâu! Không giúp nổi đâu!”

“Với mỗi 300 nghìn Yên mà Aileen kiếm được từ việc làm ở quán cà phê hầu gái mà chúng ta giới thiệu cho cô ấy, cô ấy đã gửi cho chúng ta 100 nghìn đấy. Một phần ba số tiền cô ấy kiếm được! Và cái cô bé bị bắt cóc đó, bé Carol ấy? Cô bé từng vẽ cho tôi một tấm chân dung. Đó là một ân huệ mà tôi vẫn chưa có cơ hội để trả. Tsukimori-gumi là một nhóm phúc lợi chung, tức là chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Chúng ta đã được họ giúp đỡ, vậy nên chúng ta cũng phải làm điều tương tự. Có phản đối gì không?”

“Hự…”

Nhìn thấy vẻ lúng túng của tôi, Bang chủ không ngần ngại mà bồi thêm.

“Chúng ta là ai?’

“Tổ chức bí mật chống Tanioka-gumi Tsukuyomi…”

“Vậy thì nhiệm vụ của chúng ta là quá rõ rồi.”

“…Cứu bé Carol khỏi đám Tanioka-gumi.”

“Chính xác. Lên đồ đi, Yaku. Chúng ta sẽ khởi hành ngay lập tức. MIYAMA! Mang xe ra đây!”

Bang chủ phóng vun vút vào trong dinh thự và ra lệnh liên hồi. Vì cãi thua nên tôi chẳng biết làm gì ngoài nhìn anh ta đi.

AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!

KHỐN NẠN! Bao nhiêu chuẩn bị cho arc huấn luyện đổ sông đổ bể hết rồi! Kể cả có luyện tập đầy đủ thì tấn công thẳng vào trụ sở của đám lính vũ trang đó vẫn thật là điên rồ mà.

Mình đang tưởng tượng, hay mọi sự kiện mình gặp phải từ lúc dân thân vào thế giới ngầm của Tokyo đều không ra gì thế nhỉ?

Mọi chuyện có thể được giải quyết êm đẹp nếu như tôi sử dụng telekinesis của mình, nhưng đó là việc mà tôi không được phép làm. Dĩ nhiên, nếu làm thì câu hỏi “Nếu khỏe thế tại sao cậu che giấu sức mạnh của mình làm gì?” sẽ xuất hiện, nhưng hơn thế nữa, việc mang đến một giải pháp deus ex machina ở đây sẽ là một ý tưởng sai lầm khi xét đến kế hoạch trong thời gian dài. Tsukimori-gumi và Tsukuyomi phải tự tìm cách có được quyền lực mà không dựa dẫm vào ai.

Nhưng vấn đề là hai người kia vẫn còn rất yếu, nếu bây giờ mà ra trận thì xác định thịt nát xương tan.

…Khoan đã. Mình vẫn còn một con bài tẩy mà.

Baba luôn biết cách để giúp mình thoát khỏi mọi rắc rối từ trước đến nay.

Tôi dùng telekinesis lùng sục khắp dinh thự Tsukimori, và tìm thấy cô ấy đang khâu quần áo dưới mái hiên của khu nhà chính, rồi chạy một mạch chỗ cô ấy để tìm kiếm sự giúp đỡ.

“BABA!! Tôi biết cô đã nghe hết mọi thứ mà. Tôi phải làm gì đây!?”

“Tôi có nghe thật, nhưng lần này thì đánh bó tay chịu chết thôi. Nếu anh cứ che giấu sức mạnh dưới thân phận Yaku thì khả năng cô bé đó được giải cứu là 0.0001%. Anh nên bắt đầu nghĩ cách cứu vãn tình thế trước khi mọi chuyện bung bét đi. Tôi cũng sẽ bắt đầu nghĩ luôn đây.”

“Babaaaaa!”

Vậy là chúng ta chẳng có kế hoạch gì cả. Mọi thứ chúng ta có chỉ là siêu năng lực của mình.

Thôi kệ mịa nó đi. Cái gì lỡ rồi cho lỡ luôn.

Dù cho siêu năng lực của Bang chủ và ông Miyama yếu bỏ mẹ, nhưng nếu mình tận dụng những điểm mạnh của đống siêu năng lực đó một cách khéo léo, biết đâu chúng ta vẫn còn cửa thắng thì sao… phải rồi, mình đùa ai vậy chứ.

Chắc mình nên suy tính đến hậu quả thôi.

Ba người bọn tôi khẩn trương chuẩn bị đồ đạc, rồi phóng thẳng một mạch đến cái trụ sở đó với ông Miyama ngồi trên ghế lái. Sau khi đỗ chiếc xe vào bãi đậu xe thu phí gần nhất và chạy liên tục suốt một phút, chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi. Nằm kẹp giữa một cửa hàng bán bia mộ và một nhà tang lễ là một tòa nhà ba tầng tỏa ra mùi tanh hôi của cá chết. Ở tầng một là một quán bar izakaya, trên tầng hai và ba có vẻ được dùng làm văn phòng.

Để che giấu danh tính, Bang chủ đội một chiếc túi giấy với hai lỗ mắt được cắt ra, còn ông Miyama thì đội một chiếc cọc tiêu giao thông với hai lỗ cũng được đục ra giống Bang chủ. Hai người họ trông cực kì đáng nghi, nhưng có bị nhìn thấy chắc cũng chả ai nói gì khi mà Tokyo đang loạn hết cả lên như bây giờ. Thậm chí lúc đó có một đám người đội đầu bí ngô bước qua chúng tôi, dù còn rất lâu nữa mới đến Halloween. Bây giờ thì việc trông khả nghi đã trở nên bình thường. À quên mất, tôi thì đội chiếc đầu sư tử mà tôi chôm được từ một đoàn múa lân ở Bali nhiều năm về trước.

“Ê tôi mới nhận ra một điều, nếu như chúng ta tấn công vào trụ sở này với mục đích rõ ràng là giải cứu bé Carol như thế, dù có che mặt hay là không, chẳng phải chúng vẫn có thể truy ra chúng ta là ai sao?”

Dù gì thì Tsukimori-gumi vẫn là tổ chức duy nhất có động cơ đằng sau cuộc tấn công này. Miệng vẫn thở dốc vì chạy suốt một phút trước đó, ông Miyama đợi một lúc cho hơi thở trở về bình thường rồi mới trả lời tôi.

“Thế thì chúng ta sẽ khiến chúng không thể nhận ra chúng ta là ai dù cho chúng đã biết chắc rồi.”

“Ý ông là sao?”

Chỉnh lại chiếc túi giấy sao cho vừa, Bang chủ làm dấu ra hiệu cho ông Miyama nói rõ hơn về ý tưởng của mình.

“Chúng ta sẽ cho thằng thủ lĩnh của cái trụ sở này mất hết mặt mũi luôn. Ví dụ như là, sau khi tẩn hắn đến bất tỉnh xong, chúng ta sẽ bắt hắn mặc váy rồi trói chân tay hắn lại giống trong phim AV, rồi quẳng hắn ra một nơi đông người nào đó. Chúng ta sẽ để cạnh hắn vài chai rượu để tăng thêm tính thuyết phục. Với những kẻ trọng thể diện như yakuza thì cậu có nghĩ bọn chúng sẽ đi báo thù cho một kẻ bị phát hiện là siêu cấp biến thái không? Dĩ nhiên là không rồi. Bọn chúng có khi sẽ cắt hết quan hệ và khai trừ hắn khỏi băng luôn. Cái tên thủ lĩnh và đám đàn em của hắn sẽ xấu hổ đến mức không dám phun ra một cái tên nào.”

Bnag chủ thì không biết nói gì hơn, riêng tôi bật cười như thằng điên ngay giữa phố.

Một ý tưởng quá hay khi mà ta nắm thóp được cái tính trọng thể diện của đám yakuza. Nếu như băng Tanioka-gumi ra tay trả đũa thì tin đồn về việc băng Tanioka-gumi đưa một tay biến thái hạng nặng lên làm thủ lĩnh sẽ lan đi khắp nơi. Như thế bọn chúng sẽ mất hết mặt mũi và ảnh hưởng.

Kế hoạch quá hoàn hảo.

Chỉ là tỷ lệ chúng ta bị chúng đánh bầm dập vẫn là quá cao.

Tôi quyết định hỏi lại hai người họ cho chắc ăn.

“Hỏi lần cuối này. Tôi vẫn thấy việc này vượt quá khả năng của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn sẽ làm đúng không?”

“Tôi đâu có ngu. Nhưng chúng ta làm gì còn lựa chọn nào khác, đúng chứ?”

“Đi xa đến mức này rồi mà cậu muốn vẫn muốn quay lại sao?”

“Được rồi, dã thế tôi sẽ không cản hai người nữa. Nhưng để tôi cho hai người chút lời khuyên này. Trong ngày hôm nay cả hai người dều đã sử dụng siêu sức mạnh rồi, vậy nên mukimunkin và soundpamin của hai người đều đang bị quá tải. Hai người chỉ có thể sử dụng siêu sức mạnh của mình được một hoặc hai lần thôi, nên hãy dùng cho cẩn thận.”

“Hiểu rồi. Nhưng cậu vẫn sử dụng được siêu sức mạnh của mình đúng không?”

“Ờ thì đúng.”

“Vậy cậu sẽ có nhiệm vụ canh chừng và chuẩn bị đường thoát cho chúng tôi. Không có chuyện chúng tôi có thể đánh gục từng thằng Tanioka-gumi một trong đấy đâu. Thay vào đó, chúng tôi sẽ xông vào như vũ bão, cứu bé Carol, rồi tẩu thoát thật nhanh. Nên cậu phải quan sát xem bọn chúng có cử viện trợ tới không, và giúp chúng tôi cắt đuôi mấy thằng đuổi theo. Cậu làm được không?”

“Đã rõ, thưa Bang chủ.”

Tôi nói dối họ rằng sức mạnh telekinesis của tôi chỉ đủ mạnh để nhấc bổng một người lên, và tầm hoạt động của tôi bị giới hạn ở những gì tôi có thể nhìn thấy (mặc dù năng lực của tôi sẽ càng yếu khi mục tiêu cách càng xa). Ngược lại, Bang chủ có thể vừa di chuyển vừa nhấc ba người lên không cùng một lúc và ném đồ vật bay xa đến 50 mét. Tôi cũng không chắc liệu mình hợp hay không hợp với nhiệm vụ canh chừng này nữa.

Tôi dõi theo hai người họ bằng con mắt telekinesis của mình khi họ bước vào bên trong.

Hai người họ đi qua quầy izakaya và tiến thẳng đến lối cầu thang. Một tên ăn mặc hòa nhoáng với mái tóc nâu xuất hiện chắn đường họ, nhưng đã bị Bang chủ đẩy một phát ngã chổng vó. Rồi họ đi thẳng lên tầng hai.

Trên tầng hai có ba căn phòng. Miyama ra hiệu cho tôi kiểm tra cánh cửa có vẻ ngoài kiên cố nhất.

Để xem nào…

Trước cả khi Bang chủ chạm tay vào cửa, tôi đã dịch chuyển vào để thăm dò trước. Trúng phóc, ngay bên trong là một bé gái tóc vàng bị trói. Có vẻ cô bé đã khóc đến thâm cả mắt. Ông Miyama đã đoán đúng rồi.

Bang chủ vặn thử tay nắm cửa mới biết nó bị khóa chặt. Để đẩy nhanh tiến độ, tôi dùng telekinesis phá khóa. Bang chủ có vẻ hơi nghi ngờ khi thấy tay nắm cửa vặn cái được luôn, nhưng giờ không còn thời gian nữa rồi.

Mở toang cánh cửa, Dũng Sĩ Túi Giấy và Anh Hùng Cột Tiêu xuất hiện.

Bé Carol trợn tròn mắt vì hốt hoảng. Ngay sau đó, cô bé giẫy giụa không ngừng để thoát ra dù cho toàn thân đang bị trói chặt.

Dưới tầng có kẻ hét lớn báo hiệu, khiến cho hàng chục tên côn đồ Tanioka-gumi bặm trợn lũ lượt kéo lên tầng.

Hai kẻ đột nhập quay đầu lại.

Hai băng Tanioka-gumi và Tsukimori-gumi đứng đó, mặt đối mặt trong im lặng.

Trận chiến bắt đầu!

Đúng như cái tên “lính vũ trang” của mình, đám yakuza di chuyển nhanh như chớp.

“nDAORA—!”

Một tên yakuza hét lên thật to tiếng gì đó mà tôi không nghe ra được vì rõ là tên này đã không uốn lưỡi đúng cách, tên yakuza đầu tiên lao đến chỗ Bang chủ và tung một cú đấm.

Bang chủ giơ tay lên đỡ được cú đấm, rồi tặng hắn một cú tương tự. Tên yakuza kia lãnh trọn cú đấm, tuy nhiên Bang chủ cũng bị thương đôi chút. Nhìn những cử động của hắn, có vẻ như tên yakuza đó cũng biết tí võ thuật. Bang chủ rõ ràng là đô con hơn hắn, nhưng dường như hắn cũng biết vài chiêu thức để khiến cho trận chiến trở nên ngang sức hơn.

Bang chủ cố lấy một quả bom khói ra khỏi túi áo, nhưng anh ta đã nhận một cú thọc từ đối phương làm cho quả bom khói tuột khỏi tay anh ta và rơi xuống đất. Quả bom khói lăn về phía cầu thang, phát nổ và khiến cho một đám ở đó tá hỏa hết lên. Bang chủ đã vô ý ngăn chặn được đạo quân tiếp viện từ phía cầu thang, đáng tiếc thay việc đó lại không giúp được gì cho anh ta bây giờ hết.

Tận mắt chứng kiến những cú ra đòn và những múi cơ săn chắc của Bang chủ, những tên yakuza còn lại đều rút dao ra.

Bang chủ thấy thế đành phải dùng đến tuyệt chiêu của mình.

Anh ta nhắm chặt mắt và vận nội công, kích hoạt siêu sức mạnh mukimunkin để cường hóa bản thân.

“HÂY DAAAA!!!”

“Này thì ‘hây da’ với tao này!”

“Hự?!”

Bang chủ vì quá tập trung vận nội công nên đã bị tên yakuza trước mặt đạp một cú vào bụng.

Đã bảo đừng có dùng siêu năng lực khi mà vẫn chưa làm quen với nó mà! Tôi đã nói thế nào về việc sử dụng một cách cẩn thận hả?

Nhìn thấy Bang chủ ăn đòn, tôi mới nhớ ra nãy giờ chẳng thấy ông Miyama ở đâu hết. Quay sang nhìn thì mới thấy ông ấy đang mở căng mắt đằng sau cái cột tiêu mà ông ấy đội, dường như ông ấy đang cực kỳ tập trung vào một cái gì đó.

Ông… Ông ấy đang định làm gì đó với năng lực điều khiển âm thanh của mình sao? Tôi dồn hết sức mạnh của mình vào thính giác… và mãi mới nghe thấy được tiếng móng tay đang cọ vào bảng đen. Nhưng mà, nó bé đến mức tiếng bước chân cũng đủ để át đi rồi. Và đúng thật, chẳng tên yakuza nào nghe thấy hết. Tôi thấy ông căng mồm ra hét có khi còn hiệu quả hơn ấy.

“Chết đi, thằng béo!”

“Ớ!?”

Vì cứ đứng im không nhúc nhích, ông Miyama đã ăn một nhát dao vào bụng.

“ÔI THẰNG CHÓ NÀY ĐÂM TÔI!”

“Câm cái mồm vào con lợn kia!”

Tên yakuza nói xong liền đạp cho ông Miyama một phát khiến ông ấy bay thẳng vào tường.

Dù cho bị đâm, cuốn tạp chí mà ông Miyama giấu dưới áo cùng lớp mỡ bụng dày đặc đã cứu ông ấy khỏi một vết thương sâu.

Vì bị đâm nên hoảng quá, ông Miyama vô tình ngã đè lên người một tên yakuza và khiến hắn sùi bọt mép. Đáng buồn thay thì những tên khác đã kịp đến và giáng cho ông ấy hàng chục những phát đạp.

Trong khi đó, Bang chủ thì đang bị một tên khóa cổ.

Đồi thông hai mộ luôn!

Đấy, nhìn mà xem!

Tôi đã nói rồi mà!

Mấy cái siêu năng lực mới nhận đó sẽ không biến hai người thành siêu nhân đâu!

Phải luyện tập trước!

Không có chuyện “Mình tự nhiên kiểm soát được cái thứ siêu năng lực cực mạnh và mình vừa nhận được!” giống trong truyện đâu!

Siêu năng lực ngoài đời thật phế bỏ mẹ!

Đời chứ có phải mơ đâu mà đòi vừa có siêu năng lực đã trở thành bất bại!

Vì ngoan cố sử dụng những siêu năng lực vừa mới có của mình, Bang chủ và ông Miyama đã vô tình trở nên yếu đuối hơn cả lúc chưa có sức mạnh.

Thế là hết. Tình thế cùng cực như thế này thì có cho tiền hai người họ cũng không lật kèo được. Bây giờ mình có lao vào thì cũng sẽ bị cho đo ván luôn vì quá yếu.

Mình có nên dùng telekinesis để can thiệp không đây?

Ngay khi tôi định tạo ra một cơn động đất cấp 6 để đánh lạc hướng, một bóng người mảnh khảnh đeo mặt nạ đen phóng vụt qua tòa nhà nơi tôi đang đứng quan sát.

Bóng người đó lấy đà ở trên một thùng thư rồi bật nhảy, đạp vào tường, trượt qua máng hứng mưa rồi nhảy qua cửa sổ để vào được tầng hai, tất cả đều diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.

C-Cái quái gì vừa xảy ra vậy?

Là ninja! Là yêu quái! Trời ơi là Chris!!

Vào đúng khoảnh khắc em ấy nhảy vào phòng, Chris đã lôi ra sẵn một thanh kodachi. [note80659] Em ấy lao mình đến chỗ tên yakuza gần nhất và đánh úp hắn. Tuy nhiên, vì phi quá nhanh nên em ấy đã chém trượt, lưỡi kiếm của em ấy thì vung thẳng vào khung cửa với một góc rất dị. Với một tiếng cách! vang lên, thanh kodachi của em ấy đã gãy làm hai.

“…Ah, em, em đến để giúp đây! Fuhahaha! Và nhận lấy này, bụp!”

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người khi đó, Chris nhét thanh kodachi trở lại bao, đưa một tay lên nhấn vào cổ, rồi tuyên bố ý định của mình bằng một giọng đàn ông. Ngay sau đó, em ấy ném ngay một quả bom khói xuống sàn.

Ra là vậy, thì ra đây là y của Baba khi cô ấy nói cô ấy cũng sẽ nghĩ cách cứu vãn tình hình! Cảm ơn vì viện binh nhé Baba! Dù cho viện binh này có vẻ hơi ngáo!

Bang chủ là người phản ứng đầu tiên. Tên yakuza đang khóa chặt anh ta chợt buông lỏng cánh tay vì bị đánh lạc hướng, giúp cho Bang chủ dễ dàng ném hắn ra xa. Anh ta liền chạy thật nhanh đến bế bé Carol lên, nãy giờ vẫn nằm ở giữa phòng, và không một chút do dự, nhảy ra khỏi cửa sổ gần nhất.

Tôi sử dụng telekinesis để giúp anh ta tiếp đất nhẹ nhàng hơn, trước khi giúp ông Miyama và Chris nhảy xuống một cách êm đẹp. Nhìn thấy đám yakuza chạy như điên xuống tầng một để đuổi theo, Bang chủ vớ ngay lấy mấy tấm bia mộ xếp thành hàng ở cửa tiệm bên cạnh và ném chúng về phía cánh cửa của quầy izakaya để làm chậm chúng lại.

Người dân xung quanh vì hiếu kì nên đã kéo đến để xem, tạo điều kiện cho chúng tôi tẩu thoát thành công. Chris thì vừa chạy vừa quở trách chúng tôi.

“Việc vui như thế sao các anh không rủ em hả!? Các anh không biết mọi tổ đội đều cần có một ninja không thì mọi chuyện sẽ bung bét hết sao!?”

“Hả, làm gì có ch—”

“Ai cũng biết mà! Với cả em cũng vừa chứng minh đó thôi!”

“Ờ thì, cũng được…”

“Thế giờ em cũng là một thành viên rồi nhá! Chốt vậy nhé!”

Cả đám đành gật đầu đồng ý trước ân nhân cứu mạng.

Và như vậy, tổ chức bí mật Tsukuyomi vừa có thêm một thành viên nữa.

Thật là nhẹ nhõm, tôi tự nhủ.

Ghi chú

[Lên trên]
Trích nguyên văn từ câu nói đầy đủ của Friedrich Nietzsche: "Người chiến đấu với quái vật nên nhìn lại chính mình để không biến thành quái vật. Khi bạn chăm chú nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại vào bạn."
Trích nguyên văn từ câu nói đầy đủ của Friedrich Nietzsche: "Người chiến đấu với quái vật nên nhìn lại chính mình để không biến thành quái vật. Khi bạn chăm chú nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại vào bạn."
[Lên trên]
Đoản Kiếm. Một dạng kiếm ngắn, thường hay bị nhầm với katana.
Đoản Kiếm. Một dạng kiếm ngắn, thường hay bị nhầm với katana.