Volume 3: Tsukuyomi, Tổ Chức Hắc Ám

Chương 04: Ta là Yaku, hiện thân của bóng đêm

2025-09-09

3

Sau khi trở về Tsukimori-gumi và nghe mọi người hô to “Ô Bang chủ về rồi kìa!”, Bang chủ lặng lẽ đi vào trong nhà để nghỉ ngơi, giao phó việc giải thích về Tanioka-gumi cho ông Miyama, người luôn ngồi ở quầy tiếp tân. Có thể thấy rõ Bang chủ đang rất mệt, cả về thể chất lẫn tinh thần. Anh ta đã chống chọi với đám yakuza này được bao lâu rồi nhỉ?

Khi anh ta đã khuất mắt, tôi quay sang ông Miyama, ông đang ngồi rung đùi bần bật khiến những búi mỡ trên bụng ông ta cũng rung theo.

“Có đúng là Tsukimori-gumi sẽ sụp đổ trong ba tháng tới vì đám Tanioka-gumi không, thưa ngài?”

“Đúng, và đừng gọi tôi là “ông” hay dùng kính ngữ nữa. Bang chủ không nói với cậu à? Chúng ta hoạt động vì cộng đồng. Ở đây không phân chia cấp bậc, ai cũng bình đẳng hết.”

Nói xong, Miyama đặt một tấm biển với dòng chữ “Tôi đang bận. Hãy quay lại sau” lên quầy rồi nhặt một chiếc guitar từ dưới đất lên.

Ông này biết chơi guitar à?

“Cậu không phiền nếu tôi vừa chơi đàn vừa giải thích chứ?”

“Không, ông cứ chơi đi. Ông định giải thích bằng cách hát à?”

“Không, tôi chơi để đỡ stress thôi. Ngày xưa tôi từng mơ ước trở thành một tay guitar chuyên nghiệp… à quên mất, cậu đâu ở đây để nghe tôi kể chuyện đời. Bây giờ thì, cái bọn Tanioka-gumi đó. Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”

Dùng những ngón tay mũm mỉm gẩy dây đàn, Miyama bắt đầu kể chuyện. Dù giai điệu rất nhẹ nhàng, bài hát vẫn ngân vang những nốt nhạc hân hoan đến lạ kỳ,

Ê, ông này chơi hay phết đấy chứ. Thế mà mình cứ tưởng ông ta là một lão hói chỉ giỏi ngồi một chỗ. Hóa ra cũng có tài nghệ đấy!

“Tanioka-gumi từng là một băng đảng yakuza tầm trung ở Tokyo. Có lý do tại sao chúng lại đột ngột bùng nổ về số lượng như vậy: tất cả là vì cái Sự cố Đại Thủy Cầu kia hết.

Theo Miyama, Tanioka-gumi có một cấu trúc hình kim tự tháp giống những băng khác, với một Bang chủ đứng ở vị trí cao nhất, theo sau là một Phó bang, rồi một đống chỉ huy, cuối cùng là đám tay chân nhãi nhép. Chúng có hơn 50 trụ sở rải rác khắp thành phố, chưa kể còn cấu kết với rất nhiều doanh nghiệp khác nhau. Khi Sự cố Đại Thủy Cầu xảy ra, chúng bắt đầu mở rộng những loại hình kinh doanh phi pháp và dần dần leo lên vị trí số một trong thành phố. Có bốn loại hình kinh doanh đóng vai trò chủ lực trong sự bành trướng của chúng.

Đầu tiên, lừa đảo siêu nhiên.

Ngay sau Sự cố Đại Thủy Cầu, băng Tanioka-gumi tiến hành hàng loạt những vụ lừa đảo liên quan đến siêu năng lực với quy mô và sự đa dạng khủng khiếp. “Uống viên thuốc này là có siêu sức mạnh đó người đẹp!” “Đi theo em, em sẽ đưa anh đến nơi có thể ban cho anh siêu năng lực!” “Chúng tôi là những nhà khoa học đang nghiên cứu về những hiện tượng siêu nhiên. Làm ơn hãy hỗ trợ chúng tôi bằng tiền!” “Bọn tôi là Chú Thuật Sư mạnh nhất Tokyo!” “Chúng tôi có thể buff may mắn cho bạn để bạn trúng số!” Lâu lâu thì có mấy trò như là “Chúng tôi có siêu năng lực biến sắt thành vàng!” Một thực trạng đáng buồn là có rất nhiều người mắc phải mấy trò lừa đảo này. Vì sự cố khi trước, ai ai cũng tin vào siêu năng lực, kết cục là họ trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ lừa đảo.

Mặc dù tôi biết chắc lỗi thuộc về bọn lừa đảo, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy trong tim. Trong mắt tôi, mấy viên thuốc và những dị điểm năng lực chỉ là trò lừa gạt, nhưng đó là vì tôi biết được sự thật đằng sau những siêu năng lực đó. Với một người thường thiếu kiến thức, những trò lừa đảo đó thật quá đáng tin. Người ta đã ước lượng rằng những trò lừa đảo liên quan đến siêu năng lực trên toàn thế giới đã kiếm chác được 1.2 nghìn tỷ Yên, tương đướng với 11.2 tỷ USD.

Hai, đầu cơ bất động sản.

Mấy năm gần đây, Tokyo đã đón nhận một lượng lớn dân nhập cư đổ về từ khắp nơi trên thế giới, phần lớn họ là những người tin vào những hiện tượng siêu nhiên xảy ra ở Tokyo, phần còn lại là đến đây để tận dụng sự tăng trưởng kinh tế bất ngờ của Nhật bản. Nhận thấy điều này, băng Tanioka-gumi đã đi khắp nơi dọa nạt các chủ đất, thả chó ra dọa những ai không phục tùng, tạt mắm tôm vào các cửa hàng lân cận, đơn giản là làm đủ trò để các chủ đất phải bán lại khu đất cho chúng với giá rẻ bèo. Sau đó chúng trở mặt và bán lại khu đất đó với giá cắt cổ, thu về lợi nhuận khổng lồ từ việc làm dơ bẩn của mình. Có vẻ như đây cũng chính là chiêu trò mà các băng đảng yakuza đã làm vào thời kỳ kinh tế bong bóng, và đám Tanioka-gumi chỉ đang học hỏi từ các tiền bối khi trước.

Việc này khiến tôi nghi ngờ về khả năng của giới chức trách trong việc ngăn cản những chiêu trò trong quá khứ—vì chúng đã xảy ra một lần rồi, phía cảnh sát đáng lẽ ra phải có biện pháp phòng ngừa—khỏi việc bị sử dụng lại với hiệu quả cao như bây giờ. Tuy nhiên, theo lời kể của ông Miyama, băng Tanioka-gumi đã cử tay sai đi quậy pháp ở nhiều nơi với mục đích làm quá tải khả năng kiểm soát của cảnh sát. Lu côn đồ này biết rõ mình đang làm gì.

Ba, thu nạp các Dị khách.

Đám Tanioka-gumi đang ép buộc các Dị khách phải gia nhập băng đảng của chúng nhằm biến họ thành các con tốt để đi thực hiện những công việc dơ bẩn thay cho chúng, như là bắt cóc, trộm cắp, móc ví, cướp hành lý, lấy cắp đồ trong xe, bán thuốc phiện, buôn bán nội tạng, hành nghề mại dâm, săn bán trái phép, và hằng hà sa số các tội ác khác. Những Dị khách này, vốn đang chết đói trong tuyệt vọng, chỉ được dạy bảo chút ít trước khi được cử ra ngoài làm nhiệm vụ được giao. Nếu thành công thì tốt. Còn nếu thất bại thì có thể dễ dàng bị vứt bỏ. Có nhiều trường hợp họ bị bắt phải nhận những tội danh cũ của các thành viên trong băng đảng, hoặc làm mồi nhử để đánh lạc hướng cảnh sát. Tình trạng cư trú bất hợp pháp khiến những Dị khách rất khó được giúp đỡ một cách hợp pháp và minh bạch, nhưng lại cực kỳ dễ bị bóc lột và lợi dụng.

Tồi tệ hơn, rất nhiều các Dị khách lại chọn trở thành tay sau cho đám yakuza.

Sau cùng, chính phủ Nhật Bản không hề bảo vệ họ. Một người hào hiệp như Bang chủ cũng không thể giúp tất cả được. Dù cho Dị khách nào cũng biết cái kết đang chờ đợi trước mắt, cơn đói vẫn khiến họ vồ cho bằng được mồi câu trước mắt dù họ chẳng hề muốn chút nào.

Bốn, giả vờ làm người tốt.

Tình hình tội phạm của Tokyo trở nên căng thẳng khiến cho nhu cầu sở hữu các dụng cụ phòng thân tăng cao, cùng với đó là nhu cầu sở hữu vệ sĩ cũng tăng chóng mặt. Và thật tình cờ khi những tay yakuza bặm trợn, tay chân xăm trổ lại cực kỳ phù hợp với công việc này. Gần đây có rất nhiều công ty đã bỏ tiền ra thuê các thành viên của Tanioka-gumi về mà hoàn toàn không biết đến danh tính thật của chúng.

Đi bảo vệ cái trật tự mà chính chúng đã phá hủy sao? Thật buồn cười.

… Thế có tức không chứ.

“Bằng những phương pháp bẩn thỉu đó, băng Tanioka-gumi tiếp tục lớn mạnh theo thời gian, giờ đây quân số của chúng đã lên đến 20.000 người. Chúng đang cố gắng chiếm lấy nguồn thu nhập và nhân lực của chúng ta để phục vụ cho sự bành trướng của chúng. Nghe đồn là chúng đang muốn mở rộng địa bàn ra toàn thế giới đấy. Với số tiền chúng kiếm được ở Tokyo thù chúng đã bắt đầu đặt chân đến Osaka và Fukuoka rồi.

Miyama kết thúc câu chuyện với vẻ mặt buồn rầu, bàn tay ông vẫn lướt đi trên những sợi dây đàn.

Ra là vậy. 800 thành viên của Tsukimori-gumi, ngày ngày chăm chỉ kiếm ăn bằng cách bán mật ong phê đá và bột cà ri chất lượng cao, đối đầu với một đội quân 20.000 người. Ai cũng biết kết cục trận chiến là gì.

“OK, tôi hiểu tình hình của chúng ta rồi. Chỉ là tôi có thắc mắc: sao ông biết nhiều về băng Tanioka-gumi vậy? Ông cài gián điệp hay gì thế?”

“Bang chủ từng giang tay cứu giúp một tay buôn thông tin tên là Lee. Giờ thì hắn bán thông tin cho chúng tôi với giá rẻ.”

“Buôn… thông tin?”

Cái nghề đó có thật sao!?

Vậy đây chính là thế giới thật sao? Chỉ ngày hôm qua với hôm nay thôi, tôi đã nghe gấp ba về những ngành nghề mà tôi tưởng chỉ tồn tại trong phim ảnh rồi!

“Chúng tôi cũng chẳng muốn giấu làm gì, nhưng đừng có đi khắp nơi nói với mọi người là nhóm của chúng ta đang khó khăn đấy. Thôi, tôi giải thích đến thế thôi. Cậu mau đi ngủ đi. Tối mai cậu lại đi tuần đúng không?”

“Đã rõ. Mà bản nhạc ông đánh hay phết đấy. Tên là gì thế?”

“Liếm đít tôi đi.”

“… cái gì cơ?”

Não tôi đột ngột dưng hoạt động trong vài giây. Sao ông ta lại bât ngờ ‘come out’ như vậy chứ?

Nhìn thấy tôi lùi lại dần về sau với hai tay che lấy mông, Miyama cười lơn.

“Bản nhạc tên là ‘Liếm đít tôi đi’. Do Mozart viết ra đấy.

“Đừng có bốc phét. Làm gì có bản nhạc nào có cái tên thiểu năng như vậy.”

“Đây, xem Google nói gì này.”

“… Vãi, ông nói thật này. Lão Mozart này bị điên à?”

Thế mà mình cứ tưởng Mozart chỉ là một ông chú với tài soạn nhạc thượng thừa. Hóa ra ông ta cũng có khiếu hài hước nữa.

“Buồn cười lắm đúng không? Đời là bể khổ, nhưng đừng bao giờ quên đi cách mỉm cười. Kể cả trong những thời khắc đen tối nhất thì chúng ta vẫn có thể cười được. Được rồi, cậu mau đi ngủ đi.”

Tôi nhặt lấy một chiếc chăn rồi đi tìm chỗ ngủ. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như mình vừa ngộ ra một trong ba điều luật của Tsukimori-gumi, “Đừng ăn cắp, đi làm, và vui chơi.”

►►►

“Có một chuyện mà tôi đã trăn trở suốt mấy ngày hôm nay.”

Sau khi tôi ngủ đến chiều, bóng đêm đã phủ xuống khu nhà từ lúc nào không hay. Ngay lúc đang đứng đợi để cùng Bang chủ đi tuần, tôi lại được triệu tập vào một căn phòng nằm sâu bên trong dinh thự Tsukimori. Đó là một căn phòng lót chiếu tatami, được trang trí bởi những bức thư pháp treo tường, và trên chiếc bàn trà là một đĩa kusamochi dược làm bởi Baba và Chris. Miyama cũng ở đó, tay ôm chiếc guitar, lần này ông ấy chơi một bản nhạc buồn.

Ngay khi tôi an tọa xuống chiếc gối bên cạnh ông Miyama và đối diện Bang chủ, anh ta mở miệng ra và nói bằng một tông giọng buồn thảm.

“Tôi đang nghĩ đến việc đầu hàng băng Tanioka-gumi khi mà ta vẫn còn đủ sức chống cự.”

“Anh đùa tôi à, Bang chủ?”

Tôi bất giác nói thành tiếng khi nghe thấy những lời mà tôi không bao giờ có thể tin là xuất phát từ miệng Bang chủ. Đó là một quyết định bất ngờ đến mức tôi còn muốn hét to hơn sau khi đã xử lý được phần nào thông tin trong đầu. Và như trong phim, thì tôi thấy mình phải có nghĩa vụ phải nói câu “Anh đùa tôi à?” làm câu mở lời.

“Bọn chúng là yakuza đấy! Việc chúng ta đầu hàng sẽ không đem lại lợi ích gì đâu!”

“Bọn chúng hứa rằng nếu chúng ta đầu hàng ngay bây giờ, bọn chúng sẽ để ta hợp tác làm ăn với chúng với cái giá chỉ bằng một nửa phí bảo kê thông thường.”

“Hả!? Chúng nhất định đang bốc phét! Kể cả chúng có làm thật, thì vẫn không có gì đảm bảo chúng sẽ không nâng giá lên vào tháng sau!”

Chỉ cần để lộ ra điểm yếu, đám yakuza đó sẽ không từ thủ đoạn để vắt kiệt con mồi cho đến khi chỉ còn da bọc xương. Việc đánh giá thấp chúng là sai lầm chí mạng. Yakuza với tinh thần nghĩa hiệp sao? Tuyệt chủng từ lâu lắm rồi.

Sau khi nghe tôi bộc bạch, Bang chủ nhìn sang Miyama, người nãy giờ chỉ giữ im lặng.

“Tôi đã nói gì nào? Cậu nhóc này có đầu óc đấy. Tôi cá với ông cậu ta tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá. Có khi thuộc trường quốc gia nữa là.”

“Bang chủ, chỉ vì cậu ta nói tiếng Anh lưu loát không có nghĩa cậu ta từng học ở trường quốc gia đâu. Nhưng mà, nếu cậu ta nghĩ ra sáng kiến nào để giúp chúng ta thoát khỏi tình huống ngặt nghèo này thì tôi cũng chả quan tâm cậu ta chỉ học hết lớp 9 hay thật sự mất trí nhớ nữa.”

“Xin lỗi vì đã thử thách cậu. Vậy cậu có ý tưởng gì không, đừng ngần ngại phát biểu nhé.”

Nói xong, Bang chủ cúi đầu đầy thành khẩn.

“Ơ…? Ừm, vậy… hiện tại chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng, nên anh muốn tôi giúp động não à?”

“Cậu nắm bắt nhanh đấy. Đúng là vậy. Miyama, giải thích đi.”

“Rổi, rồi. Được rồi, để tôi giải thích cho cậu biết chúng ta đang cùng đường đến mức nào.”

Để tóm gọn những gì ông Miyama—người đã trở nên vô cùng hoạt ngôn vào lúc này—nói, thì Tsukimori-gumi đang lâm vào thế bị chiếu tướng.

Bang chủ, người từng là một triệu phú, giờ chỉ còn 200.000 Yên trong tài khoản ngân hàng. Chưa kể đó là sau khi anh ta đã vay nợ ngân hàng với khu dinh thự Tsukimori được đem ra làm vật thế chấp. Nếu anh ta không thể trả dứt điểm khoản nợ này trong ba tháng tới, thì khu dinh thự này sẽ bị tịch thu và chúng tôi sẽ phải dọn ra đường ở. Vì bị đám Tanioka-gumi quấy phá, nên gần như toàn bộ các loại hình kinh doanh của Tsukimori-gumi đều đang ở trạng thái báo động đỏ. Chưa nói đến việc trả nợ, ở thời điểm hiện tại thì tiền vẫn đang chảy ra không ngừng từ ví chúng tôi.

Chúng tôi không thể nhờ cảnh sát giúp đỡ được. Tsukimori-gumi hội tụ toàn những kẻ nhập cư bất hợp pháp. Nếu cảnh sát mà can thiệp vào thì đó là để bắt giữ chúng tôi, không phải giúp đỡ.

Việc tự tay giải quyết cũng không hề khả thi. Sau cùng thì đối thủ của chúng tôi có 20.000 người lận. Nếu đối đầu trực diện thì thua là cái chắc. Bang chủ đã đi khắp nơi ngăn chặn những hành vi phá phách của băng Tanioka-gumi lại—điển hình là việc cứu tôi, Baba, và Chris—nhưng ngần đó chỉ như muối bỏ bể thôi. Việc thương lượng cũng là bất khả thi nốt. Băng Tanioka-gumi nắm cửa trên về mọi mặt. Chúng tôi chả có gì để uy hiếp chúng, nên chúng chả có lý do gì để ngồi xuống đàm phán với chúng tôi.

Nếu chiến đấu, chúng tôi sẽ thua

Nếu đầu hàng, chúng tôi sẽ bị vắt kiệt rồi giải thể.

Nếu không làm gì, chúng tôi sẽ hết sạch tiền và chết đói.

Cái chết là thứ chờ đợi chúng tôi, dù cho chúng tôi có chọn chiến đấu, chạy trốn hay đầu hàng.

Vậy, còn phương án nào nữa đâu? Chúng tôi đã lâm vào bước đường cùng với không một lối thoát.

“Vậy liên minh với các hội nhóm phúc lợi khác thì sao?”

“Phần lớn bọn họ đều đang phục vụ dưới trướng hoặc đã bị sáp nhập vào băng Tanioka-gumi rồi.”

“Hay là chúng ta tự giải tán rồi bắt đầu lại từ đầu.”

“Căn cứ của chúng ta là ở khu dinh thự này, nên là sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Hơn nữa, chúng ta làm gì còn nơi nào khác đâu.”

“Thế thì… hay là chúng ta viết đơn tường trình lại hoàn cảnh của chúng ta và yêu cầu cứu trợ từ bên ngoài thì sao?”

“Cậu quên là mọi người căm ghét các Dị khách đến mức nào rồi sao? Bọn họ chẳng thèm quan tâm chúng ta sống chết ra sao đâu.”

Chết tiệt, chẳng có ý tưởng nào ra hồn cả. Mình không nghĩ mình có thể đáp ứng kỳ vọng mà hai người bọn họ đề ra. Làm gì có chuyện mình nghĩ một thoáng đã ra giải pháp trong khi hai người họ mất bao nhiêu thời gian vẫn chưa nghĩ ra chứ.

Vậy chẳng nhẽ chúng ta chết chắc sao?

Mình có nên dùng siêu năng lực đi đè bẹp đám Tanioka-gumi đó không nhỉ?

… Không, như thế cũng vô nghĩa. Nếu chỉ là đánh sập tổ chức của chúng thôi thì mình dư sức làm trong một ngày. Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc thả 20.000 tên côn đồ vô tổ chức ra đường phố.

Việc dùng siêu năng lực của mình sẽ không thể giải quyết gốc rễ của vấn đề. Cùng lắm là sẽ hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng rồi một Tanioka-gumi thứ hai, thứ ba sẽ mọc lên và lịch sẽ tự lặp lại. Sẽ không có ích gì nếu như mình deus ex machina chuyện này. Tsukimori-gumi phải tự mình đứng lên và bảo vệ bản thân mới được.

Theo đó, việc Bang chủ khuyến khích các thành viên tự tìm công ăn việc làm để nuôi sống bản thân quả là lựa chọn sáng suốt. Dù gì thì tiền bạc và của cải rồi cũng sẽ cạn, ai nấy cũng phải tự lo.

Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nói cách khác, thời gian đang đứng về phía băng Tanioka-gumi.

Đề xuất của Bang chủ về việc đầu hàng trước băng Tanioka-gumi khi mà vẫn còn đủ sức lực để đám phán nhằm mang về một chút lợi ích thì quả thực là đúng đắn.

Nhưng đấy là nếu chúng ta nhìn nhận một cách thực tế thôi.

Thực tế với chả thực tại.

Lại nữa rồi.

Cái thực tại khốn kiếp này định ngáng đường tôi bao nhiêu lần nữa đây.

Bằng một sự trùng hợp đến khó tin nào đó, bao nhiêu nhân vật thú vị đã hội tụ ở trong Tsukimori-gumi này. Vậy mà giờ đây, cái thực tại nghiệt ngã đó lại muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Có con c*c.

Bố mày thà chết chứ không chịu thua.

Trong thế giới này tràn đầy ước mơ. Vẫn còn đó hy vọng. Không ai được nói điều ngược lại.

Không có hy vọng thì bố mày sẽ tự tạo hy vọng.

Bố mày sẽ tạo ra mọi thứ.

Một cuộc lội ngược dòng đi vào sử sách!

Một câu chuyện về sự cố gắng và kiên trì!

Nếu những người này không có sức mạnh để tự mình đứng dậy…

THÌ BỐ MÀY ĐÂY SẼ BAN CHO HỌ SỨC MẠNH!

Bằng một giọng lí nhí, tôi thì thào, “Tôi muốn ban cho Bang chủ và ông Miyama siêu sức mạnh.”

Tai của Baba giật giật. Từ tận trên mái nhà lát gạch của dinh thự Tsukimori-gumi, cô ấy khéo léo lấy tay ra hiệu ‘ok’ trong lúc đang dạy Chris cách gấp phi tiêu bằng giấy.

Quá thơm, đèn xanh đã được bật.

Bắt đầu show diễn thôi.

“Được rồi, triển thôi. Bí lắm tôi mới phải dùng đến nước này. Sự thật là, tôi là một esper, và tôi thấy cả Bang chủ và ông Miyama đều sở hữu Hạt giống sức mạnh. Tôi muốn giúp hai người thức tỉnh siêu năng lực của mình và cùng đi đá đít đám Tanioka-gumi đó với nhau.”

“Còn trẻ thì bú đá ít thôi.”

Miyama phớt lờ tôi như thể tôi đang không tỉnh táo. Nhìn mặt ông thì tôi cũng biết là ông ấy không tin.

Cho đến bây giờ thì chắc ông ấy đã nghe mấy lời tương tự phải trăm lần rồi. Việc ông ấy chẳng mảy may suy nghĩ và gạt phăng nó đi phải gọi là rất ấn tượng.

Nhưng lần này, mọi thứ sẽ khác.

“Tôi nói dối hai người làm gì. Xem này.”

Tôi dùng telekinesis nâng chiếc bánh kusamochi trên bàn lên, rồi cho nó bay theo hình vòng tròn. Bang chủ thì trợn tròn mắt trong kinh ngạc, Miyama thì giật nảy mình đến nỗi suýt gảy đứt sợi dây đàn của chiếc guitar.

“Ơ Ơ Ơ! Chuyện này là thật sao? Không thể nào!”

“Là thật đấy. Tôi giữ bí mật suốt bao lâu nay là vì không muốn bị phát hiện rồi bị đem đi mổ xẻ trong phòng thí nghiệm.”

Tôi sau đó nhấc bổng Bang chủ lên, anh ta vẫn đang bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.

Miyama thì cứ tròn xoe mắt không biết phải nhìn cái gì, tôi hay Bang chủ đang lơ lửng trên không trung.

“C-C-Cái con m* gì vậy!? Siêu năng lực!? Là siêu năng lực sao!? Khoan, cậu là Băng Hiệp Sĩ đúng không? … Khoan đã, cậu đâu có dùng băng. Sức mạnh của cậu là vô hình? Cậu chính là Ẩn Thần!?”

“Ờm, như đã nói khi trước thì tôi có nhớ gì đâu.”

Sau khi thấy Bang chủ nhắm nghiền đôi mắt và cuộn tròn mình lại như quả bóng từ việc bị nhấc bổng lên không trung, tôi cuối cùng cũng hạ anh ta xuống cho anh ta khỏi sợ.

“Tôi biết là hai người đang bất ngờ, nhưng hãy nghe tôi nói này. Để cho đơn giản thì chúng ta sẽ sử dụng vũ lực. Chúng ta sẽ dùng siêu năng lực để chống lại đám Tanioka-gumi. Nếu bọn chúng có dao và súng, thì chúng ta có siêu sức mạnh. Dựa vào việc chúng ta khôn ngoan đến mức nào, chúng ta hoàn toàn có thể làm chệch kế hoạch của chúng mà không bị lộ thân phận. Luật pháp không quy định siêu năng lực là vũ khí. Nếu đám Tanioka-gumi đó nghĩ có thể sử dụng bạo lực để ép buộc chúng ta làm điều chúng muốn, thì chúng ta sẽ phản công lại bằng siêu sức mạnh. Vậy, hai người nghĩ sao?”

Bang chủ và ông Miyama nhìn tôi chằm chằm như muốn đục một lỗ trên mặt tôi vậy. Cả căn phòng cứ thế chìm vào im lặng.

Sau một hồi, Bang chủ cuối cùng cũng mở miệng.

“Tôi đã dành quá nhiều thời gian nhằm nghĩ ra một cách giải quyết theo hướng hòa bình với đám Tanioka-gumi đó rồi. Bọn chúng đã gây sự trước, và luật pháp sẽ không bảo vệ chúng ta. Chúng ta sẽ phải tự bảo vệ mình. Nếu bạo lực là cần thiết, thì cứ để như vậy đi. Mạng đền mạng, máu đền máu. Miyama, ông nghĩ sao?”

“Rồi, rồi. Thế còn, cái Hạt giống đó? Ai cũng có hết à?”

“Ờ, phải, nó nằm trong rất nhiều người. Nhưng để thức tỉnh được một phần thì cực kỳ hiếm, chưa nói đến thức tỉnh toàn bộ.”

“Thế thì… được, triển thôi. Bang chủ, cậu, và tôi sẽ nổi dậy chống lại băng Tanioka-gumi bằng siêu sức mạnh. Chúng ta sẽ còn phải lập kế hoạch chi tiết cho việc đó nữa. Nhưng giờ thì…”

Miyama lấy tay xoa lấy mái đầu trọc lốc của mình.

“Phải chọn ra một cái tên đã, Cho cái biệt đội chống Tanioka-gumi của chúng ta.”

“Tên á? Việc đó có cần thiết không vậy?”

“Có một cái tên thì sẽ tiện hơn, và còn vui nữa. Sau ngần đó thời gian chúng ta mới có một mầm mống hy vọng, nên là phải tận hưởng cho đã. Xem nào, tên chúng ta là Tsukimori Tsuyoshi (月守剛), Miyama Kyousuke (見山響介), và… ê, chúng ta vẫn chưa biết tên của cậu.”

Là Sago. Nhưng sao mà nói ra được, mình bị mất trí nhớ mà.

Mình không thể cứ bị gọi là “cậu”, “anh kia”’, hay “anh hai” được. Mình cũng muốn tự đặt một cái tên. Nhưng mà tên gì bây giờ nhở?

Trong một thoáng tò mò, tôi dùng telekinesis để kiểm tra Baba, và thấy cô ấy thì thầm một điều gì đó với nụ cười ma mãnh trên môi.

A, ra là vậy! Ý tưởng tuyệt vời quá!

Cảm ơn Baba nhé.

“Tôi quyết định rồi. Họ của tôi sẽ là ‘Yaku’, viết là 夜久,có nghĩa là ‘đêm vĩnh cửu’. Và khi ghép họ của chúng ta với nhau như là ‘月夜見’, chúng ta sẽ được ‘Tsukuyomi.’”

Và như vậy, tổ chức hắc ám cai trị màn đêm, Tsukuyomi, đã ra đời.

 

Ghi chú

[Lên trên]
Là một bong bóng kinh tế ở Nhật Bản kéo dài từ năm 1986 đến năm 1991, khi giá bất động sản và thị trường chứng khoán bị thổi phồng lên rất nhiều
Là một bong bóng kinh tế ở Nhật Bản kéo dài từ năm 1986 đến năm 1991, khi giá bất động sản và thị trường chứng khoán bị thổi phồng lên rất nhiều